Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà
Chương 13: Phiên ngoại: Về (2)
Quỷ Tài
04/07/2023
1. Về chia tay
Tối hôm qua ở trong xe chơi hơi quá, dẫn tới lúc Giang Chính Hình chuẩn bị đi làm, Thịnh Tuyển Ninh vẫn còn đang an ổn ngủ.
Giang Chính Hình lôi kéo người đôi tay, mạnh mẽ đem hắn kéo tới.
"Giang Chính Hình, #¥%&* hành..." (Anh muốn làm chết em sao?)
Giang Chính Hình:???
Hắn ôm Thịnh Tuyển Ninh đang mê sảng trong tay: "Anh làm bữa sáng để ở trên bàn, em dậy thì nhớ ăn."
"#¥%&* ăn..." (Lại bb nữa sẽ ăn anh luôn!
"Dậy thì gọi điện thoại cho anh, nếu không anh bảo Phương Duyệt hôm nay không mở cửa."
"#¥%&* a ba..." (Quên vụ đóng cửa đi a a a a a!)
"Anh đi đây, bảo bảo!"
"Lăn!!!"
Giang Chính Hình lăn.
Thịnh Tuyển Ninh lại ngủ không đến nửa giờ thì bị tiếng chuông di động như gọi hồn làm tỉnh.
Người gọi: Thịnh Vãn Hâm.
Thịnh Tuyển Ninh mang theo sự tức giận lúc rời giường chuyển vào trong điện thoại. Thịnh Vãn Hâm bên kia lại không biết vì sao mà không nói một lời.
Đợi mười giây sau, Thịnh Tuyển Ninh không xác định mà mở miệng: "Anh chết rồi à?"
Thanh âm Thịnh Vãn Hâm khàn khàn như mới vừa ngủ dậy: "...Không phải."
"Vậy là anh bị bắt cóc?"
Thịnh Vãn Hâm: "Cũng không phải."
"Vậy thì tốt nhất là chuyện so với bắt cóc còn nghiêm trọng hơn," Thịnh Tuyển Ninh nghiến răng nghiến lợi, "Bằng không tôi sẽ khiến anh phải chết!"
"Nghiêm trọng hơn, anh chia tay rồi... đừng lộn xộn, Tô Tô." Nửa đoạn sau rõ ràng là Thịnh Vãn Hâm nói với người bên cạnh, đè thấp thanh âm như sợ đánh thức người, cùng với tiếng hít thở dần dần ổn định của Tô Tiểu Minh, cùng với tiếng cọ xát do động tác của hai người với chăn đệm.
"Ha ha." Thịnh Tuyển Ninh dứt khoát cúp điện thoại.
Không ngờ Thịnh Vãn Hâm lập tức gọi lại ngay: "Em nghe anh nói hết đã! Bây giờ anh đang ở nhà của Tô Tiểu Minh bọn anh vừa mới chia tay xong, lát nữa em ấy tỉnh dậy sẽ đuổi anh đi! Tất cả đồ đạc của anh kể cả ăn mặc ngủ nghỉ, máy chơi game, xe đạp leo núi, tiêu bản sinh vật đều sẽ bị đuổi ra khỏi nhà!"
Thịnh Tuyển Ninh lạnh lùng nói: "Cho nên?"
Thịnh Vãn Hâm nghẹn ngào: "Tới đón anh, anh không muốn rơi vào tình trạng chật vật như vậy."
2. Về người chia tay
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuyển Ninh lái xe sau khi lấy được bằng lái, sau khi gập ghềnh lái xe đến nơi, Thịnh Vãn Hâm đã bị đuổi ra khỏi nhà. Y đang mặc một chiếc áo khoác dài sành điệu, đeo kính gọng kim loại tinh xảo, ngồi dưới đất hút thuốc. Bên người hắn là mấy đồ vật linh tinh thượng vàng hạ cám: Mấy chồng tài liệu lớn, một chiếc xe đạp leo núi cực kỳ bắt mắt, càng bắt mắt hơn nữa là một bộ xương tiêu bản của một con vượn được niêm phong trong một ống trụ thủy tinh khổng lồ.
Thịnh Tuyển Ninh đã bỏ học từ cao trung rất bối rối.
"Vượn đuôi dài Châu Phi, có thể sờ sờ." Thịnh Vãn Hâm ôm lấy xương cốt, "Tóm lại không phải người..."
Thịnh Tuyển Ninh liên tiếp lui hai bước, Thịnh Vãn Hâm tang thương cúi đầu: "Được rồi..."
Cốp xe đều bị nhét đầy, Thịnh Vãn Hâm ôm xương ngồi ở ghế phụ, phối hợp với kỹ thuật lái xe bảy xoay tám vặn của Thịnh Tuyển Ninh, thành công bị cảnh sát giao thông ngăn lại hỏi thăm hai lần.
Tinh thần Thịnh Vãn Hâm hiện tại cực kỳ thấp, hỏi một câu thì hết ba câu là không biết, muốn đi đâu cũng không biết. Suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Có phải em muốn đi mở cửa rồi không, đi quán bar đi."
Quán bar.
Thịnh Vãn Hâm một mình uống say, cái bộ xương kia vẫn ngồi ở một bên "nhìn" y. Thịnh Vãn Hâm còn chưa uống được mấy chai đã rót cho nó một ly: "Giống nhau hả huynh đệ, chúng ta cũng coi như đồng bệnh tương liên."
Thịnh Tuyển Ninh và Phương Duyệt cạn lời, đại huynh đệ người ta rõ ràng là bị anh liên lụy.
Giang Chính Hình đến sau khi tan tầm, nhưng trước đó, hắn đã ở trong điện thoại cười nhạo Thịnh Vãn Hâm nửa giờ. Vừa bước vào quán bar, hắn đã lấy điện thoại di động ra, mở chế độ quay video, tìm Thịnh Vãn Hâm đang thất tình, định lưu lại bộ dáng chật vật này của y làm suối nguồn vui sướng trong mười năm tới.
Nhưng camera xoay một vòng cũng chưa tìm được thân ảnh Thịnh Vãn Hâm, mãi cho đến khi hắn quay người lại, phát hiện Thịnh Vãn Hâm uống say đang xuất hiện ở phía sau lưng hắn như một bóng ma, sau đó liền nghênh đón một cú đấm mạnh!
3. Về đứa tìm đường chết
"Tô Tiểu Minh đá cậu! Liên quan cái bép* gì đến tôi! Thịnh Vãn Hâm cậu xứng đáng bị thất tình!" Giang Chính Hình đang được Thịnh Tuyển Ninh ấn thuốc trên trán vô cùng phẫn nộ. Cũng may, Thịnh Tuyển Ninh trông đau lòng qua như chính mình bị thương, khiến hắn thập phần hưởng thụ.
Thịnh Tuyển Ninh đau lòng nói: "Sao lại đánh vào mặt chứ? Đánh đâu chẳng được, vì sao lại đánh vào mặt?"
Giang Chính Hình:?
"Có quan hệ lớn với cậu." Thịnh Vãn Hâm ở một bên mắt đỏ hoe.
Giang Chính Hình nhớ lại chuyện tối hôm qua: "Chỉ vì cậu thích tôi?"
Thịnh Vãn Hâm vẫn không nhúc nhích, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Giang Chính Hình: "Đó cũng không phải do tôi làm các cậu chia tay a..."
"Đừng nói nữa," Thịnh Vãn Hâm ánh mắt mơ hồ, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."
Hai phút sau, y ôm vượn đuôi dài Châu Phi ngủ thiếp đi trên sô pha.
Tối hôm qua ở trong xe chơi hơi quá, dẫn tới lúc Giang Chính Hình chuẩn bị đi làm, Thịnh Tuyển Ninh vẫn còn đang an ổn ngủ.
Giang Chính Hình lôi kéo người đôi tay, mạnh mẽ đem hắn kéo tới.
"Giang Chính Hình, #¥%&* hành..." (Anh muốn làm chết em sao?)
Giang Chính Hình:???
Hắn ôm Thịnh Tuyển Ninh đang mê sảng trong tay: "Anh làm bữa sáng để ở trên bàn, em dậy thì nhớ ăn."
"#¥%&* ăn..." (Lại bb nữa sẽ ăn anh luôn!
"Dậy thì gọi điện thoại cho anh, nếu không anh bảo Phương Duyệt hôm nay không mở cửa."
"#¥%&* a ba..." (Quên vụ đóng cửa đi a a a a a!)
"Anh đi đây, bảo bảo!"
"Lăn!!!"
Giang Chính Hình lăn.
Thịnh Tuyển Ninh lại ngủ không đến nửa giờ thì bị tiếng chuông di động như gọi hồn làm tỉnh.
Người gọi: Thịnh Vãn Hâm.
Thịnh Tuyển Ninh mang theo sự tức giận lúc rời giường chuyển vào trong điện thoại. Thịnh Vãn Hâm bên kia lại không biết vì sao mà không nói một lời.
Đợi mười giây sau, Thịnh Tuyển Ninh không xác định mà mở miệng: "Anh chết rồi à?"
Thanh âm Thịnh Vãn Hâm khàn khàn như mới vừa ngủ dậy: "...Không phải."
"Vậy là anh bị bắt cóc?"
Thịnh Vãn Hâm: "Cũng không phải."
"Vậy thì tốt nhất là chuyện so với bắt cóc còn nghiêm trọng hơn," Thịnh Tuyển Ninh nghiến răng nghiến lợi, "Bằng không tôi sẽ khiến anh phải chết!"
"Nghiêm trọng hơn, anh chia tay rồi... đừng lộn xộn, Tô Tô." Nửa đoạn sau rõ ràng là Thịnh Vãn Hâm nói với người bên cạnh, đè thấp thanh âm như sợ đánh thức người, cùng với tiếng hít thở dần dần ổn định của Tô Tiểu Minh, cùng với tiếng cọ xát do động tác của hai người với chăn đệm.
"Ha ha." Thịnh Tuyển Ninh dứt khoát cúp điện thoại.
Không ngờ Thịnh Vãn Hâm lập tức gọi lại ngay: "Em nghe anh nói hết đã! Bây giờ anh đang ở nhà của Tô Tiểu Minh bọn anh vừa mới chia tay xong, lát nữa em ấy tỉnh dậy sẽ đuổi anh đi! Tất cả đồ đạc của anh kể cả ăn mặc ngủ nghỉ, máy chơi game, xe đạp leo núi, tiêu bản sinh vật đều sẽ bị đuổi ra khỏi nhà!"
Thịnh Tuyển Ninh lạnh lùng nói: "Cho nên?"
Thịnh Vãn Hâm nghẹn ngào: "Tới đón anh, anh không muốn rơi vào tình trạng chật vật như vậy."
2. Về người chia tay
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuyển Ninh lái xe sau khi lấy được bằng lái, sau khi gập ghềnh lái xe đến nơi, Thịnh Vãn Hâm đã bị đuổi ra khỏi nhà. Y đang mặc một chiếc áo khoác dài sành điệu, đeo kính gọng kim loại tinh xảo, ngồi dưới đất hút thuốc. Bên người hắn là mấy đồ vật linh tinh thượng vàng hạ cám: Mấy chồng tài liệu lớn, một chiếc xe đạp leo núi cực kỳ bắt mắt, càng bắt mắt hơn nữa là một bộ xương tiêu bản của một con vượn được niêm phong trong một ống trụ thủy tinh khổng lồ.
Thịnh Tuyển Ninh đã bỏ học từ cao trung rất bối rối.
"Vượn đuôi dài Châu Phi, có thể sờ sờ." Thịnh Vãn Hâm ôm lấy xương cốt, "Tóm lại không phải người..."
Thịnh Tuyển Ninh liên tiếp lui hai bước, Thịnh Vãn Hâm tang thương cúi đầu: "Được rồi..."
Cốp xe đều bị nhét đầy, Thịnh Vãn Hâm ôm xương ngồi ở ghế phụ, phối hợp với kỹ thuật lái xe bảy xoay tám vặn của Thịnh Tuyển Ninh, thành công bị cảnh sát giao thông ngăn lại hỏi thăm hai lần.
Tinh thần Thịnh Vãn Hâm hiện tại cực kỳ thấp, hỏi một câu thì hết ba câu là không biết, muốn đi đâu cũng không biết. Suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Có phải em muốn đi mở cửa rồi không, đi quán bar đi."
Quán bar.
Thịnh Vãn Hâm một mình uống say, cái bộ xương kia vẫn ngồi ở một bên "nhìn" y. Thịnh Vãn Hâm còn chưa uống được mấy chai đã rót cho nó một ly: "Giống nhau hả huynh đệ, chúng ta cũng coi như đồng bệnh tương liên."
Thịnh Tuyển Ninh và Phương Duyệt cạn lời, đại huynh đệ người ta rõ ràng là bị anh liên lụy.
Giang Chính Hình đến sau khi tan tầm, nhưng trước đó, hắn đã ở trong điện thoại cười nhạo Thịnh Vãn Hâm nửa giờ. Vừa bước vào quán bar, hắn đã lấy điện thoại di động ra, mở chế độ quay video, tìm Thịnh Vãn Hâm đang thất tình, định lưu lại bộ dáng chật vật này của y làm suối nguồn vui sướng trong mười năm tới.
Nhưng camera xoay một vòng cũng chưa tìm được thân ảnh Thịnh Vãn Hâm, mãi cho đến khi hắn quay người lại, phát hiện Thịnh Vãn Hâm uống say đang xuất hiện ở phía sau lưng hắn như một bóng ma, sau đó liền nghênh đón một cú đấm mạnh!
3. Về đứa tìm đường chết
"Tô Tiểu Minh đá cậu! Liên quan cái bép* gì đến tôi! Thịnh Vãn Hâm cậu xứng đáng bị thất tình!" Giang Chính Hình đang được Thịnh Tuyển Ninh ấn thuốc trên trán vô cùng phẫn nộ. Cũng may, Thịnh Tuyển Ninh trông đau lòng qua như chính mình bị thương, khiến hắn thập phần hưởng thụ.
Thịnh Tuyển Ninh đau lòng nói: "Sao lại đánh vào mặt chứ? Đánh đâu chẳng được, vì sao lại đánh vào mặt?"
Giang Chính Hình:?
"Có quan hệ lớn với cậu." Thịnh Vãn Hâm ở một bên mắt đỏ hoe.
Giang Chính Hình nhớ lại chuyện tối hôm qua: "Chỉ vì cậu thích tôi?"
Thịnh Vãn Hâm vẫn không nhúc nhích, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Giang Chính Hình: "Đó cũng không phải do tôi làm các cậu chia tay a..."
"Đừng nói nữa," Thịnh Vãn Hâm ánh mắt mơ hồ, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."
Hai phút sau, y ôm vượn đuôi dài Châu Phi ngủ thiếp đi trên sô pha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.