Chương 24: Tình thương của ba là gì
La Bặc Hoa Thỏ Tử
27/09/2023
Thanh niên trước mắt mặt mày mang theo nụ cười, ánh mắt tò mò nhìn hắn, lần đầu tiên gặp khó tránh khỏi sẽ quan sát diện mạo của đối phương nhiều hơn, An Nhất mặt mày rất xuất sắc, đôi mắt kia là nơi đẹp nhất, giống như quả nho đen, làn da của cậu ta trắng hồng, giống như chưa từng phơi nắng.
Nhìn gương mặt cười tươi này, An Nguyên sững sờ vài giây, trong lòng rối rắm lại thêm vài phần, lại nhìn bàn tay nhỏ bé của đối phương vương về phía hắn.
An Nguyên có chút chần chờ.
Nói gì thì nói chứ hiện tại lợi ích của hai người đang ở phía đối lập nhau, nếu hắn biểu hiện quá thân thiện có khi nào đối phương cảm thấy mình dễ đối phó hay không?
Nhưng nhìn nụ cười của An Nhất, An Nguyên cắn răng.
Ai có thể từ chối em gái ngọt ngào?!
Nắm nhẹ một chút, cầm nhẹ một chút thôi.
Ngay khi An Nguyên đưa tay định bắt tay cậu, người vốn đứng trước mặt cách nhau không được mấy bước chân trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là một bóng dáng cao lớn vạm vỡ.
An Nguyên:???
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn.
Đậu móa, gấu đen lớn!
Hoắc Bắc Hành cao 1m9, hơn nữa còn rèn luyện bản thân quanh năm nên dáng người chỉnh khỏi bàn, An Nguyên cao 1m84, không tính là thấp nhưng An Nguyên lại không có sự nam tính toát ra và kích thước cơ thể so với Hoắc Bắc Hành lại nhỏ hơn một một chút.
Không biết là bởi vì đối phương cao lớn, nên khi người nọ nhìn xuống trông hắn như thế nào hay không mà An Nguyên luôn cảm thấy đối phương giống như đang toát ra ra một loại địch ý mãnh liệt với hắn, rõ ràng hôm nay hai người gặp nhau lần đầu tiên.
An Nhất bị loạt hành động của Hoắc Bắc Hành làm lùi lại sau lưng anh, vừa rồi cậu còn chưa kịp nhìn rõ An Nguyên trông như thế nào, nên ngay sau đó An Nhất đột nhiên từ phía sau Hoắc Bắc Hành thò đầu ra.
An Nhất: "Hi~~"
Người đẹp và quái thú!
Kỳ thật lúc Hoắc Bắc Hành không đen mặt, thì không ai có thể phủ nhận được vẻ ngoài đẹp trai của anh, nhưng bây giờ có thêm buff thêm thiết lập của nhân vật phản diện thì nhìn hơi dọa người.
Trước khi chưa ngốc là một bộ phong lưu tùy ý của playboy, khuôn mặt kia chọc vào không biết bao nhiêu ong bướm, hắn cũng từng nghe qua nhiều tin đồn của đối phương, hiện tại ngốc cảm xúc trực tiếp viết trên mặt.
Nhìn khuôn mặt tươi cười chào hỏi của An Nhất.
An Nguyên có chút nghi hoặc, vừa định đáp lại, liền nhận được ánh mắt muốn giết người của Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành từ trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt hoa đào hận không thể ném hắn vào sở thú làm bạn với tinh tinh.
Hoắc Bắc Hành nhìn người nọ lần đầu tiên liền không thích, huống chi người lùn này vậy mà còn muốn nắm tay bà xã mình
An Nguyên nhìn vào ánh mắt muốn xé xác hắn ra của Hoắc Bắc Hành:...
Giống như bây giờ hắn muốn cùng An Nhất chào hỏi thì một giây sau đầu liền rời thân, mỗi nơi một thứ tự sống theo cách riêng.
Trần Lâm nhìn thấy thân hình cường tráng rắn chắc, vai rộng eo hẹp của Hoắc Bắc Hành miệng há thành chữ O, nét mặt thể hiện sự kinh ngạc y chang An Nhất.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới tạp chí mãnh nam đã mất của bà, lúc trước bà không có ấn tượng gì tốt với Hoắc Bắc Hành, nghe đồn Hoắc Bắc Hành là một người phong lưu đa tình thay người tình liên tục một chút nam đức cũng không có.
Nhưng nhìn con rể trước mắt, tuy rằng của hồi môn không có, mặc dù ngoại hình đẹp thân hình ngon cũng chưa nói lên được điều gì.
Đối phương ngốc, đối với An Nhất cũng không biết là tốt hay xấu, lúc trước bà luôn cảm thấy đối phương không chừng chỉ là xảy ra chút chuyện nhỏ, đụng phải sao thủy nghịch hành* nên mới thầy bói đoán mệnh, để An Nhất gả qua giải đi mệnh xấu..
Trần Lâm lúc đó phiền lòng một đêm không ngủ được, nghĩ đến tính có đánh chết cũng không thay đổi của Hoắc Bắc Hành sau khi cưới An Nhất rồi lại tiếp tục đi ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm thì làm sao bây giờ, kết quả sau An Nhất gả qua nhà người rồi, Trần Lâm mới biết con rể mình là kẻ ngốc.
Trong lúc nhất thời cũng không biết nên mất hứng hay là thương tâm, túm lại là bà cũng không có vui vẻ.
Nhìn bây giờ An Nhất bị người ta che chắn kĩ càng đến ngay cả sợi tóc cũng không lọt ra được, Trần Lâm lại có chút lo lắng, đối phương có thể ỷ vào cơ thể to lớn mà bắt nạt An Nhất hay không.
Hoắc Bắc Hành kết hôn, Hoắc gia không có khả năng cái gì cũng không dạy, có chút cũng là bản năng, huống chi bản tính của đối phương như vậy, ngốc cũng không biết chừng mực nữa, Hoắc Bắc Hành cũng mới hai mươi lăm, tuổi trẻ sung mãn, bây giờ lại mang trí thông mình của đứa nhỏ tám tuổi, tổng hợp lại không phải một thằng nhóc choai choai lông chưa nhú hết sao?
Nhìn vóc dáng nhỏ bé của An Nhất, làm sao đủ cho người nọ nhét kẽ răng.
Không được, bà phải chờ lúc nào không có người hỏi An Nhất, nếu thật sự bị bắt nạt quá đáng, sao mà chấp nhận được.
Con người là sinh vật có năng lực tự bảo vệ bản thân, xuất phát từ an toàn tính mạng, An Nguyên cuối cùng chỉ nhìn An Nhất chào hỏi, không bắt tay với cậu.
Ăn cơm tối xong thừa dịp Hoắc Bắc Hành cảm thấy hứng thú với chó con trong nhà, Trần Lâm kéo An Nhất sang một bên.
An Nhất nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Lâm, có chút ngoài ý muốn, trên mặt cậu dính hạt cơm?
An Nhất giơ tay sờ sờ mặt, không có a, sau đó hỏi: "Mẹ, làm sao vậy? "
Trần Lâm nắm tay An Nhất, "Nhất nhất, con nói thật với mẹ, sau khi con đi Hoắc gia sống có tốt không, đứa nhỏ Bắc Hành kia có bắt nạt con hay không? Hai người có đánh nhau không? "
An Nhất bị nhìn cảm thấy có chút chột dạ.
Đánh nhau, hai người hầu như ngày nào cũng đánh nhau.
Ngẫm lại, gần đây Hoắc Bắc Hành rất thích bắt nạt cậu, tạp chí mãnh nam thiếu chút nữa chết trong tay anh.
Nhưng những chuyện này, An Nhất biết là tuyệt đối không thể nói với Trần Lâm, đối phương có thể là tuyến lệ trời sinh tương đối phát triển, khóc rồi không chỉ đơn giản là có thể ngừng trong chốc lát đâu.
Hơn nữa nếu cậu hật sự nói ra, bất luận sau này khuyên bảo như thế nào, Trần Lâm đều sẽ đều lâm vào vào trong cảm giác áy náy rồi tự phong bế, thay vì sau đó phí sức đi an ủi bà, chi bằng hiện tại một đao chặt đứt, để cho con đường này đặt lên tấm biển đang sửa chữa.
Trần Lâm chủ yếu là lo lắng Hoắc Bắc Hành bắt nạt cậu, cậu không đánh lại sẽ bị uất ức ăn thiệt mà thôi.
Nghĩ đến phương diện đó An Nhất có phải chịu khổ hay không, biết cậu thẹn thùng, Trần Lâm uyển chuyển hỏi: " Con ở Hoắc gia ngủ có ngon không?Không bị mất ngủ chứ?"
An Nhất không nghe ra ý bà "Rất tốt, không mất ngủ. "
An Nhất từ nhỏ cho chăn giường ở đâu thì cậu ỏ đó ngủ hoàn toàn không biết khái niệm mất ngủ là gì.
Tuy rằng đến Hoắc gia ngày đầu tiên ngủ có chút không quen vì nệm quá mềm, cả người nằm giống như bị mắc kẹt trong bông, nhưng tố chất tâm lý và khả năng thích ứng của An Nhất rất mạnh, sau nửa đêm bắt đầu ngủ say.
Trần Lâm mím môi, hỏi thẳng thắn hơn một chút: "Vậy nó đánh nhau với con, con có bị thua thiệt hay không?
An Nhất:!
Đối phương làm sao biết được, cậu và Hoắc Bắc Hành đánh nhau!
An Vừa nhìn sắc mặt lo lắng ưu sầu của Trần Lâm, không biết đối phương nghe ai nói, nhưng mà tốt hơn vẫn không nên để cho bà lo lắng, dù sao cậu và Hoắc Bắc Hành có đánh nhau, nhưng đều không có thương tổn nào, quan trọng hơn là, còn có mấy lần ếch xanh nhỏ chiếm ưu thế mà giành thắng lợi, trên người có chiến công huy hoàng, cậu cười nói với Trần Lâm: "Mẹ, cái này mẹ không cần lo lắng. "
Trần Lâm: "Sao có thể không lo lắng được, đứa nhỏ Bắc Hành kia cao to hơn con, có một số việc hắn hiện tại cũng hiểu biết có lỡ không biết xót người nếu không biết nặng nhẹ..."
"Không sao đâu." An Nhất vỗ vỗ ngực nhỏ của mình: "Trước đây hầu như ngày nào con cũng xuống ruộng trồng trọt, thời gian rảnh rỗi còn lên núi chạy chơi, sức khỏe tốt. "
Tóm lại: Bền.
Con ngươi Trần Lâm run lên nhưng nhìn gương mặt thoải mái của An Nhất không giống như là nói xạo, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng, nhìn thân thể nhỏ bé của An Nhất, lại nhìn Hoắc Bắc Hành.
Đầu óc của đối phương bây giờ còn non nớt mọi chuyện đều làm dựa trên cảm xúc của mình.
Dù An Nhất nhà bà có dùng bền thì đối phương cũng phải biết thương người chứ.
Trong lúc nhất thời bà cảm thấy An Nhất giống như một trắng chó trắng nhỏ đang nhảy nhót xung quanh gấu đen Hoắc Bắc Hành quả thật chênh lệch sức mạnh rất lớn.
An Nhất ngồi với Trần Lâm một lát thì bị An Thiều Phong gọi đến thư phòng, An Nguyên vốn còn đang ở một bên quan sát trong nháy mắt liền cảnh giác.
Trần Lâm đi tới bên cạnh Hoắc Bắc Hành xem có thể cùng đứa nhỏ nói chuyện gì không dù sao hiện tại An gia và Hoắc gia đã là thông gia với nhau, Hoắc Bắc Hành tuy rằng tâm trí còn non nớt suy nghĩ đơn giản, nhưng đối phương đến nhà cũng không thể đứa nhỏ này tự chơi một mình, quá thất lễ huống chi bà còn là mẹ của An Nhất nữa.
"Bắc Hành, con có muốn ăn chút món tráng miệng nào không?"
Thừa dịp Trần Lâm và Hoắc Bắc Hành nói chuyện, An Nguyên từ trên ghế sopha đứng dậy lên lầu ba.
Tim đập liên hồi, nghĩ đến An Thiều Phong gọi An Nhất lên sẽ nói chuyện gì.
Có phải về di chúc hôm qua hắn nhìn thấy không, An Nguyên bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Hiện tại An Nhất trở về, có phải hắn đã trở thành người ngoài rồi phải không, rồi An gia sau này vẫn là nhà của hắn sao?
An Nguyên cũng không muốn bị ôm nhầm, bị ôm nhầm cũng không phải ý định ban đầu của hắn, hắn cũng là người bị hại, hắn vẫn ôm áy náy với An Nhất, nhớ tới một đêm ngủ không được, An Nhất có thể cũng cảm thấy cậu ta nợ hắn không.
Mà An Nguyên cũng có chỗ ủy khuất, hắn chưa từng có được tình yêu của cha, nhưng An Nhất sống trong núi sâu mà có thể khỏe mạnh lớn lên như vậy cha mẹ nuôi đối với An Nhất cũng sẽ không tệ, cậu ta chiếm được tình cảm mà hắn khát vọng.
Chờ An Nhất vừa từ trong thư phòng đi ra, còn chưa kịp xuống lầu, đã bị An Nguyên kéo vào một phòng âm nhạc, bên trong được trang trí thanh lịch ở giữa đặt một cây đàn dương cầm.
Bị đối phương đột nhiên kéo vào, An Nhất hoảng sợ, nhìn vẻ mặt khẩn trương do dự của An Nguyên, An Nhất cảm thấy đối phương có chút kỳ quái, không biết vì sao người nọ lại bộ dáng như vậy, tuy rằng trước đó anh nghe Trần Lâm nhắc tới đối phương, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu được tận mắt nhìn thấy An Nguyên.
An Nhất chớp chớp mắt nhìn An Nguyên, "Có chuyện gì vậy? "
An Nguyên mím môi: "Ba bảo cậu vào thư phòng nói chuyện gì vậy? "
Không đợi An Nhất trả lời, đã nghe người nọ tiếp tục: " Có phải ba nói về cổ phần không? Ba sẽ đưa hết tất cả cổ phần của ông trong công ty cho cậu sao? "
An Nhất:???
Cổ phần nào?
An Nhất không biết trong miệng đối phương đang nói cái gì, sau khi cậu bị An Thiều Phong gọi vào, vốn tưởng rằng ông sẽ cùng cậu tâm sự chuyện sự nghiệp, dù sao cũng là tình cha con plastic, An Nhất cũng không có đề tài gì để nói với ông, nhưng An Thiều Phong lại chỉ đưa cho cậu mấy quyển tạp chí mãnh nam phiên bản Âu Mỹ mới phát hành.
Lần trước lúc An Nhất đi nhìn đối phương hình như rất thích mấy loại tạp chí này, An Thiều Phong tuy rằng cảm thấy chướng mắt, nhưng vẫn bất chấp khuôn mặt già này nhờ người ở nước ngoài mua giúp mang về.
An Nhất sợ từ thư phòng lấy xuống quá mức bắt mắt, hơn nữa Hoắc Bắc Hành hiện tại coi tạp chí mãnh nam như là cái gai trong mắt, cho nên tạm thời đặt ở trong thư phòng, chờ lúc rời đi mới mang theo.
An Dịch nhìn An Nguyên, cảm thấy đối phương tựa hồ có chút khẩn trương, "Chúng tôi không có nói chuyện đó"
Không nói, nhưng sớm muộn gì cũng là của An Nhất, An Nguyên biết hắn tranh không lại, dù sao những thứ này căn bản cũng không phải là đồ của hắn, An gia cho tài nguyên, thân phận An thiếu gia cũng không phải của hắn.
Điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, sau khi An Nhất được nhận về, hắn quá sợ hãi, hắn sợ sẽ bị An Thiều Phong quét sạch ra cửa bất cứ lúc nào, bởi vì An Thiều Phong đối với hắn không có bao nhiêu tình cảm.
Sau khi biết An Thiều Phong bởi vì An Nhất cai thuốc lá, An Nguyên càng khiếp sợ, An Thiều Phong vẫn đặt lợi ích lên đầu, sẽ không vì bất cứ người nào mà thay đổi bản thân, huống chi loại chuyện hút thuốc này là nghiện, nhưng vì An Nhất nói cai liền cai.
An Nguyên không thể so sánh với An Nhất.
An Nhất cảm thấy đối phương thích hợp tự nói chuyện với mình hơn là nói với người khác nên xoay người muốn đi: " Tôi còn có chút chuyện"
An Nguyên nhìn người muốn đi, vội vàng mở miệng, "Chờ một chút! "
An Nhất quay đầu lại nhìn An Nguyên:??
An Nguyên đứng ở nơi đó, hắn biết mình chiếm rất nhiều đồ đạc của An Nhất, nhưng hắn không cố ý, hắn thật sự không phải cố ý, sự uất ức kiềm nén bấy lâu nay bắt đầu có dấu hiệu bùng nổ..
"Lúc trước bị ôm nhầm, là ngoài ý muốn, tôi không có ý muốn thay thế cậu, tôi cũng là mấy tháng trước mới được biết rằng bản thân không phải con trai của An gia."
An Nhất không biết đối phương muốn nói cái gì, dù sao đề tài này xem như là giữa hai người rất mẫn cảm, chỉ cần đối phương không chọc cậu, An Nhất cũng không muốn nhắc tới, bởi vì cậu sợ trong lòng cậu sẽ sinh ra bất bình.
Không nói tính cách của cậu như thế nào, cậu cũng là người, cậu ở trong núi trải qua những ngày tháng khổ sở, mệt đến mức không ngẩng đầu lên được, nên thật lòng cậu rất không muốn nhìn thấy An Nguyên sống tươi sáng như thế nào, bởi vì điều này sẽ làm cho cậu sinh ra giấc mơ về cuộc sống nếu cậu không bị ôm nhầm.
Nhưng giấc mơ chung quy vẫn là giấc mơ, chuyện đã đến nước này, đều đã chuyện đã xong rồi, nếu cậu sinh ra oán hận mà sống, đó chính là mua dây tự buộc mình, ở mãi trong vòng tròn luẩn quẩn không thoát ra được.
Hơn nữa trong nhân sinh hai mươi ba năm đó, cậu cũng có những khúc nhạc đệm trong gian khổ, ngắm bình minh và hoàng hôn trên đỉnh núi, câu cá trên sông và chơi đùa dưới nước, các cô gái trong thôn cũng thường xuyên tới tìm cậu chơi, bện vòng hoa cũng sẽ cho cậu một vòng, tuy rằng cậu là một đứa con trai nhưng cũng không biết ngại mà đeo nó.
Cậu cảm thấy rằng một người còn sống thì đó chính là hạnh phúc rồi, nếu không thì dù có làm gì thì cũng sẽ không có vui vẻ, chỉ luôn nhìn về thứ mình thiếu và không công bằng xảy ra với bản thân mình.
Nếu sống như vậy thì cậu đã không còn là một ếch xanh nhỏ rồi.
Ếch xanh nhỏ là một con ếch xanh nhỏ bởi vì nó luôn nhớ đến bài hợp xướng khi ở dưới đáy giếng.
Không phải là bài ca đau khổ, mà đó chính là niềm vui và khao khát của nó.
Cho nên cậu tỏ vẻ hữu nghị với An Nguyên, dù sao đối phương cũng sẽ không nghĩ tới chuyện cẩu huyết như vậy sẽ rơi vào trên người mình, hy vọng hai người vui vẻ ở chung.
An Nguyên nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của An Nhất, mở miệng nói: "Tuy rằng chúng ta bị hoán đổi, cậu bị đưa lên núi sống cuộc sống không như ý, nhưng tôi... tôi cũng có chỗ không như ý, tôi cũng có ủy khuất. "
"Khi tôi còn bé, ba không thích tôi lắm, cũng chưa bao giờ họp phụ huynh cho tôi, không quan tâm đến tôi, tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của cha. Nhưng An Nhất cậu thì có, cậu có tình thương của ba mà tôi không có!"
An Nhất nghe xong nhíu nhíu mày, cậu không biết vì sao đối phương nhất định phải so sánh những thứ này, cậu không muốn so sánh, dù sao bị đào ra trong lòng cũng không mấy thoải mái.
An Nguyên: "Tôi cũng rất thảm, giống như cậu. "
An Nguyên cảm thấy như vậy thì trong lòng dễ chịu hơn nhiều, An Nhất chưa từng sống tốt, bản thân hắn cũng không có được tình yêu của ba hai bên đều như nhau.
An Nhất im lặng, đôi mắt tối sầm lại, thấp giọng nói: "Chúng ta không giống nhau. "
An Nguyên sững sờ, có chút luống cuống tay chân: "Cậu có tình thương của ba, ba nuôi yêu thương cậu, cuộc sống tốt đẹp trước kia tôi sống không có biện pháp trả lại cho cậu, chẳng lẽ cậu có được tình thương của ba có thể trả lại cho tôi sao?"
An Nhất: "Nếu cậu muốn, tôi chắc chắn có thể trả lại cho cậu."
An Nguyên có chút trợn tròn mắt, sao trả được?
Ngay sau đó chỉ thấy An Nhất khom người đá rơi dép, rồi cầm trong tay.
An Nguyên:???
An Nhất cầm dép lê vỗ mạnh vào tủ bên cạnh đến nỗi phát ra tiếng "bộp bộp".
Sau đó đưa mắt nhìn Về phía An Nguyên.
An Nhất: "Đến đây!"
An Nguyên:!!
* Thủy nghịch hành được coi là một dấu hiệu xấu báo hiệu cho sự thất bại, rắc rối, trở ngại và khó khăn trong tương lai
~~~~~~~~~ *
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Thiếu gia giả: Tôi không có tình thương của ba.
Thiếu gia thật: Lấy dép thể hiện tình thương của ba! Haizzz, người ở thành phố lớn ai cũng có sở thích kì lạ quá.
Editor: tui thấy tùy vào cảm nhận của mỗi người sẽ có những cảm xúc riêng dành cho nhân vật An Nguyên này, nên tui ko có nêu ra suy nghĩ của tui khi edit, tui muốn để mọi người tự lí giải theo cách riêng của mình nhaaa.
Nhìn gương mặt cười tươi này, An Nguyên sững sờ vài giây, trong lòng rối rắm lại thêm vài phần, lại nhìn bàn tay nhỏ bé của đối phương vương về phía hắn.
An Nguyên có chút chần chờ.
Nói gì thì nói chứ hiện tại lợi ích của hai người đang ở phía đối lập nhau, nếu hắn biểu hiện quá thân thiện có khi nào đối phương cảm thấy mình dễ đối phó hay không?
Nhưng nhìn nụ cười của An Nhất, An Nguyên cắn răng.
Ai có thể từ chối em gái ngọt ngào?!
Nắm nhẹ một chút, cầm nhẹ một chút thôi.
Ngay khi An Nguyên đưa tay định bắt tay cậu, người vốn đứng trước mặt cách nhau không được mấy bước chân trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là một bóng dáng cao lớn vạm vỡ.
An Nguyên:???
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn.
Đậu móa, gấu đen lớn!
Hoắc Bắc Hành cao 1m9, hơn nữa còn rèn luyện bản thân quanh năm nên dáng người chỉnh khỏi bàn, An Nguyên cao 1m84, không tính là thấp nhưng An Nguyên lại không có sự nam tính toát ra và kích thước cơ thể so với Hoắc Bắc Hành lại nhỏ hơn một một chút.
Không biết là bởi vì đối phương cao lớn, nên khi người nọ nhìn xuống trông hắn như thế nào hay không mà An Nguyên luôn cảm thấy đối phương giống như đang toát ra ra một loại địch ý mãnh liệt với hắn, rõ ràng hôm nay hai người gặp nhau lần đầu tiên.
An Nhất bị loạt hành động của Hoắc Bắc Hành làm lùi lại sau lưng anh, vừa rồi cậu còn chưa kịp nhìn rõ An Nguyên trông như thế nào, nên ngay sau đó An Nhất đột nhiên từ phía sau Hoắc Bắc Hành thò đầu ra.
An Nhất: "Hi~~"
Người đẹp và quái thú!
Kỳ thật lúc Hoắc Bắc Hành không đen mặt, thì không ai có thể phủ nhận được vẻ ngoài đẹp trai của anh, nhưng bây giờ có thêm buff thêm thiết lập của nhân vật phản diện thì nhìn hơi dọa người.
Trước khi chưa ngốc là một bộ phong lưu tùy ý của playboy, khuôn mặt kia chọc vào không biết bao nhiêu ong bướm, hắn cũng từng nghe qua nhiều tin đồn của đối phương, hiện tại ngốc cảm xúc trực tiếp viết trên mặt.
Nhìn khuôn mặt tươi cười chào hỏi của An Nhất.
An Nguyên có chút nghi hoặc, vừa định đáp lại, liền nhận được ánh mắt muốn giết người của Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành từ trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt hoa đào hận không thể ném hắn vào sở thú làm bạn với tinh tinh.
Hoắc Bắc Hành nhìn người nọ lần đầu tiên liền không thích, huống chi người lùn này vậy mà còn muốn nắm tay bà xã mình
An Nguyên nhìn vào ánh mắt muốn xé xác hắn ra của Hoắc Bắc Hành:...
Giống như bây giờ hắn muốn cùng An Nhất chào hỏi thì một giây sau đầu liền rời thân, mỗi nơi một thứ tự sống theo cách riêng.
Trần Lâm nhìn thấy thân hình cường tráng rắn chắc, vai rộng eo hẹp của Hoắc Bắc Hành miệng há thành chữ O, nét mặt thể hiện sự kinh ngạc y chang An Nhất.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới tạp chí mãnh nam đã mất của bà, lúc trước bà không có ấn tượng gì tốt với Hoắc Bắc Hành, nghe đồn Hoắc Bắc Hành là một người phong lưu đa tình thay người tình liên tục một chút nam đức cũng không có.
Nhưng nhìn con rể trước mắt, tuy rằng của hồi môn không có, mặc dù ngoại hình đẹp thân hình ngon cũng chưa nói lên được điều gì.
Đối phương ngốc, đối với An Nhất cũng không biết là tốt hay xấu, lúc trước bà luôn cảm thấy đối phương không chừng chỉ là xảy ra chút chuyện nhỏ, đụng phải sao thủy nghịch hành* nên mới thầy bói đoán mệnh, để An Nhất gả qua giải đi mệnh xấu..
Trần Lâm lúc đó phiền lòng một đêm không ngủ được, nghĩ đến tính có đánh chết cũng không thay đổi của Hoắc Bắc Hành sau khi cưới An Nhất rồi lại tiếp tục đi ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm thì làm sao bây giờ, kết quả sau An Nhất gả qua nhà người rồi, Trần Lâm mới biết con rể mình là kẻ ngốc.
Trong lúc nhất thời cũng không biết nên mất hứng hay là thương tâm, túm lại là bà cũng không có vui vẻ.
Nhìn bây giờ An Nhất bị người ta che chắn kĩ càng đến ngay cả sợi tóc cũng không lọt ra được, Trần Lâm lại có chút lo lắng, đối phương có thể ỷ vào cơ thể to lớn mà bắt nạt An Nhất hay không.
Hoắc Bắc Hành kết hôn, Hoắc gia không có khả năng cái gì cũng không dạy, có chút cũng là bản năng, huống chi bản tính của đối phương như vậy, ngốc cũng không biết chừng mực nữa, Hoắc Bắc Hành cũng mới hai mươi lăm, tuổi trẻ sung mãn, bây giờ lại mang trí thông mình của đứa nhỏ tám tuổi, tổng hợp lại không phải một thằng nhóc choai choai lông chưa nhú hết sao?
Nhìn vóc dáng nhỏ bé của An Nhất, làm sao đủ cho người nọ nhét kẽ răng.
Không được, bà phải chờ lúc nào không có người hỏi An Nhất, nếu thật sự bị bắt nạt quá đáng, sao mà chấp nhận được.
Con người là sinh vật có năng lực tự bảo vệ bản thân, xuất phát từ an toàn tính mạng, An Nguyên cuối cùng chỉ nhìn An Nhất chào hỏi, không bắt tay với cậu.
Ăn cơm tối xong thừa dịp Hoắc Bắc Hành cảm thấy hứng thú với chó con trong nhà, Trần Lâm kéo An Nhất sang một bên.
An Nhất nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Lâm, có chút ngoài ý muốn, trên mặt cậu dính hạt cơm?
An Nhất giơ tay sờ sờ mặt, không có a, sau đó hỏi: "Mẹ, làm sao vậy? "
Trần Lâm nắm tay An Nhất, "Nhất nhất, con nói thật với mẹ, sau khi con đi Hoắc gia sống có tốt không, đứa nhỏ Bắc Hành kia có bắt nạt con hay không? Hai người có đánh nhau không? "
An Nhất bị nhìn cảm thấy có chút chột dạ.
Đánh nhau, hai người hầu như ngày nào cũng đánh nhau.
Ngẫm lại, gần đây Hoắc Bắc Hành rất thích bắt nạt cậu, tạp chí mãnh nam thiếu chút nữa chết trong tay anh.
Nhưng những chuyện này, An Nhất biết là tuyệt đối không thể nói với Trần Lâm, đối phương có thể là tuyến lệ trời sinh tương đối phát triển, khóc rồi không chỉ đơn giản là có thể ngừng trong chốc lát đâu.
Hơn nữa nếu cậu hật sự nói ra, bất luận sau này khuyên bảo như thế nào, Trần Lâm đều sẽ đều lâm vào vào trong cảm giác áy náy rồi tự phong bế, thay vì sau đó phí sức đi an ủi bà, chi bằng hiện tại một đao chặt đứt, để cho con đường này đặt lên tấm biển đang sửa chữa.
Trần Lâm chủ yếu là lo lắng Hoắc Bắc Hành bắt nạt cậu, cậu không đánh lại sẽ bị uất ức ăn thiệt mà thôi.
Nghĩ đến phương diện đó An Nhất có phải chịu khổ hay không, biết cậu thẹn thùng, Trần Lâm uyển chuyển hỏi: " Con ở Hoắc gia ngủ có ngon không?Không bị mất ngủ chứ?"
An Nhất không nghe ra ý bà "Rất tốt, không mất ngủ. "
An Nhất từ nhỏ cho chăn giường ở đâu thì cậu ỏ đó ngủ hoàn toàn không biết khái niệm mất ngủ là gì.
Tuy rằng đến Hoắc gia ngày đầu tiên ngủ có chút không quen vì nệm quá mềm, cả người nằm giống như bị mắc kẹt trong bông, nhưng tố chất tâm lý và khả năng thích ứng của An Nhất rất mạnh, sau nửa đêm bắt đầu ngủ say.
Trần Lâm mím môi, hỏi thẳng thắn hơn một chút: "Vậy nó đánh nhau với con, con có bị thua thiệt hay không?
An Nhất:!
Đối phương làm sao biết được, cậu và Hoắc Bắc Hành đánh nhau!
An Vừa nhìn sắc mặt lo lắng ưu sầu của Trần Lâm, không biết đối phương nghe ai nói, nhưng mà tốt hơn vẫn không nên để cho bà lo lắng, dù sao cậu và Hoắc Bắc Hành có đánh nhau, nhưng đều không có thương tổn nào, quan trọng hơn là, còn có mấy lần ếch xanh nhỏ chiếm ưu thế mà giành thắng lợi, trên người có chiến công huy hoàng, cậu cười nói với Trần Lâm: "Mẹ, cái này mẹ không cần lo lắng. "
Trần Lâm: "Sao có thể không lo lắng được, đứa nhỏ Bắc Hành kia cao to hơn con, có một số việc hắn hiện tại cũng hiểu biết có lỡ không biết xót người nếu không biết nặng nhẹ..."
"Không sao đâu." An Nhất vỗ vỗ ngực nhỏ của mình: "Trước đây hầu như ngày nào con cũng xuống ruộng trồng trọt, thời gian rảnh rỗi còn lên núi chạy chơi, sức khỏe tốt. "
Tóm lại: Bền.
Con ngươi Trần Lâm run lên nhưng nhìn gương mặt thoải mái của An Nhất không giống như là nói xạo, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng, nhìn thân thể nhỏ bé của An Nhất, lại nhìn Hoắc Bắc Hành.
Đầu óc của đối phương bây giờ còn non nớt mọi chuyện đều làm dựa trên cảm xúc của mình.
Dù An Nhất nhà bà có dùng bền thì đối phương cũng phải biết thương người chứ.
Trong lúc nhất thời bà cảm thấy An Nhất giống như một trắng chó trắng nhỏ đang nhảy nhót xung quanh gấu đen Hoắc Bắc Hành quả thật chênh lệch sức mạnh rất lớn.
An Nhất ngồi với Trần Lâm một lát thì bị An Thiều Phong gọi đến thư phòng, An Nguyên vốn còn đang ở một bên quan sát trong nháy mắt liền cảnh giác.
Trần Lâm đi tới bên cạnh Hoắc Bắc Hành xem có thể cùng đứa nhỏ nói chuyện gì không dù sao hiện tại An gia và Hoắc gia đã là thông gia với nhau, Hoắc Bắc Hành tuy rằng tâm trí còn non nớt suy nghĩ đơn giản, nhưng đối phương đến nhà cũng không thể đứa nhỏ này tự chơi một mình, quá thất lễ huống chi bà còn là mẹ của An Nhất nữa.
"Bắc Hành, con có muốn ăn chút món tráng miệng nào không?"
Thừa dịp Trần Lâm và Hoắc Bắc Hành nói chuyện, An Nguyên từ trên ghế sopha đứng dậy lên lầu ba.
Tim đập liên hồi, nghĩ đến An Thiều Phong gọi An Nhất lên sẽ nói chuyện gì.
Có phải về di chúc hôm qua hắn nhìn thấy không, An Nguyên bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Hiện tại An Nhất trở về, có phải hắn đã trở thành người ngoài rồi phải không, rồi An gia sau này vẫn là nhà của hắn sao?
An Nguyên cũng không muốn bị ôm nhầm, bị ôm nhầm cũng không phải ý định ban đầu của hắn, hắn cũng là người bị hại, hắn vẫn ôm áy náy với An Nhất, nhớ tới một đêm ngủ không được, An Nhất có thể cũng cảm thấy cậu ta nợ hắn không.
Mà An Nguyên cũng có chỗ ủy khuất, hắn chưa từng có được tình yêu của cha, nhưng An Nhất sống trong núi sâu mà có thể khỏe mạnh lớn lên như vậy cha mẹ nuôi đối với An Nhất cũng sẽ không tệ, cậu ta chiếm được tình cảm mà hắn khát vọng.
Chờ An Nhất vừa từ trong thư phòng đi ra, còn chưa kịp xuống lầu, đã bị An Nguyên kéo vào một phòng âm nhạc, bên trong được trang trí thanh lịch ở giữa đặt một cây đàn dương cầm.
Bị đối phương đột nhiên kéo vào, An Nhất hoảng sợ, nhìn vẻ mặt khẩn trương do dự của An Nguyên, An Nhất cảm thấy đối phương có chút kỳ quái, không biết vì sao người nọ lại bộ dáng như vậy, tuy rằng trước đó anh nghe Trần Lâm nhắc tới đối phương, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu được tận mắt nhìn thấy An Nguyên.
An Nhất chớp chớp mắt nhìn An Nguyên, "Có chuyện gì vậy? "
An Nguyên mím môi: "Ba bảo cậu vào thư phòng nói chuyện gì vậy? "
Không đợi An Nhất trả lời, đã nghe người nọ tiếp tục: " Có phải ba nói về cổ phần không? Ba sẽ đưa hết tất cả cổ phần của ông trong công ty cho cậu sao? "
An Nhất:???
Cổ phần nào?
An Nhất không biết trong miệng đối phương đang nói cái gì, sau khi cậu bị An Thiều Phong gọi vào, vốn tưởng rằng ông sẽ cùng cậu tâm sự chuyện sự nghiệp, dù sao cũng là tình cha con plastic, An Nhất cũng không có đề tài gì để nói với ông, nhưng An Thiều Phong lại chỉ đưa cho cậu mấy quyển tạp chí mãnh nam phiên bản Âu Mỹ mới phát hành.
Lần trước lúc An Nhất đi nhìn đối phương hình như rất thích mấy loại tạp chí này, An Thiều Phong tuy rằng cảm thấy chướng mắt, nhưng vẫn bất chấp khuôn mặt già này nhờ người ở nước ngoài mua giúp mang về.
An Nhất sợ từ thư phòng lấy xuống quá mức bắt mắt, hơn nữa Hoắc Bắc Hành hiện tại coi tạp chí mãnh nam như là cái gai trong mắt, cho nên tạm thời đặt ở trong thư phòng, chờ lúc rời đi mới mang theo.
An Dịch nhìn An Nguyên, cảm thấy đối phương tựa hồ có chút khẩn trương, "Chúng tôi không có nói chuyện đó"
Không nói, nhưng sớm muộn gì cũng là của An Nhất, An Nguyên biết hắn tranh không lại, dù sao những thứ này căn bản cũng không phải là đồ của hắn, An gia cho tài nguyên, thân phận An thiếu gia cũng không phải của hắn.
Điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, sau khi An Nhất được nhận về, hắn quá sợ hãi, hắn sợ sẽ bị An Thiều Phong quét sạch ra cửa bất cứ lúc nào, bởi vì An Thiều Phong đối với hắn không có bao nhiêu tình cảm.
Sau khi biết An Thiều Phong bởi vì An Nhất cai thuốc lá, An Nguyên càng khiếp sợ, An Thiều Phong vẫn đặt lợi ích lên đầu, sẽ không vì bất cứ người nào mà thay đổi bản thân, huống chi loại chuyện hút thuốc này là nghiện, nhưng vì An Nhất nói cai liền cai.
An Nguyên không thể so sánh với An Nhất.
An Nhất cảm thấy đối phương thích hợp tự nói chuyện với mình hơn là nói với người khác nên xoay người muốn đi: " Tôi còn có chút chuyện"
An Nguyên nhìn người muốn đi, vội vàng mở miệng, "Chờ một chút! "
An Nhất quay đầu lại nhìn An Nguyên:??
An Nguyên đứng ở nơi đó, hắn biết mình chiếm rất nhiều đồ đạc của An Nhất, nhưng hắn không cố ý, hắn thật sự không phải cố ý, sự uất ức kiềm nén bấy lâu nay bắt đầu có dấu hiệu bùng nổ..
"Lúc trước bị ôm nhầm, là ngoài ý muốn, tôi không có ý muốn thay thế cậu, tôi cũng là mấy tháng trước mới được biết rằng bản thân không phải con trai của An gia."
An Nhất không biết đối phương muốn nói cái gì, dù sao đề tài này xem như là giữa hai người rất mẫn cảm, chỉ cần đối phương không chọc cậu, An Nhất cũng không muốn nhắc tới, bởi vì cậu sợ trong lòng cậu sẽ sinh ra bất bình.
Không nói tính cách của cậu như thế nào, cậu cũng là người, cậu ở trong núi trải qua những ngày tháng khổ sở, mệt đến mức không ngẩng đầu lên được, nên thật lòng cậu rất không muốn nhìn thấy An Nguyên sống tươi sáng như thế nào, bởi vì điều này sẽ làm cho cậu sinh ra giấc mơ về cuộc sống nếu cậu không bị ôm nhầm.
Nhưng giấc mơ chung quy vẫn là giấc mơ, chuyện đã đến nước này, đều đã chuyện đã xong rồi, nếu cậu sinh ra oán hận mà sống, đó chính là mua dây tự buộc mình, ở mãi trong vòng tròn luẩn quẩn không thoát ra được.
Hơn nữa trong nhân sinh hai mươi ba năm đó, cậu cũng có những khúc nhạc đệm trong gian khổ, ngắm bình minh và hoàng hôn trên đỉnh núi, câu cá trên sông và chơi đùa dưới nước, các cô gái trong thôn cũng thường xuyên tới tìm cậu chơi, bện vòng hoa cũng sẽ cho cậu một vòng, tuy rằng cậu là một đứa con trai nhưng cũng không biết ngại mà đeo nó.
Cậu cảm thấy rằng một người còn sống thì đó chính là hạnh phúc rồi, nếu không thì dù có làm gì thì cũng sẽ không có vui vẻ, chỉ luôn nhìn về thứ mình thiếu và không công bằng xảy ra với bản thân mình.
Nếu sống như vậy thì cậu đã không còn là một ếch xanh nhỏ rồi.
Ếch xanh nhỏ là một con ếch xanh nhỏ bởi vì nó luôn nhớ đến bài hợp xướng khi ở dưới đáy giếng.
Không phải là bài ca đau khổ, mà đó chính là niềm vui và khao khát của nó.
Cho nên cậu tỏ vẻ hữu nghị với An Nguyên, dù sao đối phương cũng sẽ không nghĩ tới chuyện cẩu huyết như vậy sẽ rơi vào trên người mình, hy vọng hai người vui vẻ ở chung.
An Nguyên nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của An Nhất, mở miệng nói: "Tuy rằng chúng ta bị hoán đổi, cậu bị đưa lên núi sống cuộc sống không như ý, nhưng tôi... tôi cũng có chỗ không như ý, tôi cũng có ủy khuất. "
"Khi tôi còn bé, ba không thích tôi lắm, cũng chưa bao giờ họp phụ huynh cho tôi, không quan tâm đến tôi, tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của cha. Nhưng An Nhất cậu thì có, cậu có tình thương của ba mà tôi không có!"
An Nhất nghe xong nhíu nhíu mày, cậu không biết vì sao đối phương nhất định phải so sánh những thứ này, cậu không muốn so sánh, dù sao bị đào ra trong lòng cũng không mấy thoải mái.
An Nguyên: "Tôi cũng rất thảm, giống như cậu. "
An Nguyên cảm thấy như vậy thì trong lòng dễ chịu hơn nhiều, An Nhất chưa từng sống tốt, bản thân hắn cũng không có được tình yêu của ba hai bên đều như nhau.
An Nhất im lặng, đôi mắt tối sầm lại, thấp giọng nói: "Chúng ta không giống nhau. "
An Nguyên sững sờ, có chút luống cuống tay chân: "Cậu có tình thương của ba, ba nuôi yêu thương cậu, cuộc sống tốt đẹp trước kia tôi sống không có biện pháp trả lại cho cậu, chẳng lẽ cậu có được tình thương của ba có thể trả lại cho tôi sao?"
An Nhất: "Nếu cậu muốn, tôi chắc chắn có thể trả lại cho cậu."
An Nguyên có chút trợn tròn mắt, sao trả được?
Ngay sau đó chỉ thấy An Nhất khom người đá rơi dép, rồi cầm trong tay.
An Nguyên:???
An Nhất cầm dép lê vỗ mạnh vào tủ bên cạnh đến nỗi phát ra tiếng "bộp bộp".
Sau đó đưa mắt nhìn Về phía An Nguyên.
An Nhất: "Đến đây!"
An Nguyên:!!
* Thủy nghịch hành được coi là một dấu hiệu xấu báo hiệu cho sự thất bại, rắc rối, trở ngại và khó khăn trong tương lai
~~~~~~~~~ *
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Thiếu gia giả: Tôi không có tình thương của ba.
Thiếu gia thật: Lấy dép thể hiện tình thương của ba! Haizzz, người ở thành phố lớn ai cũng có sở thích kì lạ quá.
Editor: tui thấy tùy vào cảm nhận của mỗi người sẽ có những cảm xúc riêng dành cho nhân vật An Nguyên này, nên tui ko có nêu ra suy nghĩ của tui khi edit, tui muốn để mọi người tự lí giải theo cách riêng của mình nhaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.