Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
Chương 17
Thiên Tại Thủy
26/09/2023
Nàng không có khái niệm nắm tay
*
Bóng trắng vụt qua, Vân Khê đứng dậy, đảo mắt nhìn cành lá rậm rạp xung quanh, nhưng không phát hiện được gì.
Có lẽ nào mình bị hoa mắt rồi?
Nhưng cô nhìn thấy rõ ràng một thứ màu trắng, có lông, hình như không phải trắng tinh, hoa văn có chút lốm đốm...
Đối phương nhanh chóng biến mất trong rừng rậm, Vân Khê cũng không thể nhớ lại thêm được bất kỳ điều gì.
Cô đứng đó một lúc, không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Cô ngồi xuống, tiếp tục nướng cá.
Nếu có sói rừng, hổ báo hay con vật nào từ trong rừng đi ra, chúng sẽ ăn thịt cô chỉ trong một cú cắn.
Một cái chết không đau đớn, không cần lo lắng về việc làm sao sống sót...
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Vân Khê chợt nhận ra tinh thần mình đang sa sút.
Cô lắc đầu tự cảnh cáo mình, đừng nghĩ như vậy, đừng nghĩ như vậy nữa, nếu kiên trì thì nhất định sẽ quay về xã hội văn minh được.
Vân Khê nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy múa, chuyển hướng sự chú ý của mình, nghĩ xem nên làm loại lò đá nào bên cạnh miệng cá sấu. Làm thế nào để lưu trữ một đống củi? Có thể chế tác một cái mồi lửa được không? Thuận tiện để đốt lửa.
Sau vài phút, da cá chuyển sang màu nâu, thịt cá hơi sền sệt, có mùi thơm.
Cô dùng dao găm cắt vài miếng nhỏ, thổi thổi rồi cho vào miệng.
Trong miệng, đầu tiên cô cảm nhận được độ giòn nhẹ của da cá, sau đó là thịt mềm và tươi, rất nóng, đậm đà hương vị thịt.
Sau hơn nửa tháng, cuối cùng cô đã ăn được đồ nấu chín.
Không có muối, gừng, hành, tỏi và các loại gia vị khác, món cá nướng nguyên bản có hương vị giống hệt món cá bà bắt ở suối khi còn nhỏ, nướng và ăn trực tiếp.
Nếu quen ăn gia vị, ban đầu có thể sẽ cảm thấy loại cá này nhạt nhẽo, không có mùi vị, nhưng đối với cô, một người từ nhỏ đã thiếu ăn và hơn nửa tháng nay chưa ăn đồ nấu chín, thật sự đây là thứ ngon nhất trần đời.
Tiếp theo, cô muốn đi tìm muối.
Trong thời gian này, cô chủ yếu ăn cá nước ngọt và tôm, thỉnh thoảng ăn một ít tôm biển, cần bổ sung thêm một ít natri.
Đặc biệt bây giờ đang là mùa hè, cô thường xuyên di chuyển ở nhiệt độ cao, đổ mồ hôi nhiều, cần bổ sung muối để duy trì cân bằng điện giải trong cơ thể.
Ăn xong một hai miếng, Vân Khê bọc những miếng cá nướng còn lại trong lá lớn sạch rồi đi dọc theo bờ hồ về, định cho nàng tiên cá ăn.
Còn chưa đi được hai bước, Vân Khê nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe, nhìn thấy đầu nàng tiên cá nhô lên khỏi mặt nước, nhìn Vân Khê cùng con cá trong tay cô.
Nàng tiên cá cũng ngửi thấy mùi và đi tìm.
Vân Khê dứt khoát ngồi xuống những tảng đá lớn trên bờ, vươn tay vẫy nàng tiên cá lại.
Nàng tiên cá bơi đến, Vân Khê mở lá ra, đặt trên tảng đá, cho nàng tiên cá xem cá nướng.
Nàng tiên cá hơi nghiêng đầu nhìn, Vân Khê dùng dao găm cắt một miếng nhỏ đưa đến miệng nàng tiên cá, giống như khi nàng tiên cá nhặt được cô, nàng cũng đưa sashimi cắt nhỏ vào miệng cô.
Mũi nàng tiên cá giật giật, dùng sức ngửi mùi thịt cá, sau đó há miệng cắn một miếng rồi nhai.
Một lúc sau, hai mắt nàng tiên cá sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và vui sướng. Vân Khê thấy thế, muốn đút cho nàng thêm một miếng, nhưng nàng tiên cá không cần cô đút nữa, nàng chủ động gắp từng miếng thịt chín cho vào miệng.
Thịt cá nướng được băm nhuyễn, mềm mại, không cần phải xé rách như cá sống, nàng tiên cá ăn rất nhanh, một nửa thịt cá đã vào bụng.
Còn lại một nửa, nàng vừa mới cầm lên, muốn cho vào miệng, lại liếc nhìn Vân Khê, sau đó đưa miếng thịt vào miệng Vân Khê.
Vân Khê chỉ cắn một miếng, sau đó lắc đầu, không ăn nữa, vỗ vỗ bụng biểu thị đã no.
Cô đưa phần còn lại cho nàng tiên cá.
Cô muốn nàng tiên cá ghi nhớ mùi vị của thịt nấu chín, sau đó dạy nàng tiên cá vượt qua nỗi sợ lửa và dạy nàng tiên cá cách sử dụng lửa, cho dù sau này cô rời đi, nàng tiên cá cũng sẽ có thể ăn đồ nấu chín.
Nàng tiên cá nghiêng đầu đưa tay sờ bụng Vân Khê xem nó phồng hay phẳng.
Thật ngốc, con người có thể giả vờ, hít vào để co bụng và thở ra để phồng bụng.
Vân Khê lập tức ưỡn bụng, nín thở, để nàng tiên cá chạm vào mình.
Nàng tiên cá xác nhận bụng Vân Khê đang phình ra, sau đó tự tin mở miệng ăn cá nướng.
Vân Khê nhìn nàng ăn xong, hít sâu một hơi, hóp bụng lại, nắm lấy tay nàng, đặt lên chiếc bụng đang hóp lại của mình, nói: "Tôi lại đói bụng rồi."
Nàng tiên cá sờ lên chiếc bụng phẳng lì của Vân Khê, vẻ mặt nghi ngờ và sợ sệt, phát ra những tiếng a a a a trong cổ họng như đang hỏi, sao cô có thể đói nhanh như vậy?
Vân Khê buông tay nàng tiên cá ra, ra tay bắt cá. Nàng tiên cá đương nhiên sẽ không để cô bắt, nàng a a a a một tiếng, lao xuống nước bắt được hai con cá.
Trong khi nàng tiên cá đi bắt cá dưới nước, Vân Khê nhặt những cành cây trên bờ, cắt thành từng khúc rồi rửa sạch.
Sau khi nàng tiên cá bắt được cá, Vân Khê dùng dao xử lý vảy và nội tạng của cá, cắt thành từng miếng nhỏ rồi xâu lại bằng cành cây.
Cô làm một bó xiên cá lớn, gói trong lá sạch, rồi nắm tay nàng tiên cá, bảo nàng tiên cá theo mình lên bờ.
Nàng tiên cá ngoan ngoãn nhảy ra khỏi hồ, không hề có khái niệm nắm tay, cúi đầu tò mò nhìn chằm chằm vào đôi tay đang bị nắm chặt.
Vân Khê chú ý tới ánh mắt của nàng, cúi đầu, buông tay nàng ra.
Các loài động vật hầu như không có khái niệm nắm tay, ngoại trừ rái cá biển có lông.
Rái cá biển ngủ ngửa và nổi trên mặt nước, để tránh bạn tình bị biển cuốn trôi khi thức dậy, các cặp rái cá biển thường nắm tay nhau khi ngủ.
Nhưng đó cũng là bản năng động vật chứ không phải là sự thể hiện tình cảm thân mật.
Tuy rằng cô hiểu nàng tiên cá không biết nắm tay có ý nghĩa gì, nhưng Vân Khê vẫn buông lỏng tay nàng ra.
Nàng tiên cá giơ cánh tay lên, nhìn tay mình, dùng năm ngón tay làm vài động tác nắm lấy, sau đó hạ tay xuống, cố ý hoặc vô tình chạm vào mu bàn tay của Vân Khê, giống như muốn nắm tay Vân Khê lần nữa.
Nhưng Vân Khê lại nâng khuỷu tay lên, hai tay cầm xiên cá bọc lá, đưa nàng tiên cá đến thẳng đống lửa.
Tia lửa nổ vang, nàng tiên cá vừa nghe thấy, vẻ mặt lập tức chuyển sang hoảng sợ, trong cổ họng phát ra tiếng a a a a, dùng đuôi móc lấy Vân Khê rồi quay người rời đi.
Trong tuyệt vọng, Vân Khê ôm chặt eo nàng tiên cá, không chịu để nàng mang đi. Cô lắc đầu ngăn cản nàng: "Đừng sợ, đừng sợ, nó sẽ không làm chúng ta bị thương đâu, tôi làm mẫu cho cô xem."
Nàng mạnh đến mức đẩy Vân Khê lùi lại hai bước.
Nàng thoáng dừng lại khi nhận thấy Vân Khê lắc đầu.
Vân Khê nhảy ra khỏi vòng đuôi, đi về phía đống lửa, vừa đặt xiên cá và lá lên vỉ nướng, vừa lớn tiếng nói với nàng tiên cá: "Đừng sợ, thịt nướng vừa rồi làm ra như thế này."
Nàng tiên cá nhìn thấy Vân Khê chạy tới đống lửa, lập tức giơ chiếc đuôi to lên.
Vân Khê thở dài trong lòng.
Tưởng rằng ngọn lửa sẽ lại bị nàng tiên cá dập tắt, nhưng không ngờ, nàng tiên cá chỉ dùng đuôi đẩy Vân Khê lùi lại, tránh xa những đống củi.
Nàng tiên cá sợ lửa sẽ thiêu rụi cô nên đã đẩy cô ra xa.
Vân Khê ngoan ngoãn dừng lại cách đống củi một mét, không lại gần.
Nàng tiên cá tò mò nhìn đống lửa và xiên cá, vẻ mặt có chút bối rối, nghiêm túc hơn, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cá xiên nướng thái lát dễ nướng hơn, để lâu dầu cá sủi bọt, vỉ nướng tỏa ra mùi thơm nồng nàn của thịt.
Vân Khê chỉ vào phi lê cá nướng: "Nhìn xem, vừa rồi cá nướng là như thế này, đừng sợ, chúng ta có thể học cách sử dụng nó."
Cô bước tới kéo nàng tiên cá lại gần, một người một cá tiến đến đống củi bao quanh bằng đá, cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ ngọn lửa.
"Chúng ta an toàn." Vân Khê nắm tay nàng tiên cá, chỉ vào ngọn lửa, nói: "Chúng ta có thể nướng thịt ăn, đun nước uống. Có thể dùng lửa xua đuổi bóng tối và dã thú. Có lửa, chúng ta cũng có thể ra ngoài vào buổi tối để sinh hoạt."
Vân Khê chưa bao giờ nhìn thấy rừng rậm vào ban đêm trông như thế nào.
Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, nàng tiên cá sẽ kéo cô về tổ.
Có lẽ vùng đất này, vào ban đêm, là lãnh địa của một sinh vật khác.
Trong một lần đi dạo hai bên bờ sông, Vân Khê phát hiện trên con đường đất cô dùng búa đá xẻ ra có một dấu chân lớn giống như chân của một con gấu trưởng thành, hình như là do một con thú lớn để lại.
Có lẽ nàng tiên cá không muốn xung đột với chúng nên chọn cách tránh xa những sinh vật sống về đêm đó.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Khê dần sa sút và nàng tiên cá luôn tiếp thu những điều mới~~~
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
*
Bóng trắng vụt qua, Vân Khê đứng dậy, đảo mắt nhìn cành lá rậm rạp xung quanh, nhưng không phát hiện được gì.
Có lẽ nào mình bị hoa mắt rồi?
Nhưng cô nhìn thấy rõ ràng một thứ màu trắng, có lông, hình như không phải trắng tinh, hoa văn có chút lốm đốm...
Đối phương nhanh chóng biến mất trong rừng rậm, Vân Khê cũng không thể nhớ lại thêm được bất kỳ điều gì.
Cô đứng đó một lúc, không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Cô ngồi xuống, tiếp tục nướng cá.
Nếu có sói rừng, hổ báo hay con vật nào từ trong rừng đi ra, chúng sẽ ăn thịt cô chỉ trong một cú cắn.
Một cái chết không đau đớn, không cần lo lắng về việc làm sao sống sót...
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Vân Khê chợt nhận ra tinh thần mình đang sa sút.
Cô lắc đầu tự cảnh cáo mình, đừng nghĩ như vậy, đừng nghĩ như vậy nữa, nếu kiên trì thì nhất định sẽ quay về xã hội văn minh được.
Vân Khê nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy múa, chuyển hướng sự chú ý của mình, nghĩ xem nên làm loại lò đá nào bên cạnh miệng cá sấu. Làm thế nào để lưu trữ một đống củi? Có thể chế tác một cái mồi lửa được không? Thuận tiện để đốt lửa.
Sau vài phút, da cá chuyển sang màu nâu, thịt cá hơi sền sệt, có mùi thơm.
Cô dùng dao găm cắt vài miếng nhỏ, thổi thổi rồi cho vào miệng.
Trong miệng, đầu tiên cô cảm nhận được độ giòn nhẹ của da cá, sau đó là thịt mềm và tươi, rất nóng, đậm đà hương vị thịt.
Sau hơn nửa tháng, cuối cùng cô đã ăn được đồ nấu chín.
Không có muối, gừng, hành, tỏi và các loại gia vị khác, món cá nướng nguyên bản có hương vị giống hệt món cá bà bắt ở suối khi còn nhỏ, nướng và ăn trực tiếp.
Nếu quen ăn gia vị, ban đầu có thể sẽ cảm thấy loại cá này nhạt nhẽo, không có mùi vị, nhưng đối với cô, một người từ nhỏ đã thiếu ăn và hơn nửa tháng nay chưa ăn đồ nấu chín, thật sự đây là thứ ngon nhất trần đời.
Tiếp theo, cô muốn đi tìm muối.
Trong thời gian này, cô chủ yếu ăn cá nước ngọt và tôm, thỉnh thoảng ăn một ít tôm biển, cần bổ sung thêm một ít natri.
Đặc biệt bây giờ đang là mùa hè, cô thường xuyên di chuyển ở nhiệt độ cao, đổ mồ hôi nhiều, cần bổ sung muối để duy trì cân bằng điện giải trong cơ thể.
Ăn xong một hai miếng, Vân Khê bọc những miếng cá nướng còn lại trong lá lớn sạch rồi đi dọc theo bờ hồ về, định cho nàng tiên cá ăn.
Còn chưa đi được hai bước, Vân Khê nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe, nhìn thấy đầu nàng tiên cá nhô lên khỏi mặt nước, nhìn Vân Khê cùng con cá trong tay cô.
Nàng tiên cá cũng ngửi thấy mùi và đi tìm.
Vân Khê dứt khoát ngồi xuống những tảng đá lớn trên bờ, vươn tay vẫy nàng tiên cá lại.
Nàng tiên cá bơi đến, Vân Khê mở lá ra, đặt trên tảng đá, cho nàng tiên cá xem cá nướng.
Nàng tiên cá hơi nghiêng đầu nhìn, Vân Khê dùng dao găm cắt một miếng nhỏ đưa đến miệng nàng tiên cá, giống như khi nàng tiên cá nhặt được cô, nàng cũng đưa sashimi cắt nhỏ vào miệng cô.
Mũi nàng tiên cá giật giật, dùng sức ngửi mùi thịt cá, sau đó há miệng cắn một miếng rồi nhai.
Một lúc sau, hai mắt nàng tiên cá sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và vui sướng. Vân Khê thấy thế, muốn đút cho nàng thêm một miếng, nhưng nàng tiên cá không cần cô đút nữa, nàng chủ động gắp từng miếng thịt chín cho vào miệng.
Thịt cá nướng được băm nhuyễn, mềm mại, không cần phải xé rách như cá sống, nàng tiên cá ăn rất nhanh, một nửa thịt cá đã vào bụng.
Còn lại một nửa, nàng vừa mới cầm lên, muốn cho vào miệng, lại liếc nhìn Vân Khê, sau đó đưa miếng thịt vào miệng Vân Khê.
Vân Khê chỉ cắn một miếng, sau đó lắc đầu, không ăn nữa, vỗ vỗ bụng biểu thị đã no.
Cô đưa phần còn lại cho nàng tiên cá.
Cô muốn nàng tiên cá ghi nhớ mùi vị của thịt nấu chín, sau đó dạy nàng tiên cá vượt qua nỗi sợ lửa và dạy nàng tiên cá cách sử dụng lửa, cho dù sau này cô rời đi, nàng tiên cá cũng sẽ có thể ăn đồ nấu chín.
Nàng tiên cá nghiêng đầu đưa tay sờ bụng Vân Khê xem nó phồng hay phẳng.
Thật ngốc, con người có thể giả vờ, hít vào để co bụng và thở ra để phồng bụng.
Vân Khê lập tức ưỡn bụng, nín thở, để nàng tiên cá chạm vào mình.
Nàng tiên cá xác nhận bụng Vân Khê đang phình ra, sau đó tự tin mở miệng ăn cá nướng.
Vân Khê nhìn nàng ăn xong, hít sâu một hơi, hóp bụng lại, nắm lấy tay nàng, đặt lên chiếc bụng đang hóp lại của mình, nói: "Tôi lại đói bụng rồi."
Nàng tiên cá sờ lên chiếc bụng phẳng lì của Vân Khê, vẻ mặt nghi ngờ và sợ sệt, phát ra những tiếng a a a a trong cổ họng như đang hỏi, sao cô có thể đói nhanh như vậy?
Vân Khê buông tay nàng tiên cá ra, ra tay bắt cá. Nàng tiên cá đương nhiên sẽ không để cô bắt, nàng a a a a một tiếng, lao xuống nước bắt được hai con cá.
Trong khi nàng tiên cá đi bắt cá dưới nước, Vân Khê nhặt những cành cây trên bờ, cắt thành từng khúc rồi rửa sạch.
Sau khi nàng tiên cá bắt được cá, Vân Khê dùng dao xử lý vảy và nội tạng của cá, cắt thành từng miếng nhỏ rồi xâu lại bằng cành cây.
Cô làm một bó xiên cá lớn, gói trong lá sạch, rồi nắm tay nàng tiên cá, bảo nàng tiên cá theo mình lên bờ.
Nàng tiên cá ngoan ngoãn nhảy ra khỏi hồ, không hề có khái niệm nắm tay, cúi đầu tò mò nhìn chằm chằm vào đôi tay đang bị nắm chặt.
Vân Khê chú ý tới ánh mắt của nàng, cúi đầu, buông tay nàng ra.
Các loài động vật hầu như không có khái niệm nắm tay, ngoại trừ rái cá biển có lông.
Rái cá biển ngủ ngửa và nổi trên mặt nước, để tránh bạn tình bị biển cuốn trôi khi thức dậy, các cặp rái cá biển thường nắm tay nhau khi ngủ.
Nhưng đó cũng là bản năng động vật chứ không phải là sự thể hiện tình cảm thân mật.
Tuy rằng cô hiểu nàng tiên cá không biết nắm tay có ý nghĩa gì, nhưng Vân Khê vẫn buông lỏng tay nàng ra.
Nàng tiên cá giơ cánh tay lên, nhìn tay mình, dùng năm ngón tay làm vài động tác nắm lấy, sau đó hạ tay xuống, cố ý hoặc vô tình chạm vào mu bàn tay của Vân Khê, giống như muốn nắm tay Vân Khê lần nữa.
Nhưng Vân Khê lại nâng khuỷu tay lên, hai tay cầm xiên cá bọc lá, đưa nàng tiên cá đến thẳng đống lửa.
Tia lửa nổ vang, nàng tiên cá vừa nghe thấy, vẻ mặt lập tức chuyển sang hoảng sợ, trong cổ họng phát ra tiếng a a a a, dùng đuôi móc lấy Vân Khê rồi quay người rời đi.
Trong tuyệt vọng, Vân Khê ôm chặt eo nàng tiên cá, không chịu để nàng mang đi. Cô lắc đầu ngăn cản nàng: "Đừng sợ, đừng sợ, nó sẽ không làm chúng ta bị thương đâu, tôi làm mẫu cho cô xem."
Nàng mạnh đến mức đẩy Vân Khê lùi lại hai bước.
Nàng thoáng dừng lại khi nhận thấy Vân Khê lắc đầu.
Vân Khê nhảy ra khỏi vòng đuôi, đi về phía đống lửa, vừa đặt xiên cá và lá lên vỉ nướng, vừa lớn tiếng nói với nàng tiên cá: "Đừng sợ, thịt nướng vừa rồi làm ra như thế này."
Nàng tiên cá nhìn thấy Vân Khê chạy tới đống lửa, lập tức giơ chiếc đuôi to lên.
Vân Khê thở dài trong lòng.
Tưởng rằng ngọn lửa sẽ lại bị nàng tiên cá dập tắt, nhưng không ngờ, nàng tiên cá chỉ dùng đuôi đẩy Vân Khê lùi lại, tránh xa những đống củi.
Nàng tiên cá sợ lửa sẽ thiêu rụi cô nên đã đẩy cô ra xa.
Vân Khê ngoan ngoãn dừng lại cách đống củi một mét, không lại gần.
Nàng tiên cá tò mò nhìn đống lửa và xiên cá, vẻ mặt có chút bối rối, nghiêm túc hơn, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cá xiên nướng thái lát dễ nướng hơn, để lâu dầu cá sủi bọt, vỉ nướng tỏa ra mùi thơm nồng nàn của thịt.
Vân Khê chỉ vào phi lê cá nướng: "Nhìn xem, vừa rồi cá nướng là như thế này, đừng sợ, chúng ta có thể học cách sử dụng nó."
Cô bước tới kéo nàng tiên cá lại gần, một người một cá tiến đến đống củi bao quanh bằng đá, cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ ngọn lửa.
"Chúng ta an toàn." Vân Khê nắm tay nàng tiên cá, chỉ vào ngọn lửa, nói: "Chúng ta có thể nướng thịt ăn, đun nước uống. Có thể dùng lửa xua đuổi bóng tối và dã thú. Có lửa, chúng ta cũng có thể ra ngoài vào buổi tối để sinh hoạt."
Vân Khê chưa bao giờ nhìn thấy rừng rậm vào ban đêm trông như thế nào.
Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, nàng tiên cá sẽ kéo cô về tổ.
Có lẽ vùng đất này, vào ban đêm, là lãnh địa của một sinh vật khác.
Trong một lần đi dạo hai bên bờ sông, Vân Khê phát hiện trên con đường đất cô dùng búa đá xẻ ra có một dấu chân lớn giống như chân của một con gấu trưởng thành, hình như là do một con thú lớn để lại.
Có lẽ nàng tiên cá không muốn xung đột với chúng nên chọn cách tránh xa những sinh vật sống về đêm đó.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Khê dần sa sút và nàng tiên cá luôn tiếp thu những điều mới~~~
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.