Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được
Chương 17:
Đồ Thủ Cật Thảo Môi
10/05/2023
Bàn chân lơ lửng giữa không trung một hồi lâu cũng không thấy có cái gì đến bắt mình, Chu Vụ “ơ” một tiếng rồi thu về.
Sau đó nhỏ giọng dò hỏi: “Không phải sao?”
Nhưng không có ai trả lời câu hỏi của cậu, ánh nến trong phòng nhảy dồn dập như đang hít vào, thở ra.
Đợi ánh nến trở lại như cũ, chiếc giày còn lại của Chu Vụ cũng bị tuột xuống, ngón chân tròn tròn co lại giống như trẻ con lúc ngủ, chỗ các khớp xương hiện ra chút màu hồng nhạt.
Chu Vụ đang nằm cố chống thân thể dậy, muốn chỉ cái gì đó.
Kết quả đồ trang sức bằng vàng trong tay áo đều “ào ào” rơi rải rác bên cạnh Chu Vụ, trải đầy bốn phía.
Ánh sáng phản chiếu của ánh nến tỏa ra ánh vàng rực rỡ yếu ớt.
Trên mặt bàn bày đủ các loại bánh ngọt, hạt dưa rồi đậu phộng, chỉ cần vươn tay là có thể lấy được, Chu Vụ muốn trì hoãn thời gian mình bị ăn lại, cậu chỉ vào bình rượu và chén rượu cách đó không xa.
“Muốn uống nữa.” Giọng nói có âm cuối dính dính, cho dù là ai cũng không thể từ chối yêu cầu ấy.
“Muốn cả đồ nhắm rượu nữa.” Cậu lại nói.
Lập tức trước mặt xuất hiện một đĩa đậu phộng và một bình rượu.
Rượu trong bình không giống với rượu hợp cẩn cậu uống trước đó, đây là một loại rượu trái cây độ rượu không cao như rượu hợp cẩn, uống thử một ngụm, vị ngon ngọt khiến tan đi phần nào vị cay trong miệng của loại rượu mạnh kia.
Tuy rằng cơn say đã nén bớt sự sợ hãi, nhưng sự sợ hãi tích lũy đã lâu, tận sâu đáy lòng Chu Vụ vẫn cảm thấy hơi sợ.
Nhưng hiện tại, đối phương có thể đáp ứng được những yêu cầu của Chu Vụ, khiến cậu cảm thấy tên ác ma này dường như vẫn còn sót lại ý thức, không đến mức tàn bạo đáng sợ.
“Rất ngon, anh không muốn thử một chút sao?” Trong lòng Chu Vụ nghĩ không biết quỷ có say không?
Cậu không nhìn được cái gì ở phía trước cả, chỉ mơ hồ cảm nhận được vị trí của đối phương, nhưng hoàn toàn không biết được hành động của anh.
Cậu giơ chén rượu đưa về phía trước, chén rượu nghiêng xuống, Chu Vụ nhìn lướt qua, rượu thế mà lại thật sự ít đi một ít.
Sau đó cậu uống sạch rượu thừa trong chén rồi rót thêm một chén nữa: “Nào, lại uống thêm đi!”
Vừa dứt lời, rượu trong chén lại ít đi, rót rồi uống, tựa như có niềm vui của việc đút uống, cứ thế uống hết nửa bình rượu.
Lúc này, người có tửu lượng kém như cậu đã không thể trụ được nữa.
Trong chớp mắt, Chu Vụ như đang lơ lửng trên mây, chăn đệm mềm mại như mây trời đung đưa, đám mây nghiêng trái ngã phải, rồi rơi xuống, cậu vì thế mà lăn qua, chạm vào thứ gì đó lạnh như băng.
Bất giác phát hiện ra “anh ta” có lẽ đã lên trên giường.
Sâu trong lòng của Chu Vụ đang yên lặng suy đoán hành động của đối phương.
Lúc trước cậu ở một thành phố phía Nam từng được người ta mời ăn thử tôm ngâm rượu, cua ngâm rượu, hương vị không tệ, Chu Vụ chợt nhận ra, phải chẳng bản thân mình bây giờ đang là món “người ngâm rượu”?
Đầu óc đột nhiên tỉnh táo hẳn, cậu bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về khả năng này.
Nghĩ đến đây, cậu cười rộ lên một tiếng “hahaha”, lúc này trông cậu giống như thằng ngốc vậy.
Chu Vụ đã say mèm rồi, say đến mức không thể nhìn thấy trước mặt có gì, cậu giơ tay túm tóc của đối phương, lạnh lẽo nhưng cũng rất mềm mại.
“Anh đang nhìn tôi à?” Chu Vụ nhìn vào không khí nói, đôi mắt long lanh có chút ngượng ngùng.
Chu Vụ cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, hôm nay sợ lâu vậy nhưng bây giờ lại không thấy sợ như thế nữa, thậm chí còn sinh ra một loại tình cảm với đối phương.
Ánh mắt nhìn chăm chú và hơi thở lạnh lẽo làm da đầu Chu Vụ tê dại.
Chu Vụ kiên trì nói chuyện với đối phương: “Anh… có tên không?”
Ngừng cử động một lúc, không thấy có tiếng trả lời, Chu Vụ lại cẩn thận hỏi lại: “Anh không có tên à?”
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời, lâu đến mức Chu Vụ còn nghĩ đối phương không biết nói chuyện.
“Bách Lý… Khí.” Cổ họng anh giống như linh kiện không được bôi trơn, cũng có thể là do đã lâu không nói ra tên của mình nên ba chữ này nói ra không được liền mạch, rất không lưu loát.
Lần nữa nghe được giọng nói này, âm thanh trầm thấp làm Chu Vụ cảm thấy đến cả sợi tóc cũng có chút tê dại, trong đầu hiện ra một bức chân dung.
Cậu nhớ đến bức ảnh kia, nhưng bức ảnh lại mờ mịt giống như bị sương mù bao phủ.
Trong cơn say, ánh mắt Chu Vụ mê man.
Sau khi đánh một cái “bộp”, cậu cảm giác như đang chìm sâu trong ảo giác.
Chu Vụ xoắn lưỡi hỏi: “Bức ảnh lần trước, có phải là… anh không?”
Không ai trả lời, nhưng Chu Vụ cảm thấy có lẽ đúng rồi, cậu chẹp chẹp vị rượu trong miệng.
Cậu lại nói: “Đẹp lắm, đẹp hơn hình vẽ nhiều.”
Một khi đã nói thì không thể ngừng: “Bây giờ tôi có thể nhìn mặt anh không?”
Nhưng vẫn không có ai trả lời cậu.
“Không được thì thôi vậy.” Chu Vụ chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Thoáng chốc ánh nến trong phòng bắt đầu dao động, gió thổi mạnh, lúc sáng lúc tối, căn phòng trở nên đáng sợ.
Nhưng bây giờ Chu Vụ đã say khướt nên cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn “lầm bà lầm bầm” rồi cười rộ lên.
Tình hình bây giờ có chút kỳ quái, một người một ma đang thọc lét nhau.
“Nhột không? Thọc lét nữa nè!” Chu Vụ còn nghĩ rằng mình đã tóm được điểm yếu của đối phương, cậu cảm thấy mình đã trả lại được đối phương một ván.
Chỉ là, cậu nhanh chóng phát hiện có thể mình đang thọc lét vô ích.
Vốn dĩ ác ma không biết nhột.
Chu Vụ bắt đầu vui vẻ giống như một con quỷ nghịch ngợm, cậu nâng gương mặt xinh đẹp lên, mượn ánh nến loáng thoáng nhìn thấy được đường nét của đối phương, rất nhạt.
Lạnh lùng, rất giống với hình ảnh trong tâm trí của Chu Vụ.
“Lạnh quá, anh đang lạnh lắm đúng không?” Bản thân Chu Vụ cũng là một người thể chất sợ lạnh nên cậu biết rõ nỗi khổ này, ngay cả tay của đối phương cũng thật lạnh.
“Tôi giúp anh giữ ấm tay nhé.” Chu Vụ nói.
Nhưng chẳng bao lâu, cơn say dâng trào làm Chu Vụ không thể nắm chặt được hai tay nữa, giống như bao kẻ say khác, cậu như vừa dẫm phải vũng bùn không ngừng lảo đảo.
Sau một hồi náo loạn, Chu Vụ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Lần này tôi mệt thật rồi, không chơi cùng anh được nữa, đừng quậy nhé…”
Thọc lét cũng cần thể lực, bây giờ cậu đã cạn kiệt sức lực, chỉ muốn thả lỏng tinh thần rồi đi ngủ.
Chu Vụ mệt mỏi nằm gục xuống, giống như một con mèo nhỏ đang cuộn mình tìm tư thế thích hợp để ngủ.
Cậu dường như sắp chìm vào giấc ngủ, cậu miễn cưỡng nói: “Tôi muốn ngủ…”
Chu Vụ nhìn thấy tên sát nhân gật đầu, thì ra sau khi uống rượu sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa.
Bị tên ác ma đẹp trai này giết còn hơn để một con ma đáng sợ nào đó giết, sự kiên cường cuối cùng cũng đã bị dập tắt.
Chu Vụ trợn mắt đợi chờ cái chết đến.
Trong tòa dinh thự bắt đầu bắn pháo hoa, giống như ăn Tết vậy, ngoài cửa sổ pháo hoa nổ tung tóe, từng đốm sáng nhỏ hắt vào phòng, khiến cậu có ảo giác như đang đắm chìm trong biển sao.
Một tiếng “đùng”, bên ngoài pháo hoa bay thẳng lên bầu trời đêm.
Đột nhiên, lòng bàn chân Chu Vụ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, nghe thấy tiếng động cậu mới nhớ bản thân đang ở trong hang ổ của ác ma, có thể sắp trở thành món ăn làm no bụng cho chúng.
Cậu dường như nghe được âm thanh nhai nuốt của tên ác ma, âm thanh “sột soạt, sột soạt” đó như tiếng gặm đồ ăn, như thể một con dã thú đang ăn mồi.
Đôi mắt đen như mực nhìn vào từ khe hở của chăn.
Sau đó nhỏ giọng dò hỏi: “Không phải sao?”
Nhưng không có ai trả lời câu hỏi của cậu, ánh nến trong phòng nhảy dồn dập như đang hít vào, thở ra.
Đợi ánh nến trở lại như cũ, chiếc giày còn lại của Chu Vụ cũng bị tuột xuống, ngón chân tròn tròn co lại giống như trẻ con lúc ngủ, chỗ các khớp xương hiện ra chút màu hồng nhạt.
Chu Vụ đang nằm cố chống thân thể dậy, muốn chỉ cái gì đó.
Kết quả đồ trang sức bằng vàng trong tay áo đều “ào ào” rơi rải rác bên cạnh Chu Vụ, trải đầy bốn phía.
Ánh sáng phản chiếu của ánh nến tỏa ra ánh vàng rực rỡ yếu ớt.
Trên mặt bàn bày đủ các loại bánh ngọt, hạt dưa rồi đậu phộng, chỉ cần vươn tay là có thể lấy được, Chu Vụ muốn trì hoãn thời gian mình bị ăn lại, cậu chỉ vào bình rượu và chén rượu cách đó không xa.
“Muốn uống nữa.” Giọng nói có âm cuối dính dính, cho dù là ai cũng không thể từ chối yêu cầu ấy.
“Muốn cả đồ nhắm rượu nữa.” Cậu lại nói.
Lập tức trước mặt xuất hiện một đĩa đậu phộng và một bình rượu.
Rượu trong bình không giống với rượu hợp cẩn cậu uống trước đó, đây là một loại rượu trái cây độ rượu không cao như rượu hợp cẩn, uống thử một ngụm, vị ngon ngọt khiến tan đi phần nào vị cay trong miệng của loại rượu mạnh kia.
Tuy rằng cơn say đã nén bớt sự sợ hãi, nhưng sự sợ hãi tích lũy đã lâu, tận sâu đáy lòng Chu Vụ vẫn cảm thấy hơi sợ.
Nhưng hiện tại, đối phương có thể đáp ứng được những yêu cầu của Chu Vụ, khiến cậu cảm thấy tên ác ma này dường như vẫn còn sót lại ý thức, không đến mức tàn bạo đáng sợ.
“Rất ngon, anh không muốn thử một chút sao?” Trong lòng Chu Vụ nghĩ không biết quỷ có say không?
Cậu không nhìn được cái gì ở phía trước cả, chỉ mơ hồ cảm nhận được vị trí của đối phương, nhưng hoàn toàn không biết được hành động của anh.
Cậu giơ chén rượu đưa về phía trước, chén rượu nghiêng xuống, Chu Vụ nhìn lướt qua, rượu thế mà lại thật sự ít đi một ít.
Sau đó cậu uống sạch rượu thừa trong chén rồi rót thêm một chén nữa: “Nào, lại uống thêm đi!”
Vừa dứt lời, rượu trong chén lại ít đi, rót rồi uống, tựa như có niềm vui của việc đút uống, cứ thế uống hết nửa bình rượu.
Lúc này, người có tửu lượng kém như cậu đã không thể trụ được nữa.
Trong chớp mắt, Chu Vụ như đang lơ lửng trên mây, chăn đệm mềm mại như mây trời đung đưa, đám mây nghiêng trái ngã phải, rồi rơi xuống, cậu vì thế mà lăn qua, chạm vào thứ gì đó lạnh như băng.
Bất giác phát hiện ra “anh ta” có lẽ đã lên trên giường.
Sâu trong lòng của Chu Vụ đang yên lặng suy đoán hành động của đối phương.
Lúc trước cậu ở một thành phố phía Nam từng được người ta mời ăn thử tôm ngâm rượu, cua ngâm rượu, hương vị không tệ, Chu Vụ chợt nhận ra, phải chẳng bản thân mình bây giờ đang là món “người ngâm rượu”?
Đầu óc đột nhiên tỉnh táo hẳn, cậu bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về khả năng này.
Nghĩ đến đây, cậu cười rộ lên một tiếng “hahaha”, lúc này trông cậu giống như thằng ngốc vậy.
Chu Vụ đã say mèm rồi, say đến mức không thể nhìn thấy trước mặt có gì, cậu giơ tay túm tóc của đối phương, lạnh lẽo nhưng cũng rất mềm mại.
“Anh đang nhìn tôi à?” Chu Vụ nhìn vào không khí nói, đôi mắt long lanh có chút ngượng ngùng.
Chu Vụ cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, hôm nay sợ lâu vậy nhưng bây giờ lại không thấy sợ như thế nữa, thậm chí còn sinh ra một loại tình cảm với đối phương.
Ánh mắt nhìn chăm chú và hơi thở lạnh lẽo làm da đầu Chu Vụ tê dại.
Chu Vụ kiên trì nói chuyện với đối phương: “Anh… có tên không?”
Ngừng cử động một lúc, không thấy có tiếng trả lời, Chu Vụ lại cẩn thận hỏi lại: “Anh không có tên à?”
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời, lâu đến mức Chu Vụ còn nghĩ đối phương không biết nói chuyện.
“Bách Lý… Khí.” Cổ họng anh giống như linh kiện không được bôi trơn, cũng có thể là do đã lâu không nói ra tên của mình nên ba chữ này nói ra không được liền mạch, rất không lưu loát.
Lần nữa nghe được giọng nói này, âm thanh trầm thấp làm Chu Vụ cảm thấy đến cả sợi tóc cũng có chút tê dại, trong đầu hiện ra một bức chân dung.
Cậu nhớ đến bức ảnh kia, nhưng bức ảnh lại mờ mịt giống như bị sương mù bao phủ.
Trong cơn say, ánh mắt Chu Vụ mê man.
Sau khi đánh một cái “bộp”, cậu cảm giác như đang chìm sâu trong ảo giác.
Chu Vụ xoắn lưỡi hỏi: “Bức ảnh lần trước, có phải là… anh không?”
Không ai trả lời, nhưng Chu Vụ cảm thấy có lẽ đúng rồi, cậu chẹp chẹp vị rượu trong miệng.
Cậu lại nói: “Đẹp lắm, đẹp hơn hình vẽ nhiều.”
Một khi đã nói thì không thể ngừng: “Bây giờ tôi có thể nhìn mặt anh không?”
Nhưng vẫn không có ai trả lời cậu.
“Không được thì thôi vậy.” Chu Vụ chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Thoáng chốc ánh nến trong phòng bắt đầu dao động, gió thổi mạnh, lúc sáng lúc tối, căn phòng trở nên đáng sợ.
Nhưng bây giờ Chu Vụ đã say khướt nên cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn “lầm bà lầm bầm” rồi cười rộ lên.
Tình hình bây giờ có chút kỳ quái, một người một ma đang thọc lét nhau.
“Nhột không? Thọc lét nữa nè!” Chu Vụ còn nghĩ rằng mình đã tóm được điểm yếu của đối phương, cậu cảm thấy mình đã trả lại được đối phương một ván.
Chỉ là, cậu nhanh chóng phát hiện có thể mình đang thọc lét vô ích.
Vốn dĩ ác ma không biết nhột.
Chu Vụ bắt đầu vui vẻ giống như một con quỷ nghịch ngợm, cậu nâng gương mặt xinh đẹp lên, mượn ánh nến loáng thoáng nhìn thấy được đường nét của đối phương, rất nhạt.
Lạnh lùng, rất giống với hình ảnh trong tâm trí của Chu Vụ.
“Lạnh quá, anh đang lạnh lắm đúng không?” Bản thân Chu Vụ cũng là một người thể chất sợ lạnh nên cậu biết rõ nỗi khổ này, ngay cả tay của đối phương cũng thật lạnh.
“Tôi giúp anh giữ ấm tay nhé.” Chu Vụ nói.
Nhưng chẳng bao lâu, cơn say dâng trào làm Chu Vụ không thể nắm chặt được hai tay nữa, giống như bao kẻ say khác, cậu như vừa dẫm phải vũng bùn không ngừng lảo đảo.
Sau một hồi náo loạn, Chu Vụ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Lần này tôi mệt thật rồi, không chơi cùng anh được nữa, đừng quậy nhé…”
Thọc lét cũng cần thể lực, bây giờ cậu đã cạn kiệt sức lực, chỉ muốn thả lỏng tinh thần rồi đi ngủ.
Chu Vụ mệt mỏi nằm gục xuống, giống như một con mèo nhỏ đang cuộn mình tìm tư thế thích hợp để ngủ.
Cậu dường như sắp chìm vào giấc ngủ, cậu miễn cưỡng nói: “Tôi muốn ngủ…”
Chu Vụ nhìn thấy tên sát nhân gật đầu, thì ra sau khi uống rượu sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa.
Bị tên ác ma đẹp trai này giết còn hơn để một con ma đáng sợ nào đó giết, sự kiên cường cuối cùng cũng đã bị dập tắt.
Chu Vụ trợn mắt đợi chờ cái chết đến.
Trong tòa dinh thự bắt đầu bắn pháo hoa, giống như ăn Tết vậy, ngoài cửa sổ pháo hoa nổ tung tóe, từng đốm sáng nhỏ hắt vào phòng, khiến cậu có ảo giác như đang đắm chìm trong biển sao.
Một tiếng “đùng”, bên ngoài pháo hoa bay thẳng lên bầu trời đêm.
Đột nhiên, lòng bàn chân Chu Vụ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, nghe thấy tiếng động cậu mới nhớ bản thân đang ở trong hang ổ của ác ma, có thể sắp trở thành món ăn làm no bụng cho chúng.
Cậu dường như nghe được âm thanh nhai nuốt của tên ác ma, âm thanh “sột soạt, sột soạt” đó như tiếng gặm đồ ăn, như thể một con dã thú đang ăn mồi.
Đôi mắt đen như mực nhìn vào từ khe hở của chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.