Chương 17: Đạo tặc. 1
La Bặc Hoa Thỏ Tử
27/09/2023
+
Triệu Ninh Trác nhìn một chuỗi nhẫn kim cương lớn trên cổ An Nhất, xíu chút nữa là bị mù luôn, cả người đứng ngây như phỗng.
Hoắc gia vì một vợ nam không được công nhận mà lại mua nhiều kim cương như vậy.
Không thể nào, tuyệt đối không thể.
Ai mà không biết lúc trước Hoắc gia đồng ý cưới vợ nam là vì bất đắc dĩ, tuy rằng An gia gả đi sẽ không bị ngược đãi, nhưng không ngờ tới lại sống xa hoa như vậy.
An Nhất nhìn ánh mắt đối phương, lại một lần nữa khẳng định đối phương có thể không phải là đối thủ của Hoắc Bắc Hành, mà là bạn bè của Hoắc Bắc Hành.
Bởi vì trong mắt đối phương cậu nhìn thấy ngoài trừ ba phần cam chịu năm phần bất lực chính là sự ngờ nghệch giống Hoắc Bắc Hành hiện tại.
Triệu Ninh Trác câm nín một hồi lâu, mới mở miệng: "Cậu lấy đâu ra nhiều nhẫn như vậy? "
An Nhất thật thà: "Hoắc Bắc Hành mua cho tôi. "
Triệu Ninh Trác không từ bỏ kế hoạch: "Hoắc Bắc Hành đang hại cậu đó. "
An Nhất:?
Cúi đầu nhìn mười căn nhà trên cổ, đang hại cậu, đây không phải là tiền bảo hiểm về hưu của cậu à?
Triệu Ninh Trác: "Hoắc Bắc Hành muốn cậu rơi vào cái bẫy xa hoa sau đó khi cậu ta bình thường trở lại cậu ta sẽ ly hôn với cậu, lúc đó chất lượng cuộc sống của cậu sẽ đi xuống, cuối cùng cậu vì không thích nghi được với cuộc sống nghèo nàn sẽ bị lạc lối"
An Nhất muốn nói với đối phương là đừng lo lắng: "Không sao đâu, tôi xứng đáng." "
Triệu Ninh Trác bước tới một bước: "Tôi đang giúp cậu. "
An Nhất: "Tôi không phân biệt tốt xấu gì. "
Triệu Ninh Trác:...
Thế quái nào chuyện này có thể xảy ra?
Tất cả những gì hắn đều là sự thật, một chút giả dối cũng không có.
Hắn đều đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần An Nhất đồng ý liên thủ với hắn, lát sau cùng nhau đi ra ngoài nhục nhã Hoắc Bắc Hành, hắn có thể cho cậu một đời vinh hoa phú quý.
Mặc dù ngay từ đầu hắn xác thật là có tâm tư xấu nhưng cũng thật lòng cảm thấy đối phương tội nghiệp khi là một người đàn ông lại đi gả cho một người đàn ông khác, thật không còn từ nào để nói, suy cho cùng là do lợi ích gia tộc mới phải liên hôn, nếu đổi lại là hắn nếu bảo hắn gả cho một người đàn ông dù cho có là Thiên vương lão tử hắn cũng không gả. * Thiên vương lão tử ý là người có quyền lực tối cao á, tui định để là thần hay vua nhưng thấy không hợp lí nên quyết định để nguyên cụm từ luôn.
Vốn tưởng rằng chân thành chính là sát chiêu, kết quả một chút cũng không có tác dụng!
Đáng giận!
An Nhất nhìn vừa sắc mặt thay đổi liên tục của đối phương, không có người tài như Triệu Ninh Trác quả là một tổn thất lớn cho đoàn kịch Tứ Xuyên, ánh mắt đối phương nhìn cậu bây giờ giống như đang nhìn một thanh niên tốt bị đồng tiền làm mờ mắt mà lạc lối.
Ếch xanh nhỏ bước tới vỗ vỗ vai Triệu Ninh Trác: " Không sao, anh không cần quá lo lắng, không phải có một câu như thế này sao?"
Triệu Ninh Trác: "Câu nào? "
An Nhất: " Từ bỏ chuyện giúp đỡ người khác hãy tôn trọng vận mệnh của họ"
Triệu Ninh Trác:...
Cảm ơn, có ý nghĩa ghê!
Ếch xanh nhỏ giảng đạo lý cuộc sống.
Nhưng An Nhất vẫn có chút tò mò mà hỏi: "Anh thật sự là đối thủ của Hoắc Bắc Hành? "
Triệu Ninh Trác xị mặt: "Bằng không thì sao?! "
An Nhất: "Vậy tại sao anh không thừa dịp Hoắc Bắc Hành ngốc, mà đi cướp công ty của anh ấy?"
Không phải trong truyện đều viết như vậy sao.
Thừa dịp đối phương thất bại, không có quyền thế, liền ra tay cướp đi cổ phần, giành lấy hạng mục, lấy hết của người đó cuối cùng ngửa đầu cười hahaha, cười đến trật khớp hàm.
Triệu Ninh Trác lộ vẻ khinh thường: "Cậu ta hiện tại ngốc rồi, năng lực giải quyết những chuyện trong giới kinh doanh cũng không bằng tôi, cho dù thắng cũng là vô dụng, tôi mới không thèm làm chuyện như vậy"
An Nhất: "Ồ ~~~~~ "
An Nhất: "Anh vậy mà cũng có nguyên tắc nha ~"
Triệu Ninh Trác xấu hổ ngẩng đầu lên: "Cũng không có gì, chỉ là một đức tính tốt của cá nhân mà thôi"
Mẹ kiếp, Triệu Ninh Trác hắn cực kỳ đẹp trai.
Thật là soái.
Triệu Ninh Trác đứng đó tự sướng, cũng không có gì, dù sao người có học vấn cao đều như vậy, trừ bỏ là Triệu Ninh Trác hắn thì còn có thể là ai nữa!
An Nhất tiếp tục hỏi thêm, giống như một học sinh tích cực đặt câu hỏi: " Thầy, thầy, vậy tại sao bây giờ thầy lại đến cướp vợ của Hoắc Bắc Hành?
Triệu Ninh Trác sâu sắc nói: " Hiện tại trí thông minh của cậu ta không phải chỉ từ năm đến tám tuổi sao?"
An Nhất gật đầu: "Đúng vậy. "
Triệu Ninh Trác: "Khi Hoắc Bắc Hành cướp bạn gái tôi, cậu ta đã 5 tuổi. "
An Nhất:...
Triệu Ninh Trác bắt đầu kể rõ kế hoạch trả thù vĩ đại của mình: " Tuổi tâm lí hiện tại của Hoắc Bắc Hành như vậy, có thể nói là trời giúp tôi, bây giờ tôi muốn lấy lại toàn bộ ai bảo ngày xưa cậu ấy đối xử với tôi quá đáng như vậy, cậu nói có đúng hay không. "
Triệu Ninh Trác thấy thật lâu không ai trả lời, xoay người nhìn.
?
Người đâu rồi.
Hello?
Chỉ thấy vị trí An Nhất đứng lúc nãy đã không còn bóng người.
An Nhất thừa dịp Triệu Ninh Trác xoay lưng lại, lặng lẽ âm thầm chuồn đi.
Không thể nói chuyện nữa, thêm nữa là đồ ăn nguội mất.
Trước khi An Nhất quay lại, đồ ăn đã được dọn lên, Hoắc Bắc Hành thấy bà xã vẫn chưa quay lại cũng không ăn mà ngoan ngoãn chờ cậu.
Khi An Nhất về tới, Hoắc Bắc Hành đang dùng dao cắt bít tết.
Tuy là Hoắc Bắc Hành hiện tại ngốc nhưng chỉ cần không mở miệng nói chuyện hay làm quá nhiều hành động thì bình thường không ai phát hiện người này kì lạ, cũng căn bản sẽ không nghĩ ra anh là kẻ ngốc.
Lúc này đang ở nhà hàng cao cấp, bởi vì vừa mới vận động xong Hoắc Bắc Hành mặc đồ thể thao, thân hình cực kì xuất sắc, vai rộng lưng thẳng, nhìn qua cực kì có cảm giác an toàn, ngoại hình cũng là tác phẩm của Nữ Oa thiên vị, từ nhỏ đã được giáo dục tốt ở bất kì hoàn cảnh nào, cho dù là mặc một thân quần áo thể thao nhưng khí chất cũng không hề tầm thường.
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành cắt xong đĩa bít tết, sau đó duỗi cánh tay dài ra, đặt ở vị trí ngồi đối diện.
An Nhất nhìn thấy hành động này nhất thời cảm động.
Tiểu Hoắc, anh thật là một đứa trẻ ngoan.
An Nhất ngồi vào chỗ của mình nhìn đĩa bít tết trước mặt không chút ngại ngùng bày tỏ lòng biết ơn: "Hoắc Bắc Hành, cám ơn anh. "
Hoắc Bắc Hành có chút ngượng ngùng sờ sờ tóc, nhưng đôi mắt lại không dứt ra khỏi người An Nhất, lúc đối phương nói lời cảm ơn thân thể hơi hướng về phía trước, mắt to tròn khi cười lên lại thành vầng trăng khuyết, bà xã da trắng nõn môi thì hồng như quả anh đào, lúc cười mắt và răng đều sáng ngời.
Hoắc Bắc Hành mím môi nhìn có chút si ngốc, thấy cậu vui vẻ cũng vui vẻ theo, nói: "Nếu em thích, lần sau tôi lại cắt cho em. "
An Nhất nhét bít tết vào miệng, ngây ngô cười: "Vậy cực cho anh rồi. "
Hoắc Bắc Hành: "Lần sau tôi cắt cho em, vừa lúc em cũng có thể... Có thể học. "
Trong suy nghĩ của Hoắc Bắc Hành, anh có thể cắt bít tết cho bà xã mình, nhưng anh cũng không quên lúc trước đến nhà ông nội, có người cười bà xã mình đâu.
Mà người khác chê cười bà xã lúc anh không có mặt, mỗi ngày anh phải làm rất nhiều thứ bà xã mình cũng có công việc nữa anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bà xã để cắt bít tết được, nhưng mà bà xã không dùng dao nĩa thì sẽ bị người khác cười nhạo, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, cho nên anh muốn giúp bà xã học.
Hoắc Bắc Hành bây giờ suy nghĩ đơn giản nói như vậy âu cũng là muốn tốt cho cậu nên An Nhất cũng không từ chối.
Hoắc Bắc Hành nói muốn dạy cậu, An Nhất trong lòng cũng rất thỏa mãn, lần đầu bị chê cười trong bữa tiệc từ thiện, cậu đã lén lút học nhưng không có ai dạy, cậu dù cho nhìn mèo vẽ hổ cũng không tìm được phương pháp cuối cùng cũng không học được.
An Thiều Phong tuy rằng là một người cha plastic, nhưng Trần Lâm lại là người cưng chiều cậu, sau khi phát hiện An Nhất không biết dùng dao nĩa, trên bàn cơm đều không cho người khác dùng dao nĩa, liền theo An dùng đũa.
Nếu có món nào phải dùng dao thì đều cho nhà bếp cắt trước sợ An Nhất nhìn thấy dao nĩa sẽ nhớ đến chuyện người khác cười nhạo cậu quê mùa.
Sau khi hai người dùng xong bữa định đi về trước bàn ăn đột nhiên xuất hiện một người.
Không sai, là hắn, nhân vật phản diện không ngừng nỗ lực, Triệu Ninh Trác.
Triệu Ninh Trác không cam lòng bỏ qua cơ hội trả thù tốt như vậy, nếu đồng đội heo không động được, vậy thì hắn liền bay một mình.
Trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần có lòng, hắn cũng không tin lúc Hoắc Bắc Hành bình thường hắn đấu không lại, giờ Hoắc Bắc Hành rớt đài ngốc rồi mà hắn cũng đá không được.
Sống ở đời chúng ta chỉ cần có hai từ, tự tin!
Sau đó đưa mắt nhìn về phía An Nhất, giống như đang cho đối phương một cơ hội cuối cùng.
Triệu Ninh Trác nháy mắt, truyền tin: "Sao cậu có giúp tôi không? "
An Nhất đảo mắt "Không giúp. "
Triệu Ninh Trác nhăn mày thành chữ Xuyên: "Cậu chắc chưa?"
An Nhất: "Tất nhiên rồi. "
Triệu Ninh Trác: "Nếu cậu không giúp, tôi sẽ bịa chuyện"
Triệu Ninh Trác thu hồi ánh mắt, định bắt đầu hành động, ai ngờ miệng còn chưa mở, Hoắc Bắc Hành đã đứng lên trước, lấy ưu thế cao hơn hai cm, rũ mắt nhìn xuống hắn.
Khiêu khích tr.ần trụi.
Không nghĩ tới đối phương thành kẻ ngốc vẫn ác liệt như thế, quả nhiên bản tính chó khó dời.
Nhưng mà Hoắc Bắc Hành dáng người to cao, lại bởi vì thường xuyên luyện tập nên cả người nhìn to hơn Triệu Ninh Trác cả một vòng.
Giống như Hoắc Bắc Hành chỉ một tay là có thể bóp ch.ết Triệu Ninh Trác hắn vậy.
Triệu Ninh Trác hơi có chút sợ hãi, nhưng không có lùi bước, trong phương châm sống của Triệu Ninh Trác hắn không có chuyện ra trận lại bỏ chạy.
Ai ngờ một giây một bàn tay của Hoắc Bắc Hành đặt trên vai hắn, trong lòng hắn run rẩy.
Mẹ kiếp, Hoắc Bắc Hành bây giờ ngu rồi có khi nào không kiểm soát được hành vi cảm xúc hay không, có còn nhớ hắn là ai, lỡ đâu nhớ hắn mà xuống tay đánh hắn thì làm sao giờ.
Hình như người có tinh thần không ổn định sẽ được giảm trách nhiệm pháp lí.
Nghĩ như thế nào cũng là hắn xui.
Vạn nhất Hoắc Bắc Hành thật sự động thủ với hắn...
Triệu Ninh Trác âm thầm quyết định, chỉ cần Hoắc Bắc Hành đánh hắn, hắn liền kêu cứu, khiến Hoắc Bắc Hành thân bại danh liệt.
" A, tôi nhớ rồi!"
Hoắc Bắc Hành trên mặt mang theo cười ngây ngô, sau đó bàn tay to kéo Triệu Ninh Trác một cái không hề đè nén sức lực, hận không thể ném luôn Triệu Ninh Trác lên trên bàn.
" Cậu là bạn tốt của tôi"
Triệu Ninh Trác:???
Hoắc Bắc Hành nhìn Triệu Ninh Trác: "Đúng không? "
Triệu Ninh Trác xém chút nữa thành luôn cái đĩa trên bàn:....
Đúng cái con mẹ nó chứ.
Ai là bạn tốt với cậu.
Hoắc Bắc Hành cũng không đợi đối phương trả lời, vui vẻ giới thiệu đối phương với An Nhất: " Bà xã, cậu ấy là bạn tốt của tôi. "
An Nhất: "À ~~~~~ "
An Nhất: "Vậy tên anh ta là gì." "
Hoắc Bắc Hành cười rạng rỡ: "Chó con. "
An Nhất:...
Triệu Ninh Trác:...
Nếu không, danh hiệu bạn tốt này đừng có nhận.
Biết tên của nhau, nhưng không biết nhiều.
Một chiến sĩ có thể bị giết nhưng không thể bị làm nhục
Triệu Ninh Trác cắn răng, hít sâu một hơi: "Cậu..."
Hoắc Bắc Hành không nghe thấy, cắt ngang lời muốn nói của đối phương: "Ngày mai cậu tới nhà tôi chơi không?"
Triệu Ninh Trác sửng sốt.
Hoắc Bắc Hành cho rằng đối phương sững sờ ở đó là do quá vui vẻ, cười nói: " Như vậy thì mai gặp"
Nói xong liền lôi kéo An Nhất đi về nhà, để lại một mình Triệu Ninh Trác hỗn độn trong gió.
Sau đó bàn tính lại cạch cạch vang lên trong mắt Triệu Ninh Trác.
Đồng ý đến nhà Hoắc Bắc Hành chơi, hình như cũng không có gì xấu, trực tiếp xâm nhập vào căn cứ của đối phương, làm sao mà hắn có thể thắng đó chính là trực tiếp đem nhà Hoắc Bắc Hành quậy tung lên.
Chờ đó, tình cảm gia đình của phu phu bọn họ hắn nhất định phá hư.
Lần này trở về hắn nhất định sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về hắn.
Hoắc Bắc Hành về đến nhà liền lên lầu về phòng thay quần áo, An Nhất đi đến bên cạnh Chung bá.
An Nhất: "Chung bá, hỏi chú một chuyện. "
Giọng điệu Chung Bá chậm rãi, "Chuyện gì vậy? "
An Nhất: "Chú có biết Triệu Ninh Trác là ai không? "
Tuy hoắc Bắc Hành ngoài miệng nói là bạn bè, nhưng chính Triệu Ninh Trác xác nhận là đối thủ không đội trời chung, khẩu cung không nhất quán lắm, đối phương thoạt nhìn mang ý đồ xấu ở nhà vệ sinh trong nhà hàng muốn lôi kéo cậu đi trả thù Hoắc Bắc Hành.
Ngày mai Triệu Ninh Trác muốn đến nhà chơi, cậu cảm thấy vẫn nên hỏi một câu thì tốt hơn, bằng không sẽ không yên tâm, dù sao hiện tại cậu và Hoắc Bắc Hành đã kết hôn, coi như là người giám hộ hợp pháp của đối phương.
Chung bá suy nghĩ một lát: "Triệu thiếu gia à, cậu ấy là bạn của thiếu gia""
An Nhất nghi ngờ: "Nhưng không phải có người nói hai người họ là đối thủ không đội trời chung sao?"
Chung Bá cả kinh: "Ai nói! "
Rốt cuộc là ai đang bịa đặt!
An Nhất: "Chính là Triệu Ninh Trác." "
Chung bá:...
Lát sau Chung bá bắt đầu từ từ nói: "Kỳ thật cũng chỉ có Triệu thiếu gia cùng đám người kia cảm thấy cậu ấy cùng thiếu gia là đối đầu, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng làm ra chuyện cũng không phải như vậy. "
"Triệu thiếu gia từ nhỏ cùng thiếu gia lớn lên, lúc lên nhà trẻ còn gọi đồ ăn cho thiếu gia, để thiếu gia ăn nhiều, lên tiểu học tự mình làm bài cũng không quên mang cho thiếu gia một phần bài tập, lên trung học chính là mỗi ngày cùng nhau uống sữa để phát triển vóc dáng."
Trong ấn tượng của ông, quan hệ giữa hai người vẫn không tệ, cũng chỉ sau khi Hoắc Bắc Hành đi du học thì không còn liên lạc nữa.
An Nhất há miệng nhỏ ra: Ồ~~~~~~~~~
Đây là loại kẻ thù nào, kẻ thù của Schrödinger?*
Nhớ lại khúc Triệu Ninh Trác nói sẽ không thừa dịp người gặp nạn mà thả câu, nên có thể suy ra chuyện lúc trước làm ra là cảm thấy bản thân không đi đường tắt không công bằng, cho nên làm cái gì cũng phải kèm theo một phần cho Hoắc Bắc Hành coi như cạnh tranh công bằng.
Nói đến ông mới nhớ tới một chuyện thú vị, Chung bá: " Chỉ là Triệu thiếu gia học toán vẫn không tốt, hồi tiểu học còn thi toàn trứng lộn. "
An Nhất:!
Có luôn!
Cậu đã luôn luôn cho rằng đối phương học toán tốt lắm.
Dù sao kế hoạch tác chiến nói vẽ liền vẽ.
Không nghĩ tới Triệu Ninh Trác lại là người như vậy.
Ngày hôm sau, Triệu Ninh Trác ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa lớn Hoắc gia, đến giờ hẹn, giơ tay ấn chuông cửa xuống, là Chung bá ra mở cửa.
Triệu Văn Trác biết Chung bá đi theo Hoắc lão gia tử khởi nghiệp, là người trung thành, có năng lực, Hoắc Bắc Hành với hắn chỉ là ân oán cá nhân, không cần phải liên lụy đến người khác, cho nên đối với người này vẫn duy trì lễ phép: "Xin chào. "
Chung bá cười ha hả nói: "Triệu thiếu gia, mau vào đi, ngày hôm qua tôi đã nghe nói thiếu gia mời cậu đến nhà chơi. "
Lúc này An Nhất mặc một bộ quần áo ở nhà từ trên lầu đi xuống, hiển nhiên là vừa tỉnh, tóc vẫn bồng bềnh, thấy Triệu Ninh Trác tới, chậm rãi vẫy vẫy tay như con lười.
"Buổi sáng tốt lành."
An Nhất mới rời giường không được mười phút, trên mặt còn đỏ bừng vì buồn ngủ, sau khi nhìn thấy Triệu Nịnh Trác, cố gắng mở mắt ra, tươi cười chào hỏi, giống như một con gấu nhỏ vừa từ trong rừng tràn ngập ánh nắng ban mai đi ra.
Triệu Ninh Trác nhìn chằm chằm người vài lần, vợ nam của Hoắc Bắc Hành này còn rất đẹp, tuy là đàn ông, nhưng có chút nhan sắc.
Làm cho người ta có cảm giác ở với cậu vô cùng thoải mái.
Bằng không ngày hôm qua hắn cũng sẽ không hết lòng khuyên nhủ đối phương gia nhập vào kế hoạch tác chiến của mình.
Triệu Ninh Trác vừa định mở miệng liền nghe đối phương nói tiếp: " Không tốt cũng được, dù sao cũng đã là buổi sáng rồi. "
Triệu Ninh Trác:...
Triệu Ninh Trác đi theo Chung bá đi vào, An Nhất nhìn ra Chung bá cố ý làm đẹp hình tượng Hoắc Bắc Hành trong lòng đối phương, mở miệng nói những lời hai người thân thiết thường nói với nhau như:
" Hôm qua thiếu gia nói rằng hôm nay cậu sẽ đến nên rất là vui vẻ"
Đầu gà nhỏ của An Nhất gật gật, phối hợp mượt mà với Chung bá: "Đúng vậy, vui đến cả đêm không ngủ mong cậu mau đến đây chơi"
Lúc này Hoắc Bắc Hành từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Triệu Ninh Trác đứng ở phòng khách có chút mờ mịt, Triệu Ninh Trác ngẩng đầu cũng nhìn thấy hắn.
Hoắc Bắc Hành: "Sao cậu lại ở nhà tôi? "
An Nhất:...
Chung Bá:...
Triệu Ninh Trác:......
Đi cái móa nó chớ bạn tốt!
Cũng may Hoắc Bắc Hành nhớ lại chuyện mình rủ đối phương đến nhà chơi, nên sau khi ăn sáng liền bắt đầu chiêu đãi Triệu Ninh Trác.
Triệu Ninh Trác vốn định thực hiện kế hoạch của mình, ai biết đối phương lại bắt đầu dẫn hắn lại chơi trò xếp giấy origami * ấu trĩ.
Nhưng nhìn bộ dáng vụng về của Hoắc Bắc Hành, Triệu Ninh Trác hừ lạnh một tiếng, chính là lúc này, hắn nhất định phải thắng.
Rất nhanh, Hoắc Bắc Hành gấp một cái mũ, đội lên đầu Triệu Ninh Trác.
Tay Triệu Ninh Trác đang xếp tên lửa vũ trụ dừng lại, ngẩng đầu không thể tin được nhìn Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành không để ý tới, chỉ thấy tờ giấy trong tay anh xoẹt xoẹt gấp thành một cái khác, vội vàng đứng dậy chạy đến bên cạnh An Nhất đang xem TV, dâng lên thành quả của mình: "Bà xã cho em. "
Hoàng đế An Nhất đội vương miện đăng cơ.
Ếch xanh nhỏ phú quý.jpg
Nếu lúc này Hoắc Bắc Hành mà có đuôi, nhất định sẽ lắc nhiệt tình.
An Nhất nằm liệt trên ghế sô pha nhìn hai đứa trẻ lớn tuổi to xác chơi gấp giấy ở đằng kia, tuy rằng hai đứa trẻ có vẻ rất happy nhưng cậu không có ý định tham gia.
Bởi vì...
Bởi vì cậu sẽ không
Triệu Ninh Trác không nghĩ tới Hoắc Bắc Hành lại gấp cho mình trước, sau đó mới đưa cho bà xã, đây chính là biểu hiện tình anh em quan trọng hơn bà xã, nhìn Hoắc Bắc Hành quay lại muốn tự mình gấp một cái mới.
Triệu Ninh Trác mím môi, lấy cái trên đầu mình xuống: "Cái này cậu đeo đi. "
Gấp một cái rất vất vả.
Hoắc Bắc Hành ghét bỏ: "Không cần, cái đó của cậu mang theo nếp gấp. "
Triệu Ninh Trác:...
Ch.ó đẻ!
Nghe thấy không? Ch.ó đẻ!!!
Hoắc Bắc Hành nhìn tên lửa vũ trụ của Triệu Ninh Trác Điệp: "Cậu đang gấp cái gì? "
Triệu Ninh Trác: " Bá vương. "
Hoắc Bắc Hành: "Thật ngầu nha. "
Trên mặt Triệu Ninh Trác xuất hiện nụ cười đắc ý: "Đó là. "
Nhìn ánh mắt đơn thuần của đối phương, Triệu Ninh Trác đột nhiên cảm thấy báo thù hình như cũng không có ý nghĩa gì, dù sao hiện tại cậu ta là một kẻ ngốc thì biết cái gì.
Nếu mà ngẫm nghĩ kỹ thì cừu hận hai mươi năm qua chẳng qua là một chấp niệm trong lòng hắn mà thôi, ban đầu không quá quan trọng nhưng sau đó lại ngầm so sánh với đối phương, vì không bằng nên mới để trong lòng.
Hiện tại ngẫm lại thật sự là quá ấu trĩ đi, dù sao Hoắc Bắc Hành đó giờ cũng không muốn cạnh tranh với hắn,cũng không gây khó dễ cho hắn chỉ là làm người hơi chó một chút thôi.
Triệu Ninh Trác trầm mặc vài giây mở miệng hỏi: " Cậu có còn nhớ hồi nhỏ anh đã cướp bạn gái tôi không? "
Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Không nhớ rõ, nhưng xin lỗi. "
Hoắc Bắc Hành căn bản không nhớ có chuyện này, nhưng nếu thật sự đã làm, vậy thì xin lỗi, Chu phu nhân đã nói, làm sai chuyện tốt nhất là xin lỗi, bằng không thời gian dài sẽ mất đi rất nhiều thứ.
Một câu xin lỗi này, oán giận của Triệu Ninh Trác đột nhiên liền tiêu tan.
"Không sao."
Sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với Hoắc Bắc Hành: "Thật ra bà xã cậu cũng rất đẹp trai, chúc mừng cậu kết hôn. "
Hoắc Bắc Hành nghe xong quay đầu nhìn về phía anh: "Vậy cậu thích không? "
* Schrödinger? Định luật nguyên lý con mèo trong nguyên tử, đại lại là con mèo ở đâu
* Schrödinger? Định luật nguyên lý con mèo trong nguyên tử, đại lại là con mèo ở đâu.
* Origami là một loại nghệ thuật gấp giấy có xuất xứ từ Nhật Bản. Chữ origami trong tiếng Nhật bắt nguồn từ hai chữ: ori là gấp hay xếp và kami là giấy. Có tác dụng làm xoa dịu tinh thần và giảm stress.
Editor: Chương này dài 8k chữ nên tui tách làm hai nha quý vị
Triệu Ninh Trác nhìn một chuỗi nhẫn kim cương lớn trên cổ An Nhất, xíu chút nữa là bị mù luôn, cả người đứng ngây như phỗng.
Hoắc gia vì một vợ nam không được công nhận mà lại mua nhiều kim cương như vậy.
Không thể nào, tuyệt đối không thể.
Ai mà không biết lúc trước Hoắc gia đồng ý cưới vợ nam là vì bất đắc dĩ, tuy rằng An gia gả đi sẽ không bị ngược đãi, nhưng không ngờ tới lại sống xa hoa như vậy.
An Nhất nhìn ánh mắt đối phương, lại một lần nữa khẳng định đối phương có thể không phải là đối thủ của Hoắc Bắc Hành, mà là bạn bè của Hoắc Bắc Hành.
Bởi vì trong mắt đối phương cậu nhìn thấy ngoài trừ ba phần cam chịu năm phần bất lực chính là sự ngờ nghệch giống Hoắc Bắc Hành hiện tại.
Triệu Ninh Trác câm nín một hồi lâu, mới mở miệng: "Cậu lấy đâu ra nhiều nhẫn như vậy? "
An Nhất thật thà: "Hoắc Bắc Hành mua cho tôi. "
Triệu Ninh Trác không từ bỏ kế hoạch: "Hoắc Bắc Hành đang hại cậu đó. "
An Nhất:?
Cúi đầu nhìn mười căn nhà trên cổ, đang hại cậu, đây không phải là tiền bảo hiểm về hưu của cậu à?
Triệu Ninh Trác: "Hoắc Bắc Hành muốn cậu rơi vào cái bẫy xa hoa sau đó khi cậu ta bình thường trở lại cậu ta sẽ ly hôn với cậu, lúc đó chất lượng cuộc sống của cậu sẽ đi xuống, cuối cùng cậu vì không thích nghi được với cuộc sống nghèo nàn sẽ bị lạc lối"
An Nhất muốn nói với đối phương là đừng lo lắng: "Không sao đâu, tôi xứng đáng." "
Triệu Ninh Trác bước tới một bước: "Tôi đang giúp cậu. "
An Nhất: "Tôi không phân biệt tốt xấu gì. "
Triệu Ninh Trác:...
Thế quái nào chuyện này có thể xảy ra?
Tất cả những gì hắn đều là sự thật, một chút giả dối cũng không có.
Hắn đều đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần An Nhất đồng ý liên thủ với hắn, lát sau cùng nhau đi ra ngoài nhục nhã Hoắc Bắc Hành, hắn có thể cho cậu một đời vinh hoa phú quý.
Mặc dù ngay từ đầu hắn xác thật là có tâm tư xấu nhưng cũng thật lòng cảm thấy đối phương tội nghiệp khi là một người đàn ông lại đi gả cho một người đàn ông khác, thật không còn từ nào để nói, suy cho cùng là do lợi ích gia tộc mới phải liên hôn, nếu đổi lại là hắn nếu bảo hắn gả cho một người đàn ông dù cho có là Thiên vương lão tử hắn cũng không gả. * Thiên vương lão tử ý là người có quyền lực tối cao á, tui định để là thần hay vua nhưng thấy không hợp lí nên quyết định để nguyên cụm từ luôn.
Vốn tưởng rằng chân thành chính là sát chiêu, kết quả một chút cũng không có tác dụng!
Đáng giận!
An Nhất nhìn vừa sắc mặt thay đổi liên tục của đối phương, không có người tài như Triệu Ninh Trác quả là một tổn thất lớn cho đoàn kịch Tứ Xuyên, ánh mắt đối phương nhìn cậu bây giờ giống như đang nhìn một thanh niên tốt bị đồng tiền làm mờ mắt mà lạc lối.
Ếch xanh nhỏ bước tới vỗ vỗ vai Triệu Ninh Trác: " Không sao, anh không cần quá lo lắng, không phải có một câu như thế này sao?"
Triệu Ninh Trác: "Câu nào? "
An Nhất: " Từ bỏ chuyện giúp đỡ người khác hãy tôn trọng vận mệnh của họ"
Triệu Ninh Trác:...
Cảm ơn, có ý nghĩa ghê!
Ếch xanh nhỏ giảng đạo lý cuộc sống.
Nhưng An Nhất vẫn có chút tò mò mà hỏi: "Anh thật sự là đối thủ của Hoắc Bắc Hành? "
Triệu Ninh Trác xị mặt: "Bằng không thì sao?! "
An Nhất: "Vậy tại sao anh không thừa dịp Hoắc Bắc Hành ngốc, mà đi cướp công ty của anh ấy?"
Không phải trong truyện đều viết như vậy sao.
Thừa dịp đối phương thất bại, không có quyền thế, liền ra tay cướp đi cổ phần, giành lấy hạng mục, lấy hết của người đó cuối cùng ngửa đầu cười hahaha, cười đến trật khớp hàm.
Triệu Ninh Trác lộ vẻ khinh thường: "Cậu ta hiện tại ngốc rồi, năng lực giải quyết những chuyện trong giới kinh doanh cũng không bằng tôi, cho dù thắng cũng là vô dụng, tôi mới không thèm làm chuyện như vậy"
An Nhất: "Ồ ~~~~~ "
An Nhất: "Anh vậy mà cũng có nguyên tắc nha ~"
Triệu Ninh Trác xấu hổ ngẩng đầu lên: "Cũng không có gì, chỉ là một đức tính tốt của cá nhân mà thôi"
Mẹ kiếp, Triệu Ninh Trác hắn cực kỳ đẹp trai.
Thật là soái.
Triệu Ninh Trác đứng đó tự sướng, cũng không có gì, dù sao người có học vấn cao đều như vậy, trừ bỏ là Triệu Ninh Trác hắn thì còn có thể là ai nữa!
An Nhất tiếp tục hỏi thêm, giống như một học sinh tích cực đặt câu hỏi: " Thầy, thầy, vậy tại sao bây giờ thầy lại đến cướp vợ của Hoắc Bắc Hành?
Triệu Ninh Trác sâu sắc nói: " Hiện tại trí thông minh của cậu ta không phải chỉ từ năm đến tám tuổi sao?"
An Nhất gật đầu: "Đúng vậy. "
Triệu Ninh Trác: "Khi Hoắc Bắc Hành cướp bạn gái tôi, cậu ta đã 5 tuổi. "
An Nhất:...
Triệu Ninh Trác bắt đầu kể rõ kế hoạch trả thù vĩ đại của mình: " Tuổi tâm lí hiện tại của Hoắc Bắc Hành như vậy, có thể nói là trời giúp tôi, bây giờ tôi muốn lấy lại toàn bộ ai bảo ngày xưa cậu ấy đối xử với tôi quá đáng như vậy, cậu nói có đúng hay không. "
Triệu Ninh Trác thấy thật lâu không ai trả lời, xoay người nhìn.
?
Người đâu rồi.
Hello?
Chỉ thấy vị trí An Nhất đứng lúc nãy đã không còn bóng người.
An Nhất thừa dịp Triệu Ninh Trác xoay lưng lại, lặng lẽ âm thầm chuồn đi.
Không thể nói chuyện nữa, thêm nữa là đồ ăn nguội mất.
Trước khi An Nhất quay lại, đồ ăn đã được dọn lên, Hoắc Bắc Hành thấy bà xã vẫn chưa quay lại cũng không ăn mà ngoan ngoãn chờ cậu.
Khi An Nhất về tới, Hoắc Bắc Hành đang dùng dao cắt bít tết.
Tuy là Hoắc Bắc Hành hiện tại ngốc nhưng chỉ cần không mở miệng nói chuyện hay làm quá nhiều hành động thì bình thường không ai phát hiện người này kì lạ, cũng căn bản sẽ không nghĩ ra anh là kẻ ngốc.
Lúc này đang ở nhà hàng cao cấp, bởi vì vừa mới vận động xong Hoắc Bắc Hành mặc đồ thể thao, thân hình cực kì xuất sắc, vai rộng lưng thẳng, nhìn qua cực kì có cảm giác an toàn, ngoại hình cũng là tác phẩm của Nữ Oa thiên vị, từ nhỏ đã được giáo dục tốt ở bất kì hoàn cảnh nào, cho dù là mặc một thân quần áo thể thao nhưng khí chất cũng không hề tầm thường.
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành cắt xong đĩa bít tết, sau đó duỗi cánh tay dài ra, đặt ở vị trí ngồi đối diện.
An Nhất nhìn thấy hành động này nhất thời cảm động.
Tiểu Hoắc, anh thật là một đứa trẻ ngoan.
An Nhất ngồi vào chỗ của mình nhìn đĩa bít tết trước mặt không chút ngại ngùng bày tỏ lòng biết ơn: "Hoắc Bắc Hành, cám ơn anh. "
Hoắc Bắc Hành có chút ngượng ngùng sờ sờ tóc, nhưng đôi mắt lại không dứt ra khỏi người An Nhất, lúc đối phương nói lời cảm ơn thân thể hơi hướng về phía trước, mắt to tròn khi cười lên lại thành vầng trăng khuyết, bà xã da trắng nõn môi thì hồng như quả anh đào, lúc cười mắt và răng đều sáng ngời.
Hoắc Bắc Hành mím môi nhìn có chút si ngốc, thấy cậu vui vẻ cũng vui vẻ theo, nói: "Nếu em thích, lần sau tôi lại cắt cho em. "
An Nhất nhét bít tết vào miệng, ngây ngô cười: "Vậy cực cho anh rồi. "
Hoắc Bắc Hành: "Lần sau tôi cắt cho em, vừa lúc em cũng có thể... Có thể học. "
Trong suy nghĩ của Hoắc Bắc Hành, anh có thể cắt bít tết cho bà xã mình, nhưng anh cũng không quên lúc trước đến nhà ông nội, có người cười bà xã mình đâu.
Mà người khác chê cười bà xã lúc anh không có mặt, mỗi ngày anh phải làm rất nhiều thứ bà xã mình cũng có công việc nữa anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bà xã để cắt bít tết được, nhưng mà bà xã không dùng dao nĩa thì sẽ bị người khác cười nhạo, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, cho nên anh muốn giúp bà xã học.
Hoắc Bắc Hành bây giờ suy nghĩ đơn giản nói như vậy âu cũng là muốn tốt cho cậu nên An Nhất cũng không từ chối.
Hoắc Bắc Hành nói muốn dạy cậu, An Nhất trong lòng cũng rất thỏa mãn, lần đầu bị chê cười trong bữa tiệc từ thiện, cậu đã lén lút học nhưng không có ai dạy, cậu dù cho nhìn mèo vẽ hổ cũng không tìm được phương pháp cuối cùng cũng không học được.
An Thiều Phong tuy rằng là một người cha plastic, nhưng Trần Lâm lại là người cưng chiều cậu, sau khi phát hiện An Nhất không biết dùng dao nĩa, trên bàn cơm đều không cho người khác dùng dao nĩa, liền theo An dùng đũa.
Nếu có món nào phải dùng dao thì đều cho nhà bếp cắt trước sợ An Nhất nhìn thấy dao nĩa sẽ nhớ đến chuyện người khác cười nhạo cậu quê mùa.
Sau khi hai người dùng xong bữa định đi về trước bàn ăn đột nhiên xuất hiện một người.
Không sai, là hắn, nhân vật phản diện không ngừng nỗ lực, Triệu Ninh Trác.
Triệu Ninh Trác không cam lòng bỏ qua cơ hội trả thù tốt như vậy, nếu đồng đội heo không động được, vậy thì hắn liền bay một mình.
Trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần có lòng, hắn cũng không tin lúc Hoắc Bắc Hành bình thường hắn đấu không lại, giờ Hoắc Bắc Hành rớt đài ngốc rồi mà hắn cũng đá không được.
Sống ở đời chúng ta chỉ cần có hai từ, tự tin!
Sau đó đưa mắt nhìn về phía An Nhất, giống như đang cho đối phương một cơ hội cuối cùng.
Triệu Ninh Trác nháy mắt, truyền tin: "Sao cậu có giúp tôi không? "
An Nhất đảo mắt "Không giúp. "
Triệu Ninh Trác nhăn mày thành chữ Xuyên: "Cậu chắc chưa?"
An Nhất: "Tất nhiên rồi. "
Triệu Ninh Trác: "Nếu cậu không giúp, tôi sẽ bịa chuyện"
Triệu Ninh Trác thu hồi ánh mắt, định bắt đầu hành động, ai ngờ miệng còn chưa mở, Hoắc Bắc Hành đã đứng lên trước, lấy ưu thế cao hơn hai cm, rũ mắt nhìn xuống hắn.
Khiêu khích tr.ần trụi.
Không nghĩ tới đối phương thành kẻ ngốc vẫn ác liệt như thế, quả nhiên bản tính chó khó dời.
Nhưng mà Hoắc Bắc Hành dáng người to cao, lại bởi vì thường xuyên luyện tập nên cả người nhìn to hơn Triệu Ninh Trác cả một vòng.
Giống như Hoắc Bắc Hành chỉ một tay là có thể bóp ch.ết Triệu Ninh Trác hắn vậy.
Triệu Ninh Trác hơi có chút sợ hãi, nhưng không có lùi bước, trong phương châm sống của Triệu Ninh Trác hắn không có chuyện ra trận lại bỏ chạy.
Ai ngờ một giây một bàn tay của Hoắc Bắc Hành đặt trên vai hắn, trong lòng hắn run rẩy.
Mẹ kiếp, Hoắc Bắc Hành bây giờ ngu rồi có khi nào không kiểm soát được hành vi cảm xúc hay không, có còn nhớ hắn là ai, lỡ đâu nhớ hắn mà xuống tay đánh hắn thì làm sao giờ.
Hình như người có tinh thần không ổn định sẽ được giảm trách nhiệm pháp lí.
Nghĩ như thế nào cũng là hắn xui.
Vạn nhất Hoắc Bắc Hành thật sự động thủ với hắn...
Triệu Ninh Trác âm thầm quyết định, chỉ cần Hoắc Bắc Hành đánh hắn, hắn liền kêu cứu, khiến Hoắc Bắc Hành thân bại danh liệt.
" A, tôi nhớ rồi!"
Hoắc Bắc Hành trên mặt mang theo cười ngây ngô, sau đó bàn tay to kéo Triệu Ninh Trác một cái không hề đè nén sức lực, hận không thể ném luôn Triệu Ninh Trác lên trên bàn.
" Cậu là bạn tốt của tôi"
Triệu Ninh Trác:???
Hoắc Bắc Hành nhìn Triệu Ninh Trác: "Đúng không? "
Triệu Ninh Trác xém chút nữa thành luôn cái đĩa trên bàn:....
Đúng cái con mẹ nó chứ.
Ai là bạn tốt với cậu.
Hoắc Bắc Hành cũng không đợi đối phương trả lời, vui vẻ giới thiệu đối phương với An Nhất: " Bà xã, cậu ấy là bạn tốt của tôi. "
An Nhất: "À ~~~~~ "
An Nhất: "Vậy tên anh ta là gì." "
Hoắc Bắc Hành cười rạng rỡ: "Chó con. "
An Nhất:...
Triệu Ninh Trác:...
Nếu không, danh hiệu bạn tốt này đừng có nhận.
Biết tên của nhau, nhưng không biết nhiều.
Một chiến sĩ có thể bị giết nhưng không thể bị làm nhục
Triệu Ninh Trác cắn răng, hít sâu một hơi: "Cậu..."
Hoắc Bắc Hành không nghe thấy, cắt ngang lời muốn nói của đối phương: "Ngày mai cậu tới nhà tôi chơi không?"
Triệu Ninh Trác sửng sốt.
Hoắc Bắc Hành cho rằng đối phương sững sờ ở đó là do quá vui vẻ, cười nói: " Như vậy thì mai gặp"
Nói xong liền lôi kéo An Nhất đi về nhà, để lại một mình Triệu Ninh Trác hỗn độn trong gió.
Sau đó bàn tính lại cạch cạch vang lên trong mắt Triệu Ninh Trác.
Đồng ý đến nhà Hoắc Bắc Hành chơi, hình như cũng không có gì xấu, trực tiếp xâm nhập vào căn cứ của đối phương, làm sao mà hắn có thể thắng đó chính là trực tiếp đem nhà Hoắc Bắc Hành quậy tung lên.
Chờ đó, tình cảm gia đình của phu phu bọn họ hắn nhất định phá hư.
Lần này trở về hắn nhất định sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về hắn.
Hoắc Bắc Hành về đến nhà liền lên lầu về phòng thay quần áo, An Nhất đi đến bên cạnh Chung bá.
An Nhất: "Chung bá, hỏi chú một chuyện. "
Giọng điệu Chung Bá chậm rãi, "Chuyện gì vậy? "
An Nhất: "Chú có biết Triệu Ninh Trác là ai không? "
Tuy hoắc Bắc Hành ngoài miệng nói là bạn bè, nhưng chính Triệu Ninh Trác xác nhận là đối thủ không đội trời chung, khẩu cung không nhất quán lắm, đối phương thoạt nhìn mang ý đồ xấu ở nhà vệ sinh trong nhà hàng muốn lôi kéo cậu đi trả thù Hoắc Bắc Hành.
Ngày mai Triệu Ninh Trác muốn đến nhà chơi, cậu cảm thấy vẫn nên hỏi một câu thì tốt hơn, bằng không sẽ không yên tâm, dù sao hiện tại cậu và Hoắc Bắc Hành đã kết hôn, coi như là người giám hộ hợp pháp của đối phương.
Chung bá suy nghĩ một lát: "Triệu thiếu gia à, cậu ấy là bạn của thiếu gia""
An Nhất nghi ngờ: "Nhưng không phải có người nói hai người họ là đối thủ không đội trời chung sao?"
Chung Bá cả kinh: "Ai nói! "
Rốt cuộc là ai đang bịa đặt!
An Nhất: "Chính là Triệu Ninh Trác." "
Chung bá:...
Lát sau Chung bá bắt đầu từ từ nói: "Kỳ thật cũng chỉ có Triệu thiếu gia cùng đám người kia cảm thấy cậu ấy cùng thiếu gia là đối đầu, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng làm ra chuyện cũng không phải như vậy. "
"Triệu thiếu gia từ nhỏ cùng thiếu gia lớn lên, lúc lên nhà trẻ còn gọi đồ ăn cho thiếu gia, để thiếu gia ăn nhiều, lên tiểu học tự mình làm bài cũng không quên mang cho thiếu gia một phần bài tập, lên trung học chính là mỗi ngày cùng nhau uống sữa để phát triển vóc dáng."
Trong ấn tượng của ông, quan hệ giữa hai người vẫn không tệ, cũng chỉ sau khi Hoắc Bắc Hành đi du học thì không còn liên lạc nữa.
An Nhất há miệng nhỏ ra: Ồ~~~~~~~~~
Đây là loại kẻ thù nào, kẻ thù của Schrödinger?*
Nhớ lại khúc Triệu Ninh Trác nói sẽ không thừa dịp người gặp nạn mà thả câu, nên có thể suy ra chuyện lúc trước làm ra là cảm thấy bản thân không đi đường tắt không công bằng, cho nên làm cái gì cũng phải kèm theo một phần cho Hoắc Bắc Hành coi như cạnh tranh công bằng.
Nói đến ông mới nhớ tới một chuyện thú vị, Chung bá: " Chỉ là Triệu thiếu gia học toán vẫn không tốt, hồi tiểu học còn thi toàn trứng lộn. "
An Nhất:!
Có luôn!
Cậu đã luôn luôn cho rằng đối phương học toán tốt lắm.
Dù sao kế hoạch tác chiến nói vẽ liền vẽ.
Không nghĩ tới Triệu Ninh Trác lại là người như vậy.
Ngày hôm sau, Triệu Ninh Trác ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa lớn Hoắc gia, đến giờ hẹn, giơ tay ấn chuông cửa xuống, là Chung bá ra mở cửa.
Triệu Văn Trác biết Chung bá đi theo Hoắc lão gia tử khởi nghiệp, là người trung thành, có năng lực, Hoắc Bắc Hành với hắn chỉ là ân oán cá nhân, không cần phải liên lụy đến người khác, cho nên đối với người này vẫn duy trì lễ phép: "Xin chào. "
Chung bá cười ha hả nói: "Triệu thiếu gia, mau vào đi, ngày hôm qua tôi đã nghe nói thiếu gia mời cậu đến nhà chơi. "
Lúc này An Nhất mặc một bộ quần áo ở nhà từ trên lầu đi xuống, hiển nhiên là vừa tỉnh, tóc vẫn bồng bềnh, thấy Triệu Ninh Trác tới, chậm rãi vẫy vẫy tay như con lười.
"Buổi sáng tốt lành."
An Nhất mới rời giường không được mười phút, trên mặt còn đỏ bừng vì buồn ngủ, sau khi nhìn thấy Triệu Nịnh Trác, cố gắng mở mắt ra, tươi cười chào hỏi, giống như một con gấu nhỏ vừa từ trong rừng tràn ngập ánh nắng ban mai đi ra.
Triệu Ninh Trác nhìn chằm chằm người vài lần, vợ nam của Hoắc Bắc Hành này còn rất đẹp, tuy là đàn ông, nhưng có chút nhan sắc.
Làm cho người ta có cảm giác ở với cậu vô cùng thoải mái.
Bằng không ngày hôm qua hắn cũng sẽ không hết lòng khuyên nhủ đối phương gia nhập vào kế hoạch tác chiến của mình.
Triệu Ninh Trác vừa định mở miệng liền nghe đối phương nói tiếp: " Không tốt cũng được, dù sao cũng đã là buổi sáng rồi. "
Triệu Ninh Trác:...
Triệu Ninh Trác đi theo Chung bá đi vào, An Nhất nhìn ra Chung bá cố ý làm đẹp hình tượng Hoắc Bắc Hành trong lòng đối phương, mở miệng nói những lời hai người thân thiết thường nói với nhau như:
" Hôm qua thiếu gia nói rằng hôm nay cậu sẽ đến nên rất là vui vẻ"
Đầu gà nhỏ của An Nhất gật gật, phối hợp mượt mà với Chung bá: "Đúng vậy, vui đến cả đêm không ngủ mong cậu mau đến đây chơi"
Lúc này Hoắc Bắc Hành từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Triệu Ninh Trác đứng ở phòng khách có chút mờ mịt, Triệu Ninh Trác ngẩng đầu cũng nhìn thấy hắn.
Hoắc Bắc Hành: "Sao cậu lại ở nhà tôi? "
An Nhất:...
Chung Bá:...
Triệu Ninh Trác:......
Đi cái móa nó chớ bạn tốt!
Cũng may Hoắc Bắc Hành nhớ lại chuyện mình rủ đối phương đến nhà chơi, nên sau khi ăn sáng liền bắt đầu chiêu đãi Triệu Ninh Trác.
Triệu Ninh Trác vốn định thực hiện kế hoạch của mình, ai biết đối phương lại bắt đầu dẫn hắn lại chơi trò xếp giấy origami * ấu trĩ.
Nhưng nhìn bộ dáng vụng về của Hoắc Bắc Hành, Triệu Ninh Trác hừ lạnh một tiếng, chính là lúc này, hắn nhất định phải thắng.
Rất nhanh, Hoắc Bắc Hành gấp một cái mũ, đội lên đầu Triệu Ninh Trác.
Tay Triệu Ninh Trác đang xếp tên lửa vũ trụ dừng lại, ngẩng đầu không thể tin được nhìn Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành không để ý tới, chỉ thấy tờ giấy trong tay anh xoẹt xoẹt gấp thành một cái khác, vội vàng đứng dậy chạy đến bên cạnh An Nhất đang xem TV, dâng lên thành quả của mình: "Bà xã cho em. "
Hoàng đế An Nhất đội vương miện đăng cơ.
Ếch xanh nhỏ phú quý.jpg
Nếu lúc này Hoắc Bắc Hành mà có đuôi, nhất định sẽ lắc nhiệt tình.
An Nhất nằm liệt trên ghế sô pha nhìn hai đứa trẻ lớn tuổi to xác chơi gấp giấy ở đằng kia, tuy rằng hai đứa trẻ có vẻ rất happy nhưng cậu không có ý định tham gia.
Bởi vì...
Bởi vì cậu sẽ không
Triệu Ninh Trác không nghĩ tới Hoắc Bắc Hành lại gấp cho mình trước, sau đó mới đưa cho bà xã, đây chính là biểu hiện tình anh em quan trọng hơn bà xã, nhìn Hoắc Bắc Hành quay lại muốn tự mình gấp một cái mới.
Triệu Ninh Trác mím môi, lấy cái trên đầu mình xuống: "Cái này cậu đeo đi. "
Gấp một cái rất vất vả.
Hoắc Bắc Hành ghét bỏ: "Không cần, cái đó của cậu mang theo nếp gấp. "
Triệu Ninh Trác:...
Ch.ó đẻ!
Nghe thấy không? Ch.ó đẻ!!!
Hoắc Bắc Hành nhìn tên lửa vũ trụ của Triệu Ninh Trác Điệp: "Cậu đang gấp cái gì? "
Triệu Ninh Trác: " Bá vương. "
Hoắc Bắc Hành: "Thật ngầu nha. "
Trên mặt Triệu Ninh Trác xuất hiện nụ cười đắc ý: "Đó là. "
Nhìn ánh mắt đơn thuần của đối phương, Triệu Ninh Trác đột nhiên cảm thấy báo thù hình như cũng không có ý nghĩa gì, dù sao hiện tại cậu ta là một kẻ ngốc thì biết cái gì.
Nếu mà ngẫm nghĩ kỹ thì cừu hận hai mươi năm qua chẳng qua là một chấp niệm trong lòng hắn mà thôi, ban đầu không quá quan trọng nhưng sau đó lại ngầm so sánh với đối phương, vì không bằng nên mới để trong lòng.
Hiện tại ngẫm lại thật sự là quá ấu trĩ đi, dù sao Hoắc Bắc Hành đó giờ cũng không muốn cạnh tranh với hắn,cũng không gây khó dễ cho hắn chỉ là làm người hơi chó một chút thôi.
Triệu Ninh Trác trầm mặc vài giây mở miệng hỏi: " Cậu có còn nhớ hồi nhỏ anh đã cướp bạn gái tôi không? "
Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Không nhớ rõ, nhưng xin lỗi. "
Hoắc Bắc Hành căn bản không nhớ có chuyện này, nhưng nếu thật sự đã làm, vậy thì xin lỗi, Chu phu nhân đã nói, làm sai chuyện tốt nhất là xin lỗi, bằng không thời gian dài sẽ mất đi rất nhiều thứ.
Một câu xin lỗi này, oán giận của Triệu Ninh Trác đột nhiên liền tiêu tan.
"Không sao."
Sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với Hoắc Bắc Hành: "Thật ra bà xã cậu cũng rất đẹp trai, chúc mừng cậu kết hôn. "
Hoắc Bắc Hành nghe xong quay đầu nhìn về phía anh: "Vậy cậu thích không? "
* Schrödinger? Định luật nguyên lý con mèo trong nguyên tử, đại lại là con mèo ở đâu
* Schrödinger? Định luật nguyên lý con mèo trong nguyên tử, đại lại là con mèo ở đâu.
* Origami là một loại nghệ thuật gấp giấy có xuất xứ từ Nhật Bản. Chữ origami trong tiếng Nhật bắt nguồn từ hai chữ: ori là gấp hay xếp và kami là giấy. Có tác dụng làm xoa dịu tinh thần và giảm stress.
Editor: Chương này dài 8k chữ nên tui tách làm hai nha quý vị
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.