Sau Khi Lưu Đày, Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng
Chương 27:
Lục Đậu Hồng Thang
01/08/2024
"A di ơi, ta mượn ít lửa được không?" Tùy Ngọc nhét chiếc bánh thô dài một ngón tay đã chuẩn bị sẵn vào tay đứa trẻ đang ngồi bên bếp lửa sưởi ấm, nó nhận lấy rồi há miệng ăn luôn, khiến hài tử bên cạnh kêu lên.
Người nữ nhân trùm khăn che đầu bị đứa trẻ thu hút sự thúc ý, bà ta không suy nghĩ nhiều, đưa tay lấy một đoạn gỗ chưa cháy hết còn có tàn lửa trong bếp lửa đưa cho nàng, hỏi: "Bánh đổi với ai?"
"Một lão lính già, cha ta đi đổi, nếu không phải nội tổ mẫu ta chịu không nổi thì cũng không đi đổi, thật là đen lòng, nửa lạng bạc đổi được ba chiếc bánh thô to bằng bàn tay”
Người nữ nhân nghe xong lập tức từ bỏ ý định.
Tùy Ngọc cẩn thận bảo vệ que củi đang cháy, nàng không chú ý nhìn đường, nửa đường đụng phải người khác. Nàng ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt quen thuộc, một người nữ nhân trong tộc, nàng không biết gọi là gì, đối phương thất thần, tay bưng một bát cháo đậu kê nóng hổi sắp đổ. Trân Tẩu Tử nhận ra là Tùy Ngọc, vừa định nhân cơ hội trút giận nhưng ánh mắt liếc thấy một tia lửa, lập tức thay đổi thái độ, nàng ta cứng nhắc kéo khóe miệng, nói: "Nha đầu, lát nữa ta mượn ít lửa”
"Được” Tùy Ngọc gật đầu, nàng cẩn thận dò hỏi: "Cháo nóng ở đâu ra vậy?"
Mặt Trân Tẩu Tử tái đi, không nói gì, nàng ta quay người bỏ đi.
Tùy Ngọc nhún vai, hai người cùng đi một hướng, nàng đi theo sau thấy búi tóc của người phụ nữ xõa tung, tóc dính cỏ, áo trên buộc lộn xộn vào trong quần, dây buộc quần bó chân có vẻ đã tuột, rũ ra ngoài.
Nàng hiểu đại khái, bước chân chậm lại.
"Ngọc muội, nhanh lên, củi đã chuẩn bị xong rồi” Tùy Tuệ chạy từng bước nhỏ tới, nàng kéo Tùy Ngọc đi nhanh, vui mừng nói: "Cuối cùng cũng có thể sưởi lửa rồi”
Nhưng củi có hạn, cỏ khô còn phải dùng để trải ngủ, đun nấu cũng phải tiết kiệm, khi tuyết trong bình tan hết, nước nóng lên, bánh thô được xé vụn ném vào đun.
Đợi nước sôi, miệng bình bốc khói trắng thì tắt lửa.
Hai chiếc bánh nấu thành một nồi cháo đặc, sáu người của hai gia đình ngồi quây quần bên bếp lửa, sáu bàn tay ôm lấy bình gốm, thỏa mãn tận hưởng khoảnh khắc ấm áp.
Ăn đồ nóng vào bụng, cơ thể căng thẳng cả ngày trở nên lỏng lẻo nặng nề, Tùy Ngọc thấy mệt mỏi buồn ngủ, nắm lấy chút buồn ngủ này, nàng chui vào dưới lớp cỏ, co tay co chân nhắm mắt ngủ.
Tùy Văn An canh giữ bên bếp lửa còn sót lại, nói với hai muội muội: "Hai đứa cũng đi ngủ đi, ban đêm lạnh, không ngủ được bao lâu, tranh thủ lúc này ngủ bù”
Người nữ nhân trùm khăn che đầu bị đứa trẻ thu hút sự thúc ý, bà ta không suy nghĩ nhiều, đưa tay lấy một đoạn gỗ chưa cháy hết còn có tàn lửa trong bếp lửa đưa cho nàng, hỏi: "Bánh đổi với ai?"
"Một lão lính già, cha ta đi đổi, nếu không phải nội tổ mẫu ta chịu không nổi thì cũng không đi đổi, thật là đen lòng, nửa lạng bạc đổi được ba chiếc bánh thô to bằng bàn tay”
Người nữ nhân nghe xong lập tức từ bỏ ý định.
Tùy Ngọc cẩn thận bảo vệ que củi đang cháy, nàng không chú ý nhìn đường, nửa đường đụng phải người khác. Nàng ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt quen thuộc, một người nữ nhân trong tộc, nàng không biết gọi là gì, đối phương thất thần, tay bưng một bát cháo đậu kê nóng hổi sắp đổ. Trân Tẩu Tử nhận ra là Tùy Ngọc, vừa định nhân cơ hội trút giận nhưng ánh mắt liếc thấy một tia lửa, lập tức thay đổi thái độ, nàng ta cứng nhắc kéo khóe miệng, nói: "Nha đầu, lát nữa ta mượn ít lửa”
"Được” Tùy Ngọc gật đầu, nàng cẩn thận dò hỏi: "Cháo nóng ở đâu ra vậy?"
Mặt Trân Tẩu Tử tái đi, không nói gì, nàng ta quay người bỏ đi.
Tùy Ngọc nhún vai, hai người cùng đi một hướng, nàng đi theo sau thấy búi tóc của người phụ nữ xõa tung, tóc dính cỏ, áo trên buộc lộn xộn vào trong quần, dây buộc quần bó chân có vẻ đã tuột, rũ ra ngoài.
Nàng hiểu đại khái, bước chân chậm lại.
"Ngọc muội, nhanh lên, củi đã chuẩn bị xong rồi” Tùy Tuệ chạy từng bước nhỏ tới, nàng kéo Tùy Ngọc đi nhanh, vui mừng nói: "Cuối cùng cũng có thể sưởi lửa rồi”
Nhưng củi có hạn, cỏ khô còn phải dùng để trải ngủ, đun nấu cũng phải tiết kiệm, khi tuyết trong bình tan hết, nước nóng lên, bánh thô được xé vụn ném vào đun.
Đợi nước sôi, miệng bình bốc khói trắng thì tắt lửa.
Hai chiếc bánh nấu thành một nồi cháo đặc, sáu người của hai gia đình ngồi quây quần bên bếp lửa, sáu bàn tay ôm lấy bình gốm, thỏa mãn tận hưởng khoảnh khắc ấm áp.
Ăn đồ nóng vào bụng, cơ thể căng thẳng cả ngày trở nên lỏng lẻo nặng nề, Tùy Ngọc thấy mệt mỏi buồn ngủ, nắm lấy chút buồn ngủ này, nàng chui vào dưới lớp cỏ, co tay co chân nhắm mắt ngủ.
Tùy Văn An canh giữ bên bếp lửa còn sót lại, nói với hai muội muội: "Hai đứa cũng đi ngủ đi, ban đêm lạnh, không ngủ được bao lâu, tranh thủ lúc này ngủ bù”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.