Chương 39: Tư chất
Bàn Cáp
16/05/2024
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Tất cả mọi người nhanh chóng bước vào trường học, được đưa đi qua con đường đầy hơi thở bạch quả bát ngát của trường, vàng hực đầy đất, nhìn sang hệt như một hành lang vàng xuyên qua thời gian và không gian.
Mọi người bị chấn động.
Mắt A Điêu sáng ngời, cô dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, chỉnh sửa xong coi như nó thành ảnh đại diện của mình.
Khi cô cúi đầu lấy điện thoại của mình, giáo viên đưa họ vào một khu rừng bạch quả lớn. Ban đầu có một khoảng trống hình tròn, rất lớn, đường kính ít nhất ba trăm mét, ở giữa xây dựng một cái đài lơ lửng với chín nấc thang, vật liệu xây dựng trông có vẻ đặc biệt.
Ngọc thạch và một ít khoáng thạch quý hiếm đặc thù, từng tầng từng tầng đan xen, nhưng mỗi một tầng đều điêu khắc phù văn khác nhau. A Điêu rành cái này, mơ hồ nhận ra mấy lá đạo phù trong đó có liên quan đến ý chí của mấy loại đạo “tụ, tán, trừ tà và trừng phạt”.
Các giáo viên ở hết ngay đây, tuy nhiên người chủ trì kỳ thi lần này không phải là thầy giáo to con ngày hôm qua mà là một người trung niên cao gầy. Trông thầy ấy rất khôn khéo sắc bén nhưng bề ngoài thật sự bình thường, đặt ở trong đám người hệt quản lý nhỏ của một công ty bình thường.
A Điêu nhìn thấy những con ong mật béo đang bay múa bên cạnh thầy ấy bèn khẽ suy nghĩ.
Thầy ấy là người kiểm soát ong?
Chắc chắn ông ta đã lừa lấy bánh rán gạch cua của tôi.
“Các em, tôi là người đứng đầu lần kiểm tra lần này của Học phủ Kim Lăng, Chu Giang.”
“Nội dung kiểm tra hôm nay chia làm hai, một là kiểm tra tốc độ hấp thu linh khí, thứ hai là xác định giá trị thiên phú trong việc tu luyện linh năng.”
“Buổi sáng cái đầu, buổi chiều thi mục thứ hai.”
“Đoán chừng các em đều đoán được phương pháp kiểm tra tốc độ hấp thu linh khí, có liên quan đến tòa Tụ Linh Đài này. Sau khi các em đi lên, nó sẽ thả linh khí trong vòng bốn giờ hấp thu. Ở quá trình này, đồng hồ sẽ cảm nhận được năng lượng hấp thụ linh khí của các em. Nhưng thời gian kế đó, các em phải xuống chín bậc thang. Chín bậc thang này sẽ từng bước trắc nghiệm linh khí lưu lại trong cơ thể các em, tổng thể mà nói chính là lượng hấp thu + lưu lại lượng trong cơ thể. Tổng hợp hai lần kiểm tra, nó sẽ đo ra số liệu sau đó đưa vào đồng hồ, thông qua thuật toán cố định mà biến nó thành thành tích của các em. Xếp hạng sẽ xuất hiện trên màn hình.”
Chu Giang giơ tay lên, hai con ong béo bay qua, nâng m ông tròn trịa phóng ra hình chiếu. Trên màn hình lơ lửng xuất hiện bảng xếp hạng, đương nhiên, hiện tại phía trên còn chưa có thứ hạng.
“Hiện tại cho các em mười phút chuẩn bị.”
(P1)
Thầy ấy chẳng còn gì để nói nhưng trong đám thí sinh bỗng nhiên có một thiếu niên đeo kính nhã nhặn đặt câu hỏi: “Xin hỏi, những phù văn này có ý gì? Có thể cho biết hay không. Em thấy… nếu biết ý nghĩa của phù văn, tính toán ra tần suất và mức đo lường mà linh khí thả ra sẽ có lợi cho em thay đổi phương pháp hấp thu linh khí. Tuy rằng ở trên đài cũng có thể biết được nhưng sẽ lãng phí thời gian ở giai đoạn đầu.”
Mẹ kiếp, người này thuộc đảng số liệu à?
Điền Trung Dã ngây thơ: “Cái này mà cũng được?”
Điền Trung Hương gật gật đầu: “Khả thi, chẳng qua dùng phương pháp này nhất định phải có được năng lực tính toán siêu cường cùng với hiểu biết phù văn tụ linh; quan trọng nhất là người này không chỉ nắm giữ một loại phương pháp hấp thu.”
Hai anh em biểu hiện nặng nề, dù sao so sánh với người nắm giữ vài cách hấp thu linh khí thậm chí còn có thể căn cứ tình huống tụ linh để lựa chọn cách thích hợp nhất, loại cỏ như bọn họ hoàn toàn không có tài nguyên từ đầu.
Điền Trung Hương quay đầu, nhìn thấy A Điêu bày vẻ mặt đau khổ, hiển nhiên bọn họ giống nhau.
A Điêu thật sự chẳng vờ vịt gì, ngày hôm qua cô đã lo lắng nội dung kiểm tra sẽ là như thế.
Nếu như kiểm tra tố chất, cô thích nhất là dụng cụ siêu tiên tiến lấy một xíu là kiểm tra ra, tránh được rất nhiều loại phương pháp hay kỹ xảo khảo nghiệm, bởi vì đây là phương thức có ưu thế nhất đối với loại rễ cỏ như cô.
Nhưng tính một đằng ra một nẻo.
Người vừa mới hỏi là Trình Chương, cậu ta không có xuất thân từ thế gia đỉnh cấp của Kim Lăng nhưng cũng là con cháu dòng dõi Nho học nổi danh ở Đam Châu, là gia tộc có nội tình, cho nên cậu ta có niềm tin để hỏi vấn đề như vậy.
Chu Giang dợm mở miệng, bỗng có người bay ra hỏi một câu trong đám người: “Em A Điêu này, chú Trần nói em ở bên ngoài đi theo lão đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm tu hành nhiều năm, giỏi nhất đạo này. Tôi nghĩ em chắc chắc nhận ra những phù văn này. Hay là giải thích cho mọi người đi.”
Mọi người ngạc nhiên trước người mở miệng, nội dung của bài phát biểu cũng như người gã cà khịa.
Thôi Vân và A Điêu? Làm sao lại thế?
Rất nhiều người biết Thôi Vân nhưng chả có mấy ai hay về A Điêu. Bỗng nhiên bị Thôi Vân kéo vô, A Điêu lập tức bị mọi người đưa mắt quan sát.
Lại nói hai nhà này hình như vẫn là kẻ thù chính trị mà hả? Liên thủ rồi?
Trong 500 người không thiếu người đi ra từ dòng thứ của hai nhà Tống Vương hoặc người của những gia tộc nhỏ phụ thuộc. Họ nghe vậy là vẻ mặt đổi thay.
A Điêu: Má, thằng chó Thôi này biết mình vừa biên soạn một tác phẩm nhỏ cho nó đấy, sao sao đột nhiên tấn công mình?
Không đúng, gã nhắc tới Trần Nhiên.
Chẳng lẽ nhà họ Thôi tiếp xúc với Trần Nhiên?
(P2)
A Điêu suy nghĩ cực nhanh, trong nháy mắt nghĩ đến: lôi kéo, thông gia, quân cờ.
Không nghi ngờ gì nữa, chính mình là quân cờ râu ria nhưng đùa nghịch được.
Dẫu rằng suốt này nghĩ tới gả vào giới nhà giàu, nhưng nhà họ Thôi này... Trần Nhiên có ưng lời không?
Bình thường sẽ không, kiểu gì nhà họ Thôi cũng đang xuống dốc, còn không bằng ông ta chọn hai nhà Tống Vương.
Đối với nhà họ Thôi mà nói, lợi dụng mình làm vỏ bọc là cái chắc, làm tê liệt Trần Nhiên, cũng ly gián ký kết ngầm về mặt chính trị giữa Trần Nhiên và hai nhà Tống Vương.
Nhưng đối với loại người tinh ranh như Trần Nhiên, sao lại không chọn ném mình ra ngoài làm tê liệt nhà họ Thôi, tạm hoãn chuyện nhà họ Thôi trả thù ông ta được. Suy cho cùng lạc đà gầy hơn ngựa béo, hiện tại trong nhóm Thượng Quan trên Trần Nhiên có ít nhất hai người là thành viên của nhà họ Thôi, nếu muốn đường làm quan thuận lợi thì đây cũng là một cách tốt.
Tuy nhiên Trần Nhiên nhất định không đáp ứng ngay. Ông ta là một con buôn chờ giá cực giỏi, nhất định sẽ xem hôm nay mình thi được thành tích gì.
Nếu như thi tốt, hiển nhiên ông ta sẽ giữ lại để chuẩn bị cho công dụng tốt hơn trong tương lai, tăng cường sức mạnh gia tộc.
Nếu không làm tốt bài kiểm tra... Vậy thì dùng hết tác dụng của nó.
A Điêu hiểu thông sự tình, ngoài miệng lại nói: “Thôi công tử nói đùa, thầy trò chúng tôi có làm cùng lắm chỉ là nghề dịch vụ mà thôi. Hễ chỉ cho người khác sẽ thu phí. Ấy nhưng Thôi công tử là dòng chính của nhà họ Thôi, thân phận tôn quý, đã nói thế này nếu tôi không trả lời chẳng phải làm anh mất mặt à. Vậy 100 ngàn tinh tệ thì sao?”
Động tác móc mã thanh toán của cô hết sức lưu loát.
Thôi Vân: “...”
Trước mặt nhiều người như vậy, gã có thể không cho? Không chỉ không thể, gã còn phải theo quan hệ hữu nghị giả dối để lui một bước, nói quên đi, hoặc đành giả vờ hào phóng... thanh toán bằng mã.
Hơn nữa khi quét mã phải vô cùng nhẹ tựa mây gió, phóng khoáng tự nhiên. Bằng không những thiên tài hào môn mà gã muốn mượn sức vì gia tộc sẽ cho rằng gã nghèo rệp, đồng thời nhận thấy nhà họ Thôi không bằng khi trước.
Mặt mũi phải giả vờ.
Vì thế trong lúc đám người Điền Trung Hương trợn mắt há hốc mồm, Thôi Vân trả tiền, cũng thật sự cười nhạt một tiếng, giả vờ là X nhẹ tựa gió tựa mây bảo: “Kính xin em A Điêu chỉ bảo.”
Đối với người đưa tiền, A Điêu luôn có sự khoan dung rất cao. Trong lòng cô thoải mái, thật sự nhìn kỹ bậc thang kia và nghiêm túc cho hay: “Tôi nhận ra chậu kia là Bồn Tụ Bảo; đồng tiền kia mang hàm ý phát tài; chuỗi lúa mạch kia là chúc phúc sớm sinh quý tử; cuối cùng cái vòng nọ đi kèm dấu gạch chéo là hôn nhân, mang ý nghĩa hôn nhân thuận lợi, hơn nữa không có người thứ ba làm bậy. Thưa thầy, em chỉ nhìn ra mấy cái này, thật ra trình độ có hạn, không dám giành công, thầy có muốn bổ sung không?”
(P3)
Các giáo viên xung quanh im bặt.
Chu Giang nói: “Em nói không trúng một cái nào cả, tôi không biết bổ sung làm sao.”
Các thí sinh còn lại bị tê liệt.
100,000 tinh tệ? Con mẹ nó lừa gạt người ta tới 100 ngàn tinh tệ.
Trần A Điêu này trước kia là thầy bói rởm hay là dân bán hàng đa cấp? Thôi Vân là thằng ngu sao?
Thôi Vân: Tôi không phải là một kẻ ngốc, tôi chỉ chắc chắn rằng con nhỏ này vĩnh viễn không xứng đáng với tôi, thậm chí nó không xứng đáng lau giày cho tôi!
Chu Giang ho khan, liếc mắt nhìn Thôi Vân một cái và nghiêm trang nói: “Thật ra cái chậu kia là tụ linh; đồng tiền có nghĩa đất trời xung quanh; lúa mạch là vạn vật tự nhiên; về phần cái vòng có dấu gạch kia, ờm không không phải thế mà là bầu trời và cây mâu sắc bén, mang ý nghĩa vây nhốt và trừng phạt.”
Thiếu chút nữa bị Trần A Điêu này làm lệch nghĩa.
A Điêu: “Thế à, thầy ơi thầy tuyệt quá!”
Tuyệt đối không đề cập đến chuyện mình lừa được một trăm ngàn tinh tệ.
Từ Chu Giang +222!
Chu Giang: “...”
Tốt ghê, lại kéo ra được 222 năng lực niệm.
Đám người bó tay. Từ đầu họ còn hơi e dè A Điêu, cho rằng cô tu hành đạo pháp chính thống, là nhân vật cao thâm khó lường, bây giờ xem ra… Rõ ràng là đạo sĩ lởm ở nông thôn, không đáng nhắc tới.
Chu Giang không còn nói dóc, trực tiếp thông báo ý nghĩa chân chính của đám phù văn này, đoạn, thầy ấy nhìn thời gian: “Các em còn năm phút nữa.”
Không ai chú ý hai nhà Thôi Trần có chuyện lộn xộn gì, họ cố gắng nghỉ ngơi tốt, chuẩn bị trạng thái tốt nhất ứng phó với kỳ thi.
Điền Trung Hương có chút sầu lo: “Làm sao mà tôi cứ thấy Thôi Vân không có ý tốt, cậu gây hấn với gã?”
A Điêu: “Người như tên này muốn đối phó với người khác còn phải chờ người ta gây hấn? Chỉ cần xem có cần phải diệt trừ hay không mà thôi.”
Hình như cũng đúng.
Nhưng cậu ở hạng 51, tại sao lại muốn diệt trừ cậu? Chỉ vì câu chuyện nhỏ? Gã nghe thấy rồi?
.....
Năm phút trôi qua rất nhanh.
Chu Giang kéo ra một cái bảng: “Được rồi, lên hết đi.”
Tất cả?
Mọi người vốn đã chuẩn bị xong bèn cả kinh, 500 người lên cùng nhau?
Cái này chả khác gì bỏ sủi cảo vào. Linh khí chính là nước, có thể hấp thụ nước thì hấp chín lắm, còn không dễ hấp thụ nước thì con mẹ nó phải mang đi chiên.
Xong đời.
A Điêu cũng rất đau đầu, tuy nhiên lúc đầu tổ tiên người ta ra sức, hiển nhiên sẽ có tài nguyên, không có gì để oán giận. Cô chỉ đành nghĩ lát nữa làm sao mới phát huy tốt hơn một chút.
Nhưng phát huy như thế nào đây, tính tổng lại âu cô chỉ biết mỗi một phương pháp hô hấp từ một cái bồn cầu.
Đau cả trứng.
(P4)
....
Mặc kệ nội tâm nghĩ thế nào, mọi người vẫn đồng loạt chuẩn bị lên bậc thang. Mà lúc này, Chu Giang bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, nhướng mày: “Được, tôi biết rồi.”
Thầy ấy cúp điện thoại, cũng thông báo cho mọi người một tin tức.
“Về kỳ thi bắt đầu từ hôm qua, sự chú ý của xã hội trong cả nước quá lớn. Có thể một số trường học, ví dụ như trường chúng ta, có yêu cầu tương đối nghiêm khắc, đào thải quá nhiều người, dẫn đến nhiều người bất mãn, cảm thấy kỳ thi không đủ minh bạch, nghi ngờ chúng ta làm giao dịch nội bộ. Cho nên thành tích hôm nay sẽ được công bố trên bảng thông báo trước cổng trường.”
Thông báo thì cứ thông báo, dù sao thành tích thi đấu chẳng giấu được, người có lòng muốn dò xét vẫn mò ra.
Những người có điểm số tốt chả màng, người có thành tích kém... Thật ra đau lòng cho thành tích của mình còn không kịp, hơi đâu quan tâm người khác nghĩ thế nào. Dù sao họ nào có biết bảy tám người đó.
Điều quan trọng nhất là...
“Có ý gì, đừng nói đám người đó hoài nghi thành tích của chúng ta là giả?”
“Má, hôm qua tôi còn an ủi mấy người.”
“Đừng nói lung tung, đa số sẽ không như vậy, chỉ có một bộ phận nhỏ mà thôi. Dù là thi cử hay chuyện khác, sẽ luôn có vài người làm chuyện tệ đi.”
Dù sao 500 người chả sợ công bố thành tích, suy cho cùng từ nhỏ họ đã là nhân tài các nơi, trước giờ đủ tự tin.
Nhưng A Điêu lại u sầu.
Ý gì đây, kỳ thi trông như thế nào sẽ được công bố ra ngoài? Lúc đầu mình còn muốn không chú ý chuyện vặt vãnh mà bày ra cách hít thở, bấy giờ e không được rồi.
Sẽ mất mặt trước công chúng.
Sau này đừng nghĩ gả cho hào môn.
Vậy mình sẽ dùng phương pháp gì đây?
………..
Tất cả mọi người nhanh chóng bước vào trường học, được đưa đi qua con đường đầy hơi thở bạch quả bát ngát của trường, vàng hực đầy đất, nhìn sang hệt như một hành lang vàng xuyên qua thời gian và không gian.
Mọi người bị chấn động.
Mắt A Điêu sáng ngời, cô dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, chỉnh sửa xong coi như nó thành ảnh đại diện của mình.
Khi cô cúi đầu lấy điện thoại của mình, giáo viên đưa họ vào một khu rừng bạch quả lớn. Ban đầu có một khoảng trống hình tròn, rất lớn, đường kính ít nhất ba trăm mét, ở giữa xây dựng một cái đài lơ lửng với chín nấc thang, vật liệu xây dựng trông có vẻ đặc biệt.
Ngọc thạch và một ít khoáng thạch quý hiếm đặc thù, từng tầng từng tầng đan xen, nhưng mỗi một tầng đều điêu khắc phù văn khác nhau. A Điêu rành cái này, mơ hồ nhận ra mấy lá đạo phù trong đó có liên quan đến ý chí của mấy loại đạo “tụ, tán, trừ tà và trừng phạt”.
Các giáo viên ở hết ngay đây, tuy nhiên người chủ trì kỳ thi lần này không phải là thầy giáo to con ngày hôm qua mà là một người trung niên cao gầy. Trông thầy ấy rất khôn khéo sắc bén nhưng bề ngoài thật sự bình thường, đặt ở trong đám người hệt quản lý nhỏ của một công ty bình thường.
A Điêu nhìn thấy những con ong mật béo đang bay múa bên cạnh thầy ấy bèn khẽ suy nghĩ.
Thầy ấy là người kiểm soát ong?
Chắc chắn ông ta đã lừa lấy bánh rán gạch cua của tôi.
“Các em, tôi là người đứng đầu lần kiểm tra lần này của Học phủ Kim Lăng, Chu Giang.”
“Nội dung kiểm tra hôm nay chia làm hai, một là kiểm tra tốc độ hấp thu linh khí, thứ hai là xác định giá trị thiên phú trong việc tu luyện linh năng.”
“Buổi sáng cái đầu, buổi chiều thi mục thứ hai.”
“Đoán chừng các em đều đoán được phương pháp kiểm tra tốc độ hấp thu linh khí, có liên quan đến tòa Tụ Linh Đài này. Sau khi các em đi lên, nó sẽ thả linh khí trong vòng bốn giờ hấp thu. Ở quá trình này, đồng hồ sẽ cảm nhận được năng lượng hấp thụ linh khí của các em. Nhưng thời gian kế đó, các em phải xuống chín bậc thang. Chín bậc thang này sẽ từng bước trắc nghiệm linh khí lưu lại trong cơ thể các em, tổng thể mà nói chính là lượng hấp thu + lưu lại lượng trong cơ thể. Tổng hợp hai lần kiểm tra, nó sẽ đo ra số liệu sau đó đưa vào đồng hồ, thông qua thuật toán cố định mà biến nó thành thành tích của các em. Xếp hạng sẽ xuất hiện trên màn hình.”
Chu Giang giơ tay lên, hai con ong béo bay qua, nâng m ông tròn trịa phóng ra hình chiếu. Trên màn hình lơ lửng xuất hiện bảng xếp hạng, đương nhiên, hiện tại phía trên còn chưa có thứ hạng.
“Hiện tại cho các em mười phút chuẩn bị.”
(P1)
Thầy ấy chẳng còn gì để nói nhưng trong đám thí sinh bỗng nhiên có một thiếu niên đeo kính nhã nhặn đặt câu hỏi: “Xin hỏi, những phù văn này có ý gì? Có thể cho biết hay không. Em thấy… nếu biết ý nghĩa của phù văn, tính toán ra tần suất và mức đo lường mà linh khí thả ra sẽ có lợi cho em thay đổi phương pháp hấp thu linh khí. Tuy rằng ở trên đài cũng có thể biết được nhưng sẽ lãng phí thời gian ở giai đoạn đầu.”
Mẹ kiếp, người này thuộc đảng số liệu à?
Điền Trung Dã ngây thơ: “Cái này mà cũng được?”
Điền Trung Hương gật gật đầu: “Khả thi, chẳng qua dùng phương pháp này nhất định phải có được năng lực tính toán siêu cường cùng với hiểu biết phù văn tụ linh; quan trọng nhất là người này không chỉ nắm giữ một loại phương pháp hấp thu.”
Hai anh em biểu hiện nặng nề, dù sao so sánh với người nắm giữ vài cách hấp thu linh khí thậm chí còn có thể căn cứ tình huống tụ linh để lựa chọn cách thích hợp nhất, loại cỏ như bọn họ hoàn toàn không có tài nguyên từ đầu.
Điền Trung Hương quay đầu, nhìn thấy A Điêu bày vẻ mặt đau khổ, hiển nhiên bọn họ giống nhau.
A Điêu thật sự chẳng vờ vịt gì, ngày hôm qua cô đã lo lắng nội dung kiểm tra sẽ là như thế.
Nếu như kiểm tra tố chất, cô thích nhất là dụng cụ siêu tiên tiến lấy một xíu là kiểm tra ra, tránh được rất nhiều loại phương pháp hay kỹ xảo khảo nghiệm, bởi vì đây là phương thức có ưu thế nhất đối với loại rễ cỏ như cô.
Nhưng tính một đằng ra một nẻo.
Người vừa mới hỏi là Trình Chương, cậu ta không có xuất thân từ thế gia đỉnh cấp của Kim Lăng nhưng cũng là con cháu dòng dõi Nho học nổi danh ở Đam Châu, là gia tộc có nội tình, cho nên cậu ta có niềm tin để hỏi vấn đề như vậy.
Chu Giang dợm mở miệng, bỗng có người bay ra hỏi một câu trong đám người: “Em A Điêu này, chú Trần nói em ở bên ngoài đi theo lão đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm tu hành nhiều năm, giỏi nhất đạo này. Tôi nghĩ em chắc chắc nhận ra những phù văn này. Hay là giải thích cho mọi người đi.”
Mọi người ngạc nhiên trước người mở miệng, nội dung của bài phát biểu cũng như người gã cà khịa.
Thôi Vân và A Điêu? Làm sao lại thế?
Rất nhiều người biết Thôi Vân nhưng chả có mấy ai hay về A Điêu. Bỗng nhiên bị Thôi Vân kéo vô, A Điêu lập tức bị mọi người đưa mắt quan sát.
Lại nói hai nhà này hình như vẫn là kẻ thù chính trị mà hả? Liên thủ rồi?
Trong 500 người không thiếu người đi ra từ dòng thứ của hai nhà Tống Vương hoặc người của những gia tộc nhỏ phụ thuộc. Họ nghe vậy là vẻ mặt đổi thay.
A Điêu: Má, thằng chó Thôi này biết mình vừa biên soạn một tác phẩm nhỏ cho nó đấy, sao sao đột nhiên tấn công mình?
Không đúng, gã nhắc tới Trần Nhiên.
Chẳng lẽ nhà họ Thôi tiếp xúc với Trần Nhiên?
(P2)
A Điêu suy nghĩ cực nhanh, trong nháy mắt nghĩ đến: lôi kéo, thông gia, quân cờ.
Không nghi ngờ gì nữa, chính mình là quân cờ râu ria nhưng đùa nghịch được.
Dẫu rằng suốt này nghĩ tới gả vào giới nhà giàu, nhưng nhà họ Thôi này... Trần Nhiên có ưng lời không?
Bình thường sẽ không, kiểu gì nhà họ Thôi cũng đang xuống dốc, còn không bằng ông ta chọn hai nhà Tống Vương.
Đối với nhà họ Thôi mà nói, lợi dụng mình làm vỏ bọc là cái chắc, làm tê liệt Trần Nhiên, cũng ly gián ký kết ngầm về mặt chính trị giữa Trần Nhiên và hai nhà Tống Vương.
Nhưng đối với loại người tinh ranh như Trần Nhiên, sao lại không chọn ném mình ra ngoài làm tê liệt nhà họ Thôi, tạm hoãn chuyện nhà họ Thôi trả thù ông ta được. Suy cho cùng lạc đà gầy hơn ngựa béo, hiện tại trong nhóm Thượng Quan trên Trần Nhiên có ít nhất hai người là thành viên của nhà họ Thôi, nếu muốn đường làm quan thuận lợi thì đây cũng là một cách tốt.
Tuy nhiên Trần Nhiên nhất định không đáp ứng ngay. Ông ta là một con buôn chờ giá cực giỏi, nhất định sẽ xem hôm nay mình thi được thành tích gì.
Nếu như thi tốt, hiển nhiên ông ta sẽ giữ lại để chuẩn bị cho công dụng tốt hơn trong tương lai, tăng cường sức mạnh gia tộc.
Nếu không làm tốt bài kiểm tra... Vậy thì dùng hết tác dụng của nó.
A Điêu hiểu thông sự tình, ngoài miệng lại nói: “Thôi công tử nói đùa, thầy trò chúng tôi có làm cùng lắm chỉ là nghề dịch vụ mà thôi. Hễ chỉ cho người khác sẽ thu phí. Ấy nhưng Thôi công tử là dòng chính của nhà họ Thôi, thân phận tôn quý, đã nói thế này nếu tôi không trả lời chẳng phải làm anh mất mặt à. Vậy 100 ngàn tinh tệ thì sao?”
Động tác móc mã thanh toán của cô hết sức lưu loát.
Thôi Vân: “...”
Trước mặt nhiều người như vậy, gã có thể không cho? Không chỉ không thể, gã còn phải theo quan hệ hữu nghị giả dối để lui một bước, nói quên đi, hoặc đành giả vờ hào phóng... thanh toán bằng mã.
Hơn nữa khi quét mã phải vô cùng nhẹ tựa mây gió, phóng khoáng tự nhiên. Bằng không những thiên tài hào môn mà gã muốn mượn sức vì gia tộc sẽ cho rằng gã nghèo rệp, đồng thời nhận thấy nhà họ Thôi không bằng khi trước.
Mặt mũi phải giả vờ.
Vì thế trong lúc đám người Điền Trung Hương trợn mắt há hốc mồm, Thôi Vân trả tiền, cũng thật sự cười nhạt một tiếng, giả vờ là X nhẹ tựa gió tựa mây bảo: “Kính xin em A Điêu chỉ bảo.”
Đối với người đưa tiền, A Điêu luôn có sự khoan dung rất cao. Trong lòng cô thoải mái, thật sự nhìn kỹ bậc thang kia và nghiêm túc cho hay: “Tôi nhận ra chậu kia là Bồn Tụ Bảo; đồng tiền kia mang hàm ý phát tài; chuỗi lúa mạch kia là chúc phúc sớm sinh quý tử; cuối cùng cái vòng nọ đi kèm dấu gạch chéo là hôn nhân, mang ý nghĩa hôn nhân thuận lợi, hơn nữa không có người thứ ba làm bậy. Thưa thầy, em chỉ nhìn ra mấy cái này, thật ra trình độ có hạn, không dám giành công, thầy có muốn bổ sung không?”
(P3)
Các giáo viên xung quanh im bặt.
Chu Giang nói: “Em nói không trúng một cái nào cả, tôi không biết bổ sung làm sao.”
Các thí sinh còn lại bị tê liệt.
100,000 tinh tệ? Con mẹ nó lừa gạt người ta tới 100 ngàn tinh tệ.
Trần A Điêu này trước kia là thầy bói rởm hay là dân bán hàng đa cấp? Thôi Vân là thằng ngu sao?
Thôi Vân: Tôi không phải là một kẻ ngốc, tôi chỉ chắc chắn rằng con nhỏ này vĩnh viễn không xứng đáng với tôi, thậm chí nó không xứng đáng lau giày cho tôi!
Chu Giang ho khan, liếc mắt nhìn Thôi Vân một cái và nghiêm trang nói: “Thật ra cái chậu kia là tụ linh; đồng tiền có nghĩa đất trời xung quanh; lúa mạch là vạn vật tự nhiên; về phần cái vòng có dấu gạch kia, ờm không không phải thế mà là bầu trời và cây mâu sắc bén, mang ý nghĩa vây nhốt và trừng phạt.”
Thiếu chút nữa bị Trần A Điêu này làm lệch nghĩa.
A Điêu: “Thế à, thầy ơi thầy tuyệt quá!”
Tuyệt đối không đề cập đến chuyện mình lừa được một trăm ngàn tinh tệ.
Từ Chu Giang +222!
Chu Giang: “...”
Tốt ghê, lại kéo ra được 222 năng lực niệm.
Đám người bó tay. Từ đầu họ còn hơi e dè A Điêu, cho rằng cô tu hành đạo pháp chính thống, là nhân vật cao thâm khó lường, bây giờ xem ra… Rõ ràng là đạo sĩ lởm ở nông thôn, không đáng nhắc tới.
Chu Giang không còn nói dóc, trực tiếp thông báo ý nghĩa chân chính của đám phù văn này, đoạn, thầy ấy nhìn thời gian: “Các em còn năm phút nữa.”
Không ai chú ý hai nhà Thôi Trần có chuyện lộn xộn gì, họ cố gắng nghỉ ngơi tốt, chuẩn bị trạng thái tốt nhất ứng phó với kỳ thi.
Điền Trung Hương có chút sầu lo: “Làm sao mà tôi cứ thấy Thôi Vân không có ý tốt, cậu gây hấn với gã?”
A Điêu: “Người như tên này muốn đối phó với người khác còn phải chờ người ta gây hấn? Chỉ cần xem có cần phải diệt trừ hay không mà thôi.”
Hình như cũng đúng.
Nhưng cậu ở hạng 51, tại sao lại muốn diệt trừ cậu? Chỉ vì câu chuyện nhỏ? Gã nghe thấy rồi?
.....
Năm phút trôi qua rất nhanh.
Chu Giang kéo ra một cái bảng: “Được rồi, lên hết đi.”
Tất cả?
Mọi người vốn đã chuẩn bị xong bèn cả kinh, 500 người lên cùng nhau?
Cái này chả khác gì bỏ sủi cảo vào. Linh khí chính là nước, có thể hấp thụ nước thì hấp chín lắm, còn không dễ hấp thụ nước thì con mẹ nó phải mang đi chiên.
Xong đời.
A Điêu cũng rất đau đầu, tuy nhiên lúc đầu tổ tiên người ta ra sức, hiển nhiên sẽ có tài nguyên, không có gì để oán giận. Cô chỉ đành nghĩ lát nữa làm sao mới phát huy tốt hơn một chút.
Nhưng phát huy như thế nào đây, tính tổng lại âu cô chỉ biết mỗi một phương pháp hô hấp từ một cái bồn cầu.
Đau cả trứng.
(P4)
....
Mặc kệ nội tâm nghĩ thế nào, mọi người vẫn đồng loạt chuẩn bị lên bậc thang. Mà lúc này, Chu Giang bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, nhướng mày: “Được, tôi biết rồi.”
Thầy ấy cúp điện thoại, cũng thông báo cho mọi người một tin tức.
“Về kỳ thi bắt đầu từ hôm qua, sự chú ý của xã hội trong cả nước quá lớn. Có thể một số trường học, ví dụ như trường chúng ta, có yêu cầu tương đối nghiêm khắc, đào thải quá nhiều người, dẫn đến nhiều người bất mãn, cảm thấy kỳ thi không đủ minh bạch, nghi ngờ chúng ta làm giao dịch nội bộ. Cho nên thành tích hôm nay sẽ được công bố trên bảng thông báo trước cổng trường.”
Thông báo thì cứ thông báo, dù sao thành tích thi đấu chẳng giấu được, người có lòng muốn dò xét vẫn mò ra.
Những người có điểm số tốt chả màng, người có thành tích kém... Thật ra đau lòng cho thành tích của mình còn không kịp, hơi đâu quan tâm người khác nghĩ thế nào. Dù sao họ nào có biết bảy tám người đó.
Điều quan trọng nhất là...
“Có ý gì, đừng nói đám người đó hoài nghi thành tích của chúng ta là giả?”
“Má, hôm qua tôi còn an ủi mấy người.”
“Đừng nói lung tung, đa số sẽ không như vậy, chỉ có một bộ phận nhỏ mà thôi. Dù là thi cử hay chuyện khác, sẽ luôn có vài người làm chuyện tệ đi.”
Dù sao 500 người chả sợ công bố thành tích, suy cho cùng từ nhỏ họ đã là nhân tài các nơi, trước giờ đủ tự tin.
Nhưng A Điêu lại u sầu.
Ý gì đây, kỳ thi trông như thế nào sẽ được công bố ra ngoài? Lúc đầu mình còn muốn không chú ý chuyện vặt vãnh mà bày ra cách hít thở, bấy giờ e không được rồi.
Sẽ mất mặt trước công chúng.
Sau này đừng nghĩ gả cho hào môn.
Vậy mình sẽ dùng phương pháp gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.