Chương 70: Đánh chết nó đi!
Bàn Cáp
16/05/2024
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nọc độc bắn bụp vào vách tường.
Hiệu quả là gì, A Điêu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vách đá cứng rắn là thế lại đỏ rực trong nháy mắt, xèo xèo xèo ăn mòn vào trong.
Phạm vi rất rộng, lan rộng nguyên một hành lang lớn, nhiệt độ truyền dẫn, ngay lập tức làm cho nhiệt độ những nơi A Điêu hằng bay qua nóng lên tới hơn 70 độ, làn da đã thấy muốn phỏng, không thể tránh khỏi chuyện bị hủy hoại khuôn mặt. Hai người đành phân tán linh năng chẳng còn nhiều nhặn để bảo vệ làn da trần.
Cảm giác đó như thể bọn cô bay xuyên thẳng qua biển lửa với một con trăn lửa há cái miệng đẫm máu đang tiến về phía bọn cô, chờ chực ăn tươi nuốt sống bọn cô từ đằng sau.
Sau lưng có tiếng gầm gừ của thằn lằn lớn, tiếng gầm càng lúc càng gần.
A Điêu quay đầu lại nhìn một lần nữa. Chỉ liếc mắt một cái đã thấy ngay cơ thể khổng lồ dài 5 mét của con thằn lằn mang theo một bộ giáp đá nung đỏ đầy đáng sợ, nó đang rống giận đuổi theo.
Đôi mắt của nó vẫn còn tỏa ra ánh sáng đỏ kỳ lạ.
“TRÁI!” A Điêu lên tiếng, Tống Linh điều khiển công cụ bay né tránh… Xoát! Khi các cô rẽ ngoặt, nọc độc thứ hai phun ra từ xa.
Đằng sau lưng lại là một sự ăn mòn trên diện rộng với nhiệt độ cao khủng khiếp.
Nhưng họ rẽ như vậy cũng tương đương với việc cho con thằn lằn dung nham đó thời gian. Vút một cái, nó xuất hiện ngay ở phía sau.
Lúc này khoảng cách giữa của bọn cô với nó chỉ có 5 mét.
Xong rồi, không có khúc cua ở phía trước, nó sẽ phun lần thứ ba!
Trong thời khắc nguy cấp, A Điêu lần đầu tiên tức mình dạo này ăn quá nhiều. Nếu cô vẫn còn ở trên núi, không tăng ký không cao lên, có khi cô còn nhanh hơn một phần!
** má, một ngày nào đó mình phải mua một chiếc công cụ bay!
Và một em bé như Số 7 nữa, mình muốn tất, muốn tất!
Trong lòng điên cuồng hô muốn mua đồ quý nhưng bên ngoài A Điêu lại tỉnh táo tột cùng. Một tay cô ôm Số 7, một tay lấy ra một lá bùa..
Tống Linh nhận ra hơi thở từ linh năng nhảy ra từ sau lưng, dùng tới bùa rồi?
Vẫn là Bùa Định Thân?
Chỉ sợ không có hiệu quả với nó, nó ở cấp cao, linh hạch thì mạnh, có miễn dịch ngay lập tức.
Bởi thế…
“Vấp ngã, đi!”
Mục tiêu của bùa này không phải là con thằn lằn dung nham khổng lồ, mà là mặt đất phía trước nó đang chạy như điên... Chát một cái ngay sát đất, một chướng ngại vật nhỏ đã được tạo ra ngay lập tức.
Tiếp đó con thằn lằn, cái con vẫn còn đang điên cuồng đuổi theo các cô lại còn phân tâm tích tụ nọc độc chuẩn bị phun lần thứ ba, vấp ngay chân trái.
Ầm!
Sững sờ làm trò chó đớp cứt, nọc độc phun ra cũng lệch đi.
Ờm, bùa này thất đức lắm.
Bồn cầu không dằn lòng được đã âm thầm chửi bới.
(P1)
Nhiệt độ cao hơn, nhưng các cô tránh được các cú đánh trực diện, phía trước...
Nhanh nhanh nhanh!!!
Khi lao ra khỏi cửa hang, ánh nắng mặt trời ấm áp, không khí thoáng đãng, không còn nhiệt độ cao khủng khiếp trong hố đất. Tống Linh không kịp than thở đã gấp rút kéo độ cao của công cụ bay lên cao. Giây tiếp theo, gừ! Con thằn lằn dung nham khổng lồ lao ra theo sau tức giận tột cùng, vẫn còn đuổi theo đằng sau. Do bên ngoài cơ thể nó có nhiệt độ ít nhất áng chừng 800 độ, mặt đất đi qua bị không khí nóng thiêu đốt, và tất cả thực vật chết ngay lập tức.
Thật ra nhiệt độ cơ thể lúc đầu của nó gần như ngang bằng với dung nham, đâu đó trên 1000. Song dẫu gì nó đã bò ra ngoài, còn đuổi theo một hồi, cho nên nhiệt độ giảm thấp xuống một ít. Thế nhưng nhiệt độ ấy vẫn còn cực cao, có thể dễ dàng cướp đi cuộc sống của sinh vật.
Bởi vì kích thước cơ thể rất lớn, nó cứ như cái bàn ủi hình con thằn lằn, những nơi nó đi qua là một mảng cháy đen.
Nó vẫn đang truy sát bọn A Điêu.
Lúc này A Điêu đã lấy được Thực Thể Gieo Linh, thứ này rời khỏi hồ dung nham mà nhiệt độ chẳng giảm được mấy. Tuy nhiên găng tay của cô là thứ cách nhiệt, mắc dữ lắm, nên mới có tác dụng tốt và cầm nó trong tay mà không hề hấn gì. Chẳng qua cô nhận được lời nhắc nhở của bồn cầu.
Bồn Cầu: “Thực Thể Gieo Linh cấp Bính, Đồng Tử Lửa Mang Linh. Khi linh khí sống lại, rất nhiều nguyên tố lửa mang linh khí bám vào mắt rắn hóa thạch, biến dị thành một luồng lửa có linh hoạt động, biến thành Đồng Tử Lửa Mang Linh. Phẩm chất cấp cao, không chỉ có thể thả linh khí cung cấp cho chuyện tu luyện, sau khi ký kết còn kiểm soát được việc sử dụng các kỹ năng hóa đá, thiêu đốt ở nhiệt độ cao. Tuy nhiên bên trong có Lửa Linh còn sống, đề nghị dùng cho Thầy Cấm kỵ hệ tâm linh sẽ tốt nhất. Họ có thể gián tiếp nô dịch Lửa Linh, đạt được kỹ năng thiên phú điều khiển nhiệt độ. Hơn nữa người hệ tâm linh còn có thể nuôi dưỡng, để nó thăng cấp trong tương lai.”
Nói cách khác cô có thể sử dụng thứ này nhưng hiệu quả có khi chỉ được 10 điểm, còn cho Tống Linh dùng lại được 100.
Chán nản, cô yếu thế cơ à?
Đồ tốt tới tay lại không phải cho mình dùng.
Quên đi, tốt xấu gì công cụ bay và Số 7 cũng là của người ta, người ta ra sức tương đối nhiều… A Điêu không nói dông dài, cho Tống Linh hay: “Mau luyện nó đi, lát nữa sẽ dùng! Nhưng phải tính tiền cho mình đấy, không có cho không cậu đâu.”
Giọng điệu này của cô còn có vài phần keo kiệt moi tiền.
Tống Linh biết thứ này là cái gì nên có phần ngỡ ngàng, trái lại còn thấy cô quá hào phóng: “Tôi đã có một viên Đồng Tử Băng Mang Linh, có được vào ngày linh khí sống lại, cái này để cho cậu đi.”
Ui chà, là quả bóng mà cậu ấy tình cờ sử dụng vào ngày chôn sống Thôi Vân?
Trông nó đẹp lắm.
(P2)
A Điêu dùng giọng điệu âm u trách cứ: Cái số mạng gì thế này. Mày xem thử coi ngày đầu tiên người ta đã cầm tới Thực Thể Gieo Linh… mà còn đẹp đẽ có tên dễ nghe, lúc chơi lại đầy thanh lịch và cao quý. Mày coi lại mày đi! Tới bây giờ mà tao còn không dám móc mày ra trước mặt mọi người.
Bồn cầu cũng bày giọng điệu âm u: Cô nói lại lần nữa!
A Điêu câm miệng, nhưng lại bực tức nhét nó cho Tống Linh, người cũng đang đeo găng tay: “Nói nhảm gì, tế luyện! Nếu không luyện nó, hôm nay chưa chắc đã bắt được con bò sát lớn này.”
Tống Linh lớn ngần này mà đây là lần đầu tiên bị người ta bày vẻ hung dữ.
Nhưng cô ấy cũng biết tốt xấu, lúc này tế luyện nó.
May mà Tống Linh đã nắm giữ linh năng, có tí tu vi; đổi lại vào ngày đầu tiên linh khí sống lại, cô ấy chả dám tế luyện hai Thực Thể Gieo Linh cấp Bính, chưa kể còn là hệ băng linh và lửa linh.
Nhưng cô ấy cần một chút thời gian... không biết có kịp hay chăng.
Mà con thằn lằn nham thạch khổng lồ ở phía sau chỉ cách bọn cô hơn 50 mét. Bọn cô vừa đúng lúc bay qua một sườn đồi, tại thời điểm này tốc độ của công cụ bay đột nhiên chậm hơn đôi chút… cứ như không đủ năng lượng cho nên chiều cao bắt đầu giảm dần. Tuy nhiên phía trước có thung lũng, chỉ cần bọn cô quay sang, nó không còn cách nào bắt được bọn cô. Truyện Mạt Thế
Con thằn lằn có chỉ số thông minh không thấp, nó thấy vậy bèn suy đoán được, lập tức càng thêm điên cuồng đuổi theo...
Ngay khi nó tới càng ngày càng gần họ, trên sườn đồi, ba người Điền Trung Hương vừa kích động vừa lo lắng.
Đến rồi đến rồi!
Trước đó nhận được tin do Số 7 truyền tới, cả bọn đã chọn một tảng đá, cho lợn rừng húc, dùng khiên đẩy, cạy đất và nhiều thủ đoạn đều bày ra quất hết vào đó. Trông thấy thời cơ chín muồi, một tảng đá lớn trên sườn đồi nổ tung, tiếp sau nó đột nhiên lăn xuống, rầm rầm ầm ầm, lấy tốc độ mãnh liệt nện thẳng vào con thằn lằn dung nham… Con thằn lằn đâu có đui mù, nó cảm nhận được bèn cố gắng né tránh.
Phần bụng của Số 7 tung ra một viên đạn ánh sáng nhỏ dày bằng ngón tay cái.
Vút, bắn lên người nó.
Ầm! Cơ thể của con thằn lằn bị bắn trúng, nhưng lớp phòng thủ của nó mạnh tột cùng, lớp da cứng bên ngoài đã chống lại được. Tuy nhiên bắn vào nó vì để nó bất động vào thời điểm này.
Nó kháng cự, lại có hàng chục tấn đá tảng lăn xuống đập trúng nó.
Phòng thủ cao, áo giáp gần như bất khả chiến bại đối với bọn cô, nhưng trọng lượng cơ thể vẫn còn ở đó, không thể vượt qua tác dụng lực vật lý đơn giản nhất. Thế là… cục đá tảng này đã đập nó bay ra ngoài.
Ùm, lao mình xuống đầm nước, nơi dòng suối và thác nước hội tụ bên dưới.
Đầm nước đó cách vách đá 5 mét.
Lúc này, tay trái và phải Tống Linh mở ra, hai hạt châu bay lên, Băng Linh Lửa Linh điều khiển nhiệt độ.
(P3)
Băng Linh, hạ nhiệt độ đầm nước xuống âm 20 độ.
Lửa Linh, làm nhiệt độ con thằn lằn nóng lên, 1300 độ!
Sau khi con thằn lằn lớn chìm xuống nước... Ùm! Một lượng lớn hơi nước bắn tung tóe.
Bởi vì nước bị bốc hơi bởi nhiệt độ cao khi nó bắn tung tóe, con thằn lằn dung nham với cơ thể có nhiệt độ cao phát ra một tiếng gầm đau đớn.
Sự thay đổi mạnh mẽ về nhiệt độ cao và nhiệt độ thấp tạo ra chênh lệch nhiệt độ rất lớn sẽ có hiệu quả nứt vỡ, đặc biệt là đối với cơ thể có bề mặt vỏ đá phần lớn để phòng ngự.
Thằn lằn lớn cảm thấy mình bị xé toạc, da thịt bong tróc, áo giáp giống như pháo đài đã nứt ra!
Đó là vết thương nặng gần như chết người, bây giờ áo giáp của nó bằng 0, trạng thái cực kỳ tiêu cực, tiếp tục mất máu.
“Nó nứt ra, nứt ra rồi! Mau tới mau, đánh chết nó đi!”
A Điêu dù có cao hơn và lớn hơn nữa cũng không thể nghĩ ra một chiến lược độc ác như vậy dựa trên môi trường địa hình địa phương và kiến thức khoa học trong vài phút. Người này giờ đây rất thực tế, lúc trước thì sợ nó đến chết, thậm chí hối hận vì bản thân đã ăn quá nhiều, bấy giờ vừa nhìn thấy nó rơi vào xui xẻo đã ngay lập tức hăng hái. Cô gấp gáp dùng ánh mắt nối tơ xác định thằn lằn lớn có lớp giáp chống lại đã bị suy yếu, ôi chao, dùng được keo dính!
Cô cấp tốc sử dụng kỹ năng ánh mắt nối tơ, bắn keo dính ra khỏi con mắt của con thằn lằn lớn, lần lượt cố định nó trên vách đá đầm nước và cho nó dính chặt bên dưới. Cùng lúc đó cô gọi Điền Trung Hương và những người khác xuống đánh hội đồng.
Đánh đánh đánh!
––Trong làng có một tên lưu manh, rốt cuộc có một ngày hắn cũng rớt xuống hố. Bốn học sinh tiểu học trong làng không chỉ không cứu người mà còn vây quanh hố nhặt đá ném hắn, vừa ném vừa la lên “Đánh chết mi, đánh chết mi, đánh chết mi!”.
Thao tác như mãnh hổ nhưng hành vi lại như gà rù.
Tống Linh cố gắng thật lâu mới ổn định được bản thân. Cô ấy không để Trần A Điêu thiên vị, chuyên tâm vào việc kiểm soát nhiệt độ và kéo đổ con thằn lằn. Nhưng hiển nhiên ba người còn lại đã lên trước, lấy ra Thực Thể Gieo Linh mới tới tay để hấp thụ linh khí, vừa hút vừa tập trung tấn công… Mà trên miệng vẫn còn chửi rủa.
Có mài cũng phải mài cho nó chết!
....
Nửa giờ sau, đầm nước suối vốn coi như xinh đẹp tĩnh lặng đã vô cùng hỗn độn, con thằn lằn khổng lồ uy mãnh khí phách đã thành thi thể nằm hồi lâu.
Sắc mặt bọn A Điêu trắng ởn, cơ thể rã rời, giống như khách làng chơi từng trải ở lầu xanh liên tục trong vài ngày đã bị hút khô cả người.
Quá mệt mỏi.
Nhưng lão Vương sắp tới rồi.
A Điêu xốc lên tinh thần, đi xuống mổ xẻ thằn lằn lớn.
Đương nhiên lấy linh hạch và con mắt rồi, nhưng xương của nó cũng có giá trị.
(P4)
“Rất nhiều xương ma quỷ là vật liệu tuyệt vời để làm vũ khí và quyền trượng. Bản thân thằn lằn hóa đá này là một sinh vật có cơ thể cho cả hai khía cạnh là ma thuật và võ thuật. Xương dùng được, thậm chí xác hóa đá của nó cũng hữu ích. Nhưng trước đó tụi mình không chịu nổi được trọng lượng, nặng dữ lắm.”
Hầu hết những người khai hoang không chọn thằn lằn hóa đá, vừa khó để xử nó mà ngay cả thi thể cũng khó mang đi. Cho dù những người có thiết bị chứa đồ âu chả thể nào từ bỏ hầu hết không gian cho đám xương này. Suy cho cùng, những không gian này thường được đặt nhu yếu phẩm bảo vệ tính mạng và đồ quý có giá trị.
Giờ A Điêu có không gian lưu trữ, nhưng nó chỉ rộng một mét khối, ngay cả xương chân của con thằn lằn lớn này cũng không nhét vừa.
Song giờ đây lão Vương đã lái chiếc xe bay ra, vậy thì đã khác rồi.
Chẳng qua… Bên cạnh thi thể bị tàn phá của con thằn lằn dung nham, A Điêu ném một vật dụng trên người của tên mặt tên mặt sẹo xuống, như thể vô lý làm rơi.
Tiếp đó cô lại để Tống Linh trở lại hố đất, ném xác chết của người đàn ông có vết sẹo vào hồ chứa dung nham. Một hồi cô nghĩ thế nào lại lấy ra một mảnh giấy vẽ gì đó ở trên ấy, gấp nó lại và ném nó vào bụi cỏ xa hơn.
Bọn Điền Trung Hương không thể hiểu được cô đang làm gì, nhưng theo danh sách mua sắm mà A Điêu đưa ra, ai nấy đều lấy ra một chai xịt, phun khắp mọi nơi nơi họ đã từng ở.
Bình xịt này không rẻ, một chai nhỏ đã 100 ngàn, thuộc về một món thần khí lớn chuyên làm sạch dấu vết. Nó có thể làm sạch những gì họ có thể để lại, chẳng hạn như tóc giàu DNA này nọ. Thậm chí còn thay đổi được dấu vết linh năng đã giải phóng. Về cái này, phá hủy bằng sạch là điều chẳng thể, suy cho cùng năng lượng vẫn là năng lượng. Nhưng lại phá hủy cái gọi là cấu trúc phân tử của nó trong hệ thống hóa học, làm cho người ta không điều ra ra là được rồi.
Bởi vì hôm nay bỗng giàu nhưng về sau vẫn ẩn chứa rủi ro: nó đến từ phía sau tên mặt sẹo.
Cả bọn dùng bình xịt chẳng tiếc, nhanh chóng xịt hết nguyên một bình, không tiết kiệm tí nào.
Không rõ chi tiết, cẩn thận từng tí mới sống lâu.
Có công cụ bay, Tống Linh làm xong những chuyện vừa đi vừa về này chỉ hơn mười mấy phút, đoán chừng trong vài phút ở giữa cô ấy cũng giúp dọn dẹp dấu vết của mọi người ở trong hang.
Thiết bị cô ấy dùng e là càng tốt hơn.
(P5)
A Điêu làm việc không giải thích, sai người ta không nêu lý do. Thế mà ngay cả Tống Linh cao ngạo mà cũng quen, ba người Nhiêu Tuyết Nhã trông thấy vậy và cảm thấy hình như bọn mình bắt đầu quen rồi.
.....
Xe bay chạy tới, chở người mang đồ, năm người trên xe đầy thảm hại, ngay cả Tống Linh cũng mang theo mấy phần bụi đất, khật khừ suy yếu. Chẳng mấy chốc năm người khó chống lại sự mệt mỏi về thể chất, đều ngủ thiếp đi.
Và sau khi họ ngủ... Trong Lăng Thành, Bộ Giao thông vận tải, một quan viên dẫn theo thân tín lén lút dùng thẩm quyền của mình vào hệ thống giám sát giao thông để kiểm tra, nhanh chóng khóa tín hiệu điện thoại di động của một người.
Người này là lão Vương.
“Đại nhân, nhà họ Thôi bên kia đã xác định được tài xế này hôm nay sẽ đưa đón Trần A Điêu?”
“Đương nhiên, đã điều tra tỉ mỉ từ lâu. Tên tài xế này nhìn như chỉ là người bình thường không có gì nổi bật trong đám tài xế nhà họ Trần nhưng thật ra đã bị Trần A Điêu thu về dùng riêng cho mình. Từ này nó thi triệu tập là cứ đưa đón nó.”
“Trước đó Thôi đại nhân trúng kế, sau đó chịu đựng điều tra, cẩn thận loại trừ, cuối cùng cũng xác định được tung tích của hắn. Giờ đây tín hiệu của hắn ở Lăng Thành, chứng tỏ Trần A Điêu cũng ở Lăng Thành, hắn đang di chuyển!”
“Xác định điểm đến của hắn...”
Quan viên khóa chặt lão Vương đồng thời truyền tin tức và thời gian thực cho nhà họ Thôi bên kia.
Người dưới trướng nhà họ Thôi bất động.
Thôi Dung sau khi trầm tư bèn dùng điện thoại di động liên lạc với đám người bí ẩn chôn bên ngoài gia tộc từ xưa.
Ngay cả khi bị bắt, những người này không liên quan gì đến nhà họ Thôi và cha con ông ta.
Chỉ cần loại bỏ được Trần A Điêu với tương lai đầy hứa hẹn, rủi ro này cũng đáng giá.
Rất nhanh, một nhóm được được phái ra đã đuổi kịp tín hiệu điện thoại di động của lão Vương và dừng lại. Bọn chúng lẻn vào sau đó tung thẳng đòn tấn công!
Nhưng nhóm người này vừa mới hùng hổ giết vào đầy cay nghiệt, đòn tấn công còn chưa bùng nổ, chúng đã bị ánh sáng trắng chiếu vào mặt làm lóa mắt. Tiếp đó rất nhiều lực lượng vũ trang với trang bị tận răng tràn ra từ trên lầu xuống dưới.
Đây là lực lượng vũ trang của đồn Đoàn luyện Lăng Thành.
Ở đầu cầu thang tầng hai, Phong Đình, một thân quân võ chặn đường ngựa chạy, đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống bọn chúng.
Nhóm người tấn công:?!!!!
Mẹ kiếp, một ngày dính hai lần?!
………..
Nọc độc bắn bụp vào vách tường.
Hiệu quả là gì, A Điêu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vách đá cứng rắn là thế lại đỏ rực trong nháy mắt, xèo xèo xèo ăn mòn vào trong.
Phạm vi rất rộng, lan rộng nguyên một hành lang lớn, nhiệt độ truyền dẫn, ngay lập tức làm cho nhiệt độ những nơi A Điêu hằng bay qua nóng lên tới hơn 70 độ, làn da đã thấy muốn phỏng, không thể tránh khỏi chuyện bị hủy hoại khuôn mặt. Hai người đành phân tán linh năng chẳng còn nhiều nhặn để bảo vệ làn da trần.
Cảm giác đó như thể bọn cô bay xuyên thẳng qua biển lửa với một con trăn lửa há cái miệng đẫm máu đang tiến về phía bọn cô, chờ chực ăn tươi nuốt sống bọn cô từ đằng sau.
Sau lưng có tiếng gầm gừ của thằn lằn lớn, tiếng gầm càng lúc càng gần.
A Điêu quay đầu lại nhìn một lần nữa. Chỉ liếc mắt một cái đã thấy ngay cơ thể khổng lồ dài 5 mét của con thằn lằn mang theo một bộ giáp đá nung đỏ đầy đáng sợ, nó đang rống giận đuổi theo.
Đôi mắt của nó vẫn còn tỏa ra ánh sáng đỏ kỳ lạ.
“TRÁI!” A Điêu lên tiếng, Tống Linh điều khiển công cụ bay né tránh… Xoát! Khi các cô rẽ ngoặt, nọc độc thứ hai phun ra từ xa.
Đằng sau lưng lại là một sự ăn mòn trên diện rộng với nhiệt độ cao khủng khiếp.
Nhưng họ rẽ như vậy cũng tương đương với việc cho con thằn lằn dung nham đó thời gian. Vút một cái, nó xuất hiện ngay ở phía sau.
Lúc này khoảng cách giữa của bọn cô với nó chỉ có 5 mét.
Xong rồi, không có khúc cua ở phía trước, nó sẽ phun lần thứ ba!
Trong thời khắc nguy cấp, A Điêu lần đầu tiên tức mình dạo này ăn quá nhiều. Nếu cô vẫn còn ở trên núi, không tăng ký không cao lên, có khi cô còn nhanh hơn một phần!
** má, một ngày nào đó mình phải mua một chiếc công cụ bay!
Và một em bé như Số 7 nữa, mình muốn tất, muốn tất!
Trong lòng điên cuồng hô muốn mua đồ quý nhưng bên ngoài A Điêu lại tỉnh táo tột cùng. Một tay cô ôm Số 7, một tay lấy ra một lá bùa..
Tống Linh nhận ra hơi thở từ linh năng nhảy ra từ sau lưng, dùng tới bùa rồi?
Vẫn là Bùa Định Thân?
Chỉ sợ không có hiệu quả với nó, nó ở cấp cao, linh hạch thì mạnh, có miễn dịch ngay lập tức.
Bởi thế…
“Vấp ngã, đi!”
Mục tiêu của bùa này không phải là con thằn lằn dung nham khổng lồ, mà là mặt đất phía trước nó đang chạy như điên... Chát một cái ngay sát đất, một chướng ngại vật nhỏ đã được tạo ra ngay lập tức.
Tiếp đó con thằn lằn, cái con vẫn còn đang điên cuồng đuổi theo các cô lại còn phân tâm tích tụ nọc độc chuẩn bị phun lần thứ ba, vấp ngay chân trái.
Ầm!
Sững sờ làm trò chó đớp cứt, nọc độc phun ra cũng lệch đi.
Ờm, bùa này thất đức lắm.
Bồn cầu không dằn lòng được đã âm thầm chửi bới.
(P1)
Nhiệt độ cao hơn, nhưng các cô tránh được các cú đánh trực diện, phía trước...
Nhanh nhanh nhanh!!!
Khi lao ra khỏi cửa hang, ánh nắng mặt trời ấm áp, không khí thoáng đãng, không còn nhiệt độ cao khủng khiếp trong hố đất. Tống Linh không kịp than thở đã gấp rút kéo độ cao của công cụ bay lên cao. Giây tiếp theo, gừ! Con thằn lằn dung nham khổng lồ lao ra theo sau tức giận tột cùng, vẫn còn đuổi theo đằng sau. Do bên ngoài cơ thể nó có nhiệt độ ít nhất áng chừng 800 độ, mặt đất đi qua bị không khí nóng thiêu đốt, và tất cả thực vật chết ngay lập tức.
Thật ra nhiệt độ cơ thể lúc đầu của nó gần như ngang bằng với dung nham, đâu đó trên 1000. Song dẫu gì nó đã bò ra ngoài, còn đuổi theo một hồi, cho nên nhiệt độ giảm thấp xuống một ít. Thế nhưng nhiệt độ ấy vẫn còn cực cao, có thể dễ dàng cướp đi cuộc sống của sinh vật.
Bởi vì kích thước cơ thể rất lớn, nó cứ như cái bàn ủi hình con thằn lằn, những nơi nó đi qua là một mảng cháy đen.
Nó vẫn đang truy sát bọn A Điêu.
Lúc này A Điêu đã lấy được Thực Thể Gieo Linh, thứ này rời khỏi hồ dung nham mà nhiệt độ chẳng giảm được mấy. Tuy nhiên găng tay của cô là thứ cách nhiệt, mắc dữ lắm, nên mới có tác dụng tốt và cầm nó trong tay mà không hề hấn gì. Chẳng qua cô nhận được lời nhắc nhở của bồn cầu.
Bồn Cầu: “Thực Thể Gieo Linh cấp Bính, Đồng Tử Lửa Mang Linh. Khi linh khí sống lại, rất nhiều nguyên tố lửa mang linh khí bám vào mắt rắn hóa thạch, biến dị thành một luồng lửa có linh hoạt động, biến thành Đồng Tử Lửa Mang Linh. Phẩm chất cấp cao, không chỉ có thể thả linh khí cung cấp cho chuyện tu luyện, sau khi ký kết còn kiểm soát được việc sử dụng các kỹ năng hóa đá, thiêu đốt ở nhiệt độ cao. Tuy nhiên bên trong có Lửa Linh còn sống, đề nghị dùng cho Thầy Cấm kỵ hệ tâm linh sẽ tốt nhất. Họ có thể gián tiếp nô dịch Lửa Linh, đạt được kỹ năng thiên phú điều khiển nhiệt độ. Hơn nữa người hệ tâm linh còn có thể nuôi dưỡng, để nó thăng cấp trong tương lai.”
Nói cách khác cô có thể sử dụng thứ này nhưng hiệu quả có khi chỉ được 10 điểm, còn cho Tống Linh dùng lại được 100.
Chán nản, cô yếu thế cơ à?
Đồ tốt tới tay lại không phải cho mình dùng.
Quên đi, tốt xấu gì công cụ bay và Số 7 cũng là của người ta, người ta ra sức tương đối nhiều… A Điêu không nói dông dài, cho Tống Linh hay: “Mau luyện nó đi, lát nữa sẽ dùng! Nhưng phải tính tiền cho mình đấy, không có cho không cậu đâu.”
Giọng điệu này của cô còn có vài phần keo kiệt moi tiền.
Tống Linh biết thứ này là cái gì nên có phần ngỡ ngàng, trái lại còn thấy cô quá hào phóng: “Tôi đã có một viên Đồng Tử Băng Mang Linh, có được vào ngày linh khí sống lại, cái này để cho cậu đi.”
Ui chà, là quả bóng mà cậu ấy tình cờ sử dụng vào ngày chôn sống Thôi Vân?
Trông nó đẹp lắm.
(P2)
A Điêu dùng giọng điệu âm u trách cứ: Cái số mạng gì thế này. Mày xem thử coi ngày đầu tiên người ta đã cầm tới Thực Thể Gieo Linh… mà còn đẹp đẽ có tên dễ nghe, lúc chơi lại đầy thanh lịch và cao quý. Mày coi lại mày đi! Tới bây giờ mà tao còn không dám móc mày ra trước mặt mọi người.
Bồn cầu cũng bày giọng điệu âm u: Cô nói lại lần nữa!
A Điêu câm miệng, nhưng lại bực tức nhét nó cho Tống Linh, người cũng đang đeo găng tay: “Nói nhảm gì, tế luyện! Nếu không luyện nó, hôm nay chưa chắc đã bắt được con bò sát lớn này.”
Tống Linh lớn ngần này mà đây là lần đầu tiên bị người ta bày vẻ hung dữ.
Nhưng cô ấy cũng biết tốt xấu, lúc này tế luyện nó.
May mà Tống Linh đã nắm giữ linh năng, có tí tu vi; đổi lại vào ngày đầu tiên linh khí sống lại, cô ấy chả dám tế luyện hai Thực Thể Gieo Linh cấp Bính, chưa kể còn là hệ băng linh và lửa linh.
Nhưng cô ấy cần một chút thời gian... không biết có kịp hay chăng.
Mà con thằn lằn nham thạch khổng lồ ở phía sau chỉ cách bọn cô hơn 50 mét. Bọn cô vừa đúng lúc bay qua một sườn đồi, tại thời điểm này tốc độ của công cụ bay đột nhiên chậm hơn đôi chút… cứ như không đủ năng lượng cho nên chiều cao bắt đầu giảm dần. Tuy nhiên phía trước có thung lũng, chỉ cần bọn cô quay sang, nó không còn cách nào bắt được bọn cô. Truyện Mạt Thế
Con thằn lằn có chỉ số thông minh không thấp, nó thấy vậy bèn suy đoán được, lập tức càng thêm điên cuồng đuổi theo...
Ngay khi nó tới càng ngày càng gần họ, trên sườn đồi, ba người Điền Trung Hương vừa kích động vừa lo lắng.
Đến rồi đến rồi!
Trước đó nhận được tin do Số 7 truyền tới, cả bọn đã chọn một tảng đá, cho lợn rừng húc, dùng khiên đẩy, cạy đất và nhiều thủ đoạn đều bày ra quất hết vào đó. Trông thấy thời cơ chín muồi, một tảng đá lớn trên sườn đồi nổ tung, tiếp sau nó đột nhiên lăn xuống, rầm rầm ầm ầm, lấy tốc độ mãnh liệt nện thẳng vào con thằn lằn dung nham… Con thằn lằn đâu có đui mù, nó cảm nhận được bèn cố gắng né tránh.
Phần bụng của Số 7 tung ra một viên đạn ánh sáng nhỏ dày bằng ngón tay cái.
Vút, bắn lên người nó.
Ầm! Cơ thể của con thằn lằn bị bắn trúng, nhưng lớp phòng thủ của nó mạnh tột cùng, lớp da cứng bên ngoài đã chống lại được. Tuy nhiên bắn vào nó vì để nó bất động vào thời điểm này.
Nó kháng cự, lại có hàng chục tấn đá tảng lăn xuống đập trúng nó.
Phòng thủ cao, áo giáp gần như bất khả chiến bại đối với bọn cô, nhưng trọng lượng cơ thể vẫn còn ở đó, không thể vượt qua tác dụng lực vật lý đơn giản nhất. Thế là… cục đá tảng này đã đập nó bay ra ngoài.
Ùm, lao mình xuống đầm nước, nơi dòng suối và thác nước hội tụ bên dưới.
Đầm nước đó cách vách đá 5 mét.
Lúc này, tay trái và phải Tống Linh mở ra, hai hạt châu bay lên, Băng Linh Lửa Linh điều khiển nhiệt độ.
(P3)
Băng Linh, hạ nhiệt độ đầm nước xuống âm 20 độ.
Lửa Linh, làm nhiệt độ con thằn lằn nóng lên, 1300 độ!
Sau khi con thằn lằn lớn chìm xuống nước... Ùm! Một lượng lớn hơi nước bắn tung tóe.
Bởi vì nước bị bốc hơi bởi nhiệt độ cao khi nó bắn tung tóe, con thằn lằn dung nham với cơ thể có nhiệt độ cao phát ra một tiếng gầm đau đớn.
Sự thay đổi mạnh mẽ về nhiệt độ cao và nhiệt độ thấp tạo ra chênh lệch nhiệt độ rất lớn sẽ có hiệu quả nứt vỡ, đặc biệt là đối với cơ thể có bề mặt vỏ đá phần lớn để phòng ngự.
Thằn lằn lớn cảm thấy mình bị xé toạc, da thịt bong tróc, áo giáp giống như pháo đài đã nứt ra!
Đó là vết thương nặng gần như chết người, bây giờ áo giáp của nó bằng 0, trạng thái cực kỳ tiêu cực, tiếp tục mất máu.
“Nó nứt ra, nứt ra rồi! Mau tới mau, đánh chết nó đi!”
A Điêu dù có cao hơn và lớn hơn nữa cũng không thể nghĩ ra một chiến lược độc ác như vậy dựa trên môi trường địa hình địa phương và kiến thức khoa học trong vài phút. Người này giờ đây rất thực tế, lúc trước thì sợ nó đến chết, thậm chí hối hận vì bản thân đã ăn quá nhiều, bấy giờ vừa nhìn thấy nó rơi vào xui xẻo đã ngay lập tức hăng hái. Cô gấp gáp dùng ánh mắt nối tơ xác định thằn lằn lớn có lớp giáp chống lại đã bị suy yếu, ôi chao, dùng được keo dính!
Cô cấp tốc sử dụng kỹ năng ánh mắt nối tơ, bắn keo dính ra khỏi con mắt của con thằn lằn lớn, lần lượt cố định nó trên vách đá đầm nước và cho nó dính chặt bên dưới. Cùng lúc đó cô gọi Điền Trung Hương và những người khác xuống đánh hội đồng.
Đánh đánh đánh!
––Trong làng có một tên lưu manh, rốt cuộc có một ngày hắn cũng rớt xuống hố. Bốn học sinh tiểu học trong làng không chỉ không cứu người mà còn vây quanh hố nhặt đá ném hắn, vừa ném vừa la lên “Đánh chết mi, đánh chết mi, đánh chết mi!”.
Thao tác như mãnh hổ nhưng hành vi lại như gà rù.
Tống Linh cố gắng thật lâu mới ổn định được bản thân. Cô ấy không để Trần A Điêu thiên vị, chuyên tâm vào việc kiểm soát nhiệt độ và kéo đổ con thằn lằn. Nhưng hiển nhiên ba người còn lại đã lên trước, lấy ra Thực Thể Gieo Linh mới tới tay để hấp thụ linh khí, vừa hút vừa tập trung tấn công… Mà trên miệng vẫn còn chửi rủa.
Có mài cũng phải mài cho nó chết!
....
Nửa giờ sau, đầm nước suối vốn coi như xinh đẹp tĩnh lặng đã vô cùng hỗn độn, con thằn lằn khổng lồ uy mãnh khí phách đã thành thi thể nằm hồi lâu.
Sắc mặt bọn A Điêu trắng ởn, cơ thể rã rời, giống như khách làng chơi từng trải ở lầu xanh liên tục trong vài ngày đã bị hút khô cả người.
Quá mệt mỏi.
Nhưng lão Vương sắp tới rồi.
A Điêu xốc lên tinh thần, đi xuống mổ xẻ thằn lằn lớn.
Đương nhiên lấy linh hạch và con mắt rồi, nhưng xương của nó cũng có giá trị.
(P4)
“Rất nhiều xương ma quỷ là vật liệu tuyệt vời để làm vũ khí và quyền trượng. Bản thân thằn lằn hóa đá này là một sinh vật có cơ thể cho cả hai khía cạnh là ma thuật và võ thuật. Xương dùng được, thậm chí xác hóa đá của nó cũng hữu ích. Nhưng trước đó tụi mình không chịu nổi được trọng lượng, nặng dữ lắm.”
Hầu hết những người khai hoang không chọn thằn lằn hóa đá, vừa khó để xử nó mà ngay cả thi thể cũng khó mang đi. Cho dù những người có thiết bị chứa đồ âu chả thể nào từ bỏ hầu hết không gian cho đám xương này. Suy cho cùng, những không gian này thường được đặt nhu yếu phẩm bảo vệ tính mạng và đồ quý có giá trị.
Giờ A Điêu có không gian lưu trữ, nhưng nó chỉ rộng một mét khối, ngay cả xương chân của con thằn lằn lớn này cũng không nhét vừa.
Song giờ đây lão Vương đã lái chiếc xe bay ra, vậy thì đã khác rồi.
Chẳng qua… Bên cạnh thi thể bị tàn phá của con thằn lằn dung nham, A Điêu ném một vật dụng trên người của tên mặt tên mặt sẹo xuống, như thể vô lý làm rơi.
Tiếp đó cô lại để Tống Linh trở lại hố đất, ném xác chết của người đàn ông có vết sẹo vào hồ chứa dung nham. Một hồi cô nghĩ thế nào lại lấy ra một mảnh giấy vẽ gì đó ở trên ấy, gấp nó lại và ném nó vào bụi cỏ xa hơn.
Bọn Điền Trung Hương không thể hiểu được cô đang làm gì, nhưng theo danh sách mua sắm mà A Điêu đưa ra, ai nấy đều lấy ra một chai xịt, phun khắp mọi nơi nơi họ đã từng ở.
Bình xịt này không rẻ, một chai nhỏ đã 100 ngàn, thuộc về một món thần khí lớn chuyên làm sạch dấu vết. Nó có thể làm sạch những gì họ có thể để lại, chẳng hạn như tóc giàu DNA này nọ. Thậm chí còn thay đổi được dấu vết linh năng đã giải phóng. Về cái này, phá hủy bằng sạch là điều chẳng thể, suy cho cùng năng lượng vẫn là năng lượng. Nhưng lại phá hủy cái gọi là cấu trúc phân tử của nó trong hệ thống hóa học, làm cho người ta không điều ra ra là được rồi.
Bởi vì hôm nay bỗng giàu nhưng về sau vẫn ẩn chứa rủi ro: nó đến từ phía sau tên mặt sẹo.
Cả bọn dùng bình xịt chẳng tiếc, nhanh chóng xịt hết nguyên một bình, không tiết kiệm tí nào.
Không rõ chi tiết, cẩn thận từng tí mới sống lâu.
Có công cụ bay, Tống Linh làm xong những chuyện vừa đi vừa về này chỉ hơn mười mấy phút, đoán chừng trong vài phút ở giữa cô ấy cũng giúp dọn dẹp dấu vết của mọi người ở trong hang.
Thiết bị cô ấy dùng e là càng tốt hơn.
(P5)
A Điêu làm việc không giải thích, sai người ta không nêu lý do. Thế mà ngay cả Tống Linh cao ngạo mà cũng quen, ba người Nhiêu Tuyết Nhã trông thấy vậy và cảm thấy hình như bọn mình bắt đầu quen rồi.
.....
Xe bay chạy tới, chở người mang đồ, năm người trên xe đầy thảm hại, ngay cả Tống Linh cũng mang theo mấy phần bụi đất, khật khừ suy yếu. Chẳng mấy chốc năm người khó chống lại sự mệt mỏi về thể chất, đều ngủ thiếp đi.
Và sau khi họ ngủ... Trong Lăng Thành, Bộ Giao thông vận tải, một quan viên dẫn theo thân tín lén lút dùng thẩm quyền của mình vào hệ thống giám sát giao thông để kiểm tra, nhanh chóng khóa tín hiệu điện thoại di động của một người.
Người này là lão Vương.
“Đại nhân, nhà họ Thôi bên kia đã xác định được tài xế này hôm nay sẽ đưa đón Trần A Điêu?”
“Đương nhiên, đã điều tra tỉ mỉ từ lâu. Tên tài xế này nhìn như chỉ là người bình thường không có gì nổi bật trong đám tài xế nhà họ Trần nhưng thật ra đã bị Trần A Điêu thu về dùng riêng cho mình. Từ này nó thi triệu tập là cứ đưa đón nó.”
“Trước đó Thôi đại nhân trúng kế, sau đó chịu đựng điều tra, cẩn thận loại trừ, cuối cùng cũng xác định được tung tích của hắn. Giờ đây tín hiệu của hắn ở Lăng Thành, chứng tỏ Trần A Điêu cũng ở Lăng Thành, hắn đang di chuyển!”
“Xác định điểm đến của hắn...”
Quan viên khóa chặt lão Vương đồng thời truyền tin tức và thời gian thực cho nhà họ Thôi bên kia.
Người dưới trướng nhà họ Thôi bất động.
Thôi Dung sau khi trầm tư bèn dùng điện thoại di động liên lạc với đám người bí ẩn chôn bên ngoài gia tộc từ xưa.
Ngay cả khi bị bắt, những người này không liên quan gì đến nhà họ Thôi và cha con ông ta.
Chỉ cần loại bỏ được Trần A Điêu với tương lai đầy hứa hẹn, rủi ro này cũng đáng giá.
Rất nhanh, một nhóm được được phái ra đã đuổi kịp tín hiệu điện thoại di động của lão Vương và dừng lại. Bọn chúng lẻn vào sau đó tung thẳng đòn tấn công!
Nhưng nhóm người này vừa mới hùng hổ giết vào đầy cay nghiệt, đòn tấn công còn chưa bùng nổ, chúng đã bị ánh sáng trắng chiếu vào mặt làm lóa mắt. Tiếp đó rất nhiều lực lượng vũ trang với trang bị tận răng tràn ra từ trên lầu xuống dưới.
Đây là lực lượng vũ trang của đồn Đoàn luyện Lăng Thành.
Ở đầu cầu thang tầng hai, Phong Đình, một thân quân võ chặn đường ngựa chạy, đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống bọn chúng.
Nhóm người tấn công:?!!!!
Mẹ kiếp, một ngày dính hai lần?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.