Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm
Chương 8: Học bá lạnh lùng của trường đem lòng yêu tôi
Kiếm Chỉ Thần Châu
21/01/2023
Tích... tích—
"Thưa anh, dấu hiệu sống của bệnh nhân rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể —— "
"Nhịp tim của bệnh nhân rất yếu, lập tức tiến hành cấp cứu!"
Lăng Châu đang chìm trong giấc ngủ sâu, âm thanh ồn ào bên tai khiến cậu mơ màng mở mắt ra. Hình ảnh trước mắt vô cùng mờ ảo, có thể nhìn thấy được các loại ống truyền dịch lớn nhỏ lúc ẩn lúc hiện, ánh đèn chói mắt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc...
Ơ? Lăng Châu nhíu mày lại, đây là đâu thế? Người đàn ông đứng phía xa kia sao trông quen mắt thế này?
"Giám đốc Cố, anh Lăng Châu thật sự bị thương quá nặng, sợ là..."
"Cút đi." Cặp mắt của người đàn ông ấy đỏ ngầu, anh đứng yên không cử động nhìn chằm chằm về phía Lăng Châu nói: "Tôi muốn cậu ấy sống lại."
Người đàn ông ấy vuốt ve chiếc nhẫn đôi trong túi. Cậu đã từng hứa với anh rằng sẽ kết hôn với anh, sẽ ở bên cạnh anh suốt cả cuộc đời, làm sao có thể nuốt lời được?
"Lăng Châu, em từng nói là sẽ kết hôn với anh mà..." Giọng nói của người đàn ông ấy khàn lại, nói với giọng điệu có vẻ cố chấp: "Em không được phép rời đi, có nghe thấy không?"
Cố Thành Diệu? Lăng Châu nhắm mắt lại rồi lại mở ra, đúng thật là Cố Thành Diệu!
Lăng Châu vô cùng nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ, nếu không, một Cố Thành Diệu luôn ôn hòa thế kia sao có thể để lộ biểu cảm như vậy được? Tuyệt vọng, ủ rũ đến mức như muốn kéo theo cả thế giới chôn chung với cậu vậy.
Nhất định là đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ... Lăng Châu liên tục thôi miên chính mình, một lát sau lại nghe thấy một giọng nói không rõ là ai.
"Cậu hai, hôm nay cậu út vẫn còn chưa thức dậy ạ."
Lăng Châu mở mắt ra, lần này không phải đang nằm trên giường, mà là... đang lơ lửng ở trên không.
Cậu nhìn thấy cơ thể của mình đang nằm ở trên giường không hề cử động như thể đang trong cơn hôn mê.
Ngồi bên giường là một người đàn ông mặc bộ đồ vest. Anh rũ mắt nhìn cậu em trai trên danh nghĩa của mình, đôi mắt đen ngòm lặng yên đến phát sợ.
"Chết rồi sao?" Người đàn ông ấy cất tiếng nói một cách nhạt nhẽo, dường như người ở trước mắt đây chẳng qua chỉ là một kẻ có tồn tại hay không cũng chẳng sao.
"Không đâu, chỉ là không biết làm sao để làm cho tỉnh lại thôi."
Anh mỉm cười nói: "Vậy à." Anh đưa tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Lăng Châu, trong mắt hiện lên một nụ cười u ám nói: "Chết rồi cũng tốt."
"Cậu ấy mà sống, thì cũng chỉ để chướng mắt."
Lăng Châu: "..." Đây được xem như là cậu đã bất ngờ nhận ra rõ bộ mặt thật của người "anh trai tốt" này sao?
Người đàn ông này chính là Thời Ngọc của vị diện thứ ba, là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Thời. Đúng vậy, vẫn còn có một người khác không được hợp pháp cho lắm... ví dụ như Lăng Châu.
Cậu biết có lẽ Thời Ngọc không thích mình lắm, nhưng khi sống chung với Thời Ngọc, đối phương hầu như không hề để lộ bất kỳ cảm xúc chán ghét nào, ngược lại anh rất thân thiện, như thể thật sự xem cậu là em trai ruột của mình vậy.
Tên này được lắm, không hổ danh là nhân vật nguy hiểm, đúng là che giấu kỹ thật. Lăng Châu thở dài, chả trách mà chinh phục người này lâu như vậy rồi nhưng chỉ số tình yêu còn chưa lên được tới một nửa.
Nghĩ lại thì cũng đúng, trong những gia đình giàu có như nhà họ Thời thế này thì mối quan hệ giữa người và người vốn dĩ là luôn đấu đá lẫn nhau, một đứa con nuôi bỗng xuất hiện nửa chừng như Lăng Châu đây thì lại càng không được hoan nghênh.
Chỉ là cậu không ngờ rằng người "anh trai" ngày thường luôn cười tít mắt kia thì ra lại là một con hổ nham hiểm.
Lăng Châu lại mơ màng mà trôi dạt một hồi, âm thanh bên tai cứ vang lên theo từng đợt, lúc thì là giọng nói của Cố Thành Diệu, lúc lại là tiếng lên lớp trong lớp học đại học, lúc là tiếng cười nhẹ nham hiểm của Thời Ngọc...
"Lăng Châu?"
"Lăng Châu, cậu đừng dọa tớ nhé."
Cuối cùng Lăng Châu cũng tỉnh dậy, cậu phát hiện người mình đã ướt đẫm mồ hôi. Trước mắt là Nghiêm Sương Tẫn với vẻ mặt lo lắng.
"Cậu làm sao thế? Có chỗ nào không được khỏe sao?" Nghiêm Sương Tẫn đỡ lấy mặt của Lăng Châu, đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt cậu một cách loạn xạ và nói: "Tớ đưa cậu đến bệnh viện."
"Không sao rồi." Lăng Châu đứng dậy nói: "Chỉ là gặp ác mộng thôi."
Nghiêm Sương Tẫn đương nhiên không tin, cậu ta nắm chặt tay của Lăng Châu nói: "Cậu có biết là vừa nãy cậu lại ngất đi không hả?"
"Hả?" Bản thân Lăng Châu cũng ngạc nhiên.
Tiếp theo đó, cậu được Nghiêm Sương Tẫn ôm vào lòng. Nghiêm Sương Tẫn gần như dùng hết sức để ôm lấy cậu, giọng nói đầy nỗi sợ hãi: "Lăng Châu..."
"Khụ..." Lăng Châu vỗ vào lưng của Nghiêm Sương Tẫn nói: "Tớ thật sự không sao rồi mà."
"..." Nghiêm Sương Tẫn im lặng một hồi, hạ giọng nói: "Có phải là cậu có chuyện gì đó giấu tớ không?"
Lăng Châu lại nói dối một cách nhuần nhuyễn: "Không, đâu có."
"Thật sao?" Ánh mắt của Nghiêm Sương Tẫn tối sầm lại, thế thì... Cố Thành Diệu là ai, tại sao trong mơ Lăng Châu lại gọi tên của người đàn ông này...
"Lăng Châu, tớ không quan tâm quá khứ của cậu thế nào." Nghiêm Sương Tẫn chậm rãi vuốt ve lưng của Lăng Châu, lạnh lùng nói: "Hiện giờ cậu là của tớ, sau này cũng chỉ có thể là của tớ thôi."
Từ nhỏ đến lớn, cho dù Nghiêm Sương Tẫn muốn cái gì, thì cũng có người dâng đến trước mặt cậu ta. Cậu ta sinh ra đã được nâng niu chiều chuộng, được mọi người yêu mến.
Điều này khiến tính cách của Nghiêm Sương Tẫn trở nên cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng kể từ khi gặp Lăng Châu... lần đầu tiên trong đời, Nghiêm Sương Tẫn đã nếm trải được cảm giác lo được lo mất.
Rõ ràng Lăng Châu ở ngay trước mắt, nhưng mà cậu ta cứ luôn cảm thấy con người này y hệt như một cơn gió vậy. Không nắm bắt được, cũng không sờ mó được.
Sự kiêu ngạo của Nghiêm Sương Tẫn biến thành tro bụi trong đôi mắt quyến rũ của Lăng Châu. Cậu ta ôm chầm lấy Lăng Châu, nôn nóng muốn có được một câu trả lời: "Lăng Châu, mãi mãi đừng bao giờ rời xa tớ nhé."
Lăng Châu tùy tiện đồng ý: "Được, được." Dù sao cái miệng của cậu cũng đã lừa gạt rất nhiều người rồi. Cậu vừa ngáp vừa vỗ vào tay của Nghiêm Sương Tẫn nói: "Buông ra đi, tớ đói bụng."
Nghiêm Sương Tẫn: "..."
Nghiêm Sương Tẫn ở lại trông lo cho Lăng Châu gần hơn nửa buổi, sau khi chắc chắn rằng Lăng Châu thực sự không sao rồi mới từ từ yên tâm trở lại.
"Tóm lại là nhất định phải đến bệnh viện, tớ sẽ xin phép với trường." Nghiêm Sương Tẫn vừa nói xong, thì điện thoại reo lên.
Sau khi cậu ta nghe xong điện thoại, có vẻ như là có việc gấp cần xử lý vậy, nên nói: "Ngày mai hẹn gặp lại ở trường nhé."
"Phù..." Sau khi Lăng Châu tắm rửa xong, lại nằm lên giường như con cá muối. Nhớ lại lúc vừa mới tiếp xúc với Nghiêm Sương Tẫn, Lăng Châu còn tưởng rằng cậu ta là người khó đối phó nhất.
Không chỉ mang một khuôn mặt băng giá, mà tính tình cũng rất lạnh lùng, đừng nói là đến gần, mà có muốn nói thêm vài câu với đối phương thôi cũng khó.
Nhưng quen nhau lâu rồi, dần dần Lăng Châu hiểu được, tên này cứng miệng nhưng mềm lòng. Tính nết xấu xa miệng mồm độc địa, trong khi chỉ số tình yêu lại tăng lên nhanh chóng.
Ngược lại... Thời Ngọc trông có vẻ dễ ăn nói, nhưng lại là một ông trùm lớn giấu mặt. Đúng là không so sánh không có đau thương mà.
So với Thời Ngọc, thì những người khác dường như không quá khó để đối phó.
"Tiểu Hoàng, lần này bị làm sao vậy?" Lăng Châu hỏi hệ thống: "Không phải tôi đã thoát khỏi vị diện thứ nhất rồi sao? Sao vẫn còn nhìn thấy Cố Thành Diệu vậy?"
Hệ thống [Theo như quan sát của hệ thống máy chủ, cậu không hề có lịch sử quay lại vị diện thứ nhất. Trường hợp này có lẽ là cậu đang nằm mơ...]
Nằm mơ? Thế thì giấc mơ này giống thật quá còn gì. Lăng Châu xoa lông mày nói: "Thế Thời Ngọc thì sao? Bên đó đang xảy ra chuyện gì vậy?]
[Do cậu đã rời khỏi các vị diện còn lại trong thời gian quá dài, khiến cho năng lượng của nhân vật đã bị tiêu hao cạn kiệt, nên chuyển sang chế độ nghỉ ngơi.]
[Giống như lần trước cậu đã ở lại vị diện thứ nhất trong một thời gian dài, nên ở vị diện này, cậu đã chìm vào trạng thái hôn mê do say nắng —— cũng may là cậu đã kịp thời trở về, nên mới chỉ tạm thời hôn mê trong chốc lát thôi.]
Lăng Châu suy nghĩ một lúc, xem xét lại lần nữa kế hoạch đang được bàn tính trong lòng. Càng vào những lúc thế này, cậu lại càng bình tĩnh hơn, tư duy trong đầu càng rõ ràng hơn.
Tên mập da đen gọi điện đến rất đúng lúc: "Anh ơi, không hay rồi, đám người của tên tóc đỏ cứ khăng khăng là do chúng ta đã gây chuyện trước, rồi trong số họ không hiểu sao lại có một người đã phải nhập viện, cứ bảo là do anh đã đánh cậu ta! Bây giờ phía trường học đang điều tra đó."
Lăng Châu nhếch mắt lên, chậm rãi nói: "Đánh người khác đến nhập viện thì thường sẽ bị phạt phải đình chỉ việc học đúng không?"
"Đúng rồi! Bây giờ phải làm sao đây!"
Lăng Châu mỉm cười cúp máy, đúng lúc đang ngáy ngủ thì lại có người tặng gối cho, thế cũng tốt.
Vào thứ hai, nhà trường đã đưa ra thông báo đình chỉ việc học của Lăng Châu. Lăng Châu ngoan ngoãn làm thủ tục đình chỉ học. Giáo viên chủ nhiệm thấy cậu có thái độ tốt, tính tình lại dễ thương, cuối cùng cũng mềm lòng mà nói: "Em Lăng Châu, hành vi đánh nhau của em đúng thật là không đúng, nhưng vụ việc đánh nhau lần này vẫn chưa được làm rõ, em cứ trở về nhà và tự mình kiểm điểm một thời gian. Nhà trường sẽ tìm hiểu vụ việc một cách rõ ràng, sẽ không để bất cứ em học sinh nào bị oan cả."
"Vâng ạ, cảm ơn thầy." Tâm trạng của Lăng Châu khá tốt, cầm lấy tờ thông báo đình chỉ học, dự định về nhà thu dọn hành lý lên đường.
Không ngờ lại bắt gặp Nghiêm Sương Tẫn ngay trước mặt. Lăng Châu còn chưa kịp chào hỏi với cậu ta, thì đã bị cậu ta kéo một phát, dẫn vào trong kho đựng đồ.
"Buông ra." Lăng Châu tựa vào tường và bị Nghiêm Sương Tẫn chặn kín mít ở ngay phía sau góc cửa.
"Người ở trường trung cấp dạy nghề không phải là bị cậu đánh, tại sao cậu không giải thích hả?" Đôi môi của Nghiêm Sương Tẫn có hơi khô nứt, trong mắt mang chút mệt mỏi —— rõ ràng là mấy ngày nay đã quá bận rộn với chuyện này.
Nghiêm Sương Tẫn nắm lấy bàn tay cử động qua lại của Lăng Châu, hạ giọng hỏi: "Bọn họ rõ ràng là không có chứng cứ, chỉ cần cậu không thừa nhận, thì nhà trường vốn dĩ sẽ không trừng phạt cậu."
"Lăng Châu, rốt cuộc là cậu đang làm gì vậy?"
Lăng Châu: "Tớ không có —— "
"Cậu có biết là nếu chuyện này mà có thật, thì ba của tớ... hiệu trưởng và những người khác dự định sẽ chính thức cho cậu thôi học không?"
Lăng Châu suy nghĩ lại, rồi cúi đầu xuống tựa vào vai của Nghiêm Sương Tẫn.
Nghiêm Sương Tẫn đang trong cơn tức giận nhưng bị động tác của cậu làm cho cơn giận bỗng chốc được dập tắt. Không thể không nói rằng Lăng Châu luôn có thể nắm bắt chính xác điểm yếu của mỗi một nhân vật.
Trước mặt người đàn ông già dặn như Cố Thành Diệu cần phải ra sức làm lụng, còn ở trước mặt của anh chàng miệng mồm cứng rắn nhưng lại mềm lòng như Nghiêm Sương Tẫn thì cứ tỏ ra thê thảm là được.
"Cậu... Có phải cậu đã gặp chuyện gì rồi không?" Nghiêm Sương Tẫn dừng lại một lát, giơ tay lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại giơ tay lên, nhưng vẫn ôm lấy Lăng Châu.
"Bạn trai à... cậu nói xem có phải là tớ tệ lắm không?" Lăng Châu không chút biểu cảm mà nói với vẻ mặt ủ rũ đáng thương.
"Trong mắt của họ, tớ chính là một tên chơi bời, thích đánh lộn gây chuyện thị phi, lời giải thích của tớ thì có giúp ích được gì chứ." Lăng Châu cười khinh một tiếng y như thật rồi nói: "Chỉ có cậu tin là tớ bị oan thôi."
Nghiêm Sương Tẫn im lặng trong chốc lát, sau đó ôm chặt lấy cậu mà nói: "Đừng sợ, cậu còn có tớ mà."
Con người đó giờ luôn kiêu ngạo kia cúi đầu xuống, nâng mặt của Lăng Châu lên hôn vào giữa cặp lông mày của cậu.
"Tớ nhất định sẽ tìm ra chứng cứ." Đôi mắt của Nghiêm Sương Tẫn rũ xuống. Cậu ta sẽ bắt nhóm người đó phải trả giá.
Lăng Châu gật đầu nói: "Ừ."
"Vậy cậu đi điều tra đi." Lăng Châu đeo chiếc cặp nhỏ lên lưng, vẫy tay với Nghiêm Sương Tẫn nói: "Tớ sẽ ở nhà đợi cậu."
Lăng Châu nở nụ cười nói: "Cứ từ từ mà điều tra cũng không sao, không cần gấp đâu."
Tốt nhất là điều tra tận mười ngày hay nửa tháng gì đó, vậy thì cậu sẽ có đủ thời gian đi đối phó với những người khác rồi.
Lăng Châu đang định nhân mấy ngày này sẽ đi đến vị diện thứ tư, nhưng hệ thống lại đột nhiên phát ra âm thanh [Cảnh báo, cảnh báo, nhân vật nguy hiểm Thời Ngọc đang có xu hướng hãm hại ngài! Cảnh báo!]
Lăng Châu: "..."
"Anh ta hãm hại ta thế nào?"
Hệ thống [Anh ta, hình như anh ta... bỏ độc vào trong thuốc của ngài ạ.]
Lăng Châu: "Đến vị diện thứ ba nào."
Một lúc sau, Lăng Châu vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy người "anh trai tốt" của mình đang cầm thuốc đưa lên miệng của cậu.
Thời Ngọc: "Hửm? Tỉnh lại rồi à."
"Đúng lúc lắm, uống thuốc đi nào." Thời Ngọc dịu dàng sờ vào mặt của Lăng Châu nói: "Em trai yêu dấu của anh."
*
Tác giả có điều muốn nói:
Ở chương một, chỉ số tình yêu và chỉ số hắc hóa của Thời Ngọc đã bị ghi ngược rồi, xin lỗi nhé! (đã sửa lại rồi)
[Cập nhật dữ liệu một chút]
Thời Ngọc: Chỉ số tình yêu 44,44%, chỉ số hắc hóa 90%——bởi vì chỉ số hắc hóa của tên này quá cao, cho nên nửa chừng chàng trai trẻ Châu Châu mới phải đến vị diện thứ ba để làm nhiệm vụ.
Bùi Tư Niên: Chỉ số tình yêu 90%, chỉ số hắc hóa 50%
Nghiêm Sương Tẫn: Chỉ số tình yêu 99%, chỉ số hắc hóa 20%
Cố Thành Diệu: Chỉ số tình yêu 100%, chỉ số hắc hóa: chưa thể xác định
"Thưa anh, dấu hiệu sống của bệnh nhân rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể —— "
"Nhịp tim của bệnh nhân rất yếu, lập tức tiến hành cấp cứu!"
Lăng Châu đang chìm trong giấc ngủ sâu, âm thanh ồn ào bên tai khiến cậu mơ màng mở mắt ra. Hình ảnh trước mắt vô cùng mờ ảo, có thể nhìn thấy được các loại ống truyền dịch lớn nhỏ lúc ẩn lúc hiện, ánh đèn chói mắt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc...
Ơ? Lăng Châu nhíu mày lại, đây là đâu thế? Người đàn ông đứng phía xa kia sao trông quen mắt thế này?
"Giám đốc Cố, anh Lăng Châu thật sự bị thương quá nặng, sợ là..."
"Cút đi." Cặp mắt của người đàn ông ấy đỏ ngầu, anh đứng yên không cử động nhìn chằm chằm về phía Lăng Châu nói: "Tôi muốn cậu ấy sống lại."
Người đàn ông ấy vuốt ve chiếc nhẫn đôi trong túi. Cậu đã từng hứa với anh rằng sẽ kết hôn với anh, sẽ ở bên cạnh anh suốt cả cuộc đời, làm sao có thể nuốt lời được?
"Lăng Châu, em từng nói là sẽ kết hôn với anh mà..." Giọng nói của người đàn ông ấy khàn lại, nói với giọng điệu có vẻ cố chấp: "Em không được phép rời đi, có nghe thấy không?"
Cố Thành Diệu? Lăng Châu nhắm mắt lại rồi lại mở ra, đúng thật là Cố Thành Diệu!
Lăng Châu vô cùng nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ, nếu không, một Cố Thành Diệu luôn ôn hòa thế kia sao có thể để lộ biểu cảm như vậy được? Tuyệt vọng, ủ rũ đến mức như muốn kéo theo cả thế giới chôn chung với cậu vậy.
Nhất định là đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ... Lăng Châu liên tục thôi miên chính mình, một lát sau lại nghe thấy một giọng nói không rõ là ai.
"Cậu hai, hôm nay cậu út vẫn còn chưa thức dậy ạ."
Lăng Châu mở mắt ra, lần này không phải đang nằm trên giường, mà là... đang lơ lửng ở trên không.
Cậu nhìn thấy cơ thể của mình đang nằm ở trên giường không hề cử động như thể đang trong cơn hôn mê.
Ngồi bên giường là một người đàn ông mặc bộ đồ vest. Anh rũ mắt nhìn cậu em trai trên danh nghĩa của mình, đôi mắt đen ngòm lặng yên đến phát sợ.
"Chết rồi sao?" Người đàn ông ấy cất tiếng nói một cách nhạt nhẽo, dường như người ở trước mắt đây chẳng qua chỉ là một kẻ có tồn tại hay không cũng chẳng sao.
"Không đâu, chỉ là không biết làm sao để làm cho tỉnh lại thôi."
Anh mỉm cười nói: "Vậy à." Anh đưa tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Lăng Châu, trong mắt hiện lên một nụ cười u ám nói: "Chết rồi cũng tốt."
"Cậu ấy mà sống, thì cũng chỉ để chướng mắt."
Lăng Châu: "..." Đây được xem như là cậu đã bất ngờ nhận ra rõ bộ mặt thật của người "anh trai tốt" này sao?
Người đàn ông này chính là Thời Ngọc của vị diện thứ ba, là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Thời. Đúng vậy, vẫn còn có một người khác không được hợp pháp cho lắm... ví dụ như Lăng Châu.
Cậu biết có lẽ Thời Ngọc không thích mình lắm, nhưng khi sống chung với Thời Ngọc, đối phương hầu như không hề để lộ bất kỳ cảm xúc chán ghét nào, ngược lại anh rất thân thiện, như thể thật sự xem cậu là em trai ruột của mình vậy.
Tên này được lắm, không hổ danh là nhân vật nguy hiểm, đúng là che giấu kỹ thật. Lăng Châu thở dài, chả trách mà chinh phục người này lâu như vậy rồi nhưng chỉ số tình yêu còn chưa lên được tới một nửa.
Nghĩ lại thì cũng đúng, trong những gia đình giàu có như nhà họ Thời thế này thì mối quan hệ giữa người và người vốn dĩ là luôn đấu đá lẫn nhau, một đứa con nuôi bỗng xuất hiện nửa chừng như Lăng Châu đây thì lại càng không được hoan nghênh.
Chỉ là cậu không ngờ rằng người "anh trai" ngày thường luôn cười tít mắt kia thì ra lại là một con hổ nham hiểm.
Lăng Châu lại mơ màng mà trôi dạt một hồi, âm thanh bên tai cứ vang lên theo từng đợt, lúc thì là giọng nói của Cố Thành Diệu, lúc lại là tiếng lên lớp trong lớp học đại học, lúc là tiếng cười nhẹ nham hiểm của Thời Ngọc...
"Lăng Châu?"
"Lăng Châu, cậu đừng dọa tớ nhé."
Cuối cùng Lăng Châu cũng tỉnh dậy, cậu phát hiện người mình đã ướt đẫm mồ hôi. Trước mắt là Nghiêm Sương Tẫn với vẻ mặt lo lắng.
"Cậu làm sao thế? Có chỗ nào không được khỏe sao?" Nghiêm Sương Tẫn đỡ lấy mặt của Lăng Châu, đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt cậu một cách loạn xạ và nói: "Tớ đưa cậu đến bệnh viện."
"Không sao rồi." Lăng Châu đứng dậy nói: "Chỉ là gặp ác mộng thôi."
Nghiêm Sương Tẫn đương nhiên không tin, cậu ta nắm chặt tay của Lăng Châu nói: "Cậu có biết là vừa nãy cậu lại ngất đi không hả?"
"Hả?" Bản thân Lăng Châu cũng ngạc nhiên.
Tiếp theo đó, cậu được Nghiêm Sương Tẫn ôm vào lòng. Nghiêm Sương Tẫn gần như dùng hết sức để ôm lấy cậu, giọng nói đầy nỗi sợ hãi: "Lăng Châu..."
"Khụ..." Lăng Châu vỗ vào lưng của Nghiêm Sương Tẫn nói: "Tớ thật sự không sao rồi mà."
"..." Nghiêm Sương Tẫn im lặng một hồi, hạ giọng nói: "Có phải là cậu có chuyện gì đó giấu tớ không?"
Lăng Châu lại nói dối một cách nhuần nhuyễn: "Không, đâu có."
"Thật sao?" Ánh mắt của Nghiêm Sương Tẫn tối sầm lại, thế thì... Cố Thành Diệu là ai, tại sao trong mơ Lăng Châu lại gọi tên của người đàn ông này...
"Lăng Châu, tớ không quan tâm quá khứ của cậu thế nào." Nghiêm Sương Tẫn chậm rãi vuốt ve lưng của Lăng Châu, lạnh lùng nói: "Hiện giờ cậu là của tớ, sau này cũng chỉ có thể là của tớ thôi."
Từ nhỏ đến lớn, cho dù Nghiêm Sương Tẫn muốn cái gì, thì cũng có người dâng đến trước mặt cậu ta. Cậu ta sinh ra đã được nâng niu chiều chuộng, được mọi người yêu mến.
Điều này khiến tính cách của Nghiêm Sương Tẫn trở nên cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng kể từ khi gặp Lăng Châu... lần đầu tiên trong đời, Nghiêm Sương Tẫn đã nếm trải được cảm giác lo được lo mất.
Rõ ràng Lăng Châu ở ngay trước mắt, nhưng mà cậu ta cứ luôn cảm thấy con người này y hệt như một cơn gió vậy. Không nắm bắt được, cũng không sờ mó được.
Sự kiêu ngạo của Nghiêm Sương Tẫn biến thành tro bụi trong đôi mắt quyến rũ của Lăng Châu. Cậu ta ôm chầm lấy Lăng Châu, nôn nóng muốn có được một câu trả lời: "Lăng Châu, mãi mãi đừng bao giờ rời xa tớ nhé."
Lăng Châu tùy tiện đồng ý: "Được, được." Dù sao cái miệng của cậu cũng đã lừa gạt rất nhiều người rồi. Cậu vừa ngáp vừa vỗ vào tay của Nghiêm Sương Tẫn nói: "Buông ra đi, tớ đói bụng."
Nghiêm Sương Tẫn: "..."
Nghiêm Sương Tẫn ở lại trông lo cho Lăng Châu gần hơn nửa buổi, sau khi chắc chắn rằng Lăng Châu thực sự không sao rồi mới từ từ yên tâm trở lại.
"Tóm lại là nhất định phải đến bệnh viện, tớ sẽ xin phép với trường." Nghiêm Sương Tẫn vừa nói xong, thì điện thoại reo lên.
Sau khi cậu ta nghe xong điện thoại, có vẻ như là có việc gấp cần xử lý vậy, nên nói: "Ngày mai hẹn gặp lại ở trường nhé."
"Phù..." Sau khi Lăng Châu tắm rửa xong, lại nằm lên giường như con cá muối. Nhớ lại lúc vừa mới tiếp xúc với Nghiêm Sương Tẫn, Lăng Châu còn tưởng rằng cậu ta là người khó đối phó nhất.
Không chỉ mang một khuôn mặt băng giá, mà tính tình cũng rất lạnh lùng, đừng nói là đến gần, mà có muốn nói thêm vài câu với đối phương thôi cũng khó.
Nhưng quen nhau lâu rồi, dần dần Lăng Châu hiểu được, tên này cứng miệng nhưng mềm lòng. Tính nết xấu xa miệng mồm độc địa, trong khi chỉ số tình yêu lại tăng lên nhanh chóng.
Ngược lại... Thời Ngọc trông có vẻ dễ ăn nói, nhưng lại là một ông trùm lớn giấu mặt. Đúng là không so sánh không có đau thương mà.
So với Thời Ngọc, thì những người khác dường như không quá khó để đối phó.
"Tiểu Hoàng, lần này bị làm sao vậy?" Lăng Châu hỏi hệ thống: "Không phải tôi đã thoát khỏi vị diện thứ nhất rồi sao? Sao vẫn còn nhìn thấy Cố Thành Diệu vậy?"
Hệ thống [Theo như quan sát của hệ thống máy chủ, cậu không hề có lịch sử quay lại vị diện thứ nhất. Trường hợp này có lẽ là cậu đang nằm mơ...]
Nằm mơ? Thế thì giấc mơ này giống thật quá còn gì. Lăng Châu xoa lông mày nói: "Thế Thời Ngọc thì sao? Bên đó đang xảy ra chuyện gì vậy?]
[Do cậu đã rời khỏi các vị diện còn lại trong thời gian quá dài, khiến cho năng lượng của nhân vật đã bị tiêu hao cạn kiệt, nên chuyển sang chế độ nghỉ ngơi.]
[Giống như lần trước cậu đã ở lại vị diện thứ nhất trong một thời gian dài, nên ở vị diện này, cậu đã chìm vào trạng thái hôn mê do say nắng —— cũng may là cậu đã kịp thời trở về, nên mới chỉ tạm thời hôn mê trong chốc lát thôi.]
Lăng Châu suy nghĩ một lúc, xem xét lại lần nữa kế hoạch đang được bàn tính trong lòng. Càng vào những lúc thế này, cậu lại càng bình tĩnh hơn, tư duy trong đầu càng rõ ràng hơn.
Tên mập da đen gọi điện đến rất đúng lúc: "Anh ơi, không hay rồi, đám người của tên tóc đỏ cứ khăng khăng là do chúng ta đã gây chuyện trước, rồi trong số họ không hiểu sao lại có một người đã phải nhập viện, cứ bảo là do anh đã đánh cậu ta! Bây giờ phía trường học đang điều tra đó."
Lăng Châu nhếch mắt lên, chậm rãi nói: "Đánh người khác đến nhập viện thì thường sẽ bị phạt phải đình chỉ việc học đúng không?"
"Đúng rồi! Bây giờ phải làm sao đây!"
Lăng Châu mỉm cười cúp máy, đúng lúc đang ngáy ngủ thì lại có người tặng gối cho, thế cũng tốt.
Vào thứ hai, nhà trường đã đưa ra thông báo đình chỉ việc học của Lăng Châu. Lăng Châu ngoan ngoãn làm thủ tục đình chỉ học. Giáo viên chủ nhiệm thấy cậu có thái độ tốt, tính tình lại dễ thương, cuối cùng cũng mềm lòng mà nói: "Em Lăng Châu, hành vi đánh nhau của em đúng thật là không đúng, nhưng vụ việc đánh nhau lần này vẫn chưa được làm rõ, em cứ trở về nhà và tự mình kiểm điểm một thời gian. Nhà trường sẽ tìm hiểu vụ việc một cách rõ ràng, sẽ không để bất cứ em học sinh nào bị oan cả."
"Vâng ạ, cảm ơn thầy." Tâm trạng của Lăng Châu khá tốt, cầm lấy tờ thông báo đình chỉ học, dự định về nhà thu dọn hành lý lên đường.
Không ngờ lại bắt gặp Nghiêm Sương Tẫn ngay trước mặt. Lăng Châu còn chưa kịp chào hỏi với cậu ta, thì đã bị cậu ta kéo một phát, dẫn vào trong kho đựng đồ.
"Buông ra." Lăng Châu tựa vào tường và bị Nghiêm Sương Tẫn chặn kín mít ở ngay phía sau góc cửa.
"Người ở trường trung cấp dạy nghề không phải là bị cậu đánh, tại sao cậu không giải thích hả?" Đôi môi của Nghiêm Sương Tẫn có hơi khô nứt, trong mắt mang chút mệt mỏi —— rõ ràng là mấy ngày nay đã quá bận rộn với chuyện này.
Nghiêm Sương Tẫn nắm lấy bàn tay cử động qua lại của Lăng Châu, hạ giọng hỏi: "Bọn họ rõ ràng là không có chứng cứ, chỉ cần cậu không thừa nhận, thì nhà trường vốn dĩ sẽ không trừng phạt cậu."
"Lăng Châu, rốt cuộc là cậu đang làm gì vậy?"
Lăng Châu: "Tớ không có —— "
"Cậu có biết là nếu chuyện này mà có thật, thì ba của tớ... hiệu trưởng và những người khác dự định sẽ chính thức cho cậu thôi học không?"
Lăng Châu suy nghĩ lại, rồi cúi đầu xuống tựa vào vai của Nghiêm Sương Tẫn.
Nghiêm Sương Tẫn đang trong cơn tức giận nhưng bị động tác của cậu làm cho cơn giận bỗng chốc được dập tắt. Không thể không nói rằng Lăng Châu luôn có thể nắm bắt chính xác điểm yếu của mỗi một nhân vật.
Trước mặt người đàn ông già dặn như Cố Thành Diệu cần phải ra sức làm lụng, còn ở trước mặt của anh chàng miệng mồm cứng rắn nhưng lại mềm lòng như Nghiêm Sương Tẫn thì cứ tỏ ra thê thảm là được.
"Cậu... Có phải cậu đã gặp chuyện gì rồi không?" Nghiêm Sương Tẫn dừng lại một lát, giơ tay lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại giơ tay lên, nhưng vẫn ôm lấy Lăng Châu.
"Bạn trai à... cậu nói xem có phải là tớ tệ lắm không?" Lăng Châu không chút biểu cảm mà nói với vẻ mặt ủ rũ đáng thương.
"Trong mắt của họ, tớ chính là một tên chơi bời, thích đánh lộn gây chuyện thị phi, lời giải thích của tớ thì có giúp ích được gì chứ." Lăng Châu cười khinh một tiếng y như thật rồi nói: "Chỉ có cậu tin là tớ bị oan thôi."
Nghiêm Sương Tẫn im lặng trong chốc lát, sau đó ôm chặt lấy cậu mà nói: "Đừng sợ, cậu còn có tớ mà."
Con người đó giờ luôn kiêu ngạo kia cúi đầu xuống, nâng mặt của Lăng Châu lên hôn vào giữa cặp lông mày của cậu.
"Tớ nhất định sẽ tìm ra chứng cứ." Đôi mắt của Nghiêm Sương Tẫn rũ xuống. Cậu ta sẽ bắt nhóm người đó phải trả giá.
Lăng Châu gật đầu nói: "Ừ."
"Vậy cậu đi điều tra đi." Lăng Châu đeo chiếc cặp nhỏ lên lưng, vẫy tay với Nghiêm Sương Tẫn nói: "Tớ sẽ ở nhà đợi cậu."
Lăng Châu nở nụ cười nói: "Cứ từ từ mà điều tra cũng không sao, không cần gấp đâu."
Tốt nhất là điều tra tận mười ngày hay nửa tháng gì đó, vậy thì cậu sẽ có đủ thời gian đi đối phó với những người khác rồi.
Lăng Châu đang định nhân mấy ngày này sẽ đi đến vị diện thứ tư, nhưng hệ thống lại đột nhiên phát ra âm thanh [Cảnh báo, cảnh báo, nhân vật nguy hiểm Thời Ngọc đang có xu hướng hãm hại ngài! Cảnh báo!]
Lăng Châu: "..."
"Anh ta hãm hại ta thế nào?"
Hệ thống [Anh ta, hình như anh ta... bỏ độc vào trong thuốc của ngài ạ.]
Lăng Châu: "Đến vị diện thứ ba nào."
Một lúc sau, Lăng Châu vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy người "anh trai tốt" của mình đang cầm thuốc đưa lên miệng của cậu.
Thời Ngọc: "Hửm? Tỉnh lại rồi à."
"Đúng lúc lắm, uống thuốc đi nào." Thời Ngọc dịu dàng sờ vào mặt của Lăng Châu nói: "Em trai yêu dấu của anh."
*
Tác giả có điều muốn nói:
Ở chương một, chỉ số tình yêu và chỉ số hắc hóa của Thời Ngọc đã bị ghi ngược rồi, xin lỗi nhé! (đã sửa lại rồi)
[Cập nhật dữ liệu một chút]
Thời Ngọc: Chỉ số tình yêu 44,44%, chỉ số hắc hóa 90%——bởi vì chỉ số hắc hóa của tên này quá cao, cho nên nửa chừng chàng trai trẻ Châu Châu mới phải đến vị diện thứ ba để làm nhiệm vụ.
Bùi Tư Niên: Chỉ số tình yêu 90%, chỉ số hắc hóa 50%
Nghiêm Sương Tẫn: Chỉ số tình yêu 99%, chỉ số hắc hóa 20%
Cố Thành Diệu: Chỉ số tình yêu 100%, chỉ số hắc hóa: chưa thể xác định
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.