Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 6:
Giảo Xuân Bính
09/09/2024
Nhạc Cận Thành đóng kín cửa xe.
Sự ấm áp tích lũy suốt một ngày bị câu nói này xóa bỏ hết sạch.
Nhạc Cận Thành quay về tập đoàn, tiến vào văn phòng, cởi áo khoác ra rồi ném cả áo khoác lẫn chìa khóa lên bàn làm việc. Hơn mười phần văn kiện chờ được phê duyệt ký tên được đặt ngay ngắn trên bàn, thể hiện rõ năng lực làm việc và sự tỉ mỉ của thư ký Tiêu.
Nhạc Cận Thành lại cất chúng đi một cách sơ sài, gom lại thành một xấp giấy nhìn phiền lòng.
Tiêu Duệ bị sao vậy? Đã tan tầm rồi, có để yên cho ông chủ nghỉ ngơi không!
Cao ốc Bách Phong quay lưng về phía sông Mân Giang, là địa điểm tốt nhất để ngắm cảnh đêm của thành phố. Bất kể là ánh đèn hay phong cảnh đều thể hiện rõ vị trí trung tâm của thành phố Vân Tân này.
Từ thời tổ tiên, nhà họ Quan đã kết giao với nhà họ Nhạc, tổ tiên hai nhà có nguồn gốc từ Hồng Kông, khai phá đất đai xây nhà, ngay cả cách làm giàu cũng có sự trùng hợp tương tự, trải qua nhiều thế hệ kéo dài và tích lũy, bất kể là về công hay về tư đều rất giống như bắt nguồn từ một nhà.
Sau khi Hồng Kông quay về Trung Quốc, trọng tâm của Nhạc Thị cũng hoàn toàn di chuyển đến thành phố Vân Tân, bao quát nhiều ngành nghề, tình hình phát triển mạnh mẽ. Còn nhà họ Quan vẫn kinh doanh ở vùng đất cũ, tình hình chính trị thời nay đã thay đổi, từ lâu đã không còn thế lực như ngày xưa, thua xa Bách Phong rất nhiều.
May mà nhà họ Quan thông minh, gia sản không theo kịp thì lôi chuyện tình cảm ra để giật dây bắc cầu, tuy không còn làm ăn với nhau nhưng tình cảm vẫn không tan biến, vẫn có tình nghĩa nặng sâu với nhà họ Nhạc.
Năm trước, Quan Diệp Trăn sang Mỹ học lên cao, hôm ấy nghe em họ Nhạc Minh Tâm nhắc đến cô ta, Nhạc Cận Thành mới hay tin cô ta sắp về nước.
Lần này trở về, Quan Diệp Trăn đã xác nhận sẽ chính thức tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc.
Bình tĩnh mà xem xét thì với tính cách khéo léo hiểu lòng người của cô ta, quả thực tốt hơn đứa con trai miệng cọp gan thỏ của nhà họ Quan gấp trăm lần.
Nhạc Cận Thành vừa suy nghĩ đến đây thì Quan Diệp Trăn gọi điện thoại tới, vừa mở đầu đã nói lời xin lỗi: “Xin lỗi anh Cận Thành, vừa rồi em không nên tự ý suy đoán về Giai Hi, em dùng từ không thỏa đáng, anh đừng để bụng.”
Thay đổi xưng hô, hạ thấp thể diện, nếu thái độ của Nhạc Cận Thành lạnh nhạt hơn thì khó tránh khỏi có vẻ không lịch sự. Nhưng tùy việc mà xét, Nhạc Cận Thành nói: “Cô không cần phải thăm dò tôi, nếu muốn biết thì cứ hỏi thoải mái.”
Quan Diệp Trăn khiêm tốn rút kinh nghiệm: “Đều tại em lo nghĩ nhiều, khiến anh không vui.”
Nhạc Cận Thành sửa lại sai lầm của cô ta: “Người mà cô xúc phạm không phải tôi, mà là cô ấy.”
Có lẽ Quan Diệp Trăn không thể ngờ rằng, đến tận bây giờ, thái độ của Nhạc Cận Thành đối với Phó Giai Hi vẫn thiên vị như xưa.
Thế là cô ta thay đổi cách nói chuyện, bắt đầu săn sóc thuận theo lời nói của anh: “Em mới về nước, thấy bạn cũ nên vui quá mức, không chú ý đúng mực. Cũng đúng, Giai Hi sống một mình không dễ dàng chút nào, nghe bảo cô ấy đã đi làm lại? Giỏi thật đấy, vừa phải chăm con vừa phải cố gắng làm việc, không như em, chỉ một lòng lo cho sự nghiệp chứ không đặt mình vào vị trí của cô ấy, thấu hiểu nỗi khổ của cô ấy.”
Nhạc Cận Thành chuyển động ghế da, quay về phía cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm của thành phố bên ngoài, thái độ không chút dao động: “Cô không cần đặt mình vào vị trí của cô ấy, vị trí của cô ấy, không ai có thể đặt vào đó. Cô ấy có đi làm hay không đều là sự lựa chọn của chính cô ấy, trước kia cô ấy không đi làm không có nghĩa là cô ấy không có năng lực đó. Bây giờ cô ấy quay về làm việc, chắc chắn sẽ không thua kém bất cứ kẻ nào.”
Quan Diệp Trăn hùa theo một cách qua loa: “Đúng vậy, em quên mất Giai Hi cũng tốt nghiệp đại học hàng đầu, năng lực chuyên môn cũng giỏi.”
Nếu thật sự quên mất thì tại sao bây giờ lại nhắc đến?
Nhạc Cận Thành bỏ qua lời nói dối vụng về ấy, kết thúc cuộc gọi.
Con phà chạy qua mặt song, đúng lúc này ánh sáng hai bên bờ sông có sự thay đổi, từ màu đỏ rực như lửa biến thành màu xanh lam như băng.
Suy nghĩ của Nhạc Cận Thành cũng theo đó mà chùng xuống.
Mặc dù Quan Diệp Trăn nói chuyện có thăm dò nhưng quả thật mỗi câu đều là sự thật.
Năm ấy, Nhạc Cận Thành thành lập “Độ Thành”, vét hết toàn bộ của cải của mình mà vẫn như trứng chọi đá, chỗ nào cũng cần tiền đầu tư. Mặc dù mang tiếng là ông chủ nhưng thực tế công việc nào Nhạc Cận Thành cũng phải tự tay làm, còn từng ra ngoài đường phát tờ rơi.
Chẳng qua chiều cao và ngoại hình của anh quá xuất sắc, thật sự không thân thiện chút nào, đi phát tờ rơi mà không ai dám nhận, chỉ sợ sẽ gặp phải lừa đảo kiểu mới.
Nhạc Cận Thành đứng thẳng lưng như cây bách xanh dưới ánh nắng chói chang, vô cùng uể oải. Thế là anh đi mua một chai nước khoáng ướp lạnh, ngồi bên lề đường ngẫm lại.
Tiếng cười vang lên từ sau lưng, giòn tan như chuông bạc.
Nhạc Cận Thành vẫn nhớ, anh ngoảnh đầu lại, lần đầu tiên gặp Phó Giai Hi, cô mặc một chiếc áo len màu vàng sáng, đó là màu sắc rất không tôn da nhưng vẫn được cô mặc thành màu sắc nhẹ nhàng như mặt trời nhỏ.
Cười xong, Phó Giai Hi hất cằm nhìn anh: “Nếu tôi phát xong đống tờ rơi này thì anh sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?”
Nhạc Cận Thành hỏi: “Cô vẫn luôn quan sát tôi à?”
“Tôi không quan sát anh, tôi chỉ đang ngắm cảnh phố, cảm thấy anh cần sự giúp đỡ thôi.”
“Muốn giúp đỡ người khác mà còn đòi thù lao à?” Nhạc Cận Thành cười hỏi.
“Anh bỏ tiền, tôi góp sức.”
“Nếu tôi phải bỏ tiền thì sẽ có rất nhiều sự lựa chọn.”
Phó Giai Hi chỉ vào mu bàn tay của mình, nói chuyện rõ ràng: “Bây giờ là một giờ rưỡi trưa, thời gian nghỉ trưa của trường đại học, hai giờ rưỡi sẽ vào học, anh giày vò qua lại một trận, cho dù tìm được người làm thuê thì sẽ vẫn lãng phí ít nhất ba giờ, chẳng những tốn thời gian mà còn đánh mất cơ hội. Anh thuê tôi thì tôi sẽ bắt đầu làm việc ngay bây giờ.”
Nhạc Cận Thành cười nhìn cô, gật đầu: “Được, 200 tệ, phát hết đống tờ rơi này giúp tôi.”
Sự thật chứng minh, tại nhân gian khói lửa này, sự gần gũi và sức cuốn hút vô cùng quan trọng.
Phó Giai Hi ăn nói ngọt ngào, chịu thương chịu khó, đối mặt với ai cũng nở nụ cười đầy sức sống, xấp tờ rơi kia cứ như tờ nào cũng có chủ nhân, đưa cho ai người đó cũng nhận.
Cuối cùng, Phó Giai Hi cầm 200 tệ tiền công, cười hì hì nói cảm ơn: “Cảm ơn ông chủ, chúc anh phát tài nhé.”
Nhạc Cận Thành cũng cười: “Cảm ơn lời chúc của cô. Cô là sinh viên đại học Minh à?”
“Chẳng mấy chốc sẽ không phải.” Phó Giai Hi trả lời: “Tháng sau tôi tốt nghiệp rồi.”
“Vậy thì add WeChat đi.” Nhạc Cận Thành nói: “Sau này có công việc làm thêm thì cùng nhau hợp tác.”
Phó Giai Hi nói chuyện có bài bản: “Lịch làm việc của tôi kín rồi.”
“Ừ, tôi sẽ hẹn cô trước.”
Cô không trả lời, chỉ nháy mắt một cách hoạt bát.
Nhạc Cận Thành ngầm hiểu: “Tôi thêm tiền.”
“OK!”
Điền Lâm thường xuyên nói, miệng Phó Giai Hi như được khai quang, cực kỳ thiêng.
Câu nói “ông chủ phát tài” cứ như một câu thần chú che chở, sau khi ở bên cô, Nhạc Cận Thành quả thực thực lên như diều gặp gió, chẳng mấy chốc đã lên tận mây bay.
Khi ấy, Phó Giai Hi rất đắc ý: “Anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện không? Có thể lạy em, dập đầu vang dội một chút nhé.”
Điền Lâm tức gần chết, chỉ vào Nhạc Cận Thành nói: “Anh anh anh, đều do anh, nuông chiều!”
Nhạc Cận Thành cười thoải mái, song khi nhìn Phó Giai Hi, ánh mắt lại sâu thẳm như đại dương rộng lớn.
Khi nở mày nở mặt, ai ai cũng khen ngợi.
Chỉ có anh biết rõ, cô gái này đã từng cùng anh lội qua sông, lăn trong bùn.
Đến nay thấy được cầu vồng.
Nhạc Cận Thành không dám quên, vô số ngày đêm, Phó Giai Hi đã từng cùng anh đội thật nhiều trận mưa.
Sau này… Sau này…
Nhạc Cận Thành không muốn nhớ lại, trong lòng bực bội, cầm cây bút máy Packer trên bàn ném xuống thật mạnh như để trút giận.
Lúc ngọt ngào thì thật sự ngọt ngào.
Lúc tổn thương thì cũng thật sự tổn thương.
Nhất là khi Phó Giai Hi chỉ vào anh, nửa đe dọa nửa nguyền rủa: “Ly hôn! Anh dám không ly hôn thì ngày mai anh sẽ phá sản!”
Đã đến nước này rồi mà Nhạc Cận Thành vẫn không chịu đồng ý.
Sự phản kháng mạnh mẽ nhất của anh chẳng qua là nói một câu với đôi mắt đỏ ngầu: “Phó Giai Hi, nếu cả đời này tôi mà còn lo cho em thì tôi sẽ viết ngược tên mình!”
Di động rung lên, kéo Nhạc Cận Thành ra khỏi chuyện xưa.
Vừa thấy cái tên trên màn hình điện thoại, anh vội vã nghe máy: “Gia Nhất?”
Nhạc Gia Nhất nức nở: “Ba ơi, hu hu hu, mẹ vào bệnh viện.”
…
Bệnh viện 1 thành phố, khoa cấp cứu.
Điều dưỡng thay thuốc, rót vào một liều thuốc mới. Phó Giai Hi nhắm mắt lại, cảm giác xây xẩm giảm bớt, ít nhất có thể mở mắt ra.
Nhạc Cận Thành hỏi rất kỹ càng: “Đây là loại thuốc gì?”
“Betahistine, dùng để làm giãn mạch máu, có thể cải thiện triệu chứng khó chịu của cô ấy.” Điều dưỡng dặn dò: “Ba giờ sau lại dùng viên con nhộng và thuốc uống một lần.”
Phó Giai Hi vô cùng suy yếu: “Đã khuya rồi, anh về nhà đi.”
Nhạc Cận Thành lườm cô: “Đã ra nông nỗi này rồi mà em vẫn muốn thể hiện à?”
Phó Giai Hi dồn hết toàn bộ sức lực cãi lại một cách yếu ớt: “Bây giờ cãi nhau, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải là tác phong của quân tử.”
Nhạc Cận Thành điều chỉnh tốc độ truyền nước, thỏa hiệp: “Được rồi, đêm nay tôi sẽ làm quân tử một lần.”
Đôi môi Phó Giai Hi cong lên, bỗng nhìn về phía anh.
Biết được nỗi lo của cô, Nhạc Cận Thành chủ động an ủi cô: “Tiêu Duệ đang ở bên Gia Nhất, kể hai câu chuyện trước khi ngủ cho thằng bé, con trai mình đã ngủ rồi, ngày mai Tiêu Duệ sẽ đích thân đưa thằng bé đến trường.”
Phó Giai Hi yên tâm: “Vất vả thư ký Tiêu.”
Nhạc Cận Thành bất mãn: “Em tự lo cho chính em trước đã. Công việc không phải là tất cả, sức khỏe quan trọng hơn. Đã bao lâu rồi em không tái phát chứng chóng mặt, em không tự nắm rõ à?”
Cứ như Đường Tăng niệm kinh, niệm đến nỗi Phó Giai Hi hơi áy náy trong lòng. May mà gương mặt ốm yếu che giấu, cô giả vờ như không có sức để nói chuyện.
Bệnh chóng mặt là một loại bệnh mang tính bộc phát, buổi tối sau khi về nhà, cô tiếp tục tăng ca sửa lại đề án, lúc đứng dậy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ù tai váng đầu. Cô cố kìm nén cảm giác khó chịu, gọi Nhạc Gia Nhất đến bên cạnh rồi khẽ dặn dò cậu bé: “Mẹ hơi khó chịu nên đã gọi cho 120 rồi, lát nữa con sẽ thấy xe cứu thương mà con thích, đừng sợ nhé, cứ đi theo bác sĩ, mẹ chỉ cần truyền nước thì sẽ khỏe lại ngay.”
… Khi Nhạc Gia Nhất thuật lại những lời này, Nhạc Cận Thành vừa tức giận vừa đau lòng.
Bệnh chóng mặt sẽ khiến người bệnh buồn nôn, bị mù trong thời gian ngắn, không thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm xuống, rất bất lực.
Nhiều năm trước, Phó Giai Hi đã từng phát bệnh một lần, khi ấy cô ôm cổ anh khóc nức nở như một chú mèo, làm nũng: “Nhạc Cận Thành, anh ôm em chặt một chút.”
Hơi ấm kề sát bên nhau lúc ấy, đến giờ như vẫn còn tồn tại.
Nhưng bây giờ, đối mặt với anh, Phó Giai Hi chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Đã khuya rồi, anh về nhà đi”.
Nhạc Cận Thành rất bực bội, thật sự xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Anh đến khu vực được hút thuốc, hút một điếu thuốc với tâm trạng không vui, chờ mùi thuốc lá tan hết rồi mới quay về phòng bệnh.
Phó Giai Hi giật cả mình: “Sao anh lại quay về? Anh quên cầm chìa khóa xe à?”
“…”
Nhạc Cận Thành dứt khoát ngồi xuống ghế: “Ừ, chìa khóa xe bị gãy rồi, không lái xe đi được.”
“Thì gọi điện cho tài xế.”
“Tập đoàn Bách Phong cũng chú trọng việc quan tâm mang tính nhân văn.” Anh lắc lư đồng hồ, hiện giờ là một giờ rưỡi rạng sáng.
Phó Giai Hi nhìn thấu mà không nói. Thư ký, tài xế và vệ sĩ của anh luôn chờ đợi mệnh lệnh suốt 24/24, trước kia dù tăng ca đến ba bốn giờ, tài xế vẫn sẽ tuân thủ chức trách một cách nghiêm ngặt, đỗ xe chờ dưới lầu tập đoàn.
Thôi, anh muốn ở lại thì cứ ở lại đi.
Sau khi truyền nước, triệu chứng bệnh đã dần dần biến mất, lúc này Phó Giai Hi đã khỏe hơn nhiều.
“Vừa hay, có mấy vấn đề tôi muốn hỏi anh.”
Nhạc Cận Thành không thể tin nổi: “Chẳng lẽ đến tận bây giờ em vẫn suy nghĩ công việc?”
“Việc tính toán chi phí và tỷ lệ lợi nhuận trên tài sản có cần đối chiếu với dữ liệu trong quá khứ không? Nếu phản ánh chuyện này trong đề án thì có phải là quá rườm rà không?” Phó Giai Hi chống khuỷu tay để tiện đối diện với anh, sắc mặt suy yếu nhưng ánh mắt rất chuyên chú.
Nhạc Cận Thành nhíu mày nhắc nhở: “Em đang bị bệnh.”
“Tôi chỉ bị chóng mặt, không ảnh hưởng đến khả năng phát âm.”
“Tôi có phải là bên mời thầu đâu, không giải đáp được.”
Phó Giai Hi vẫn không chịu buông tha: “Sao lại không phải? Bên mời thầu lớn nhất thành phố Vân Tân này là anh mà, tự tin lên.”
Nhạc Cận Thành muốn cười, rõ ràng không phải là nịnh hót nhưng lại khiến anh sung sướng.
Phó Giai Hi cứ nghĩ anh sẽ cãi nhau với mình, đành phải bỏ qua: “Bây giờ tôi không có sức, hôm sau hẵng cãi nhau được không.”
Vừa hợp ý anh, Nhạc Cận Thành đi đến bên giường, chỉnh lại chăn mà cô không đắp kín: “Ừ, chừa sức lực để mai cãi nhau.”
Phó Giai Hi nhắm mắt lại, nước thuốc nhỏ từng giọt từng giọt thay thế đồng hồ tính giờ.
Nhạc Cận Thành ngồi về sofa, chuẩn bị ngủ tạm ở đây một đêm.
Phó Giai Hi bất chợt mở mắt: “Nếu bây giờ tôi nghỉ ngơi đàng hoàng thì ngày mai, anh có thể chỉ bảo tôi không?”
Nhạc Cận Thành cạn lời: “Em giả vờ ngủ hả?”
Phó Giai Hi không trả lời. Nhạc Cận Thành bất đắc dĩ, đúng là lươn chúa.
“Em mau ngủ đi, phải ngủ thật mới được.”
Phó Giai Hi lập tức nhắm mắt, tay phải thò ra khỏi chăn làm dấu OK.
Bầu không khí yên tĩnh kéo dài nửa phút, ngay khi Nhạc Cận Thành sắp sửa chợp mắt thì bỗng nghe thấy tiếng vang. Anh mở mắt ra lập tức can ngăn: “Em định làm gì?”
Phó Giai Hi đang định cố gắng ngồi dậy, vẻ mặt xấu hổ: “Không phải tôi giả vờ ngủ… Tôi muốn… đi vệ sinh.”
Nhạc Cận Thành nhất thời im lặng.
Phó Giai Hi đầu nặng chân nhẹ, đứng không vững cần người đỡ: “Làm phiền anh gọi bác sĩ giúp tôi.”
Nhạc Cận Thành nói: “Bác sĩ trực ban đêm nay là nam.”
“Vậy thì gọi hộ lý.”
“Nửa đêm về sáng tôi đi đâu tìm hộ lý?”
Phó Giai Hi xoắn xuýt một lát rồi quyết định: “Gọi điều dưỡng đi, nhờ họ giúp đỡ là nhanh nhất.”
Khi cô nói chuyện, Nhạc Cận Thành đã đi đến bên giường. Trong lúc cô chưa kịp hoàn hồn, thân thể bỗng nhiên bay lên, bị anh bế lên từ trên giường.
“Chẳng lẽ tôi là không khí?” Anh buông mi, bình tĩnh nói: “Làm vậy mới là nhanh nhất.”
Sự ấm áp tích lũy suốt một ngày bị câu nói này xóa bỏ hết sạch.
Nhạc Cận Thành quay về tập đoàn, tiến vào văn phòng, cởi áo khoác ra rồi ném cả áo khoác lẫn chìa khóa lên bàn làm việc. Hơn mười phần văn kiện chờ được phê duyệt ký tên được đặt ngay ngắn trên bàn, thể hiện rõ năng lực làm việc và sự tỉ mỉ của thư ký Tiêu.
Nhạc Cận Thành lại cất chúng đi một cách sơ sài, gom lại thành một xấp giấy nhìn phiền lòng.
Tiêu Duệ bị sao vậy? Đã tan tầm rồi, có để yên cho ông chủ nghỉ ngơi không!
Cao ốc Bách Phong quay lưng về phía sông Mân Giang, là địa điểm tốt nhất để ngắm cảnh đêm của thành phố. Bất kể là ánh đèn hay phong cảnh đều thể hiện rõ vị trí trung tâm của thành phố Vân Tân này.
Từ thời tổ tiên, nhà họ Quan đã kết giao với nhà họ Nhạc, tổ tiên hai nhà có nguồn gốc từ Hồng Kông, khai phá đất đai xây nhà, ngay cả cách làm giàu cũng có sự trùng hợp tương tự, trải qua nhiều thế hệ kéo dài và tích lũy, bất kể là về công hay về tư đều rất giống như bắt nguồn từ một nhà.
Sau khi Hồng Kông quay về Trung Quốc, trọng tâm của Nhạc Thị cũng hoàn toàn di chuyển đến thành phố Vân Tân, bao quát nhiều ngành nghề, tình hình phát triển mạnh mẽ. Còn nhà họ Quan vẫn kinh doanh ở vùng đất cũ, tình hình chính trị thời nay đã thay đổi, từ lâu đã không còn thế lực như ngày xưa, thua xa Bách Phong rất nhiều.
May mà nhà họ Quan thông minh, gia sản không theo kịp thì lôi chuyện tình cảm ra để giật dây bắc cầu, tuy không còn làm ăn với nhau nhưng tình cảm vẫn không tan biến, vẫn có tình nghĩa nặng sâu với nhà họ Nhạc.
Năm trước, Quan Diệp Trăn sang Mỹ học lên cao, hôm ấy nghe em họ Nhạc Minh Tâm nhắc đến cô ta, Nhạc Cận Thành mới hay tin cô ta sắp về nước.
Lần này trở về, Quan Diệp Trăn đã xác nhận sẽ chính thức tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc.
Bình tĩnh mà xem xét thì với tính cách khéo léo hiểu lòng người của cô ta, quả thực tốt hơn đứa con trai miệng cọp gan thỏ của nhà họ Quan gấp trăm lần.
Nhạc Cận Thành vừa suy nghĩ đến đây thì Quan Diệp Trăn gọi điện thoại tới, vừa mở đầu đã nói lời xin lỗi: “Xin lỗi anh Cận Thành, vừa rồi em không nên tự ý suy đoán về Giai Hi, em dùng từ không thỏa đáng, anh đừng để bụng.”
Thay đổi xưng hô, hạ thấp thể diện, nếu thái độ của Nhạc Cận Thành lạnh nhạt hơn thì khó tránh khỏi có vẻ không lịch sự. Nhưng tùy việc mà xét, Nhạc Cận Thành nói: “Cô không cần phải thăm dò tôi, nếu muốn biết thì cứ hỏi thoải mái.”
Quan Diệp Trăn khiêm tốn rút kinh nghiệm: “Đều tại em lo nghĩ nhiều, khiến anh không vui.”
Nhạc Cận Thành sửa lại sai lầm của cô ta: “Người mà cô xúc phạm không phải tôi, mà là cô ấy.”
Có lẽ Quan Diệp Trăn không thể ngờ rằng, đến tận bây giờ, thái độ của Nhạc Cận Thành đối với Phó Giai Hi vẫn thiên vị như xưa.
Thế là cô ta thay đổi cách nói chuyện, bắt đầu săn sóc thuận theo lời nói của anh: “Em mới về nước, thấy bạn cũ nên vui quá mức, không chú ý đúng mực. Cũng đúng, Giai Hi sống một mình không dễ dàng chút nào, nghe bảo cô ấy đã đi làm lại? Giỏi thật đấy, vừa phải chăm con vừa phải cố gắng làm việc, không như em, chỉ một lòng lo cho sự nghiệp chứ không đặt mình vào vị trí của cô ấy, thấu hiểu nỗi khổ của cô ấy.”
Nhạc Cận Thành chuyển động ghế da, quay về phía cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm của thành phố bên ngoài, thái độ không chút dao động: “Cô không cần đặt mình vào vị trí của cô ấy, vị trí của cô ấy, không ai có thể đặt vào đó. Cô ấy có đi làm hay không đều là sự lựa chọn của chính cô ấy, trước kia cô ấy không đi làm không có nghĩa là cô ấy không có năng lực đó. Bây giờ cô ấy quay về làm việc, chắc chắn sẽ không thua kém bất cứ kẻ nào.”
Quan Diệp Trăn hùa theo một cách qua loa: “Đúng vậy, em quên mất Giai Hi cũng tốt nghiệp đại học hàng đầu, năng lực chuyên môn cũng giỏi.”
Nếu thật sự quên mất thì tại sao bây giờ lại nhắc đến?
Nhạc Cận Thành bỏ qua lời nói dối vụng về ấy, kết thúc cuộc gọi.
Con phà chạy qua mặt song, đúng lúc này ánh sáng hai bên bờ sông có sự thay đổi, từ màu đỏ rực như lửa biến thành màu xanh lam như băng.
Suy nghĩ của Nhạc Cận Thành cũng theo đó mà chùng xuống.
Mặc dù Quan Diệp Trăn nói chuyện có thăm dò nhưng quả thật mỗi câu đều là sự thật.
Năm ấy, Nhạc Cận Thành thành lập “Độ Thành”, vét hết toàn bộ của cải của mình mà vẫn như trứng chọi đá, chỗ nào cũng cần tiền đầu tư. Mặc dù mang tiếng là ông chủ nhưng thực tế công việc nào Nhạc Cận Thành cũng phải tự tay làm, còn từng ra ngoài đường phát tờ rơi.
Chẳng qua chiều cao và ngoại hình của anh quá xuất sắc, thật sự không thân thiện chút nào, đi phát tờ rơi mà không ai dám nhận, chỉ sợ sẽ gặp phải lừa đảo kiểu mới.
Nhạc Cận Thành đứng thẳng lưng như cây bách xanh dưới ánh nắng chói chang, vô cùng uể oải. Thế là anh đi mua một chai nước khoáng ướp lạnh, ngồi bên lề đường ngẫm lại.
Tiếng cười vang lên từ sau lưng, giòn tan như chuông bạc.
Nhạc Cận Thành vẫn nhớ, anh ngoảnh đầu lại, lần đầu tiên gặp Phó Giai Hi, cô mặc một chiếc áo len màu vàng sáng, đó là màu sắc rất không tôn da nhưng vẫn được cô mặc thành màu sắc nhẹ nhàng như mặt trời nhỏ.
Cười xong, Phó Giai Hi hất cằm nhìn anh: “Nếu tôi phát xong đống tờ rơi này thì anh sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?”
Nhạc Cận Thành hỏi: “Cô vẫn luôn quan sát tôi à?”
“Tôi không quan sát anh, tôi chỉ đang ngắm cảnh phố, cảm thấy anh cần sự giúp đỡ thôi.”
“Muốn giúp đỡ người khác mà còn đòi thù lao à?” Nhạc Cận Thành cười hỏi.
“Anh bỏ tiền, tôi góp sức.”
“Nếu tôi phải bỏ tiền thì sẽ có rất nhiều sự lựa chọn.”
Phó Giai Hi chỉ vào mu bàn tay của mình, nói chuyện rõ ràng: “Bây giờ là một giờ rưỡi trưa, thời gian nghỉ trưa của trường đại học, hai giờ rưỡi sẽ vào học, anh giày vò qua lại một trận, cho dù tìm được người làm thuê thì sẽ vẫn lãng phí ít nhất ba giờ, chẳng những tốn thời gian mà còn đánh mất cơ hội. Anh thuê tôi thì tôi sẽ bắt đầu làm việc ngay bây giờ.”
Nhạc Cận Thành cười nhìn cô, gật đầu: “Được, 200 tệ, phát hết đống tờ rơi này giúp tôi.”
Sự thật chứng minh, tại nhân gian khói lửa này, sự gần gũi và sức cuốn hút vô cùng quan trọng.
Phó Giai Hi ăn nói ngọt ngào, chịu thương chịu khó, đối mặt với ai cũng nở nụ cười đầy sức sống, xấp tờ rơi kia cứ như tờ nào cũng có chủ nhân, đưa cho ai người đó cũng nhận.
Cuối cùng, Phó Giai Hi cầm 200 tệ tiền công, cười hì hì nói cảm ơn: “Cảm ơn ông chủ, chúc anh phát tài nhé.”
Nhạc Cận Thành cũng cười: “Cảm ơn lời chúc của cô. Cô là sinh viên đại học Minh à?”
“Chẳng mấy chốc sẽ không phải.” Phó Giai Hi trả lời: “Tháng sau tôi tốt nghiệp rồi.”
“Vậy thì add WeChat đi.” Nhạc Cận Thành nói: “Sau này có công việc làm thêm thì cùng nhau hợp tác.”
Phó Giai Hi nói chuyện có bài bản: “Lịch làm việc của tôi kín rồi.”
“Ừ, tôi sẽ hẹn cô trước.”
Cô không trả lời, chỉ nháy mắt một cách hoạt bát.
Nhạc Cận Thành ngầm hiểu: “Tôi thêm tiền.”
“OK!”
Điền Lâm thường xuyên nói, miệng Phó Giai Hi như được khai quang, cực kỳ thiêng.
Câu nói “ông chủ phát tài” cứ như một câu thần chú che chở, sau khi ở bên cô, Nhạc Cận Thành quả thực thực lên như diều gặp gió, chẳng mấy chốc đã lên tận mây bay.
Khi ấy, Phó Giai Hi rất đắc ý: “Anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện không? Có thể lạy em, dập đầu vang dội một chút nhé.”
Điền Lâm tức gần chết, chỉ vào Nhạc Cận Thành nói: “Anh anh anh, đều do anh, nuông chiều!”
Nhạc Cận Thành cười thoải mái, song khi nhìn Phó Giai Hi, ánh mắt lại sâu thẳm như đại dương rộng lớn.
Khi nở mày nở mặt, ai ai cũng khen ngợi.
Chỉ có anh biết rõ, cô gái này đã từng cùng anh lội qua sông, lăn trong bùn.
Đến nay thấy được cầu vồng.
Nhạc Cận Thành không dám quên, vô số ngày đêm, Phó Giai Hi đã từng cùng anh đội thật nhiều trận mưa.
Sau này… Sau này…
Nhạc Cận Thành không muốn nhớ lại, trong lòng bực bội, cầm cây bút máy Packer trên bàn ném xuống thật mạnh như để trút giận.
Lúc ngọt ngào thì thật sự ngọt ngào.
Lúc tổn thương thì cũng thật sự tổn thương.
Nhất là khi Phó Giai Hi chỉ vào anh, nửa đe dọa nửa nguyền rủa: “Ly hôn! Anh dám không ly hôn thì ngày mai anh sẽ phá sản!”
Đã đến nước này rồi mà Nhạc Cận Thành vẫn không chịu đồng ý.
Sự phản kháng mạnh mẽ nhất của anh chẳng qua là nói một câu với đôi mắt đỏ ngầu: “Phó Giai Hi, nếu cả đời này tôi mà còn lo cho em thì tôi sẽ viết ngược tên mình!”
Di động rung lên, kéo Nhạc Cận Thành ra khỏi chuyện xưa.
Vừa thấy cái tên trên màn hình điện thoại, anh vội vã nghe máy: “Gia Nhất?”
Nhạc Gia Nhất nức nở: “Ba ơi, hu hu hu, mẹ vào bệnh viện.”
…
Bệnh viện 1 thành phố, khoa cấp cứu.
Điều dưỡng thay thuốc, rót vào một liều thuốc mới. Phó Giai Hi nhắm mắt lại, cảm giác xây xẩm giảm bớt, ít nhất có thể mở mắt ra.
Nhạc Cận Thành hỏi rất kỹ càng: “Đây là loại thuốc gì?”
“Betahistine, dùng để làm giãn mạch máu, có thể cải thiện triệu chứng khó chịu của cô ấy.” Điều dưỡng dặn dò: “Ba giờ sau lại dùng viên con nhộng và thuốc uống một lần.”
Phó Giai Hi vô cùng suy yếu: “Đã khuya rồi, anh về nhà đi.”
Nhạc Cận Thành lườm cô: “Đã ra nông nỗi này rồi mà em vẫn muốn thể hiện à?”
Phó Giai Hi dồn hết toàn bộ sức lực cãi lại một cách yếu ớt: “Bây giờ cãi nhau, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải là tác phong của quân tử.”
Nhạc Cận Thành điều chỉnh tốc độ truyền nước, thỏa hiệp: “Được rồi, đêm nay tôi sẽ làm quân tử một lần.”
Đôi môi Phó Giai Hi cong lên, bỗng nhìn về phía anh.
Biết được nỗi lo của cô, Nhạc Cận Thành chủ động an ủi cô: “Tiêu Duệ đang ở bên Gia Nhất, kể hai câu chuyện trước khi ngủ cho thằng bé, con trai mình đã ngủ rồi, ngày mai Tiêu Duệ sẽ đích thân đưa thằng bé đến trường.”
Phó Giai Hi yên tâm: “Vất vả thư ký Tiêu.”
Nhạc Cận Thành bất mãn: “Em tự lo cho chính em trước đã. Công việc không phải là tất cả, sức khỏe quan trọng hơn. Đã bao lâu rồi em không tái phát chứng chóng mặt, em không tự nắm rõ à?”
Cứ như Đường Tăng niệm kinh, niệm đến nỗi Phó Giai Hi hơi áy náy trong lòng. May mà gương mặt ốm yếu che giấu, cô giả vờ như không có sức để nói chuyện.
Bệnh chóng mặt là một loại bệnh mang tính bộc phát, buổi tối sau khi về nhà, cô tiếp tục tăng ca sửa lại đề án, lúc đứng dậy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ù tai váng đầu. Cô cố kìm nén cảm giác khó chịu, gọi Nhạc Gia Nhất đến bên cạnh rồi khẽ dặn dò cậu bé: “Mẹ hơi khó chịu nên đã gọi cho 120 rồi, lát nữa con sẽ thấy xe cứu thương mà con thích, đừng sợ nhé, cứ đi theo bác sĩ, mẹ chỉ cần truyền nước thì sẽ khỏe lại ngay.”
… Khi Nhạc Gia Nhất thuật lại những lời này, Nhạc Cận Thành vừa tức giận vừa đau lòng.
Bệnh chóng mặt sẽ khiến người bệnh buồn nôn, bị mù trong thời gian ngắn, không thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm xuống, rất bất lực.
Nhiều năm trước, Phó Giai Hi đã từng phát bệnh một lần, khi ấy cô ôm cổ anh khóc nức nở như một chú mèo, làm nũng: “Nhạc Cận Thành, anh ôm em chặt một chút.”
Hơi ấm kề sát bên nhau lúc ấy, đến giờ như vẫn còn tồn tại.
Nhưng bây giờ, đối mặt với anh, Phó Giai Hi chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Đã khuya rồi, anh về nhà đi”.
Nhạc Cận Thành rất bực bội, thật sự xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Anh đến khu vực được hút thuốc, hút một điếu thuốc với tâm trạng không vui, chờ mùi thuốc lá tan hết rồi mới quay về phòng bệnh.
Phó Giai Hi giật cả mình: “Sao anh lại quay về? Anh quên cầm chìa khóa xe à?”
“…”
Nhạc Cận Thành dứt khoát ngồi xuống ghế: “Ừ, chìa khóa xe bị gãy rồi, không lái xe đi được.”
“Thì gọi điện cho tài xế.”
“Tập đoàn Bách Phong cũng chú trọng việc quan tâm mang tính nhân văn.” Anh lắc lư đồng hồ, hiện giờ là một giờ rưỡi rạng sáng.
Phó Giai Hi nhìn thấu mà không nói. Thư ký, tài xế và vệ sĩ của anh luôn chờ đợi mệnh lệnh suốt 24/24, trước kia dù tăng ca đến ba bốn giờ, tài xế vẫn sẽ tuân thủ chức trách một cách nghiêm ngặt, đỗ xe chờ dưới lầu tập đoàn.
Thôi, anh muốn ở lại thì cứ ở lại đi.
Sau khi truyền nước, triệu chứng bệnh đã dần dần biến mất, lúc này Phó Giai Hi đã khỏe hơn nhiều.
“Vừa hay, có mấy vấn đề tôi muốn hỏi anh.”
Nhạc Cận Thành không thể tin nổi: “Chẳng lẽ đến tận bây giờ em vẫn suy nghĩ công việc?”
“Việc tính toán chi phí và tỷ lệ lợi nhuận trên tài sản có cần đối chiếu với dữ liệu trong quá khứ không? Nếu phản ánh chuyện này trong đề án thì có phải là quá rườm rà không?” Phó Giai Hi chống khuỷu tay để tiện đối diện với anh, sắc mặt suy yếu nhưng ánh mắt rất chuyên chú.
Nhạc Cận Thành nhíu mày nhắc nhở: “Em đang bị bệnh.”
“Tôi chỉ bị chóng mặt, không ảnh hưởng đến khả năng phát âm.”
“Tôi có phải là bên mời thầu đâu, không giải đáp được.”
Phó Giai Hi vẫn không chịu buông tha: “Sao lại không phải? Bên mời thầu lớn nhất thành phố Vân Tân này là anh mà, tự tin lên.”
Nhạc Cận Thành muốn cười, rõ ràng không phải là nịnh hót nhưng lại khiến anh sung sướng.
Phó Giai Hi cứ nghĩ anh sẽ cãi nhau với mình, đành phải bỏ qua: “Bây giờ tôi không có sức, hôm sau hẵng cãi nhau được không.”
Vừa hợp ý anh, Nhạc Cận Thành đi đến bên giường, chỉnh lại chăn mà cô không đắp kín: “Ừ, chừa sức lực để mai cãi nhau.”
Phó Giai Hi nhắm mắt lại, nước thuốc nhỏ từng giọt từng giọt thay thế đồng hồ tính giờ.
Nhạc Cận Thành ngồi về sofa, chuẩn bị ngủ tạm ở đây một đêm.
Phó Giai Hi bất chợt mở mắt: “Nếu bây giờ tôi nghỉ ngơi đàng hoàng thì ngày mai, anh có thể chỉ bảo tôi không?”
Nhạc Cận Thành cạn lời: “Em giả vờ ngủ hả?”
Phó Giai Hi không trả lời. Nhạc Cận Thành bất đắc dĩ, đúng là lươn chúa.
“Em mau ngủ đi, phải ngủ thật mới được.”
Phó Giai Hi lập tức nhắm mắt, tay phải thò ra khỏi chăn làm dấu OK.
Bầu không khí yên tĩnh kéo dài nửa phút, ngay khi Nhạc Cận Thành sắp sửa chợp mắt thì bỗng nghe thấy tiếng vang. Anh mở mắt ra lập tức can ngăn: “Em định làm gì?”
Phó Giai Hi đang định cố gắng ngồi dậy, vẻ mặt xấu hổ: “Không phải tôi giả vờ ngủ… Tôi muốn… đi vệ sinh.”
Nhạc Cận Thành nhất thời im lặng.
Phó Giai Hi đầu nặng chân nhẹ, đứng không vững cần người đỡ: “Làm phiền anh gọi bác sĩ giúp tôi.”
Nhạc Cận Thành nói: “Bác sĩ trực ban đêm nay là nam.”
“Vậy thì gọi hộ lý.”
“Nửa đêm về sáng tôi đi đâu tìm hộ lý?”
Phó Giai Hi xoắn xuýt một lát rồi quyết định: “Gọi điều dưỡng đi, nhờ họ giúp đỡ là nhanh nhất.”
Khi cô nói chuyện, Nhạc Cận Thành đã đi đến bên giường. Trong lúc cô chưa kịp hoàn hồn, thân thể bỗng nhiên bay lên, bị anh bế lên từ trên giường.
“Chẳng lẽ tôi là không khí?” Anh buông mi, bình tĩnh nói: “Làm vậy mới là nhanh nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.