Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 8:
Giảo Xuân Bính
09/09/2024
Phó Giai Hi không nộp giấy khám bệnh của bác sĩ.
Thứ hai, cô đến công ty đi làm chấm công đúng giờ.
Cũng không biết tại sao, thời gian thay đổi, bây giờ chỉ xin nghỉ bệnh bình thường mà lại cảm thấy tội lỗi.
Đến công ty, các đồng nghiệp đã trò chuyện rôm rả: “Chào buổi sáng, chị Giai Hi.”
“Chào buổi sáng.”
“Chị nghe tin gì chưa?”
“Tin gì?”
“Có một lãnh đạo mới đến công ty.” Ánh mắt đồng nghiệp tràn đầy mong chờ: “Trẻ măng luôn, là đàn ông, nghe đồn là chủ tịch công ty mình đào được từ Chứng khoán Minh Tín, thay thế chức vụ của tổng giám đốc Lâm.”
“Đó là lãnh đạo trực tiếp của chúng ta hả?”
“À đúng.”
Phó Giai Hi rất bình tĩnh, cấp trên đổi thành ai thì vẫn phải nghe lệnh làm việc, dự án trong tay vẫn phải thực hiện.
Không lâu sau, hành chính thông báo chín giờ đi họp.
Tuy rằng Trường Địch là một công ty mới, quy mô không lớn nhưng thiết lập các ban ngành chức năng lại rất hợp lý, chế độ điều lệ nên có cũng rất hoàn thiện. Trong số các nhân viên công ty, tuổi tác của Phó Giai Hi không nhỏ nhưng sắp xếp chỗ ngồi theo tư lịch, cô chỉ ngồi dãy cuối cùng.
Nhìn các thanh niên trẻ tuổi hơn mình nhưng các phương diện đều nổi bật xuất sắc, Phó Giai Hi cũng sẽ ngẩn người buồn bã.
Nếu năm xưa…
Thôi, trên đời này không có chữ nếu, mệnh đề giả sẽ chỉ khiến người ta sầu não hơn mà thôi.
Các lãnh đạo bước vào phòng họp đúng giờ, Phó Giai Hi đang cúi đầu trả lời tin nhắn, vẫn là đồng nghiệp đẩy cánh tay của cô: “Quả nhiên là trẻ tuổi, hơi bị bảnh trai đấy nhé.”
Lúc này Phó Giai Hi mới ngẩng đầu lên, khoảnh khắc ấy, cô còn tưởng mình nhìn nhầm.
Sau lời dạo đầu khách sáo, lãnh đạo mới phát biểu.
“Chào mọi người, tôi là Tần Hòa, rất vui vì được gia nhập vào Chứng khoán Trường Địch, rất vinh hạnh sẽ được kề vai chiến đấu, cùng nhau tiến bộ với quý vị.”
Dứt lời, Tần Hòa đưa mắt nhìn tất cả nhân viên tham gia cuộc họp. Anh ấy vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, thái độ ôn hòa dễ gần, tràn đầy năng lượng. Khi nhìn thấy Phó Giai Hi, ánh mắt của anh ấy trở nên ấm áp hơn vì được gặp lại bạn cũ.
Lúc này, Phó Giai Hi mới xác nhận mình không nhận nhầm người.
Năm hai đại học, khi làm đề tài nghiên cứu, Tần Hòa là đàn anh mà giảng viên hướng dẫn ủy nhiệm giúp đỡ cô hoàn thành nghiên cứu, hơn nữa còn tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp. Sau này Tần Hòa thi Thạc sĩ ở Bắc Kinh, sau đó lại ra nước ngoài du học hai năm, từng làm việc trong công ty đầu tư Wall Street, ai ai cũng khen ngợi, được coi là đàn anh thần tiên số một, số hai của khóa họ.
“Sau khi ra nước ngoài, anh bận việc học nên ít liên lạc với các em hơn. Sau này anh đổi điện thoại, đến khi đăng nhập vào nhóm chat thì mới hay tin em cưới chồng sớm.” Trong thời gian nghỉ trưa ăn cơm, Tần Hòa tìm Phó Giai Hi ôn chuyện cũ.
Phó Giai Hi nói: “Đàn anh, anh đừng cảm thấy có lỗi.”
“Hửm?”
“Cho dù anh không gửi tiền mừng cưới cho em thì cũng không sao đâu.” Phó Giai Hi nói đùa.
Tần Hòa cười nói: “Vâng vâng vâng, anh tiếc nuối lắm, ba ngày ăn không ngon ấy chứ.”
Có thể thấy được, anh ấy đang cẩn thận lảng tránh một số đề tài. Nhưng Phó Giai Hi lại chủ động nhắc chuyện cũ với thái độ hào phóng, tự nhiên: “Không sao, lần sau em cưới chồng, anh bù thêm cho em là được.”
Tần Hòa hùa theo đầy thiện ý: “Được, em xứng đáng với một bao lì xì bự hơn.”
Phó Giai Hi rất bình thản: “Sống tốt mỗi ngày quan trọng hơn.”
Tần Hòa cũng cảm khái: “Anh thật sự không ngờ em sẽ cưới chồng sớm vậy. Trình độ chuyên môn của em cao, quan điểm khi làm nghiên cứu khoa học và luận văn cũng rất sáng suốt, trong cuộc thi thách đấu khóa đó tổ chức ở Thâm Quyến, biểu hiện của em thật sự rất xuất sắc.”
Phó Giai Hi hơi hoảng hốt, đó đã là chuyện xảy ra từ rất lâu trước kia.
“Có phải em nên nâng ly cảm ơn sự thưởng thức của lãnh đạo không nhỉ?” Cô mỉm cười che giấu cảm xúc, khiến tâm trạng dần dần thoải mái hơn.
“Lãnh đạo gì chứ, anh sẽ mãi là đàn anh của em.” Ly nước của hai người cụng nhẹ vào nhau, Tần Hòa nói: “Chúc cho cuộc trùng phùng và tình bạn giữa chúng ta, cũng chúc phúc em sẽ càng ngày càng tốt, thật lòng đấy, đàn em Phó.”
Hai tuần này là đoạn thời gian mà trạng thái của Phó Giai Hi cực kỳ tốt.
Tràn đầy tinh lực, hy vọng rất nhiều vào tương lai.
Ngoại trừ nguyên nhân đã quen nhau từ lâu, Tần Hòa thật sự là một đối tác cực kỳ chuyên nghiệp, nhất là kiến thức làm việc ở nước ngoài mấy năm của anh có thể bù đắp tầm nhìn và điểm mù kiến thức mà Phó Giai Hi thiếu sót trong mấy năm qua.
Nhiệm vụ then chốt nhất lúc này là hội đấu thầu của công ty khai thác bạc Kim Vân, đồng thời cũng là dự án đầu tiên mà Tần Hòa phụ trách sau khi nhậm chức.
Phó Giai Hi đưa ra bản dự thảo thứ ba của hồ sơ đấu thầu của mình trong cuộc họp để nghiên cứu thảo luận, liên tục xem xét lại và chỉnh sửa, sắp xếp suy nghĩ của mình.
Ban ngày, cô phải dốc hết sức lực vào công việc, buổi tối lại phải đọc sách, làm bài tập thủ công cùng Nhạc Gia Nhất, trả lời tin nhắn công việc đã tích lũy suốt một ngày trong nhóm chat bộ phận, ăn mặc ở đi lại chuyện gì cũng phải bận tâm.
Phó Giai Hi cứ như một động cơ hoạt động đến nỗi sắp bắn ra tia lửa. Nhưng khi đêm khuya thanh vắng, thân thể mỏi mệt đến cực hạn lại khó có thể bình tĩnh. Cô ngồi trong phòng khách một mình, ngắm những vì sao tô điểm trên màn đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời lơ lửng trên bầu trời thành phố, tâm trạng bối rối mờ mịt, tim gan như trống trơn.
Chiều thứ năm, sắp đến giờ tan tầm mới kết thúc cuộc họp.
“Giai Hi.” Tần Hòa gọi cô lại.
“Tối nay tăng ca à?” Phó Giai Hi ngầm hiểu: “Không sao đâu, để em thu xếp lại công việc gia đình trước đã.”
Tần Hòa khẽ vỗ lên trán mình: “Anh phải tự ngẫm lại cái đã.”
“Gì vậy?” Phó Giai Hi ngẩng đầu lên từ đống tài liệu chồng chất như núi.
“Anh đã biến thành một kẻ đáng ghét.”
Phó Giai Hi bật cười, cũng nói đùa: “Không đâu, phải nói là em có sự tự giác của nô lệ tư bản.”
“Làm giàu nhờ sự lao động của mình, rất vinh quang.” Tần Hòa nói: “Hôm nay không tăng ca, ngày mai nghỉ một ngày. Hẹn cả Bạch Đóa nữa, chúng ta ra ngoài chơi một ngày.”
Phó Giai Hi kinh ngạc cầm văn kiện: “Nhưng… Nhưng chưa hoàn thành công việc mà.”
“Ở công ty thì đúng là phải đặt công việc lên hàng đầu, nhưng đồng thời anh cũng là đàn anh của các em.” Tần Hòa nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Đàn anh hy vọng các em kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, đừng bỏ qua bạn bè và người thân trong cuộc sống của mình.”
…
Thứ sáu, lưu lượng khách của trung tâm giải trí vẫn ổn định như mọi khi, trải nghiệm vui chơi rất tuyệt vời.
Bạch Đóa dẫn theo bạn trai của mình, Phó Giai Hi dẫn Nhạc Gia Nhất đi cùng, bắt đầu một ngày thoải mái sung sướng.
Bạn trai của Bạch Đóa tên là Tiểu Triệu, sở thích là chăm con nít, chăm sóc Gia Nhất rất chu đáo.
Tần Hòa nói: “Chàng trai này được đấy, các em cũng sắp có tin vui rồi nhỉ? Chừng nào tổ chức tiệc cưới thì phải báo với anh đấy nhé.”
Bạch Đóa nói: “Anh yên tâm, chắc chắn em sẽ cho anh cơ hội gửi tiền mừng cưới.”
Tần Hòa cười nói: “Em vẫn y hệt hồi học đại học, nghịch ngợm lanh lợi.”
Bạn trai Tiểu Triệu tò mò: “Hồi học đại học, cô ấy trông thế nào vậy ạ?”
“Em muốn uống nước trái cây.” Bạch Đóa vội ra lệnh: “Anh đi mua cho em.”
Tiểu Triệu lập tức nghe lời, chậm rãi chạy về phía xe bán hàng được gắn đầy bong bóng trái tim màu hồng.
Chờ anh ta chạy ra xa, Bạch Đóa mới “suỵt” một tiếng: “Đàn anh, đừng vạch trần quá khứ đen tối của em nhé, em mời anh uống trà sữa.”
Tần Hòa vươn hai ngón tay, nghiêm mặt nói: “Hai ly.”
“OK.”
Tần Hòa nhìn Phó Giai Hi đang chụp ảnh cho Nhạc Gia Nhất ở cách đó không xa, hai mẹ con đều rất xinh đẹp, tiện tay chụp một tấm ảnh cũng có khung cảnh ấm áp.
“Một mình Giai Hi chăm con thật không dễ dàng.” Tần Hòa hỏi: “Ba thằng bé đâu?”
“Làm công ở Myanmar.”
“Lúc hai người chia tay, người cha không đòi quyền nuôi con à?”
“Có đòi được đâu.” Bạch Đóa nói: “Chồng cũ của cô ấy bị khuyết tật.”
“Ớ… Bị cụt tay cụt chân hả?”
“Bị đần.”
Cách xa vạn dặm, Bạch Đóa vẫn có thể chèn ép người này xuống bùn lầy, Tần Hòa càng cảm khái: “Giai Hi xuất sắc cỡ này, đúng là gặp phải người không chân thành. May mà cô ấy biết dừng lại kịp thời, con đường tương lai vẫn còn rất dài. Cơ mà vừa rồi em chỉ nói đùa thôi đúng không? Anh nghe bảo cha của thằng bé rất giỏi, kinh doanh công ty mà nhỉ?”
Trong lòng Bạch Đóa biết rõ, đối với vấn đề đời tư của Phó Giai Hi chỉ nói vừa đủ thôi là được. Tuy rằng không khó để nhận ra sự tò mò của Tần Hòa nhưng cô ấy vẫn đánh trống lảng: “Anh còn giỏi hơn ấy cứ, doanh nghiệp nào cũng phải giành giật.”
…
Thứ bảy, Phó Giai Hi phải đi công tác ngắn hạn, Nhạc Cận Thành chủ động đón Gia Nhất sang nhà mình.
Xe đỗ dưới lầu, Phó Giai Hi dẫn con trai ra ngoài, nói với anh một câu: “Cảm ơn.”
Nhạc Cận Thành rất bài xích thái độ xa cách khách sáo này: “Đây không phải là bàn giao công việc, đây là con trai của chúng ta.”
Anh vừa nói vừa khom lưng cài dây an toàn cho Gia Nhất, giọng nói hơi nhỏ, nghe vào tai Phó Giai Hi cứ như đang ấm ức buồn bã. Cô chỉ coi đó là ảo giác, trả lời một cách qua loa: “Ừ, bye bye.”
Nhạc Cận Thành: “…”
“Tạm biệt mẹ! Mẹ làm việc suôn sẻ nhé, con yêu mẹ!” Nhạc Gia Nhất thò đầu ra cửa xe, vẫy tay chào trông rất đáng yêu.
Phó Giai Hi mặc trang phục công sở màu trắng, mang giày cao gót làm tôn lên đôi chân vừa thẳng vừa gầy. Cô đứng trong ánh nắng ban mai, ngoảnh đầu nhìn cậu bé, mỉm cười vừa dịu dàng vừa tự tin, hào phóng tặng một nụ hôn gió: “Cảm ơn cậu chủ nhỏ của mẹ!”
Nhạc Cận Thành đứng tại chỗ, cứ như bị nụ hôn này điểm huyệt.
Nhạc Gia Nhất giơ hai tay đỡ má: “Mẹ của con đẹp ngây người luôn đúng không nè?”
Nhạc Cận Thành ngồi về ghế lái, đeo kính râm: “Ừ, ai tìm được người mẹ xinh đẹp nhường này cho con nhỉ?”
Nhạc Cận Thành trả lời giòn tan: “Ba chứ còn ai nữa!”
Nhạc Cận Thành nở nụ cười, thảo luận về kế hoạch hôm nay: “Ba con mình đi thăm bà nội trước, ăn bữa trưa ở Mãn Uyển rồi buổi chiều đi công viên vui chơi, được không?”
“Con không muốn đi công viên vui chơi nữa, hôm qua con đi rồi ạ.”
Nhạc Cận Thành phanh xe: “Hôm qua? Mẹ dẫn con đi hả?”
“Có cả chị Đóa Đóa, anh Tiểu Triệu với chú Tần nữa.” Nhạc Gia Nhất nói: “Chị Đóa Đóa mua nhiều đồ ăn cho con lắm.”
“Phải gọi là dì Đóa.” Nhạc Cận Thành sửa lại cách xưng hô của cậu bé. Anh ghét nhất là kỹ xảo lừa gạt con nít của Bạch Đóa, cứ bắt con nít gọi cô ấy là chị.
“Là chị chứ.” Nhạc Gia Nhất ăn nói ngọt ngào, EQ cao, giữ vững hình tượng cậu chủ phong lưu.
Nhạc Cận Thành bình tĩnh lái xe một lát, mới ra vẻ lơ đễnh hỏi: “Chú Tần là ai?”
“Bạn thời đại học của mẹ ạ.” Nhạc Gia Nhất hào hứng chia sẻ: “Chú Tần tốt lắm, xếp hàng mua đồ lưu niệm cho mẹ con con, vặn nắp chai cho mẹ nữa, cực kỳ lịch thiệp, giống y hệt ba.”
Lớp da bọc trên vô lăng bị lõm xuống, Nhạc Cận Thành cầm vô lăng hơi mạnh: “Còn gì nữa?”
“Con muốn chơi hầm mỏ của bảy chú lùn, mẹ không cho, nói là nguy hiểm lắm. Chú Tần rất tốt, chú ấy cũng không ngồi mà chơi với con, bế con lên cho con bay vèo vèo vèo! Để con trải nghiệm tàu siêu tốc phiên bản tay người!” Nhạc Gia Nhất kể lại một cách lưu loát.
Lớp da bọc vô lăng mãi mà không thể trở lại bình thường, lúc này đã bị lún xuống sâu hơn.
Sau khi ăn bữa trưa ở Mãn Uyển xong, Chu Tiểu Quân lại gọi Nhạc Cận Thành vào Phật đường nghe niệm kinh.
Nhạc Cận Thành không yên lòng, cứ liên tục xem điện thoại.
Chu Tiểu Quân cầm gậy gỗ du gõ lên đầu anh một phát, anh mới chợt tỉnh táo lại.
“Cháu thật là, mãi mà không thể yên ổn được.” Chu Tiểu Quân thở dài: “Ngồi trước Phật tổ thần linh mà vẫn không thể tinh lọc được cháu.”
Lòng dạ Nhạc Cận Thành sừng sững như núi, không có một chút gợn sóng hay xao động.
Nếu có thần linh thì sao anh lại đánh mất một số người, một số chuyện chứ?
Thần linh bạc đãi mình, vì sao mình phải để bụng.
Tất nhiên anh không dám nói thẳng những lời này, nếu dám nói thì không chỉ đơn giản là ăn một gậy lên đầu thôi đâu.
Chu Tiểu Quân xoay tràng hạt, vung tay lên: “Đi đi, đừng để Bồ Tát thấy cháu phiền lòng.”
Nhạc Cận Thành ra vườn trái cây, thấy Nhạc Gia Nhất đang hái đào vàng với chú quản gia Chu.
“Ba!” Nhạc Gia Nhất chạy tới, đưa cho anh một quả đào tươi mới: “Cho ba ăn trái bự nhất nè.”
Nhạc Cận Thành ngồi xổm xuống, ống quần bị kéo lên, để lộ một đoạn mắt cá chân thon gầy.
Anh không chê mà mượn tay Gia Nhất cắn một miếng lên quả đào, cổ vũ: “Ngọt lắm.”
Đôi mắt Nhạc Gia Nhất cong lên, rực rỡ như mặt trăng, giống hệt Phó Giai Hi lúc cười.
“Con có vui không?” Nhạc Cận Thành xoa mồ hôi trên trán con trai.
“Vui ạ!”
“Hôm qua đi chơi công viên vui chơi vui hơn hay là hôm nay vui hơn?”
“Cái nào cũng vui ạ!”
“Lần sau có muốn đi nữa không?”
“Dạ muốn!”
Nhạc Cận Thành dụ dỗ từng bước, hỏi tiếp: “Con muốn đi chơi với ba, hay là đi cùng anh Tiểu Triệu, hay là chú Tần kia?”
“Chơi với ba.” Lập trường của Nhạc Gia Nhất rất kiên định, trả lời không hề do dự.
“Con trai ngoan.” Nhạc Cận Thành vui mừng: “Chú Tần kia có trẻ tuổi không? Trò chuyện với mẹ có thân thiết không? Mặc quần áo trông thế nào?”
“Chú ấy trẻ tuổi, rất thân với mẹ, quần áo…” Nhạc Gia Nhất trả lời: “Cũng mặc áo khoác giống ba.”
Nhạc Cận Thành mím môi, tạm dừng một chút, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, bỗng nhiên hơi ghét bỏ.
“Vậy thì chú Tần mặc đẹp hơn hay ba mặc đẹp hơn?”
Nhạc Gia Nhất trả lời một cách công bằng: “Ai cũng đẹp hết ạ.”
“…”
Nhạc Cận Thành không hài lòng với năm chữ này: “Lại đây, ba bế con.”
Đôi mắt trong veo của Nhạc Gia Nhất nhìn anh, không hiểu anh định làm gì.
Nhạc Cận Thành nói: “Ôm ba cho chặt vào, ba cũng có thể chơi tàu lượn siêu tốc với con. Nhìn xem, có phải kiểu này không?”
Vèo.
Vèo vèo…
Vèo vèo vèo…
Nhạc Gia Nhất hơi sững sờ: “Ba ơi ba, ba xoay từ từ thôi, con hơi bị chóng mặt.”
…
Năm giờ, Phó Giai Hi về đến nhà, Nhạc Cận Thành đưa Gia Nhất về nhà đúng giờ.
Bảy giờ tối có một bữa tiệc, Tiêu Duệ đã chuẩn bị sẵn âu phục cà vạt và giày da cho anh thay, đang chờ ở nơi đó.
Trút bỏ bộ trang phục ở nhà, mặc trang phục chính thức lên người, Nhạc Cận Thành eo thon chân dài, vóc dáng cao lớn thẳng tắp.
Trên đường vào câu lạc bộ, thư ký Tiêu cẩn thận thông báo những người sẽ dự tiệc, thể hiện mức độ tiêu chuẩn với tư cách là thư ký, cuối cùng, anh ta đặc biệt nhắc nhở: “Tổng giám đốc Quan cũng có mặt, có lẽ lát nữa sẽ trò chuyện với sếp về tình hình thị trường nước ngoài của chì và kẽm.”
Theo nhu cầu xã giao, Nhạc Cận Thành đeo một tấm mặt nạ khéo léo không chút sơ hở, giao thiệp với mọi người, chuyện trò vui vẻ.
Đến giữa bữa tiệc, Tiêu Duệ nhanh chóng đi tới, vội vàng ngắt lời: “Sếp Nhạc, chị Giai Hi gọi điện.”
Nụ cười trên gương mặt Nhạc Cận Thành vụt tắt, đưa ly rượu cho Tiêu Duệ rồi đi ra vườn hoa ngoài phòng tiệc: “Giai Hi?”
Phó Giai Hi mệt mỏi khẽ nói: “Gia Nhất bị sốt, một mình tôi không biết nên xử lý thế nào, anh đến bệnh viện một chuyến đi.”
“Em đừng bối rối, tôi sẽ đến ngay, bệnh viện nào?”
Nhạc Cận Thành nhanh chân đi về phía lối ra, vừa nói vừa cởi tây trang, luồn tay vào vạt áo tháo xà cạp sau eo của áo gile để tiện lát nữa lái xe.
“Anh đừng lái xe.”
“Hửm?”
Giọng Phó Giai Hi vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng: “Ngồi tàu siêu tốc đến đây.”
Thứ hai, cô đến công ty đi làm chấm công đúng giờ.
Cũng không biết tại sao, thời gian thay đổi, bây giờ chỉ xin nghỉ bệnh bình thường mà lại cảm thấy tội lỗi.
Đến công ty, các đồng nghiệp đã trò chuyện rôm rả: “Chào buổi sáng, chị Giai Hi.”
“Chào buổi sáng.”
“Chị nghe tin gì chưa?”
“Tin gì?”
“Có một lãnh đạo mới đến công ty.” Ánh mắt đồng nghiệp tràn đầy mong chờ: “Trẻ măng luôn, là đàn ông, nghe đồn là chủ tịch công ty mình đào được từ Chứng khoán Minh Tín, thay thế chức vụ của tổng giám đốc Lâm.”
“Đó là lãnh đạo trực tiếp của chúng ta hả?”
“À đúng.”
Phó Giai Hi rất bình tĩnh, cấp trên đổi thành ai thì vẫn phải nghe lệnh làm việc, dự án trong tay vẫn phải thực hiện.
Không lâu sau, hành chính thông báo chín giờ đi họp.
Tuy rằng Trường Địch là một công ty mới, quy mô không lớn nhưng thiết lập các ban ngành chức năng lại rất hợp lý, chế độ điều lệ nên có cũng rất hoàn thiện. Trong số các nhân viên công ty, tuổi tác của Phó Giai Hi không nhỏ nhưng sắp xếp chỗ ngồi theo tư lịch, cô chỉ ngồi dãy cuối cùng.
Nhìn các thanh niên trẻ tuổi hơn mình nhưng các phương diện đều nổi bật xuất sắc, Phó Giai Hi cũng sẽ ngẩn người buồn bã.
Nếu năm xưa…
Thôi, trên đời này không có chữ nếu, mệnh đề giả sẽ chỉ khiến người ta sầu não hơn mà thôi.
Các lãnh đạo bước vào phòng họp đúng giờ, Phó Giai Hi đang cúi đầu trả lời tin nhắn, vẫn là đồng nghiệp đẩy cánh tay của cô: “Quả nhiên là trẻ tuổi, hơi bị bảnh trai đấy nhé.”
Lúc này Phó Giai Hi mới ngẩng đầu lên, khoảnh khắc ấy, cô còn tưởng mình nhìn nhầm.
Sau lời dạo đầu khách sáo, lãnh đạo mới phát biểu.
“Chào mọi người, tôi là Tần Hòa, rất vui vì được gia nhập vào Chứng khoán Trường Địch, rất vinh hạnh sẽ được kề vai chiến đấu, cùng nhau tiến bộ với quý vị.”
Dứt lời, Tần Hòa đưa mắt nhìn tất cả nhân viên tham gia cuộc họp. Anh ấy vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, thái độ ôn hòa dễ gần, tràn đầy năng lượng. Khi nhìn thấy Phó Giai Hi, ánh mắt của anh ấy trở nên ấm áp hơn vì được gặp lại bạn cũ.
Lúc này, Phó Giai Hi mới xác nhận mình không nhận nhầm người.
Năm hai đại học, khi làm đề tài nghiên cứu, Tần Hòa là đàn anh mà giảng viên hướng dẫn ủy nhiệm giúp đỡ cô hoàn thành nghiên cứu, hơn nữa còn tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp. Sau này Tần Hòa thi Thạc sĩ ở Bắc Kinh, sau đó lại ra nước ngoài du học hai năm, từng làm việc trong công ty đầu tư Wall Street, ai ai cũng khen ngợi, được coi là đàn anh thần tiên số một, số hai của khóa họ.
“Sau khi ra nước ngoài, anh bận việc học nên ít liên lạc với các em hơn. Sau này anh đổi điện thoại, đến khi đăng nhập vào nhóm chat thì mới hay tin em cưới chồng sớm.” Trong thời gian nghỉ trưa ăn cơm, Tần Hòa tìm Phó Giai Hi ôn chuyện cũ.
Phó Giai Hi nói: “Đàn anh, anh đừng cảm thấy có lỗi.”
“Hửm?”
“Cho dù anh không gửi tiền mừng cưới cho em thì cũng không sao đâu.” Phó Giai Hi nói đùa.
Tần Hòa cười nói: “Vâng vâng vâng, anh tiếc nuối lắm, ba ngày ăn không ngon ấy chứ.”
Có thể thấy được, anh ấy đang cẩn thận lảng tránh một số đề tài. Nhưng Phó Giai Hi lại chủ động nhắc chuyện cũ với thái độ hào phóng, tự nhiên: “Không sao, lần sau em cưới chồng, anh bù thêm cho em là được.”
Tần Hòa hùa theo đầy thiện ý: “Được, em xứng đáng với một bao lì xì bự hơn.”
Phó Giai Hi rất bình thản: “Sống tốt mỗi ngày quan trọng hơn.”
Tần Hòa cũng cảm khái: “Anh thật sự không ngờ em sẽ cưới chồng sớm vậy. Trình độ chuyên môn của em cao, quan điểm khi làm nghiên cứu khoa học và luận văn cũng rất sáng suốt, trong cuộc thi thách đấu khóa đó tổ chức ở Thâm Quyến, biểu hiện của em thật sự rất xuất sắc.”
Phó Giai Hi hơi hoảng hốt, đó đã là chuyện xảy ra từ rất lâu trước kia.
“Có phải em nên nâng ly cảm ơn sự thưởng thức của lãnh đạo không nhỉ?” Cô mỉm cười che giấu cảm xúc, khiến tâm trạng dần dần thoải mái hơn.
“Lãnh đạo gì chứ, anh sẽ mãi là đàn anh của em.” Ly nước của hai người cụng nhẹ vào nhau, Tần Hòa nói: “Chúc cho cuộc trùng phùng và tình bạn giữa chúng ta, cũng chúc phúc em sẽ càng ngày càng tốt, thật lòng đấy, đàn em Phó.”
Hai tuần này là đoạn thời gian mà trạng thái của Phó Giai Hi cực kỳ tốt.
Tràn đầy tinh lực, hy vọng rất nhiều vào tương lai.
Ngoại trừ nguyên nhân đã quen nhau từ lâu, Tần Hòa thật sự là một đối tác cực kỳ chuyên nghiệp, nhất là kiến thức làm việc ở nước ngoài mấy năm của anh có thể bù đắp tầm nhìn và điểm mù kiến thức mà Phó Giai Hi thiếu sót trong mấy năm qua.
Nhiệm vụ then chốt nhất lúc này là hội đấu thầu của công ty khai thác bạc Kim Vân, đồng thời cũng là dự án đầu tiên mà Tần Hòa phụ trách sau khi nhậm chức.
Phó Giai Hi đưa ra bản dự thảo thứ ba của hồ sơ đấu thầu của mình trong cuộc họp để nghiên cứu thảo luận, liên tục xem xét lại và chỉnh sửa, sắp xếp suy nghĩ của mình.
Ban ngày, cô phải dốc hết sức lực vào công việc, buổi tối lại phải đọc sách, làm bài tập thủ công cùng Nhạc Gia Nhất, trả lời tin nhắn công việc đã tích lũy suốt một ngày trong nhóm chat bộ phận, ăn mặc ở đi lại chuyện gì cũng phải bận tâm.
Phó Giai Hi cứ như một động cơ hoạt động đến nỗi sắp bắn ra tia lửa. Nhưng khi đêm khuya thanh vắng, thân thể mỏi mệt đến cực hạn lại khó có thể bình tĩnh. Cô ngồi trong phòng khách một mình, ngắm những vì sao tô điểm trên màn đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời lơ lửng trên bầu trời thành phố, tâm trạng bối rối mờ mịt, tim gan như trống trơn.
Chiều thứ năm, sắp đến giờ tan tầm mới kết thúc cuộc họp.
“Giai Hi.” Tần Hòa gọi cô lại.
“Tối nay tăng ca à?” Phó Giai Hi ngầm hiểu: “Không sao đâu, để em thu xếp lại công việc gia đình trước đã.”
Tần Hòa khẽ vỗ lên trán mình: “Anh phải tự ngẫm lại cái đã.”
“Gì vậy?” Phó Giai Hi ngẩng đầu lên từ đống tài liệu chồng chất như núi.
“Anh đã biến thành một kẻ đáng ghét.”
Phó Giai Hi bật cười, cũng nói đùa: “Không đâu, phải nói là em có sự tự giác của nô lệ tư bản.”
“Làm giàu nhờ sự lao động của mình, rất vinh quang.” Tần Hòa nói: “Hôm nay không tăng ca, ngày mai nghỉ một ngày. Hẹn cả Bạch Đóa nữa, chúng ta ra ngoài chơi một ngày.”
Phó Giai Hi kinh ngạc cầm văn kiện: “Nhưng… Nhưng chưa hoàn thành công việc mà.”
“Ở công ty thì đúng là phải đặt công việc lên hàng đầu, nhưng đồng thời anh cũng là đàn anh của các em.” Tần Hòa nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Đàn anh hy vọng các em kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, đừng bỏ qua bạn bè và người thân trong cuộc sống của mình.”
…
Thứ sáu, lưu lượng khách của trung tâm giải trí vẫn ổn định như mọi khi, trải nghiệm vui chơi rất tuyệt vời.
Bạch Đóa dẫn theo bạn trai của mình, Phó Giai Hi dẫn Nhạc Gia Nhất đi cùng, bắt đầu một ngày thoải mái sung sướng.
Bạn trai của Bạch Đóa tên là Tiểu Triệu, sở thích là chăm con nít, chăm sóc Gia Nhất rất chu đáo.
Tần Hòa nói: “Chàng trai này được đấy, các em cũng sắp có tin vui rồi nhỉ? Chừng nào tổ chức tiệc cưới thì phải báo với anh đấy nhé.”
Bạch Đóa nói: “Anh yên tâm, chắc chắn em sẽ cho anh cơ hội gửi tiền mừng cưới.”
Tần Hòa cười nói: “Em vẫn y hệt hồi học đại học, nghịch ngợm lanh lợi.”
Bạn trai Tiểu Triệu tò mò: “Hồi học đại học, cô ấy trông thế nào vậy ạ?”
“Em muốn uống nước trái cây.” Bạch Đóa vội ra lệnh: “Anh đi mua cho em.”
Tiểu Triệu lập tức nghe lời, chậm rãi chạy về phía xe bán hàng được gắn đầy bong bóng trái tim màu hồng.
Chờ anh ta chạy ra xa, Bạch Đóa mới “suỵt” một tiếng: “Đàn anh, đừng vạch trần quá khứ đen tối của em nhé, em mời anh uống trà sữa.”
Tần Hòa vươn hai ngón tay, nghiêm mặt nói: “Hai ly.”
“OK.”
Tần Hòa nhìn Phó Giai Hi đang chụp ảnh cho Nhạc Gia Nhất ở cách đó không xa, hai mẹ con đều rất xinh đẹp, tiện tay chụp một tấm ảnh cũng có khung cảnh ấm áp.
“Một mình Giai Hi chăm con thật không dễ dàng.” Tần Hòa hỏi: “Ba thằng bé đâu?”
“Làm công ở Myanmar.”
“Lúc hai người chia tay, người cha không đòi quyền nuôi con à?”
“Có đòi được đâu.” Bạch Đóa nói: “Chồng cũ của cô ấy bị khuyết tật.”
“Ớ… Bị cụt tay cụt chân hả?”
“Bị đần.”
Cách xa vạn dặm, Bạch Đóa vẫn có thể chèn ép người này xuống bùn lầy, Tần Hòa càng cảm khái: “Giai Hi xuất sắc cỡ này, đúng là gặp phải người không chân thành. May mà cô ấy biết dừng lại kịp thời, con đường tương lai vẫn còn rất dài. Cơ mà vừa rồi em chỉ nói đùa thôi đúng không? Anh nghe bảo cha của thằng bé rất giỏi, kinh doanh công ty mà nhỉ?”
Trong lòng Bạch Đóa biết rõ, đối với vấn đề đời tư của Phó Giai Hi chỉ nói vừa đủ thôi là được. Tuy rằng không khó để nhận ra sự tò mò của Tần Hòa nhưng cô ấy vẫn đánh trống lảng: “Anh còn giỏi hơn ấy cứ, doanh nghiệp nào cũng phải giành giật.”
…
Thứ bảy, Phó Giai Hi phải đi công tác ngắn hạn, Nhạc Cận Thành chủ động đón Gia Nhất sang nhà mình.
Xe đỗ dưới lầu, Phó Giai Hi dẫn con trai ra ngoài, nói với anh một câu: “Cảm ơn.”
Nhạc Cận Thành rất bài xích thái độ xa cách khách sáo này: “Đây không phải là bàn giao công việc, đây là con trai của chúng ta.”
Anh vừa nói vừa khom lưng cài dây an toàn cho Gia Nhất, giọng nói hơi nhỏ, nghe vào tai Phó Giai Hi cứ như đang ấm ức buồn bã. Cô chỉ coi đó là ảo giác, trả lời một cách qua loa: “Ừ, bye bye.”
Nhạc Cận Thành: “…”
“Tạm biệt mẹ! Mẹ làm việc suôn sẻ nhé, con yêu mẹ!” Nhạc Gia Nhất thò đầu ra cửa xe, vẫy tay chào trông rất đáng yêu.
Phó Giai Hi mặc trang phục công sở màu trắng, mang giày cao gót làm tôn lên đôi chân vừa thẳng vừa gầy. Cô đứng trong ánh nắng ban mai, ngoảnh đầu nhìn cậu bé, mỉm cười vừa dịu dàng vừa tự tin, hào phóng tặng một nụ hôn gió: “Cảm ơn cậu chủ nhỏ của mẹ!”
Nhạc Cận Thành đứng tại chỗ, cứ như bị nụ hôn này điểm huyệt.
Nhạc Gia Nhất giơ hai tay đỡ má: “Mẹ của con đẹp ngây người luôn đúng không nè?”
Nhạc Cận Thành ngồi về ghế lái, đeo kính râm: “Ừ, ai tìm được người mẹ xinh đẹp nhường này cho con nhỉ?”
Nhạc Cận Thành trả lời giòn tan: “Ba chứ còn ai nữa!”
Nhạc Cận Thành nở nụ cười, thảo luận về kế hoạch hôm nay: “Ba con mình đi thăm bà nội trước, ăn bữa trưa ở Mãn Uyển rồi buổi chiều đi công viên vui chơi, được không?”
“Con không muốn đi công viên vui chơi nữa, hôm qua con đi rồi ạ.”
Nhạc Cận Thành phanh xe: “Hôm qua? Mẹ dẫn con đi hả?”
“Có cả chị Đóa Đóa, anh Tiểu Triệu với chú Tần nữa.” Nhạc Gia Nhất nói: “Chị Đóa Đóa mua nhiều đồ ăn cho con lắm.”
“Phải gọi là dì Đóa.” Nhạc Cận Thành sửa lại cách xưng hô của cậu bé. Anh ghét nhất là kỹ xảo lừa gạt con nít của Bạch Đóa, cứ bắt con nít gọi cô ấy là chị.
“Là chị chứ.” Nhạc Gia Nhất ăn nói ngọt ngào, EQ cao, giữ vững hình tượng cậu chủ phong lưu.
Nhạc Cận Thành bình tĩnh lái xe một lát, mới ra vẻ lơ đễnh hỏi: “Chú Tần là ai?”
“Bạn thời đại học của mẹ ạ.” Nhạc Gia Nhất hào hứng chia sẻ: “Chú Tần tốt lắm, xếp hàng mua đồ lưu niệm cho mẹ con con, vặn nắp chai cho mẹ nữa, cực kỳ lịch thiệp, giống y hệt ba.”
Lớp da bọc trên vô lăng bị lõm xuống, Nhạc Cận Thành cầm vô lăng hơi mạnh: “Còn gì nữa?”
“Con muốn chơi hầm mỏ của bảy chú lùn, mẹ không cho, nói là nguy hiểm lắm. Chú Tần rất tốt, chú ấy cũng không ngồi mà chơi với con, bế con lên cho con bay vèo vèo vèo! Để con trải nghiệm tàu siêu tốc phiên bản tay người!” Nhạc Gia Nhất kể lại một cách lưu loát.
Lớp da bọc vô lăng mãi mà không thể trở lại bình thường, lúc này đã bị lún xuống sâu hơn.
Sau khi ăn bữa trưa ở Mãn Uyển xong, Chu Tiểu Quân lại gọi Nhạc Cận Thành vào Phật đường nghe niệm kinh.
Nhạc Cận Thành không yên lòng, cứ liên tục xem điện thoại.
Chu Tiểu Quân cầm gậy gỗ du gõ lên đầu anh một phát, anh mới chợt tỉnh táo lại.
“Cháu thật là, mãi mà không thể yên ổn được.” Chu Tiểu Quân thở dài: “Ngồi trước Phật tổ thần linh mà vẫn không thể tinh lọc được cháu.”
Lòng dạ Nhạc Cận Thành sừng sững như núi, không có một chút gợn sóng hay xao động.
Nếu có thần linh thì sao anh lại đánh mất một số người, một số chuyện chứ?
Thần linh bạc đãi mình, vì sao mình phải để bụng.
Tất nhiên anh không dám nói thẳng những lời này, nếu dám nói thì không chỉ đơn giản là ăn một gậy lên đầu thôi đâu.
Chu Tiểu Quân xoay tràng hạt, vung tay lên: “Đi đi, đừng để Bồ Tát thấy cháu phiền lòng.”
Nhạc Cận Thành ra vườn trái cây, thấy Nhạc Gia Nhất đang hái đào vàng với chú quản gia Chu.
“Ba!” Nhạc Gia Nhất chạy tới, đưa cho anh một quả đào tươi mới: “Cho ba ăn trái bự nhất nè.”
Nhạc Cận Thành ngồi xổm xuống, ống quần bị kéo lên, để lộ một đoạn mắt cá chân thon gầy.
Anh không chê mà mượn tay Gia Nhất cắn một miếng lên quả đào, cổ vũ: “Ngọt lắm.”
Đôi mắt Nhạc Gia Nhất cong lên, rực rỡ như mặt trăng, giống hệt Phó Giai Hi lúc cười.
“Con có vui không?” Nhạc Cận Thành xoa mồ hôi trên trán con trai.
“Vui ạ!”
“Hôm qua đi chơi công viên vui chơi vui hơn hay là hôm nay vui hơn?”
“Cái nào cũng vui ạ!”
“Lần sau có muốn đi nữa không?”
“Dạ muốn!”
Nhạc Cận Thành dụ dỗ từng bước, hỏi tiếp: “Con muốn đi chơi với ba, hay là đi cùng anh Tiểu Triệu, hay là chú Tần kia?”
“Chơi với ba.” Lập trường của Nhạc Gia Nhất rất kiên định, trả lời không hề do dự.
“Con trai ngoan.” Nhạc Cận Thành vui mừng: “Chú Tần kia có trẻ tuổi không? Trò chuyện với mẹ có thân thiết không? Mặc quần áo trông thế nào?”
“Chú ấy trẻ tuổi, rất thân với mẹ, quần áo…” Nhạc Gia Nhất trả lời: “Cũng mặc áo khoác giống ba.”
Nhạc Cận Thành mím môi, tạm dừng một chút, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, bỗng nhiên hơi ghét bỏ.
“Vậy thì chú Tần mặc đẹp hơn hay ba mặc đẹp hơn?”
Nhạc Gia Nhất trả lời một cách công bằng: “Ai cũng đẹp hết ạ.”
“…”
Nhạc Cận Thành không hài lòng với năm chữ này: “Lại đây, ba bế con.”
Đôi mắt trong veo của Nhạc Gia Nhất nhìn anh, không hiểu anh định làm gì.
Nhạc Cận Thành nói: “Ôm ba cho chặt vào, ba cũng có thể chơi tàu lượn siêu tốc với con. Nhìn xem, có phải kiểu này không?”
Vèo.
Vèo vèo…
Vèo vèo vèo…
Nhạc Gia Nhất hơi sững sờ: “Ba ơi ba, ba xoay từ từ thôi, con hơi bị chóng mặt.”
…
Năm giờ, Phó Giai Hi về đến nhà, Nhạc Cận Thành đưa Gia Nhất về nhà đúng giờ.
Bảy giờ tối có một bữa tiệc, Tiêu Duệ đã chuẩn bị sẵn âu phục cà vạt và giày da cho anh thay, đang chờ ở nơi đó.
Trút bỏ bộ trang phục ở nhà, mặc trang phục chính thức lên người, Nhạc Cận Thành eo thon chân dài, vóc dáng cao lớn thẳng tắp.
Trên đường vào câu lạc bộ, thư ký Tiêu cẩn thận thông báo những người sẽ dự tiệc, thể hiện mức độ tiêu chuẩn với tư cách là thư ký, cuối cùng, anh ta đặc biệt nhắc nhở: “Tổng giám đốc Quan cũng có mặt, có lẽ lát nữa sẽ trò chuyện với sếp về tình hình thị trường nước ngoài của chì và kẽm.”
Theo nhu cầu xã giao, Nhạc Cận Thành đeo một tấm mặt nạ khéo léo không chút sơ hở, giao thiệp với mọi người, chuyện trò vui vẻ.
Đến giữa bữa tiệc, Tiêu Duệ nhanh chóng đi tới, vội vàng ngắt lời: “Sếp Nhạc, chị Giai Hi gọi điện.”
Nụ cười trên gương mặt Nhạc Cận Thành vụt tắt, đưa ly rượu cho Tiêu Duệ rồi đi ra vườn hoa ngoài phòng tiệc: “Giai Hi?”
Phó Giai Hi mệt mỏi khẽ nói: “Gia Nhất bị sốt, một mình tôi không biết nên xử lý thế nào, anh đến bệnh viện một chuyến đi.”
“Em đừng bối rối, tôi sẽ đến ngay, bệnh viện nào?”
Nhạc Cận Thành nhanh chân đi về phía lối ra, vừa nói vừa cởi tây trang, luồn tay vào vạt áo tháo xà cạp sau eo của áo gile để tiện lát nữa lái xe.
“Anh đừng lái xe.”
“Hửm?”
Giọng Phó Giai Hi vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng: “Ngồi tàu siêu tốc đến đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.