Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
Chương 31
Cấm Đình Xuân Trú
09/11/2023
Những gì luật sư Mạnh nói khi làm việc luôn khiến người ta phải bất chấp mà lắng nghe, nhưng khi nói chuyện với Trần Ngộ, anh nói như thể đang chờ người yêu phản bác. Điệu bộ này của anh khiến Trần Ngộ nhớ đến kí ức xa xôi về chàng trai thường xuyên cố tình trêu chọc cô gái mình ‘cảm nắng’.
Được nuông chiều trong sự dịu dàng vô hạn như vậy, ngay cả ông chủ Trần cũng muốn được voi đòi tiên: “Hồi đó anh nói muốn theo đuổi em thì phải nói muốn cưới em mà nhỉ?”
“Lí trí và bản năng là hai thứ khác nhau.”
Trần Ngộ không khỏi than thở về thói hư tật xấu của con người. Anh thích vẻ ngoài trầm tĩnh điềm tĩnh của Mạnh Đình Xuyên, anh đắc ý khi có thể khiến luật sư Mạnh từ bỏ lí trí, nhưng ông chủ Trần vẫn còn lương tâm nên nghiêm túc giải thích: “Cậu ta muốn yêu đương, em muốn tìm một người để sống ổn định, nếu không thì bọn mình đã không thành ngay từ sớm rồi.”
Nhưng con người thay đổi, hồi trước thì như vậy chứ bây giờ thì chưa chắc.
Mạnh Đình Xuyên cũng không bao dung đến mức phải nói giúp cho tình địch. Hết đèn đỏ, những chiếc xe phía trước lần lượt phóng đi, anh đạp phanh chậm rãi và nói: “A Ngộ à, anh thà nghe em nói em ưu ái anh hơn là chuyện em và cậu ta không thành.”
“Đương nhiên là em…” So với yêu và thích thì ‘ưu ái’ đúng là vừa đủ ý nhị và dễ nói hơn. Tuy nhiên, Trần Ngộ vẫn gặp chút khó khăn khi bày tỏ tình cảm một cách thẳng thừng như vậy, nhìn Mạnh Đình Xuyên được ba giây, anh nói: “Ưu ái anh hơn.”
Mạnh Đình Xuyên nhếch môi, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Trần Ngộ đưa mắt nhìn dòng xe cộ phía trước, một lúc sau lại cúi đầu nhìn điện thoại: “Nhân tiện lát về em cần lấy hàng.”
“Em mua gì thế?”
Mạnh Đình Xuyên chỉ thuận miệng hỏi, đây cũng chẳng phải lần đầu Trần Ngộ không nhớ mình đã mua gì, nhưng lần này anh lại ấp úng: “Dạ… Tinh dầu.”
Anh quay sang nhìn vẻ mặt của luật sư Mạnh rồi nói thêm: “Dùng khi tắm ạ.”
Thực ra ‘hàng’ là chai xịt gối, Trần Ngộ mang về nhà âm thầm dùng thử. Ở với luật sư Mạnh một thời gian, anh cũng hiểu một chút về mùi hương, mùi thơm của chai xịt gối rất nhẹ, hơi khô hanh, ấm và ngọt, có hương gỗ rất dễ chịu.
Đêm trước ngày khởi hành, Trần Ngộ mang chai xịt vào phòng để đồ. Chiếc vali lặng lẽ đứng cạnh tường, trong đó có những vật dụng cá nhân, vài bộ quần áo để anh với Mạnh Đình Xuyên thay, còn những trang bị cần thiết cho việc leo núi thì được bỏ trong túi của luật sư Mạnh.
Anh vừa mở vali ra, chưa kịp đặt chai xịt vào thì cửa đã bị gõ hai lần: “A Ngộ ơi?”
Trần Ngộ vội vàng nhét chai xịt vào dưới đống quần áo, tim anh đập thình thịch. Sau một lúc thì anh lại cảm thấy hơi buồn cười vì anh có trộm cướp gì đâu, bị nhìn thấy thì có sao?
Chỉ là một chai xịt gối thôi.
Va li còn được để dưới đất mà chưa dọn xong, Trần Ngộ bước tới mở cửa thì thấy Mạnh Đình Xuyên cũng đang xếp đồ, cổ tay áo sơ mi của anh ta được xắn lên đến khuỷu lộ ra bắp tay vạm vỡ trông rất tuỳ ý. Thấy phòng để đồ còn sáng đèn, anh hỏi Trần Ngộ: “Em xếp đồ xong chưa?”
“Dạ rồi, để xem có quên cái gì không.” Ông chủ Trần bình tĩnh đáp: “Sao vậy ạ?”
“Công ty luật có thuê xe, mai em muốn đi xe thuê hay tự lái?”
Trần Ngộ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đi chung với công ty luật coi được hơn chứ anh?”
“Sao cũng được.” Mạnh Đình Xuyên nhắc khéo: “Nếu đi chung thì có khi bọn họ sẽ tò mò về em đó.”
Trần Ngộ thầm nghĩ ngày nào anh cũng ở quán cà phê thì có ai trong công ty luật chưa từng gặp anh đâu, tò mò là tò mò thế nào?
Mãi đến ngày hôm sau Trần Ngộ mới biết hai đối tác của công ty luật đã đến đó bằng xe riêng, chỉ có luật sư Mạnh đang đợi xe thuê cùng mọi người. Mọi người có thể dẫn theo người nhà, kinh phí thì vẫn có bấy nhiêu nên cho dù không dẫn ai thì cũng không được giảm giá. Vì vậy, phần lớn mọi người không có bạn đời sẽ dẫn theo người thân hoặc bạn bè. Những người này lại chưa từng gặp Trần Ngộ nên rất tò mò về ‘ông chủ’ công ty luật cũng như người đàn ông là bạn đời anh ta.
Bọn họ đến sớm khi còn chưa đông đủ, những người đến trước ngồi trong quán cà phê đợi nên Trần Ngộ miễn phí cho bọn họ rồi trốn sau khu vực pha chế, xe buýt tới rồi anh mới cởi bỏ đồng phục.
Luật sư Mạnh lại ra ‘bài’ chuyển hai nghìn cho Trần Ngộ khiến anh chẳng hiểu gì. Mạnh Đình Xuyên giải thích: “Ông chủ Trần vất vả rồi, cà phê để anh mời.”
Ông chủ Trần nhận tiền mà không ngại, hôm nay anh bị người ta ‘soi’ thế này cũng là do Mạnh Đình Xuyên nên thôi cứ yên tâm mà nhận tiền. Khi lên xe, cả hai người bọn họ đều không say tàu xe nên Trần Ngộ yên tâm ngồi ở hàng cuối cùng. Anh thở phào vì đây là một vị trí đắc địa, hàng trên không thể nhìn được nên có thể tránh ánh mắt của người xung quanh.
Trong ấn tượng của ông chủ Trần, công việc ở công ty luật rất nghiêm túc, nhân viên đi làm bắt buộc phải mặc trang phục lịch sự nên bình thường trông bọn họ rất chín chắn và lý trí. Thế nhưng đến kì nghỉ thì ai cũng ăn mặc thoải mái hơn rất nhiều.
Cô gái bên cạnh Tiểu Mai đang ôm trên tay một con vịt nhử, cô vừa vuốt cánh vịt vừa luôn miệng gọi ‘bé cưng’, còn cả một chàng trai trạc tuổi đôi mươi đội bộ tóc giả màu hồng đang quay video cười nói vui vẻ trước mặt Tiểu Mai.
Ông chủ Trần bị sốc, hỏi: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Mạnh Đình Xuyên cũng cười híp mắt: “Hôm qua trong nhóm phát lì xì, cậu ta nói nếu giật được bao to nhất thì sẽ đội tóc giả màu hồng.”
“Cậu ta giật được bao to nhất luôn ạ?”
“Ừ.”
Diễn biến vô cùng kịch tính, hàng ghế cuối cùng có tầm nhìn khá tốt nên ông chủ Trần ngồi xem, khi tài xế nói xe sắp nổ máy, mọi người ngồi xuống nhưng vẫn tán gẫu, ăn vặt và uống nước. Khung cảnh này mang Trần Ngộ quay lại khung cảnh du xuân thời tiểu học.
Điện thoại reo lúc nào anh cũng không để ý, đến khi Mạnh Đình Xuyên nhắc Trần Ngộ mới liếc thấy Ninh Thiên Kim gọi. Anh không vội bắt máy mà lấy tai nghe bluetooth ra đeo vào trước.
“Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì mà ông chủ Trần lại đăng ‘tút’ thế này?” Ninh Thiên Kim đang nói đến tấm ảnh Trần Ngộ chụp lúc sáng nay khi ra ngoài, mặt trời vừa mọc, cây hành lá trong vườn xanh mơn mởn đang chào đón ánh sáng ban mai dịu dàng.
Ninh Thiên Kim hỏi anh: “Hôm nay là sinh nhật luật sư của ông à?”
“Không, còn lâu lắm.” Trần Ngộ không hiểu sao anh ta lại hỏi như vậy. Nhắc đến chuyện này, Trần Ngộ lại có chút xấu hổ. Sinh nhật Mạnh Đình Xuyên rơi vào cuối năm và chỉ trước anh ba ngày, lúc ấy anh chưa biết, bây giờ biết rồi thì ngày đã qua và phải chờ cả năm nữa mới đến sinh nhật tiếp theo.
“Sao vậy?” Giọng Ninh Thiên Kim hơi xa hơn với tiếng máy sấy vang lên: “Hai người quen nhau mấy ngày rồi, nửa năm chưa?”
“Cũng gần gần.” Trần Ngộ bị cuốn theo cuộc trò chuyện này, đến khi nhận ra thì cười rồi hỏi: “Ủa mà sao ông toàn đoán theo hướng có liên quan tới người ta vậy?”
“Không thì sao, ông xem ông đăng được bao nhiêu bài rồi?”
Trần Ngộ nhớ lại một chút, tấm trước chụp lịch trên quầy cà phê với nét bút khoanh tròn ngày hôm đó, tấm ảnh gần nhất là ảnh cưới. Vì vậy, anh không có cách nào cãi lại ông chủ Ninh.
Nhưng bị người ta chọc ghẹo như vậy nên anh phải biện minh một câu: “Cây hành lúc sáng là tôi trồng, hôm nay tôi đi leo núi.”
Ninh Thiên Kim tắt máy sấy tóc, nhấc điện thoại và giọng nói trở nên rõ ràng hơn: “Thế là tôi hiểu lầm ông à?”
“Không có hiểu lầm đâu, tôi đi với công ty luật của anh ấy.” Trần Ngộ nhàn nhạt nói.
“Đụ…” Ninh Thiên Kim mất cảnh giác bị người ta rải ‘cơm chó’, nói: “Ở đó mà khoe đi! Vậy là ông đi chơi hai ngày à?”
“Ừ, mai tôi về rồi. Có gì không?”
“Cũng không có gì to tát, chỉ muốn mời ông ghé quán lúc rảnh rỗi thôi. Nhiều người nhắc về ông lắm, tôi nói ông cưới rồi nên tối không đi chơi mà chẳng ai tin, còn đồn lên là bọn mình nghỉ chơi rồi.”
“Sao không nói sớm?” Trần Ngộ gần như không cười nữa, lời đồn bạn bè ‘nghỉ chơi’ nghe không lọt tai.
“Với cả ông không biết chứ từ lúc ông cưới, buổi tối tôi ngại gọi cho ông lắm tại sợ ảnh hưởng chuyện tốt của ông.”
“Tôi sao?” Trần Ngộ thuận miệng hỏi, hỏi xong thì hiểu ý nên dở khóc dở cười: “Ông thật là… Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
“Ông chủ Trần à, tôi không dậy sớm mà là chưa ngủ đó.” Ninh Thiên Kim cười nhạo anh: “Tưởng ai cũng dậy sớm như ông già nhà ông à?”
Trần Ngộ bình tĩnh đáp: “Lớn tuổi rồi thì phải giữ gìn sức khỏe.”
Ninh Thiên Kim bằng tuổi anh nhưng ngày đêm ngược xuôi lại cười: “Cứ bảo mình già rồi nhưng vẫn còn trinh nhỉ?”
Trần Ngộ theo bản năng nhìn về phía bên trái Mạnh Đình Xuyên, anh lấy tay phải che và lặng lẽ tháo tai nghe ra, âm lượng giảm đi rồi anh mới yên tâm, nhưng anh không cảm thấy có gì phải xấu hổ: “Đúng rồi đó.”
Gần đây bọn họ rất thân thiết, Trần Ngộ cũng không vội nhưng nhớ tới lần trước Tôn Vân Chu hiểu lầm, anh nói khéo: “Bọn tôi không quen ở chung.” (Ở chương 18, Tôn Vân Chu hiểu lầm Mạnh Đình Xuyên có vấn đề về sức khoẻ nên cặp chồng chồng không ngủ chung)
Ninh Thiên Kim hiểu nhưng cũng không để ý, đương nhiên ngủ thôi thì không quen là phải rồi, ‘làm’ xong rồi ngủ thử xem có bị không quen không? Nói trắng ra thì do thiếu các ‘bài tập’ gạo nấu thành cơm hỗ trợ giấc ngủ tự nhiên.
Ông chủ Ninh đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười rồi hỏi: “Vậy lần này đi chơi chắc phải ngủ chung phòng chứ nhỉ?”
“Ừ.”
Trần Ngộ đã thử thăm dò vấn đề này khi đang xếp hành lí, luật sư Mạnh nói ngân sách của công ty luật chia cho mỗi người một phòng, nếu muốn ngủ riêng thì phải trả thêm tiền.
“Trên núi vật giá khá cao, ở khách sạn một đêm phải ít nhất một nghìn sáu trăm.”
Trần Ngộ thuận miệng nói: “Vậy thôi anh ơi.”
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là luật sư Mạnh cũng muốn ngủ chung, nếu không thì anh đã chẳng đề cập đến chuyện phụ thu. Anh nhìn sang bên cạnh thì thấy luật sư Mạnh cũng đang đeo tai nghe loại có dây nhưng anh chỉ đeo một bên, bên tai gần Trần Ngộ hơn thì không đeo. Lúc này anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, có lẽ là do không cười nên trông anh hơi lạnh lùng và trang nghiêm.
Giọng Ninh Thiên Kim vang lên từ tai nghe: “Vậy ông…”
Trần Ngộ: “Hả?”
“Quên đi.” Ninh Thiên Kim thở dài một tiếng, thật ra anh ta vốn muốn khuyên bạn mình nên nắm bắt cơ hội’ nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh không phải là lão thái giám trong cung thất, lo chuyện bao đồng rồi còn lo chồng chồng nhà người ta khi nào ‘ngủ’ chung sao? Trần Ngộ thấy bình thường thì anh phải sốt ruột làm gì?
“Không có gì, ông đi chơi vui nha.”
Anh ta nói không có gì nhưng Trần Ngộ lại có, nhưng nói chuyện điện thoại lại không tiện nên anh cúp máy rồi tháo tai nghe ra, bầu không khí trong xe yên tĩnh hơn trước.
Trần Ngộ gửi tin nhắn cho Ninh Thiên Kim, chỉnh sửa gần một phút, gửi đi được hai giây rồi lại thu hồi.
Ninh Thiên Kim: ?
Trần Ngộ: Không có gì
Anh từng lướt qua phần bình luận dưới những video anh đã xem và phát hiện ra một số quảng cáo nhỏ ẩn mình giữa rất nhiều nội dung.
Trần Ngộ tìm kiếm những trang web này trên trình duyệt thì một là trang web không tồn tại, hai là nhận được cảnh báo trang web nguy hiểm.
Trần Ngộ có chút ngượng, anh ngồi một hồi lại nhớ tới thời trẻ từng nhận được rất nhiều email nội dung tương tự. Vì vậy, anh bấm vào email và cố hết sức tìm kiếm trong đống thư rác, nhưng rồi lại nhận ra những liên kết này đã hết hạn.
Ông chủ Trần dạo một vòng trên Internet, cuối cùng quay lại WeChat.
Ninh Thiên Kim: Tôi thấy đó
Người dùng đã thu hồi một tin nhắn.
Ninh Thiên Kim: Ông có gõ lộn không?
Trần Ngộ: Không lộn
Trần Ngộ: Ông có không?
Ninh Thiên Kim: 11111
Ninh Thiên Kim: Để tôi lo!
Ninh Thiên Kim: Ông chờ đó
Một lúc sau, anh ta gửi một file nén với cái tên ‘Dự án sinh sản loài người’ sang cho Trần Ngộ.
Trần Ngộ tắt màn hình điện thoại, dựa lưng vào lưng ghế và thở ra một hơi dài.
Được nuông chiều trong sự dịu dàng vô hạn như vậy, ngay cả ông chủ Trần cũng muốn được voi đòi tiên: “Hồi đó anh nói muốn theo đuổi em thì phải nói muốn cưới em mà nhỉ?”
“Lí trí và bản năng là hai thứ khác nhau.”
Trần Ngộ không khỏi than thở về thói hư tật xấu của con người. Anh thích vẻ ngoài trầm tĩnh điềm tĩnh của Mạnh Đình Xuyên, anh đắc ý khi có thể khiến luật sư Mạnh từ bỏ lí trí, nhưng ông chủ Trần vẫn còn lương tâm nên nghiêm túc giải thích: “Cậu ta muốn yêu đương, em muốn tìm một người để sống ổn định, nếu không thì bọn mình đã không thành ngay từ sớm rồi.”
Nhưng con người thay đổi, hồi trước thì như vậy chứ bây giờ thì chưa chắc.
Mạnh Đình Xuyên cũng không bao dung đến mức phải nói giúp cho tình địch. Hết đèn đỏ, những chiếc xe phía trước lần lượt phóng đi, anh đạp phanh chậm rãi và nói: “A Ngộ à, anh thà nghe em nói em ưu ái anh hơn là chuyện em và cậu ta không thành.”
“Đương nhiên là em…” So với yêu và thích thì ‘ưu ái’ đúng là vừa đủ ý nhị và dễ nói hơn. Tuy nhiên, Trần Ngộ vẫn gặp chút khó khăn khi bày tỏ tình cảm một cách thẳng thừng như vậy, nhìn Mạnh Đình Xuyên được ba giây, anh nói: “Ưu ái anh hơn.”
Mạnh Đình Xuyên nhếch môi, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Trần Ngộ đưa mắt nhìn dòng xe cộ phía trước, một lúc sau lại cúi đầu nhìn điện thoại: “Nhân tiện lát về em cần lấy hàng.”
“Em mua gì thế?”
Mạnh Đình Xuyên chỉ thuận miệng hỏi, đây cũng chẳng phải lần đầu Trần Ngộ không nhớ mình đã mua gì, nhưng lần này anh lại ấp úng: “Dạ… Tinh dầu.”
Anh quay sang nhìn vẻ mặt của luật sư Mạnh rồi nói thêm: “Dùng khi tắm ạ.”
Thực ra ‘hàng’ là chai xịt gối, Trần Ngộ mang về nhà âm thầm dùng thử. Ở với luật sư Mạnh một thời gian, anh cũng hiểu một chút về mùi hương, mùi thơm của chai xịt gối rất nhẹ, hơi khô hanh, ấm và ngọt, có hương gỗ rất dễ chịu.
Đêm trước ngày khởi hành, Trần Ngộ mang chai xịt vào phòng để đồ. Chiếc vali lặng lẽ đứng cạnh tường, trong đó có những vật dụng cá nhân, vài bộ quần áo để anh với Mạnh Đình Xuyên thay, còn những trang bị cần thiết cho việc leo núi thì được bỏ trong túi của luật sư Mạnh.
Anh vừa mở vali ra, chưa kịp đặt chai xịt vào thì cửa đã bị gõ hai lần: “A Ngộ ơi?”
Trần Ngộ vội vàng nhét chai xịt vào dưới đống quần áo, tim anh đập thình thịch. Sau một lúc thì anh lại cảm thấy hơi buồn cười vì anh có trộm cướp gì đâu, bị nhìn thấy thì có sao?
Chỉ là một chai xịt gối thôi.
Va li còn được để dưới đất mà chưa dọn xong, Trần Ngộ bước tới mở cửa thì thấy Mạnh Đình Xuyên cũng đang xếp đồ, cổ tay áo sơ mi của anh ta được xắn lên đến khuỷu lộ ra bắp tay vạm vỡ trông rất tuỳ ý. Thấy phòng để đồ còn sáng đèn, anh hỏi Trần Ngộ: “Em xếp đồ xong chưa?”
“Dạ rồi, để xem có quên cái gì không.” Ông chủ Trần bình tĩnh đáp: “Sao vậy ạ?”
“Công ty luật có thuê xe, mai em muốn đi xe thuê hay tự lái?”
Trần Ngộ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đi chung với công ty luật coi được hơn chứ anh?”
“Sao cũng được.” Mạnh Đình Xuyên nhắc khéo: “Nếu đi chung thì có khi bọn họ sẽ tò mò về em đó.”
Trần Ngộ thầm nghĩ ngày nào anh cũng ở quán cà phê thì có ai trong công ty luật chưa từng gặp anh đâu, tò mò là tò mò thế nào?
Mãi đến ngày hôm sau Trần Ngộ mới biết hai đối tác của công ty luật đã đến đó bằng xe riêng, chỉ có luật sư Mạnh đang đợi xe thuê cùng mọi người. Mọi người có thể dẫn theo người nhà, kinh phí thì vẫn có bấy nhiêu nên cho dù không dẫn ai thì cũng không được giảm giá. Vì vậy, phần lớn mọi người không có bạn đời sẽ dẫn theo người thân hoặc bạn bè. Những người này lại chưa từng gặp Trần Ngộ nên rất tò mò về ‘ông chủ’ công ty luật cũng như người đàn ông là bạn đời anh ta.
Bọn họ đến sớm khi còn chưa đông đủ, những người đến trước ngồi trong quán cà phê đợi nên Trần Ngộ miễn phí cho bọn họ rồi trốn sau khu vực pha chế, xe buýt tới rồi anh mới cởi bỏ đồng phục.
Luật sư Mạnh lại ra ‘bài’ chuyển hai nghìn cho Trần Ngộ khiến anh chẳng hiểu gì. Mạnh Đình Xuyên giải thích: “Ông chủ Trần vất vả rồi, cà phê để anh mời.”
Ông chủ Trần nhận tiền mà không ngại, hôm nay anh bị người ta ‘soi’ thế này cũng là do Mạnh Đình Xuyên nên thôi cứ yên tâm mà nhận tiền. Khi lên xe, cả hai người bọn họ đều không say tàu xe nên Trần Ngộ yên tâm ngồi ở hàng cuối cùng. Anh thở phào vì đây là một vị trí đắc địa, hàng trên không thể nhìn được nên có thể tránh ánh mắt của người xung quanh.
Trong ấn tượng của ông chủ Trần, công việc ở công ty luật rất nghiêm túc, nhân viên đi làm bắt buộc phải mặc trang phục lịch sự nên bình thường trông bọn họ rất chín chắn và lý trí. Thế nhưng đến kì nghỉ thì ai cũng ăn mặc thoải mái hơn rất nhiều.
Cô gái bên cạnh Tiểu Mai đang ôm trên tay một con vịt nhử, cô vừa vuốt cánh vịt vừa luôn miệng gọi ‘bé cưng’, còn cả một chàng trai trạc tuổi đôi mươi đội bộ tóc giả màu hồng đang quay video cười nói vui vẻ trước mặt Tiểu Mai.
Ông chủ Trần bị sốc, hỏi: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Mạnh Đình Xuyên cũng cười híp mắt: “Hôm qua trong nhóm phát lì xì, cậu ta nói nếu giật được bao to nhất thì sẽ đội tóc giả màu hồng.”
“Cậu ta giật được bao to nhất luôn ạ?”
“Ừ.”
Diễn biến vô cùng kịch tính, hàng ghế cuối cùng có tầm nhìn khá tốt nên ông chủ Trần ngồi xem, khi tài xế nói xe sắp nổ máy, mọi người ngồi xuống nhưng vẫn tán gẫu, ăn vặt và uống nước. Khung cảnh này mang Trần Ngộ quay lại khung cảnh du xuân thời tiểu học.
Điện thoại reo lúc nào anh cũng không để ý, đến khi Mạnh Đình Xuyên nhắc Trần Ngộ mới liếc thấy Ninh Thiên Kim gọi. Anh không vội bắt máy mà lấy tai nghe bluetooth ra đeo vào trước.
“Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì mà ông chủ Trần lại đăng ‘tút’ thế này?” Ninh Thiên Kim đang nói đến tấm ảnh Trần Ngộ chụp lúc sáng nay khi ra ngoài, mặt trời vừa mọc, cây hành lá trong vườn xanh mơn mởn đang chào đón ánh sáng ban mai dịu dàng.
Ninh Thiên Kim hỏi anh: “Hôm nay là sinh nhật luật sư của ông à?”
“Không, còn lâu lắm.” Trần Ngộ không hiểu sao anh ta lại hỏi như vậy. Nhắc đến chuyện này, Trần Ngộ lại có chút xấu hổ. Sinh nhật Mạnh Đình Xuyên rơi vào cuối năm và chỉ trước anh ba ngày, lúc ấy anh chưa biết, bây giờ biết rồi thì ngày đã qua và phải chờ cả năm nữa mới đến sinh nhật tiếp theo.
“Sao vậy?” Giọng Ninh Thiên Kim hơi xa hơn với tiếng máy sấy vang lên: “Hai người quen nhau mấy ngày rồi, nửa năm chưa?”
“Cũng gần gần.” Trần Ngộ bị cuốn theo cuộc trò chuyện này, đến khi nhận ra thì cười rồi hỏi: “Ủa mà sao ông toàn đoán theo hướng có liên quan tới người ta vậy?”
“Không thì sao, ông xem ông đăng được bao nhiêu bài rồi?”
Trần Ngộ nhớ lại một chút, tấm trước chụp lịch trên quầy cà phê với nét bút khoanh tròn ngày hôm đó, tấm ảnh gần nhất là ảnh cưới. Vì vậy, anh không có cách nào cãi lại ông chủ Ninh.
Nhưng bị người ta chọc ghẹo như vậy nên anh phải biện minh một câu: “Cây hành lúc sáng là tôi trồng, hôm nay tôi đi leo núi.”
Ninh Thiên Kim tắt máy sấy tóc, nhấc điện thoại và giọng nói trở nên rõ ràng hơn: “Thế là tôi hiểu lầm ông à?”
“Không có hiểu lầm đâu, tôi đi với công ty luật của anh ấy.” Trần Ngộ nhàn nhạt nói.
“Đụ…” Ninh Thiên Kim mất cảnh giác bị người ta rải ‘cơm chó’, nói: “Ở đó mà khoe đi! Vậy là ông đi chơi hai ngày à?”
“Ừ, mai tôi về rồi. Có gì không?”
“Cũng không có gì to tát, chỉ muốn mời ông ghé quán lúc rảnh rỗi thôi. Nhiều người nhắc về ông lắm, tôi nói ông cưới rồi nên tối không đi chơi mà chẳng ai tin, còn đồn lên là bọn mình nghỉ chơi rồi.”
“Sao không nói sớm?” Trần Ngộ gần như không cười nữa, lời đồn bạn bè ‘nghỉ chơi’ nghe không lọt tai.
“Với cả ông không biết chứ từ lúc ông cưới, buổi tối tôi ngại gọi cho ông lắm tại sợ ảnh hưởng chuyện tốt của ông.”
“Tôi sao?” Trần Ngộ thuận miệng hỏi, hỏi xong thì hiểu ý nên dở khóc dở cười: “Ông thật là… Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
“Ông chủ Trần à, tôi không dậy sớm mà là chưa ngủ đó.” Ninh Thiên Kim cười nhạo anh: “Tưởng ai cũng dậy sớm như ông già nhà ông à?”
Trần Ngộ bình tĩnh đáp: “Lớn tuổi rồi thì phải giữ gìn sức khỏe.”
Ninh Thiên Kim bằng tuổi anh nhưng ngày đêm ngược xuôi lại cười: “Cứ bảo mình già rồi nhưng vẫn còn trinh nhỉ?”
Trần Ngộ theo bản năng nhìn về phía bên trái Mạnh Đình Xuyên, anh lấy tay phải che và lặng lẽ tháo tai nghe ra, âm lượng giảm đi rồi anh mới yên tâm, nhưng anh không cảm thấy có gì phải xấu hổ: “Đúng rồi đó.”
Gần đây bọn họ rất thân thiết, Trần Ngộ cũng không vội nhưng nhớ tới lần trước Tôn Vân Chu hiểu lầm, anh nói khéo: “Bọn tôi không quen ở chung.” (Ở chương 18, Tôn Vân Chu hiểu lầm Mạnh Đình Xuyên có vấn đề về sức khoẻ nên cặp chồng chồng không ngủ chung)
Ninh Thiên Kim hiểu nhưng cũng không để ý, đương nhiên ngủ thôi thì không quen là phải rồi, ‘làm’ xong rồi ngủ thử xem có bị không quen không? Nói trắng ra thì do thiếu các ‘bài tập’ gạo nấu thành cơm hỗ trợ giấc ngủ tự nhiên.
Ông chủ Ninh đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười rồi hỏi: “Vậy lần này đi chơi chắc phải ngủ chung phòng chứ nhỉ?”
“Ừ.”
Trần Ngộ đã thử thăm dò vấn đề này khi đang xếp hành lí, luật sư Mạnh nói ngân sách của công ty luật chia cho mỗi người một phòng, nếu muốn ngủ riêng thì phải trả thêm tiền.
“Trên núi vật giá khá cao, ở khách sạn một đêm phải ít nhất một nghìn sáu trăm.”
Trần Ngộ thuận miệng nói: “Vậy thôi anh ơi.”
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là luật sư Mạnh cũng muốn ngủ chung, nếu không thì anh đã chẳng đề cập đến chuyện phụ thu. Anh nhìn sang bên cạnh thì thấy luật sư Mạnh cũng đang đeo tai nghe loại có dây nhưng anh chỉ đeo một bên, bên tai gần Trần Ngộ hơn thì không đeo. Lúc này anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, có lẽ là do không cười nên trông anh hơi lạnh lùng và trang nghiêm.
Giọng Ninh Thiên Kim vang lên từ tai nghe: “Vậy ông…”
Trần Ngộ: “Hả?”
“Quên đi.” Ninh Thiên Kim thở dài một tiếng, thật ra anh ta vốn muốn khuyên bạn mình nên nắm bắt cơ hội’ nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh không phải là lão thái giám trong cung thất, lo chuyện bao đồng rồi còn lo chồng chồng nhà người ta khi nào ‘ngủ’ chung sao? Trần Ngộ thấy bình thường thì anh phải sốt ruột làm gì?
“Không có gì, ông đi chơi vui nha.”
Anh ta nói không có gì nhưng Trần Ngộ lại có, nhưng nói chuyện điện thoại lại không tiện nên anh cúp máy rồi tháo tai nghe ra, bầu không khí trong xe yên tĩnh hơn trước.
Trần Ngộ gửi tin nhắn cho Ninh Thiên Kim, chỉnh sửa gần một phút, gửi đi được hai giây rồi lại thu hồi.
Ninh Thiên Kim: ?
Trần Ngộ: Không có gì
Anh từng lướt qua phần bình luận dưới những video anh đã xem và phát hiện ra một số quảng cáo nhỏ ẩn mình giữa rất nhiều nội dung.
Trần Ngộ tìm kiếm những trang web này trên trình duyệt thì một là trang web không tồn tại, hai là nhận được cảnh báo trang web nguy hiểm.
Trần Ngộ có chút ngượng, anh ngồi một hồi lại nhớ tới thời trẻ từng nhận được rất nhiều email nội dung tương tự. Vì vậy, anh bấm vào email và cố hết sức tìm kiếm trong đống thư rác, nhưng rồi lại nhận ra những liên kết này đã hết hạn.
Ông chủ Trần dạo một vòng trên Internet, cuối cùng quay lại WeChat.
Ninh Thiên Kim: Tôi thấy đó
Người dùng đã thu hồi một tin nhắn.
Ninh Thiên Kim: Ông có gõ lộn không?
Trần Ngộ: Không lộn
Trần Ngộ: Ông có không?
Ninh Thiên Kim: 11111
Ninh Thiên Kim: Để tôi lo!
Ninh Thiên Kim: Ông chờ đó
Một lúc sau, anh ta gửi một file nén với cái tên ‘Dự án sinh sản loài người’ sang cho Trần Ngộ.
Trần Ngộ tắt màn hình điện thoại, dựa lưng vào lưng ghế và thở ra một hơi dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.