Chương 203: Tối nay
Bàn Cáp
16/05/2024
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Rốt cuộc Trần A Điêu có phải là con người hay không, vấn đề thế này còn cần phải hỏi chắc?
Hỏi tất là đang coi thường người ta.
Chắc chắn cô không phải rồi.
Cô là một con rồng nhỏ ác động Điêu Điêu cơ mà.
Cho nên liệu cô viết được bí thuật “trị liệu” chăng?
Bồn Cầu vừa muốn nhìn dáng vẻ thảm thiết của A Điêu, vừa lo lắng cô không làm nổi thật, thế là nó âm thầm đâm chọt: “Tôi có tư liệu liên quan, cô muốn không?”
Đương nhiên muốn rồi, chỉ sợ tư liệu ít thôi.
A Điêu nhìn vào tài liệu được Bồn Cầu xuất ra.
“Chăm sóc heo nái sau sinh.”
**, má, mày!
Con rồng bé ác độc trong lòng A Điêu đã chống nạnh giậm chân.
Chỉ còn nửa tiếng nữa.
Kế đó Bồn Cầu và người sáng lập chưa xuất hiện thấy người này bắt đầu cầm bút.
Động tác rất tao nhã, xứng đáng với gương mặt này vóc người này.
Và rồi họ thấy cô viết – “XX XXXX”.
Không có một tí cảm hứng gì, ngay cả tên bí thuật mà cũng phá game cho được, thẳng thừng dùng XXXX thay thế.
Chuyện này hệt viết một bài văn thi đại học, không cần có nội dung nhưng phải có tựa đề.
Bồn Cầu: “?”
Người sáng lập: “...”
Rất tốt, năng lực niệm vẫn chưa nổ, người sáng lập Lộc Sơn có tài năng đấy, sâu không lường nổi.
A Điêu trông thật đớn đau, cứ bôi xóa sửa đổi rồi cắn bút, hệt một học sinh dốt gặp khó khăn trước một câu hỏi toán điên rồ trong kỳ thi tuyển sinh đại học nào đó, thậm chí còn vừa làm bài vừa ấn huyệt nhân trung ngừa cơn sốc kéo tới.
Tình huống này không ổn đâu, Bồn Cầu sốt ruột, bỗng nhiên nó nhạy bén nảy ra một ý tưởng: “A Điêu, ông Cá Ướp Muối bên ngoài bảo muốn dẫn cô tới nhận đồ trong kho tàng bí mật của vương tộc hôm nay, hiện tại kéo dài thời gian…”
(P1)
Thực chất chỉ cần nửa tiếng là xong việc, có câu giờ hay không cũng chả có gì khác biệt. Song Bồn Cầu hiểu rõ A Điêu lắm. Nó biết dẫu người này có sắp chết thì cũng phải đứng lên ngửi mùi thơm của vàng cái đã.
Nó vững tin rằng A Điêu sẽ tìm thấy cảm hứng.
Thành ra… A Điêu sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, trái tim lập tức…
** má! Sao lại quên mất chuyện này cơ chứ!
Tốc độ đặt bút tăng nhanh chóng.
Đoán chừng người sáng lập thấy ngạc nhiên ngay lúc này, thậm chí còn đang suy nghĩ: giác ngộ rồi?
Giác ngộ cứt!
A Điêu nghĩ đến có khi hôm nay sẽ bỏ lỡ kho tàng bí mật của vương tộc mà trong lòng vỡ nát, còn đầu óc lại sáng tỏ.
Xoạt xoạt xoạt, múa bút như một vị thần.
15 phút sau.
Bút rơi xuống, sách nhỏ đóng lại, A Điêu thò đầu dò xét xung quanh: “Lão tổ tiên ơi, người ta viết xong rồi, không biết người ta rời đi được chưa ạ?”
Đi vội thế?
Người sáng lập phát hiện sự khẩn cấp của con nhóc này, cảm thấy ban đầu nó muốn dùng mọi cách chinh phục mình, tới giờ lại biến thành vò đã mẻ không sợ rơi?
“Dùng nó cho ta xem.”
Người sáng lập nói xong, đột nhiên hiện thân ra từ trong không khí.
A Điêu ngạc nhiên, người sống?
“Lộc Sơn có ngục giam, đây là một người được chọn tới, người này là một tên thủ lĩnh tà giáo từ đời đầu tiên, nhóc cứ việc xử lý là được.”
Trong lời nói tỏ vẻ không màng tới mạng người cùng cực.
Đương nhiên phải như vậy rồi.
A Điêu vừa nghe tới thủ lĩnh tà giáo mà còn là người ở đời đầu tiên, là biết ngay sẽ là đại Tông Sư. Cô dùng phần tinh thần quét qua, là đại Tông Sư đúng như dự đoán.
Người này vốn ngẩn ngơ nhưng hãy còn hung ác, vừa thấy A Điêu đã muốn nhao tới.
A Điêu lập tức dùng thuật pháp trên quyển sách nhỏ.
Và rồi... Thủ lĩnh tà giáo này bỗng đâu phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, nào còn hơi sức bận tâm công kích A Điêu, chỉ lo ôm lấy bụng mình.
Bởi vì...
(P2)
Bụng hắn trương lên, phồng lên điên cuồng.
Bồn Cầu: “?”
Người sáng lập: “?”
Không sao, chung quy cũng là người sáng lập, có thuật pháp gì mà chú ấy chưa từng thấy qua thành ra giờ phút này chú ấy hãy còn rất lạnh lùng. Đoạn, bụng tên thủ lĩnh tà giáo này tiếp tục trướng lên, không đến ba giây đã bùm một tiếng!
Bụng bị nổ tung.
Bồn Cầu: “!”
Ủa không phải là trị liệu à? Điêu của tôi ơi, cô lạc đề rồi!
Nổ tung xong, A Điêu không biết hồn phách của người sáng lập ở đâu, không biết liệu ông ấy có hài lòng khi thấy thuật pháp này không. Thế là cô kiên trì tiếp tục triển khai.
Bụng nổ tung, thủ lĩnh tà giáo ôm bụng đớn đau hết sức vì toàn bộ chức năng cơ thể của hắn đều bị phá hủy, bộ dáng này xem chừng hơi giống...
Nhưng thây kệ hắn đau tới bực nào, có một vầng sáng ập đến.
Toàn bộ cơ thể A Điêu tỏa ra ra hào quang như Thánh Mẫu. Cô chỉ về phía hắn, một chùm ánh sáng rơi xuống, giáng xuống người hắn, lập tức chữa trị toàn bộ thương tổn của hắn.
Mẹ kiếp!
Cái hiệu ứng này!
Sau khi chùm sáng kết thúc, trên người hắn chẳng có tí vết thương gì dẫu là một chút, làn da mịn màng và sáng bóng, tình trạng tốt ngời ngời.
Khi cơn đau đớn qua đi, hắn ngỡ ngàng, tuy nhiên ngay giây sau khuôn mặt của hắn đã trắng bệch.
“Tu vi của tao đâu! Tu, tu vi của tao đâu!”
Hắn có ý đưa tay tung ra đòn tấn công, song chẳng có tí năng lượng gì, thậm chí hắn còn mất luôn toàn bộ cảm ứng.
Bồn Cầu ngỡ ngàng, hả?
Thuật pháp thật độc, quả xứng là Điêu của tôi.
Khi thủ lĩnh tà giáo điên cuồng muốn nhào về phía A Điêu, chợt có một làn gió thổi tới, hắn bỗng dưng hóa thành hư không, thậm chí còn không để lại tí tro tàn.
“Thuật pháp này tên gì?”
Theo giọng nói thanh lịch này, một người cứ vậy xuất hiện trước mặt A Điêu.
Đương nhiên cũng là hồn phách nhưng hình thể thật mờ ảo, không ngưng tụ, như bốc hơi, duy trì dáng vẻ như sương mù như mưa bụi, một bức tranh thủy mặc sống?
(P3)
Có điều cô và Bồn Cầu vẫn thấy rõ.
Là một người đàn ông (phụ nữ?), mưa bụi hóa thành áo choàng, tóc dài xõa vai nhưng có cài trâm ngọc, dáng người cao thẳng và tuấn tú, ngũ quan anh tú tột cùng, chực khối đá tuyết vùng Thương Sơn được đao đẽo gọt, được trời trăng và các vì sao tôi luyện và đánh bóng qua hàng ngàn năm.
Loáng thoáng, bạn sẽ thấy được đôi môi đỏ thắm, khuôn mặt hờ hững, sinh ra không mang theo d*c vọng, chết không kéo lấy cay ghét.
Chú ấy là một đầm nước đọng.
Điên đảo hồng trần trong vũng nước đọng, khó lòng phân biệt nam nữ, cứ vậy thần sầu nhập thế.
Thấy đối phương đến gần, A Điêu theo bản năng nghĩ đến: Núi xanh phất tay áo, trị nước thật tót vời.
Trong cuộc đời mình, hẳn người này mang vẻ ngoài khiến cả người nhà cũng phải hãi hùng và sa vào đó không lối thoát, đồng thời ông ấy cũng có phong thái cương quyết tới thần Phật cũng khó lòng khó dễ.
Cho nên dẫu hồn phách mờ ảo tới vậy, khi ông ấy yên lặng nhìn sang tới thế, ông ấy vẫn làm cho người ta cảm nhận được một Luyện Ngục thâm u dưới đồng tử sắc tím.
Nhất định đời đầu tiên phải là một thời đại tuyệt vời, cho nên nó mới tạo ra được những báu vật tài hoa bực ấy.
Có điều tại sao tổ tiên nhà mình thì trông như trai bao siêu việt, còn người này lại hệt như một viên ngọc đẹp không thể chạm vào.
Khoảng cách quá lớn.
Đúng là phong thủy nhà họ Trần không ổn…
A Điêu thất thần.
Người sáng lập hơi nghiêng đầu, gọi tên cô: “Trần A Điêu.”
Lành lạnh.
A Điêu lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng sờ khóe miệng. Cô phát hiện không để lại nước miếng mới nói: “Dạ cụ tổ tiên, thuật pháp này gọi là... ‘Chăm sóc kẻ địch sau sinh’.”
???
Bồn Cầu thiếu điều cười thành tiếng, đúng là gợi hình quá, ôi thôi cái tên này.
Có điều người sáng lập không cười, có lẽ người này từ bé đã không thích cười, thay vào đó còn đăm chiêu: “Trị liệu?”
Là trách mình không trả lời trúng đề bài!
Thế thì không được rồi.
Nếu không tự đánh giá bản thân cứ vậy để bị đào thải, ắt vận may chưa tới, chưa kể người ta còn là người sáng lập, cho nên cùng lắm thì mình sẽ quay lại chinh phục qua một thời gian ngắn, xem như mình bỏ lỡ một lão già họm hẹm.
Nhưng bây giờ lại thấy người ta đánh giá bản thân mình.
(P4)
A Điêu vừa nhìn thấy phong thái đầy hào quang của đối phương, là dáng dấp của một cái đùi siêu cấp thuần túy. Nếu như lần đầu gặp mặt mà đã bị loại sẽ làm trong lòng cô khó chịu lắm, cô phải cố gắng thêm nữa.
“Đúng vậy ạ. Trước tiên phải để cho tất cả tính linh và năng lượng của cơ thể chính của hắn tụ tập tại bụng, dùng phương thức sinh sản để trải qua sự truân chuyên và đau khổ của thai nghén ra sinh mệnh, sinh con, cuối cùng trị liệu cho hắn. Như vậy, hắn sẽ cảm nhận được sự đáng quý của sinh mệnh, cũng sẽ nhớ lại chuyện ác ngày xưa mình làm, tiến tới thay đổi triệt để làm người lần nữa. Đây mới là lòng từ bi của người tu luyện như chúng ta.”
Lời nói của cô đĩnh đạc, ở tại chỗ mà chuyển sang tới khoa phụ sản + ngày ở cữ + phật đường.
Người sáng lập: “Hắn mất tu vi.”
A Điêu kiên định ngụy biện: “Đúng vậy ạ, hắn chỉ mất đi tu vi nhưng hắn nhận được cái mạng cơ mà!”
Rõ ràng thuật pháp của cô đầy tuyệt kỹ chữa bệnh là thế, tuyệt đối đáng gờm, nhưng chắc chắn đó là việc làm lanh chanh.
Nghĩ thử lỡ như đồng đội của cô bị cô cho ăn trúng kỹ năng đầy lanh chanh này, kết quả là mang thai + sinh con + mất tu vi, đoán chừng chắc muốn chết luôn tại chỗ cho rồi.
Bồn Cầu nghĩ giúp người ta thắp đèn cầy là thế. Hiển nhiên A Điêu không ưa cứu người, cô không thích cứu bất cứ ai, chuyện này quả là gi ết chết lòng toan tính của địch nhân.
Lạc đề nhưng không hoàn toàn lạc trôi.
Phải xem người sáng lập quyết định ra sao.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí tại không gian này đầy im ắng.
Bồn Cầu đang tự hỏi: Giờ này người sáng lập muốn đập chết cô, hay muốn đập chết cô.
A Điêu nghĩ: Người sáng lập này nhìn mình với đôi mắt hơi kỳ lạ, dường như không thích mình lắm, nhưng lòng không ưa này hệt nhìn thấy người khác thông qua mình.
Cuối cùng người sáng lập giơ tay lên... Vút một cái, A Điêu bị đưa ra khỏi không gian này ngay lập tức.
Xong đời.
Cô bị loại!
Hu hu hu.
(P5)
Khi A Điêu mất mát, giây sau cô phát hiện ngay trên tay mình có thêm thứ gì đó.
Ngón giữa có thêm một chiếc nhẫn trong suốt với vòng trong màu đen và trắng.
Đây là nhẫn kho tàng để ra vào kho tàng bí mật.
.....
Rốt cuộc ông già Ngư đợi đến khi A Điêu đi ra, vừa định ra vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng thì không, đi lên đánh cô một trận, kết quả A Điêu đã giơ tay lên che mặt khi ông hãy còn chưa xuống tay: “Sư phụ đừng đánh người ta, người ta biết sai rồi.”
Góc độ vừa vặn cho ông già Ngư nhìn thấy chiếc nhẫn.
Chung quy Ngư Huyền Cơ cũng là nhân vật gian trá xảo quyệt trơ tráo trong các đời Thủ khoa, cũng là nhân vật mang theo Lộc Sơn gắng gượng vượt qua cơn nguy cấp khi linh khí bị cắt đứt từ đời đầu tiên, được tổ tiên Lộc Sơn tán thành, tất nhiên ông từng gặp qua người sáng lập, cũng nhận ra chiếc nhẫn này.
Có điều ông không ngờ tới…
Nội tạng và cơ mặt ông run rẩy một lát, đoạn khôi phục lại bình thường trong nháy mắt. Liếc qua trưởng lão đang rình mò bên kia, ông nghiêm mặt hừ nhẹ: “Thôi, tin rằng con còn nhỏ, sau này tuyệt đối phải tôn sư trọng đạo đấy. Không còn nhiều thời gian nữa, còn phải lên Kinh Đô, đi thôi.”
Sau khi ông mang theo A Điêu rời đi, ông chẳng vội vàng dịch chuyển tức thời mà trở về nơi cư trú trước và hỏi A Điêu: “Ông ta cho?”
“Dạ đúng ạ.”
A Điêu nghĩ rằng ông sẽ hỏi cẩn thận, nhưng trái lại ông già Ngư này đi tới đi lui hai vòng, thận trọng nói với cô: “Ngoại trừ ta, sau này đừng nói với bất kỳ ai về chuyện này. Ta sẽ giúp con che giấu những chuyện trong kho tàng bí mật ngày hôm nay, nhân tiện tiếp theo con chỉ lên lớp học của ta, không cần lên lớp của người khác.”
Ông cho rằng A Điêu sẽ đồng ý, kết quả nhìn thấy con nhóc thối này chần chừ.
Chỉ vài phút là ông tỏ tường.
Ông già Ngư mỉm cười: “Sao đấy, không nỡ để mất nhóm giáo viên xinh đẹp như Trâm Xanh? Không thích sư phụ vừa già vừa xấu như ta?”
Bấy giờ A Điêu đĩnh đạc cho hay: “Sư phụ nói gì thế ạ, sao con lại chê thầy chứ.”
Chờ tới khi tôi chinh phục được người sáng lập xinh đẹp như hoa là vứt bỏ ông ngay!
Ông già Ngư: “Con không phủ nhận ta vừa già vừa xấu, quả là thế!”
Thật láu cá.
A Điêu trợn trắng mắt, chuyển đề tài: “Giờ này mà còn có thể tới kho tàng bí mật của vương tộc ạ?”
“Coi như 4 giờ sáng thì họ cũng sẽ chờ.” Ông già Ngư cười khẩy.
“Bằng không việc này sẽ không xong.”
(P6)
.....
Có người chờ hệt như dự đoán.
Tại Kinh Đô, hiện tại A Điêu - người từng phải ngồi trên phi thuyền thật lâu mới tới được địa điểm thi - thậm chí không cần tự mình dịch chuyển, ông già Ngư đã mang theo cô mặc sức dịch chuyển tức thời.
Vườn hoa trong hoàng cung, Cấm vệ nghiêm ngặt.
A Điêu đến nhìn thấy No.1 của vương tộc, cũng thấy một người đứng bên cạnh, toàn thân vận cẩm bào, trông thực tôn quý, có điều là sự tôn quý khi phục thuộc vào hoàng cung.
Bộ dạng bắt mắt tột cùng, không có tí hơi thở tu luyện nhưng cảm giác tồn tại vẫn không bị đám lão khốn vương tộc đ è xuống.
Vừa cao vừa gầy, eo gắn một chiếc vòng ngọc đen với hoa văn cá chuồn hồng tước. Dung mạo người này nhu mì xinh đẹp, phong thái không thấy hèn mọn, thay vào đó ung dung đoan chính vượt bậc, sẵng có có nết thướt tha của tầng lớp gia tộc có trí thức lúc xưa trước khi Tam Quốc thành lập ở đời đầu tiên.
Cứ bảo những ai mang hình hài tốt nhất đều ở hết trong hoàng cung.
Đúng là 3 ngàn giai nhân.
Mỗi tội đây không phải là phi tần.
Bồn Cầu: “Ngày hôm nay cô thấy người đẹp không thể phân biệt được được nam nữ hơi nhiều rồi đấy, cơ mà người này không sánh được với người sáng lập, người đó ở mức thần sầu rồi.”
A Điêu: “Đúng là vậy, lão vua chó chết họ Đàm Đài không xứng.”
Bồn Cầu: “Thật là hoàn toàn không xứng.”
Có điều cho dù không xứng, trước sau gì người con gái như vậy cũng phải gả cho ông ta.
Bị ám hại nhiều lần, A Điêu vô cùng ác cảm với lão khốn này, song cô vẫn có thể cười tủm tỉm khách sáo nhận lời khích lệ hiền lành của No.1.
Cũng là một đợt lừa dối, No.1 không đến nỗi đấu võ mồm với hai người A Điêu ở chỗ này. Chung quy nếu muốn bàn về ba cái lời khó nghe, hẳn không có mấy người khắp toàn bộ Đường Tống có sức vượt qua hai thầy trò này.
“Kế tiếp để cho Thượng Tà dẫn cô đi vào. Sơn trưởng Ngư, cùng tôi uống một ly, được không?”
Bấy giờ No.1 có ý đề nghị như một vị tướng quân, chực như đang hỏi Sơn trưởng có dám bỏ lại A Điêu hay chăng.
Sơn trưởng liếc ông ta, tháo vòng tay của mình đưa cho A Điêu: “Có nguy hiểm thì khởi động nó.”
Chống lại tướng quân.
No.1 không cười không giận, mau chóng rời đi cùng Sơn trưởng. Còn Thượng Tà khách sáo cung kính, giơ tay hành lễ: “Hạ quan Thượng Tà bái kiến Điện hạ.”
(P7)
“Tôi còn chưa nhận chức, đại nhân Thượng Tà kêu sớm rồi.”
“Nếu là chuyện sớm muộn thì cũng chẳng sao cả, mời Điện hạ tới bên này.”
Thượng Tà dẫn đầu đi về phía trước, nghi thức đi bộ dẫn đường đều kín kẽ, có điều vẫn không che giấu xuất thân của mình - thái giám.
Một người xuất sắc như vậy mà là thái giám.
A Điêu đảo qua phần tinh thần của gã, không có tố chất tu luyện?
“Trước kia đã nghe nói đại nhân Thượng Tà được Quân thượng và vương tộc tín nhiệm lắm, tuổi còn trẻ đã quản lý cả Nội đình và Ngự ti, đúng là nhân tài.”
Thực chất cô từng nghe tới danh tiếng người này trong bộ máy quan lại khi còn là Triệu Nhật Thiên. Song, người ta là thần được sủng ái đi thẳng vào cung đình, cách xa Quân bộ, cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Bồn Cầu: “Là gian thần mà không ít người trong Quân bộ đều biên soạn nhắc tới? Nói lão vua chó sủng ái thái giám này không như bình thường, còn bảo người này được nuông chiều có cùng cấp bậc với mẫu phi của Trưởng công chúa nọ.”
“Nhưng bây giờ đã có Quốc hậu, dường như sự sủng ái của hai người này đã phai nhạt rất nhiều.”
Dù có ra làm sao, quyền lực phụ thuộc vào vương tộc đạt được thật dễ dàng mà mất đi cũng dễ dàng, ngặt nỗi tới lúc thấy tận mắt vẫn phải thừa nhận đối phương là một nhân tài làm người ta ngỡ ngàng.
“Làm hạ quan lo sợ. Điện hạ mới là trụ cột quốc gia chân chính…. Ở bên này, kho tàng bí mật ở cấm địa hoàng cung, có hai vị tiểu Linh Vương trấn thủ. Đợi lát nữa hạ quan dẫn ngài qua rồi sẽ chờ ở bên ngoài, chờ ngài chọn được ba thứ tốt thì hạ quan lại dẫn ngài ra ngoài.”
Không có Nội thị dẫn dắt, thường nơi này tương đối kiêng kỵ để người ngoài cung ra vào bình thường.
A Điêu không bài xích quy rắc thối rữa này, rất nhanh đi đến kho tàng bí mật. Ánh mắt hai tiểu Linh Vương nhìn cô tỏ vẻ hết sức thù địch, nghiêm mặt giống như thần giữ cửa.
Có khi hai tiểu Linh Vương rồi đời hôm đó là cha hoặc anh em của bọn họ.
A Điêu vừa nhìn đã thuận miệng hỏi một câu: “Bên trong kho tàng bí mật từng được chỉnh lý lại à? Đừng nói là cố tình dọn dẹp một chút vì tôi đấy.”
Câu này nghe tùy ý thế thôi chứ cũng móc mỉa lắm.
Sắc mặt hai tiểu Linh Vương càng khó nhìn, trong mắt phun lửa, nhưng nào dám xuống tay, đành phải cố nén.
Thượng Tà cúi đầu, nhẹ nhàng cho biết: “Điện hạ nói đùa rồi, kho tàng bí mật bị niêm phong, từ khi được sáng lập tới nay chưa từng chỉnh lý gì cả, nếu mang bảo vật rời đi tất phải được cho phép, khác với thư viện thông thường có kiểm kê theo lệ.”
Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà mấy người lại tưởng thật.
Mấy người thuận miệng nói một chút thì tôi cũng sẽ không coi là thật.
A Điêu đúng là không tin vương tộc này không cố tình giấu đi thứ tốt.
(P8)
“Vậy vương tộc không thích sạch sẽ lắm rồi, đây là một thói quen xấu đấy.”
Thượng Tà: “...”
Mặt hai tiểu Linh Vương sa sầm đen thui.
A Điêu cứ như vậy kéo năng lực niệm của 2 thần giữ cửa và đi vào cánh cửa kho tàng. Nhưng cô vừa vào đã nhìn lăm lăm vào Thượng tà một hồi.
Người bình thường không có tố chất tu luyện nhưng vẫn có giá trị nhan sắc cao tới vậy, có năng lực mạnh như vậy, song lại không có lấy năng lực niệm.
Không bình thường.
Trong cung Khôn Ninh, Đạo Quang Tĩnh Từ không có chuyện đêm nào cũng hầu hạ Đế vương, dẫu cô nhịn được, không để lộ thuật pháp, thì lão Hoàng đế này cũng không cách gì hôm nào cũng ghé.
Chung quy vẫn cố kỵ trước sự lo âu của hậu cung bên mình.
Dị tộc mà, không thể quá cưng chiều, có là Quân hậu vẫn không được.
Đạo Quang Tĩnh Từ dựa vào giường nhỏ uống rượu, nghe người nói khẽ về tình huống bên A Điêu.
Cô cụp mắt, cười nhạt: “Không phải có keo kiệt hay không mà là dẫu vương tộc không biết xấu hổ cũng không muốn tặng cho nó món tốt thật sự. Cô nhóc này quá quái thai, đã vượt qua sự kiểm soát của bọn họ.”
“Vậy tối nay...”
“Tối nay cái gì?”
Đạo Quang Tĩnh Từ chống mặt, như có điều suy nghĩ.
Tất nhiên tối nay có việc.
.....
Bên trong kho tàng bí mật vương tộc không phải là ngôi mộ, thay vào đó nó chất đống đủ loại bảo vật.
Lớp bên ngoài có thể thấy được vàng bạc châu báu của thế thường... Chợt bước chân của A Điêu chậm lại.
Bồn Cầu: “Cô giữ lấy móng vuốt cho tôi! Đây toàn là mấy món th ô tục, mục tiêu của cô ở bên trong, bên trong đó!”
A Điêu nghiến răng đi vào trong, càng đi vào trong càng có nhiều thứ tốt.
(P9)
Này thì đạo bia và di cốt cấp Tông Sư, thậm chí có khá nhiều bảo vật cấp tiểu Linh Vương, có điều A Điêu đã phóng sợi tơ tinh thần, bắt đầu điên cuồng cho chúng bao trùm toàn bộ kho tàng bí mật.
Rất nhanh cô phát hiện có một không gian bí mật bên ngoài kho tàng bí mật này.
A Điêu đi tới trung tâm kho tàng bí mật, thấy giá đỡ bảo vật lơ lửng bốn phía, cũng thấy được rất nhiều bảo vật được bày ra ở trung tâm.
Bên trong có tận mấy cái đạo bia của trung Linh Vương, có một số bản chép tay quý giá, trong đó có mấy thứ làm trong lòng A Điêu thót lại, nhất là vật tổ Ứng Long một mực phấn khởi, hiển nhiên nó đã tìm được thứ tốt mà nó cần.
Ngặt nỗi đôi mắt của cô và Bồn Cầu cùng bị thu hút bởi không gian bí mật đằng sau giá đỡ.
Bồn Cầu: “Cam đoan họ đã di chuyển đồ tốt nhất vào đó.”
A Điêu: “Có lẽ vậy nhưng tôi không không thể đi vào.”
Bồn Cầu ngạc nhiên, A Điêu lại cười gằn, nói to lên: “Không chừng bên trong có một số tiền bối vương tộc đang chờ tôi. Chuyện không gian lần này khó mà nói cho được.”
Không gian thứ cấp, hai không gian chồng chất, một khi cô đi vào âu tất cả các lớp bảo vệ trên cơ thể sẽ bắt đầu, nhất là chiếc vòng tay mà ông già Ngư cho cũng bị hạn chế kích hoạt.
Đến lúc đó đối phương còn có trả đũa, bảo cô rình mò bí ẩn vương tộc.
Những lời này được A Điêu nói thẳng, và rồi… có hai ông lão ẩn giấu trong không gian liếc nhau, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Ngay giây tiếp theo có giọng nói của Sơn trưởng truyền đến.
“Nói thế không được rồi, hay để tôi đi xem thử.”
Lời này của Sơn trưởng được truyền qua vòng tay, hiển nhiên A Điêu vừa đề cập để hai ông lão bên trong nghe, cũng bị Sơn trưởng nghe được; còn câu này của Sơn trưởng là để cho No.1 nghe.
No.1 cười thế thôi nhưng trong lòng chẳng cười: “Tất nhiên A Điêu hiểu lầm rồi, kho tàng bí mật đó là nơi vương tộc chúng tôi tế bái, không phải Quân vương không thể vào, sao còn có người khác cho được. Cho dù là tôi mà có vào cũng bị trời phạt.”
Trời phạt thì thôi, còn phải nắm vững bí pháp nào đó mới thu xếp đi vào được, nhất định ông ta đang cảnh cáo A Điêu.
Tuy nhiên, hai ông già đó chắc chắn không dám ở lại, nếu không lỡ như Sơn trưởng thật sự giết vào thì có khác nào thấy ngay mình ngồi yên đó, mất mặt dữ lắm, có khi còn phải bồi thường một khoảng gấp mấy lần.
Sơn trưởng mỉm cười, chuyển lời này cho A Điêu.
(P10)
Đương nhiên A Điêu nói qua loa đôi câu, sau đó bắt đầu chọn bảo vật cũng như lặng lẽ mở lĩnh vực tinh thần ra. Rất nhanh cô thấy hai lão giả Linh Vương chạy ra nhưng vẫn tàng hình và đang quan sát cô.
Tại thời điểm đó, đoan chắc bọn họ muốn giết cô, song tới khi cân nhắc tới hậu quả rồi, họ oán hận rời đi.
A Điêu cười khẩy trong lòng, vừa chọn đồ... Vừa cho sợi tơ tinh thần thấm vào.
Đi qua không gian tránh chướng ngại vật, đến được không gian bí mật này.
Nhìn qua trông như vẻ ngoài của từ đường, uy nghiêm nặng đề, tuy nhiên cứ mãi mang lại cho A Điêu một cảm giác ghê tởm khôn cùng.
Nhắc đến cũng kỳ, hình như cô tự nhiên ghét vương tộc.
Từ lúc còn bé nhìn thấy họ trên ti vi đã không ưa lắm rồi, khi ấy cô còn nghĩ: Ông Hoàng đế này có lớp da cam lè thật xấu xí. Rõ ràng khoa học kỹ thuật thay đổi từng ngày vậy mà vùng nông thôn không mang theo nhiều thay đổi qua mười mấy năm, trái lại đồ tốt mà của người thuộc vương tộc như ông ta nắm giữ ngày càng nhiều, có thể thấy đây không phải là Hoàng đế tốt, chiếm nhà xí mà không chịu đi ị gì cả!
Bên ngoài mấy tấm bài vị này mới chính thức là bảo vật cối lõi nhất được dâng lên.
A Điêu nhìn thấy mấy cái đạo bia đại Linh Vương!
Ngoài ra còn có cơ thể hoàn chỉnh của phượng hoàng và rồng, tất cả đều được niêm phong trong tinh thể thu nhỏ.
Mẹ kiếp! Muốn quá, muốn tất, a!
Lòng A Điêu ngứa ngáy... Mắt không đảo quanh lắm nhưng cô vẫn nhận ra trên những đạo bia này có lớp ngăn cấm rất mạnh, là cái dạng có thể đánh chết tiểu Linh Vương.
Mẹ kiếp, mấy tên chó vương tộc này lập lớp bảo hiểm kép, không cho cô đồ tốt nhất hệt dự đoán.
Thành ra tối đa cô chỉ có thể ở bên ngoài mang đi ba đạo bia cấp trung Linh Vương?
Mặc dù chúng cũng... rất khá.
Có điều cô không cam lòng.
Đám chó vương tộc suýt chút nữa đã giết cô, hôm nay còn bủn xỉn, lập kế muốn bẫy cô để ám sát thêm một lần!
A Điêu: “Theo lý thuyết toàn bộ bảo tàng bí mật này đều là của tôi hết, phải không?”
Theo lý thuyết? Cái gì?
Bồn Cầu: “...”
(P11)
Nó nín lặng ba giây, cuối cùng thôi thì tam quan nghe theo ngũ quan vậy: “Đúng đúng đúng, Điêu Điêu, cô nói cái gì cũng đúng, từ đầu những thứ này nên là của cô, là đám chó già này cướp của cô!”
Chính xác!
A Điêu vừa nghĩ đến vương tộc trơ tráo tới vậy là cơn giận dữ phừng lên, tuy nhiên cô vẫn quan sát với vẻ tỉnh rụi như không có gì. Nếu đã có lớp ngăn cấm, vậy cô phải tìm lớp ngăn cấm mình có thể phá vỡ...
Tìm kiếm một vòng, hầu như không hiệu quả, không phải là chuyện cô giải quyết được. Khi A Điêu gần như sắp từ bỏ, đột nhiên!
Chờ đã, cái gì đây?
Sợi tơ tinh thần của A Điêu đảo qua một chỗ, bỗng đâu phát hiện cái vật tổ của lớp ngăn cấm trên vật này trông như quen quen.
Hình như thứ này là lớp ngăn cấm trên pho tượng nhỏ trong ngôi chùa đó [1]. Có điều thứ bên kia che chở cho pho tượng còn nơi này được dùng để che chở cho một cuốn sách.
Chẳng lẽ là Sách Văn Minh?
Hiện tại cô còn chưa nghiên cứu ra được đầu đuôi trước sự kh ủng bố của Sách Hoàng Tuyền, cho nên đã từng sinh lòng tham lam trước Sách Văn Minh, nào ngờ trước mắt lại có một bản.
Tuy nhiên không phải Sách Sách Văn Minh cần tính linh khổng lồ nuôi dưỡng sao? Tại sao cuốn này lại không cần, còn không có thiết bị bảo vệ chuyên dụng, như thể... là Sách Văn Minh đã hư?
Nhưng hiển nhiên cô đang rung động với nó.
Trong hồ nghi, A Điêu hình như không còn lựa chọn nào khác, bàn về cường độ, lớp ngăn cấm này kém xa lớp ngăn cấm những bảo vật khác ở đây dẫu cho đích xác nó cũng là lớp ngăn cấm có thể giết tiểu Linh Vương.
A Điêu rục rịch trong lòng. Cô quá quen lớp ngăn cấm đấy, hồi trước nhìn thoáng qua đã không sao quên được, về sau cô còn chuyên môn nghiên cứu. Nếu như nói cô không có thời gian đi nghiên cứu chinh phục các ngăn cấm khác thì cái này không cần chinh phục, cô biết cách cơ mà!
Ha ha ha, cơ hội trời cho.
Trái tim của A Điêu chập trùng, đồng thời mơ hồ cảm thấy cuốn sách này có một sức hấp dẫn rất lớn đối với cô, cô đã có một cảm giác rung động ngay cả khi không nhìn thấy tiêu đề của cuốn sách.
Muốn nó!
Đoạn, A Điêu vừa chọn lựa này nọ trong đám đạo bia vừa nhìn chằm chằm vào những món đồ chí bảo cho rồng, có vẻ đong đưa qua lại dữ lắm. Thực chất sợi tơ tinh thần đã bao bọc một ít năng lượng bắt đầu chinh phục lớp ngăn cấm này.
Tốc độc chinh phục của cô rất nhanh, bởi vì càng nhanh, cô càng có thể xử lý tình huống tốt hơn.
Hơn nữa thời gian cho cô không nhiều, vương tộc sẽ không để cô mặc sức ở trong này lựa chọn.
Mau mau mau!
- -------------------
HẾT CHƯƠNG
[1] Bức tượng trong chùa ở đây chỉ nơi A Điêu gặp Thương Ngô và Tào Quyện Chi lần đầu tiên. Có thể đọc lại từ phần 11 trở đi ở chương 141.
………..
Rốt cuộc Trần A Điêu có phải là con người hay không, vấn đề thế này còn cần phải hỏi chắc?
Hỏi tất là đang coi thường người ta.
Chắc chắn cô không phải rồi.
Cô là một con rồng nhỏ ác động Điêu Điêu cơ mà.
Cho nên liệu cô viết được bí thuật “trị liệu” chăng?
Bồn Cầu vừa muốn nhìn dáng vẻ thảm thiết của A Điêu, vừa lo lắng cô không làm nổi thật, thế là nó âm thầm đâm chọt: “Tôi có tư liệu liên quan, cô muốn không?”
Đương nhiên muốn rồi, chỉ sợ tư liệu ít thôi.
A Điêu nhìn vào tài liệu được Bồn Cầu xuất ra.
“Chăm sóc heo nái sau sinh.”
**, má, mày!
Con rồng bé ác độc trong lòng A Điêu đã chống nạnh giậm chân.
Chỉ còn nửa tiếng nữa.
Kế đó Bồn Cầu và người sáng lập chưa xuất hiện thấy người này bắt đầu cầm bút.
Động tác rất tao nhã, xứng đáng với gương mặt này vóc người này.
Và rồi họ thấy cô viết – “XX XXXX”.
Không có một tí cảm hứng gì, ngay cả tên bí thuật mà cũng phá game cho được, thẳng thừng dùng XXXX thay thế.
Chuyện này hệt viết một bài văn thi đại học, không cần có nội dung nhưng phải có tựa đề.
Bồn Cầu: “?”
Người sáng lập: “...”
Rất tốt, năng lực niệm vẫn chưa nổ, người sáng lập Lộc Sơn có tài năng đấy, sâu không lường nổi.
A Điêu trông thật đớn đau, cứ bôi xóa sửa đổi rồi cắn bút, hệt một học sinh dốt gặp khó khăn trước một câu hỏi toán điên rồ trong kỳ thi tuyển sinh đại học nào đó, thậm chí còn vừa làm bài vừa ấn huyệt nhân trung ngừa cơn sốc kéo tới.
Tình huống này không ổn đâu, Bồn Cầu sốt ruột, bỗng nhiên nó nhạy bén nảy ra một ý tưởng: “A Điêu, ông Cá Ướp Muối bên ngoài bảo muốn dẫn cô tới nhận đồ trong kho tàng bí mật của vương tộc hôm nay, hiện tại kéo dài thời gian…”
(P1)
Thực chất chỉ cần nửa tiếng là xong việc, có câu giờ hay không cũng chả có gì khác biệt. Song Bồn Cầu hiểu rõ A Điêu lắm. Nó biết dẫu người này có sắp chết thì cũng phải đứng lên ngửi mùi thơm của vàng cái đã.
Nó vững tin rằng A Điêu sẽ tìm thấy cảm hứng.
Thành ra… A Điêu sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, trái tim lập tức…
** má! Sao lại quên mất chuyện này cơ chứ!
Tốc độ đặt bút tăng nhanh chóng.
Đoán chừng người sáng lập thấy ngạc nhiên ngay lúc này, thậm chí còn đang suy nghĩ: giác ngộ rồi?
Giác ngộ cứt!
A Điêu nghĩ đến có khi hôm nay sẽ bỏ lỡ kho tàng bí mật của vương tộc mà trong lòng vỡ nát, còn đầu óc lại sáng tỏ.
Xoạt xoạt xoạt, múa bút như một vị thần.
15 phút sau.
Bút rơi xuống, sách nhỏ đóng lại, A Điêu thò đầu dò xét xung quanh: “Lão tổ tiên ơi, người ta viết xong rồi, không biết người ta rời đi được chưa ạ?”
Đi vội thế?
Người sáng lập phát hiện sự khẩn cấp của con nhóc này, cảm thấy ban đầu nó muốn dùng mọi cách chinh phục mình, tới giờ lại biến thành vò đã mẻ không sợ rơi?
“Dùng nó cho ta xem.”
Người sáng lập nói xong, đột nhiên hiện thân ra từ trong không khí.
A Điêu ngạc nhiên, người sống?
“Lộc Sơn có ngục giam, đây là một người được chọn tới, người này là một tên thủ lĩnh tà giáo từ đời đầu tiên, nhóc cứ việc xử lý là được.”
Trong lời nói tỏ vẻ không màng tới mạng người cùng cực.
Đương nhiên phải như vậy rồi.
A Điêu vừa nghe tới thủ lĩnh tà giáo mà còn là người ở đời đầu tiên, là biết ngay sẽ là đại Tông Sư. Cô dùng phần tinh thần quét qua, là đại Tông Sư đúng như dự đoán.
Người này vốn ngẩn ngơ nhưng hãy còn hung ác, vừa thấy A Điêu đã muốn nhao tới.
A Điêu lập tức dùng thuật pháp trên quyển sách nhỏ.
Và rồi... Thủ lĩnh tà giáo này bỗng đâu phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, nào còn hơi sức bận tâm công kích A Điêu, chỉ lo ôm lấy bụng mình.
Bởi vì...
(P2)
Bụng hắn trương lên, phồng lên điên cuồng.
Bồn Cầu: “?”
Người sáng lập: “?”
Không sao, chung quy cũng là người sáng lập, có thuật pháp gì mà chú ấy chưa từng thấy qua thành ra giờ phút này chú ấy hãy còn rất lạnh lùng. Đoạn, bụng tên thủ lĩnh tà giáo này tiếp tục trướng lên, không đến ba giây đã bùm một tiếng!
Bụng bị nổ tung.
Bồn Cầu: “!”
Ủa không phải là trị liệu à? Điêu của tôi ơi, cô lạc đề rồi!
Nổ tung xong, A Điêu không biết hồn phách của người sáng lập ở đâu, không biết liệu ông ấy có hài lòng khi thấy thuật pháp này không. Thế là cô kiên trì tiếp tục triển khai.
Bụng nổ tung, thủ lĩnh tà giáo ôm bụng đớn đau hết sức vì toàn bộ chức năng cơ thể của hắn đều bị phá hủy, bộ dáng này xem chừng hơi giống...
Nhưng thây kệ hắn đau tới bực nào, có một vầng sáng ập đến.
Toàn bộ cơ thể A Điêu tỏa ra ra hào quang như Thánh Mẫu. Cô chỉ về phía hắn, một chùm ánh sáng rơi xuống, giáng xuống người hắn, lập tức chữa trị toàn bộ thương tổn của hắn.
Mẹ kiếp!
Cái hiệu ứng này!
Sau khi chùm sáng kết thúc, trên người hắn chẳng có tí vết thương gì dẫu là một chút, làn da mịn màng và sáng bóng, tình trạng tốt ngời ngời.
Khi cơn đau đớn qua đi, hắn ngỡ ngàng, tuy nhiên ngay giây sau khuôn mặt của hắn đã trắng bệch.
“Tu vi của tao đâu! Tu, tu vi của tao đâu!”
Hắn có ý đưa tay tung ra đòn tấn công, song chẳng có tí năng lượng gì, thậm chí hắn còn mất luôn toàn bộ cảm ứng.
Bồn Cầu ngỡ ngàng, hả?
Thuật pháp thật độc, quả xứng là Điêu của tôi.
Khi thủ lĩnh tà giáo điên cuồng muốn nhào về phía A Điêu, chợt có một làn gió thổi tới, hắn bỗng dưng hóa thành hư không, thậm chí còn không để lại tí tro tàn.
“Thuật pháp này tên gì?”
Theo giọng nói thanh lịch này, một người cứ vậy xuất hiện trước mặt A Điêu.
Đương nhiên cũng là hồn phách nhưng hình thể thật mờ ảo, không ngưng tụ, như bốc hơi, duy trì dáng vẻ như sương mù như mưa bụi, một bức tranh thủy mặc sống?
(P3)
Có điều cô và Bồn Cầu vẫn thấy rõ.
Là một người đàn ông (phụ nữ?), mưa bụi hóa thành áo choàng, tóc dài xõa vai nhưng có cài trâm ngọc, dáng người cao thẳng và tuấn tú, ngũ quan anh tú tột cùng, chực khối đá tuyết vùng Thương Sơn được đao đẽo gọt, được trời trăng và các vì sao tôi luyện và đánh bóng qua hàng ngàn năm.
Loáng thoáng, bạn sẽ thấy được đôi môi đỏ thắm, khuôn mặt hờ hững, sinh ra không mang theo d*c vọng, chết không kéo lấy cay ghét.
Chú ấy là một đầm nước đọng.
Điên đảo hồng trần trong vũng nước đọng, khó lòng phân biệt nam nữ, cứ vậy thần sầu nhập thế.
Thấy đối phương đến gần, A Điêu theo bản năng nghĩ đến: Núi xanh phất tay áo, trị nước thật tót vời.
Trong cuộc đời mình, hẳn người này mang vẻ ngoài khiến cả người nhà cũng phải hãi hùng và sa vào đó không lối thoát, đồng thời ông ấy cũng có phong thái cương quyết tới thần Phật cũng khó lòng khó dễ.
Cho nên dẫu hồn phách mờ ảo tới vậy, khi ông ấy yên lặng nhìn sang tới thế, ông ấy vẫn làm cho người ta cảm nhận được một Luyện Ngục thâm u dưới đồng tử sắc tím.
Nhất định đời đầu tiên phải là một thời đại tuyệt vời, cho nên nó mới tạo ra được những báu vật tài hoa bực ấy.
Có điều tại sao tổ tiên nhà mình thì trông như trai bao siêu việt, còn người này lại hệt như một viên ngọc đẹp không thể chạm vào.
Khoảng cách quá lớn.
Đúng là phong thủy nhà họ Trần không ổn…
A Điêu thất thần.
Người sáng lập hơi nghiêng đầu, gọi tên cô: “Trần A Điêu.”
Lành lạnh.
A Điêu lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng sờ khóe miệng. Cô phát hiện không để lại nước miếng mới nói: “Dạ cụ tổ tiên, thuật pháp này gọi là... ‘Chăm sóc kẻ địch sau sinh’.”
???
Bồn Cầu thiếu điều cười thành tiếng, đúng là gợi hình quá, ôi thôi cái tên này.
Có điều người sáng lập không cười, có lẽ người này từ bé đã không thích cười, thay vào đó còn đăm chiêu: “Trị liệu?”
Là trách mình không trả lời trúng đề bài!
Thế thì không được rồi.
Nếu không tự đánh giá bản thân cứ vậy để bị đào thải, ắt vận may chưa tới, chưa kể người ta còn là người sáng lập, cho nên cùng lắm thì mình sẽ quay lại chinh phục qua một thời gian ngắn, xem như mình bỏ lỡ một lão già họm hẹm.
Nhưng bây giờ lại thấy người ta đánh giá bản thân mình.
(P4)
A Điêu vừa nhìn thấy phong thái đầy hào quang của đối phương, là dáng dấp của một cái đùi siêu cấp thuần túy. Nếu như lần đầu gặp mặt mà đã bị loại sẽ làm trong lòng cô khó chịu lắm, cô phải cố gắng thêm nữa.
“Đúng vậy ạ. Trước tiên phải để cho tất cả tính linh và năng lượng của cơ thể chính của hắn tụ tập tại bụng, dùng phương thức sinh sản để trải qua sự truân chuyên và đau khổ của thai nghén ra sinh mệnh, sinh con, cuối cùng trị liệu cho hắn. Như vậy, hắn sẽ cảm nhận được sự đáng quý của sinh mệnh, cũng sẽ nhớ lại chuyện ác ngày xưa mình làm, tiến tới thay đổi triệt để làm người lần nữa. Đây mới là lòng từ bi của người tu luyện như chúng ta.”
Lời nói của cô đĩnh đạc, ở tại chỗ mà chuyển sang tới khoa phụ sản + ngày ở cữ + phật đường.
Người sáng lập: “Hắn mất tu vi.”
A Điêu kiên định ngụy biện: “Đúng vậy ạ, hắn chỉ mất đi tu vi nhưng hắn nhận được cái mạng cơ mà!”
Rõ ràng thuật pháp của cô đầy tuyệt kỹ chữa bệnh là thế, tuyệt đối đáng gờm, nhưng chắc chắn đó là việc làm lanh chanh.
Nghĩ thử lỡ như đồng đội của cô bị cô cho ăn trúng kỹ năng đầy lanh chanh này, kết quả là mang thai + sinh con + mất tu vi, đoán chừng chắc muốn chết luôn tại chỗ cho rồi.
Bồn Cầu nghĩ giúp người ta thắp đèn cầy là thế. Hiển nhiên A Điêu không ưa cứu người, cô không thích cứu bất cứ ai, chuyện này quả là gi ết chết lòng toan tính của địch nhân.
Lạc đề nhưng không hoàn toàn lạc trôi.
Phải xem người sáng lập quyết định ra sao.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí tại không gian này đầy im ắng.
Bồn Cầu đang tự hỏi: Giờ này người sáng lập muốn đập chết cô, hay muốn đập chết cô.
A Điêu nghĩ: Người sáng lập này nhìn mình với đôi mắt hơi kỳ lạ, dường như không thích mình lắm, nhưng lòng không ưa này hệt nhìn thấy người khác thông qua mình.
Cuối cùng người sáng lập giơ tay lên... Vút một cái, A Điêu bị đưa ra khỏi không gian này ngay lập tức.
Xong đời.
Cô bị loại!
Hu hu hu.
(P5)
Khi A Điêu mất mát, giây sau cô phát hiện ngay trên tay mình có thêm thứ gì đó.
Ngón giữa có thêm một chiếc nhẫn trong suốt với vòng trong màu đen và trắng.
Đây là nhẫn kho tàng để ra vào kho tàng bí mật.
.....
Rốt cuộc ông già Ngư đợi đến khi A Điêu đi ra, vừa định ra vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng thì không, đi lên đánh cô một trận, kết quả A Điêu đã giơ tay lên che mặt khi ông hãy còn chưa xuống tay: “Sư phụ đừng đánh người ta, người ta biết sai rồi.”
Góc độ vừa vặn cho ông già Ngư nhìn thấy chiếc nhẫn.
Chung quy Ngư Huyền Cơ cũng là nhân vật gian trá xảo quyệt trơ tráo trong các đời Thủ khoa, cũng là nhân vật mang theo Lộc Sơn gắng gượng vượt qua cơn nguy cấp khi linh khí bị cắt đứt từ đời đầu tiên, được tổ tiên Lộc Sơn tán thành, tất nhiên ông từng gặp qua người sáng lập, cũng nhận ra chiếc nhẫn này.
Có điều ông không ngờ tới…
Nội tạng và cơ mặt ông run rẩy một lát, đoạn khôi phục lại bình thường trong nháy mắt. Liếc qua trưởng lão đang rình mò bên kia, ông nghiêm mặt hừ nhẹ: “Thôi, tin rằng con còn nhỏ, sau này tuyệt đối phải tôn sư trọng đạo đấy. Không còn nhiều thời gian nữa, còn phải lên Kinh Đô, đi thôi.”
Sau khi ông mang theo A Điêu rời đi, ông chẳng vội vàng dịch chuyển tức thời mà trở về nơi cư trú trước và hỏi A Điêu: “Ông ta cho?”
“Dạ đúng ạ.”
A Điêu nghĩ rằng ông sẽ hỏi cẩn thận, nhưng trái lại ông già Ngư này đi tới đi lui hai vòng, thận trọng nói với cô: “Ngoại trừ ta, sau này đừng nói với bất kỳ ai về chuyện này. Ta sẽ giúp con che giấu những chuyện trong kho tàng bí mật ngày hôm nay, nhân tiện tiếp theo con chỉ lên lớp học của ta, không cần lên lớp của người khác.”
Ông cho rằng A Điêu sẽ đồng ý, kết quả nhìn thấy con nhóc thối này chần chừ.
Chỉ vài phút là ông tỏ tường.
Ông già Ngư mỉm cười: “Sao đấy, không nỡ để mất nhóm giáo viên xinh đẹp như Trâm Xanh? Không thích sư phụ vừa già vừa xấu như ta?”
Bấy giờ A Điêu đĩnh đạc cho hay: “Sư phụ nói gì thế ạ, sao con lại chê thầy chứ.”
Chờ tới khi tôi chinh phục được người sáng lập xinh đẹp như hoa là vứt bỏ ông ngay!
Ông già Ngư: “Con không phủ nhận ta vừa già vừa xấu, quả là thế!”
Thật láu cá.
A Điêu trợn trắng mắt, chuyển đề tài: “Giờ này mà còn có thể tới kho tàng bí mật của vương tộc ạ?”
“Coi như 4 giờ sáng thì họ cũng sẽ chờ.” Ông già Ngư cười khẩy.
“Bằng không việc này sẽ không xong.”
(P6)
.....
Có người chờ hệt như dự đoán.
Tại Kinh Đô, hiện tại A Điêu - người từng phải ngồi trên phi thuyền thật lâu mới tới được địa điểm thi - thậm chí không cần tự mình dịch chuyển, ông già Ngư đã mang theo cô mặc sức dịch chuyển tức thời.
Vườn hoa trong hoàng cung, Cấm vệ nghiêm ngặt.
A Điêu đến nhìn thấy No.1 của vương tộc, cũng thấy một người đứng bên cạnh, toàn thân vận cẩm bào, trông thực tôn quý, có điều là sự tôn quý khi phục thuộc vào hoàng cung.
Bộ dạng bắt mắt tột cùng, không có tí hơi thở tu luyện nhưng cảm giác tồn tại vẫn không bị đám lão khốn vương tộc đ è xuống.
Vừa cao vừa gầy, eo gắn một chiếc vòng ngọc đen với hoa văn cá chuồn hồng tước. Dung mạo người này nhu mì xinh đẹp, phong thái không thấy hèn mọn, thay vào đó ung dung đoan chính vượt bậc, sẵng có có nết thướt tha của tầng lớp gia tộc có trí thức lúc xưa trước khi Tam Quốc thành lập ở đời đầu tiên.
Cứ bảo những ai mang hình hài tốt nhất đều ở hết trong hoàng cung.
Đúng là 3 ngàn giai nhân.
Mỗi tội đây không phải là phi tần.
Bồn Cầu: “Ngày hôm nay cô thấy người đẹp không thể phân biệt được được nam nữ hơi nhiều rồi đấy, cơ mà người này không sánh được với người sáng lập, người đó ở mức thần sầu rồi.”
A Điêu: “Đúng là vậy, lão vua chó chết họ Đàm Đài không xứng.”
Bồn Cầu: “Thật là hoàn toàn không xứng.”
Có điều cho dù không xứng, trước sau gì người con gái như vậy cũng phải gả cho ông ta.
Bị ám hại nhiều lần, A Điêu vô cùng ác cảm với lão khốn này, song cô vẫn có thể cười tủm tỉm khách sáo nhận lời khích lệ hiền lành của No.1.
Cũng là một đợt lừa dối, No.1 không đến nỗi đấu võ mồm với hai người A Điêu ở chỗ này. Chung quy nếu muốn bàn về ba cái lời khó nghe, hẳn không có mấy người khắp toàn bộ Đường Tống có sức vượt qua hai thầy trò này.
“Kế tiếp để cho Thượng Tà dẫn cô đi vào. Sơn trưởng Ngư, cùng tôi uống một ly, được không?”
Bấy giờ No.1 có ý đề nghị như một vị tướng quân, chực như đang hỏi Sơn trưởng có dám bỏ lại A Điêu hay chăng.
Sơn trưởng liếc ông ta, tháo vòng tay của mình đưa cho A Điêu: “Có nguy hiểm thì khởi động nó.”
Chống lại tướng quân.
No.1 không cười không giận, mau chóng rời đi cùng Sơn trưởng. Còn Thượng Tà khách sáo cung kính, giơ tay hành lễ: “Hạ quan Thượng Tà bái kiến Điện hạ.”
(P7)
“Tôi còn chưa nhận chức, đại nhân Thượng Tà kêu sớm rồi.”
“Nếu là chuyện sớm muộn thì cũng chẳng sao cả, mời Điện hạ tới bên này.”
Thượng Tà dẫn đầu đi về phía trước, nghi thức đi bộ dẫn đường đều kín kẽ, có điều vẫn không che giấu xuất thân của mình - thái giám.
Một người xuất sắc như vậy mà là thái giám.
A Điêu đảo qua phần tinh thần của gã, không có tố chất tu luyện?
“Trước kia đã nghe nói đại nhân Thượng Tà được Quân thượng và vương tộc tín nhiệm lắm, tuổi còn trẻ đã quản lý cả Nội đình và Ngự ti, đúng là nhân tài.”
Thực chất cô từng nghe tới danh tiếng người này trong bộ máy quan lại khi còn là Triệu Nhật Thiên. Song, người ta là thần được sủng ái đi thẳng vào cung đình, cách xa Quân bộ, cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Bồn Cầu: “Là gian thần mà không ít người trong Quân bộ đều biên soạn nhắc tới? Nói lão vua chó sủng ái thái giám này không như bình thường, còn bảo người này được nuông chiều có cùng cấp bậc với mẫu phi của Trưởng công chúa nọ.”
“Nhưng bây giờ đã có Quốc hậu, dường như sự sủng ái của hai người này đã phai nhạt rất nhiều.”
Dù có ra làm sao, quyền lực phụ thuộc vào vương tộc đạt được thật dễ dàng mà mất đi cũng dễ dàng, ngặt nỗi tới lúc thấy tận mắt vẫn phải thừa nhận đối phương là một nhân tài làm người ta ngỡ ngàng.
“Làm hạ quan lo sợ. Điện hạ mới là trụ cột quốc gia chân chính…. Ở bên này, kho tàng bí mật ở cấm địa hoàng cung, có hai vị tiểu Linh Vương trấn thủ. Đợi lát nữa hạ quan dẫn ngài qua rồi sẽ chờ ở bên ngoài, chờ ngài chọn được ba thứ tốt thì hạ quan lại dẫn ngài ra ngoài.”
Không có Nội thị dẫn dắt, thường nơi này tương đối kiêng kỵ để người ngoài cung ra vào bình thường.
A Điêu không bài xích quy rắc thối rữa này, rất nhanh đi đến kho tàng bí mật. Ánh mắt hai tiểu Linh Vương nhìn cô tỏ vẻ hết sức thù địch, nghiêm mặt giống như thần giữ cửa.
Có khi hai tiểu Linh Vương rồi đời hôm đó là cha hoặc anh em của bọn họ.
A Điêu vừa nhìn đã thuận miệng hỏi một câu: “Bên trong kho tàng bí mật từng được chỉnh lý lại à? Đừng nói là cố tình dọn dẹp một chút vì tôi đấy.”
Câu này nghe tùy ý thế thôi chứ cũng móc mỉa lắm.
Sắc mặt hai tiểu Linh Vương càng khó nhìn, trong mắt phun lửa, nhưng nào dám xuống tay, đành phải cố nén.
Thượng Tà cúi đầu, nhẹ nhàng cho biết: “Điện hạ nói đùa rồi, kho tàng bí mật bị niêm phong, từ khi được sáng lập tới nay chưa từng chỉnh lý gì cả, nếu mang bảo vật rời đi tất phải được cho phép, khác với thư viện thông thường có kiểm kê theo lệ.”
Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà mấy người lại tưởng thật.
Mấy người thuận miệng nói một chút thì tôi cũng sẽ không coi là thật.
A Điêu đúng là không tin vương tộc này không cố tình giấu đi thứ tốt.
(P8)
“Vậy vương tộc không thích sạch sẽ lắm rồi, đây là một thói quen xấu đấy.”
Thượng Tà: “...”
Mặt hai tiểu Linh Vương sa sầm đen thui.
A Điêu cứ như vậy kéo năng lực niệm của 2 thần giữ cửa và đi vào cánh cửa kho tàng. Nhưng cô vừa vào đã nhìn lăm lăm vào Thượng tà một hồi.
Người bình thường không có tố chất tu luyện nhưng vẫn có giá trị nhan sắc cao tới vậy, có năng lực mạnh như vậy, song lại không có lấy năng lực niệm.
Không bình thường.
Trong cung Khôn Ninh, Đạo Quang Tĩnh Từ không có chuyện đêm nào cũng hầu hạ Đế vương, dẫu cô nhịn được, không để lộ thuật pháp, thì lão Hoàng đế này cũng không cách gì hôm nào cũng ghé.
Chung quy vẫn cố kỵ trước sự lo âu của hậu cung bên mình.
Dị tộc mà, không thể quá cưng chiều, có là Quân hậu vẫn không được.
Đạo Quang Tĩnh Từ dựa vào giường nhỏ uống rượu, nghe người nói khẽ về tình huống bên A Điêu.
Cô cụp mắt, cười nhạt: “Không phải có keo kiệt hay không mà là dẫu vương tộc không biết xấu hổ cũng không muốn tặng cho nó món tốt thật sự. Cô nhóc này quá quái thai, đã vượt qua sự kiểm soát của bọn họ.”
“Vậy tối nay...”
“Tối nay cái gì?”
Đạo Quang Tĩnh Từ chống mặt, như có điều suy nghĩ.
Tất nhiên tối nay có việc.
.....
Bên trong kho tàng bí mật vương tộc không phải là ngôi mộ, thay vào đó nó chất đống đủ loại bảo vật.
Lớp bên ngoài có thể thấy được vàng bạc châu báu của thế thường... Chợt bước chân của A Điêu chậm lại.
Bồn Cầu: “Cô giữ lấy móng vuốt cho tôi! Đây toàn là mấy món th ô tục, mục tiêu của cô ở bên trong, bên trong đó!”
A Điêu nghiến răng đi vào trong, càng đi vào trong càng có nhiều thứ tốt.
(P9)
Này thì đạo bia và di cốt cấp Tông Sư, thậm chí có khá nhiều bảo vật cấp tiểu Linh Vương, có điều A Điêu đã phóng sợi tơ tinh thần, bắt đầu điên cuồng cho chúng bao trùm toàn bộ kho tàng bí mật.
Rất nhanh cô phát hiện có một không gian bí mật bên ngoài kho tàng bí mật này.
A Điêu đi tới trung tâm kho tàng bí mật, thấy giá đỡ bảo vật lơ lửng bốn phía, cũng thấy được rất nhiều bảo vật được bày ra ở trung tâm.
Bên trong có tận mấy cái đạo bia của trung Linh Vương, có một số bản chép tay quý giá, trong đó có mấy thứ làm trong lòng A Điêu thót lại, nhất là vật tổ Ứng Long một mực phấn khởi, hiển nhiên nó đã tìm được thứ tốt mà nó cần.
Ngặt nỗi đôi mắt của cô và Bồn Cầu cùng bị thu hút bởi không gian bí mật đằng sau giá đỡ.
Bồn Cầu: “Cam đoan họ đã di chuyển đồ tốt nhất vào đó.”
A Điêu: “Có lẽ vậy nhưng tôi không không thể đi vào.”
Bồn Cầu ngạc nhiên, A Điêu lại cười gằn, nói to lên: “Không chừng bên trong có một số tiền bối vương tộc đang chờ tôi. Chuyện không gian lần này khó mà nói cho được.”
Không gian thứ cấp, hai không gian chồng chất, một khi cô đi vào âu tất cả các lớp bảo vệ trên cơ thể sẽ bắt đầu, nhất là chiếc vòng tay mà ông già Ngư cho cũng bị hạn chế kích hoạt.
Đến lúc đó đối phương còn có trả đũa, bảo cô rình mò bí ẩn vương tộc.
Những lời này được A Điêu nói thẳng, và rồi… có hai ông lão ẩn giấu trong không gian liếc nhau, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Ngay giây tiếp theo có giọng nói của Sơn trưởng truyền đến.
“Nói thế không được rồi, hay để tôi đi xem thử.”
Lời này của Sơn trưởng được truyền qua vòng tay, hiển nhiên A Điêu vừa đề cập để hai ông lão bên trong nghe, cũng bị Sơn trưởng nghe được; còn câu này của Sơn trưởng là để cho No.1 nghe.
No.1 cười thế thôi nhưng trong lòng chẳng cười: “Tất nhiên A Điêu hiểu lầm rồi, kho tàng bí mật đó là nơi vương tộc chúng tôi tế bái, không phải Quân vương không thể vào, sao còn có người khác cho được. Cho dù là tôi mà có vào cũng bị trời phạt.”
Trời phạt thì thôi, còn phải nắm vững bí pháp nào đó mới thu xếp đi vào được, nhất định ông ta đang cảnh cáo A Điêu.
Tuy nhiên, hai ông già đó chắc chắn không dám ở lại, nếu không lỡ như Sơn trưởng thật sự giết vào thì có khác nào thấy ngay mình ngồi yên đó, mất mặt dữ lắm, có khi còn phải bồi thường một khoảng gấp mấy lần.
Sơn trưởng mỉm cười, chuyển lời này cho A Điêu.
(P10)
Đương nhiên A Điêu nói qua loa đôi câu, sau đó bắt đầu chọn bảo vật cũng như lặng lẽ mở lĩnh vực tinh thần ra. Rất nhanh cô thấy hai lão giả Linh Vương chạy ra nhưng vẫn tàng hình và đang quan sát cô.
Tại thời điểm đó, đoan chắc bọn họ muốn giết cô, song tới khi cân nhắc tới hậu quả rồi, họ oán hận rời đi.
A Điêu cười khẩy trong lòng, vừa chọn đồ... Vừa cho sợi tơ tinh thần thấm vào.
Đi qua không gian tránh chướng ngại vật, đến được không gian bí mật này.
Nhìn qua trông như vẻ ngoài của từ đường, uy nghiêm nặng đề, tuy nhiên cứ mãi mang lại cho A Điêu một cảm giác ghê tởm khôn cùng.
Nhắc đến cũng kỳ, hình như cô tự nhiên ghét vương tộc.
Từ lúc còn bé nhìn thấy họ trên ti vi đã không ưa lắm rồi, khi ấy cô còn nghĩ: Ông Hoàng đế này có lớp da cam lè thật xấu xí. Rõ ràng khoa học kỹ thuật thay đổi từng ngày vậy mà vùng nông thôn không mang theo nhiều thay đổi qua mười mấy năm, trái lại đồ tốt mà của người thuộc vương tộc như ông ta nắm giữ ngày càng nhiều, có thể thấy đây không phải là Hoàng đế tốt, chiếm nhà xí mà không chịu đi ị gì cả!
Bên ngoài mấy tấm bài vị này mới chính thức là bảo vật cối lõi nhất được dâng lên.
A Điêu nhìn thấy mấy cái đạo bia đại Linh Vương!
Ngoài ra còn có cơ thể hoàn chỉnh của phượng hoàng và rồng, tất cả đều được niêm phong trong tinh thể thu nhỏ.
Mẹ kiếp! Muốn quá, muốn tất, a!
Lòng A Điêu ngứa ngáy... Mắt không đảo quanh lắm nhưng cô vẫn nhận ra trên những đạo bia này có lớp ngăn cấm rất mạnh, là cái dạng có thể đánh chết tiểu Linh Vương.
Mẹ kiếp, mấy tên chó vương tộc này lập lớp bảo hiểm kép, không cho cô đồ tốt nhất hệt dự đoán.
Thành ra tối đa cô chỉ có thể ở bên ngoài mang đi ba đạo bia cấp trung Linh Vương?
Mặc dù chúng cũng... rất khá.
Có điều cô không cam lòng.
Đám chó vương tộc suýt chút nữa đã giết cô, hôm nay còn bủn xỉn, lập kế muốn bẫy cô để ám sát thêm một lần!
A Điêu: “Theo lý thuyết toàn bộ bảo tàng bí mật này đều là của tôi hết, phải không?”
Theo lý thuyết? Cái gì?
Bồn Cầu: “...”
(P11)
Nó nín lặng ba giây, cuối cùng thôi thì tam quan nghe theo ngũ quan vậy: “Đúng đúng đúng, Điêu Điêu, cô nói cái gì cũng đúng, từ đầu những thứ này nên là của cô, là đám chó già này cướp của cô!”
Chính xác!
A Điêu vừa nghĩ đến vương tộc trơ tráo tới vậy là cơn giận dữ phừng lên, tuy nhiên cô vẫn quan sát với vẻ tỉnh rụi như không có gì. Nếu đã có lớp ngăn cấm, vậy cô phải tìm lớp ngăn cấm mình có thể phá vỡ...
Tìm kiếm một vòng, hầu như không hiệu quả, không phải là chuyện cô giải quyết được. Khi A Điêu gần như sắp từ bỏ, đột nhiên!
Chờ đã, cái gì đây?
Sợi tơ tinh thần của A Điêu đảo qua một chỗ, bỗng đâu phát hiện cái vật tổ của lớp ngăn cấm trên vật này trông như quen quen.
Hình như thứ này là lớp ngăn cấm trên pho tượng nhỏ trong ngôi chùa đó [1]. Có điều thứ bên kia che chở cho pho tượng còn nơi này được dùng để che chở cho một cuốn sách.
Chẳng lẽ là Sách Văn Minh?
Hiện tại cô còn chưa nghiên cứu ra được đầu đuôi trước sự kh ủng bố của Sách Hoàng Tuyền, cho nên đã từng sinh lòng tham lam trước Sách Văn Minh, nào ngờ trước mắt lại có một bản.
Tuy nhiên không phải Sách Sách Văn Minh cần tính linh khổng lồ nuôi dưỡng sao? Tại sao cuốn này lại không cần, còn không có thiết bị bảo vệ chuyên dụng, như thể... là Sách Văn Minh đã hư?
Nhưng hiển nhiên cô đang rung động với nó.
Trong hồ nghi, A Điêu hình như không còn lựa chọn nào khác, bàn về cường độ, lớp ngăn cấm này kém xa lớp ngăn cấm những bảo vật khác ở đây dẫu cho đích xác nó cũng là lớp ngăn cấm có thể giết tiểu Linh Vương.
A Điêu rục rịch trong lòng. Cô quá quen lớp ngăn cấm đấy, hồi trước nhìn thoáng qua đã không sao quên được, về sau cô còn chuyên môn nghiên cứu. Nếu như nói cô không có thời gian đi nghiên cứu chinh phục các ngăn cấm khác thì cái này không cần chinh phục, cô biết cách cơ mà!
Ha ha ha, cơ hội trời cho.
Trái tim của A Điêu chập trùng, đồng thời mơ hồ cảm thấy cuốn sách này có một sức hấp dẫn rất lớn đối với cô, cô đã có một cảm giác rung động ngay cả khi không nhìn thấy tiêu đề của cuốn sách.
Muốn nó!
Đoạn, A Điêu vừa chọn lựa này nọ trong đám đạo bia vừa nhìn chằm chằm vào những món đồ chí bảo cho rồng, có vẻ đong đưa qua lại dữ lắm. Thực chất sợi tơ tinh thần đã bao bọc một ít năng lượng bắt đầu chinh phục lớp ngăn cấm này.
Tốc độc chinh phục của cô rất nhanh, bởi vì càng nhanh, cô càng có thể xử lý tình huống tốt hơn.
Hơn nữa thời gian cho cô không nhiều, vương tộc sẽ không để cô mặc sức ở trong này lựa chọn.
Mau mau mau!
- -------------------
HẾT CHƯƠNG
[1] Bức tượng trong chùa ở đây chỉ nơi A Điêu gặp Thương Ngô và Tào Quyện Chi lần đầu tiên. Có thể đọc lại từ phần 11 trở đi ở chương 141.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.