Sau Khi Lưu Đày, Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng
Chương 49:
Lục Đậu Hồng Thang
01/08/2024
"Có đàn chim xuất hiện rồi” Tùy Linh ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Cuối cùng cũng vào xuân rồi”
Tùy Ngọc cũng nhìn lại, những con chim trải qua một mùa đông cũng gầy gò, đứng trên cành cây trơ trọi, lông ướt đẫm dính vào người thật xấu xí.
"Thật xấu xí” Nghĩ vậy nàng cũng nói vậy.
"Đẹp hơn ngươi” Tùy Linh thấy nàng là mất hứng.
Tùy Ngọc nghẹn lời, nàng không thể phản bác, dù sao chim cũng còn lông, nàng sắp thành người rơm rồi, tay chân gầy gò, không khác gì cây tre cắm trên ruộng.
"Hai người nếu không mệt thì thay ta bế đứa trẻ một lúc” Tùy Hổ thở hổn hển nói.
Tuyết trên mặt đất giẫm một bước là một vũng nước, ván gỗ không dùng được nữa, ra khỏi thành Trường An đã lấy đi, người đi trên đường tương đương với việc lội nước tuyết đi, đầu gối trở xuống sớm đã mất cảm giác. Tùy Hổ sợ nhi tử giống như những hài tử chết yểu trên đường không chịu nổi mà chết cóng nên vẫn luôn thay phiên với Tùy Văn An cõng đứa trẻ. Tùy Ngọc không chịu, nàng đi không nổi mới cãi nhau với Tùy Linh để chuyển hướng chú ý.
Tùy Linh cũng không đáp lại, quay sang nói: "Phía trước có một cái đình”
Lại đi mười dặm nữa.
Đi qua đình cỏ dừng chân nghỉ ngơi, những con chim bay trên đình cỏ bị đám người làm kinh sợ chạy mất, tám quan áp giải đi vào, những người khác ngồi xổm tại chỗ nghỉ ngơi một chút.
Tùy Ngọc lấy bó cỏ trên lưng xuống đặt xuống đất, nói: "Cha, cha ngồi nghỉ một lát đi”
"Còn được, còn chút lương tâm” Tùy Hổ chống đầu gối ngồi xuống một cách khó khăn.
Tùy Ngọc không cãi lại ông ấy, nàng cầm lấy cây gậy làm gậy chống, chọc tuyết lật đất trên mặt đất, đất ở Dư Huyện là đất xanh, qua Trường An, đất đã chuyển sang màu vàng.
Đất càng lật càng dày, Tùy Linh thấy vậy cũng lại gần cùng đào, Tùy Tuệ chê trẻ con, nàng ấy đứng một bên nhìn.
“Ôi? Bên dưới có một cái hang?" Tùy Ngọc kinh ngạc, lập tức phấn chấn: "Nhanh đào nhanh đào, xem bên dưới có gì”
"Có gì?" Tùy Văn An đi tới hỏi.
"Có phải là hang chuột không? Chuột giấu lương rất lợi hại, bên dưới có thể có lương thực” Người lưu vong đi phía sau nói.
Những người xung quanh nghe vậy, đều đi tới xem náo nhiệt, vây ba lớp ngoài ba lớp trong.
"Qua xem có chuyện gì xảy ra” Dưới đình cỏ, viên quan binh để râu ra lệnh.
Khi viên quan áp giải trẻ tuổi đến gần, Tùy Ngọc cũng đã đào sập hang, móc ra một con rắn đen vẫn đang ngủ đông, ra khỏi hang, con rắn đen cuộn thành một cục lớn mở mắt thè lưỡi rắn.
Tùy Ngọc cũng nhìn lại, những con chim trải qua một mùa đông cũng gầy gò, đứng trên cành cây trơ trọi, lông ướt đẫm dính vào người thật xấu xí.
"Thật xấu xí” Nghĩ vậy nàng cũng nói vậy.
"Đẹp hơn ngươi” Tùy Linh thấy nàng là mất hứng.
Tùy Ngọc nghẹn lời, nàng không thể phản bác, dù sao chim cũng còn lông, nàng sắp thành người rơm rồi, tay chân gầy gò, không khác gì cây tre cắm trên ruộng.
"Hai người nếu không mệt thì thay ta bế đứa trẻ một lúc” Tùy Hổ thở hổn hển nói.
Tuyết trên mặt đất giẫm một bước là một vũng nước, ván gỗ không dùng được nữa, ra khỏi thành Trường An đã lấy đi, người đi trên đường tương đương với việc lội nước tuyết đi, đầu gối trở xuống sớm đã mất cảm giác. Tùy Hổ sợ nhi tử giống như những hài tử chết yểu trên đường không chịu nổi mà chết cóng nên vẫn luôn thay phiên với Tùy Văn An cõng đứa trẻ. Tùy Ngọc không chịu, nàng đi không nổi mới cãi nhau với Tùy Linh để chuyển hướng chú ý.
Tùy Linh cũng không đáp lại, quay sang nói: "Phía trước có một cái đình”
Lại đi mười dặm nữa.
Đi qua đình cỏ dừng chân nghỉ ngơi, những con chim bay trên đình cỏ bị đám người làm kinh sợ chạy mất, tám quan áp giải đi vào, những người khác ngồi xổm tại chỗ nghỉ ngơi một chút.
Tùy Ngọc lấy bó cỏ trên lưng xuống đặt xuống đất, nói: "Cha, cha ngồi nghỉ một lát đi”
"Còn được, còn chút lương tâm” Tùy Hổ chống đầu gối ngồi xuống một cách khó khăn.
Tùy Ngọc không cãi lại ông ấy, nàng cầm lấy cây gậy làm gậy chống, chọc tuyết lật đất trên mặt đất, đất ở Dư Huyện là đất xanh, qua Trường An, đất đã chuyển sang màu vàng.
Đất càng lật càng dày, Tùy Linh thấy vậy cũng lại gần cùng đào, Tùy Tuệ chê trẻ con, nàng ấy đứng một bên nhìn.
“Ôi? Bên dưới có một cái hang?" Tùy Ngọc kinh ngạc, lập tức phấn chấn: "Nhanh đào nhanh đào, xem bên dưới có gì”
"Có gì?" Tùy Văn An đi tới hỏi.
"Có phải là hang chuột không? Chuột giấu lương rất lợi hại, bên dưới có thể có lương thực” Người lưu vong đi phía sau nói.
Những người xung quanh nghe vậy, đều đi tới xem náo nhiệt, vây ba lớp ngoài ba lớp trong.
"Qua xem có chuyện gì xảy ra” Dưới đình cỏ, viên quan binh để râu ra lệnh.
Khi viên quan áp giải trẻ tuổi đến gần, Tùy Ngọc cũng đã đào sập hang, móc ra một con rắn đen vẫn đang ngủ đông, ra khỏi hang, con rắn đen cuộn thành một cục lớn mở mắt thè lưỡi rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.