Chương 45: Vườn Phù Tương
Bàn Cáp
16/05/2024
Edit + Beta: Basic Needs
………..
A Điêu nghi cái này do Nhiêu Tuyết Nhã nhiều chuyện nói ra, mặc dù thật sự che dấu được chân tướng nhưng thất đức quá.
Khi nào để năng lực niệm nổ tung cho tôi, vậy mới phát tài.
Ấy vậy mà bọn anh em nhà họ Điền đã phát hiện chuyện trên cổ cô.
Sao vậy?
Lúc này A Điêu đã có thể nói đôi lời, bảo ngay Nhiêu Tuyết Nhã thích cái buồng của cô, kêu là phong thủy tốt, vì tranh đoạt mà đánh nhau với cô, còn bóp luôn cổ cô.
Điền Trung Dã giật mình lắm, giờ đây vì muốn cướp cái buồng nhà vệ sinh mà mấy đứa con gái lại chơi trội vậy sao?
Ngay cả anh em nhà họ Điền chẳng tin, càng đừng nói đến người khác. Song Nhiêu Tuyết Nhã cũng đi vào, che lấy gương mặt đỏ lên (chân thực tột cùng, vì tự mình tát một cái). Phẫn nộ trừng A Điêu từ xa rồi xài xể: “Tên Điêu kia mày nhớ kỹ cho tao, lần sau còn giành cái buồng với tao, tao đập chết mày!”
A Điêu: “Được rồi, lần sau tôi sẽ đập vỡ bồn cầu, để cho đám cứt đái đó phun đầy người cậu, để cả người cậu toàn xanh xanh vàng vàng hệt như những món ăn này!”
Nhiêu Học Nhã: “!!!”
Liên minh trong bóng tối của mình gian nan ghê.
Học sinh đang dùng cơm trong căng tin: “...”
Từ Vương Duy +365!
Từ...
Úi trời trời, đúng là xứng với danh trường trung học số 1 Kim Lăng, năng lực niệm này dễ kéo ra quá.
.....
Bởi vì thu hoạch một làn sóng năng lực niệm, tâm trạng của A Điêu mới tốt hơn một chút. Nhưng đến khi cúi đầu ăn canh, ánh mắt của cô ung dung đảo qua phòng ăn của giáo viên ở tầng hai.
Cô giống như Chu Giang khi cùng hoài nghi do giáo viên của Học phủ Kim Lăng xuống tay.
Nhưng cô không xác định được đến cùng là ai. Người này có tâm tính rất ổn định, khi sợi khoai tây chui ra từ con mắt, người này không có bất kỳ năng lực niệm dao động nào.
Nếu không nổ ra một cái tên cũng đủ cho cô điều tra.
Giờ đây không biết thân phận của đối phương, song, cô đoán tám chín phần có liên quan đến nhà họ Thôi, còn lại một hai phần khả năng... có liên quan gì đến anh trai cô à?
Trong đầu hiện lên một anh trai quanh cầm sách nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề.
Cô không muốn nhớ lại rất nhiều chuyện thời thuở bé, nhưng không thể phủ nhận cô không tin tưởng nhà họ Trần.
Nếu thành tích của cô quá tốt, có khi lại đề cao giá trị đối với Trần Nhiên; nhưng đối với anh trai do con vợ cả sinh ra và Nhị tiểu thư do vợ lẽ - giờ đây là Từ phu nhân - sinh ra chắc gì đã là chuyện tốt. Người kia không biết đi học ở đâu nhưng người anh trai này thật sự là học sinh ở Học phủ Kim Lăng.
A Điêu nhớ tới thiếu niên lúc trước đứng ở cửa sổ nhìn thoáng qua.
Cô nhận ra cặp kính viền bạc cổ xưa ấy.
Anh ta biết mình đến Học phủ Kim Lăng, có khi làm ra cái gì chăng?
(P1)
A Điêu cảm thấy mình đã có chứng hoang tưởng bị hại, nhưng thây kệ sau lưng là ai, cô hiện tại không có năng lực bắt được người thầy này. Đành xem Học phủ Kim Lăng có dữ dằn như vậy hay không, nếu chẳng bắt được thì cũng chả sao.
Bồn Cầu: Cô có thể mở miệng chặt đẹp để Học phủ bồi thường.
A Điêu cười trong lòng.
Bồn Cầu: Như vậy buổi chiều cô kiểm tra cho nghiêm túc, mức độ bồi thường của Học phủ phụ thuộc vào giá trị cá nhân của cô. Người chết và người sống sẽ có bảng giá tương đương.
Cay nghiệt quá nhưng A Điêu tán thành lắm, chẳng qua… “Lời này của cậu đang ám chỉ tôi cái gì à? Chẳng phải thiên phú là cố định sao, tư chất có thể gột rửa nhưng thiên phú lại không. Làm sao tôi nỗ lực được?”
Nhưng bồn cầu không lên tiếng.
Má nó! Mỗi lần toàn nói một nửa, ra vẻ thần bí.
A Điêu không hiểu, chỉ đành ổn định tâm tình chuẩn bị cho kỳ thi buổi chiều.
Bên kia căng tin, Vương Duy chịu thiệt thòi lớn từ Giang Triều. Người kiêu căng tự mãn như hắn không cam chịu, vẫn muốn tìm em gái của Giang Triều.
“Tìm được thì sao? Ra tay với nó? Đừng manh động, Giang Triều chính là con trai duy nhất của Giang đại nhân. Người nhà họ Tống thưa thớt quý giá, mẹ anh ta là em gái duy nhất của gia chủ nhà họ Tống, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tống, thậm chí trong tay còn nắm một ít quyền lực gia tộc. Cậu đừng có mà nóng đầu đi trêu chọc nhà họ Tống.”
Vương Duy là con cháu chính thống của nhà họ Vương thật. Tuy nhiên vật hiếm thì quý, con nối dõi nhà họ Vương đông đảo, bàn về quyền lực cá nhân đúng là chẳng sánh bằng một đứa cháu ngoại quý giá là Giang Triều.
Quan trọng hơn là từ nhỏ Giang Triều đã tập võ giỏi tột bậc, rất có thể sức mạnh chân chính đã đạt tới G3, không phải đám gà như bọn họ so bì được.
“Tôi biết chứ. Chẳng qua tôi muốn biết đến cùng là người nào, Tống Linh nọ? Tôi đã điều tra huyết thống nhà họ Tống, tôi biết hết chủ nhà. Cho nên tôi đoán em gái mà Giang Triều nói ngoài miệng chính là dòng thứ.”
Vương Duy không cam tâm, một lòng muốn gây phiền toái. Bỗng nhiên hắn nhận được một cú điện thoại của anh trai, người này nói lạnh căm: “Giang Triều cho anh biết tố chất Tống Linh rất cao, đã được xác định là trọng điểm bồi dưỡng. Không quan trọng dòng thứ dòng chính, quan trọng là tên của nó đã được điền chỗ người trong tộc, chưa kể tên bên nhất mạch nhà bọn họ cũng được treo dưới danh nghĩa người trong tộc. Hắn nhắc anh đừng làm này nọ, nhà họ Thôi còn chưa chết sạch, người lớn hai bên đều không muốn khai chiến hoài công. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì, đừng làm chuyện xấu hơn cho anh. Còn nữa trong trường vừa có một ít chuyện xảy ra, hiện tại đang điều tra nghiêm trị. Cố mà ngoan!”
Vương Duy vẫn còn bối rối, hắn muốn hỏi thêm nhưng điện thoại đã cúp máy. Song, hắn biết anh trai mình là tinh anh Học phủ sắp thi đại học, chắc chắn có tin tức nội bộ.
(P2)
Thế là hắn đành nhìn lăm lăm Tống Linh cách đó không xa đang chăm chú ăn cơm, và cắn răng nhịn.
Nhưng đến cùng trong trường đã xảy ra chuyện gì? Không phải chỉ là tên quỷ tham ăn vào nhà vệ sinh xào khoai tây thái sợi để ăn à?
Trong góc căng tin, Thôi Vân đang cẩn thận nhận một cuộc điện thoại, là cuộc gọi từ cha mẹ gã.
Đã sắp xếp người nhưng ám sát thất bại.
Phản ứng đầu tiên của Thôi Vân không phải là trách cứ cha mẹ tùy tiện xếp chuyện ám sát mà tỏ lòng tiếc nuối khi nó thất bại.
“Kết thúc chưa? Nếu bị phát hiện hậu quả không tưởng nổi đâu.”
“Ông yên tâm, người kia cẩn thận lắm, không để lại bất kỳ sơ hở nào, chẳng qua tiếc là không thành. Hắn nói trên người con bé đó có Thực Thể Gieo Linh hoặc Đồ Cấm Kỵ đặc thù làm cho hắn không kịp đề phòng, hơn nữa gây ra động tĩnh, nên đành tạm thời chạy trốn.”
Thôi Tam gia: “Thật ra hiện tại xem ra nó cũng không tệ, bằng không cứ cưới vào trước. Tố chất không tệ thì chắc sinh con ra cũng có tố chất ổn.”
Mẹ Thôi: “Không được, đứa con gái quê như vậy sao có thể làm mẹ cháu trai tôi! Nếu không nó chỉ có thể... sau này mẹ đi để con lại.”
Thấy cha mẹ càng nói càng bay xa cứ như gã cưới Trần A Điêu chắc rồi. Thôi Vân nghiếm răng và cúp điện thoại.
Gã tuyệt đối không cho phép Trần A Điêu giẫm lên đầu mình!
Bên kia, trong một căn phòng khác của nhà họ Thôi, Thôi Dung nhìn thấy một người hầu. Người hầu này mang theo một đoạn ghi âm mà hắn nghe lén được, trình lên cho gia chủ xong bèn ngoan ngoãn rời đi.
Mà Thôi Dung nghe xong những cuộc đối thoại này bèn cười lạnh lùng, ông ta liên lạc với con trai lớn Thôi Lương của mình.
“A Lương, chắc chắn Thôi Vân sẽ ra tay lần nữa... Đây là cơ hội của con.”
“Nhưng con nắm chắc Trần Tốn nhất định sẽ tới?”
Thôi Lương, người đang tu luyện phun ra hít vào linh khí, nói tiếp: “Mặc kệ hắn có thích em gái này hay không, căn cứ vào ý thức trách nhiệm cá nhân của hắn đối với gia tộc, hắn không có cách nào chả màng tới sống chết của em gái mình. Hắn chắc chắn sẽ tới.”
Trần A Điêu tính là cái gì, ngay từ đầu mục đích nhà họ Thôi có phải là nó đâu.
.....
Lúc Tống Linh ăn cơm xong bưng mâm cơm định đi ra ngoài, vừa hay cô ấy thấy bọn A Điêu cũng đã ăn xong. Cô ấy đưa mắt liếc thấy màu xanh đen trên cổ cô bèn nhíu mày.
Dấu ngón tay của người đàn ông.
Người này bị ám sát? Có vẻ như động tĩnh ở phía bên nhà vệ sinh là do cậu ta.
Ánh mắt Tống Linh khiến A Điêu nhận ra, cô nhìn thoáng qua rồi dựa vào tâm tư tranh thủ cơ hội tiến công nhân tài cấp trung mà không dằn lòng được, cứ thế mở miệng: “Tống Linh, tố chất của cậu tốt quá, đã ăn xong còn mang luôn mâm cơm đi, đúng là người tốt mà tâm cũng thiện. Chưa kể mâm cơm rất sạch sẽ, yêu quý lương thực là đức tính tốt đẹp nhất.”
Những người hoàn toàn tự mình đi dọn mâm cơm nhưng lại không ăn cho sạch: “...”
Tống Linh: “...”
Từ Tống Linh +99!
Mắc gì không bão bốn chữ số, thoáng cái đã keo thế.
A Điêu bối rối: Cậu thích tôi treo cậu lên đánh như vậy sao? Run rẩy, máu M đây mà. Nhưng cô ấy xinh đẹp như vậy thì sao mà mình xuống tay cho nổi… Quên đi, buổi chiều thi thiên phú xem thử có thể cố gắng hay không.
Nhưng lỡ đâu thiên phú của mình kém xa cậu ấy thì xử lý thế nào?
(P3)
.....
Vương Duy vẫn không cam lòng, vì thế mang theo đồng bọn hỏi thăm địa điểm thi của thí sinh thi buổi chiều.
Quả nhiên ở Vườn Phù Tương.
Họ cũng đã kiểm tra trình độ của mình ở đó trong bài thi nội bộ lần trước.
Đám người ngoại lai như bọn A Điêu nào có biết Vườn Phù Tương là chốn nào, vẫn do Điền Trung Hương tìm hiểu được từ mấy người khác.
“Bọn họ biết một vài sinh viên đã thành công trong bài kiểm tra nội bộ, nói bọn họ cũng kiểm tra ở Vườn Phù Tương này. Bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ thực vật, trước kia chỉ coi như là một cái vườn sinh thái. Về sau linh khí sống lại, tình hình bên trong Học phủ Kim Lăng vững chắc, cứ thế có Cổng Linh Hồn giáng xuống, trong đó có một Cổng Linh Hồn nhỏ ở chỗ này. Hiệu trưởng quyết đoán, không niêm phong Cổng Linh Hồn nhỏ, thay vào đó cho nó mở bung ra cả ngày và chỉ đóng lại Vườn Phù Tương. Cho nên về sau những hoa cỏ đây đều biến thành linh thực, chẳng ngờ đám linh thực này lại hình thành linh khí tuần hoàn ở trong đó, không chỉ không thua gì linh khí do Cổng Linh Hồn nhỏ phóng ra, thậm chí còn tăng cường hơn. Hơn nữa thứ quan trọng nhất là trải qua nghiên cứu, những thực vật này sẽ phóng xuất ra một ít enzym linh tính đặc thù, có thể dụ phát thiên phú của nhân loại, dò xét giới hạn thiên phú cao nhất từ sớm, tiến tới phán đoán tố chất thiên phú.”
Phương pháp linh khí được khoa học chứng nhận, nghe rất ghê gớm.
A Điêu tò mò, chẳng qua giờ phút này bọn họ đều tụ tập trước một cánh cửa lớn, chỉ thấy trước mắt là một cái lồ ng tinh thể hình bán nguyệt khổng lồ, nhìn vào trong sẽ thấy xanh biếc chan chứa, đủ loại lửa đỏ tô lên cả vùng vàng hực; vừa nhìn thôi đã khiến người ta sinh lòng khao khát.
Theo quan sát, diện tích ít nhất cũng tới 1000 mẫu, tuy nhiên bên bên ngoài cũng là vành đai thực vật, có rất nhiều thổ nhưỡng, mang theo nhiều cây cối và hoa cỏ khác sinh trưởng.
Nhưng thấy được mới nuôi dưỡng gần đây thôi.
Cho nên Vườn Phù Tương này sẽ được mở rộng?
Lúc A Điêu nghi hoặc đồng thời khẽ ngắt đám thực vật này, chờ về sau điều tra xem xét, phía trước có động tĩnh.
“Các em, thầy Chu tạm thời có việc, hiện tại sẽ do Uông Vũ là tôi phụ trách khảo thí thiên phú buổi chiều. Yên tâm, vẫn có màn hình, vẫn có bảng xếp hạng. Sao, căng thẳng chưa, k1ch thích chưa?”
Người này mập mạp đô con, hài hước dí dỏm tột cùng, trông cũng dễ ở chung hơn Chu Giang, cho nên thầy ấy làm nhiều học sinh đang căng thẳng bị chọc cười. Song, cũng có người tò mò bài kiểm tra thiên phú sẽ tính toán thành tích ra làm sao.
“Từ đời đầu tiên mà xem, thiên phú ngàn vạn, thế mà thời kỳ đó cũng không có tiêu chuẩn kiểm tra chính xác chứ đừng nói đến điểm số. Thầy cô có thể nói ra tiêu chuẩn chấm điểm hiện tại không?”
Trình Chương đúng là dân nghiên về kỹ thuật, hơn nữa cậu ta có xếp hạng cao, là tuyển thủ hạt giống chỉ đứng sau Tống Linh, cho nên mấy thầy cô cũng rất khách sáo với cậu ta.
………..
A Điêu nghi cái này do Nhiêu Tuyết Nhã nhiều chuyện nói ra, mặc dù thật sự che dấu được chân tướng nhưng thất đức quá.
Khi nào để năng lực niệm nổ tung cho tôi, vậy mới phát tài.
Ấy vậy mà bọn anh em nhà họ Điền đã phát hiện chuyện trên cổ cô.
Sao vậy?
Lúc này A Điêu đã có thể nói đôi lời, bảo ngay Nhiêu Tuyết Nhã thích cái buồng của cô, kêu là phong thủy tốt, vì tranh đoạt mà đánh nhau với cô, còn bóp luôn cổ cô.
Điền Trung Dã giật mình lắm, giờ đây vì muốn cướp cái buồng nhà vệ sinh mà mấy đứa con gái lại chơi trội vậy sao?
Ngay cả anh em nhà họ Điền chẳng tin, càng đừng nói đến người khác. Song Nhiêu Tuyết Nhã cũng đi vào, che lấy gương mặt đỏ lên (chân thực tột cùng, vì tự mình tát một cái). Phẫn nộ trừng A Điêu từ xa rồi xài xể: “Tên Điêu kia mày nhớ kỹ cho tao, lần sau còn giành cái buồng với tao, tao đập chết mày!”
A Điêu: “Được rồi, lần sau tôi sẽ đập vỡ bồn cầu, để cho đám cứt đái đó phun đầy người cậu, để cả người cậu toàn xanh xanh vàng vàng hệt như những món ăn này!”
Nhiêu Học Nhã: “!!!”
Liên minh trong bóng tối của mình gian nan ghê.
Học sinh đang dùng cơm trong căng tin: “...”
Từ Vương Duy +365!
Từ...
Úi trời trời, đúng là xứng với danh trường trung học số 1 Kim Lăng, năng lực niệm này dễ kéo ra quá.
.....
Bởi vì thu hoạch một làn sóng năng lực niệm, tâm trạng của A Điêu mới tốt hơn một chút. Nhưng đến khi cúi đầu ăn canh, ánh mắt của cô ung dung đảo qua phòng ăn của giáo viên ở tầng hai.
Cô giống như Chu Giang khi cùng hoài nghi do giáo viên của Học phủ Kim Lăng xuống tay.
Nhưng cô không xác định được đến cùng là ai. Người này có tâm tính rất ổn định, khi sợi khoai tây chui ra từ con mắt, người này không có bất kỳ năng lực niệm dao động nào.
Nếu không nổ ra một cái tên cũng đủ cho cô điều tra.
Giờ đây không biết thân phận của đối phương, song, cô đoán tám chín phần có liên quan đến nhà họ Thôi, còn lại một hai phần khả năng... có liên quan gì đến anh trai cô à?
Trong đầu hiện lên một anh trai quanh cầm sách nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề.
Cô không muốn nhớ lại rất nhiều chuyện thời thuở bé, nhưng không thể phủ nhận cô không tin tưởng nhà họ Trần.
Nếu thành tích của cô quá tốt, có khi lại đề cao giá trị đối với Trần Nhiên; nhưng đối với anh trai do con vợ cả sinh ra và Nhị tiểu thư do vợ lẽ - giờ đây là Từ phu nhân - sinh ra chắc gì đã là chuyện tốt. Người kia không biết đi học ở đâu nhưng người anh trai này thật sự là học sinh ở Học phủ Kim Lăng.
A Điêu nhớ tới thiếu niên lúc trước đứng ở cửa sổ nhìn thoáng qua.
Cô nhận ra cặp kính viền bạc cổ xưa ấy.
Anh ta biết mình đến Học phủ Kim Lăng, có khi làm ra cái gì chăng?
(P1)
A Điêu cảm thấy mình đã có chứng hoang tưởng bị hại, nhưng thây kệ sau lưng là ai, cô hiện tại không có năng lực bắt được người thầy này. Đành xem Học phủ Kim Lăng có dữ dằn như vậy hay không, nếu chẳng bắt được thì cũng chả sao.
Bồn Cầu: Cô có thể mở miệng chặt đẹp để Học phủ bồi thường.
A Điêu cười trong lòng.
Bồn Cầu: Như vậy buổi chiều cô kiểm tra cho nghiêm túc, mức độ bồi thường của Học phủ phụ thuộc vào giá trị cá nhân của cô. Người chết và người sống sẽ có bảng giá tương đương.
Cay nghiệt quá nhưng A Điêu tán thành lắm, chẳng qua… “Lời này của cậu đang ám chỉ tôi cái gì à? Chẳng phải thiên phú là cố định sao, tư chất có thể gột rửa nhưng thiên phú lại không. Làm sao tôi nỗ lực được?”
Nhưng bồn cầu không lên tiếng.
Má nó! Mỗi lần toàn nói một nửa, ra vẻ thần bí.
A Điêu không hiểu, chỉ đành ổn định tâm tình chuẩn bị cho kỳ thi buổi chiều.
Bên kia căng tin, Vương Duy chịu thiệt thòi lớn từ Giang Triều. Người kiêu căng tự mãn như hắn không cam chịu, vẫn muốn tìm em gái của Giang Triều.
“Tìm được thì sao? Ra tay với nó? Đừng manh động, Giang Triều chính là con trai duy nhất của Giang đại nhân. Người nhà họ Tống thưa thớt quý giá, mẹ anh ta là em gái duy nhất của gia chủ nhà họ Tống, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tống, thậm chí trong tay còn nắm một ít quyền lực gia tộc. Cậu đừng có mà nóng đầu đi trêu chọc nhà họ Tống.”
Vương Duy là con cháu chính thống của nhà họ Vương thật. Tuy nhiên vật hiếm thì quý, con nối dõi nhà họ Vương đông đảo, bàn về quyền lực cá nhân đúng là chẳng sánh bằng một đứa cháu ngoại quý giá là Giang Triều.
Quan trọng hơn là từ nhỏ Giang Triều đã tập võ giỏi tột bậc, rất có thể sức mạnh chân chính đã đạt tới G3, không phải đám gà như bọn họ so bì được.
“Tôi biết chứ. Chẳng qua tôi muốn biết đến cùng là người nào, Tống Linh nọ? Tôi đã điều tra huyết thống nhà họ Tống, tôi biết hết chủ nhà. Cho nên tôi đoán em gái mà Giang Triều nói ngoài miệng chính là dòng thứ.”
Vương Duy không cam tâm, một lòng muốn gây phiền toái. Bỗng nhiên hắn nhận được một cú điện thoại của anh trai, người này nói lạnh căm: “Giang Triều cho anh biết tố chất Tống Linh rất cao, đã được xác định là trọng điểm bồi dưỡng. Không quan trọng dòng thứ dòng chính, quan trọng là tên của nó đã được điền chỗ người trong tộc, chưa kể tên bên nhất mạch nhà bọn họ cũng được treo dưới danh nghĩa người trong tộc. Hắn nhắc anh đừng làm này nọ, nhà họ Thôi còn chưa chết sạch, người lớn hai bên đều không muốn khai chiến hoài công. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì, đừng làm chuyện xấu hơn cho anh. Còn nữa trong trường vừa có một ít chuyện xảy ra, hiện tại đang điều tra nghiêm trị. Cố mà ngoan!”
Vương Duy vẫn còn bối rối, hắn muốn hỏi thêm nhưng điện thoại đã cúp máy. Song, hắn biết anh trai mình là tinh anh Học phủ sắp thi đại học, chắc chắn có tin tức nội bộ.
(P2)
Thế là hắn đành nhìn lăm lăm Tống Linh cách đó không xa đang chăm chú ăn cơm, và cắn răng nhịn.
Nhưng đến cùng trong trường đã xảy ra chuyện gì? Không phải chỉ là tên quỷ tham ăn vào nhà vệ sinh xào khoai tây thái sợi để ăn à?
Trong góc căng tin, Thôi Vân đang cẩn thận nhận một cuộc điện thoại, là cuộc gọi từ cha mẹ gã.
Đã sắp xếp người nhưng ám sát thất bại.
Phản ứng đầu tiên của Thôi Vân không phải là trách cứ cha mẹ tùy tiện xếp chuyện ám sát mà tỏ lòng tiếc nuối khi nó thất bại.
“Kết thúc chưa? Nếu bị phát hiện hậu quả không tưởng nổi đâu.”
“Ông yên tâm, người kia cẩn thận lắm, không để lại bất kỳ sơ hở nào, chẳng qua tiếc là không thành. Hắn nói trên người con bé đó có Thực Thể Gieo Linh hoặc Đồ Cấm Kỵ đặc thù làm cho hắn không kịp đề phòng, hơn nữa gây ra động tĩnh, nên đành tạm thời chạy trốn.”
Thôi Tam gia: “Thật ra hiện tại xem ra nó cũng không tệ, bằng không cứ cưới vào trước. Tố chất không tệ thì chắc sinh con ra cũng có tố chất ổn.”
Mẹ Thôi: “Không được, đứa con gái quê như vậy sao có thể làm mẹ cháu trai tôi! Nếu không nó chỉ có thể... sau này mẹ đi để con lại.”
Thấy cha mẹ càng nói càng bay xa cứ như gã cưới Trần A Điêu chắc rồi. Thôi Vân nghiếm răng và cúp điện thoại.
Gã tuyệt đối không cho phép Trần A Điêu giẫm lên đầu mình!
Bên kia, trong một căn phòng khác của nhà họ Thôi, Thôi Dung nhìn thấy một người hầu. Người hầu này mang theo một đoạn ghi âm mà hắn nghe lén được, trình lên cho gia chủ xong bèn ngoan ngoãn rời đi.
Mà Thôi Dung nghe xong những cuộc đối thoại này bèn cười lạnh lùng, ông ta liên lạc với con trai lớn Thôi Lương của mình.
“A Lương, chắc chắn Thôi Vân sẽ ra tay lần nữa... Đây là cơ hội của con.”
“Nhưng con nắm chắc Trần Tốn nhất định sẽ tới?”
Thôi Lương, người đang tu luyện phun ra hít vào linh khí, nói tiếp: “Mặc kệ hắn có thích em gái này hay không, căn cứ vào ý thức trách nhiệm cá nhân của hắn đối với gia tộc, hắn không có cách nào chả màng tới sống chết của em gái mình. Hắn chắc chắn sẽ tới.”
Trần A Điêu tính là cái gì, ngay từ đầu mục đích nhà họ Thôi có phải là nó đâu.
.....
Lúc Tống Linh ăn cơm xong bưng mâm cơm định đi ra ngoài, vừa hay cô ấy thấy bọn A Điêu cũng đã ăn xong. Cô ấy đưa mắt liếc thấy màu xanh đen trên cổ cô bèn nhíu mày.
Dấu ngón tay của người đàn ông.
Người này bị ám sát? Có vẻ như động tĩnh ở phía bên nhà vệ sinh là do cậu ta.
Ánh mắt Tống Linh khiến A Điêu nhận ra, cô nhìn thoáng qua rồi dựa vào tâm tư tranh thủ cơ hội tiến công nhân tài cấp trung mà không dằn lòng được, cứ thế mở miệng: “Tống Linh, tố chất của cậu tốt quá, đã ăn xong còn mang luôn mâm cơm đi, đúng là người tốt mà tâm cũng thiện. Chưa kể mâm cơm rất sạch sẽ, yêu quý lương thực là đức tính tốt đẹp nhất.”
Những người hoàn toàn tự mình đi dọn mâm cơm nhưng lại không ăn cho sạch: “...”
Tống Linh: “...”
Từ Tống Linh +99!
Mắc gì không bão bốn chữ số, thoáng cái đã keo thế.
A Điêu bối rối: Cậu thích tôi treo cậu lên đánh như vậy sao? Run rẩy, máu M đây mà. Nhưng cô ấy xinh đẹp như vậy thì sao mà mình xuống tay cho nổi… Quên đi, buổi chiều thi thiên phú xem thử có thể cố gắng hay không.
Nhưng lỡ đâu thiên phú của mình kém xa cậu ấy thì xử lý thế nào?
(P3)
.....
Vương Duy vẫn không cam lòng, vì thế mang theo đồng bọn hỏi thăm địa điểm thi của thí sinh thi buổi chiều.
Quả nhiên ở Vườn Phù Tương.
Họ cũng đã kiểm tra trình độ của mình ở đó trong bài thi nội bộ lần trước.
Đám người ngoại lai như bọn A Điêu nào có biết Vườn Phù Tương là chốn nào, vẫn do Điền Trung Hương tìm hiểu được từ mấy người khác.
“Bọn họ biết một vài sinh viên đã thành công trong bài kiểm tra nội bộ, nói bọn họ cũng kiểm tra ở Vườn Phù Tương này. Bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ thực vật, trước kia chỉ coi như là một cái vườn sinh thái. Về sau linh khí sống lại, tình hình bên trong Học phủ Kim Lăng vững chắc, cứ thế có Cổng Linh Hồn giáng xuống, trong đó có một Cổng Linh Hồn nhỏ ở chỗ này. Hiệu trưởng quyết đoán, không niêm phong Cổng Linh Hồn nhỏ, thay vào đó cho nó mở bung ra cả ngày và chỉ đóng lại Vườn Phù Tương. Cho nên về sau những hoa cỏ đây đều biến thành linh thực, chẳng ngờ đám linh thực này lại hình thành linh khí tuần hoàn ở trong đó, không chỉ không thua gì linh khí do Cổng Linh Hồn nhỏ phóng ra, thậm chí còn tăng cường hơn. Hơn nữa thứ quan trọng nhất là trải qua nghiên cứu, những thực vật này sẽ phóng xuất ra một ít enzym linh tính đặc thù, có thể dụ phát thiên phú của nhân loại, dò xét giới hạn thiên phú cao nhất từ sớm, tiến tới phán đoán tố chất thiên phú.”
Phương pháp linh khí được khoa học chứng nhận, nghe rất ghê gớm.
A Điêu tò mò, chẳng qua giờ phút này bọn họ đều tụ tập trước một cánh cửa lớn, chỉ thấy trước mắt là một cái lồ ng tinh thể hình bán nguyệt khổng lồ, nhìn vào trong sẽ thấy xanh biếc chan chứa, đủ loại lửa đỏ tô lên cả vùng vàng hực; vừa nhìn thôi đã khiến người ta sinh lòng khao khát.
Theo quan sát, diện tích ít nhất cũng tới 1000 mẫu, tuy nhiên bên bên ngoài cũng là vành đai thực vật, có rất nhiều thổ nhưỡng, mang theo nhiều cây cối và hoa cỏ khác sinh trưởng.
Nhưng thấy được mới nuôi dưỡng gần đây thôi.
Cho nên Vườn Phù Tương này sẽ được mở rộng?
Lúc A Điêu nghi hoặc đồng thời khẽ ngắt đám thực vật này, chờ về sau điều tra xem xét, phía trước có động tĩnh.
“Các em, thầy Chu tạm thời có việc, hiện tại sẽ do Uông Vũ là tôi phụ trách khảo thí thiên phú buổi chiều. Yên tâm, vẫn có màn hình, vẫn có bảng xếp hạng. Sao, căng thẳng chưa, k1ch thích chưa?”
Người này mập mạp đô con, hài hước dí dỏm tột cùng, trông cũng dễ ở chung hơn Chu Giang, cho nên thầy ấy làm nhiều học sinh đang căng thẳng bị chọc cười. Song, cũng có người tò mò bài kiểm tra thiên phú sẽ tính toán thành tích ra làm sao.
“Từ đời đầu tiên mà xem, thiên phú ngàn vạn, thế mà thời kỳ đó cũng không có tiêu chuẩn kiểm tra chính xác chứ đừng nói đến điểm số. Thầy cô có thể nói ra tiêu chuẩn chấm điểm hiện tại không?”
Trình Chương đúng là dân nghiên về kỹ thuật, hơn nữa cậu ta có xếp hạng cao, là tuyển thủ hạt giống chỉ đứng sau Tống Linh, cho nên mấy thầy cô cũng rất khách sáo với cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.