Sau Khi Lưu Đày, Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng

Chương 20:

Lục Đậu Hồng Thang

01/08/2024

Tùy Ngọc mừng rỡ, những người khác cũng vui mừng ra mặt, tất cả mọi người đều mong trận tuyết này kéo dài thêm vài ngày, để mọi người có cơ hội nghỉ ngơi thêm.

"Đến đây vài người đi tu sửa tường với ta.” Tùy Hổ đi tới gọi: "Ngọc tỷ nhi, trông chừng đệ đệ con.”

"Tam thúc, thúc đi làm việc đi, chúng ta sẽ trông chừng Lương ca.” Tùy Tuệ lên tiếng.

"Được, vậy phiền ngươi trông chừng cho ta, giao cho ngươi thì ta yên tâm.” Tùy Hổ nói xong liếc nhìn Tùy Ngọc.

Tùy Ngọc không thèm nhìn ông ta, đợi mọi người đi rồi, nàng lại cầm bình đi ra ngoài hứng tuyết.

Trên đường đã đi tám ngày, ngón tay ngón chân nàng đã sớm sưng phù, tai và má cũng nổi mụn nhọt, dùng tuyết chà xát sau khi phát nhiệt, những cục cứng dưới da ngứa ngáy khiến người ta phát điên. Tùy Ngọc kéo tay Tùy Lương, lấy một cục tuyết ấn vào tai nó, cứng rắn nói: "Không được gãi, gãi rách da chảy máu, ta ngửi thấy mùi máu là không nhịn được, nửa đêm đói bụng sẽ ăn thịt đệ.”

Tùy Lương tin là thật, nó ngồi trên cỏ khô lén lút rơi nước mắt.

"Muội dọa nó làm gì, nó vốn đã đáng thương lắm rồi” Tùy Tuệ nói lời dịu dàng.



Tùy Ngọc muốn nói, có đáng thương cũng không phải do nàng hại nhưng giọng nói của Tùy Tuệ nhẹ nhàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, lại cùng nhau dìu dắt trên đường bảy tám ngày, nàng cũng không tiện đâm vào tim người khác. Chỉ đành đổi giọng nói: "Không dọa nó không được, nó còn quá nhỏ, lại không hiểu đạo lý, không nghe lời khuyên”

"Sao Lương ca lại sợ ngươi như vậy?" Tùy Linh thò đầu hỏi.

"Ta và di nương của ngươi treo cổ trước mặt nó, di nương của ngươi chết rồi, ta thì không, có lẽ nó tưởng ta là ma” Tùy Ngọc hạ giọng, đồng thời phối hợp với vẻ mặt âm u, đột nhiên nhảy xổ về phía Tùy Linh, thấy nàng ta không hề sợ hãi, nàng thất vọng nói: "Thật vô vị”.

"Đợi đến khi ngươi thực sự biến thành ma ta mới sợ”

"Linh nhi!" Tùy Tuệ quát một tiếng: "Nói bậy nữa ta đánh muội.”

Tùy Linh tỏ vẻ không phục, cầm bình rỗng đi ra ngoài hứng tuyết.

"Di Nương sao lại treo cổ trước mặt Lương ca nhi? Nó không nói chuyện có phải là bị dọa không?" Tùy Tuệ quan tâm hỏi.

"Có lẽ vậy” Tùy Ngọc nhớ lại, ký ức quá hỗn loạn, lúc đó đang trong cơn hoảng sợ của cái chết, nguyên chủ hoàn toàn không có ký ức về Tùy Lương. Nàng sắp xếp lại lời nói: "Khi di nương đưa ta đi treo cổ thì trốn nó, không biết nó đã tìm đến lúc nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Lưu Đày, Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook