Sau Khi Lưu Đày, Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng
Chương 35:
Lục Đậu Hồng Thang
01/08/2024
"Dừng tay!" Tùy Hổ vung que củi đang cháy đuổi những người vây quanh, nhắc nhở: "Nếu còn ầm ĩ nữa, dẫn quan binh tới, chúng ta đều không có kết cục tốt”
Một số người lui lại, một số ít người vẫn điên cuồng hét lên: "Dẫn tới càng tốt, tốt nhất là giết hết chúng ta đi, không ai trong các người chạy thoát được”
"Ta đi gọi Quan Gia” Tùy Ngọc ôm bình đựng thức ăn đứng ngoài chuồng ngựa hét lớn.
Chuồng ngựa trong nháy mắt yên tĩnh lại. Không lâu sau, thật sự có lính hầu đến, bọn họ xách theo nửa thùng nước nóng cho ngựa uống, lúc này những người trong chuồng ngựa đều ngoan ngoãn.
Tùy Ngọc nhân cơ hội này kéo Tùy Lương lại ăn cơm, liếc mắt nhìn người đang ngồi xổm một bên khóc lóc, nàng nhét một cái cánh chim qua, nói: "Khóc thêm một lúc nữa, thịt bị chúng ta ăn hết rồi”
Tùy Văn An và Tùy Tuệ dọn dẹp xong cỏ khô trải giường cũng tới, một bữa cơm ngon lành bị quấy nhiễu như vậy, ngoài Tùy Ngọc ra, không ai có tâm trạng tốt.
"Sau này muội ngậm chặt miệng lại, muốn nói chuyện thì cắn lưỡi trước” Tùy Văn An không vui quát mắng Tùy Linh.
Tùy Linh không dám cãi lại hắn ta, ngoan ngoãn cúi đầu không nói gì.
"Đụng vào chỗ nào rồi?" Tùy Tuệ không đành lòng, đau lòng hỏi.
"Nó đáng” Tùy Hổ hừ lạnh: "Đừng để ý đến nó, để nó nhớ lâu một chút, tránh sau này liên lụy đến chúng ta”
"Ta không nói sai, bây giờ bọn họ đều oán hận nhà chúng ta nhưng lúc cha ta còn sống, những người này có ai không dựa vào ông ấy để được lợi?" Tùy Linh không nhịn được cơn tức, khóc lớn hét.
"Ngươi có bản lĩnh thì đi ra ngoài hét, chưa bị đánh đủ sao” Tùy Ngọc chán ghét sự ngu ngốc của nàng ấy, quyết định tối nay không cho nàng ấy ăn, cho nhịn đói.
Tùy Văn An nắm chặt tay nhịn lại nhịn lại, vẫn tát một cái vào mặt Tùy Linh, vừa là dạy dỗ nàng ấy, vừa là để cho những người trong tộc bị liên lụy có một lời giải thích.
"Cha đáng tội, nhưng những người khác không đáng tội, những lợi nhỏ đó không đáng để họ phải chịu lưu đày cùng chúng ta” Hắn ta nói.
Lính hầu xách thùng đi ngang qua nhìn hắn ta nhiều hơn, trước khi ra ngoài còn nói giọng khàn khàn: "Đừng gây chuyện, sống đủ rồi thì ra ngoài nằm trong tuyết mà chết cóng”
Lúc này mới hoàn toàn yên tĩnh, Tùy Ngọc yên lặng ăn no bụng, nàng gọi Tùy Hổ ra ngoài canh gác cho nàng, sau khi đi vệ sinh xong thì nằm trên đống cỏ phủ cỏ khô bắt đầu ngủ.
Một số người lui lại, một số ít người vẫn điên cuồng hét lên: "Dẫn tới càng tốt, tốt nhất là giết hết chúng ta đi, không ai trong các người chạy thoát được”
"Ta đi gọi Quan Gia” Tùy Ngọc ôm bình đựng thức ăn đứng ngoài chuồng ngựa hét lớn.
Chuồng ngựa trong nháy mắt yên tĩnh lại. Không lâu sau, thật sự có lính hầu đến, bọn họ xách theo nửa thùng nước nóng cho ngựa uống, lúc này những người trong chuồng ngựa đều ngoan ngoãn.
Tùy Ngọc nhân cơ hội này kéo Tùy Lương lại ăn cơm, liếc mắt nhìn người đang ngồi xổm một bên khóc lóc, nàng nhét một cái cánh chim qua, nói: "Khóc thêm một lúc nữa, thịt bị chúng ta ăn hết rồi”
Tùy Văn An và Tùy Tuệ dọn dẹp xong cỏ khô trải giường cũng tới, một bữa cơm ngon lành bị quấy nhiễu như vậy, ngoài Tùy Ngọc ra, không ai có tâm trạng tốt.
"Sau này muội ngậm chặt miệng lại, muốn nói chuyện thì cắn lưỡi trước” Tùy Văn An không vui quát mắng Tùy Linh.
Tùy Linh không dám cãi lại hắn ta, ngoan ngoãn cúi đầu không nói gì.
"Đụng vào chỗ nào rồi?" Tùy Tuệ không đành lòng, đau lòng hỏi.
"Nó đáng” Tùy Hổ hừ lạnh: "Đừng để ý đến nó, để nó nhớ lâu một chút, tránh sau này liên lụy đến chúng ta”
"Ta không nói sai, bây giờ bọn họ đều oán hận nhà chúng ta nhưng lúc cha ta còn sống, những người này có ai không dựa vào ông ấy để được lợi?" Tùy Linh không nhịn được cơn tức, khóc lớn hét.
"Ngươi có bản lĩnh thì đi ra ngoài hét, chưa bị đánh đủ sao” Tùy Ngọc chán ghét sự ngu ngốc của nàng ấy, quyết định tối nay không cho nàng ấy ăn, cho nhịn đói.
Tùy Văn An nắm chặt tay nhịn lại nhịn lại, vẫn tát một cái vào mặt Tùy Linh, vừa là dạy dỗ nàng ấy, vừa là để cho những người trong tộc bị liên lụy có một lời giải thích.
"Cha đáng tội, nhưng những người khác không đáng tội, những lợi nhỏ đó không đáng để họ phải chịu lưu đày cùng chúng ta” Hắn ta nói.
Lính hầu xách thùng đi ngang qua nhìn hắn ta nhiều hơn, trước khi ra ngoài còn nói giọng khàn khàn: "Đừng gây chuyện, sống đủ rồi thì ra ngoài nằm trong tuyết mà chết cóng”
Lúc này mới hoàn toàn yên tĩnh, Tùy Ngọc yên lặng ăn no bụng, nàng gọi Tùy Hổ ra ngoài canh gác cho nàng, sau khi đi vệ sinh xong thì nằm trên đống cỏ phủ cỏ khô bắt đầu ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.