Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 16:
Giảo Xuân Bính
10/09/2024
Phong cảnh hồ Quan Vân vào tháng sáu là đẹp nhất. Những ngọn cỏ xanh biếc, nước hồ trong vắt nhìn thấy được cả đáy, lại có thêm thuyền buồm với những cánh buồm điểm xuyết màu xanh chầm chậm trôi tô điểm nữa càng làm cảnh sắc tự nhiên nơi hồ thêm phần tươi đẹp.
Hôm nay sân golf chật ních, chỉ có ở khu A là trống trải mỗi ba bóng người.
Nhạc Cận Thành vung tay lên đánh vào bóng. Một gậy vào lỗ luôn, động tác rất dứt khoát và thành thạo.
Nhạc Vân Tông đứng bên cạnh vỗ tay khen: "Đẹp!"
Hôm nay Nhạc Cận Thành mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt và đeo kính râm che khuất đôi mắt nên rất khó nhìn ra cảm xúc hiện tại của anh.
Caddie đang định tiến lên đặt bóng mới thì Nhạc Vân Tông giơ tay ra hiệu rồi nhận lấy bóng, tự mình đưa qua cho Nhạc Cận Thành.
Nhạc Cận Thành hơi cụp mắt xuống nhận lấy nhưng không đánh tiếp mà nắm bóng trong lòng bàn tay ước lượng. Dáng vẻ anh lúc này trông vừa thờ ơ vừa ngạo mạn.
"Sao anh không đánh tiếp vậy? Áp lực hả?" Nhạc Vân Tông nhếch mép cười: "Anh cả, anh phải thừa thắng xông lên giành thắng lợi chung cuộc hôm nay mới đúng chứ."
Nhạc Cận Thành đáp: "Nếu tôi không chủ động rút lui thì sao người khác có động lực mà đuổi theo và vượt qua chứ?"
Nhạc Vân Tông luôn miệng nói: "Nhưng điểm của anh cao như vậy muốn qua được cũng khó lắm."
Nhạc Cận Thành ném bóng qua cho anh ta: "Cậu không thử à?"
Anh hỏi bất ngờ nên Nhạc Vân Tông đành khom lưng gượng gạo nhận lấy bóng. Anh ta không để ý đến một lời hai nghĩa của Nhạc Cận Thành mà chỉ cười một tiếng.
Anh em hai người sóng vai đứng trên sân cỏ bằng phẳng, chiếc xe golf chạy theo phía sau.
Nhạc Vân Tông nói: "Hiện tại bộ phận đầu tư và phát triển chưa có nhu cầu tuyển thêm người mới nên sau khi xem xét tình hình tổng thể và tuân theo quy định, em đã từ chối Giai Hi. Anh không có ý kiến gì chứ?"
Nhạc Cận Thành vuốt ve cán gậy và cảm nhận hơi lạnh thấm vào tay: "Tôi nhớ trong cuộc họp hội đồng quản trị đầu tháng nay đã thông qua kế hoạch cần thêm nhân lực quý ba của bộ phận đầu tư và phát triển rồi cơ mà?"
Nhạc Cận Thành không nghe lời biện minh mà chỉ tiếp tục nói ra sự thật, dùng cách bàn việc công để bác bỏ lý do của đối phương. Nếu Nhạc Vân Tông tiếp tục từ chối bằng lý do này thì sẽ lòi đuôi rằng anh ta có ý đồ khác.
"Mặc dù Giai Hi không ở nhà họ Nhạc nhưng dù sao thì cô ấy vẫn là người nhà của em. Em để ý đến cô ấy nhiều hơn cũng là chuyện bình thường. Anh cả, anh biết đấy, em làm việc luôn đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu. Em tin rằng với tính khí của Giai Hi thì cô ấy sẽ không muốn vào một bộ phận suốt ngày phải nghe chỉ trích thế đâu."
"Là người nhà mà cậu không biết chuyện của cô ấy à?" Nhạc Cận Thành bày ra vẻ mặt bất ngờ: "Cô ấy tốt nghiệp ngành tài chính đại học Minh, kiến thức cô ấy có được chắc chắn quá đủ để vượt qua bài kiểm tra. Em hai à, dù là dùng danh nghĩa người nhà hay danh nghĩa phó tổng giám đốc thì cậu cũng phải xem qua sơ yếu lý lịch của thí sinh cái đã rồi lại nói chứ?"
Nhạc Vân Tông bị anh đánh đòn phủ đầu, nếu giờ anh ta giải thích nữa thì cũng chỉ càng làm rõ việc anh ta không làm tròn bổn phận của mình mà thôi nên đành hỏi: "Anh cả, sao anh cứ khăng khăng muốn Giai Hi vào tập đoàn làm việc vậy?"
Nhạc Cận Thành đáp: "Nếu dùng quy định bình thường để đánh giá thì sao em hai lại cho rằng anh cố ý làm vậy? Hay là vì trong lòng cậu chỉ không thích Phó Giai Hi thôi chứ nếu là người khác thì cậu vẫn có thể đối xử công bằng?"
"Anh cả nói vậy ý là bảo em có ý đồ khác hả?" Nhạc Vân Tông cười hỏi ngược lại: "Hình như cái cụm "ý đồ khác" này đặt lên người em hơi không hợp lắm thì phải?"
Nhạc Cận Thành biết anh ta đang thầm ám chỉ điều gì, có điều ánh mắt anh vẫn rất bình tĩnh: "Nếu tôi có ý đồ khác thì sẽ không để cô ấy tới bộ phận của cậu đâu. Cô ấy ở lại bên tôi mới là tốt nhất."
Nhạc Vân Tông vẫn cứng miệng nói: "Kế hoạch nhân sự cụ thể thế nào là do trưởng bộ phận Kim chịu trách nhiệm. Anh ta đã quyết thì tất nhiên em cũng không có ý kiến gì."
Người này là cánh tay đắc lực của anh ta nên đã nhanh tay gọt mất con đường nhậm chức của Phó Giai Hi trước giúp anh ta rồi.
Tập đoàn có những phe phái rất phức tạp, cũ đi thì mới đến. Nhạc Cận Thành mất mấy năm mới ổn định được đám người đó và tạo dựng nên vẻ ngoài hoà bình như hiện nay.
Hô mưa gọi gió, một tay che trời gì kia toàn là những tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết thôi.
Thực ra Nhạc Cận Thành vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo, vẫn cân nhắc thiệt hơn, vẫn cảm thấy cô đơn khi ngồi lên vị trí này, cũng không thiếu sự hy sinh.
Chẳng qua bước đầu tiên vẫn rất khó khăn nên Nhạc Cận Thành không khỏi lo lắng cho Phó Giai Hi.
Cô đã gửi sơ yếu lý lịch cho HR cả tuần rồi nhưng không hề có chút tin tức nào.
Qua tuần sau, Phó Giai Hi lại nhận được thông báo hai ngày nữa tới tập đoàn thi viết và phỏng vấn.
Thời gian phỏng vấn rất dài nhưng khá thuận lợi. Trưởng bộ phận Kim không cố ý gây khó dễ cho cô mà chỉ coi cô như ứng viên bình thường.
Ba ngày sau, cô nhận được email trúng tuyển.
"Cô Phó, chào mừng cô đến với Bách Phong. Chúng tôi rất chờ mong lần gặp mặt chính thức thứ hai của chúng ta. Rất vinh hạnh được trở thành đồng nghiệp của cô. Chúc cô vững bước trên đường dài, hợp tác tốt đẹp ngày càng phát triển hơn."
Trong một khoảnh khắc nào đó, Phó Giai Hi bỗng hơi mất tập trung.
Chỉ là rất nhanh sau đó chút tâm trạng tiêu cực của cô đã bị lương bổng cao ngất xoá tan.
"Oa, đây là công ty của ba ạ?!" Nhạc Gia Nhất nhoài người lên đùi cô vui vẻ hỏi: "Mẹ, mẹ muốn tới công ty ba làm việc ạ?"
"Ừ." Phó Giai Hi không giấu giếm: "Mẹ phải chớp lấy cơ hội đến một nơi tốt hơn."
"Con biết! Còn phải kiếm nhiều tiền nữa!" Nhạc Gia Nhất giơ tay lên thật cao.
Phó Giai Hi vui vẻ xoa xoa mu bàn tay cậu bé: "Được, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ tiêu cho con."
"Bây giờ mẹ tiêu tiền cho con, chờ con trưởng thành biết kiếm tiền rồi con lại tiêu tiền cho mẹ."
Nhạc Gia Nhất hưng phấn đến mức ngã lật nhào ra ghế sô pha.
Phó Giai Hi rất muốn cười rộ lên: "Cục cưng, hình như cách ăn mừng của con nhiệt tình quá rồi thì phải?"
Sau khi lộn nhào thêm cái nữa quay về lồng ngực cô, Nhạc Gia Nhất ngước đôi mắt trong veo đen nhánh như quả nho mới vớt lên từ trong suối lên nói: "Nếu sau này có bạn hỏi thì con sẽ nói với các bạn là ba mẹ con cũng có thể cùng đi làm và tan làm với nhau rồi."
Câu nói ngây thơ cẩn thận này khiến hốc mắt Phó Giai Hi cay xè.
Thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt con trai. Đôi mắt đó trong veo như không chứa nổi dù chỉ là một hạt cát, vẻ mong chờ trong đó dần rơi vào khoảng không, mà cô thì không thể cho con được chút an ủi nào.
Ngày hôm sau, Phó Giai Hi tới chỗ phỏng vấn trước mười lăm phút.
Nhân viên chịu trách nhiệm hướng dẫn nhân sự tiến cử cô tới bộ phận đầu tư và phát triển, đến gặp trưởng bộ phận là Kim Minh luôn.
Kim Minh ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt rất xấu xí, chỉ có đôi mắt là khôn khéo lõi đời. Ông ta không có tướng lãnh đạo, cũng không nhiệt tình lắm, chỉ gọi từng người vào phòng làm việc.
"Đây là Lưu Quân, tổ trưởng tổ nghiên cứu. Cô đi theo ông ta làm quen với quy trình làm việc trước đi."
Lưu Quân khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng người tầm trung, không mặc vest đi giày da theo kiểu tinh anh chốn công sở mà mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ đã được giặt sạch sẽ, cổ áo dựng đứng, trên sống mũi có chiếc kính gọng bạc. Trông ông ấy giống thầy giáo dạy toán cấp hai hơn.
"Tổ trưởng Lưu, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn. Tôi là Phó..."
"Được rồi, cô đọc chồng điều lệ công ty trên bàn kia đi đã." Lưu Quân cắt ngang lời cô nói, ngay cả giọng điệu cũng rất lạnh nhạt, không nghe ra buồn vui gì.
Mãi đến trưa Phó Giai Hi vẫn ngồi ở vị trí làm việc đầu tiên ở hàng bên phải.
Bộ phận đầu tư và phát triển có mấy chục người, ai cũng có việc của mình nên rất bận rộn đi qua đi lại, hoàn toàn không để ý đến nhân viên mới tới.
Nước trong cốc giữ nhiệt đã hết nên Phó Giai Hi quan sát bốn phía tìm bình nước xem ở đâu.
"Đi về phía trước rẽ trái là tới phòng trà nước." Một giọng nói êm ái trong vắt vang lên phía sau cô.
Phó Giai Hi quay đầu lại thì thấy một cô gái đang tập trung nhìn màn hình máy tính, tay đánh chữ cực nhanh. Cô gái này có một mái tóc ngắn, tóc mái chỉnh tề để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô ấy ngẩng đầu lên tự giới thiệu: "Vu Tiểu Mễ."
"Phó Giai Hi."
"Tên chị hay thật đấy." Vu Tiểu Mễ tiếc chữ như vàng: "Được rồi, làm việc thôi."
Mười giờ, bộ phận tổ chức họp.
Mười phút trước khi hết giờ, các nhân viên lục tục rời khỏi phòng họp.
Phó Giai Hi hơi do dự. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, có nên rời đi sớm không nhỉ?
"Cộc cộc." Hai tiếng gõ bàn ngột ngạt vang lên, sau đó Lưu Quân nghiêm túc nói: "Cô vẫn chưa đi là muốn đến trễ đấy à?"
"Tôi đến ngay đây!" Phó Giai Hi lập tức hăng hái đứng dậy cầm sổ đi nhanh theo.
Nhưng lúc này mọi người đã ngồi kín phòng họp rồi, chỉ còn lại một chỗ trống gần cửa.
Phó Giai Hi cố ý đợi thêm mười giây nữa, đến khi chắc chắn chỗ đó không ai ngồi rồi mới ngồi xuống đó.
"Nơi này cần để bút ghi âm." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trước bàn tròn. Tân Huỷ mặc bộ đồ công sở màu trắng phô bày vẻ đẹp cao ngạo lạnh lùng, có điều lời nói ra lại chẳng nể nang gì: "Phiền cô về phòng làm việc bưng ghế tới đây."
Những ánh mắt sáng như đuốc trong phòng họp đồng loạt tập trung vào Phó Giai Hi.
Cô có cảm giác lưng mình lạnh toát, mồ hôi lạnh từ từ trượt dài trên mặt.
Bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ngồi đi."
Đó là giọng của một đồng nghiệp nam trẻ tuổi tiến vào cuối cùng. Người này nhìn cô một cái rồi mỉm cười rất thân thiện.
…
Toà nhà B tập đoàn Bách Phong, khu vực hành chính ở tầng trên cùng.
Trợ lý đang chuẩn bị bưng tách cà phê đen vào phòng làm việc của tổng giám đốc thì bị Tiêu Duệ ngăn lại ở cửa: "Của sếp Nhạc hả?"
"Đúng vậy thưa thư ký Tiêu."
"Đã giờ này chắc anh ấy phải uống rồi chứ?" Tiêu Duệ giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
"Sếp Nhạc gọi thêm tách thứ hai ạ."
"..." Tiêu Duệ gật đầu: "Để tôi đưa vào cho, cậu đi làm việc đi."
Hiếm khi có buổi sáng Nhạc Cận Thành không phải đi họp. Hiếm hơn là anh cũng không xử lý chuyện công ty luôn mà đang đứng bên cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh.
Tiêu Duệ nghĩ thầm trong lòng có lẽ sếp mình đang nghĩ đến Phó Giai Hi mới vào làm.
"Sáng nay bộ phận đầu tư và phát triển mới tổ chức hội nghị thường kỳ để triển khai một số công việc thường ngày." Tiêu Duệ hắng giọng một cái rồi bổ sung thêm: "Giai Hi cũng tham gia."
Nhạc Cận Thành xoay người lại nhìn anh ta chằm chằm.
Hôm nay sân golf chật ních, chỉ có ở khu A là trống trải mỗi ba bóng người.
Nhạc Cận Thành vung tay lên đánh vào bóng. Một gậy vào lỗ luôn, động tác rất dứt khoát và thành thạo.
Nhạc Vân Tông đứng bên cạnh vỗ tay khen: "Đẹp!"
Hôm nay Nhạc Cận Thành mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt và đeo kính râm che khuất đôi mắt nên rất khó nhìn ra cảm xúc hiện tại của anh.
Caddie đang định tiến lên đặt bóng mới thì Nhạc Vân Tông giơ tay ra hiệu rồi nhận lấy bóng, tự mình đưa qua cho Nhạc Cận Thành.
Nhạc Cận Thành hơi cụp mắt xuống nhận lấy nhưng không đánh tiếp mà nắm bóng trong lòng bàn tay ước lượng. Dáng vẻ anh lúc này trông vừa thờ ơ vừa ngạo mạn.
"Sao anh không đánh tiếp vậy? Áp lực hả?" Nhạc Vân Tông nhếch mép cười: "Anh cả, anh phải thừa thắng xông lên giành thắng lợi chung cuộc hôm nay mới đúng chứ."
Nhạc Cận Thành đáp: "Nếu tôi không chủ động rút lui thì sao người khác có động lực mà đuổi theo và vượt qua chứ?"
Nhạc Vân Tông luôn miệng nói: "Nhưng điểm của anh cao như vậy muốn qua được cũng khó lắm."
Nhạc Cận Thành ném bóng qua cho anh ta: "Cậu không thử à?"
Anh hỏi bất ngờ nên Nhạc Vân Tông đành khom lưng gượng gạo nhận lấy bóng. Anh ta không để ý đến một lời hai nghĩa của Nhạc Cận Thành mà chỉ cười một tiếng.
Anh em hai người sóng vai đứng trên sân cỏ bằng phẳng, chiếc xe golf chạy theo phía sau.
Nhạc Vân Tông nói: "Hiện tại bộ phận đầu tư và phát triển chưa có nhu cầu tuyển thêm người mới nên sau khi xem xét tình hình tổng thể và tuân theo quy định, em đã từ chối Giai Hi. Anh không có ý kiến gì chứ?"
Nhạc Cận Thành vuốt ve cán gậy và cảm nhận hơi lạnh thấm vào tay: "Tôi nhớ trong cuộc họp hội đồng quản trị đầu tháng nay đã thông qua kế hoạch cần thêm nhân lực quý ba của bộ phận đầu tư và phát triển rồi cơ mà?"
Nhạc Cận Thành không nghe lời biện minh mà chỉ tiếp tục nói ra sự thật, dùng cách bàn việc công để bác bỏ lý do của đối phương. Nếu Nhạc Vân Tông tiếp tục từ chối bằng lý do này thì sẽ lòi đuôi rằng anh ta có ý đồ khác.
"Mặc dù Giai Hi không ở nhà họ Nhạc nhưng dù sao thì cô ấy vẫn là người nhà của em. Em để ý đến cô ấy nhiều hơn cũng là chuyện bình thường. Anh cả, anh biết đấy, em làm việc luôn đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu. Em tin rằng với tính khí của Giai Hi thì cô ấy sẽ không muốn vào một bộ phận suốt ngày phải nghe chỉ trích thế đâu."
"Là người nhà mà cậu không biết chuyện của cô ấy à?" Nhạc Cận Thành bày ra vẻ mặt bất ngờ: "Cô ấy tốt nghiệp ngành tài chính đại học Minh, kiến thức cô ấy có được chắc chắn quá đủ để vượt qua bài kiểm tra. Em hai à, dù là dùng danh nghĩa người nhà hay danh nghĩa phó tổng giám đốc thì cậu cũng phải xem qua sơ yếu lý lịch của thí sinh cái đã rồi lại nói chứ?"
Nhạc Vân Tông bị anh đánh đòn phủ đầu, nếu giờ anh ta giải thích nữa thì cũng chỉ càng làm rõ việc anh ta không làm tròn bổn phận của mình mà thôi nên đành hỏi: "Anh cả, sao anh cứ khăng khăng muốn Giai Hi vào tập đoàn làm việc vậy?"
Nhạc Cận Thành đáp: "Nếu dùng quy định bình thường để đánh giá thì sao em hai lại cho rằng anh cố ý làm vậy? Hay là vì trong lòng cậu chỉ không thích Phó Giai Hi thôi chứ nếu là người khác thì cậu vẫn có thể đối xử công bằng?"
"Anh cả nói vậy ý là bảo em có ý đồ khác hả?" Nhạc Vân Tông cười hỏi ngược lại: "Hình như cái cụm "ý đồ khác" này đặt lên người em hơi không hợp lắm thì phải?"
Nhạc Cận Thành biết anh ta đang thầm ám chỉ điều gì, có điều ánh mắt anh vẫn rất bình tĩnh: "Nếu tôi có ý đồ khác thì sẽ không để cô ấy tới bộ phận của cậu đâu. Cô ấy ở lại bên tôi mới là tốt nhất."
Nhạc Vân Tông vẫn cứng miệng nói: "Kế hoạch nhân sự cụ thể thế nào là do trưởng bộ phận Kim chịu trách nhiệm. Anh ta đã quyết thì tất nhiên em cũng không có ý kiến gì."
Người này là cánh tay đắc lực của anh ta nên đã nhanh tay gọt mất con đường nhậm chức của Phó Giai Hi trước giúp anh ta rồi.
Tập đoàn có những phe phái rất phức tạp, cũ đi thì mới đến. Nhạc Cận Thành mất mấy năm mới ổn định được đám người đó và tạo dựng nên vẻ ngoài hoà bình như hiện nay.
Hô mưa gọi gió, một tay che trời gì kia toàn là những tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết thôi.
Thực ra Nhạc Cận Thành vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo, vẫn cân nhắc thiệt hơn, vẫn cảm thấy cô đơn khi ngồi lên vị trí này, cũng không thiếu sự hy sinh.
Chẳng qua bước đầu tiên vẫn rất khó khăn nên Nhạc Cận Thành không khỏi lo lắng cho Phó Giai Hi.
Cô đã gửi sơ yếu lý lịch cho HR cả tuần rồi nhưng không hề có chút tin tức nào.
Qua tuần sau, Phó Giai Hi lại nhận được thông báo hai ngày nữa tới tập đoàn thi viết và phỏng vấn.
Thời gian phỏng vấn rất dài nhưng khá thuận lợi. Trưởng bộ phận Kim không cố ý gây khó dễ cho cô mà chỉ coi cô như ứng viên bình thường.
Ba ngày sau, cô nhận được email trúng tuyển.
"Cô Phó, chào mừng cô đến với Bách Phong. Chúng tôi rất chờ mong lần gặp mặt chính thức thứ hai của chúng ta. Rất vinh hạnh được trở thành đồng nghiệp của cô. Chúc cô vững bước trên đường dài, hợp tác tốt đẹp ngày càng phát triển hơn."
Trong một khoảnh khắc nào đó, Phó Giai Hi bỗng hơi mất tập trung.
Chỉ là rất nhanh sau đó chút tâm trạng tiêu cực của cô đã bị lương bổng cao ngất xoá tan.
"Oa, đây là công ty của ba ạ?!" Nhạc Gia Nhất nhoài người lên đùi cô vui vẻ hỏi: "Mẹ, mẹ muốn tới công ty ba làm việc ạ?"
"Ừ." Phó Giai Hi không giấu giếm: "Mẹ phải chớp lấy cơ hội đến một nơi tốt hơn."
"Con biết! Còn phải kiếm nhiều tiền nữa!" Nhạc Gia Nhất giơ tay lên thật cao.
Phó Giai Hi vui vẻ xoa xoa mu bàn tay cậu bé: "Được, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ tiêu cho con."
"Bây giờ mẹ tiêu tiền cho con, chờ con trưởng thành biết kiếm tiền rồi con lại tiêu tiền cho mẹ."
Nhạc Gia Nhất hưng phấn đến mức ngã lật nhào ra ghế sô pha.
Phó Giai Hi rất muốn cười rộ lên: "Cục cưng, hình như cách ăn mừng của con nhiệt tình quá rồi thì phải?"
Sau khi lộn nhào thêm cái nữa quay về lồng ngực cô, Nhạc Gia Nhất ngước đôi mắt trong veo đen nhánh như quả nho mới vớt lên từ trong suối lên nói: "Nếu sau này có bạn hỏi thì con sẽ nói với các bạn là ba mẹ con cũng có thể cùng đi làm và tan làm với nhau rồi."
Câu nói ngây thơ cẩn thận này khiến hốc mắt Phó Giai Hi cay xè.
Thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt con trai. Đôi mắt đó trong veo như không chứa nổi dù chỉ là một hạt cát, vẻ mong chờ trong đó dần rơi vào khoảng không, mà cô thì không thể cho con được chút an ủi nào.
Ngày hôm sau, Phó Giai Hi tới chỗ phỏng vấn trước mười lăm phút.
Nhân viên chịu trách nhiệm hướng dẫn nhân sự tiến cử cô tới bộ phận đầu tư và phát triển, đến gặp trưởng bộ phận là Kim Minh luôn.
Kim Minh ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt rất xấu xí, chỉ có đôi mắt là khôn khéo lõi đời. Ông ta không có tướng lãnh đạo, cũng không nhiệt tình lắm, chỉ gọi từng người vào phòng làm việc.
"Đây là Lưu Quân, tổ trưởng tổ nghiên cứu. Cô đi theo ông ta làm quen với quy trình làm việc trước đi."
Lưu Quân khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng người tầm trung, không mặc vest đi giày da theo kiểu tinh anh chốn công sở mà mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ đã được giặt sạch sẽ, cổ áo dựng đứng, trên sống mũi có chiếc kính gọng bạc. Trông ông ấy giống thầy giáo dạy toán cấp hai hơn.
"Tổ trưởng Lưu, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn. Tôi là Phó..."
"Được rồi, cô đọc chồng điều lệ công ty trên bàn kia đi đã." Lưu Quân cắt ngang lời cô nói, ngay cả giọng điệu cũng rất lạnh nhạt, không nghe ra buồn vui gì.
Mãi đến trưa Phó Giai Hi vẫn ngồi ở vị trí làm việc đầu tiên ở hàng bên phải.
Bộ phận đầu tư và phát triển có mấy chục người, ai cũng có việc của mình nên rất bận rộn đi qua đi lại, hoàn toàn không để ý đến nhân viên mới tới.
Nước trong cốc giữ nhiệt đã hết nên Phó Giai Hi quan sát bốn phía tìm bình nước xem ở đâu.
"Đi về phía trước rẽ trái là tới phòng trà nước." Một giọng nói êm ái trong vắt vang lên phía sau cô.
Phó Giai Hi quay đầu lại thì thấy một cô gái đang tập trung nhìn màn hình máy tính, tay đánh chữ cực nhanh. Cô gái này có một mái tóc ngắn, tóc mái chỉnh tề để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô ấy ngẩng đầu lên tự giới thiệu: "Vu Tiểu Mễ."
"Phó Giai Hi."
"Tên chị hay thật đấy." Vu Tiểu Mễ tiếc chữ như vàng: "Được rồi, làm việc thôi."
Mười giờ, bộ phận tổ chức họp.
Mười phút trước khi hết giờ, các nhân viên lục tục rời khỏi phòng họp.
Phó Giai Hi hơi do dự. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, có nên rời đi sớm không nhỉ?
"Cộc cộc." Hai tiếng gõ bàn ngột ngạt vang lên, sau đó Lưu Quân nghiêm túc nói: "Cô vẫn chưa đi là muốn đến trễ đấy à?"
"Tôi đến ngay đây!" Phó Giai Hi lập tức hăng hái đứng dậy cầm sổ đi nhanh theo.
Nhưng lúc này mọi người đã ngồi kín phòng họp rồi, chỉ còn lại một chỗ trống gần cửa.
Phó Giai Hi cố ý đợi thêm mười giây nữa, đến khi chắc chắn chỗ đó không ai ngồi rồi mới ngồi xuống đó.
"Nơi này cần để bút ghi âm." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trước bàn tròn. Tân Huỷ mặc bộ đồ công sở màu trắng phô bày vẻ đẹp cao ngạo lạnh lùng, có điều lời nói ra lại chẳng nể nang gì: "Phiền cô về phòng làm việc bưng ghế tới đây."
Những ánh mắt sáng như đuốc trong phòng họp đồng loạt tập trung vào Phó Giai Hi.
Cô có cảm giác lưng mình lạnh toát, mồ hôi lạnh từ từ trượt dài trên mặt.
Bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ngồi đi."
Đó là giọng của một đồng nghiệp nam trẻ tuổi tiến vào cuối cùng. Người này nhìn cô một cái rồi mỉm cười rất thân thiện.
…
Toà nhà B tập đoàn Bách Phong, khu vực hành chính ở tầng trên cùng.
Trợ lý đang chuẩn bị bưng tách cà phê đen vào phòng làm việc của tổng giám đốc thì bị Tiêu Duệ ngăn lại ở cửa: "Của sếp Nhạc hả?"
"Đúng vậy thưa thư ký Tiêu."
"Đã giờ này chắc anh ấy phải uống rồi chứ?" Tiêu Duệ giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
"Sếp Nhạc gọi thêm tách thứ hai ạ."
"..." Tiêu Duệ gật đầu: "Để tôi đưa vào cho, cậu đi làm việc đi."
Hiếm khi có buổi sáng Nhạc Cận Thành không phải đi họp. Hiếm hơn là anh cũng không xử lý chuyện công ty luôn mà đang đứng bên cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh.
Tiêu Duệ nghĩ thầm trong lòng có lẽ sếp mình đang nghĩ đến Phó Giai Hi mới vào làm.
"Sáng nay bộ phận đầu tư và phát triển mới tổ chức hội nghị thường kỳ để triển khai một số công việc thường ngày." Tiêu Duệ hắng giọng một cái rồi bổ sung thêm: "Giai Hi cũng tham gia."
Nhạc Cận Thành xoay người lại nhìn anh ta chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.