Chương 113: Đồ Bỏ
Bàn Cáp
16/05/2024
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Hệt anh em tộc họ Lý, A Điêu biết người của Học phủ Vân Châu sắp tới, nhưng người cô chờ chính là tên Đoàn Phi được xưng đệ nhất và mấy thầy cô à?
Sao được chứ.
Kiểu gì vẫn phải mang cấp cỡ hiệu trưởng mới giải quyết được cục diện trước mắt. Tuy nhiên tình huống bên vùng biển phía Nam có chỗ không ổn, dù hiệu trưởng Học phủ Vân Châu ở ngay bờ biển thì vẫn không cách gì tới đây. Bởi lẽ suy cho cùng học sinh đã thoát hiểm, cho dù phải tính nợ cũ âu sẽ không tính ngay thời điểm quan trọng thế này. Cho nên cô dám cá trên phi thuyền không có hiệu trưởng cấp Thầy Cấm Kỵ.
Cái nhóm Đoàn Phi đó chả hữu dụng tí nào cả.
Nhưng A Điêu vẫn mạo hiểm đi qua cứu người như cũ vì phi thuyền của nhóm Đoàn Phi. Cô biết nhóm Đoàn Phi chắc chắn tự mình hiểu tình hình, nếu đã tới ắt có chỗ dựa dẫm. Vừa suy tính tới đây là cô biết ngay người bên Quân Tuần tra đã tới.
Tất nhiên đâu phải Quân Tuần tra xuất hiện tình cờ ở đây, cũng không cố tình chạy từ bên vùng biển phía Nam sang.
Bọn người này đâu có thể diện bực kia chưa kể thời gian lại quá trễ.
Chủ yếu vì... cô đã tố giác vụ việc hai ngày trước.
.....
Mục đích tố giác khi ấy chẳng muốn nhằm giải quyết chuyện cứu mạng tại thời điểm lúc này gì cả, cô không phải thần, không tính được tới chuyện hai con Boss trống mái cũng như người thần bí A và B; cô không có tài dự đoán như thế.
Tố cáo hai ngày trước chỉ thuần túy mang theo hai mục đích.
Thứ nhất, những nữ tu sĩ nọ vốn thuộc các nhóm khác nhau, mỗi người đều có bối cảnh và từ lúc quan phủ năm châu chiêu mộ tới giờ ước chừng đã nửa tháng. Thây kệ các cô ấy đến từ đâu nhưng vừa gặp phải cảnh khi đồng bọn bên cạnh không chết thì cũng mất tích, dù các cô ấy đủ sức đối mặt với cuộc sống một lần nữa thì vẫn phải cho người nhà đồng bọn mình một lời giải thích. Đâu thể nào như trong những bộ phim truyền hình võ hiệp khi một đống người chết, mạng người như cỏ rác, vậy mà bản thân vẫn không gặp chuyện phiền lụy về sau. Người bình thường lập nhóm thì ai mà không phải đối mặt với mấy người lớn trong nhà, nhưng chính các cô ấy thật sự có lời giải thích à? Làm không tốt còn bị giận chó đánh mèo. Còn muốn đưa ra chứng cứ cũng rất khó, tính chứng minh những chuyện này trong thời cuộc rối ren, vô tổ chức, e mấy cô ấy còn dễ bị người ta thương tổn lần thứ hai. Cho nên lúc này cần phải điều tra thống nhất chính thức, trước tiên xác định các cô ấy là người bị hại, nên làm cái gì thì làm cái đó (chuyện của các cô ấy khác với chuyện A Điêu giết ngược lại cả nhà bọn tội phạm và nốc ao luôn nhà họ Thôi. Cô không cần lo lắng hậu quả, giết là xong việc, ngay cả thân phận cũng không bại lộ. Nhưng mấy nữ tu sĩ này còn phải gánh chịu hậu quả, đây là hiện thực, cũng bởi các cô ấy không đủ mạnh.)
(P1)
Thứ hai, tranh công.
Đối với A Điêu mà nói đương nhiên là điểm thứ hai quan trọng nhất rồi. Dù gì hai ngày trước cô nói với bồn cầu như thế mà nó vẫn không bảo gì cả, âu vẫn do câu nói kia — người mạnh mẽ làm việc mạnh mẽ.
....
Loại chuyện tranh công như vầy có thể làm trực tiếp cũng như gián tiếp, nhưng nếu có người muốn xây hình tượng nhân vật cho tốt thì lập ý trước nhất là điều quan trọng tột cùng.
A Điêu đưa những người bên Quân Tuần tra đến những hang động ấy, để cho họ nhìn thấy bọn cướp còn sống.
Cô thấy tụi này chẳng còn kiên trì được thêm mấy này, suy cho cùng năng lực niệm càng ngày càng ít.
Có cái gọi là con người sắp chết âu giá trị của sinh mệnh ngay phút cuối đời sẽ thăng hoa một đợt.
Cho nên hai ngày trước A Điêu đã lên kế hoạch tạo một vị trí để họ nhặt xác một cách hợp pháp.
Đằng ấy nói xem Quân Tuần tra có đi sang không?
Thế này, đối với các đơn vị quốc gia, họ cần đảm bảo sao cho ai nấy mang phong độ tột cùng.
Trước khi chết có chuyên gia phục vụ ăn ở, không chịu tử hình thì giao cho nhà nước xử lý, không cần lo phí mai táng, thoải mái dữ lắm. Cô còn ước gì mình có được một combo thế này.
Đương nhiên, trọng điểm là trước khi cô đến bờ biển phía Nam đã cẩn thận nghiên cứu qua lệnh triệu tập của quan phủ năm châu. Cái gọi là lệnh triệu tập mà chỉ dựa vào “vì lòng yêu nước bảo vệ dân chúng cho nên đánh tin sang” là tư tưởng không đáng tin cậy; vì lợi ích, chủ yếu vì lợi ích mà thôi.
Lợi ích bên trong lệnh triệu tập đã đề cập rằng những người góp phần trấn áp ma quỷ sẽ được hưởng một số lợi ích nhất định bao gồm cả tiền bạc, tài nguyên tu luyện cùng với thân phận địa vị.
Thống nhất tạo hệ thống điểm tích lũy khi xử lý công việc, điểm tích lũy đến một mức nhất định sẽ đổi lấy được một số lợi ích, và người thực hiện hành động này chính là Thanh Châu, anh cả của năm châu.
Bốn châu khác làm theo mà thôi.
Nhưng điều này có liên quan gì đến bọn cướp không?
Có, vì tụi tội phạm cướp giết tu sĩ đến từ các nơi khéo sao ngay lúc năm châu triệu tập.
A Điêu xây dựng hình tượng con người rất khéo léo.
Sau khi cô dẫn người ta tới cũng không nói dài dòng mà bảo ngay: “Tôi không thể nhìn bọn cặn bã này giết người ức hiếp phụ nữ, thế là đánh bọn chúng xong đã giao cho các chị em này trông coi. Để tránh cho tụi nó chạy trốn hoặc tự tử, tôi chỉ đành giam giữ thế này mà thôi. Nhưng tôi nhận ra là chuyện hệ trọng thế là cảm thấy cần liên lạc với quan phủ. Lúc trước vừa tới năm châu đã nghe qua thanh danh Thanh Châu, phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ ngay tới Quân Tuần tra, nhưng về sau mới cảm thấy có khi mình làm phiền mấy anh sĩ quan rồi.”
(P2)
Cô bày ra bộ dạng thẳng thắn: “Dựa theo lý thì tôi nên tìm quan phủ trước đúng không? Chẳng lẽ tôi sai?”
Từ Tần Dần + 139999!
Đây là hảo cảm, A Điêu dám chắc chắn.
Tiểu tướng Quân Tuần tra Tần Dần khẽ nhíu lông mày, ngay thẳng khách sáo: “Không, anh đây liên lạc chúng tôi là chuyện đúng đắn. Quân Tuần tra chúng tôi chịu lệnh của Đại Đô đốc phụ trách bảo vệ việc tiêu diệt quỷ ven biển lần này, bất kể là ma quỷ hay là những tên tội phạm quấy quá chặn giết tu sĩ, đều nằm hết trong chức trách của chúng tôi. Cũng nhờ anh nhanh nhẹn anh dũng, diệt sạch đám tội phạm đồng thời liên hệ với chúng tôi nhằm xử lý. Trước mắt có thể thấy được đằng sau bọn chúng tất có bí mật, kế tiếp Quân Tuần tra chúng ta sẽ điều tra kỹ lưỡng đến cùng, kiên quyết quét dọn con đường giao thông an toàn vì các nghĩa sĩ viện trợ duyên hải trong cảnh gấp rút. Mà anh đây đã là tấm gương cho tu sĩ, lần này trở về chúng tôi sẽ luận công ghi vào điểm tích lũy, ban thưởng cho anh.”
Hai người nói chuyện ngắn gọn, bên trong ẩn chứa đựng một ít ám ngữ chính trị.
Thứ nhất, Đại Đô đốc Thanh Châu là một ông lớn dũng mãnh và tàn bạo, nắm đầu năm châu nói một không nhắc hai, còn Đô đốc Thanh Châu là phó quan được đề bạt lên, quân lệnh truyền xuống từng tầng từng tầng. Giả như sau khi năm châu ra lời chiêu mộ lại có tội phạm chặn giết nghĩa sĩ với quy mô lớn thế này khiến thanh danh thật kém truyền ra, khi ấy quan phủ Thanh Châu chắc chắn nổi giận và doanh trại Quân Tuần tra phụ trách tuần tra an ninh là bên đầu tiên gánh chịu trách nhiệm. Thế nên bên ngoài gặp chuyện có thể báo cáo quan phủ nhưng Triệu Nhật Thiên này vừa lúc bỏ qua quan phủ, liên hệ với doanh trại Quân Tuần tra bọn họ trước, chẳng khác nào cho bọn họ cơ hội khắc phục xử lý. Bằng không bọn họ vừa bị Đô đốc đại nhân trừng phạt mà còn bị Đại Đô Đốc răn dạy, hậu quả vô cùng bết bát.
Thứ hai, Triệu Nhật Thiên thay bọn họ làm xong những bọn tội phạm bên ngoài, cho nên Quân Tuần tra sẽ điều tra kỹ lưỡng bí ẩn sau lưng, lôi ra chủ tớ, về sau có nhắc tới cũng không cách gì chỉ trích Quân Tuần tra ngồi không ăn bám, đồng thời ám chỉ vài câu A Điêu thay bọn họ khéo léo giải quyết.
Tiểu tướng này cũng là người khôn khéo, sau khi xác định ăn ý với mấy câu nói của A Điêu đã tự khắc quyết định phần thưởng xứng đáng cũng như cũng kết một mối duyên lành.
A Điêu mỉm cười: “Như vậy thì cảm ơn anh. Cứ việc đề cập nếu Quân Tuần tra có chỗ cần tôi.”
Khi hai bên giao lưu thân thiện qua lại, những người còn lại cũng ở bên cạnh.
Bọn Chiêu Quang còn tốt, nhưng anh em tộc họ Lý với tư cách là người “một tay nắm giữ tư liệu tình báo” thì hoài nghi một truyện khi trao đổi bằng ánh mắt dù ngoài mặt không nói gì: Liệu Triệu Nhật Thiên này có khi nào là cao thủ trộm gà hay không?
(P3)
Sự nghi ngờ này quá táo bạo nhưng giáo dục trong gia đình tộc họ Lý chính là không tin tưởng bất cứ ai (ngay cả những người trong gia tộc).
Tuy nhiên sau khi sự nghi ngờ này xuất hiện, hai sự kiện khác đã làm nó lung lay.
Ví như trước đây bọn họ đều nhìn thấy bộ dạng của kẻ trộm gà, thế thì tốt rồi, bạn nói coi bộ dạng thì vẫn ngụy trang được đấy nhưng người kia bị trúng ngay một kiếm, tuyệt đối bị thương, không giả nổi. Nhưng người tên Triệu Nhật Thiên xuất hiện rồi lại chả có bất kỳ thương tích nào. Giờ bạn muốn nói thương tích của người kia là giả vờ thôi, thật ra anh ta không bị thương dưới chiêu kiếm tấn công của người A, hoặc anh ta bị thương thật nhưng lại hồi phục hoàn mỹ trong thời gian cực ngắn sao? Thế thì dù có là vế nào đã chứng tỏ được thực lực người này rất đáng sợ. Nếu anh ta đã mang lòng ác ý thì cần gì phải trở về cứu người. Dựa vào thực lực của anh ta đã đủ để ẩn núp chờ tới lúc cuối cùng đánh ngã tất cả mọi người và chim, làm ngư ông.
Giả như Triệu Nhật Thiên sắp xếp phi thuyền ra chiều tiếp cận từ lâu chứ thật ra bản thân anh ta đã trộm gà xong rồi, tiếp đó là trốn thoát và quay lại cứu người giành chỗ tốt, được tộc họ Lý và họ Nguyệt cảm ơn, có lợi ích tối đa. Anh ta thật sự có liên hệ với Quân Tuần tra, cũng biết Quân Tuần tra đến, đối với anh ta mà nói trở về cứu người không có gì nguy hiểm; dù sau này có con Boss cái bay tới ngoài ý muốn âu anh ta vẫn đủ sức trở tra lành lặn. Tuy nhiên giả thiết như vậy lại có vấn đề: nếu như một người làm ra hết thảy kế hoạch và hy vọng thành hiện thực một cách thành công, có được bằng sạch chỗ tốt, thế thì khi đem ra so sánh lại thấy được quay đầu lại cứu người còn dễ bị lộ ra sơ hở hơn, chỗ tốt đạt được cùng lắm chỉ là lòng cảm kích của tộc họ Lý và họ Nguyệt, đợt mua bán này có lời sao? Coi như Lý Nguyên Khải tự tin gia tộc mình dữ dằn tới đâu cũng không thể nào mặt dày như thế. Người ta chỉ dựa vào cấp A đã đơn độc giết Thầy Cấm Kỵ, đặt ở đâu cũng là thiên tài đứng đầu. Đã có thể trù tính tất cả những chuyện này còn hoàn thành nó, há vì chỗ tốt tí ti để tự khiến mình lộ khiếm khuyết?
Nếu bạn đặt một người vào thân phận mưu mô đáng gờm và mạnh mẽ, tiếp đó đó phỏng đoán người ta sẽ lộ chuyện sẽ bị hiềm nghi vì tí lợi ích nhỏ đến từ đám ruồi nhặng bu quanh…
(P4)
Thì cái này không phù hợp với logic của con người.
Cho nên hai anh em chỉ ngờ vực không căn cứ để rồi tự lật đổ, chẳng qua mang lòng đa nghi bẩm sinh, bọn họ vẫn có đầu óc suy nghĩ quá sâu. Bọn họ đang chờ đợi, xem Triệu Nhật Thiên này có thể giao ra thi thể Hà Lạc hay không. Nếu hư hắn giao ra, còn nói người này dính dáng tới liên minh tội phạm, thế thì… có điều không đúng.
Hai người im lìm chờ. Bên kia A Điêu kéo được một đợt năng lực niệm, cũng nhận được lợi ích xứng đáng. Đến khi cô nói xong, dường như cô sực nhớ tới gì đó.
“Chờ một chút.”
Tới rồi! Ánh mắt anh em tộc họ Lý lóe lên, âm thầm quan sát với vẻ ngoài lơ đãng.
Tần Dần: “Anh còn có chuyện gì nữa à?”
Tim hai anh em thót cả lên.
A Điêu: “Sau này Quân Tuần tra có cho tôi hoa đỏ bé ngoan không? Chính là… khen tôi một chút trên quan trường. Tôi thấy mình đã làm chuyện tốt, cứu nhiều người như vậy, nhất định phải để cho người trong nhà biết, để cho bọn họ khen, đỡ làm họ suốt ngày nói tôi chẳng làm nên trò trống gì, chỉ là đồ bỏ đi biết ăn cơm khô.”
*Nguyên gốc là “hoa đỏ lớn” – giống như mấy bông hoa được thầy cô dán vào phiếu bé ngoan khi đi học.
???
Ý anh là người dùng hai ngày diệt luôn mười mấy băng đảng tội phạm lại đơn độc giết một Thầy Cấm Kỵ là đồ bỏ đi à?
Từ Tần Dần + 155555!
Từ Lý Nguyên Khải + 144444!
Từ...
Không biết do đâu, anh em tộc họ Lý cảm thấy mình chẳng những không dò xét ra thứ gì mà còn bị người ta khịa.
Lý Nguyên Khải thấy cái anh trai này đầy quái dị, chẳng lẽ là đang cố ý chuyển chủ đề? Vậy thì gã chỉ thẳng luôn.
“Không biết trong nhà anh làm cái gì mà tu vi anh mạnh quá, coi như anh tài tót vời rồi. Em muốn tìm hiểu để sau này có qua có lại ấy mà.”
A Điêu nhìn gã và nói đầy quái dị: “Thật?”
Lý Nguyên Khải mỉm cười: “Đương nhiên là thật.”
A Điêu: “Gia đình tôi làm khu thương mại trung tâm ngầm, ngành công nghiệp làm vườn sau cuộc sống.”
Lý Nguyên Khải: “?”
A Điêu: “Làm bất động sản cho cõi âm.”
Lý Nguyên Khải: “....”
A Điêu: “Được rồi, là bán đất trong nghĩa trang. Sản nghiệp không nhỏ nhưng tương đối bí ẩn. Suy cho cùng nó là điềm xấu, thế nên ở bên ngoài toàn nói là làm bất động sản ảo, có lẽ mấy cậu cũng nghe chút danh tiếng rồi. Cậu xem đi tôi có thiên phú cũng đâu mừng gì cho cam. Rõ ràng chỉ làm bất động sản lại làm hệt dịch vụ tang lễ, nói ra ngại dữ lắm. Chẳng qua nếu chú em cần thật thì mua 10 phần đất mộ đi, tôi sẽ giảm giá 10% cho.”
Thằng nhóc ngu ngốc, mi dò xét thêm ta nữa đi, ta có thể làm mi tức tới viêm màng não luôn.
Mọi người: “...”
Từ tộc họ Lý ++++!
………..
Hệt anh em tộc họ Lý, A Điêu biết người của Học phủ Vân Châu sắp tới, nhưng người cô chờ chính là tên Đoàn Phi được xưng đệ nhất và mấy thầy cô à?
Sao được chứ.
Kiểu gì vẫn phải mang cấp cỡ hiệu trưởng mới giải quyết được cục diện trước mắt. Tuy nhiên tình huống bên vùng biển phía Nam có chỗ không ổn, dù hiệu trưởng Học phủ Vân Châu ở ngay bờ biển thì vẫn không cách gì tới đây. Bởi lẽ suy cho cùng học sinh đã thoát hiểm, cho dù phải tính nợ cũ âu sẽ không tính ngay thời điểm quan trọng thế này. Cho nên cô dám cá trên phi thuyền không có hiệu trưởng cấp Thầy Cấm Kỵ.
Cái nhóm Đoàn Phi đó chả hữu dụng tí nào cả.
Nhưng A Điêu vẫn mạo hiểm đi qua cứu người như cũ vì phi thuyền của nhóm Đoàn Phi. Cô biết nhóm Đoàn Phi chắc chắn tự mình hiểu tình hình, nếu đã tới ắt có chỗ dựa dẫm. Vừa suy tính tới đây là cô biết ngay người bên Quân Tuần tra đã tới.
Tất nhiên đâu phải Quân Tuần tra xuất hiện tình cờ ở đây, cũng không cố tình chạy từ bên vùng biển phía Nam sang.
Bọn người này đâu có thể diện bực kia chưa kể thời gian lại quá trễ.
Chủ yếu vì... cô đã tố giác vụ việc hai ngày trước.
.....
Mục đích tố giác khi ấy chẳng muốn nhằm giải quyết chuyện cứu mạng tại thời điểm lúc này gì cả, cô không phải thần, không tính được tới chuyện hai con Boss trống mái cũng như người thần bí A và B; cô không có tài dự đoán như thế.
Tố cáo hai ngày trước chỉ thuần túy mang theo hai mục đích.
Thứ nhất, những nữ tu sĩ nọ vốn thuộc các nhóm khác nhau, mỗi người đều có bối cảnh và từ lúc quan phủ năm châu chiêu mộ tới giờ ước chừng đã nửa tháng. Thây kệ các cô ấy đến từ đâu nhưng vừa gặp phải cảnh khi đồng bọn bên cạnh không chết thì cũng mất tích, dù các cô ấy đủ sức đối mặt với cuộc sống một lần nữa thì vẫn phải cho người nhà đồng bọn mình một lời giải thích. Đâu thể nào như trong những bộ phim truyền hình võ hiệp khi một đống người chết, mạng người như cỏ rác, vậy mà bản thân vẫn không gặp chuyện phiền lụy về sau. Người bình thường lập nhóm thì ai mà không phải đối mặt với mấy người lớn trong nhà, nhưng chính các cô ấy thật sự có lời giải thích à? Làm không tốt còn bị giận chó đánh mèo. Còn muốn đưa ra chứng cứ cũng rất khó, tính chứng minh những chuyện này trong thời cuộc rối ren, vô tổ chức, e mấy cô ấy còn dễ bị người ta thương tổn lần thứ hai. Cho nên lúc này cần phải điều tra thống nhất chính thức, trước tiên xác định các cô ấy là người bị hại, nên làm cái gì thì làm cái đó (chuyện của các cô ấy khác với chuyện A Điêu giết ngược lại cả nhà bọn tội phạm và nốc ao luôn nhà họ Thôi. Cô không cần lo lắng hậu quả, giết là xong việc, ngay cả thân phận cũng không bại lộ. Nhưng mấy nữ tu sĩ này còn phải gánh chịu hậu quả, đây là hiện thực, cũng bởi các cô ấy không đủ mạnh.)
(P1)
Thứ hai, tranh công.
Đối với A Điêu mà nói đương nhiên là điểm thứ hai quan trọng nhất rồi. Dù gì hai ngày trước cô nói với bồn cầu như thế mà nó vẫn không bảo gì cả, âu vẫn do câu nói kia — người mạnh mẽ làm việc mạnh mẽ.
....
Loại chuyện tranh công như vầy có thể làm trực tiếp cũng như gián tiếp, nhưng nếu có người muốn xây hình tượng nhân vật cho tốt thì lập ý trước nhất là điều quan trọng tột cùng.
A Điêu đưa những người bên Quân Tuần tra đến những hang động ấy, để cho họ nhìn thấy bọn cướp còn sống.
Cô thấy tụi này chẳng còn kiên trì được thêm mấy này, suy cho cùng năng lực niệm càng ngày càng ít.
Có cái gọi là con người sắp chết âu giá trị của sinh mệnh ngay phút cuối đời sẽ thăng hoa một đợt.
Cho nên hai ngày trước A Điêu đã lên kế hoạch tạo một vị trí để họ nhặt xác một cách hợp pháp.
Đằng ấy nói xem Quân Tuần tra có đi sang không?
Thế này, đối với các đơn vị quốc gia, họ cần đảm bảo sao cho ai nấy mang phong độ tột cùng.
Trước khi chết có chuyên gia phục vụ ăn ở, không chịu tử hình thì giao cho nhà nước xử lý, không cần lo phí mai táng, thoải mái dữ lắm. Cô còn ước gì mình có được một combo thế này.
Đương nhiên, trọng điểm là trước khi cô đến bờ biển phía Nam đã cẩn thận nghiên cứu qua lệnh triệu tập của quan phủ năm châu. Cái gọi là lệnh triệu tập mà chỉ dựa vào “vì lòng yêu nước bảo vệ dân chúng cho nên đánh tin sang” là tư tưởng không đáng tin cậy; vì lợi ích, chủ yếu vì lợi ích mà thôi.
Lợi ích bên trong lệnh triệu tập đã đề cập rằng những người góp phần trấn áp ma quỷ sẽ được hưởng một số lợi ích nhất định bao gồm cả tiền bạc, tài nguyên tu luyện cùng với thân phận địa vị.
Thống nhất tạo hệ thống điểm tích lũy khi xử lý công việc, điểm tích lũy đến một mức nhất định sẽ đổi lấy được một số lợi ích, và người thực hiện hành động này chính là Thanh Châu, anh cả của năm châu.
Bốn châu khác làm theo mà thôi.
Nhưng điều này có liên quan gì đến bọn cướp không?
Có, vì tụi tội phạm cướp giết tu sĩ đến từ các nơi khéo sao ngay lúc năm châu triệu tập.
A Điêu xây dựng hình tượng con người rất khéo léo.
Sau khi cô dẫn người ta tới cũng không nói dài dòng mà bảo ngay: “Tôi không thể nhìn bọn cặn bã này giết người ức hiếp phụ nữ, thế là đánh bọn chúng xong đã giao cho các chị em này trông coi. Để tránh cho tụi nó chạy trốn hoặc tự tử, tôi chỉ đành giam giữ thế này mà thôi. Nhưng tôi nhận ra là chuyện hệ trọng thế là cảm thấy cần liên lạc với quan phủ. Lúc trước vừa tới năm châu đã nghe qua thanh danh Thanh Châu, phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ ngay tới Quân Tuần tra, nhưng về sau mới cảm thấy có khi mình làm phiền mấy anh sĩ quan rồi.”
(P2)
Cô bày ra bộ dạng thẳng thắn: “Dựa theo lý thì tôi nên tìm quan phủ trước đúng không? Chẳng lẽ tôi sai?”
Từ Tần Dần + 139999!
Đây là hảo cảm, A Điêu dám chắc chắn.
Tiểu tướng Quân Tuần tra Tần Dần khẽ nhíu lông mày, ngay thẳng khách sáo: “Không, anh đây liên lạc chúng tôi là chuyện đúng đắn. Quân Tuần tra chúng tôi chịu lệnh của Đại Đô đốc phụ trách bảo vệ việc tiêu diệt quỷ ven biển lần này, bất kể là ma quỷ hay là những tên tội phạm quấy quá chặn giết tu sĩ, đều nằm hết trong chức trách của chúng tôi. Cũng nhờ anh nhanh nhẹn anh dũng, diệt sạch đám tội phạm đồng thời liên hệ với chúng tôi nhằm xử lý. Trước mắt có thể thấy được đằng sau bọn chúng tất có bí mật, kế tiếp Quân Tuần tra chúng ta sẽ điều tra kỹ lưỡng đến cùng, kiên quyết quét dọn con đường giao thông an toàn vì các nghĩa sĩ viện trợ duyên hải trong cảnh gấp rút. Mà anh đây đã là tấm gương cho tu sĩ, lần này trở về chúng tôi sẽ luận công ghi vào điểm tích lũy, ban thưởng cho anh.”
Hai người nói chuyện ngắn gọn, bên trong ẩn chứa đựng một ít ám ngữ chính trị.
Thứ nhất, Đại Đô đốc Thanh Châu là một ông lớn dũng mãnh và tàn bạo, nắm đầu năm châu nói một không nhắc hai, còn Đô đốc Thanh Châu là phó quan được đề bạt lên, quân lệnh truyền xuống từng tầng từng tầng. Giả như sau khi năm châu ra lời chiêu mộ lại có tội phạm chặn giết nghĩa sĩ với quy mô lớn thế này khiến thanh danh thật kém truyền ra, khi ấy quan phủ Thanh Châu chắc chắn nổi giận và doanh trại Quân Tuần tra phụ trách tuần tra an ninh là bên đầu tiên gánh chịu trách nhiệm. Thế nên bên ngoài gặp chuyện có thể báo cáo quan phủ nhưng Triệu Nhật Thiên này vừa lúc bỏ qua quan phủ, liên hệ với doanh trại Quân Tuần tra bọn họ trước, chẳng khác nào cho bọn họ cơ hội khắc phục xử lý. Bằng không bọn họ vừa bị Đô đốc đại nhân trừng phạt mà còn bị Đại Đô Đốc răn dạy, hậu quả vô cùng bết bát.
Thứ hai, Triệu Nhật Thiên thay bọn họ làm xong những bọn tội phạm bên ngoài, cho nên Quân Tuần tra sẽ điều tra kỹ lưỡng bí ẩn sau lưng, lôi ra chủ tớ, về sau có nhắc tới cũng không cách gì chỉ trích Quân Tuần tra ngồi không ăn bám, đồng thời ám chỉ vài câu A Điêu thay bọn họ khéo léo giải quyết.
Tiểu tướng này cũng là người khôn khéo, sau khi xác định ăn ý với mấy câu nói của A Điêu đã tự khắc quyết định phần thưởng xứng đáng cũng như cũng kết một mối duyên lành.
A Điêu mỉm cười: “Như vậy thì cảm ơn anh. Cứ việc đề cập nếu Quân Tuần tra có chỗ cần tôi.”
Khi hai bên giao lưu thân thiện qua lại, những người còn lại cũng ở bên cạnh.
Bọn Chiêu Quang còn tốt, nhưng anh em tộc họ Lý với tư cách là người “một tay nắm giữ tư liệu tình báo” thì hoài nghi một truyện khi trao đổi bằng ánh mắt dù ngoài mặt không nói gì: Liệu Triệu Nhật Thiên này có khi nào là cao thủ trộm gà hay không?
(P3)
Sự nghi ngờ này quá táo bạo nhưng giáo dục trong gia đình tộc họ Lý chính là không tin tưởng bất cứ ai (ngay cả những người trong gia tộc).
Tuy nhiên sau khi sự nghi ngờ này xuất hiện, hai sự kiện khác đã làm nó lung lay.
Ví như trước đây bọn họ đều nhìn thấy bộ dạng của kẻ trộm gà, thế thì tốt rồi, bạn nói coi bộ dạng thì vẫn ngụy trang được đấy nhưng người kia bị trúng ngay một kiếm, tuyệt đối bị thương, không giả nổi. Nhưng người tên Triệu Nhật Thiên xuất hiện rồi lại chả có bất kỳ thương tích nào. Giờ bạn muốn nói thương tích của người kia là giả vờ thôi, thật ra anh ta không bị thương dưới chiêu kiếm tấn công của người A, hoặc anh ta bị thương thật nhưng lại hồi phục hoàn mỹ trong thời gian cực ngắn sao? Thế thì dù có là vế nào đã chứng tỏ được thực lực người này rất đáng sợ. Nếu anh ta đã mang lòng ác ý thì cần gì phải trở về cứu người. Dựa vào thực lực của anh ta đã đủ để ẩn núp chờ tới lúc cuối cùng đánh ngã tất cả mọi người và chim, làm ngư ông.
Giả như Triệu Nhật Thiên sắp xếp phi thuyền ra chiều tiếp cận từ lâu chứ thật ra bản thân anh ta đã trộm gà xong rồi, tiếp đó là trốn thoát và quay lại cứu người giành chỗ tốt, được tộc họ Lý và họ Nguyệt cảm ơn, có lợi ích tối đa. Anh ta thật sự có liên hệ với Quân Tuần tra, cũng biết Quân Tuần tra đến, đối với anh ta mà nói trở về cứu người không có gì nguy hiểm; dù sau này có con Boss cái bay tới ngoài ý muốn âu anh ta vẫn đủ sức trở tra lành lặn. Tuy nhiên giả thiết như vậy lại có vấn đề: nếu như một người làm ra hết thảy kế hoạch và hy vọng thành hiện thực một cách thành công, có được bằng sạch chỗ tốt, thế thì khi đem ra so sánh lại thấy được quay đầu lại cứu người còn dễ bị lộ ra sơ hở hơn, chỗ tốt đạt được cùng lắm chỉ là lòng cảm kích của tộc họ Lý và họ Nguyệt, đợt mua bán này có lời sao? Coi như Lý Nguyên Khải tự tin gia tộc mình dữ dằn tới đâu cũng không thể nào mặt dày như thế. Người ta chỉ dựa vào cấp A đã đơn độc giết Thầy Cấm Kỵ, đặt ở đâu cũng là thiên tài đứng đầu. Đã có thể trù tính tất cả những chuyện này còn hoàn thành nó, há vì chỗ tốt tí ti để tự khiến mình lộ khiếm khuyết?
Nếu bạn đặt một người vào thân phận mưu mô đáng gờm và mạnh mẽ, tiếp đó đó phỏng đoán người ta sẽ lộ chuyện sẽ bị hiềm nghi vì tí lợi ích nhỏ đến từ đám ruồi nhặng bu quanh…
(P4)
Thì cái này không phù hợp với logic của con người.
Cho nên hai anh em chỉ ngờ vực không căn cứ để rồi tự lật đổ, chẳng qua mang lòng đa nghi bẩm sinh, bọn họ vẫn có đầu óc suy nghĩ quá sâu. Bọn họ đang chờ đợi, xem Triệu Nhật Thiên này có thể giao ra thi thể Hà Lạc hay không. Nếu hư hắn giao ra, còn nói người này dính dáng tới liên minh tội phạm, thế thì… có điều không đúng.
Hai người im lìm chờ. Bên kia A Điêu kéo được một đợt năng lực niệm, cũng nhận được lợi ích xứng đáng. Đến khi cô nói xong, dường như cô sực nhớ tới gì đó.
“Chờ một chút.”
Tới rồi! Ánh mắt anh em tộc họ Lý lóe lên, âm thầm quan sát với vẻ ngoài lơ đãng.
Tần Dần: “Anh còn có chuyện gì nữa à?”
Tim hai anh em thót cả lên.
A Điêu: “Sau này Quân Tuần tra có cho tôi hoa đỏ bé ngoan không? Chính là… khen tôi một chút trên quan trường. Tôi thấy mình đã làm chuyện tốt, cứu nhiều người như vậy, nhất định phải để cho người trong nhà biết, để cho bọn họ khen, đỡ làm họ suốt ngày nói tôi chẳng làm nên trò trống gì, chỉ là đồ bỏ đi biết ăn cơm khô.”
*Nguyên gốc là “hoa đỏ lớn” – giống như mấy bông hoa được thầy cô dán vào phiếu bé ngoan khi đi học.
???
Ý anh là người dùng hai ngày diệt luôn mười mấy băng đảng tội phạm lại đơn độc giết một Thầy Cấm Kỵ là đồ bỏ đi à?
Từ Tần Dần + 155555!
Từ Lý Nguyên Khải + 144444!
Từ...
Không biết do đâu, anh em tộc họ Lý cảm thấy mình chẳng những không dò xét ra thứ gì mà còn bị người ta khịa.
Lý Nguyên Khải thấy cái anh trai này đầy quái dị, chẳng lẽ là đang cố ý chuyển chủ đề? Vậy thì gã chỉ thẳng luôn.
“Không biết trong nhà anh làm cái gì mà tu vi anh mạnh quá, coi như anh tài tót vời rồi. Em muốn tìm hiểu để sau này có qua có lại ấy mà.”
A Điêu nhìn gã và nói đầy quái dị: “Thật?”
Lý Nguyên Khải mỉm cười: “Đương nhiên là thật.”
A Điêu: “Gia đình tôi làm khu thương mại trung tâm ngầm, ngành công nghiệp làm vườn sau cuộc sống.”
Lý Nguyên Khải: “?”
A Điêu: “Làm bất động sản cho cõi âm.”
Lý Nguyên Khải: “....”
A Điêu: “Được rồi, là bán đất trong nghĩa trang. Sản nghiệp không nhỏ nhưng tương đối bí ẩn. Suy cho cùng nó là điềm xấu, thế nên ở bên ngoài toàn nói là làm bất động sản ảo, có lẽ mấy cậu cũng nghe chút danh tiếng rồi. Cậu xem đi tôi có thiên phú cũng đâu mừng gì cho cam. Rõ ràng chỉ làm bất động sản lại làm hệt dịch vụ tang lễ, nói ra ngại dữ lắm. Chẳng qua nếu chú em cần thật thì mua 10 phần đất mộ đi, tôi sẽ giảm giá 10% cho.”
Thằng nhóc ngu ngốc, mi dò xét thêm ta nữa đi, ta có thể làm mi tức tới viêm màng não luôn.
Mọi người: “...”
Từ tộc họ Lý ++++!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.