Chương 162: Cá Tủy Xương Khổng Lồ
Bàn Cáp
16/05/2024
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Bên này, A Điêu vừa nói dóc xong đã cụp mắt, ngáp một cái rồi bảo: “Tôi muốn đi xuống, mọi người từ từ nghỉ ngơi, đôi khi hâm mộ mọi người có thể đợi ở trên đó lâu như vậy lắm.”
Mọi người: “???”
Nói đại một câu cũng phải làm người ta khó chịu, mày không sợ bị người ta bóp ch ết ở dưới?
Trông thấy A Điêu nhào xuống nước cái ùm, bọn Tống Linh liếc nhau, nhận ra cái gì, rồi cũng nhao nhao xuống nước.
Chỉ sợ… nhóm Đàm Đài Thịnh cũng xuống từ lâu?
Thay vì bị người ta tìm tới đối phó ở phía bệ đá này, thà đi đến khu vực dưới nước rộng lớn.
Ngoài ra bọn họ cũng cần lập nhóm, nếu không rất dễ bị người ta xử.
Có quá nhiều người thông minh, Trần A Điêu này trông đáng ghét thì đáng ghét thế thôi nhưng nhạy bén tót vời. Những người khác thông qua việc quan sát phản ứng của bọn Đam Châu, thấy một người kéo theo một vài người, một vài người dẫn theo một đám. Vậy là ai nấy nhanh chóng nhận ra điều mấu chốt thành thử cùng nhao nhao xuống nước.
.....
Ở một bên khác, chưa đầy vài phút sau khi họ xuống nước, nhóm người Đàm Đài Thịnh thông qua không gian chuyển đổi đã đến hồ nuôi dưỡng và cấp kỳ nổi lên mặt nước. Vậy mà họ chỉ nhìn thấy một vài người chờ lẻ tẻ trên bệ đá.
Trần A Điêu không có ở đây, phe của nó cũng không có.
Hai nhóm người trật khớp như vậy khiến khán giả toát mồ hôi lạnh.
“Còn tưởng đâu bọn họ muốn chống lại.”
“Dọa chết người.”
“Cũng may Trần A Điêu xuống nước rồi.”
Mọi người bàn tán xôn xao, đều nói A Điêu quá may mắn.
Tiêu Cận liếc nhìn Triệu Nhật Thiên đang ăn gì đó ở bên dưới.
May mắn gì? Trần A Điêu có bốn mắt, hai con còn lại ở bên ngoài xem màn hình thông qua đôi mắt của Triệu Nhật Thiên, như vậy tương đương có được dự báo bằng đôi mắt ở góc nhìn thứ ba.
Đây mới là bug của nó.
....
A Điêu biết những người như Đàm Đài Thịnh chắc chắn không từ bỏ ý đồ, đâm ra cô đã lập tức tìm một chỗ tu luyện ngay sau khi xuống nước.
Tuy nhiên... Cái gì vậy?
Khi A Điêu còn đang tìm kiếm nơi chốn, bỗng dưng cô thấy thật nhiều cảnh tượng dưới nước trong màn hình thông qua đôi mắt của Triệu Nhật Thiên. Sự khác biệt về tỷ lệ của chấm sáng, một số chấm sáng tụ tập thành một nhóm dưới nước như thể đang di chuyển, trông hệt cá con.
Phải không?
“Cho nên đám hạt tròn tủy xương cứ di chuyển một cách tự nhiên và rồi sẽ tập hợp, như vậy chẳng phải nơi có chúng thật dày đặc là…”
(P1)
Chẳng phải lợi ích sẽ lớn lắm sao?
Vốn dĩ không có cách nào vượt trội hơn những người khác trong hồ nuôi dưỡng ngoài việc khen thưởng bằng thời gian, A Điêu đã dự định ngoan ngoãn tu luyện bình thường. Mỗi tội giờ đây cô nhanh chóng nhận ra mình có thể ưu việt hơn những người khác ở chỗ - thông qua đôi mắt của Triệu Nhật Thiên, nhắm vào nơi có nhiều tủy xương nhất.
Phải biết rằng chỗ tốt lớn nhất của hồ nuôi dưỡng này chính là tủy xương ấy, là tinh hoa thể chất các tông sư đời đầu tu luyện cả đời, cũng là giải thể* bằng tinh thể mang năng lượng.
*Giải thể: chuyển đổi tài sản không phải tiền mặt và chứng khoáng thị trường thành tiền mặt.
Đuổi theo!
A Điêu đuổi theo những tủy xương này cấp kỳ, đồng thời xác định xung quanh vừa khéo chẳng có ai. Song, cô cũng sợ người khác trông thấy, thế là cô cấp tốc hấp thu tủy xương, lắng đọng nó ở linh đan không vội vàng luyện hóa, đạt được rồi là gấp gáp hòa mình vào dưới nước tối tăm, tìm kiếm đợt cá con tủy xương tiếp theo.
Không lâu sau khi A Điêu rời đi có một bóng đen cũng xuất hiện, đại khái hắn đuổi theo cá tủy xương nhỏ tới đây nào ngờ lại chậm một bước.
Khẽ cau mày, người này một lần nữa lẫn vào bóng tối.
Và tất cả những điều này không được màn hình hiển thị, cả thảy mọi thứ diễn ra trong bóng đêm.
.....
A Điêu lợi dụng bug để nắm bắt thời gian, bắt được mấy nhóm cá tủy xương nhỏ khi các thí sinh khác không kịp phản ứng. Đang lúc quên cả trời đất, bất thình lình cô nhìn thấy động tĩnh của Đàm Đài Thịnh bằng con mắt của Triệu Nhật Thiên.
Hắn đến bên này.
Mục đích rất rõ ràng đấy. Xem ra cô đang chạy xung quanh dưới nước đã bị người ta trông thấy, hiển nhiên sẽ có người nói cho bọn Đàm Đài Thịnh hay.
Tới thì cứ tới đi, cô đâu có sợ hắn, suy cho cùng bàn về cường độ thể chất, dám cá đối phương mạnh hơn cô, nhưng tính tới tốc độ dưới nước thì chưa chắc.
Ngoại trừ…
A Điêu thu lấy một đợt cá con trước mắt, quay lại bỏ chạy, cô sợ bị bao vây.
Lúc này màn hình hiện lên vừa đúng lúc Đàm Đài Thịnh ở phía sau đuổi tới một chỗ, cũng nhìn thấy A Điêu chạy trốn.
“Trần A Điêu!” Đàm Đài Thịnh cười gằn, đuổi theo cấp tốc tới nơi dòng nước dao động.
Hai người một trước một sau đuổi theo sít sao. Tất nhiên A Điêu thông qua Triệu Nhật Thiên nhìn thấy Đàm Đài Thịnh cũng như một số tu sĩ khác trên màn hình, phần lớn tu sĩ đều đang di động dưới nước, dù sao không chỉ có mỗi cô và người khác có thù.
Ngặt nỗi A Điêu thấy Bách Lý Hóa Việt, Kiều Lưu Thủy và Hà Tự Kiếm đều tự bơi lội ở các khu vực khác nhau. Cô quyết đoán bơi vào sâu trong chỗ ít người, tránh được tầng nước cao có những người này.
Chẳng bao lâu, những người này đồng loạt hướng xuống đuổi theo.
(P2)
Tạo thành vòng vây với Đàm Đài Thịnh truy đuổi cô.
Mắt thường có thể thấy được, Tạ Ngọc Khanh nhìn thấy khi A Điêu bơi xuống sâu hơn, mấy người này đuổi theo không ngớt.
A Điêu chạy điên cuồng nhưng vẫn còn một khoảng cách với họ.
Đột nhiên! Trong bóng tối có lưỡi dao sắc bén từ bên cạnh đâm ngang vào, suýt chút nữa đâm thủng cổ họng A Điêu.
Năm giác quan của cô nhạy đến lạ, lần này không có bug Triệu Nhật Thiên cũng phát giác. Thế là cô vội vàng tránh đi, thân hình xoay chuyển, rút dao găm trên thắt lưng ra.
Keng keng! Lưỡi dao chạm vào nhau đôi lần, phía sau xuất hiện mấy cái bóng đen.
Nhanh quá! Bọn cô nhất loạt xuất hiện trong một cái màn hình.
Xui rồi, nhóm Đàm Đài Thịnh đã đuổi tới.
Cấp tốc giẫm lên đòn đá chân đối phương vừa tung ra, A Điêu lộn ngược trong nước bắn ngược về sau.
“Trần A Điêu!”
Đàm Đài Thịnh xuất hiện, vung lên thanh kiếm bén trong tay.
Vút!
Thanh kiếm trong tay kéo ra ánh sáng trắng, hướng về phía ngực A Điêu, chỉ cần bị thương nặng không gây chết người là được.
Hắn sẽ phế bỏ A Điêu! Để thành thích của cô ta thất bại ngay cửa thứ năm.
Cùng lúc đó, mấy người Bách Lý Hóa Việt đều hình thành liên minh với Đàm Đài Thịnh, đồng loạt tập kích phía sau cô…
Xoạt!
Bị vây công, A Điêu rơi xuống đám bùn nơi đáy nước, cả người lấm lem. Ngay giây sau, Kiều Lưu Thủy cầm trường đao nhảy bổ tới với bộ mặt tàn nhẫn.
Chết đi!
Lưỡi đao lao thẳng tới trước người cô.
Keng!!!
Lưỡi đao ghim trúng một rào cản vô hình.
Kiều Lưu Thủy: “!!!!!”
Mấy người bên Đàm Đài Thịnh: “...”
Trước mặt khán giả, A Điêu làm mặt quỷ với mấy người này và rồi giơ ngón giữa lên.
** má!!!
“Có lẽ là điểm thưởng gì rồi, nó đã nhận được.”
“Đáng chết!”
“Mấy người không có?”
“Không, bằng không đâu cần cẩn thận đến thế.”
Ai nấy sững sờ không ngờ được sẽ có biến cố như vậy.
Nhưng khán giả vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Tiếp theo họ sẽ cắm cọc ở đây?”
Không cần trả lời bởi lẽ mấy người này không có ý định rời đi thật.
Dù sao ở đâu cũng là tu luyện.
A Điêu phớt lờ bọn họ, sau khi điều khiển điểm không gian che chắn xong, mấy người nhanh chóng không nhìn thấy cô.
“Người đã biến mất, đi rồi?”
“Có lẽ là không, do kỹ thuật ở bên trong cũng nên, nó cố ý làm cho chúng ta tin rằng nó đã rời đi.”
(P3)
Bọn họ còn chưa biết chuyện tủy xương, A Điêu sẽ không nói cho bọn họ biết, gì thì gì cô cần nắm chặt thời gian luyện hóa tủy xương trong cơ thể.
Hiệu quả của tủy xương rõ ràng phải biết, cô mất một tiếng để vơ vét bảy tám cá nhỏ, hiệu quả sau khi luyện hóa có thể so sánh với mười tiếng không có cá nhỏ.
Tuyệt vời!
A Điêu đang phấn khích; cô thấy được da, thịt, máu và nội tạng được thấm nhuần qua quá trình luyện tủy xương đang biến đổi cấp kỳ, nhưng đây chỉ là bề ngoài.
Trong thực tế vào vài tiếng tu luyện trước đó, cô đã nhận ra thứ hồ nuôi dưỡng này nhắm mục tiêu tới chính là toàn thân được nuôi dưỡng.
“Căn cứ vào hiệu quả nuôi dưỡng, cho dù có là phần tinh thần nó cũng có tác dụng nhất định. Tổng cộng là da thịt máu nội tạng và xương cốt, đây là mức độ nuôi dưỡng nông nhất, đợi nuôi dưỡng đến một mức độ nhất định, nó bắt đầu nuôi dưỡng gân mạch...”
“Tôi nhớ trong sách của Lộc Sơn đã đề cập đến khái niệm nuôi dưỡng. Trong hệ thống đời đầu tiên, tu luyện nuôi dưỡng được chia thành năm giai đoạn, da thịt máu nội tạng - &gs; xương cốt - &gs; tủy xương - &gs; gân mạch - &gs; dây thần kinh.”
“Phần tinh thần là vô hình, nhưng các dây thần kinh mang tinh thần là hữu hình và nó khó nuôi dưỡng nhất.”
Nhờ biết khái niệm này, ngay từ đầu A Điêu đã có ý thức phân phối tủy xương đến da thịt máu nội tạng. Đằng ấy phải thừa nhận rằng lý luận đời đầu tiên thật mạnh mẽ, cũng như không phải chuyện nào cô cũng đi đường tắt, cho nên cô mới không làm bậy bạ trong quá trình này.
“Chỉ mới vài ngày, nuôi dưỡng xong cả năm giai đoạn là điều không thể. Trước tiên xây dựng da thịt máu nội tạng để tố chất thân thể đạt tới tối cao, chỉ sợ cửa cuối cùng có yêu cầu về việc này.”
Song nuôi dưỡng một hồi A Điêu cảm thấy không đúng. Chính vì thông qua đôi mắt của Triệu Nhật Thiên, cô thi thoảng có thể nhìn thấy người khác tu luyện. Sau khi linh dịch nuôi dưỡng tiến vào trong cơ thể, sẽ có một lớp ánh sáng thật mỏng. Người khác tu luyện sẽ có lớp ánh sáng bao lấy toàn thân, là các mạch hợp nhất, duy chỉ có cô thì khác.
“Bồn Cầu, cơ thể tôi có chỗ sai không?”
Bồn Cầu: “Nền tảng của cô hao tổn, đến bây giờ không thể hợp nhất.”
Như đã nói trước đây, nền tảng của cô đã được chữa trị, mặc dù mức chữa trị rất cao nhưng chung quy nó vẫn có chỗ đứt gãy, thành ra các mạch không thể hợp nhất.
Giả như chỉ tu luyện điều này thì chả sao cả, ngược lại chính xác chứng minh tố chất tuyệt vời thoạt đầu của cô, không nhìn thấy điểm giới hạn. Còn bây giờ… hình như A Điêu cảm thấy không ổn.
“Không đúng không đúng, cái hồ nuôi dưỡng này được chuẩn bị cho cửa thứ năm, thứ kiểm tra là tỷ lệ chuyển hóa tài nguyên. Nếu nó nhằm vào tu luyện chỉnh thể, vậy thì họ sẽ chú ý đến tính hợp nhất. Trong sách Lộc Sơn còn nhắc tới ‘hợp nhất thì tính linh’, cửa thứ năm có thể sẽ thi tính linh, chính là tất cả tố chất sẽ sinh ra tính linh sau khi dùng hồ nuôi dưỡng. Nếu như tôi không thể hợp nhất, tính linh không thể sinh ra, vậy chẳng phải cửa thứ năm tôi thua chắc rồi à?”
(P4)
Vốn đã thiếu một đống điểm trong huyết thống, vất vả lắm dựa vào phần tinh thần kéo tới vị trí thứ ba. Giả như cửa thứ năm quan trọng nhất không thi tốt vậy thì toi luôn.
Trước kia Bồn Cầu không coi điều này ra gì, ngặt nỗi hiển nhiên giờ Lộc Sơn nghĩ rằng tính linh hợp nhất quá quan trọng, có thể liên quan đến hướng tu luyện nó đâm ra họ có chỗ yêu cầu.
Giả sử A Điêu không có, chắc gì người ta sẽ chú ý.
A Điêu đau đầu, có điều suy nghĩ xong, cô mau chóng có quyết định.
“Tôi phải làm cho ra tính linh.”
Bồn Cầu cảm thấy cô ý nghĩ của cô viển vông phải biết.
“Cô đang đùa chắc? Nền tảng của cô bị phá vỡ, cần bao nhiêu tài nguyên để chữa trị. Cô nhìn hiện tại cô đã bỏ ra bao nhiêu mà mãi chưa thấy được tối đa, giờ mà chữa trị vội vàng là điều không thể trừ khi cô có thể lôi kéo bằng sạch tủy xương.”
A Điêu: “Không cần nhiều, tôi không cần phải chữa trị nó hoàn toàn, chỉ cần bắt một cây cầu nối tiếp với vết nứt gãy, để nó liên kết là được.”
Bồn Cầu: “Vậy cũng khó dữ lắm, chưa kể cũng cần thật nhiều tủy xương.”
A Điêu thở dài: “Tính linh được chia thành hai loại, hoặc tố chất cơ thể hợp nhất, hoặc tinh thần hợp nhất. Cậu cảm thấy hòa tan phần tinh thần trạng thái rắn của tôi rồi hợp nhất thành một sẽ khó khăn hơn hay cái này mới khó hơn?”
Bồn Cầu: “Vậy cứ chọn tố chất cơ thể đi.”
Phần tinh thần của cô? Một viên cầu rắn chắc lớn đến vậy, mỗi lần toàn gặp chuyện ngoài ý muốn nó mới hòa tan một chút, không thể chạm nó được.
Cũng không thể nào để cô đi tìm chết.
.....
A Điêu nói làm là làm ngay, dừng tu luyện, dùng bí pháp quan sát bên trong cơ thể tìm được chỗ căn cơ đứt gãy.
Nơi này tựa như một chuỗi gen, nó bị đứt gãy, tạo thành hai khối tròn có linh, kế đó biến thành hai viên linh đan. Mặc dù mức độ tự do được cải thiện nhưng kể từ khi Lộc Sơn yêu cầu hợp nhất, A Điêu tạm thời nghĩ rằng trong hệ thống kiến thức cao cấp hơn của người ta, hợp nhất mới là con đường đúng đắn.
Chả là về sau cô đã nhận ra hai viên linh đan tách nhau ra rồi có thể làm cho cô hoàn thành tiến độ tu luyện thật đấy, tuy nhiên càng mạnh mẽ, chúng nó sẽ càng độc lập, dễ dàng chia tố chất cơ thể chính của cô thành hai, về sau cô muốn hợp nhất hai viên linh đan sẽ có độ gieo neo cao hơn.
Nếu không sớm tạo ra cầu nối giữa hai bên, cô sợ chờ tới khi mình đột phá cấp Vi Quang, hai viên linh đan càng khó để điều khiển.
Nhưng một khi tính linh hợp nhất được sinh ra, đương nhiên cả hai tụi nó sẽ bị tính linh khống chế, dẫu có là chia tách hay hợp nhất vẫn dễ dàng hơn nhiều.
Điều này cũng là cân nhắc về lâu dài.
A Điêu dùng thái độ cẩn thận hơn cả việc phân chia sợi tơ tinh thần để hướng dẫn chấm sáng tủy xương rơi vào vết đứt gãy, cẩn thận thấm nhuần nuôi dưỡng.
Lấp đầy nó từng chút một.
Ba phút sau, A Điêu biểu hiện đầy đau khổ, tủy xương không đủ, còn lâu mới đủ.
Phải làm gì đây, bên ngoài đầy những người muốn xử cô, nhưng không đi ra ngoài để bắt cá tủy xương nhỏ cũng không thể.
Phải làm gì mới để mấy người này vừa không ảnh hưởng đến chính mình và cô vừa bắt được cá tủy xương với số lượng lớn?
(P5)
Trước hết, phải hiểu tại sao cá tủy xương nhỏ tụ tập, biết bơi.
Lúc này Triệu Nhật Thiên cũng một mực quan sát màn hình trong khi A Điêu nhìn thông qua bốn con mắt…. Lòng bàn tay thả ra một khối nhỏ tủy xương, A Điêu quan sát thật gần và thấy rằng giữa chúng có liên kết với nhau.
Vì đâu các hạt tròn tủy xương phân tán lúc đầu lại tụ tập về sau?
Bởi vì bọn chúng đang tìm kiếm đồng loại, mong muốn hợp nhất.
Ban đầu bọn chúng là một phần chỉnh thể, bây giờ trở thành vô số các hạt tròn rải rác, mãi mang một nỗi chấp nhất.
Chúng muốn tìm thấy nhau.
A Điêu đăm chiêu, đột nhiên dán một phần tủy xương vào nền móng đứt gãy, còn lại một phần tủy xương được giải phóng.
Cô đang cố gắng thử nghiệm.
Bồn Cầu: “Cô muốn để mình làm mồi nhử, để bọn nó tới tìm một cách tự nhiên?”
A Điêu: “Thử xem sao.”
Thử nghiệm này nhanh chóng... thất bại.
Tủy xương được giải phóng chạy ra ngoài, nếu không do A Điêu nhanh tay chụp lấy trong điểm không gian, bọn chúng đã chạy hết từ lâu.
Không được rồi?
A Điêu nào thất vọng, sau khi trầm tư một lúc, thốt nhiên cô hiểu ra.
“Chúng là xác của người cấp tông sư còn sót lại, hiển nhiên chỉ có cảm giác đối với người cấp tông sư trở lên.”
Suy nghĩ một hồi, A Điêu bắt đầu dựa theo các mạch phân bổ trong thân thể tông sư trong tay lúc trước nhằm phân bố lại sợi tơ tinh thần một lần nữa, cố gắng mô phỏng ra cảm giác tồn tại của mạch tinh thần của tông sư, dụ dỗ bọn nó đến đây.
Cũng may hiện tại phần tinh thần của cô và sợi tơ tinh thần không còn là chuyện đùa. Tuy rằng dưới sự giam cầm cô không thể sử dụng phần tinh thần, song sợi tơ tinh thần bên trong vẫn có thể tự điều khiển, bố trí nó ở não bộ là được. Chưa kể cường độ phần tinh thần cùng với sợi tơ tinh thần của cô đã có thể sánh bằng tông sư, bằng không chỉ có mỗi kỹ xảo thôi vẫn không đủ mô phỏng mạch tinh thần của người ta.
Ba giờ sau, A Điêu lại giải phóng tủy xương.
Lần này tủy xương được giải phóng trôi nổi trong nước trông hơi bối rối nhưng không cố gắng thoát khỏi điểm không gian như trước, thay vào đó chúng bơi xung quanh A Điêu một hồi… Ngay trong lúc A Điêu và Bồn Cầu đồng loạt căng thẳng.
Vút vút vút.
Bọn nó đều chủ động chui vào cơ thể A Điêu.
Mẹ kiếp! Được rồi!
A Điêu nhếch miệng cười: “Ôi chao! Bỗng nhiên cảm thấy căng cơ bị đứt gãy của tôi có lẽ mang lại lợi ích.”
Kế hoạch câu cá đã hoàn thiện, mỗi tội trước đó cô phải làm sao để người khác không kéo chân mình.
Hoặc để cho người khác cắt đứt con đường làm giàu.
(P6)
.....
A Điêu rút đi những điểm không gian che chắn, bơi ra ngoài. Bơi đâu đó vài trăm mét, cô đang tính… Bất thình lình có một bàn tay từ phía sau dòng nước trong tối vươn ra, bóp chặt cổ cô, đang định bóp nát xương cổ cô.
A Điêu trở tay đâm thẳng vào mắt đối phương.
Xoạt!
Đối phương lùi lại, rút ra con dao găm chém cái xoát…
A Điêu dùng mu bàn tay chống đỡ, đến khi thấy cả máu thịt, chân cô đạp về phía mặt đối phương.
Hai cánh tay đối phương đã chặn lấy. Trong bóng tối, A Điêu chỉ nhìn thấy máu tươi chảy ra trên người mình, người này trông mặt mày xa lạ phải biết.
Người này là?
Tên Phục Giao gì đó?
Mẹ kiếp, người này hoàn toàn không có tên trên bảng nhưng té ra bản lĩnh lại mạnh đến vậy, chưa kể cứ ẩn núp dưới nước thật lâu chứng tỏ một mực chờ cô ở gần đây.
Cho nên tố chất kìm nén của y cũng cực cao.
Nói rõ tên này ẩn giấu thành tích.
A Điêu thấy rõ người, trong nỗi kinh hãi, cô phát hiện có dao động tại dòng nước ở nơi khác.
Thôi xong, gần đây có người khác!
A Điêu cấp tốc đè nặng người chìm xuống, bơi về hướng hạ lưu.
Phục Giao ở bên trên hối hả đuổi theo, còn bóng đen bên ẩn nấp trong bóng tối cũng cùng y đuổi theo A Điêu.
Hơn nữa tốc độ của hắn còn dữ dội hơn, gấp đôi Phục Giao, nhanh hơn cả A Điêu, tựa hồ là vua sinh ra ở dưới nước, chớp mắt là đuổi kịp A Điêu.
Má má má! Cá lớn từ đâu ra!
Mà lại lẩn tránh sự phát hiện của màn hình, cô không thấy bọn họ trốn ở gần đây.
A Điêu sợ muốn chết, gấp gáp bơi vọt đi… Bóng hình trong bóng tối chực hình với bóng, thoạt trông đâu khác gì một tên giết người bi3n thái đuổi theo một cô gái vào một con hẻm tối tăm trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị. Hắn bị bóng đêm phủ lấy, cơ thể chìm dưới lớp áo choàng rộng và cái mặt nạ, đuổi theo không ngơi và càng ngày càng gần…
Đột nhiên hắn thoáng vụt lên, khi còn chưa thấy rõ mặt đã cào một đường về phía sau lưng A Điêu.
Xoát!
A Điêu biến mất không tăm hơi.
Dòng nước trước mắt khẽ dao động.
Hắn lơ lửng trong nước, Phục Giao phía sau đuổi theo nói nhỏ: “Không đuổi kịp?”
“Không, vào cửa không gian rồi, có lẽ giờ đã quay lại tầng thứ ba. Xảo quyệt ghê.”
Họ cố tình chờ đợi cô ra khỏi điểm không gian một khoảng rồi bịt kín con đường trở lại điểm không gian là để săn lùng cô, sẵn sàng loại bỏ cô.
Nào có ngờ… người này hệt con cá chạch.
“Đổi sang người khác, loại bỏ từng người một.”
“Đi!”
Hai người rời đi, đi săn các thí sinh quái thai khác.
Và cảnh này cũng được khán giả nhìn thấy, họ sợ hãi muốn chết.
“Tôi còn ngỡ mình đang xem phim kinh dị.”
“Kh ủng bố.”
“Bọn họ nhằm vào Trần A Điêu sao?”
“Không, họ đang nhắm vào tất cả các quái thai, loại bỏ và đàn áp quá trình người khác nuôi dưỡng trong nội quy cho phép, mở rộng lợi thế của họ. Nhưng rõ ràng, ngay cả khi chỉ có hai người hợp tác, họ vừa chuyên nghiệp vừa đáng sợ hơn nhóm Thất hoàng tử và Bách Lý Hóa Việt.”
“Chắc chắn rồi, Phục Giao kia cũng là một con cá lớn, dám cá thành tích cũng rất mạnh, mẹ kiếp, che giấu thật sâu mà.”
(P7)
Khán phòng nghị luận ầm ĩ là thế nhưng đều nhắc tới thân phận của một người.
Họ không nhìn rõ được người ta, đối phương chẳng khác nào ma quỷ hòa mình vào bóng tối dưới nước.
Tiêu Cận: “Huyết thống của đối phương hoặc có liên quan đến vùng biển, hoặc dắt dây đến nguyên tố hắc ám; cho dù bị giam cầm, thiên phú vĩnh viễn của cơ thể chính này vẫn có tác dụng. Giống như người mang huyết thống cá bơi sẽ lượn dưới hồ nuôi dưỡng này hệt cá gặp nước.”
Tiêu Khiết La cũng ngỡ như vậy, có điều sau khi xem xét những người nổi lên mặt nước bấy giờ: “Phục Giao nghe theo mệnh lệnh của người này mà lại nghe theo dạng biết trên dưới, không thể xem nhẹ người ẩn nấp này. Chẳng lẽ lần này trong nhóm thí sinh còn có thế lực lớn mạnh độc lập bên ngoài tông sư vương tộc?”
Loại thế lực nào có thể điều khiển thiên tài như Phục Giao?
.....
Soạt!
A Điêu xuất hiện ở vùng ranh giới có khe nứt tại cửa thứ ba, nhảy ra khỏi mặt nước, ôm cánh tay đau đớn tức giận không nguôi: “Mẹ kiếp, đám ngu ngốc này, chờ đó đi!! Chờ tao làm ra tính linh hợp nhất, sau đó nện chết cái nhóm này!”
Một cái lỗ đẫm máu thật lớn, cắt tới tận xương.
Đau quá.
Bồn Cầu: “Cô không nhìn thấy khuôn mặt của người thứ hai? Không thể coi thường người này, tôi thấy tốc độ kia thôi đã hãi, chỉ sợ thể chất không thua gì Đàm Đài Thịnh.”
A Điêu: “Không thấy hẳn hoi, hình như người kia có thiên phú đặc thù như lớp ngụy trang của tôi. Quên đi, làm chuyện chính trước.”
A Điêu không bao giờ so đo khi người khác đối phó với cô theo quy tắc thi đấu. Thi đấu mà thôi, không mất mặt, nhưng để cô chịu thiệt là không được.
Nhất định cô phải lấy lại điều thiệt thòi này!
Quay đầu, A Điêu chạy ngay vào con đường nhỏ.
Tại sao cô lại đi? Khán giả theo tầm nhìn của cô nhanh chóng nhìn thấy cô chạy vào khu rừng tầng thứ nhất.
Làm gì đấy?
Hái trái cây, hoa cỏ này nọ…
Mọi người: Tôi bấm ngón tay tính toán toàn bộ đám này có độc hết.
Cô hái thật nhiều, đoạn ngồi xếp bằng trên mặt đất và nghiền nát tất cả các loại trái cây hoa cỏ độc này cùng với nhau.
Số lượng thật sự nhiều, hơn mấy trăm cân.
“Dám mai phục tao, đầu độc chết tụi bây đầu độc chết tụi bây đầu độc chết tụi bây!”
Cô lẩm bẩm.
Và phần lớn chất độc bị cô khuấy thành màu đen… trông sềnh sệch thật kinh khủng.
Anh cả Đoan Mộc nhận ra tên của những thực vật này: “A, hình như là bí dược dung hợp bảy bảy bốn mươi chín loại độc của đời đầu tiên, Thất Tuyệt Tán, nó biết?”
Những người khác trong nhà họ Đoan Mộc: “Không phải chơi cho vui thôi à?”
(P8)
Anh cả Đoan Mộc: “Không phải cứ đập nát loài này trộn với loài kia là thành một loại độc dược, chất độc này là một loại chất mới, khi thêm một quả độc khác vào sẽ biến thành chất khác. Hệt như phản ứng hóa học, thứ tự anh bỏ đồ vào khác nhau sẽ tạo ra món khác nhau. Cho nên khi trộn lẫn bốn mươi chín loại thuốc với nhau thì sản phẩm cuối cùng sẽ khác nhau và điều nó muốn làm bây giờ là dung hợp bí dược kịch độc.”
Có người hỏi: “Vậy, độc tính như thế nào?”
Anh cả Đoan Mộc sờ cằm: “Bởi vì ở trong thế giới giam cầm không cách gì dùng linh năng thúc dục, độc tính yếu hơn mấy chục lần nhưng vẫn còn dùng được.”
Ai đó thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn vô thức hỏi: “Nhưng dưới sự giam cầm, lớp giáp chống của họ cũng vô dụng thôi. Thành ra …”
Anh cả Đoan Mộc: “Vậy thì chết bất đắc kỳ tử.”
Cha mẹ ơi!
Để trả thù người khác, không tiếc tốn nhiều thời gian tới vậy để làm thuốc độc, chả thèm tới hồ nuôi dưỡng luôn, đúng là kẻ tàn nhẫn.
Mọi người: “...”
Vương tộc quyền quý và những người liên quan đều theo bản năng sờ điện thoại di động.
Thật muốn gọi điện thoại cho điện hạ / thế tử / công tử.
Chạy đi!
.....
Dưới nước, từng người trong đám Tạ Tam bị tập kích, có khi là người bên nhóm Đàm Đài Thịnh lập ra gây nên, có khi là… hai người bí ẩn.
Ba tiếng sau, những người bị tấn công mang vết thương lần lượt trở lại bệ đá, kể cho nhau nghe một số tình huống, bấy giờ mới rõ mười mươi.
“Phục Giao? Bên cậu gặp Phục Giao?”
“Ủa không phải bên cô cũng thế à?”
“Tôi gặp nhóm Bách Lý Hóa Việt!”
“Mẹ kiếp!”
“Hai nhóm người này điên rồi!
“Làm sao đây?”
Hai nhóm người, một đợt người đông thế mạnh, một đợt ít người nhưng quỷ quyệt hung hãn, chỉ trong vòng vài giờ đã tập kích mấy trăm người, hơn nữa phần lớn lại là mấy người xếp hạng cao, ngay cả bọn Tạ Tam cũng bị thương. Nếu không phải bên Tạ Tam có kha khá người, gần đó có người tới trợ giúp làm đối phương vội vã lui ra, Tạ Tam thiếu chút nữa đã tàn phế.
Năm giác quan Thẩm Họa Kính siêu cường, ước chừng nhận ra hung hiểm ở dưới nước bèn kịp thời mang theo Hùng Trữ Mặc đi lên, tụ họp cùng với những người khác. Ngay cả hai người bọn họ còn như thế huống chi là những người khác. Phóng mắt nhìn lại, không ít người dính máu toàn thân.
Ôm vết máu trên bụng, Tạ Tam thở ra một hơi, nói cảm ơn Đoan Mộc Thanh Ương. Đoan Mộc Thanh Ương cười khổ: “Coi như là tự bảo vệ mình, anh mà tàn phế thì người tiếp theo chính là tôi. Phải tìm thêm vài người.”
(P9)
Ánh mắt cô ta đảo qua, nhìn về bọn Tống Linh cũng quay trở lại bệ đá.
Người ta cũng nhìn qua.
Không nói chuyện, giao tiếp bằng mắt. Tống Linh khẽ gật đầu, liên minh đã thành.
Ở phía bên, sở dĩ Tống Linh đồng ý với liên minh cũng vì một chuyện.
“Bây giờ sắp đến thời gian rồi, A Điêu rất có thể sẽ quay lại giao trái cây cho bọn họ.”
Nhiêu Tuyết Nhã giật mình: “Hiện tại những người đó đang ngồi xổm ở phía dưới muốn mai phục A Điêu?”
Tống Linh mím môi: “Nếu là tớ, tớ nhất định sẽ làm như vậy.”
Vậy A Điêu sẽ đến chứ? Giả thử cậu ấy đến thật, họ phải đi xuống giúp đỡ.
Mặc kệ có tới hay không, hiện tại đã đến ban đêm, đoan chắc nhóm của Đàm Đài Thịnh và hai người Phục Giao sẽ đến khu vực này nghỉ ngơi.
Vừa nghỉ ngơi, vừa chờ Trần A Điêu xuất hiện.
Thời gian sẽ đến nhanh thôi.
Đàm Đài Thịnh mai phục dưới nước có thể nhận ra sự tồn tại của Phục Giao gần đó. Có điều đoán không ra hành động của người kia và giờ người ta còn chưa xuống tay với bọn họ, thế là hai bên xem như miễn cưỡng không quấy nhiễu tới nhau.
Phỏng chừng đều muốn lợi dụng đối phương thanh lý thí sinh khác.
Ít nhất hiện tại đám người Tạ Tam đều bị bọn họ làm bị thương nặng, tổn thất ít nhất hai ngày thời gian để nuôi dưỡng, gần như hoàn toàn không có cách nào xuống nước trong khoảng thời gian này.
Phần còn lại là đánh lén bọn thiên tài hàng đầu như Trần A Điêu.
Đó là hai mươi người đứng đầu trong bảng tổng xếp hạng.
Trong lúc chờ đợi, Đàm Đài Thịnh và Phục Giao cấp kỳ nhận ra sự tồn tại của A Điêu.
Nó đây rồi!
Tại thời điểm này, A Điêu đi tới thật. Cô đi ra khỏi cổng dịch chuyển không gian, đi lên, nhanh chóng tiếp cận bệ đá.
(P10)
Tất nhiên cô cũng nhìn thấy hai nhóm người vây quanh.
Khá lắm, ít nhất 40 50 người à?
Đàm Đài Thịnh đã lung lạc nhiều người đến thế cơ?
A Điêu ngạc nhiên, cô đã bị bao vây!
“Trần A Điêu!” Đàm Đài Thịnh vừa nghĩ tới cảnh mình bị treo lên đánh hơn nửa ngày đã thấy tức anh ách muốn chết.
Chỉ là một đứa Trần A Điêu, vì đâu để hắn ăn thiệt thòi lớn đến vậy.
Nó xứng à!
Bên khác, Phục Giao không mang nhiều yêu hận tình cừu đến vậy, mục đích của y là loại bỏ một ít người có thành tích xuất sắc.
Tào Quyện Chi giảo hoạt, mang hành tung bất định, còn Trần A Điêu vênh vang, chưa từng che giấu tung tích, không loại bỏ cô thì loại bỏ ai đây?
Nom ra đã bị bao vây, A Điêu toan chạy trốn, vậy mà cô vẫn bị Đàm Đài Thịnh và Phục Giao có tốc độ nhanh nhất chặn đường trái phải.
Ngay khi hai người đồng loạt ra tay.
A Điêu lấy đồ ra khỏi ba lô.
Đám người Đàm Đài Thịnh nhìn thấy: “?”
Khán giả: Thôi thôi thôi, điện hạ ơi, ngài toi rồi!
A Điêu không nói dông dài đã xé rách nó.
Bên trong gói nén bung ra ồng ộc… một chất lỏng đen khủng khiếp.
Nó pha loãng trong nước, nhuộm đen hàng trăm mét khối nước tựa như mực…
Là độc! Trần A Điêu chết tiệt!
Đàm Đài Thịnh và Phục Giao quay đầu bỏ chạy, hơn nữa còn ngậm chặt miệng mũi, ngặt nỗi dịch đen này đã chạm vào da bọn họ.
Độc tố điên cuồng xâm nhập.
Yếu đuối, ghê tởm, nôn mửa...
Toang rồi.
Lúc này trong lúc dịch đen cuồn cuộn, A Điêu chạy lên, người đầu tiên cô sờ đến chính là cánh tay Phục Giao.
Rắc phựt!
Cô cứng rắn xé cánh tay y từ phía sau, Phục Giao đau đớn, cố gắng đấu tranh trong sự suy yếu. Nhưng A Điêu tàn bạo thế nào cơ chứ, rắc phựt hai lần và kéo đứt một cánh tay khác của y, liền kề là đánh gãy hai chân y.
Tay chân bị phế bỏ, y đành phải chìm xuống nước. A Điêu lạnh lùng nói một câu: “Đồ chó trốn chui nhủi, đi cứu thằng bạn chó của mày đi, tốt nhất là đi cho sớm chứ không dựa vào thể chất của mày chỉ e cũng không kham nổi độc tố quá lâu.”
“Tất nhiên nếu họ sắp chết, cũng có khả năng được mấy thầy cô cứu ra.”
Đoạn, cô quay trở lại và lao vào thủy triều độc tố, đuổi theo và đánh gãy xương từng người trong nhóm Bách Lý Hóa Việt.
Dám mai phục mình? Hừ hừ hừ!
Cho độc tàn phế, đánh gãy xương luôn!
(P11)
.....
Dòng nước đen hù không thấy rõ người nhưng đều nghe được tiếng kêu thảm thiết.
Trần A Điêu như ma quỷ, liên tục bắt giữ và bẻ gãy xương người ta trong không gian có độc tố giải phóng.
Phực, phực phực!
Từng đôi tay đôi chân của mấy sinh bị hủy bỏ, chìm vào trong nước.
Ngay cả Bách Lý Nhàn Quân cũng bị cô đánh gãy xương thắt lưng. Hên sao cô dịu dàng với nữ tu sĩ hơn, không đánh gãy chân tay.
Hủy, hủy, hủy!
Ít nhất mấy ngày này bọn họ đừng hòng mơ tới chuyện nuôi dưỡng, cứ ở trên đó dưỡng xương khôi phục rồi bàn sau. Giam cầm thì giam cầm chứ năng lực chữa trị của cơ thể chính vẫn còn đó.
Chỉ là phế bỏ tầm vài ngày thôi.
Đám gia chủ đang sảng khoái lại siết chặt nắm đấm.
“Thật kỳ lạ, bản thân nó không dính độc? Sao trông nó vẫn bình thường?”
Nhà họ Đoan Mộc có sự hiểu rõ cao đối với thực vật học, anh cả Đoan Mộc cho hay: “Vậy thì đơn giản lắm, nó phối ra thuốc giải chứ sao.”
Con nhóc này lợi hại phải biết, bậc thầy hệ độc.
Cái gì cũng tinh nhưng mắt thì dị tật.
Sao lại chú trọng Triệu Nhật Thiên chứ.
Mọi người: “...”
Cho nên A Điêu có thuốc giải bây giờ là vua dưới nước, dù sao sau khi độc dược pha loãng, cô đã sử dụng tốc độ nhanh nhất bẻ gãy xương của tất cả mọi người ngoại trừ Thất hoàng tử. Không phải cô không dám làm mà thể chất người này quá mạnh mẽ, sợ làm không nổi. Có điều cũng không sao cả.
Hắn đã trúng độc.
Xoát!
Thất hoàng tử bỗng không lao ra khỏi mặt nước, đám người trên bệ đá hoảng sợ, nhao nhao né tránh rồi muốn xem đối phương có ý xấu hay chăng. Vậy mà thứ bọ họ nhìn thấy chính là Điện hạ tôn quý ôm ngực.
Ủa không phải, trông giống dạ dày?
Bọn Tống Linh vừa nhìn thấy là mi tâm nhảy dựng, tiếp theo… Ọe!
Thất hoàng tử ói một bãi!
Sùi bọt mép.
Cả bọn: “!!!!”
Không lâu sau, lại có vài người xông lên, không nói một câu đã nằm sấp xuống đất... miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng dã, cả người co giật.
Bốp! Bị cánh tay co giật của đối phương đánh trúng, Hùng Trữ Mặc yếu đuối táng đởm tới mức tránh xa, trái lại Thẩm Họa Kính nhìn kỹ: “Bọn họ đều trúng độc.”
Trúng độc? Độc gì?
(P12)
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy mặt nước quay cuồng, dòng nước vốn trong suốt chuyển sang màu đen chực có yêu quái kinh khủng nào đó đang hiện hình…
Soạt, Trần A Điêu lao lên, nhìn hau háu vào đám độc đang chảy khắp người và cười toe toét với cả bọn: “Tôi đến rồi đây, hôm qua là ai để trái cây ở chỗ tôi thì tới đi tới đi, cô bé thương nhân A Điêu bình thường đến rồi, đưa trái cây hoa quả cho mọi người đây!”
“Chị Đoan Mộc đúng không? Cái này là của chị.”
Cô lấy ra một quả. Đoan Mộc Thanh Ương nhìn độc dược quay cuồng bên cạnh A Điêu, lại nhìn Thất hoàng tử đang sùi bọt mép, bỗng nhiên không muốn lắm.
Lại nói chất độc này đã được pha loãng trong nước, sẽ không chết người đâu.
Mỗi tội… phế đi đâu đó vài ngày thôi.
Nhìn cả vùng nước đen như mực, Giang Chu chửi rủa trong lòng nhưng ngoài mặt cứ bày vẻ bình tĩnh, than thở rằng: “Xưa nay A Điêu nhà chúng tôi có tấm lòng nhân hậu, thiếu chút nữa bị người ta hại mà giờ lại ra tay có chừng mực đến vậy...”
“Anh nhìn coi, người trên bờ đều ổn hết.”
“Nó làm thế để trả thù à? Đâu có phải!”
Lúc này, A Điêu vừa thực hiện giao hẹn đến đưa trái cây vừa giải thích: “Thưa quý vị, tôi không cố ý phóng độc, không phải sợ các bạn chết đói hết à?”
“Nào nào, anh Mặc, trước cảm ơn anh đã bảo vệ tôi nha, tôi sẽ giảm giá cho anh 10%...”
“Thượng Đế Như Lai Quan Âm làm chứng, tôi thật sự chỉ muốn kinh doanh trái cây.”
Lời này vừa dứt, mặt nước ùng ục nổi lên quá nhiều cánh tay cái chân gãy.
Hình ảnh không phải kinh dị bình thường.
A Điêu suy nghĩ, yếu đuối hỏi: “Ăn chay hai ngày rồi, mọi người có muốn ăn mặn không?”
Đoan Mộc Thanh Ương đang ăn trái cây: “...”
Mặc Dư Ngã: “?”
Giảm giá gì? Giảm giá trái cây hay giảm giá thịt?
.....
A Điêu không quan tâm những người này phản ứng ra sao, có là gì thì cô vẫn cần cù đưa hết hoa quả giống như nhân viên chuyển phát nhanh xong, cô ngó lơ bọn Thất hoàng tử, thẳng thừng xuống nước một lần nữa.
Bây giờ khu vực vùng nước của họ gần như tràn đầy độc dược pha loãng, phải mất một thời gian để nó phân tán và họ mới xuống nước được. Còn những người đã trúng độc kia… cứ nằm đi.
Những người này gần như vô dụng, ngay cả khi có ai miễn dịch được độc tố, chỉ cần không tụ họp thành một bầy, A Điêu sẽ không sợ.
(P13)
Có thể đi làm chuyện kế tiếp rồi!
“Thưa các anh chị em, tiếp theo đám trái cây hoa quả này để mọi người tự phân chia. Này, đây là ba lô.”
“Để nó trên người tôi nói không chừng sẽ bị người ám sát, thê thảm quá, vì đâu ai nấy đều đối xử với tôi như vậy?”
A Điêu ném ba lô cho Đoan Mộc Thanh Ương, mang theo vẻ mặt đau đớn chìm xuống.
Mọi người: “...”
.....
Dưới nước, A Điêu đã dọn sạch cho mình một khu vực mà những thí sinh khác không dám tới, nhưng vì sự an toàn, cô vẫn bố trí đám chất độc còn sót lại.
“Ước tính độc tố sẽ phai nhạt sau 6 tiếng và hầu hết mọi người cũng có thể chịu đựng được. Mình chỉ có 6 tiếng.”
“Bắt đầu!”
A Điêu bắt đầu kế hoạch dụ dỗ cá tủy xương khổng lồ của riêng mình!
Phải là cá lớn mới được!
Cô phải sinh ra tính linh trước khi tiến vào cửa thứ 5, bằng không cô sẽ bị loại bỏ tại ngay cửa này!
Chẳng bao lâu, cô ngụy trang thành cơ thể người mang cấp tông sư và nhìn thấy từng chút chấm sáng tụ tập về phía mình.
Vào thời điểm đó, trên khán phòng bên ngoài phòng thi, tất cả mọi người cũng nhìn thấy cảnh này.
Thật ra họ không thể nhìn thấy những gì cô đã làm trong cơ thể của mình, song hiển nhiên giờ đây cô có cách để bẫy những điểm sáng ấy.
Nhiều hiệu trưởng mơ hồ, không biết tình hình gì, dù sao họ không ở bên trong đó. Trái lại có một số giáo viên Lộc Sơn khá ngạc nhiên, trò chuyện riêng với nhau.
Nhưng có một điều chắc chắn.
“Nó cố tình tạo ra độc tố phủ lên vùng nước đó để xua đuổi các thí sinh khác, không để bọn chúng can thiệp vào việc nó chiếm đoạt những lợi ích của chấm sáng.”
“Trần A Điêu này... ngoan độc phải biết, cũng tuyệt vời cùng cực.”
Nó chưa từng nghĩ làm thế sẽ gây ra tổn thất lợi ích của bọn Tống Linh. Có là gì nó vẫn tay tàn nhẫn quả quyết, nên ra tay liền ra tay, không vì ai mà nhăn nhó do dự.
“Là người làm việc lớn.”
Gia chủ nhà họ Đoan Mộc ít người than thở: “Đã là kỳ thi hiển nhiên tất cả mọi người đều kẻ địch tiềm năng, nếu tập thể hưởng lợi là tốt nhất, nếu không thể thì cứ áp chế trên diện rộng, chỉ để mỗi bản thân mình mạnh, đủ tàn nhẫn!”
Quan trọng nhất là muốn làm việc lớn phải có năng lực làm việc lớn.
Thí sinh nào có bản lĩnh tạm thời sử dụng các vật liệu để chế tạo độc tố phức tạp này?
Nó có.
Toàn bộ tri thức đã học được đã trở thành bản lĩnh của nó.
.....
Năm tiếng rưỡi sau, Thất hoàng tử tỉnh táo lại sớm. Hắn nhìn dòng nước chỉ còn lại màu đen mỏng manh; lại nhìn thấy đám người Bách Lý Hóa Việt đã được các thầy cô xuất hiện cứu lấy đang hôn mê bất tỉnh trên bệ đá. Các cánh tay cẳng chân của họ đang mọc lại và hồi phục, có điều đoan chắc mấy ngày này họ sẽ không xuống nước được nữa. Mặt Thất hoàng tử đen trông như thể vắt ra được chất độc.
(P14)
Nhưng, hắn hãy còn bình tĩnh.
Tình hình không đúng lắm, tại sao cô ta lại làm thế?
Chỉ để chống lại họ?
Sao mà… cứ cảm thấy cô ta đang chuẩn bị gì đó.
Thất hoàng tử là một người tàn nhẫn, thể chất cũng mạnh, sau khi độc tính phai bớt, hắn bỗng không lao xuống nước cái phốc. Cùng lúc đó những người ở khu vực khác cũng xuống nước.
Cho nên Thất hoàng tử này có khả năng kháng độc thật mạnh đấy!
.....
Triệu Nhật Thiên thông qua màn hình tập trung vào tất cả những người xuống nước trong khoảng thời gian này.
Tu sĩ bình thường đều sẽ chờ nọc độc hoàn toàn tan đi mới xuống nước, chỉ có người mang thể chất rất mạnh, hoặc có miễn dịch với độc tính ở mức độ nhất định, hoặc nhận thấy cô làm việc khác người, mới có thể xuống nước.
Loại người này là cá lớn, trong đó phải có cả con cá lớn điều khiển Phục Giao.
A Điêu ghi lại tất cả những người này và một danh sách xuất hiện.
Đàm Đài Thịnh, Mặc Kì Kiến Ai, Tào Quyện Chi, Triệu Phật Thú, Liễu Thập Thất, Sư Khuynh, Qua Kiềm...
Có thật nhiều người.
A Điêu cau mày, có điều cô không dự định hoàn toàn tập trung vào họ hết. Những người này đến nhanh hơn cô dự đoán, không thể đợi tới 6 tiếng.
Ở một chỗ sâu dưới nước, nhìn thấy một con cá xương tủy siêu lớn dài năm mét đã tụ tập trước mặt mình, A Điêu quyết định nuốt chửng nó.
Nhanh nhanh nhanh!
Các điểm sáng tủy xương khổng lồ tràn vào cơ thể cô, và ở một bên khác, đám người đã xuống nước gấp rút bơi về phía dưới.
Một lát sau bọn họ ngừng lại.
Dưới nước hẻo lánh và sâu thẳm, không có bóng người.
Người đâu?
“Điểm không gian.”
Tào Quyện Chi thở dài, lợi hại đấy Trần A Điêu.
Mặc dù không biết cô đã làm những gì nhưng tôi linh cảm chắc chắn là một lợi ích cực lớn, có lẽ từ bây giờ tôi sẽ không dây dưa với cô nữa.
Nếu đã như thế! Dừng cương trước bờ vực, chuẩn bị cho cửa thứ năm thôi!
(P15)
Tào Quyện Chi quyết đoán bơi vào bóng tối, tìm một điểm không gian khác.
Y cũng có quà thưởng.
Mạnh yếu thắng bại phụ thuộc vào bốn ngày sau.
Những người khác không yên tâm về nhau, nhanh chóng tản ra. Trong bóng tối, một bóng người phán đoán hạ xuống gần không gian ấy. Biết rằng A Điêu chắc chắn đang trốn trong đó song hắn không có thời gian để ngồi canh.
Điểm sáng đó hắn thấy được là các hạt tủy xương, không biết Trần A Điêu này dùng cách gì…
Không thể loại bỏ cô ta, cuối cùng thành tai họa ngầm, mỗi tội thời cơ tốt nhất đã mất.
Còn lại cũng đành phải xem đợt thi tại cửa thứ năm, hơn nữa còn không chỉ có mỗi một Trần A Điêu.
Có người khác cũng mang mối đe dọa ẩn giấu trong số những thí sinh này.
.....
Chạy mau chạy mau chạy mau!
A Điêu lấy được một đám đồ tốt bèn chạy còn nhanh hơn trộm, cấp tốc chui vào trong điểm không gian. Giờ phút này, điểm sáng tủy xương trong cơ thể cô gần căng đầy nổ tung.
Ha ha ha, quả nhiên không có những thí sinh này chia sớt tủy xương, lượng tủy xương tích lũy dưới nước cực kỳ khổng lồ, hơn năm giờ mà đã dụ được quá nhiều điểm sáng tủy xương.
Có vẻ đã đủ cho cô luyện hóa xây dựng một cây cầu nối căn cơ.
Kết nối với nó, sinh ra tính linh!
Nhưng cũng không thể gián đoạn việc nuôi dưỡng, dù sao cũng chỉ là quá trình cùng làm thôi.
A Điêu xua đi những suy nghĩ đâu đâu, bắt đầu điên cuồng tu luyện...
Có lẽ bị A Điêu k1ch thích, không ít người nhận ra những điểm sáng đó mới thật sự là trọng điểm. Có người nhìn thấy sự tồn tại của tủy xương cá nhỏ bèn săn bắt chúng dưới nước. Thời gian qua từng ngày.
Bốn ngày sau, vào lúc 2 giờ sáng, các giáo viên Lộc Sơn đã xuất hiện trên bục cao. Tại thời điểm này nhiều thí sinh đã thức dậy và có dự tính tiếp tục xuống nước để tu luyện. Thế nhưng họ phát hiện ngày sau chót này...
“Hôm nay là ngày thi, các em có thể tiếp tục tu luyện nhưng thời gian thi đã sẵn sàng. Thời gian thi cửa thứ 5 sẽ được giới hạn trong 24 tiếng tại ngày cuối cùng.”
Mọi người giật mình, Tống Nhị Hồ hỏi: “Thi như thế nào ạ?”
Cô Ớt Xanh cười chỉ một hướng.
“Nhìn đằng kia kìa.”
………..
Bên này, A Điêu vừa nói dóc xong đã cụp mắt, ngáp một cái rồi bảo: “Tôi muốn đi xuống, mọi người từ từ nghỉ ngơi, đôi khi hâm mộ mọi người có thể đợi ở trên đó lâu như vậy lắm.”
Mọi người: “???”
Nói đại một câu cũng phải làm người ta khó chịu, mày không sợ bị người ta bóp ch ết ở dưới?
Trông thấy A Điêu nhào xuống nước cái ùm, bọn Tống Linh liếc nhau, nhận ra cái gì, rồi cũng nhao nhao xuống nước.
Chỉ sợ… nhóm Đàm Đài Thịnh cũng xuống từ lâu?
Thay vì bị người ta tìm tới đối phó ở phía bệ đá này, thà đi đến khu vực dưới nước rộng lớn.
Ngoài ra bọn họ cũng cần lập nhóm, nếu không rất dễ bị người ta xử.
Có quá nhiều người thông minh, Trần A Điêu này trông đáng ghét thì đáng ghét thế thôi nhưng nhạy bén tót vời. Những người khác thông qua việc quan sát phản ứng của bọn Đam Châu, thấy một người kéo theo một vài người, một vài người dẫn theo một đám. Vậy là ai nấy nhanh chóng nhận ra điều mấu chốt thành thử cùng nhao nhao xuống nước.
.....
Ở một bên khác, chưa đầy vài phút sau khi họ xuống nước, nhóm người Đàm Đài Thịnh thông qua không gian chuyển đổi đã đến hồ nuôi dưỡng và cấp kỳ nổi lên mặt nước. Vậy mà họ chỉ nhìn thấy một vài người chờ lẻ tẻ trên bệ đá.
Trần A Điêu không có ở đây, phe của nó cũng không có.
Hai nhóm người trật khớp như vậy khiến khán giả toát mồ hôi lạnh.
“Còn tưởng đâu bọn họ muốn chống lại.”
“Dọa chết người.”
“Cũng may Trần A Điêu xuống nước rồi.”
Mọi người bàn tán xôn xao, đều nói A Điêu quá may mắn.
Tiêu Cận liếc nhìn Triệu Nhật Thiên đang ăn gì đó ở bên dưới.
May mắn gì? Trần A Điêu có bốn mắt, hai con còn lại ở bên ngoài xem màn hình thông qua đôi mắt của Triệu Nhật Thiên, như vậy tương đương có được dự báo bằng đôi mắt ở góc nhìn thứ ba.
Đây mới là bug của nó.
....
A Điêu biết những người như Đàm Đài Thịnh chắc chắn không từ bỏ ý đồ, đâm ra cô đã lập tức tìm một chỗ tu luyện ngay sau khi xuống nước.
Tuy nhiên... Cái gì vậy?
Khi A Điêu còn đang tìm kiếm nơi chốn, bỗng dưng cô thấy thật nhiều cảnh tượng dưới nước trong màn hình thông qua đôi mắt của Triệu Nhật Thiên. Sự khác biệt về tỷ lệ của chấm sáng, một số chấm sáng tụ tập thành một nhóm dưới nước như thể đang di chuyển, trông hệt cá con.
Phải không?
“Cho nên đám hạt tròn tủy xương cứ di chuyển một cách tự nhiên và rồi sẽ tập hợp, như vậy chẳng phải nơi có chúng thật dày đặc là…”
(P1)
Chẳng phải lợi ích sẽ lớn lắm sao?
Vốn dĩ không có cách nào vượt trội hơn những người khác trong hồ nuôi dưỡng ngoài việc khen thưởng bằng thời gian, A Điêu đã dự định ngoan ngoãn tu luyện bình thường. Mỗi tội giờ đây cô nhanh chóng nhận ra mình có thể ưu việt hơn những người khác ở chỗ - thông qua đôi mắt của Triệu Nhật Thiên, nhắm vào nơi có nhiều tủy xương nhất.
Phải biết rằng chỗ tốt lớn nhất của hồ nuôi dưỡng này chính là tủy xương ấy, là tinh hoa thể chất các tông sư đời đầu tu luyện cả đời, cũng là giải thể* bằng tinh thể mang năng lượng.
*Giải thể: chuyển đổi tài sản không phải tiền mặt và chứng khoáng thị trường thành tiền mặt.
Đuổi theo!
A Điêu đuổi theo những tủy xương này cấp kỳ, đồng thời xác định xung quanh vừa khéo chẳng có ai. Song, cô cũng sợ người khác trông thấy, thế là cô cấp tốc hấp thu tủy xương, lắng đọng nó ở linh đan không vội vàng luyện hóa, đạt được rồi là gấp gáp hòa mình vào dưới nước tối tăm, tìm kiếm đợt cá con tủy xương tiếp theo.
Không lâu sau khi A Điêu rời đi có một bóng đen cũng xuất hiện, đại khái hắn đuổi theo cá tủy xương nhỏ tới đây nào ngờ lại chậm một bước.
Khẽ cau mày, người này một lần nữa lẫn vào bóng tối.
Và tất cả những điều này không được màn hình hiển thị, cả thảy mọi thứ diễn ra trong bóng đêm.
.....
A Điêu lợi dụng bug để nắm bắt thời gian, bắt được mấy nhóm cá tủy xương nhỏ khi các thí sinh khác không kịp phản ứng. Đang lúc quên cả trời đất, bất thình lình cô nhìn thấy động tĩnh của Đàm Đài Thịnh bằng con mắt của Triệu Nhật Thiên.
Hắn đến bên này.
Mục đích rất rõ ràng đấy. Xem ra cô đang chạy xung quanh dưới nước đã bị người ta trông thấy, hiển nhiên sẽ có người nói cho bọn Đàm Đài Thịnh hay.
Tới thì cứ tới đi, cô đâu có sợ hắn, suy cho cùng bàn về cường độ thể chất, dám cá đối phương mạnh hơn cô, nhưng tính tới tốc độ dưới nước thì chưa chắc.
Ngoại trừ…
A Điêu thu lấy một đợt cá con trước mắt, quay lại bỏ chạy, cô sợ bị bao vây.
Lúc này màn hình hiện lên vừa đúng lúc Đàm Đài Thịnh ở phía sau đuổi tới một chỗ, cũng nhìn thấy A Điêu chạy trốn.
“Trần A Điêu!” Đàm Đài Thịnh cười gằn, đuổi theo cấp tốc tới nơi dòng nước dao động.
Hai người một trước một sau đuổi theo sít sao. Tất nhiên A Điêu thông qua Triệu Nhật Thiên nhìn thấy Đàm Đài Thịnh cũng như một số tu sĩ khác trên màn hình, phần lớn tu sĩ đều đang di động dưới nước, dù sao không chỉ có mỗi cô và người khác có thù.
Ngặt nỗi A Điêu thấy Bách Lý Hóa Việt, Kiều Lưu Thủy và Hà Tự Kiếm đều tự bơi lội ở các khu vực khác nhau. Cô quyết đoán bơi vào sâu trong chỗ ít người, tránh được tầng nước cao có những người này.
Chẳng bao lâu, những người này đồng loạt hướng xuống đuổi theo.
(P2)
Tạo thành vòng vây với Đàm Đài Thịnh truy đuổi cô.
Mắt thường có thể thấy được, Tạ Ngọc Khanh nhìn thấy khi A Điêu bơi xuống sâu hơn, mấy người này đuổi theo không ngớt.
A Điêu chạy điên cuồng nhưng vẫn còn một khoảng cách với họ.
Đột nhiên! Trong bóng tối có lưỡi dao sắc bén từ bên cạnh đâm ngang vào, suýt chút nữa đâm thủng cổ họng A Điêu.
Năm giác quan của cô nhạy đến lạ, lần này không có bug Triệu Nhật Thiên cũng phát giác. Thế là cô vội vàng tránh đi, thân hình xoay chuyển, rút dao găm trên thắt lưng ra.
Keng keng! Lưỡi dao chạm vào nhau đôi lần, phía sau xuất hiện mấy cái bóng đen.
Nhanh quá! Bọn cô nhất loạt xuất hiện trong một cái màn hình.
Xui rồi, nhóm Đàm Đài Thịnh đã đuổi tới.
Cấp tốc giẫm lên đòn đá chân đối phương vừa tung ra, A Điêu lộn ngược trong nước bắn ngược về sau.
“Trần A Điêu!”
Đàm Đài Thịnh xuất hiện, vung lên thanh kiếm bén trong tay.
Vút!
Thanh kiếm trong tay kéo ra ánh sáng trắng, hướng về phía ngực A Điêu, chỉ cần bị thương nặng không gây chết người là được.
Hắn sẽ phế bỏ A Điêu! Để thành thích của cô ta thất bại ngay cửa thứ năm.
Cùng lúc đó, mấy người Bách Lý Hóa Việt đều hình thành liên minh với Đàm Đài Thịnh, đồng loạt tập kích phía sau cô…
Xoạt!
Bị vây công, A Điêu rơi xuống đám bùn nơi đáy nước, cả người lấm lem. Ngay giây sau, Kiều Lưu Thủy cầm trường đao nhảy bổ tới với bộ mặt tàn nhẫn.
Chết đi!
Lưỡi đao lao thẳng tới trước người cô.
Keng!!!
Lưỡi đao ghim trúng một rào cản vô hình.
Kiều Lưu Thủy: “!!!!!”
Mấy người bên Đàm Đài Thịnh: “...”
Trước mặt khán giả, A Điêu làm mặt quỷ với mấy người này và rồi giơ ngón giữa lên.
** má!!!
“Có lẽ là điểm thưởng gì rồi, nó đã nhận được.”
“Đáng chết!”
“Mấy người không có?”
“Không, bằng không đâu cần cẩn thận đến thế.”
Ai nấy sững sờ không ngờ được sẽ có biến cố như vậy.
Nhưng khán giả vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Tiếp theo họ sẽ cắm cọc ở đây?”
Không cần trả lời bởi lẽ mấy người này không có ý định rời đi thật.
Dù sao ở đâu cũng là tu luyện.
A Điêu phớt lờ bọn họ, sau khi điều khiển điểm không gian che chắn xong, mấy người nhanh chóng không nhìn thấy cô.
“Người đã biến mất, đi rồi?”
“Có lẽ là không, do kỹ thuật ở bên trong cũng nên, nó cố ý làm cho chúng ta tin rằng nó đã rời đi.”
(P3)
Bọn họ còn chưa biết chuyện tủy xương, A Điêu sẽ không nói cho bọn họ biết, gì thì gì cô cần nắm chặt thời gian luyện hóa tủy xương trong cơ thể.
Hiệu quả của tủy xương rõ ràng phải biết, cô mất một tiếng để vơ vét bảy tám cá nhỏ, hiệu quả sau khi luyện hóa có thể so sánh với mười tiếng không có cá nhỏ.
Tuyệt vời!
A Điêu đang phấn khích; cô thấy được da, thịt, máu và nội tạng được thấm nhuần qua quá trình luyện tủy xương đang biến đổi cấp kỳ, nhưng đây chỉ là bề ngoài.
Trong thực tế vào vài tiếng tu luyện trước đó, cô đã nhận ra thứ hồ nuôi dưỡng này nhắm mục tiêu tới chính là toàn thân được nuôi dưỡng.
“Căn cứ vào hiệu quả nuôi dưỡng, cho dù có là phần tinh thần nó cũng có tác dụng nhất định. Tổng cộng là da thịt máu nội tạng và xương cốt, đây là mức độ nuôi dưỡng nông nhất, đợi nuôi dưỡng đến một mức độ nhất định, nó bắt đầu nuôi dưỡng gân mạch...”
“Tôi nhớ trong sách của Lộc Sơn đã đề cập đến khái niệm nuôi dưỡng. Trong hệ thống đời đầu tiên, tu luyện nuôi dưỡng được chia thành năm giai đoạn, da thịt máu nội tạng - &gs; xương cốt - &gs; tủy xương - &gs; gân mạch - &gs; dây thần kinh.”
“Phần tinh thần là vô hình, nhưng các dây thần kinh mang tinh thần là hữu hình và nó khó nuôi dưỡng nhất.”
Nhờ biết khái niệm này, ngay từ đầu A Điêu đã có ý thức phân phối tủy xương đến da thịt máu nội tạng. Đằng ấy phải thừa nhận rằng lý luận đời đầu tiên thật mạnh mẽ, cũng như không phải chuyện nào cô cũng đi đường tắt, cho nên cô mới không làm bậy bạ trong quá trình này.
“Chỉ mới vài ngày, nuôi dưỡng xong cả năm giai đoạn là điều không thể. Trước tiên xây dựng da thịt máu nội tạng để tố chất thân thể đạt tới tối cao, chỉ sợ cửa cuối cùng có yêu cầu về việc này.”
Song nuôi dưỡng một hồi A Điêu cảm thấy không đúng. Chính vì thông qua đôi mắt của Triệu Nhật Thiên, cô thi thoảng có thể nhìn thấy người khác tu luyện. Sau khi linh dịch nuôi dưỡng tiến vào trong cơ thể, sẽ có một lớp ánh sáng thật mỏng. Người khác tu luyện sẽ có lớp ánh sáng bao lấy toàn thân, là các mạch hợp nhất, duy chỉ có cô thì khác.
“Bồn Cầu, cơ thể tôi có chỗ sai không?”
Bồn Cầu: “Nền tảng của cô hao tổn, đến bây giờ không thể hợp nhất.”
Như đã nói trước đây, nền tảng của cô đã được chữa trị, mặc dù mức chữa trị rất cao nhưng chung quy nó vẫn có chỗ đứt gãy, thành ra các mạch không thể hợp nhất.
Giả như chỉ tu luyện điều này thì chả sao cả, ngược lại chính xác chứng minh tố chất tuyệt vời thoạt đầu của cô, không nhìn thấy điểm giới hạn. Còn bây giờ… hình như A Điêu cảm thấy không ổn.
“Không đúng không đúng, cái hồ nuôi dưỡng này được chuẩn bị cho cửa thứ năm, thứ kiểm tra là tỷ lệ chuyển hóa tài nguyên. Nếu nó nhằm vào tu luyện chỉnh thể, vậy thì họ sẽ chú ý đến tính hợp nhất. Trong sách Lộc Sơn còn nhắc tới ‘hợp nhất thì tính linh’, cửa thứ năm có thể sẽ thi tính linh, chính là tất cả tố chất sẽ sinh ra tính linh sau khi dùng hồ nuôi dưỡng. Nếu như tôi không thể hợp nhất, tính linh không thể sinh ra, vậy chẳng phải cửa thứ năm tôi thua chắc rồi à?”
(P4)
Vốn đã thiếu một đống điểm trong huyết thống, vất vả lắm dựa vào phần tinh thần kéo tới vị trí thứ ba. Giả như cửa thứ năm quan trọng nhất không thi tốt vậy thì toi luôn.
Trước kia Bồn Cầu không coi điều này ra gì, ngặt nỗi hiển nhiên giờ Lộc Sơn nghĩ rằng tính linh hợp nhất quá quan trọng, có thể liên quan đến hướng tu luyện nó đâm ra họ có chỗ yêu cầu.
Giả sử A Điêu không có, chắc gì người ta sẽ chú ý.
A Điêu đau đầu, có điều suy nghĩ xong, cô mau chóng có quyết định.
“Tôi phải làm cho ra tính linh.”
Bồn Cầu cảm thấy cô ý nghĩ của cô viển vông phải biết.
“Cô đang đùa chắc? Nền tảng của cô bị phá vỡ, cần bao nhiêu tài nguyên để chữa trị. Cô nhìn hiện tại cô đã bỏ ra bao nhiêu mà mãi chưa thấy được tối đa, giờ mà chữa trị vội vàng là điều không thể trừ khi cô có thể lôi kéo bằng sạch tủy xương.”
A Điêu: “Không cần nhiều, tôi không cần phải chữa trị nó hoàn toàn, chỉ cần bắt một cây cầu nối tiếp với vết nứt gãy, để nó liên kết là được.”
Bồn Cầu: “Vậy cũng khó dữ lắm, chưa kể cũng cần thật nhiều tủy xương.”
A Điêu thở dài: “Tính linh được chia thành hai loại, hoặc tố chất cơ thể hợp nhất, hoặc tinh thần hợp nhất. Cậu cảm thấy hòa tan phần tinh thần trạng thái rắn của tôi rồi hợp nhất thành một sẽ khó khăn hơn hay cái này mới khó hơn?”
Bồn Cầu: “Vậy cứ chọn tố chất cơ thể đi.”
Phần tinh thần của cô? Một viên cầu rắn chắc lớn đến vậy, mỗi lần toàn gặp chuyện ngoài ý muốn nó mới hòa tan một chút, không thể chạm nó được.
Cũng không thể nào để cô đi tìm chết.
.....
A Điêu nói làm là làm ngay, dừng tu luyện, dùng bí pháp quan sát bên trong cơ thể tìm được chỗ căn cơ đứt gãy.
Nơi này tựa như một chuỗi gen, nó bị đứt gãy, tạo thành hai khối tròn có linh, kế đó biến thành hai viên linh đan. Mặc dù mức độ tự do được cải thiện nhưng kể từ khi Lộc Sơn yêu cầu hợp nhất, A Điêu tạm thời nghĩ rằng trong hệ thống kiến thức cao cấp hơn của người ta, hợp nhất mới là con đường đúng đắn.
Chả là về sau cô đã nhận ra hai viên linh đan tách nhau ra rồi có thể làm cho cô hoàn thành tiến độ tu luyện thật đấy, tuy nhiên càng mạnh mẽ, chúng nó sẽ càng độc lập, dễ dàng chia tố chất cơ thể chính của cô thành hai, về sau cô muốn hợp nhất hai viên linh đan sẽ có độ gieo neo cao hơn.
Nếu không sớm tạo ra cầu nối giữa hai bên, cô sợ chờ tới khi mình đột phá cấp Vi Quang, hai viên linh đan càng khó để điều khiển.
Nhưng một khi tính linh hợp nhất được sinh ra, đương nhiên cả hai tụi nó sẽ bị tính linh khống chế, dẫu có là chia tách hay hợp nhất vẫn dễ dàng hơn nhiều.
Điều này cũng là cân nhắc về lâu dài.
A Điêu dùng thái độ cẩn thận hơn cả việc phân chia sợi tơ tinh thần để hướng dẫn chấm sáng tủy xương rơi vào vết đứt gãy, cẩn thận thấm nhuần nuôi dưỡng.
Lấp đầy nó từng chút một.
Ba phút sau, A Điêu biểu hiện đầy đau khổ, tủy xương không đủ, còn lâu mới đủ.
Phải làm gì đây, bên ngoài đầy những người muốn xử cô, nhưng không đi ra ngoài để bắt cá tủy xương nhỏ cũng không thể.
Phải làm gì mới để mấy người này vừa không ảnh hưởng đến chính mình và cô vừa bắt được cá tủy xương với số lượng lớn?
(P5)
Trước hết, phải hiểu tại sao cá tủy xương nhỏ tụ tập, biết bơi.
Lúc này Triệu Nhật Thiên cũng một mực quan sát màn hình trong khi A Điêu nhìn thông qua bốn con mắt…. Lòng bàn tay thả ra một khối nhỏ tủy xương, A Điêu quan sát thật gần và thấy rằng giữa chúng có liên kết với nhau.
Vì đâu các hạt tròn tủy xương phân tán lúc đầu lại tụ tập về sau?
Bởi vì bọn chúng đang tìm kiếm đồng loại, mong muốn hợp nhất.
Ban đầu bọn chúng là một phần chỉnh thể, bây giờ trở thành vô số các hạt tròn rải rác, mãi mang một nỗi chấp nhất.
Chúng muốn tìm thấy nhau.
A Điêu đăm chiêu, đột nhiên dán một phần tủy xương vào nền móng đứt gãy, còn lại một phần tủy xương được giải phóng.
Cô đang cố gắng thử nghiệm.
Bồn Cầu: “Cô muốn để mình làm mồi nhử, để bọn nó tới tìm một cách tự nhiên?”
A Điêu: “Thử xem sao.”
Thử nghiệm này nhanh chóng... thất bại.
Tủy xương được giải phóng chạy ra ngoài, nếu không do A Điêu nhanh tay chụp lấy trong điểm không gian, bọn chúng đã chạy hết từ lâu.
Không được rồi?
A Điêu nào thất vọng, sau khi trầm tư một lúc, thốt nhiên cô hiểu ra.
“Chúng là xác của người cấp tông sư còn sót lại, hiển nhiên chỉ có cảm giác đối với người cấp tông sư trở lên.”
Suy nghĩ một hồi, A Điêu bắt đầu dựa theo các mạch phân bổ trong thân thể tông sư trong tay lúc trước nhằm phân bố lại sợi tơ tinh thần một lần nữa, cố gắng mô phỏng ra cảm giác tồn tại của mạch tinh thần của tông sư, dụ dỗ bọn nó đến đây.
Cũng may hiện tại phần tinh thần của cô và sợi tơ tinh thần không còn là chuyện đùa. Tuy rằng dưới sự giam cầm cô không thể sử dụng phần tinh thần, song sợi tơ tinh thần bên trong vẫn có thể tự điều khiển, bố trí nó ở não bộ là được. Chưa kể cường độ phần tinh thần cùng với sợi tơ tinh thần của cô đã có thể sánh bằng tông sư, bằng không chỉ có mỗi kỹ xảo thôi vẫn không đủ mô phỏng mạch tinh thần của người ta.
Ba giờ sau, A Điêu lại giải phóng tủy xương.
Lần này tủy xương được giải phóng trôi nổi trong nước trông hơi bối rối nhưng không cố gắng thoát khỏi điểm không gian như trước, thay vào đó chúng bơi xung quanh A Điêu một hồi… Ngay trong lúc A Điêu và Bồn Cầu đồng loạt căng thẳng.
Vút vút vút.
Bọn nó đều chủ động chui vào cơ thể A Điêu.
Mẹ kiếp! Được rồi!
A Điêu nhếch miệng cười: “Ôi chao! Bỗng nhiên cảm thấy căng cơ bị đứt gãy của tôi có lẽ mang lại lợi ích.”
Kế hoạch câu cá đã hoàn thiện, mỗi tội trước đó cô phải làm sao để người khác không kéo chân mình.
Hoặc để cho người khác cắt đứt con đường làm giàu.
(P6)
.....
A Điêu rút đi những điểm không gian che chắn, bơi ra ngoài. Bơi đâu đó vài trăm mét, cô đang tính… Bất thình lình có một bàn tay từ phía sau dòng nước trong tối vươn ra, bóp chặt cổ cô, đang định bóp nát xương cổ cô.
A Điêu trở tay đâm thẳng vào mắt đối phương.
Xoạt!
Đối phương lùi lại, rút ra con dao găm chém cái xoát…
A Điêu dùng mu bàn tay chống đỡ, đến khi thấy cả máu thịt, chân cô đạp về phía mặt đối phương.
Hai cánh tay đối phương đã chặn lấy. Trong bóng tối, A Điêu chỉ nhìn thấy máu tươi chảy ra trên người mình, người này trông mặt mày xa lạ phải biết.
Người này là?
Tên Phục Giao gì đó?
Mẹ kiếp, người này hoàn toàn không có tên trên bảng nhưng té ra bản lĩnh lại mạnh đến vậy, chưa kể cứ ẩn núp dưới nước thật lâu chứng tỏ một mực chờ cô ở gần đây.
Cho nên tố chất kìm nén của y cũng cực cao.
Nói rõ tên này ẩn giấu thành tích.
A Điêu thấy rõ người, trong nỗi kinh hãi, cô phát hiện có dao động tại dòng nước ở nơi khác.
Thôi xong, gần đây có người khác!
A Điêu cấp tốc đè nặng người chìm xuống, bơi về hướng hạ lưu.
Phục Giao ở bên trên hối hả đuổi theo, còn bóng đen bên ẩn nấp trong bóng tối cũng cùng y đuổi theo A Điêu.
Hơn nữa tốc độ của hắn còn dữ dội hơn, gấp đôi Phục Giao, nhanh hơn cả A Điêu, tựa hồ là vua sinh ra ở dưới nước, chớp mắt là đuổi kịp A Điêu.
Má má má! Cá lớn từ đâu ra!
Mà lại lẩn tránh sự phát hiện của màn hình, cô không thấy bọn họ trốn ở gần đây.
A Điêu sợ muốn chết, gấp gáp bơi vọt đi… Bóng hình trong bóng tối chực hình với bóng, thoạt trông đâu khác gì một tên giết người bi3n thái đuổi theo một cô gái vào một con hẻm tối tăm trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị. Hắn bị bóng đêm phủ lấy, cơ thể chìm dưới lớp áo choàng rộng và cái mặt nạ, đuổi theo không ngơi và càng ngày càng gần…
Đột nhiên hắn thoáng vụt lên, khi còn chưa thấy rõ mặt đã cào một đường về phía sau lưng A Điêu.
Xoát!
A Điêu biến mất không tăm hơi.
Dòng nước trước mắt khẽ dao động.
Hắn lơ lửng trong nước, Phục Giao phía sau đuổi theo nói nhỏ: “Không đuổi kịp?”
“Không, vào cửa không gian rồi, có lẽ giờ đã quay lại tầng thứ ba. Xảo quyệt ghê.”
Họ cố tình chờ đợi cô ra khỏi điểm không gian một khoảng rồi bịt kín con đường trở lại điểm không gian là để săn lùng cô, sẵn sàng loại bỏ cô.
Nào có ngờ… người này hệt con cá chạch.
“Đổi sang người khác, loại bỏ từng người một.”
“Đi!”
Hai người rời đi, đi săn các thí sinh quái thai khác.
Và cảnh này cũng được khán giả nhìn thấy, họ sợ hãi muốn chết.
“Tôi còn ngỡ mình đang xem phim kinh dị.”
“Kh ủng bố.”
“Bọn họ nhằm vào Trần A Điêu sao?”
“Không, họ đang nhắm vào tất cả các quái thai, loại bỏ và đàn áp quá trình người khác nuôi dưỡng trong nội quy cho phép, mở rộng lợi thế của họ. Nhưng rõ ràng, ngay cả khi chỉ có hai người hợp tác, họ vừa chuyên nghiệp vừa đáng sợ hơn nhóm Thất hoàng tử và Bách Lý Hóa Việt.”
“Chắc chắn rồi, Phục Giao kia cũng là một con cá lớn, dám cá thành tích cũng rất mạnh, mẹ kiếp, che giấu thật sâu mà.”
(P7)
Khán phòng nghị luận ầm ĩ là thế nhưng đều nhắc tới thân phận của một người.
Họ không nhìn rõ được người ta, đối phương chẳng khác nào ma quỷ hòa mình vào bóng tối dưới nước.
Tiêu Cận: “Huyết thống của đối phương hoặc có liên quan đến vùng biển, hoặc dắt dây đến nguyên tố hắc ám; cho dù bị giam cầm, thiên phú vĩnh viễn của cơ thể chính này vẫn có tác dụng. Giống như người mang huyết thống cá bơi sẽ lượn dưới hồ nuôi dưỡng này hệt cá gặp nước.”
Tiêu Khiết La cũng ngỡ như vậy, có điều sau khi xem xét những người nổi lên mặt nước bấy giờ: “Phục Giao nghe theo mệnh lệnh của người này mà lại nghe theo dạng biết trên dưới, không thể xem nhẹ người ẩn nấp này. Chẳng lẽ lần này trong nhóm thí sinh còn có thế lực lớn mạnh độc lập bên ngoài tông sư vương tộc?”
Loại thế lực nào có thể điều khiển thiên tài như Phục Giao?
.....
Soạt!
A Điêu xuất hiện ở vùng ranh giới có khe nứt tại cửa thứ ba, nhảy ra khỏi mặt nước, ôm cánh tay đau đớn tức giận không nguôi: “Mẹ kiếp, đám ngu ngốc này, chờ đó đi!! Chờ tao làm ra tính linh hợp nhất, sau đó nện chết cái nhóm này!”
Một cái lỗ đẫm máu thật lớn, cắt tới tận xương.
Đau quá.
Bồn Cầu: “Cô không nhìn thấy khuôn mặt của người thứ hai? Không thể coi thường người này, tôi thấy tốc độ kia thôi đã hãi, chỉ sợ thể chất không thua gì Đàm Đài Thịnh.”
A Điêu: “Không thấy hẳn hoi, hình như người kia có thiên phú đặc thù như lớp ngụy trang của tôi. Quên đi, làm chuyện chính trước.”
A Điêu không bao giờ so đo khi người khác đối phó với cô theo quy tắc thi đấu. Thi đấu mà thôi, không mất mặt, nhưng để cô chịu thiệt là không được.
Nhất định cô phải lấy lại điều thiệt thòi này!
Quay đầu, A Điêu chạy ngay vào con đường nhỏ.
Tại sao cô lại đi? Khán giả theo tầm nhìn của cô nhanh chóng nhìn thấy cô chạy vào khu rừng tầng thứ nhất.
Làm gì đấy?
Hái trái cây, hoa cỏ này nọ…
Mọi người: Tôi bấm ngón tay tính toán toàn bộ đám này có độc hết.
Cô hái thật nhiều, đoạn ngồi xếp bằng trên mặt đất và nghiền nát tất cả các loại trái cây hoa cỏ độc này cùng với nhau.
Số lượng thật sự nhiều, hơn mấy trăm cân.
“Dám mai phục tao, đầu độc chết tụi bây đầu độc chết tụi bây đầu độc chết tụi bây!”
Cô lẩm bẩm.
Và phần lớn chất độc bị cô khuấy thành màu đen… trông sềnh sệch thật kinh khủng.
Anh cả Đoan Mộc nhận ra tên của những thực vật này: “A, hình như là bí dược dung hợp bảy bảy bốn mươi chín loại độc của đời đầu tiên, Thất Tuyệt Tán, nó biết?”
Những người khác trong nhà họ Đoan Mộc: “Không phải chơi cho vui thôi à?”
(P8)
Anh cả Đoan Mộc: “Không phải cứ đập nát loài này trộn với loài kia là thành một loại độc dược, chất độc này là một loại chất mới, khi thêm một quả độc khác vào sẽ biến thành chất khác. Hệt như phản ứng hóa học, thứ tự anh bỏ đồ vào khác nhau sẽ tạo ra món khác nhau. Cho nên khi trộn lẫn bốn mươi chín loại thuốc với nhau thì sản phẩm cuối cùng sẽ khác nhau và điều nó muốn làm bây giờ là dung hợp bí dược kịch độc.”
Có người hỏi: “Vậy, độc tính như thế nào?”
Anh cả Đoan Mộc sờ cằm: “Bởi vì ở trong thế giới giam cầm không cách gì dùng linh năng thúc dục, độc tính yếu hơn mấy chục lần nhưng vẫn còn dùng được.”
Ai đó thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn vô thức hỏi: “Nhưng dưới sự giam cầm, lớp giáp chống của họ cũng vô dụng thôi. Thành ra …”
Anh cả Đoan Mộc: “Vậy thì chết bất đắc kỳ tử.”
Cha mẹ ơi!
Để trả thù người khác, không tiếc tốn nhiều thời gian tới vậy để làm thuốc độc, chả thèm tới hồ nuôi dưỡng luôn, đúng là kẻ tàn nhẫn.
Mọi người: “...”
Vương tộc quyền quý và những người liên quan đều theo bản năng sờ điện thoại di động.
Thật muốn gọi điện thoại cho điện hạ / thế tử / công tử.
Chạy đi!
.....
Dưới nước, từng người trong đám Tạ Tam bị tập kích, có khi là người bên nhóm Đàm Đài Thịnh lập ra gây nên, có khi là… hai người bí ẩn.
Ba tiếng sau, những người bị tấn công mang vết thương lần lượt trở lại bệ đá, kể cho nhau nghe một số tình huống, bấy giờ mới rõ mười mươi.
“Phục Giao? Bên cậu gặp Phục Giao?”
“Ủa không phải bên cô cũng thế à?”
“Tôi gặp nhóm Bách Lý Hóa Việt!”
“Mẹ kiếp!”
“Hai nhóm người này điên rồi!
“Làm sao đây?”
Hai nhóm người, một đợt người đông thế mạnh, một đợt ít người nhưng quỷ quyệt hung hãn, chỉ trong vòng vài giờ đã tập kích mấy trăm người, hơn nữa phần lớn lại là mấy người xếp hạng cao, ngay cả bọn Tạ Tam cũng bị thương. Nếu không phải bên Tạ Tam có kha khá người, gần đó có người tới trợ giúp làm đối phương vội vã lui ra, Tạ Tam thiếu chút nữa đã tàn phế.
Năm giác quan Thẩm Họa Kính siêu cường, ước chừng nhận ra hung hiểm ở dưới nước bèn kịp thời mang theo Hùng Trữ Mặc đi lên, tụ họp cùng với những người khác. Ngay cả hai người bọn họ còn như thế huống chi là những người khác. Phóng mắt nhìn lại, không ít người dính máu toàn thân.
Ôm vết máu trên bụng, Tạ Tam thở ra một hơi, nói cảm ơn Đoan Mộc Thanh Ương. Đoan Mộc Thanh Ương cười khổ: “Coi như là tự bảo vệ mình, anh mà tàn phế thì người tiếp theo chính là tôi. Phải tìm thêm vài người.”
(P9)
Ánh mắt cô ta đảo qua, nhìn về bọn Tống Linh cũng quay trở lại bệ đá.
Người ta cũng nhìn qua.
Không nói chuyện, giao tiếp bằng mắt. Tống Linh khẽ gật đầu, liên minh đã thành.
Ở phía bên, sở dĩ Tống Linh đồng ý với liên minh cũng vì một chuyện.
“Bây giờ sắp đến thời gian rồi, A Điêu rất có thể sẽ quay lại giao trái cây cho bọn họ.”
Nhiêu Tuyết Nhã giật mình: “Hiện tại những người đó đang ngồi xổm ở phía dưới muốn mai phục A Điêu?”
Tống Linh mím môi: “Nếu là tớ, tớ nhất định sẽ làm như vậy.”
Vậy A Điêu sẽ đến chứ? Giả thử cậu ấy đến thật, họ phải đi xuống giúp đỡ.
Mặc kệ có tới hay không, hiện tại đã đến ban đêm, đoan chắc nhóm của Đàm Đài Thịnh và hai người Phục Giao sẽ đến khu vực này nghỉ ngơi.
Vừa nghỉ ngơi, vừa chờ Trần A Điêu xuất hiện.
Thời gian sẽ đến nhanh thôi.
Đàm Đài Thịnh mai phục dưới nước có thể nhận ra sự tồn tại của Phục Giao gần đó. Có điều đoán không ra hành động của người kia và giờ người ta còn chưa xuống tay với bọn họ, thế là hai bên xem như miễn cưỡng không quấy nhiễu tới nhau.
Phỏng chừng đều muốn lợi dụng đối phương thanh lý thí sinh khác.
Ít nhất hiện tại đám người Tạ Tam đều bị bọn họ làm bị thương nặng, tổn thất ít nhất hai ngày thời gian để nuôi dưỡng, gần như hoàn toàn không có cách nào xuống nước trong khoảng thời gian này.
Phần còn lại là đánh lén bọn thiên tài hàng đầu như Trần A Điêu.
Đó là hai mươi người đứng đầu trong bảng tổng xếp hạng.
Trong lúc chờ đợi, Đàm Đài Thịnh và Phục Giao cấp kỳ nhận ra sự tồn tại của A Điêu.
Nó đây rồi!
Tại thời điểm này, A Điêu đi tới thật. Cô đi ra khỏi cổng dịch chuyển không gian, đi lên, nhanh chóng tiếp cận bệ đá.
(P10)
Tất nhiên cô cũng nhìn thấy hai nhóm người vây quanh.
Khá lắm, ít nhất 40 50 người à?
Đàm Đài Thịnh đã lung lạc nhiều người đến thế cơ?
A Điêu ngạc nhiên, cô đã bị bao vây!
“Trần A Điêu!” Đàm Đài Thịnh vừa nghĩ tới cảnh mình bị treo lên đánh hơn nửa ngày đã thấy tức anh ách muốn chết.
Chỉ là một đứa Trần A Điêu, vì đâu để hắn ăn thiệt thòi lớn đến vậy.
Nó xứng à!
Bên khác, Phục Giao không mang nhiều yêu hận tình cừu đến vậy, mục đích của y là loại bỏ một ít người có thành tích xuất sắc.
Tào Quyện Chi giảo hoạt, mang hành tung bất định, còn Trần A Điêu vênh vang, chưa từng che giấu tung tích, không loại bỏ cô thì loại bỏ ai đây?
Nom ra đã bị bao vây, A Điêu toan chạy trốn, vậy mà cô vẫn bị Đàm Đài Thịnh và Phục Giao có tốc độ nhanh nhất chặn đường trái phải.
Ngay khi hai người đồng loạt ra tay.
A Điêu lấy đồ ra khỏi ba lô.
Đám người Đàm Đài Thịnh nhìn thấy: “?”
Khán giả: Thôi thôi thôi, điện hạ ơi, ngài toi rồi!
A Điêu không nói dông dài đã xé rách nó.
Bên trong gói nén bung ra ồng ộc… một chất lỏng đen khủng khiếp.
Nó pha loãng trong nước, nhuộm đen hàng trăm mét khối nước tựa như mực…
Là độc! Trần A Điêu chết tiệt!
Đàm Đài Thịnh và Phục Giao quay đầu bỏ chạy, hơn nữa còn ngậm chặt miệng mũi, ngặt nỗi dịch đen này đã chạm vào da bọn họ.
Độc tố điên cuồng xâm nhập.
Yếu đuối, ghê tởm, nôn mửa...
Toang rồi.
Lúc này trong lúc dịch đen cuồn cuộn, A Điêu chạy lên, người đầu tiên cô sờ đến chính là cánh tay Phục Giao.
Rắc phựt!
Cô cứng rắn xé cánh tay y từ phía sau, Phục Giao đau đớn, cố gắng đấu tranh trong sự suy yếu. Nhưng A Điêu tàn bạo thế nào cơ chứ, rắc phựt hai lần và kéo đứt một cánh tay khác của y, liền kề là đánh gãy hai chân y.
Tay chân bị phế bỏ, y đành phải chìm xuống nước. A Điêu lạnh lùng nói một câu: “Đồ chó trốn chui nhủi, đi cứu thằng bạn chó của mày đi, tốt nhất là đi cho sớm chứ không dựa vào thể chất của mày chỉ e cũng không kham nổi độc tố quá lâu.”
“Tất nhiên nếu họ sắp chết, cũng có khả năng được mấy thầy cô cứu ra.”
Đoạn, cô quay trở lại và lao vào thủy triều độc tố, đuổi theo và đánh gãy xương từng người trong nhóm Bách Lý Hóa Việt.
Dám mai phục mình? Hừ hừ hừ!
Cho độc tàn phế, đánh gãy xương luôn!
(P11)
.....
Dòng nước đen hù không thấy rõ người nhưng đều nghe được tiếng kêu thảm thiết.
Trần A Điêu như ma quỷ, liên tục bắt giữ và bẻ gãy xương người ta trong không gian có độc tố giải phóng.
Phực, phực phực!
Từng đôi tay đôi chân của mấy sinh bị hủy bỏ, chìm vào trong nước.
Ngay cả Bách Lý Nhàn Quân cũng bị cô đánh gãy xương thắt lưng. Hên sao cô dịu dàng với nữ tu sĩ hơn, không đánh gãy chân tay.
Hủy, hủy, hủy!
Ít nhất mấy ngày này bọn họ đừng hòng mơ tới chuyện nuôi dưỡng, cứ ở trên đó dưỡng xương khôi phục rồi bàn sau. Giam cầm thì giam cầm chứ năng lực chữa trị của cơ thể chính vẫn còn đó.
Chỉ là phế bỏ tầm vài ngày thôi.
Đám gia chủ đang sảng khoái lại siết chặt nắm đấm.
“Thật kỳ lạ, bản thân nó không dính độc? Sao trông nó vẫn bình thường?”
Nhà họ Đoan Mộc có sự hiểu rõ cao đối với thực vật học, anh cả Đoan Mộc cho hay: “Vậy thì đơn giản lắm, nó phối ra thuốc giải chứ sao.”
Con nhóc này lợi hại phải biết, bậc thầy hệ độc.
Cái gì cũng tinh nhưng mắt thì dị tật.
Sao lại chú trọng Triệu Nhật Thiên chứ.
Mọi người: “...”
Cho nên A Điêu có thuốc giải bây giờ là vua dưới nước, dù sao sau khi độc dược pha loãng, cô đã sử dụng tốc độ nhanh nhất bẻ gãy xương của tất cả mọi người ngoại trừ Thất hoàng tử. Không phải cô không dám làm mà thể chất người này quá mạnh mẽ, sợ làm không nổi. Có điều cũng không sao cả.
Hắn đã trúng độc.
Xoát!
Thất hoàng tử bỗng không lao ra khỏi mặt nước, đám người trên bệ đá hoảng sợ, nhao nhao né tránh rồi muốn xem đối phương có ý xấu hay chăng. Vậy mà thứ bọ họ nhìn thấy chính là Điện hạ tôn quý ôm ngực.
Ủa không phải, trông giống dạ dày?
Bọn Tống Linh vừa nhìn thấy là mi tâm nhảy dựng, tiếp theo… Ọe!
Thất hoàng tử ói một bãi!
Sùi bọt mép.
Cả bọn: “!!!!”
Không lâu sau, lại có vài người xông lên, không nói một câu đã nằm sấp xuống đất... miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng dã, cả người co giật.
Bốp! Bị cánh tay co giật của đối phương đánh trúng, Hùng Trữ Mặc yếu đuối táng đởm tới mức tránh xa, trái lại Thẩm Họa Kính nhìn kỹ: “Bọn họ đều trúng độc.”
Trúng độc? Độc gì?
(P12)
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy mặt nước quay cuồng, dòng nước vốn trong suốt chuyển sang màu đen chực có yêu quái kinh khủng nào đó đang hiện hình…
Soạt, Trần A Điêu lao lên, nhìn hau háu vào đám độc đang chảy khắp người và cười toe toét với cả bọn: “Tôi đến rồi đây, hôm qua là ai để trái cây ở chỗ tôi thì tới đi tới đi, cô bé thương nhân A Điêu bình thường đến rồi, đưa trái cây hoa quả cho mọi người đây!”
“Chị Đoan Mộc đúng không? Cái này là của chị.”
Cô lấy ra một quả. Đoan Mộc Thanh Ương nhìn độc dược quay cuồng bên cạnh A Điêu, lại nhìn Thất hoàng tử đang sùi bọt mép, bỗng nhiên không muốn lắm.
Lại nói chất độc này đã được pha loãng trong nước, sẽ không chết người đâu.
Mỗi tội… phế đi đâu đó vài ngày thôi.
Nhìn cả vùng nước đen như mực, Giang Chu chửi rủa trong lòng nhưng ngoài mặt cứ bày vẻ bình tĩnh, than thở rằng: “Xưa nay A Điêu nhà chúng tôi có tấm lòng nhân hậu, thiếu chút nữa bị người ta hại mà giờ lại ra tay có chừng mực đến vậy...”
“Anh nhìn coi, người trên bờ đều ổn hết.”
“Nó làm thế để trả thù à? Đâu có phải!”
Lúc này, A Điêu vừa thực hiện giao hẹn đến đưa trái cây vừa giải thích: “Thưa quý vị, tôi không cố ý phóng độc, không phải sợ các bạn chết đói hết à?”
“Nào nào, anh Mặc, trước cảm ơn anh đã bảo vệ tôi nha, tôi sẽ giảm giá cho anh 10%...”
“Thượng Đế Như Lai Quan Âm làm chứng, tôi thật sự chỉ muốn kinh doanh trái cây.”
Lời này vừa dứt, mặt nước ùng ục nổi lên quá nhiều cánh tay cái chân gãy.
Hình ảnh không phải kinh dị bình thường.
A Điêu suy nghĩ, yếu đuối hỏi: “Ăn chay hai ngày rồi, mọi người có muốn ăn mặn không?”
Đoan Mộc Thanh Ương đang ăn trái cây: “...”
Mặc Dư Ngã: “?”
Giảm giá gì? Giảm giá trái cây hay giảm giá thịt?
.....
A Điêu không quan tâm những người này phản ứng ra sao, có là gì thì cô vẫn cần cù đưa hết hoa quả giống như nhân viên chuyển phát nhanh xong, cô ngó lơ bọn Thất hoàng tử, thẳng thừng xuống nước một lần nữa.
Bây giờ khu vực vùng nước của họ gần như tràn đầy độc dược pha loãng, phải mất một thời gian để nó phân tán và họ mới xuống nước được. Còn những người đã trúng độc kia… cứ nằm đi.
Những người này gần như vô dụng, ngay cả khi có ai miễn dịch được độc tố, chỉ cần không tụ họp thành một bầy, A Điêu sẽ không sợ.
(P13)
Có thể đi làm chuyện kế tiếp rồi!
“Thưa các anh chị em, tiếp theo đám trái cây hoa quả này để mọi người tự phân chia. Này, đây là ba lô.”
“Để nó trên người tôi nói không chừng sẽ bị người ám sát, thê thảm quá, vì đâu ai nấy đều đối xử với tôi như vậy?”
A Điêu ném ba lô cho Đoan Mộc Thanh Ương, mang theo vẻ mặt đau đớn chìm xuống.
Mọi người: “...”
.....
Dưới nước, A Điêu đã dọn sạch cho mình một khu vực mà những thí sinh khác không dám tới, nhưng vì sự an toàn, cô vẫn bố trí đám chất độc còn sót lại.
“Ước tính độc tố sẽ phai nhạt sau 6 tiếng và hầu hết mọi người cũng có thể chịu đựng được. Mình chỉ có 6 tiếng.”
“Bắt đầu!”
A Điêu bắt đầu kế hoạch dụ dỗ cá tủy xương khổng lồ của riêng mình!
Phải là cá lớn mới được!
Cô phải sinh ra tính linh trước khi tiến vào cửa thứ 5, bằng không cô sẽ bị loại bỏ tại ngay cửa này!
Chẳng bao lâu, cô ngụy trang thành cơ thể người mang cấp tông sư và nhìn thấy từng chút chấm sáng tụ tập về phía mình.
Vào thời điểm đó, trên khán phòng bên ngoài phòng thi, tất cả mọi người cũng nhìn thấy cảnh này.
Thật ra họ không thể nhìn thấy những gì cô đã làm trong cơ thể của mình, song hiển nhiên giờ đây cô có cách để bẫy những điểm sáng ấy.
Nhiều hiệu trưởng mơ hồ, không biết tình hình gì, dù sao họ không ở bên trong đó. Trái lại có một số giáo viên Lộc Sơn khá ngạc nhiên, trò chuyện riêng với nhau.
Nhưng có một điều chắc chắn.
“Nó cố tình tạo ra độc tố phủ lên vùng nước đó để xua đuổi các thí sinh khác, không để bọn chúng can thiệp vào việc nó chiếm đoạt những lợi ích của chấm sáng.”
“Trần A Điêu này... ngoan độc phải biết, cũng tuyệt vời cùng cực.”
Nó chưa từng nghĩ làm thế sẽ gây ra tổn thất lợi ích của bọn Tống Linh. Có là gì nó vẫn tay tàn nhẫn quả quyết, nên ra tay liền ra tay, không vì ai mà nhăn nhó do dự.
“Là người làm việc lớn.”
Gia chủ nhà họ Đoan Mộc ít người than thở: “Đã là kỳ thi hiển nhiên tất cả mọi người đều kẻ địch tiềm năng, nếu tập thể hưởng lợi là tốt nhất, nếu không thể thì cứ áp chế trên diện rộng, chỉ để mỗi bản thân mình mạnh, đủ tàn nhẫn!”
Quan trọng nhất là muốn làm việc lớn phải có năng lực làm việc lớn.
Thí sinh nào có bản lĩnh tạm thời sử dụng các vật liệu để chế tạo độc tố phức tạp này?
Nó có.
Toàn bộ tri thức đã học được đã trở thành bản lĩnh của nó.
.....
Năm tiếng rưỡi sau, Thất hoàng tử tỉnh táo lại sớm. Hắn nhìn dòng nước chỉ còn lại màu đen mỏng manh; lại nhìn thấy đám người Bách Lý Hóa Việt đã được các thầy cô xuất hiện cứu lấy đang hôn mê bất tỉnh trên bệ đá. Các cánh tay cẳng chân của họ đang mọc lại và hồi phục, có điều đoan chắc mấy ngày này họ sẽ không xuống nước được nữa. Mặt Thất hoàng tử đen trông như thể vắt ra được chất độc.
(P14)
Nhưng, hắn hãy còn bình tĩnh.
Tình hình không đúng lắm, tại sao cô ta lại làm thế?
Chỉ để chống lại họ?
Sao mà… cứ cảm thấy cô ta đang chuẩn bị gì đó.
Thất hoàng tử là một người tàn nhẫn, thể chất cũng mạnh, sau khi độc tính phai bớt, hắn bỗng không lao xuống nước cái phốc. Cùng lúc đó những người ở khu vực khác cũng xuống nước.
Cho nên Thất hoàng tử này có khả năng kháng độc thật mạnh đấy!
.....
Triệu Nhật Thiên thông qua màn hình tập trung vào tất cả những người xuống nước trong khoảng thời gian này.
Tu sĩ bình thường đều sẽ chờ nọc độc hoàn toàn tan đi mới xuống nước, chỉ có người mang thể chất rất mạnh, hoặc có miễn dịch với độc tính ở mức độ nhất định, hoặc nhận thấy cô làm việc khác người, mới có thể xuống nước.
Loại người này là cá lớn, trong đó phải có cả con cá lớn điều khiển Phục Giao.
A Điêu ghi lại tất cả những người này và một danh sách xuất hiện.
Đàm Đài Thịnh, Mặc Kì Kiến Ai, Tào Quyện Chi, Triệu Phật Thú, Liễu Thập Thất, Sư Khuynh, Qua Kiềm...
Có thật nhiều người.
A Điêu cau mày, có điều cô không dự định hoàn toàn tập trung vào họ hết. Những người này đến nhanh hơn cô dự đoán, không thể đợi tới 6 tiếng.
Ở một chỗ sâu dưới nước, nhìn thấy một con cá xương tủy siêu lớn dài năm mét đã tụ tập trước mặt mình, A Điêu quyết định nuốt chửng nó.
Nhanh nhanh nhanh!
Các điểm sáng tủy xương khổng lồ tràn vào cơ thể cô, và ở một bên khác, đám người đã xuống nước gấp rút bơi về phía dưới.
Một lát sau bọn họ ngừng lại.
Dưới nước hẻo lánh và sâu thẳm, không có bóng người.
Người đâu?
“Điểm không gian.”
Tào Quyện Chi thở dài, lợi hại đấy Trần A Điêu.
Mặc dù không biết cô đã làm những gì nhưng tôi linh cảm chắc chắn là một lợi ích cực lớn, có lẽ từ bây giờ tôi sẽ không dây dưa với cô nữa.
Nếu đã như thế! Dừng cương trước bờ vực, chuẩn bị cho cửa thứ năm thôi!
(P15)
Tào Quyện Chi quyết đoán bơi vào bóng tối, tìm một điểm không gian khác.
Y cũng có quà thưởng.
Mạnh yếu thắng bại phụ thuộc vào bốn ngày sau.
Những người khác không yên tâm về nhau, nhanh chóng tản ra. Trong bóng tối, một bóng người phán đoán hạ xuống gần không gian ấy. Biết rằng A Điêu chắc chắn đang trốn trong đó song hắn không có thời gian để ngồi canh.
Điểm sáng đó hắn thấy được là các hạt tủy xương, không biết Trần A Điêu này dùng cách gì…
Không thể loại bỏ cô ta, cuối cùng thành tai họa ngầm, mỗi tội thời cơ tốt nhất đã mất.
Còn lại cũng đành phải xem đợt thi tại cửa thứ năm, hơn nữa còn không chỉ có mỗi một Trần A Điêu.
Có người khác cũng mang mối đe dọa ẩn giấu trong số những thí sinh này.
.....
Chạy mau chạy mau chạy mau!
A Điêu lấy được một đám đồ tốt bèn chạy còn nhanh hơn trộm, cấp tốc chui vào trong điểm không gian. Giờ phút này, điểm sáng tủy xương trong cơ thể cô gần căng đầy nổ tung.
Ha ha ha, quả nhiên không có những thí sinh này chia sớt tủy xương, lượng tủy xương tích lũy dưới nước cực kỳ khổng lồ, hơn năm giờ mà đã dụ được quá nhiều điểm sáng tủy xương.
Có vẻ đã đủ cho cô luyện hóa xây dựng một cây cầu nối căn cơ.
Kết nối với nó, sinh ra tính linh!
Nhưng cũng không thể gián đoạn việc nuôi dưỡng, dù sao cũng chỉ là quá trình cùng làm thôi.
A Điêu xua đi những suy nghĩ đâu đâu, bắt đầu điên cuồng tu luyện...
Có lẽ bị A Điêu k1ch thích, không ít người nhận ra những điểm sáng đó mới thật sự là trọng điểm. Có người nhìn thấy sự tồn tại của tủy xương cá nhỏ bèn săn bắt chúng dưới nước. Thời gian qua từng ngày.
Bốn ngày sau, vào lúc 2 giờ sáng, các giáo viên Lộc Sơn đã xuất hiện trên bục cao. Tại thời điểm này nhiều thí sinh đã thức dậy và có dự tính tiếp tục xuống nước để tu luyện. Thế nhưng họ phát hiện ngày sau chót này...
“Hôm nay là ngày thi, các em có thể tiếp tục tu luyện nhưng thời gian thi đã sẵn sàng. Thời gian thi cửa thứ 5 sẽ được giới hạn trong 24 tiếng tại ngày cuối cùng.”
Mọi người giật mình, Tống Nhị Hồ hỏi: “Thi như thế nào ạ?”
Cô Ớt Xanh cười chỉ một hướng.
“Nhìn đằng kia kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.