Sau Khi Lưu Đày, Ta Dựa Vào Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu
Chương 1: Liên Lụy Cửu Tộc (1)
Nữu Hỗ Lộc Toan Thái
06/07/2024
Xuân ý dạt dào, vạn vật sống lại, mặt đất xanh biếc tự nhiên.
Trên con đường cách kinh thành hai mươi km có một đội ngũ đang thong thả tiến lên.
Sắc mặt đám người trong đội ngũ đều trắng bệch, hai mắt trống rỗng vô thần, giống như cái xác không hồn.
Trên cổ nam đinh trưởng thành thì mang gông xiềng nặng mười cân, bước đi nặng nề lại chậm chạp.
Ở giữa thỉnh thoảng vang lên tiếng quan sai, “Đi mau, đi mau!”
Một nhà Tống Thường Thường đi ở cuối đội ngũ.
Phía sau bọn họ có ba mươi quan sai và ba chiếc xe ngựa.
Trong đó có một chiếc xe ngựa không giống với hai xe ngựa khác, chiếc xe ngựa kia nhìn rất tinh xảo, xa hoa, cũng không biết người ngồi bên trong là ai.
Tống Thường Thường lau mồ hôi trên trán, xoay người nhìn thoáng qua quan binh phía sau, phát hiện không có gì khác thường, nàng nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng.
Mấy giây sau bỗng nhiên truyền đến một cơn gió, trong lúc ấm áp xen lẫn một tia mát mẻ, không nóng cũng không lạnh thổi vào mặt, khiến cho người ta có một loại cảm giác thỏa mái.
Tuy nhiên cảm giác hạnh phúc không duy trì được mấy giây thì đã bị một giọng nói bén nhọn bên cạnh nàng cắt đứt.
“Tiện nha đầu, ngươi huýt sáo làm gì? Nếu gọi những quan sai kia tới thì làm sao bây giờ?” Lương thị trừng mắt nhìn Tống Thường Thường.
“Đúng vậy, nếu bị quan sai phát hiện chúng ta sẽ bị đánh.” Con dâu Lương thị là Trương thị cũng nhỏ giọng nói.
Tống Thường Thường nghe lời này, trực tiếp liếc mắt đi, không thèm để ý tới hai người.
Nàng huýt sáo nhỏ như thế, ngoại trừ những người bên cạnh người khác đều không thể nghe thấy được.
Quan sai phía sau cách bọn họ ít nhất hơn mười mét, làm sao có thể nghe được, ngược lại Lương thị nói chuyện lớn tiếng như vậy, quan sai phía sau có thể nghe thấy cũng nên.
Hơn nữa quan sai còn quản người khác huýt sáo ư?
Nghĩ đến đây mới thấy nàng thật sự xui xẻo.
Nàng - Tống Thường Thường nửa tháng trước vẫn đang ở nhà mở điều hòa, ăn gà rán, uống coca, vui vẻ ngồi xem phim đây, ai ngờ ngày hôm sau vừa tỉnh lại, phát hiện hoàn cảnh xung quanh thay đổi, ngay cả nàng cũng bị thu nhỏ lại.
Nàng không phải người ngốc, kinh ngạc trong chốc lát đã biết mình xuyên không đến đây.
Xuyên đến một vương triều cổ đại không tồn tại trong lịch sử -- Đại Chu.
Trở thành tiểu nữ hài trùng tên cùng họ mười hai tuổi, Tống Thường Thường, mà tình huống gia đình nguyên chủ đúng thật hơi thảm, phụ thân bị sơn phỉ chém chết, tâm trí mẫu thân như hài đồng, còn có một đôi đệ muội nhỏ tuổi.
Thảm hại hơn còn ở đằng sau, nàng xuyên đến đây chưa được mấy ngày, một nhà bọn họ lại bị liên lụy cửu tộc phải lưu đày đến biên cương nơi chim không thèm đậu kia!
Cũng không biết kiếp trước nàng làm ra chuyện ác ôn gì, mà đời này ông trời muốn tra tấn nàng như vậy, không nói đến chuyện tự dưng xuyên đến đây, cuộc sống thiên kim tiểu thư không quá hai ngày thì đã biến thành tội nhân.
Trên con đường cách kinh thành hai mươi km có một đội ngũ đang thong thả tiến lên.
Sắc mặt đám người trong đội ngũ đều trắng bệch, hai mắt trống rỗng vô thần, giống như cái xác không hồn.
Trên cổ nam đinh trưởng thành thì mang gông xiềng nặng mười cân, bước đi nặng nề lại chậm chạp.
Ở giữa thỉnh thoảng vang lên tiếng quan sai, “Đi mau, đi mau!”
Một nhà Tống Thường Thường đi ở cuối đội ngũ.
Phía sau bọn họ có ba mươi quan sai và ba chiếc xe ngựa.
Trong đó có một chiếc xe ngựa không giống với hai xe ngựa khác, chiếc xe ngựa kia nhìn rất tinh xảo, xa hoa, cũng không biết người ngồi bên trong là ai.
Tống Thường Thường lau mồ hôi trên trán, xoay người nhìn thoáng qua quan binh phía sau, phát hiện không có gì khác thường, nàng nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng.
Mấy giây sau bỗng nhiên truyền đến một cơn gió, trong lúc ấm áp xen lẫn một tia mát mẻ, không nóng cũng không lạnh thổi vào mặt, khiến cho người ta có một loại cảm giác thỏa mái.
Tuy nhiên cảm giác hạnh phúc không duy trì được mấy giây thì đã bị một giọng nói bén nhọn bên cạnh nàng cắt đứt.
“Tiện nha đầu, ngươi huýt sáo làm gì? Nếu gọi những quan sai kia tới thì làm sao bây giờ?” Lương thị trừng mắt nhìn Tống Thường Thường.
“Đúng vậy, nếu bị quan sai phát hiện chúng ta sẽ bị đánh.” Con dâu Lương thị là Trương thị cũng nhỏ giọng nói.
Tống Thường Thường nghe lời này, trực tiếp liếc mắt đi, không thèm để ý tới hai người.
Nàng huýt sáo nhỏ như thế, ngoại trừ những người bên cạnh người khác đều không thể nghe thấy được.
Quan sai phía sau cách bọn họ ít nhất hơn mười mét, làm sao có thể nghe được, ngược lại Lương thị nói chuyện lớn tiếng như vậy, quan sai phía sau có thể nghe thấy cũng nên.
Hơn nữa quan sai còn quản người khác huýt sáo ư?
Nghĩ đến đây mới thấy nàng thật sự xui xẻo.
Nàng - Tống Thường Thường nửa tháng trước vẫn đang ở nhà mở điều hòa, ăn gà rán, uống coca, vui vẻ ngồi xem phim đây, ai ngờ ngày hôm sau vừa tỉnh lại, phát hiện hoàn cảnh xung quanh thay đổi, ngay cả nàng cũng bị thu nhỏ lại.
Nàng không phải người ngốc, kinh ngạc trong chốc lát đã biết mình xuyên không đến đây.
Xuyên đến một vương triều cổ đại không tồn tại trong lịch sử -- Đại Chu.
Trở thành tiểu nữ hài trùng tên cùng họ mười hai tuổi, Tống Thường Thường, mà tình huống gia đình nguyên chủ đúng thật hơi thảm, phụ thân bị sơn phỉ chém chết, tâm trí mẫu thân như hài đồng, còn có một đôi đệ muội nhỏ tuổi.
Thảm hại hơn còn ở đằng sau, nàng xuyên đến đây chưa được mấy ngày, một nhà bọn họ lại bị liên lụy cửu tộc phải lưu đày đến biên cương nơi chim không thèm đậu kia!
Cũng không biết kiếp trước nàng làm ra chuyện ác ôn gì, mà đời này ông trời muốn tra tấn nàng như vậy, không nói đến chuyện tự dưng xuyên đến đây, cuộc sống thiên kim tiểu thư không quá hai ngày thì đã biến thành tội nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.