Sau Khi Kết Hôn Thống Đốc Rơi Vào Biển Tình!
Chương 61: VỢ MỚI
July
07/06/2023
Sáng hôm sau.
- Ưm... đau đầu quá.
Từ trong mơ hồ, Mễ Bối tờ mờ tỉnh dậy, ôm lấy cái đầu nặng trĩu nằm ù lì trên giường, lăn qua một lại vẫn không thể hoàn toàn tỉnh táo, cả thân thể bủn rủn, mệt nhừ.
Trước mắt đều là một mảng trắng xoá, nhợt nhạt của trần nhà, phải một lúc lâu Mễ Bối mới có thể mở to con ngươi, nhìn rõ hiện vật.
Phát hiện đây không phải căn phòng thường ngủ ở Lăng Gia thì hốt hoảng thốt lên:
- Đây... đây là đâu vậy?
Sau đó, Mễ Bối nhanh chóng bật người, leo xuống giường. Máu không kịp lưu thông, khiến Mễ Bối có chút choáng váng, đứng loạng choạng phải giữ vào đệm lấy thăng bằng.
Ổn định, Mễ Bối vội vã muốn chạy ra bên ngoài, nhưng cánh cửa đã bị khoá trái, tiếng lạch cạch từ chốt cứ liên hồi vọng lên, vậy mà nó vẫn bất động, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Ầm! ầm! ầm...
- Đáng ghét! Mở cửa ra, có ai không làm ơn mở cửa ra.
Cô nhảy đỏng, liên tục đập mạnh vào cánh cửa, đến mức lòng bàn tay đỏ rát, phía ngoài đấy vẫn không lấy một lời hồi đáp nào.
Vừa bức bối vừa lo sợ đủ điều, nghĩ đến đoạn kí ức cuối cùng vào đêm hôm qua, Mễ Bối bất lực, nước mắt chẳng mấy chốc đã rưng rưng nơi khoé mi, tràn đầy đến lăn dài qua gò má đau rát.
Mễ Bối nghẹn ngào, tựa lưng vào cửa, méo máo tự hói:
- Sở Dạ... hức... anh đang làm gì vậy?
Lăng Sở Dạ lúc nào cũng vậy, anh luôn làm mọi chuyện trong âm thầm, không hề chia sẻ Mễ Bối, rốt cuộc anh có còn coi cô là vợ nữa không?
Nghĩ đến đây, Mễ Bối vô tình sinh ra cảm giác tủi thân, cơ thể vô lực trượt dần ra sàn nhà, nước mắt tuôn rơi lã chã, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm một mảng nền.
Cạch.
Bỗng chỉ vài phút sau, cánh cửa đột ngột mở ra, quá bất ngờ Mễ Bối không kịp né tránh, đã hứng trọn một cú va mạnh vào vầng trán.
- Ui da...
Theo phản xạ Mễ Bối hét lên, rồi ôm đầu giật thót về sau, giữ một khoảng cách an toàn, mong ngóng.
Rất nhanh sau đó, một mũi giày cao gót xuất hiện, Angel khoanh tay trước ngực, kênh kiệu bước vào, với bộ vest màu đen toát ra phong thái quyền lực.
Angel đứng giữa phòng lặng im, dùng ánh mắt đánh giá Mễ Bối từ ngọn tóc cho đến kẽ móng chân.
Bị nhìn chằm chằm như thế, Mễ Bối cực kì ái ngại, cô e dè cất tiếng:
- Đây là đâu?
Angel nhếch mép, thái độ đầy cao ngạo ngồi vào mạn giường, ngón tay đưa lên cuốn lấy lọn tóc mua vui, cố ý nhịp chân tạo ra âm thanh cộp cộp.
Mặc kệ Mễ Bối ở đấy chờ đợi, một lúc sau Angel mới buồn trả lời:
- Nhà tôi.
- Nhà của cô?
Mễ Bối trợn mắt há hốc không dám tin vào những gì vừa nghe được. Bởi trước đó, có lần Lăng Sở Dạ từng kể với cô, Angel là người ngoại quốc.
Giờ đây, Mễ Bối lại đang cư trú ở nhà của cô ấy. Vậy là đồng nghĩa với việc, chỉ trong một đêm mà cô đã xuất cảnh sang nước ngoài rồi sao?
Mễ Bối cứ như vậy mà ngơ ngác trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Đủ thứ nghi vấn hiện hữu ngay trong tâm trí cô lúc này.
Lúc này, Angel chán nản, nhìn cô mà nhíu mày. Mục đích mà cô ta ghé qua chính là muốn kiếm chuyện, đấu khấu với Mễ Bối, dùng uy quyền mà bắt nạt cô.
Nhưng hiện tại, trông Mễ Bối cứ đần đần, đơ ra như vậy, đến phản pháo cũng chẳng lấy một câu.
- Tạm biệt!
Angel chán chường, cuối cùng thì hoàn toàn tụt hứng, không muốn so đo nữa. Cô ta trề môi, nhún vai rồi đứng lên rời đi.
Cho đến khi, cô ấy ra đến cửa phòng, thì Mễ Bối mới sực bừng tỉnh, vội vã lao đến, nắm lấy vạt áo níu giữ, khẩn thiết nói:
- Tôi... tôi muốn gặp Sở Dạ!
- Vì sao anh ấy lại để tôi ở đây?
- Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Trước những lời cầu xin của Mễ Bối, nét mặt Angel vẫn được kiểm soát rất tốt, không có gì thay đổi.
Nhưng nhất thời lại không biết nên trả lời thế nào, bởi chính cô ta cũng không hề biết được anh đang làm gì ở Serya.
Bởi Lăng Sở Dạ chỉ đơn thuần là nhờ cô ta trông hộ Mễ Bối vài hôm mà thôi, cũng không dặn dò, phổ biến hay cử người quan sát.
Nghĩ đến đây, nội tâm của Angel chia làm hai phe đấu đá, xâu xé dữ dội. Giây sau ánh mắt liền mang nét cười nham hiểm.
Tuy bây giờ, đoạn tình cảm với Lăng Sở Dạ không còn được mặn mà như trước, nhưng ác cảm với Mễ Bối thì bằng thừa. Lấn át hơn một nửa lý trí mất rồi.
Từ trên cao, Angel cúi thấp người, cẩn trọng nắm lấy cầm cô mà nâng nhẹ, gằn giọng:
- Mễ Bối! Cô đúng là sao quả tạ mà. Cả đời này cô cũng đừng mong gặp lại anh ấy. Cô có biết vì sao không?
- Vì để cô được sống mà Lăng Sở Dạ phải lấy con gái của của tổng tư lệnh để được ân xá đấy.
- Ngày mai họ sẽ cử hành hôn lễ ở Serya. Cô có mặt tại nhà tôi cũng vì lý do này đấy nha! Anh ấy vứt cô cho tôi để đi lấy vợ mới rồi.
- Ngoài hình của người đó nghe bảo rất xinh đẹp. Nói không chừng bây giờ họ đang hẹn hò, tập làm quen đó.
- Tôi đoán khoảng vài ngày nữa thôi, cô sẽ ra chuồng gà, văng khỏi trái tim của anh ấy haha.
Ở những lời lẽ cuối cùng, Angel cố tình châm biếm, nhấn nhá dữ dội, tạo ấn tượng mạnh để khắc sâu vào tiềm thức. Buộc đối phương dù không muốn tin cũng phải dao động.
Mễ Bối cũng không ngoại lệ, cô bịt chặt hai tai mình, lùi về sau điên cuồng lắc đầu chối bỏ.
- Không... không... anh ấy sẽ không làm như vậy. Angel! Cô nói dối, cô im đi.
Cảm xúc dâng trào, nước mắt ùa ùa rơi ra như thác lũ. Nơi ngực trái của Mễ Bối vì đau lòng mà quặn thắt dữ dội, bóp nghẹn đến khó thở, quằn quại.
Phải vậy chứ!
Đạt được mục đích, trả đũa thành công tâm trạng của Angel vô cùng hả hê, sung sướng.
Nhưng chưa kéo dài được bao lâu, ba phút sau quay xuống thì đã phát hiện Mễ Bối lăn đùng ra ngất xỉu mất rồi.
- Này này... đừng có doạ tôi chứ!
Chỉ mới đùa một chút, hậu quả đã nghiêm trọng như vậy. Angel đương nhiên không lường trước được điều này. Tất cả chỉ là do cô ta bịa đặt ra mà thôi.
Angel tá hỏa đến mức đá phăng cả guốc, dùng hết sức bình sinh bế Mễ Bối đặt lại lên giường. Sau đó ra ngoài, nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ đến thăm khám.
[...]
Cùng lúc đó, tại phòng họp ở Đô Đốc Phủ.
- Tôi không tài nào chấp nhận được.
- Tôi nghĩ ngài ấy cũng có nổi khổ riêng. Nếu ngược lại là chúng ta rơi vào tình huống này thì ắt hẳn cũng sẽ làm như vậy thôi.
- Ngài ấy âm thầm kết hôn với một người không rõ lai lịch đã là chuyện đáng lên án.
- Thống đốc vẫn chưa xác nhận phải vợ hay không, sao mà mấy ông cứ nói chắc nịch thế?
- Còn đợi xác thực, ngón tay tôi thành ra như vậy vẫn chưa đủ à?
Trong lúc đợi chờ nhân vật chính xuất hiện, thì mọi người đang nháo nhào lên chia làm hai phe, thảo luận về vụ việc chấn động cả nước vừa qua.
Tất cả người tham gia vào cuộc họp lần này, đều là những kẻ máu mặt, tay to, và có sức ảnh hưởng trong giới chính trị, quân sự của Serya tụ họp về đây.
Đương nhiên không thể thiếu sự hiện diện của gã tổng tư lệnh Lưu Bằng, kẻ hưởng lợi nhiều nhất.
Cạch.
Trong lúc cuộc tổng đối thoại được đẩy đến cao trào, khi mọi người dường như có nguy cơ xảy ra cự cãi, vì không cùng tiếng nói thì tiếng mở cửa vọng lên.
Lăng Sở Dạ một thân cao ráo, quần áo chỉnh tề, lịch lãm xuất hiện đứng chắn trước lối ra vào thì mọi người đồng loạt im bặt, trả lại không gian yên tĩnh vốn có của căn phòng.
Anh bước dài, kéo ghế ngồi vào vị trí chính giữa của bàn dài, lịch thiệp trầm giọng chào hỏi:
- Thất lễ! Mọi người đợi tôi có lâu không?
- Ưm... đau đầu quá.
Từ trong mơ hồ, Mễ Bối tờ mờ tỉnh dậy, ôm lấy cái đầu nặng trĩu nằm ù lì trên giường, lăn qua một lại vẫn không thể hoàn toàn tỉnh táo, cả thân thể bủn rủn, mệt nhừ.
Trước mắt đều là một mảng trắng xoá, nhợt nhạt của trần nhà, phải một lúc lâu Mễ Bối mới có thể mở to con ngươi, nhìn rõ hiện vật.
Phát hiện đây không phải căn phòng thường ngủ ở Lăng Gia thì hốt hoảng thốt lên:
- Đây... đây là đâu vậy?
Sau đó, Mễ Bối nhanh chóng bật người, leo xuống giường. Máu không kịp lưu thông, khiến Mễ Bối có chút choáng váng, đứng loạng choạng phải giữ vào đệm lấy thăng bằng.
Ổn định, Mễ Bối vội vã muốn chạy ra bên ngoài, nhưng cánh cửa đã bị khoá trái, tiếng lạch cạch từ chốt cứ liên hồi vọng lên, vậy mà nó vẫn bất động, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Ầm! ầm! ầm...
- Đáng ghét! Mở cửa ra, có ai không làm ơn mở cửa ra.
Cô nhảy đỏng, liên tục đập mạnh vào cánh cửa, đến mức lòng bàn tay đỏ rát, phía ngoài đấy vẫn không lấy một lời hồi đáp nào.
Vừa bức bối vừa lo sợ đủ điều, nghĩ đến đoạn kí ức cuối cùng vào đêm hôm qua, Mễ Bối bất lực, nước mắt chẳng mấy chốc đã rưng rưng nơi khoé mi, tràn đầy đến lăn dài qua gò má đau rát.
Mễ Bối nghẹn ngào, tựa lưng vào cửa, méo máo tự hói:
- Sở Dạ... hức... anh đang làm gì vậy?
Lăng Sở Dạ lúc nào cũng vậy, anh luôn làm mọi chuyện trong âm thầm, không hề chia sẻ Mễ Bối, rốt cuộc anh có còn coi cô là vợ nữa không?
Nghĩ đến đây, Mễ Bối vô tình sinh ra cảm giác tủi thân, cơ thể vô lực trượt dần ra sàn nhà, nước mắt tuôn rơi lã chã, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm một mảng nền.
Cạch.
Bỗng chỉ vài phút sau, cánh cửa đột ngột mở ra, quá bất ngờ Mễ Bối không kịp né tránh, đã hứng trọn một cú va mạnh vào vầng trán.
- Ui da...
Theo phản xạ Mễ Bối hét lên, rồi ôm đầu giật thót về sau, giữ một khoảng cách an toàn, mong ngóng.
Rất nhanh sau đó, một mũi giày cao gót xuất hiện, Angel khoanh tay trước ngực, kênh kiệu bước vào, với bộ vest màu đen toát ra phong thái quyền lực.
Angel đứng giữa phòng lặng im, dùng ánh mắt đánh giá Mễ Bối từ ngọn tóc cho đến kẽ móng chân.
Bị nhìn chằm chằm như thế, Mễ Bối cực kì ái ngại, cô e dè cất tiếng:
- Đây là đâu?
Angel nhếch mép, thái độ đầy cao ngạo ngồi vào mạn giường, ngón tay đưa lên cuốn lấy lọn tóc mua vui, cố ý nhịp chân tạo ra âm thanh cộp cộp.
Mặc kệ Mễ Bối ở đấy chờ đợi, một lúc sau Angel mới buồn trả lời:
- Nhà tôi.
- Nhà của cô?
Mễ Bối trợn mắt há hốc không dám tin vào những gì vừa nghe được. Bởi trước đó, có lần Lăng Sở Dạ từng kể với cô, Angel là người ngoại quốc.
Giờ đây, Mễ Bối lại đang cư trú ở nhà của cô ấy. Vậy là đồng nghĩa với việc, chỉ trong một đêm mà cô đã xuất cảnh sang nước ngoài rồi sao?
Mễ Bối cứ như vậy mà ngơ ngác trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Đủ thứ nghi vấn hiện hữu ngay trong tâm trí cô lúc này.
Lúc này, Angel chán nản, nhìn cô mà nhíu mày. Mục đích mà cô ta ghé qua chính là muốn kiếm chuyện, đấu khấu với Mễ Bối, dùng uy quyền mà bắt nạt cô.
Nhưng hiện tại, trông Mễ Bối cứ đần đần, đơ ra như vậy, đến phản pháo cũng chẳng lấy một câu.
- Tạm biệt!
Angel chán chường, cuối cùng thì hoàn toàn tụt hứng, không muốn so đo nữa. Cô ta trề môi, nhún vai rồi đứng lên rời đi.
Cho đến khi, cô ấy ra đến cửa phòng, thì Mễ Bối mới sực bừng tỉnh, vội vã lao đến, nắm lấy vạt áo níu giữ, khẩn thiết nói:
- Tôi... tôi muốn gặp Sở Dạ!
- Vì sao anh ấy lại để tôi ở đây?
- Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Trước những lời cầu xin của Mễ Bối, nét mặt Angel vẫn được kiểm soát rất tốt, không có gì thay đổi.
Nhưng nhất thời lại không biết nên trả lời thế nào, bởi chính cô ta cũng không hề biết được anh đang làm gì ở Serya.
Bởi Lăng Sở Dạ chỉ đơn thuần là nhờ cô ta trông hộ Mễ Bối vài hôm mà thôi, cũng không dặn dò, phổ biến hay cử người quan sát.
Nghĩ đến đây, nội tâm của Angel chia làm hai phe đấu đá, xâu xé dữ dội. Giây sau ánh mắt liền mang nét cười nham hiểm.
Tuy bây giờ, đoạn tình cảm với Lăng Sở Dạ không còn được mặn mà như trước, nhưng ác cảm với Mễ Bối thì bằng thừa. Lấn át hơn một nửa lý trí mất rồi.
Từ trên cao, Angel cúi thấp người, cẩn trọng nắm lấy cầm cô mà nâng nhẹ, gằn giọng:
- Mễ Bối! Cô đúng là sao quả tạ mà. Cả đời này cô cũng đừng mong gặp lại anh ấy. Cô có biết vì sao không?
- Vì để cô được sống mà Lăng Sở Dạ phải lấy con gái của của tổng tư lệnh để được ân xá đấy.
- Ngày mai họ sẽ cử hành hôn lễ ở Serya. Cô có mặt tại nhà tôi cũng vì lý do này đấy nha! Anh ấy vứt cô cho tôi để đi lấy vợ mới rồi.
- Ngoài hình của người đó nghe bảo rất xinh đẹp. Nói không chừng bây giờ họ đang hẹn hò, tập làm quen đó.
- Tôi đoán khoảng vài ngày nữa thôi, cô sẽ ra chuồng gà, văng khỏi trái tim của anh ấy haha.
Ở những lời lẽ cuối cùng, Angel cố tình châm biếm, nhấn nhá dữ dội, tạo ấn tượng mạnh để khắc sâu vào tiềm thức. Buộc đối phương dù không muốn tin cũng phải dao động.
Mễ Bối cũng không ngoại lệ, cô bịt chặt hai tai mình, lùi về sau điên cuồng lắc đầu chối bỏ.
- Không... không... anh ấy sẽ không làm như vậy. Angel! Cô nói dối, cô im đi.
Cảm xúc dâng trào, nước mắt ùa ùa rơi ra như thác lũ. Nơi ngực trái của Mễ Bối vì đau lòng mà quặn thắt dữ dội, bóp nghẹn đến khó thở, quằn quại.
Phải vậy chứ!
Đạt được mục đích, trả đũa thành công tâm trạng của Angel vô cùng hả hê, sung sướng.
Nhưng chưa kéo dài được bao lâu, ba phút sau quay xuống thì đã phát hiện Mễ Bối lăn đùng ra ngất xỉu mất rồi.
- Này này... đừng có doạ tôi chứ!
Chỉ mới đùa một chút, hậu quả đã nghiêm trọng như vậy. Angel đương nhiên không lường trước được điều này. Tất cả chỉ là do cô ta bịa đặt ra mà thôi.
Angel tá hỏa đến mức đá phăng cả guốc, dùng hết sức bình sinh bế Mễ Bối đặt lại lên giường. Sau đó ra ngoài, nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ đến thăm khám.
[...]
Cùng lúc đó, tại phòng họp ở Đô Đốc Phủ.
- Tôi không tài nào chấp nhận được.
- Tôi nghĩ ngài ấy cũng có nổi khổ riêng. Nếu ngược lại là chúng ta rơi vào tình huống này thì ắt hẳn cũng sẽ làm như vậy thôi.
- Ngài ấy âm thầm kết hôn với một người không rõ lai lịch đã là chuyện đáng lên án.
- Thống đốc vẫn chưa xác nhận phải vợ hay không, sao mà mấy ông cứ nói chắc nịch thế?
- Còn đợi xác thực, ngón tay tôi thành ra như vậy vẫn chưa đủ à?
Trong lúc đợi chờ nhân vật chính xuất hiện, thì mọi người đang nháo nhào lên chia làm hai phe, thảo luận về vụ việc chấn động cả nước vừa qua.
Tất cả người tham gia vào cuộc họp lần này, đều là những kẻ máu mặt, tay to, và có sức ảnh hưởng trong giới chính trị, quân sự của Serya tụ họp về đây.
Đương nhiên không thể thiếu sự hiện diện của gã tổng tư lệnh Lưu Bằng, kẻ hưởng lợi nhiều nhất.
Cạch.
Trong lúc cuộc tổng đối thoại được đẩy đến cao trào, khi mọi người dường như có nguy cơ xảy ra cự cãi, vì không cùng tiếng nói thì tiếng mở cửa vọng lên.
Lăng Sở Dạ một thân cao ráo, quần áo chỉnh tề, lịch lãm xuất hiện đứng chắn trước lối ra vào thì mọi người đồng loạt im bặt, trả lại không gian yên tĩnh vốn có của căn phòng.
Anh bước dài, kéo ghế ngồi vào vị trí chính giữa của bàn dài, lịch thiệp trầm giọng chào hỏi:
- Thất lễ! Mọi người đợi tôi có lâu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.