Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được
Chương 31:
Đồ Thủ Cật Thảo Môi
18/05/2023
“Đi vào, đi vào.” Chu Vụ không ngừng đập rồi đánh.
Eo bị ôm lấy, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên lắc lư, Chu Vụ bị kéo vào trong phòng, đồng thời cửa cũng bị bàn tay to lớn ấy đóng sầm lại.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng của hàng xóm bên cạnh khẽ mở, một người nhô đầu ra liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài, chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng lại của phòng chàng trai trẻ mới chuyển tới.
Lúc này cảnh tượng bên ngoài đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Còn bên trong phòng lại nóng bỏng và vô cùng gấp gáp.
Thật không dễ dàng gì Chu Vụ mới thoát ra được cái ôm chặt chẽ ấy, trước mắt cậu đã trở nên trắng xoá do thiếu oxy, Bách Lý Khí bao bọc khắp cả người tràn đầy ấm áp của cậu lại.
Hai lòng bàn tay của Chu Vụ chặn trước bờ môi lạnh lẽo, kéo giãn khoảng cách một người một ma ra.
Nhưng sau đó ác ma lại nắm chặt bàn tay cậu, đặt đến bên miệng anh rồi hôn lên nó một cách chăm chú và dịu dàng.
Chu Vụ chớp mắt, nhìn bờ môi không chút huyết sắc của anh dán lên trên da mu bàn tay mình, sau đó chậm rãi xoay lại thành lòng bàn tay, rồi từ từ gặm nhấm, cậu có thể cảm nhận được là anh đang rất kiềm chế.
Chu Vụ co tay lại: “Ưm, lạnh quá…”
Nói xong lời này, cậu có cảm giác như lòng bàn tay bị một thứ gì đó còn lạnh hơn lướt qua, nó trơn trượt giống như lưỡi rắn vậy.
Trong phòng không bật điều hoà, vì để tiết kiệm tiền điện, trước khi ra ngoài Chu Vụ đã tắt điều hoà đi rồi, dù sao thì ác ma cũng sẽ không sợ lạnh.
Sau khi cậu vào cửa thig muốn đi tìm điều khiển điều hoà nhưng eo lại bị người nọ ôm chặt cứng, nửa thân trên của cậu ra sức vươn về phía trước muốn lấy điều khiển điều hoà được đặt ở trên tủ giày, nhưng rồi lại bị kéo về phía sau.
Cậu hơi tức giận, rõ ràng suýt chút nữa thôi là đầu ngón tay đã có thể chạm vào được điều khiển rồi mà.
Liên tục với như thế hai lần nhưng vẫn không với được, Chu Vụ nóng nảy giậm chân, nhưng rồi lại nhìn thấy một cánh tay vượt qua cậu, trực tiếp cầm lấy điều khiển đặt ở trước mặt cậu.
“A…” Chu Vụ sững sờ nhận lấy, cầm điều khiển bật cho nhiệt độ tăng lên.
Điều hoà này là đời cũ, tăng nhiệt rất chậm, sau khi bật lên thì nó vang lên tiếng “vù vù”, sau đó nữa thì chậm rãi phun ra gió ấm.
Cậu lại vươn người về phía trước muốn bật đèn lên, rồi lại bị ngăn cản.
“Không mở.” Giọng của ác ma hơi khàn khàn, trầm thấp quyến rũ, từ vành tai truyền vào.
Thứ Chu Vụ bắt được đầy trong tay là tóc của Bách Lý Khí, cảm giác trơn trượt khắp tay cậu, Chu Vụ dùng đầu ngón tay vén sợi tóc trước mắt mình lên, trong căn phòng tối tăm nhưng vẫn có thể nhìn thấy được ánh sáng phản quang trên những sợi tóc đen ấy.
Chu Vụ hơi mở lớn mắt, ngây ngốc hỏi anh: “Anh dùng dầu gội đầu gì vậy?”
Cánh tay Bách Lý Khí bao trọn lấy Chu Vụ, anh cúi đầu xuống nhìn lúm hạt gạo của cậu, ngón tay cái khẽ ấn vào đó.
Làn da nơi khoé miệng lõm xuống, sau khi ngón tay cái của anh thu lại thì nó lại trở về hình dạng ban đầu, chỉ để lại chút dấu vết mờ nhạt.
Bởi vì gương mặt nhiễm men say, trên đôi má trắng ngần của Chu Vụ mang theo chút hồng hồng tản ra từ lỗ chân lông.
Chu Vụ đẩy tay của anh ra: “Ngứa.”
Dứt lời, cậu bắt đầu cởi áo khoác và khăn quàng cổ, khi áo khoác cởi đến chỗ khuỷu tay thì bị kẹt ở eo không xuống được nữa, cậu chậm rãi cúi đầu xuống thì nhìn thấy một cánh tay đang ôm trọn eo của cậu, áo khoác bị anh làm cản trở.
Cậu duỗi tay tới muốn gỡ tay anh ra, nhưng lại giống như con kiến muốn lay cây vậy.
Bởi vì cồn làm tê liệt dây thần kinh, Chu Vụ đi còn không nổi thì làm sao có thể gỡ được sự động tác cố chấp của đối phương cơ chứ.
Bình thường Bách Lý Khí luôn sợ vợ yêu của mình, nhưng giờ phút này anh lại như thể biến thành một người khác vậy, Bách Lý Khí nheo mắt lại quan sát kỹ càng, đại khái đã hiểu được nguyên nhân dẫn tới tình hình này.
Anh nên hiểu từ lâu rồi mới phải.
Chu Vụ rất đẹp, nhưng điều này không phải lý do Bách Lý Khí thích cậu, bắt đầu từ ngày mà anh có ý thức tới giờ, trong đáy lòng anh đã có cảm giác rung động này rồi.
Tựa như là sứ mệnh, nhất định phải đi theo cậu, có được cậu, không được phép để cậu biến mất ngay cạnh mình, cho dù phải không từ thủ đoạn cũng không để cậu rời khỏi tầm mắt của mình.
Mà ngay tại giây phút cậu tiến vào trong tầm mắt anh thì chính anh đã thiêu rụi tất cả, nhất định phải khiến cậu luôn nhìn vào anh và anh cũng phải nhìn cậu.
Chu Vụ vẫn còn đang dùng đầu ngón tay gỡ cánh tay của anh ra, cậu tìm được đầu nguồn, bắt đầu gỡ đầu ngón tay của đối phương, từ ngón út, ngón trỏ, ngón giữa, ngón cái…
Sau đó khi đã gỡ xong, những ngón tay ấy lại về vị trí ban đầu, cậu tức đến mức hét lớn “Anh phạm quy!”
Bách Lý Khí: …
“Tôi phải tắm, cả người đều là mùi lẩu, còn phải gội đầu, còn…” Chu Vụ cúi đầu nghĩ xem mình phải làm gì, mái tóc bồng bềnh cọ cọ vào cằm Bách Lý Khí.
Chu Vụ hơi mê man đổ người về phía trước, khe khẽ hô hấp, trông rất ngoan ngoãn, cậu nhẹ giọng lẩm bẩm: “Còn khát nữa…”
“Muốn uống nước?” Bách Lý Khí nói hơi chậm, không giống như cái chậm của sự biếng nhác mà giống như một người cấp trên đang chậm rãi truyền đạt mệnh lệnh.
“Muốn.” Chu Vụ lập tức giơ tay lên, lớn giọng nói.
Chu Vụ cảm nhận được chân mình đang bay lên, sau đó được người nọ chậm rãi đưa vào bên trong, cậu đá đá chân, như thể mình đang trôi nổi trên không.
“Wow… Bay lên rồi…!” Chu Vụ dang hai tay ra làm động tác như chú chim nhỏ.
Rất nhanh sau đó cậu đã bay đến cạnh bàn trà.
Túi trà treo trên thành cốc, nước sôi trong cốc nước hình chú chó màu trắng dần đổi màu, chậm rãi đổi thành màu xanh nhạt, có một ít lá trà lọt ra khỏi kẽ hở của túi trà không được đóng chặt, nổi lên trên mặt nước.
Chu Vụ thổi một cái, khẽ vươn đầu lưỡi ra nhấp nhấp, kiểm tra nhiệt độ nước.
“Nóng…” Chu Vụ thấp giọng hô lên một tiếng, thu lưỡi về.
Bách Lý Khí bẻ mặt cậu quay về phía mình, anh dùng đầu ngón tay mở miệng cậu ra, kéo đầu lưỡi của cậu ra để xem thử có bị bỏng hay không, cũng xem xem khoang miệng cậu có làm sao không.
Chỉ có đầu lưỡi hơi đỏ lên, sau khi được âm khí ở đầu ngón tay anh xoa qua thì không còn nghiêm trọng nữa rồi.
Chu Vụ bị nắm cằm, cậu không kiên nhẫn muốn thoát ra khỏi tay anh, vội vàng uống nước, đột nhiên khớp hàm lại đóng kahu, suýt chút nữa thì răng nhanh của cậu đã cắn vào ngón tay của đối phương, cũng suýt chút nữa cắn vào lưỡi của mình.
“Muốn uống nước.” Chu Vụ lẩm bẩm, cậu cúi đầu xuống, từng chút thổi nước trà bóng, cậu ra sức thổi mạnh.
Vụn lá trà bị cậu thổi trôi bồng bềnh, cậu vừa oán trách sao mà nước vẫn còn nóng như vậy thì đằng sau đột nhiên có một cơn gió thổi tới, mang theo một chút sương đen bao phủ quanh nước trà.
Nhiệt độ nước giảm xuống một cách rõ rệt, bởi vì trong phút chốc làn khói trắng bốc lên từ mặt nước đã không còn thấy đâu nữa rồi.
Chu Vụ thốt lên một câu “thần kỳ thật đấy” rồi nóng lòng uống trà, cổ họng trơn trượt phát ra từng tiếng ừng ực ừng ực.
Uống nước xong, cậu thoả mãn thở ra một hơi, thoả mãn vô cùng, sau đó cậu quay đầu lại, ngửa mặt lên nhìn Bách Lý Khí: “Anh có muốn mua điện thoại không, điện thoại mới, tôi sắp có lương rồi.”
Bách Lý Khí: …
Chu Vụ nói xong thì lại thấy đau lòng, cậu có chút hối hận, thầm nghĩ anh không cần thì càng tốt, sau đó lập tức chuyển chủ đề: “Tôi đi tắm đây, anh tắm chưa?”
Sữa tắm cahay nya thường sẽ giảm đi một lượng nhất định, cậu đã lén biết rồi nhưng không dám hỏi, thế nhưng bây giờ đầu óc cậu chậm chạp, cái gì cũng dám nói.
“Chưa.” Bách Lý Khí nói.
Chu Vụ nói: “Vậy anh tắm trước đi, tôi hơi mệt, ngủ một chút đã….”
Dứt lời, cậu nhấc chân lên muốn đi về phía sofa, nhưng cậu đã quên mất là ở eo của mình vẫn còn một cánh tay, sau khi nhận ra thì cậu cúi đầu xuống nhìn, phồng miệng lên hỏi: “Muốn tắ.m chung sao?”
Phòng khách lả tả rất nhiều quần áo, trên lưng ghế sofa treo một chiếc áo sơ mi, dưới thảm thì có hai cái tất, ngay cả sàn nhà cũng có một chiếc áo khoác, thắt lưng cũng rơi trên ghế ở bàn ăn.
Phòng tắm không bật điện, chỉ dựa vào ánh sáng tỏa ra từ đèn bàn trên sofa để quan sát.
Chu Vụ giẫm một chân lên bồn cầu để lấy bông tắm treo trên tường phòng tắm chật chội, có điều xung quanh tối tăm, cậu không nhìn rõ lắm.
Bông tắm có màu xanh da trời, vốn dĩ nó còn có cả hoạ tiết hình Doraemon, nhưng dần dà dùng nhiều lần cũng đã mất đi rồi.
Cậu đột nhiên thấy trên sống lưng hơi ngứa, quay đầu lại mới biết tóc của đối phương đang xả ra sau eo cậu.
Chu Vụ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tóc anh dài quá rồi.”
Cậu tìm một lượt trên máy giặt, tìm thấy một chiếc dây chun mà trước đây cậu dùng để buộc bút: “Buộc vào đi.”
Cậu xoay người lại, trước mặt hiển hiện một cơ thể hoàn hảo, vai rộng eo thon, đường nhân ngư xinh đẹp, cơ thể này mà xuất hiện trong phòng tập gym thì bất kể là ai cũng đều không đọ lại được cơ bụng của anh.
Không, chưa đủ hoàn hảo.
Chu Vụ nhìn lần thứ hai thì nhìn thấy vết sẹo trên bụng anh.
Ở ngay cạnh đường nhân ngư, vết sẹo kéo dài gần 20cm giống như một con rết đang bò lượn trên cơ thể hoàn hảo này.
Chu Vụ nhìn chằm chằm vào nó, vươn đầu ngón tay ra muốn chạm vào vết sẹo, lúc cậu vừa chạm vào nó thì cảm nhận được thân thể ấy hơi cứng lại, bắp thịt cũng căng chặt: “Đây là… vết thương gì vậy?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn đối phương: “Anh… từng cắt ruột thừa sao?”
Bách Lý Khí cũng cúi đầu nhìn xuống vết thương trên bụng mình, nhưng anh lại không có chút ký ức nào về vết thương này cả, lắc lắc đầu: “Không biết.”
Không đúng, cổ đại không có phẫu thuật cắt ruột thừa.
Chu Vụ cúi đầu tỉ mỉ nghiên cứu, cậu cảm thấy nó không giống như dấu vết phẫu thuật, không đủ thẩm mỹ…
Ánh mắt cậu lại không nhịn được mà nhìn xuống bên dưới, cậu phản ứng hơi chậm chạp, nhìn một lúc rồi mới nhận ra được là mình đang nhìn cái gì.
Mặc dù đã uống say, ý thức trở nên phấn khích quá mức nhưng cậu vẫn ý thức được rằng không được nhìn linh tinh, vậy nên cậu lập tức quay mặt đi.
“Anh, quay người lại, tôi giúp anh, buộc tóc.” Bởi vì men say, lưỡi cậu hơi líu lại, thì thà thì thầm, suýt chút nữa không nghe ra được là cậu nói gì.
Bách Lý Khí nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt mơ hồi nổi lên màu đỏ rực, trong lòng anh dâng lên một sự vui sướng không gì sánh bằng, anh cố gắng khống chế nỗi xúc động muốn lập tức nuốt chửng chàng trai trẻ, chậm rãi quay người lại.
Cứ từ từ.
Mái tóc đen nhánh của anh xoã ra trên vai, xoã qua cả ẻo, xuyên qua kẽ hở giữa những sợi tóc có thể nhìn thấy làn da trắng tương phản với mái tóc của anh, bởi vì không bật đèn nên có vẻ hơi đáng sợ, nhưng Chu Vụ đã uống rượu nên chẳng sợ chút nào, cậu vươn tay ra nắm lấy tóc anh, chậm rãi gộp chúng lại với nhau rồi buộc lại ở giữa.
Bởi vì chóng mặt, cậu buộc đi buộc lại mấy lần mới buộc đẹp được.
“Được rồi, tắm đi.”
Nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống, màn sương mờ ảo dần bao phủ khắp căn phòng, vừa bước vào giữa vòi Chu Vụ lập tức nhận ra được có cây kem lớn đi vào theo cậu.
Cậu muốn dùng nước ấm làm cho đối phương ấm lên, nhưng có làm thế nào cũng không ấm lên được.
Dưới dòng nước ấm, cậu càng say hơn, thân thể hơi lảo đảo, trước mắt trắng xoá, giống như đang trong mây, trong sương mù vậy.
“Đỡ tôi…với!” Chu Vụ không nhịn được nói.
Vốn dĩ cậu mang theo men say vào tắm, cảm giác đã có chút khó thở rồi, thế nhưng lúc này còn phải nghênh đón nụ hôn lạnh lẽo đang muốn nuốt chửng cậu vào bụng.
Dòng nước chảy xuống khiến mũi cậu chỉ có thể hô hấp một cách đứt đoạn, đến khi cậu sắp sửa ngạt thở thì cậu liều mạng đánh đối phương.
Đợi đến khi Chu Vụ được hít thở không khí trong lành lần nữa thì cậu giơ cánh tay đã mềm nhũn của mình lên đánh đối phương: “Tôi không thở được nữa rồi…”
Trong phòng tắm đen như mực, nước ấm chảy tí ta tí tách, Chu Vụ cảm thấy mình lúc thở được lúc không, hết mê man rồi lại chóng mặt.
“Tắm… phải tắm…” Giọng nói đứt quãng từ bên trong truyền ra.
Vốn dĩ cậu đã xụi lơ vì men say, lại thêm bị nước ấm và lạnh lẽo gột rửa nên giờ phút này đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, chỉ có thể dựa vào thân thể của người bên cạnh.
Cậu đưa bông tắm xanh da trời cho Bách Lý Khí, nói với anh: “Anh… ức hiếp tôi, phải tắm giúp tôi, giống như lần trước ấy, tắm cho sạch sẽ…”
Bông tắm ướt nhẹp, bọt tắm rỉ ra xuyên qua những khe hở, từng chút phủ lên da thịt.
Cuối cùng thì cả người cậu đều dính một lớp bọt tắm mịn màng dày đặc, trên tóc cũng đầy bọt tắm như bông trắng.
Xương ngón tay tái nhợt của Bách Lý Khí luồn vào trong mái tóc cậu, chậm rãi xoa xoa.
Chu Vụ nửa đứng nửa dựa vào người anh, cậu cúi đầu nhíu mày nhắm mắt lại để không bị bọt tắm chảy vào mắt, thỉnh thoảng lại dùng tay lau bọt tắm ở lông mày đi.
Dể bọt tắm đọng lại đủ lâu rồi dùng nước ấm gột rửa sạch sẽ.
Bọt tắm thuận theo dòng nước chảy vào trong kẽ hở.
“Tắm xong rồi…?” Chu Vụ chậm rãi mở mắt ra, cậu buồn ngủ vô cùng nhưng cũng rất thoải mái.
Cậu đột nhiên nhớ ra: “Anh vẫn chưa tắm!”
Cưỡng ép mình mở mắt ra, Chu Vụ lắc lắc đầu nhận lấy bông tắm từ trên người mình, lấy thêm sữa tắm rồi dùng tay vỗ cho nó ra bọt tắm.
Làm xong những chuyện này, cậu vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đồng tử đen thẳm của Bách Lý Khí đã có thay đổi, Chu Vụ mở to mắt, nghiêm túc hỏi: “Trước khi anh phát cuồng thì mắt đều sẽ đổi màu sao?”
Cậu duỗi tay ra muốn chạm vào, khi chạm vào nó thì anh nhắm mắt lại, khiến cậu chạm vào lông mi cong dài lạnh lẽo của đối phương.
“Lạnh quá đi, tắm lâu như vậy rồi mà vẫn còn lạnh…” Cậu phiền não.
Chu Vụ chưa tắm cho ai bao giờ, sau khi uống say thì lại càng không, cậu không thành thạo, điều duy nhất cậu biết là bôi hết bọt tắm lên toàn bộ cơ thể một lượt, sau đó xoa, cọ, kỳ ghét…
Sau đó Chu Vụ ngạc nhiên phát hiện ra tên ác ma này có sự thay đổi kỳ lạ.
Cậu tò mò nhìn chăm chú sự thay đổi ấy vài giây, sau đó như thể bất giác biết được điều gì đó, cậu quay đầu đi, đẩy Bách Lý Khí đến dưới nước, để làn nước rửa sạch bọt tắm trên người anh.
Trong khoảng thời gian này, Chu Vụ đã mở cửa thuỷ tinh ra, cậu sải bước đi ra ngoài, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào vách tường, kéo ra một chiếc khăn tắm.
Cậu nói: “Anh… anh tự giải quyết đi.”
Trong ký túc xá nam, nếu như có nhu cầu, bọn họ đều sẽ lén lút tự tìm tới phòng tắm để giải quyết trong đêm khuya thanh tĩnh.
Cậu thấy, hẳn là tình hình bây giờ cũng giống vậy.
Chu Vụ vừa xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài vừa lau nước đọng trên người mình, lúc gần đến trước cửa phòng ngủ thì cậu mới phát hiện anh cũng đi theo cậu ra ngoài.
“Anh…”
Chu Vụ vừa tắm một cách rất thoải mái, rất nhịp nhàng, rất mê man, vậy nên bây giờ cậu đã buồn ngủ đến mức không còn phân biệt được phương hướng, cậu nhìn đối phương cũng ra ngoài, tránh ánh mắt của anh, kéo tay anh dắt vào trong phòng.
“Mau, mau lên giường ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.”
Trong phòng là một mảnh đen kịt, ánh đèn của thành phố bên ngoài lọt qua tấm rèm cửa sổ, chiếu vào những tia sáng rời rạc màu xanh xanh.
Ở gần đây có một quán cà phê internet, bảng hiệu của nó là màu xanh lá cây, trong đêm tối trông chói mắt lạ thường, hàng xóm đã nhiều lần phàn nàn với họ nhưng vô ích.
Điều này khiến cho nó giống như ánh đèn mê hoặc, chiếu vào bóng tối trong căn phòng ánh ra một ảo giác xa hoa.
Chu Vụ cũng có một ảo giác rằng dường như ngón chân của mình và tóc của ác ma đang quấn vào nhau.
Ngón tay cậu thuận theo mái tóc mềm mượt của đối phương rồi dùng lực ấn, cậu nhìn trần nhà, cả người rơi vào trong mơ màng.
Sau đó, trước mắt cậu đột nhiên mờ đi, dần chìm vào giấc ngủ say trong ảo giác nghẹt thở.
Chủ nhật mà phải tăng ca thì bình thường những Shachiku đều sẽ thấy tuyệt vọng, nhưng Chu Vụ lại từ trong lòng nảy sinh một cảm giác vui sướng.
Cậu không có cách nào đối diện với tên ác ma trong nhà kia, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi nhà mình.
May mắn là vừa mới sáng sớm Chu Vụ đã bị Ngô Nghiêu gọi điện đánh thức, nói rằng hôm nay nhà đài có chuyện cần tuyên bố, có lẽ là chuyện lớn, nên đến sớm một chút, coi như là tăng ca có lương.
Chu Vụ vừa nghe thấy thế thì mắt tỉnh táo hẳn lên, nhanh chóng xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Lúc đánh răng, động tác cậu rất nhẹ nhàng chậm rãi, bởi vì chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ đụng vào vết chốc mép.
Ngô Nghiêu kêu lên: “Vụ, làm sao vậy, sao miệng lại bị thương thế này? Này không phải là bị rách sao! Để anh trai xem cho cưng nào!”
Cậu đập móng vuốt của Ngô Nghiêu một cái: “Điều hoà khô quá, bị nhiệt miệng.”
Ngô Nghiêu: “Hehe, có muốn tôi hạ nhiệt giúp cậu không?”
Chu Vụ nghi ngờ nhìn anh ta.
Ngô Nghiêu móc trà lạnh mà mình đã chuẩn bị từ trước ra, thè lưỡi: “Nhìn xem, đây cũng bị hai cái, huhuhu, ăn gì cũng không thấy ngon nữa rồi, cái tội tối qua ăn lẩu thêm cả uống bia cho lắm vào.”
Chu Vụ: …
Cậu khô khan hùa theo: “Đúng, uống cho lắm vào.”
Rất nhanh sau đó thì Hà Hải đi vào phòng làm việc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Có lẽ tổ chương trình chúng ta phải dừng lại hai tuần rồi.”
Tất cả đồng nghiệp vừa rồi còn đang nói chuyện cũng lập tức im lặng, vội vàng hỏi anh ta: “Sao lại vậy?”
Rồi sau đó giống như nồi lẩu bị nổ tung: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chúng ta sắp thất nghiệp sao?”
“Không phải chứ!”
“Sẽ không phải là bị cắt kênh đó chứ?”
Hà Hải lắc đầu: “Không phải, mà là sắp lập một kênh mới, nhà đài đã thương lượng rồi, tuy rằng khoảng thời gian gần đây tỷ suất người xem của chúng ta tăng cao, biểu hiện cũng tốt, nhưng cũng lâu rồi không có tin mới, nói chung là biểu hiện cực kỳ bình thường, vậy nên nhà đài chuẩn bị làm thử chương trình mới, nếu như tốt thì có lẽ sẽ đổi thành chương trình những câu chuyện thú vị, nếu như hiệu quả không tốt thì sẽ tiếp tục chiếu chương trình những câu chuyện kỳ lạ.”
“Có điều mọi người không cần phải lo lắng về vấn đề việc làm, chúng ta sẽ được phân chia lại một lần nữa, dù sao cũng đã ký hợp đồng rồi mà, nhà đài không thể nào thả nhân tài không dùng đi tuyển người mới.”
Anh ta nói xong thì ngay lập tức xung quanh im lặng trong giây lát, cuối cùng là Đinh Thành lên tiếng trước: “Kênh mới gì vậy?”
“Một chương trình kiểu như phỏng vấn người nổi tiếng, hẳn là rất nhanh nữa thôi là sẽ có thể tìm được nhà tài trợ, hôm nay gọi mọi người tới đây là để phân chia lại chức vị của mọi người… Chu Vụ, cậu lại đây với tôi một chút.”
Chu Vụ bị gọi tên thì dừng lại một chút, đứng dậy đi theo Hà Hải ra ngoài.
Giọng Hà Hải không có gì khác so với thường ngày, nhưng Chu Vụ vẫn cảm nhận ra được sự mệt mỏi trong giọng nói của anh ta.
“Tiểu Chu, nhà đài có ý muốn cậu nhận chương trình ẩm thực, cậu thấy thế nào?”
Chu Vụ sững người, chốc sau mới trả lời: “Không phải chương trình đó đã có người dẫn chương trình rồi sao ạ?” Cậu không nhớ rõ tên của người kia.
Hà Hải gãi gãi đầu: “Còn không phải là vì anh ta sắp chuyển sang tổ chương trình mới sao, vậy nên tổ ẩm thực bị trống…”
Chu Vụ hiểu, ngay sau đó cậu trả lời: “Em nghe theo sắp xếp của nhà đài.”
“Vậy được, ngày mai cậu đến trình diện luôn đi, Tiểu Chu, điều kiện của cậu tốt, phải cố gắng nhiều vào nhé.”
Nói xong, dường như Hà Hải còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì thêm, anh ta xoay người rời đi. Chu Vụ nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng có chút xúc động.
Đến thời gian ăn trưa, Ngô Nghiêu oán giận: “Nhà đài nghĩ gì thế không biết, chương trình của chúng ta vừa có khởi sắc thì lại bắt đổi, này không phải là dỡ cối xay giết lừa sao…”
Đinh Thành gõ anh ta một cái: “Thành ngữ này dùng sai rồi, ngu ngốc.”
Ngô Nghiêu: “Qua cầu rút ván?”
Đinh Thành: “… Không phải cậu là người viết văn à?”
Ngô Nghiêu xấu hổ gãi đầu.
Khi bọn họ biết người dẫn chương trình của chương trình mới thì tất cả đều hô to lên môt câu “Ồ”: “Thì ra là tên nhóc đó giở trò quỷ!”
Vốn dĩ Ngô Nghiêu còn đang định nói gì đó nhưng rồi lại đóng chặt miệng lại, Chu Vụ nhìn thấy ở cách đó không xa, Lê Diên đang đi về phía bọn họ, trên mặt đầy vẻ đường làm quan thuận lợi.
Gã đi thẳng qua đám Chu Vụ, nhưng lại nghiêng đầu sang chào hỏi Chu Vụ.
Chu Vụ hơi mơ màng, vô thức gật đầu.
Ngô Nghiêu trợn to mắt, chờ anh ta đi rồi thì điên cuồng lắc lắc đầu Chu Vụ: “Chuyện gì vậy! Cậu quen anh ta à?”
Chu Vụ bị anh ta làm cho đầu óc choáng váng, ra sức lắc đầu, ngay cả weibo của đối phương cậu còn không follow nữa là.
“Tôi còn suýt nữa không nhớ ra tên của anh ta mà.” Chu Vụ nói.
Nhưng khi cậu mở điện thoại lên thì phát hiện nhận được một nhắc nhở từ mạng xã hội: [Bạn có yêu cầu kết bạn mới]
Chu Vụ liếc nhìn ảnh đại diện, là Lê Diên.
Cậu do dự một chút, dù sao cũng đều là đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, thôi thì add thử xem, xem thử gã muốn làm gì.
Đợi đến khi Chu Vụ xác nhận lời mời kết bạn xong, thì mấy phút sau đối phương đã gửi tin nhắn tới: [Tôi là Lê Diên, chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó, tôi follow weibo của cậu rồi, follow lại tôi đi.]
Chu Vụ: …
Chu Vụ hơi hối hận vì đã chấp nhận lời mời kết bạn của gã.
Mở weibo lên, Chu Vụ vừa định ấn nút follow thì nhìn thấy rất nhiều tag.
Phần lớn nội dung tag đều là: [Oa, anh trai mà tôi thích follow một anh trai khác mà tôi thích, đây là sắp hợp tác với nhau sao?]
[@ Chu Vụ, mau follow lại đi! Hai anh trai xinh đẹp em thích hết!]
[@ Chu Vụ đã mấy ngày không cập nhật gì mới là sao vậy? Ngay cả online cũng không luôn, là đơn phương hợp tác sao? Vậy cũng mất danh tiếng quá đi á?]
[Chắc chỉ là Follow chương trình mới thôi, hoặc có lẽ người ta chỉ là không online mà thôi.]
Chu Vụ xem xong những cái này, phản ứng đầu tiên chính là có chút lờ mờ, sau đó cậu giải thích rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, rồi liền thoát khỏi weibo, còn gỡ cài đặt luôn.
Cậu trả lời đối phương: [Ngại quá, tôi đã xoá weibo rồi, tôi không biết dùng.]
Gửi đi xong, không thèm nhìn đối phương trả lời lại thế nào cậu đã cất điện thoại vào, rồi tập trung đọc tài liệu.
Nhưng, cậu đọc không vào đầu.
Đến buổi tối, sau khi tan làm Chu Vụ kéo Ngô Nghiêu đi ăn một bữa, ngồi với nhau một lúc thật lâu sau cậu mới không tình nguyện chậm rãi đi bộ về nhà.
Mở cửa xong phải nói gì đây, đối diện với tên ác ma thì phải làm sao đây, liệu anh có đột nhiên yêu cầu gì không…
Mình phải ứng phó thế nào bây giờ?
A a a a a a, Chu Vụ ôm đầu ở ngồi ở chiếc ghế dài trước cửa vào khu dân cư của mình thật lâu.
Thế nhưng từng giây từng phút trôi qua, cậu vẫn không nghĩ ra được điều gì, cậu không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa, nhiệt độ cũng càng lúc càng thấp…
Chu Vụ sờ sờ vết thương ở khoé môi, rối rắm đứng lên.
Cậu đã dán một tờ giấy nhớ lên trước bàn mình: [Sau này không được phép uống rượu nữa]
Mỗi ngày chỉ cần đến lúc làm việc là mấy chữ to đùng ấy sẽ dán ở trước mắt cậu, sau này ngày nào cậu cũng nhìn thấy nó, tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện chuyện như thế này lần nào nữa.
Cậu cũng hiểu rằng, thực ra chuyện này không tính là lỗi của ác ma mà là lỗi của bản thân cậu.
Hơn nữa còn là năm lần bảy lượt xảy ra chuyện như vậy, Chu Vụ đã từ từ nhận ra được sai lầm của mình và chuẩn bị sửa sai.
Cậu che mặt chậm chạp đi vào nhà.
Đứng trước cửa, móc chìa khoá ra mở cửa, nhưng chìa khoá còn chưa cắ.m vào thì cửa đã từ từ mở ra rồi.
Nếu như đổi thành một người không biết gì thì chắc chắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên, nhưng người đứng trước cửa lại chỉ hít sâu một hơi.
Cậu cúi đầu đi vào, nhìn thấy đối phương để chân trần đứng ở lối đi vào, cậu muốn nhắc anh một câu rằng sẽ bị cảm đó, nhưng rồi lại nhớ ra đối phương mà một ác ma.
Nhịp chân rất nặng nề, Chu Vụ dùng tốc độ chậm như rùa bò tiến vào phòng, lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi, trái tim trong lồng ng.ực cũng nhảy loạn xạ, trong đầu cậu tất cả đều là chuyện tối qua.
Buổi sáng cậu không có quá nhiều cơ hội để ngồi nghĩ đến nó, cũng là bởi vì cậu không dám nghĩ đến.
Vừa bắt đầu nghĩ tới là đã rơi vào trong xấu hổ cùng cực và sự mâu thuẫn khó có thể đè nén xuống được, thế giới quan của cậu đã bị vỡ vụn, không thể nào dán lại được nữa.
Cậu cũng rơi vào sự tự trách vô hạn.
Ác ma đi theo sát ở đằng sau cậu, dây thần kinh của Chu Vụ căng chặt lại, rất sợ sẽ bị anh tập kích bất ngờ.
Cậu đi qua bàn làm việc của mình, dừng bước chân.
Mặt bàn ngăn nắp sạch sẽ, là kết quả mà Chu Vụ đã dày công dọn dẹp, nhưng đây cũng không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, tờ giấy ghi nhớ mà sáng nay cậu dán lên bàn đã không cánh mà bay.
Cậu lập tức nhìn về phía ác ma.
Ánh mắt của ác ma vẫn bình tĩnh, thản nhiên như thường.
Tiếp sau đó, lần đầu tiên Chu Vụ nhìn thấy tên ác ma này nở nụ cười.
Khoé miệng anh khẽ kéo sang hai bên, cực kỳ không tự nhiên, cực kỳ… kh.ủng bố!
Chu Vụ: …
Lòng bàn chân cậu bắt đầu tê dại, rồi lan thẳng khắp toàn thân.
Eo bị ôm lấy, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên lắc lư, Chu Vụ bị kéo vào trong phòng, đồng thời cửa cũng bị bàn tay to lớn ấy đóng sầm lại.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng của hàng xóm bên cạnh khẽ mở, một người nhô đầu ra liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài, chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng lại của phòng chàng trai trẻ mới chuyển tới.
Lúc này cảnh tượng bên ngoài đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Còn bên trong phòng lại nóng bỏng và vô cùng gấp gáp.
Thật không dễ dàng gì Chu Vụ mới thoát ra được cái ôm chặt chẽ ấy, trước mắt cậu đã trở nên trắng xoá do thiếu oxy, Bách Lý Khí bao bọc khắp cả người tràn đầy ấm áp của cậu lại.
Hai lòng bàn tay của Chu Vụ chặn trước bờ môi lạnh lẽo, kéo giãn khoảng cách một người một ma ra.
Nhưng sau đó ác ma lại nắm chặt bàn tay cậu, đặt đến bên miệng anh rồi hôn lên nó một cách chăm chú và dịu dàng.
Chu Vụ chớp mắt, nhìn bờ môi không chút huyết sắc của anh dán lên trên da mu bàn tay mình, sau đó chậm rãi xoay lại thành lòng bàn tay, rồi từ từ gặm nhấm, cậu có thể cảm nhận được là anh đang rất kiềm chế.
Chu Vụ co tay lại: “Ưm, lạnh quá…”
Nói xong lời này, cậu có cảm giác như lòng bàn tay bị một thứ gì đó còn lạnh hơn lướt qua, nó trơn trượt giống như lưỡi rắn vậy.
Trong phòng không bật điều hoà, vì để tiết kiệm tiền điện, trước khi ra ngoài Chu Vụ đã tắt điều hoà đi rồi, dù sao thì ác ma cũng sẽ không sợ lạnh.
Sau khi cậu vào cửa thig muốn đi tìm điều khiển điều hoà nhưng eo lại bị người nọ ôm chặt cứng, nửa thân trên của cậu ra sức vươn về phía trước muốn lấy điều khiển điều hoà được đặt ở trên tủ giày, nhưng rồi lại bị kéo về phía sau.
Cậu hơi tức giận, rõ ràng suýt chút nữa thôi là đầu ngón tay đã có thể chạm vào được điều khiển rồi mà.
Liên tục với như thế hai lần nhưng vẫn không với được, Chu Vụ nóng nảy giậm chân, nhưng rồi lại nhìn thấy một cánh tay vượt qua cậu, trực tiếp cầm lấy điều khiển đặt ở trước mặt cậu.
“A…” Chu Vụ sững sờ nhận lấy, cầm điều khiển bật cho nhiệt độ tăng lên.
Điều hoà này là đời cũ, tăng nhiệt rất chậm, sau khi bật lên thì nó vang lên tiếng “vù vù”, sau đó nữa thì chậm rãi phun ra gió ấm.
Cậu lại vươn người về phía trước muốn bật đèn lên, rồi lại bị ngăn cản.
“Không mở.” Giọng của ác ma hơi khàn khàn, trầm thấp quyến rũ, từ vành tai truyền vào.
Thứ Chu Vụ bắt được đầy trong tay là tóc của Bách Lý Khí, cảm giác trơn trượt khắp tay cậu, Chu Vụ dùng đầu ngón tay vén sợi tóc trước mắt mình lên, trong căn phòng tối tăm nhưng vẫn có thể nhìn thấy được ánh sáng phản quang trên những sợi tóc đen ấy.
Chu Vụ hơi mở lớn mắt, ngây ngốc hỏi anh: “Anh dùng dầu gội đầu gì vậy?”
Cánh tay Bách Lý Khí bao trọn lấy Chu Vụ, anh cúi đầu xuống nhìn lúm hạt gạo của cậu, ngón tay cái khẽ ấn vào đó.
Làn da nơi khoé miệng lõm xuống, sau khi ngón tay cái của anh thu lại thì nó lại trở về hình dạng ban đầu, chỉ để lại chút dấu vết mờ nhạt.
Bởi vì gương mặt nhiễm men say, trên đôi má trắng ngần của Chu Vụ mang theo chút hồng hồng tản ra từ lỗ chân lông.
Chu Vụ đẩy tay của anh ra: “Ngứa.”
Dứt lời, cậu bắt đầu cởi áo khoác và khăn quàng cổ, khi áo khoác cởi đến chỗ khuỷu tay thì bị kẹt ở eo không xuống được nữa, cậu chậm rãi cúi đầu xuống thì nhìn thấy một cánh tay đang ôm trọn eo của cậu, áo khoác bị anh làm cản trở.
Cậu duỗi tay tới muốn gỡ tay anh ra, nhưng lại giống như con kiến muốn lay cây vậy.
Bởi vì cồn làm tê liệt dây thần kinh, Chu Vụ đi còn không nổi thì làm sao có thể gỡ được sự động tác cố chấp của đối phương cơ chứ.
Bình thường Bách Lý Khí luôn sợ vợ yêu của mình, nhưng giờ phút này anh lại như thể biến thành một người khác vậy, Bách Lý Khí nheo mắt lại quan sát kỹ càng, đại khái đã hiểu được nguyên nhân dẫn tới tình hình này.
Anh nên hiểu từ lâu rồi mới phải.
Chu Vụ rất đẹp, nhưng điều này không phải lý do Bách Lý Khí thích cậu, bắt đầu từ ngày mà anh có ý thức tới giờ, trong đáy lòng anh đã có cảm giác rung động này rồi.
Tựa như là sứ mệnh, nhất định phải đi theo cậu, có được cậu, không được phép để cậu biến mất ngay cạnh mình, cho dù phải không từ thủ đoạn cũng không để cậu rời khỏi tầm mắt của mình.
Mà ngay tại giây phút cậu tiến vào trong tầm mắt anh thì chính anh đã thiêu rụi tất cả, nhất định phải khiến cậu luôn nhìn vào anh và anh cũng phải nhìn cậu.
Chu Vụ vẫn còn đang dùng đầu ngón tay gỡ cánh tay của anh ra, cậu tìm được đầu nguồn, bắt đầu gỡ đầu ngón tay của đối phương, từ ngón út, ngón trỏ, ngón giữa, ngón cái…
Sau đó khi đã gỡ xong, những ngón tay ấy lại về vị trí ban đầu, cậu tức đến mức hét lớn “Anh phạm quy!”
Bách Lý Khí: …
“Tôi phải tắm, cả người đều là mùi lẩu, còn phải gội đầu, còn…” Chu Vụ cúi đầu nghĩ xem mình phải làm gì, mái tóc bồng bềnh cọ cọ vào cằm Bách Lý Khí.
Chu Vụ hơi mê man đổ người về phía trước, khe khẽ hô hấp, trông rất ngoan ngoãn, cậu nhẹ giọng lẩm bẩm: “Còn khát nữa…”
“Muốn uống nước?” Bách Lý Khí nói hơi chậm, không giống như cái chậm của sự biếng nhác mà giống như một người cấp trên đang chậm rãi truyền đạt mệnh lệnh.
“Muốn.” Chu Vụ lập tức giơ tay lên, lớn giọng nói.
Chu Vụ cảm nhận được chân mình đang bay lên, sau đó được người nọ chậm rãi đưa vào bên trong, cậu đá đá chân, như thể mình đang trôi nổi trên không.
“Wow… Bay lên rồi…!” Chu Vụ dang hai tay ra làm động tác như chú chim nhỏ.
Rất nhanh sau đó cậu đã bay đến cạnh bàn trà.
Túi trà treo trên thành cốc, nước sôi trong cốc nước hình chú chó màu trắng dần đổi màu, chậm rãi đổi thành màu xanh nhạt, có một ít lá trà lọt ra khỏi kẽ hở của túi trà không được đóng chặt, nổi lên trên mặt nước.
Chu Vụ thổi một cái, khẽ vươn đầu lưỡi ra nhấp nhấp, kiểm tra nhiệt độ nước.
“Nóng…” Chu Vụ thấp giọng hô lên một tiếng, thu lưỡi về.
Bách Lý Khí bẻ mặt cậu quay về phía mình, anh dùng đầu ngón tay mở miệng cậu ra, kéo đầu lưỡi của cậu ra để xem thử có bị bỏng hay không, cũng xem xem khoang miệng cậu có làm sao không.
Chỉ có đầu lưỡi hơi đỏ lên, sau khi được âm khí ở đầu ngón tay anh xoa qua thì không còn nghiêm trọng nữa rồi.
Chu Vụ bị nắm cằm, cậu không kiên nhẫn muốn thoát ra khỏi tay anh, vội vàng uống nước, đột nhiên khớp hàm lại đóng kahu, suýt chút nữa thì răng nhanh của cậu đã cắn vào ngón tay của đối phương, cũng suýt chút nữa cắn vào lưỡi của mình.
“Muốn uống nước.” Chu Vụ lẩm bẩm, cậu cúi đầu xuống, từng chút thổi nước trà bóng, cậu ra sức thổi mạnh.
Vụn lá trà bị cậu thổi trôi bồng bềnh, cậu vừa oán trách sao mà nước vẫn còn nóng như vậy thì đằng sau đột nhiên có một cơn gió thổi tới, mang theo một chút sương đen bao phủ quanh nước trà.
Nhiệt độ nước giảm xuống một cách rõ rệt, bởi vì trong phút chốc làn khói trắng bốc lên từ mặt nước đã không còn thấy đâu nữa rồi.
Chu Vụ thốt lên một câu “thần kỳ thật đấy” rồi nóng lòng uống trà, cổ họng trơn trượt phát ra từng tiếng ừng ực ừng ực.
Uống nước xong, cậu thoả mãn thở ra một hơi, thoả mãn vô cùng, sau đó cậu quay đầu lại, ngửa mặt lên nhìn Bách Lý Khí: “Anh có muốn mua điện thoại không, điện thoại mới, tôi sắp có lương rồi.”
Bách Lý Khí: …
Chu Vụ nói xong thì lại thấy đau lòng, cậu có chút hối hận, thầm nghĩ anh không cần thì càng tốt, sau đó lập tức chuyển chủ đề: “Tôi đi tắm đây, anh tắm chưa?”
Sữa tắm cahay nya thường sẽ giảm đi một lượng nhất định, cậu đã lén biết rồi nhưng không dám hỏi, thế nhưng bây giờ đầu óc cậu chậm chạp, cái gì cũng dám nói.
“Chưa.” Bách Lý Khí nói.
Chu Vụ nói: “Vậy anh tắm trước đi, tôi hơi mệt, ngủ một chút đã….”
Dứt lời, cậu nhấc chân lên muốn đi về phía sofa, nhưng cậu đã quên mất là ở eo của mình vẫn còn một cánh tay, sau khi nhận ra thì cậu cúi đầu xuống nhìn, phồng miệng lên hỏi: “Muốn tắ.m chung sao?”
Phòng khách lả tả rất nhiều quần áo, trên lưng ghế sofa treo một chiếc áo sơ mi, dưới thảm thì có hai cái tất, ngay cả sàn nhà cũng có một chiếc áo khoác, thắt lưng cũng rơi trên ghế ở bàn ăn.
Phòng tắm không bật điện, chỉ dựa vào ánh sáng tỏa ra từ đèn bàn trên sofa để quan sát.
Chu Vụ giẫm một chân lên bồn cầu để lấy bông tắm treo trên tường phòng tắm chật chội, có điều xung quanh tối tăm, cậu không nhìn rõ lắm.
Bông tắm có màu xanh da trời, vốn dĩ nó còn có cả hoạ tiết hình Doraemon, nhưng dần dà dùng nhiều lần cũng đã mất đi rồi.
Cậu đột nhiên thấy trên sống lưng hơi ngứa, quay đầu lại mới biết tóc của đối phương đang xả ra sau eo cậu.
Chu Vụ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tóc anh dài quá rồi.”
Cậu tìm một lượt trên máy giặt, tìm thấy một chiếc dây chun mà trước đây cậu dùng để buộc bút: “Buộc vào đi.”
Cậu xoay người lại, trước mặt hiển hiện một cơ thể hoàn hảo, vai rộng eo thon, đường nhân ngư xinh đẹp, cơ thể này mà xuất hiện trong phòng tập gym thì bất kể là ai cũng đều không đọ lại được cơ bụng của anh.
Không, chưa đủ hoàn hảo.
Chu Vụ nhìn lần thứ hai thì nhìn thấy vết sẹo trên bụng anh.
Ở ngay cạnh đường nhân ngư, vết sẹo kéo dài gần 20cm giống như một con rết đang bò lượn trên cơ thể hoàn hảo này.
Chu Vụ nhìn chằm chằm vào nó, vươn đầu ngón tay ra muốn chạm vào vết sẹo, lúc cậu vừa chạm vào nó thì cảm nhận được thân thể ấy hơi cứng lại, bắp thịt cũng căng chặt: “Đây là… vết thương gì vậy?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn đối phương: “Anh… từng cắt ruột thừa sao?”
Bách Lý Khí cũng cúi đầu nhìn xuống vết thương trên bụng mình, nhưng anh lại không có chút ký ức nào về vết thương này cả, lắc lắc đầu: “Không biết.”
Không đúng, cổ đại không có phẫu thuật cắt ruột thừa.
Chu Vụ cúi đầu tỉ mỉ nghiên cứu, cậu cảm thấy nó không giống như dấu vết phẫu thuật, không đủ thẩm mỹ…
Ánh mắt cậu lại không nhịn được mà nhìn xuống bên dưới, cậu phản ứng hơi chậm chạp, nhìn một lúc rồi mới nhận ra được là mình đang nhìn cái gì.
Mặc dù đã uống say, ý thức trở nên phấn khích quá mức nhưng cậu vẫn ý thức được rằng không được nhìn linh tinh, vậy nên cậu lập tức quay mặt đi.
“Anh, quay người lại, tôi giúp anh, buộc tóc.” Bởi vì men say, lưỡi cậu hơi líu lại, thì thà thì thầm, suýt chút nữa không nghe ra được là cậu nói gì.
Bách Lý Khí nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt mơ hồi nổi lên màu đỏ rực, trong lòng anh dâng lên một sự vui sướng không gì sánh bằng, anh cố gắng khống chế nỗi xúc động muốn lập tức nuốt chửng chàng trai trẻ, chậm rãi quay người lại.
Cứ từ từ.
Mái tóc đen nhánh của anh xoã ra trên vai, xoã qua cả ẻo, xuyên qua kẽ hở giữa những sợi tóc có thể nhìn thấy làn da trắng tương phản với mái tóc của anh, bởi vì không bật đèn nên có vẻ hơi đáng sợ, nhưng Chu Vụ đã uống rượu nên chẳng sợ chút nào, cậu vươn tay ra nắm lấy tóc anh, chậm rãi gộp chúng lại với nhau rồi buộc lại ở giữa.
Bởi vì chóng mặt, cậu buộc đi buộc lại mấy lần mới buộc đẹp được.
“Được rồi, tắm đi.”
Nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống, màn sương mờ ảo dần bao phủ khắp căn phòng, vừa bước vào giữa vòi Chu Vụ lập tức nhận ra được có cây kem lớn đi vào theo cậu.
Cậu muốn dùng nước ấm làm cho đối phương ấm lên, nhưng có làm thế nào cũng không ấm lên được.
Dưới dòng nước ấm, cậu càng say hơn, thân thể hơi lảo đảo, trước mắt trắng xoá, giống như đang trong mây, trong sương mù vậy.
“Đỡ tôi…với!” Chu Vụ không nhịn được nói.
Vốn dĩ cậu mang theo men say vào tắm, cảm giác đã có chút khó thở rồi, thế nhưng lúc này còn phải nghênh đón nụ hôn lạnh lẽo đang muốn nuốt chửng cậu vào bụng.
Dòng nước chảy xuống khiến mũi cậu chỉ có thể hô hấp một cách đứt đoạn, đến khi cậu sắp sửa ngạt thở thì cậu liều mạng đánh đối phương.
Đợi đến khi Chu Vụ được hít thở không khí trong lành lần nữa thì cậu giơ cánh tay đã mềm nhũn của mình lên đánh đối phương: “Tôi không thở được nữa rồi…”
Trong phòng tắm đen như mực, nước ấm chảy tí ta tí tách, Chu Vụ cảm thấy mình lúc thở được lúc không, hết mê man rồi lại chóng mặt.
“Tắm… phải tắm…” Giọng nói đứt quãng từ bên trong truyền ra.
Vốn dĩ cậu đã xụi lơ vì men say, lại thêm bị nước ấm và lạnh lẽo gột rửa nên giờ phút này đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, chỉ có thể dựa vào thân thể của người bên cạnh.
Cậu đưa bông tắm xanh da trời cho Bách Lý Khí, nói với anh: “Anh… ức hiếp tôi, phải tắm giúp tôi, giống như lần trước ấy, tắm cho sạch sẽ…”
Bông tắm ướt nhẹp, bọt tắm rỉ ra xuyên qua những khe hở, từng chút phủ lên da thịt.
Cuối cùng thì cả người cậu đều dính một lớp bọt tắm mịn màng dày đặc, trên tóc cũng đầy bọt tắm như bông trắng.
Xương ngón tay tái nhợt của Bách Lý Khí luồn vào trong mái tóc cậu, chậm rãi xoa xoa.
Chu Vụ nửa đứng nửa dựa vào người anh, cậu cúi đầu nhíu mày nhắm mắt lại để không bị bọt tắm chảy vào mắt, thỉnh thoảng lại dùng tay lau bọt tắm ở lông mày đi.
Dể bọt tắm đọng lại đủ lâu rồi dùng nước ấm gột rửa sạch sẽ.
Bọt tắm thuận theo dòng nước chảy vào trong kẽ hở.
“Tắm xong rồi…?” Chu Vụ chậm rãi mở mắt ra, cậu buồn ngủ vô cùng nhưng cũng rất thoải mái.
Cậu đột nhiên nhớ ra: “Anh vẫn chưa tắm!”
Cưỡng ép mình mở mắt ra, Chu Vụ lắc lắc đầu nhận lấy bông tắm từ trên người mình, lấy thêm sữa tắm rồi dùng tay vỗ cho nó ra bọt tắm.
Làm xong những chuyện này, cậu vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đồng tử đen thẳm của Bách Lý Khí đã có thay đổi, Chu Vụ mở to mắt, nghiêm túc hỏi: “Trước khi anh phát cuồng thì mắt đều sẽ đổi màu sao?”
Cậu duỗi tay ra muốn chạm vào, khi chạm vào nó thì anh nhắm mắt lại, khiến cậu chạm vào lông mi cong dài lạnh lẽo của đối phương.
“Lạnh quá đi, tắm lâu như vậy rồi mà vẫn còn lạnh…” Cậu phiền não.
Chu Vụ chưa tắm cho ai bao giờ, sau khi uống say thì lại càng không, cậu không thành thạo, điều duy nhất cậu biết là bôi hết bọt tắm lên toàn bộ cơ thể một lượt, sau đó xoa, cọ, kỳ ghét…
Sau đó Chu Vụ ngạc nhiên phát hiện ra tên ác ma này có sự thay đổi kỳ lạ.
Cậu tò mò nhìn chăm chú sự thay đổi ấy vài giây, sau đó như thể bất giác biết được điều gì đó, cậu quay đầu đi, đẩy Bách Lý Khí đến dưới nước, để làn nước rửa sạch bọt tắm trên người anh.
Trong khoảng thời gian này, Chu Vụ đã mở cửa thuỷ tinh ra, cậu sải bước đi ra ngoài, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào vách tường, kéo ra một chiếc khăn tắm.
Cậu nói: “Anh… anh tự giải quyết đi.”
Trong ký túc xá nam, nếu như có nhu cầu, bọn họ đều sẽ lén lút tự tìm tới phòng tắm để giải quyết trong đêm khuya thanh tĩnh.
Cậu thấy, hẳn là tình hình bây giờ cũng giống vậy.
Chu Vụ vừa xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài vừa lau nước đọng trên người mình, lúc gần đến trước cửa phòng ngủ thì cậu mới phát hiện anh cũng đi theo cậu ra ngoài.
“Anh…”
Chu Vụ vừa tắm một cách rất thoải mái, rất nhịp nhàng, rất mê man, vậy nên bây giờ cậu đã buồn ngủ đến mức không còn phân biệt được phương hướng, cậu nhìn đối phương cũng ra ngoài, tránh ánh mắt của anh, kéo tay anh dắt vào trong phòng.
“Mau, mau lên giường ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.”
Trong phòng là một mảnh đen kịt, ánh đèn của thành phố bên ngoài lọt qua tấm rèm cửa sổ, chiếu vào những tia sáng rời rạc màu xanh xanh.
Ở gần đây có một quán cà phê internet, bảng hiệu của nó là màu xanh lá cây, trong đêm tối trông chói mắt lạ thường, hàng xóm đã nhiều lần phàn nàn với họ nhưng vô ích.
Điều này khiến cho nó giống như ánh đèn mê hoặc, chiếu vào bóng tối trong căn phòng ánh ra một ảo giác xa hoa.
Chu Vụ cũng có một ảo giác rằng dường như ngón chân của mình và tóc của ác ma đang quấn vào nhau.
Ngón tay cậu thuận theo mái tóc mềm mượt của đối phương rồi dùng lực ấn, cậu nhìn trần nhà, cả người rơi vào trong mơ màng.
Sau đó, trước mắt cậu đột nhiên mờ đi, dần chìm vào giấc ngủ say trong ảo giác nghẹt thở.
Chủ nhật mà phải tăng ca thì bình thường những Shachiku đều sẽ thấy tuyệt vọng, nhưng Chu Vụ lại từ trong lòng nảy sinh một cảm giác vui sướng.
Cậu không có cách nào đối diện với tên ác ma trong nhà kia, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi nhà mình.
May mắn là vừa mới sáng sớm Chu Vụ đã bị Ngô Nghiêu gọi điện đánh thức, nói rằng hôm nay nhà đài có chuyện cần tuyên bố, có lẽ là chuyện lớn, nên đến sớm một chút, coi như là tăng ca có lương.
Chu Vụ vừa nghe thấy thế thì mắt tỉnh táo hẳn lên, nhanh chóng xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Lúc đánh răng, động tác cậu rất nhẹ nhàng chậm rãi, bởi vì chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ đụng vào vết chốc mép.
Ngô Nghiêu kêu lên: “Vụ, làm sao vậy, sao miệng lại bị thương thế này? Này không phải là bị rách sao! Để anh trai xem cho cưng nào!”
Cậu đập móng vuốt của Ngô Nghiêu một cái: “Điều hoà khô quá, bị nhiệt miệng.”
Ngô Nghiêu: “Hehe, có muốn tôi hạ nhiệt giúp cậu không?”
Chu Vụ nghi ngờ nhìn anh ta.
Ngô Nghiêu móc trà lạnh mà mình đã chuẩn bị từ trước ra, thè lưỡi: “Nhìn xem, đây cũng bị hai cái, huhuhu, ăn gì cũng không thấy ngon nữa rồi, cái tội tối qua ăn lẩu thêm cả uống bia cho lắm vào.”
Chu Vụ: …
Cậu khô khan hùa theo: “Đúng, uống cho lắm vào.”
Rất nhanh sau đó thì Hà Hải đi vào phòng làm việc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Có lẽ tổ chương trình chúng ta phải dừng lại hai tuần rồi.”
Tất cả đồng nghiệp vừa rồi còn đang nói chuyện cũng lập tức im lặng, vội vàng hỏi anh ta: “Sao lại vậy?”
Rồi sau đó giống như nồi lẩu bị nổ tung: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chúng ta sắp thất nghiệp sao?”
“Không phải chứ!”
“Sẽ không phải là bị cắt kênh đó chứ?”
Hà Hải lắc đầu: “Không phải, mà là sắp lập một kênh mới, nhà đài đã thương lượng rồi, tuy rằng khoảng thời gian gần đây tỷ suất người xem của chúng ta tăng cao, biểu hiện cũng tốt, nhưng cũng lâu rồi không có tin mới, nói chung là biểu hiện cực kỳ bình thường, vậy nên nhà đài chuẩn bị làm thử chương trình mới, nếu như tốt thì có lẽ sẽ đổi thành chương trình những câu chuyện thú vị, nếu như hiệu quả không tốt thì sẽ tiếp tục chiếu chương trình những câu chuyện kỳ lạ.”
“Có điều mọi người không cần phải lo lắng về vấn đề việc làm, chúng ta sẽ được phân chia lại một lần nữa, dù sao cũng đã ký hợp đồng rồi mà, nhà đài không thể nào thả nhân tài không dùng đi tuyển người mới.”
Anh ta nói xong thì ngay lập tức xung quanh im lặng trong giây lát, cuối cùng là Đinh Thành lên tiếng trước: “Kênh mới gì vậy?”
“Một chương trình kiểu như phỏng vấn người nổi tiếng, hẳn là rất nhanh nữa thôi là sẽ có thể tìm được nhà tài trợ, hôm nay gọi mọi người tới đây là để phân chia lại chức vị của mọi người… Chu Vụ, cậu lại đây với tôi một chút.”
Chu Vụ bị gọi tên thì dừng lại một chút, đứng dậy đi theo Hà Hải ra ngoài.
Giọng Hà Hải không có gì khác so với thường ngày, nhưng Chu Vụ vẫn cảm nhận ra được sự mệt mỏi trong giọng nói của anh ta.
“Tiểu Chu, nhà đài có ý muốn cậu nhận chương trình ẩm thực, cậu thấy thế nào?”
Chu Vụ sững người, chốc sau mới trả lời: “Không phải chương trình đó đã có người dẫn chương trình rồi sao ạ?” Cậu không nhớ rõ tên của người kia.
Hà Hải gãi gãi đầu: “Còn không phải là vì anh ta sắp chuyển sang tổ chương trình mới sao, vậy nên tổ ẩm thực bị trống…”
Chu Vụ hiểu, ngay sau đó cậu trả lời: “Em nghe theo sắp xếp của nhà đài.”
“Vậy được, ngày mai cậu đến trình diện luôn đi, Tiểu Chu, điều kiện của cậu tốt, phải cố gắng nhiều vào nhé.”
Nói xong, dường như Hà Hải còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì thêm, anh ta xoay người rời đi. Chu Vụ nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng có chút xúc động.
Đến thời gian ăn trưa, Ngô Nghiêu oán giận: “Nhà đài nghĩ gì thế không biết, chương trình của chúng ta vừa có khởi sắc thì lại bắt đổi, này không phải là dỡ cối xay giết lừa sao…”
Đinh Thành gõ anh ta một cái: “Thành ngữ này dùng sai rồi, ngu ngốc.”
Ngô Nghiêu: “Qua cầu rút ván?”
Đinh Thành: “… Không phải cậu là người viết văn à?”
Ngô Nghiêu xấu hổ gãi đầu.
Khi bọn họ biết người dẫn chương trình của chương trình mới thì tất cả đều hô to lên môt câu “Ồ”: “Thì ra là tên nhóc đó giở trò quỷ!”
Vốn dĩ Ngô Nghiêu còn đang định nói gì đó nhưng rồi lại đóng chặt miệng lại, Chu Vụ nhìn thấy ở cách đó không xa, Lê Diên đang đi về phía bọn họ, trên mặt đầy vẻ đường làm quan thuận lợi.
Gã đi thẳng qua đám Chu Vụ, nhưng lại nghiêng đầu sang chào hỏi Chu Vụ.
Chu Vụ hơi mơ màng, vô thức gật đầu.
Ngô Nghiêu trợn to mắt, chờ anh ta đi rồi thì điên cuồng lắc lắc đầu Chu Vụ: “Chuyện gì vậy! Cậu quen anh ta à?”
Chu Vụ bị anh ta làm cho đầu óc choáng váng, ra sức lắc đầu, ngay cả weibo của đối phương cậu còn không follow nữa là.
“Tôi còn suýt nữa không nhớ ra tên của anh ta mà.” Chu Vụ nói.
Nhưng khi cậu mở điện thoại lên thì phát hiện nhận được một nhắc nhở từ mạng xã hội: [Bạn có yêu cầu kết bạn mới]
Chu Vụ liếc nhìn ảnh đại diện, là Lê Diên.
Cậu do dự một chút, dù sao cũng đều là đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, thôi thì add thử xem, xem thử gã muốn làm gì.
Đợi đến khi Chu Vụ xác nhận lời mời kết bạn xong, thì mấy phút sau đối phương đã gửi tin nhắn tới: [Tôi là Lê Diên, chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó, tôi follow weibo của cậu rồi, follow lại tôi đi.]
Chu Vụ: …
Chu Vụ hơi hối hận vì đã chấp nhận lời mời kết bạn của gã.
Mở weibo lên, Chu Vụ vừa định ấn nút follow thì nhìn thấy rất nhiều tag.
Phần lớn nội dung tag đều là: [Oa, anh trai mà tôi thích follow một anh trai khác mà tôi thích, đây là sắp hợp tác với nhau sao?]
[@ Chu Vụ, mau follow lại đi! Hai anh trai xinh đẹp em thích hết!]
[@ Chu Vụ đã mấy ngày không cập nhật gì mới là sao vậy? Ngay cả online cũng không luôn, là đơn phương hợp tác sao? Vậy cũng mất danh tiếng quá đi á?]
[Chắc chỉ là Follow chương trình mới thôi, hoặc có lẽ người ta chỉ là không online mà thôi.]
Chu Vụ xem xong những cái này, phản ứng đầu tiên chính là có chút lờ mờ, sau đó cậu giải thích rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, rồi liền thoát khỏi weibo, còn gỡ cài đặt luôn.
Cậu trả lời đối phương: [Ngại quá, tôi đã xoá weibo rồi, tôi không biết dùng.]
Gửi đi xong, không thèm nhìn đối phương trả lời lại thế nào cậu đã cất điện thoại vào, rồi tập trung đọc tài liệu.
Nhưng, cậu đọc không vào đầu.
Đến buổi tối, sau khi tan làm Chu Vụ kéo Ngô Nghiêu đi ăn một bữa, ngồi với nhau một lúc thật lâu sau cậu mới không tình nguyện chậm rãi đi bộ về nhà.
Mở cửa xong phải nói gì đây, đối diện với tên ác ma thì phải làm sao đây, liệu anh có đột nhiên yêu cầu gì không…
Mình phải ứng phó thế nào bây giờ?
A a a a a a, Chu Vụ ôm đầu ở ngồi ở chiếc ghế dài trước cửa vào khu dân cư của mình thật lâu.
Thế nhưng từng giây từng phút trôi qua, cậu vẫn không nghĩ ra được điều gì, cậu không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa, nhiệt độ cũng càng lúc càng thấp…
Chu Vụ sờ sờ vết thương ở khoé môi, rối rắm đứng lên.
Cậu đã dán một tờ giấy nhớ lên trước bàn mình: [Sau này không được phép uống rượu nữa]
Mỗi ngày chỉ cần đến lúc làm việc là mấy chữ to đùng ấy sẽ dán ở trước mắt cậu, sau này ngày nào cậu cũng nhìn thấy nó, tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện chuyện như thế này lần nào nữa.
Cậu cũng hiểu rằng, thực ra chuyện này không tính là lỗi của ác ma mà là lỗi của bản thân cậu.
Hơn nữa còn là năm lần bảy lượt xảy ra chuyện như vậy, Chu Vụ đã từ từ nhận ra được sai lầm của mình và chuẩn bị sửa sai.
Cậu che mặt chậm chạp đi vào nhà.
Đứng trước cửa, móc chìa khoá ra mở cửa, nhưng chìa khoá còn chưa cắ.m vào thì cửa đã từ từ mở ra rồi.
Nếu như đổi thành một người không biết gì thì chắc chắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên, nhưng người đứng trước cửa lại chỉ hít sâu một hơi.
Cậu cúi đầu đi vào, nhìn thấy đối phương để chân trần đứng ở lối đi vào, cậu muốn nhắc anh một câu rằng sẽ bị cảm đó, nhưng rồi lại nhớ ra đối phương mà một ác ma.
Nhịp chân rất nặng nề, Chu Vụ dùng tốc độ chậm như rùa bò tiến vào phòng, lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi, trái tim trong lồng ng.ực cũng nhảy loạn xạ, trong đầu cậu tất cả đều là chuyện tối qua.
Buổi sáng cậu không có quá nhiều cơ hội để ngồi nghĩ đến nó, cũng là bởi vì cậu không dám nghĩ đến.
Vừa bắt đầu nghĩ tới là đã rơi vào trong xấu hổ cùng cực và sự mâu thuẫn khó có thể đè nén xuống được, thế giới quan của cậu đã bị vỡ vụn, không thể nào dán lại được nữa.
Cậu cũng rơi vào sự tự trách vô hạn.
Ác ma đi theo sát ở đằng sau cậu, dây thần kinh của Chu Vụ căng chặt lại, rất sợ sẽ bị anh tập kích bất ngờ.
Cậu đi qua bàn làm việc của mình, dừng bước chân.
Mặt bàn ngăn nắp sạch sẽ, là kết quả mà Chu Vụ đã dày công dọn dẹp, nhưng đây cũng không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, tờ giấy ghi nhớ mà sáng nay cậu dán lên bàn đã không cánh mà bay.
Cậu lập tức nhìn về phía ác ma.
Ánh mắt của ác ma vẫn bình tĩnh, thản nhiên như thường.
Tiếp sau đó, lần đầu tiên Chu Vụ nhìn thấy tên ác ma này nở nụ cười.
Khoé miệng anh khẽ kéo sang hai bên, cực kỳ không tự nhiên, cực kỳ… kh.ủng bố!
Chu Vụ: …
Lòng bàn chân cậu bắt đầu tê dại, rồi lan thẳng khắp toàn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.