Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 136: Anh cho là tôi nguyện ý trơ mặt ra ở đây bán rẻ tiếng cười sao
Chiêu Tài Tiến Bảo
02/10/2021
Triệu Mịch Thanh không nói chuyện.
Thượng Điền hơi nghiêng đầu, giọng điệu trêu chọc nói: "Nhưng, gần đây không thấy đeo, lẽ nào xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng Lương Hạnh bối rối, theo bản năng dời tầm mắt đi, làm bộ không chút để ý nhìn về phía phía khác.
Nhưng Triệu Mịch Thanh lại không có gì khác thường, thản nhiên giơ ngón tay thon dài lên nhìn, mỉm cười: “Chuyện của tôi và vợ không cần Thượng tổng quan tâm, chỉ là đặt làm một đôi mới, còn chưa lấy về, nhìn cũng đẹp lắm, hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho Thượng tổng, hẹn trước cũng tốt."
Lương Hạnh mím môi, cười lạnh trong lòng.
Thật sự là nói dối rất nghiêm túc à, mặt không đỏ tim không đập loạn.
Thượng Điền liếc Lương Hạnh, sau đó nhìn anh, cười hàm ý nói: "Thứ như nhẫn kết hôn, có lẽ bây giờ tôi vẫn chưa cần dùng, tôi nghĩ người giữ mình trong sạch như Triệu tổng, tình cảm với vợ nhất định rất tốt."
"Vẫn ổn." Triệu Mịch Thanh đứng ở đó, người thẳng tắp, ánh mắt thâm thúy, giống như không muốn nhiều lời, tuy chỉ là hai chữ đơn giản, lại mang theo một chút cưng chiều rất rõ ràng
Lương Hạnh giật mình, nhất thời sợ hãi nhìn anh.
Thượng Điền nhìn về phía cô, giống như giật mình nhớ tới đến cái gì, giọng điệu nói chuyện vừa có chút xin lỗi: “Xin lỗi, cô Lương, cô không sao chứ."
Mọi người ở đây đều biết cô vừa li hôn, đột nhiên nói đến chuyện vợ chồng ân ái, tự nhiên là hơi không lễ phép.
Lương Hạnh đột nhiên thanh tỉnh, cười yếu ớt, ánh mắt nhìn Triệu Mịch Thanh đầy ẩn ý: “Tôi không sao, nhưng, Triệu tổng là người đàn ông tốt như vậy, thật là làm cho người khác cực kỳ hâm mộ bà Triệu, còn có thể bảo vệ cô ấy tốt như vậy, trên mạng một chút tin tức cũng không có."
Anh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy lại chuyên chú, nụ cười nhẹ trên gương mặt, tiếng nói cũng rất nhẹ, nhưng mỗi chữ đều rất rõ: “Chồng của quản lý Lương cũng rất đáng để người khác hâm mộ, có thể để cô bảo vệ tốt như vậy, ngay cả ly hôn cũng không có quá nhiều người biết."
"..."Nháy mắt Lương Hạnh bị nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng lát sau liền nở nụ cười, cười lạnh nhạt: “Triệu tổng nói như vậy đã nhắc nhở tôi, xem ra hôm nào tôi phải tổ chức tiệc khôi phục độc thân, mời tất cả người thân và bạn bè đến, nếu không, có quan hệ thân thiết với người đàn ông nào đó sẽ bị nói là đã kết hôn mà còn ở bên ngoài vượt quá giới hạn."
Hơi thở của anh đột nhiên lạnh cực kỳ, ánh mắt nhìn cô cũng giống như mang theo từng đợt gió lạnh.
Thượng Điền giống như bị lời của cô chọc cười, trêu ghẹo: "Cô Lương nếu công khai khôi phục độc thân, tôi sợ là cửa lớn của Doanh Tín sẽ người chen tới vỡ mất."
Lương Hạnh không chút để ý híp mắt: “Tôi cũng không còn nhỏ, cũng không thể ở trên một thân cây thắt cổ chết thôi."
Triệu Mịch Thanh im lặng nhìn cô, thần sắc trong đáy mắt dần tối lên.
Mấy người mang theo mục đích trong lòng nói chuyện như vậy một hồi, thư ký xem giờ nhắc Thượng Điền: “Thượng tổng, đến giờ rồi."
"Nhanh như vậy." Thượng Điền hơi nhíu mày, rồi đứng lên, nhìn về phía hai người cười nhẹ: “Nếu lần sau có cơ hội Triệu tổng có thể đến thăm Phong Thụy."
"Nhất định." Triệu Mịch Thanh chậm rãi đứng dậy.
"Cô Lương, có việc thì liên hệ điện thoại, nhớ giữ gìn sức khỏe."
Lương Hạnh gật đầu mĩm cười nói: “Ừ, cám ơn Thượng tổng, anh đi đường cẩn thận."
Nói xong lời khách sáo, Thượng Điền mang theo thư kí và mấy nhân viên công tác rời đi.
Đợi bóng người biến mất, Lương Hạnh không nói một lời, xoay người muốn đi.
Triệu Mịch Thanh chuẩn xác bắt được tay của cô, không hề che dấu hờn dỗi trên mặt: “Không phải em đã đáp ứng anh cách anh ta xa một chút rồi hay sao?"
Mặt Lương Hạnh lạnh lùng, cười tự giễu: “Nếu tôi là chủ của Long Đằng, tôi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh ta một cái, cả anh nữa, anh nghĩ tôi nguyện ý trơ mặt ra bán rẻ tiếng cười như vậy sao? Buông tay!"
Anh nhíu mày: “Em không dám từ chối anh ta, nhưng vậy mà dám nổi giận với anh, ai cho em lá gan vậy hả?"
Lương Hạnh nhướng mi: “Tôi còn nghĩ anh rất hiểu tôi đâu, nếu xé rách mặt, anh còn mong tôi tiếp tục diễn sao? Hơn nữa, không phải anh nói không lựa lời, tôi có tâm trạng gì phản ứng anh chứ? Còn nữa, tôi còn là lần đầu tiên biết Triệu tổng yêu thích theo dõi sau lưng biến thái như vậy."
Gân xanh trên trán anh nổi lên, ánh mắt âm trầm hận không thể ăn cô, lạnh lùng trào phúng: “Xem ra là anh quấy rầy chuyện tốt của em, vừa tặng hoa lại tặng đồng hồ, thật sự là không phải người phụ nữ nào cũng có cơ hội này, anh ta có lẽ còn chưa đi xa, em có thể đuổi theo."
Dứt lời, anh bỏ tay cô ra, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài.
Lương Hạnh sửng sốt đứng ngơ ra một lúc, trong lòng tức giận muốn cắn người.
Anh vậy mà không biết xấu hổ tức giận?
Làm cô khó xử cả buổi, cô mới nên tức giận đi.
Tên lòng dạ hẹp hòi này!
Từ bên trong đi ra, Lương Hạnh theo bản năng đi tìm bóng dáng anh, nhưng nhìn quanh bốn phía cũng không tìm ra, nghĩ thầm trong lòng anh như vậy mà đã về rồi, tâm trạng không biết sao càng khó chịu hơn.
"Anh không đi."
Thình lình tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau, dọa cô nhảy dựng.
Lương Hạnh nhìn sang: “Anh đi hay không liên quan gì tới tôi?"
Anh xé mở cái gì đó trong tay, không chút để ý nói: "Không phải em mới tìm anh sao?"
Ánh mắt Lương Hạnh chợt lóe lên: “Tự kỷ không có biên giới, tôi rõ ràng là tìm đường ra."
Triệu Mịch Thanh không tranh chấp tiếp với cô nữa, nhẹ giọng nói: "Cầm lấy."
Lương Hạnh theo bản năng cúi đầu, thấy gói sơ cứu khẩn cấp trong tay anh, sửng sốt: “Vừa rồi anh... Chạy đi tìm cái này?"
Anh xốc mũ trên đầu cô lên, cau mày: “Nếu không, em nghĩ anh đi rồi?"
Lương Hạnh im lặng, bối rối giơ tay: “Tự tôi làm."
"Trên đầu em không có mắt đâu, không cần lãng phí, đây là tôi lấy miễn phí từ chỗ người khác." Triệu Mịch Thanh né tay cô, bình tĩnh bỏ miếng băng thấm máu đi, cúi đầu, dán miếng băng mới lên, động tác nhẹ nhàng từ tốn.
Anh mới không có mắt!
Lương Hạnh mắng một câu trong lòng, nhưng không nhúc nhích nữa, còn phối hợp anh hơi cúi đầu, bên tai dần đỏ lên.
Dán xong băng gạc, Triệu Mịch Thanh nhìn bộ dạng cô cúi đầu ngoan ngoãn, trong lòng hơi xúc động, thuận thế nắm lấy gáy của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô.
“...”
Bất ngờ không kịp phòng bị, Lương Hạnh vốn cho rằng anh còn thay gạc trực tiếp ngơ ra, qua vài giây sau mới phản ứng lại bọn họ còn ở đại sảnh của sân bay, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Anh nhếch môi, trước khi cô nổi giận, đội lại mũ cho cô, dắt tay đi ra ngoài, động tác liền mạch lưu loát vô cùng tự nhiên.
Bên cạnh xe, Lương Hạnh hất tay anh ra, kéo kéo mũ xuống che dấu bối rối, biểu cảm giận dữ: “Vừa rồi ở bên trong diễn vai người đàn ông tốt người chồng tốt, vừa ra ngoài liền đùa giỡn lưu manh, có người biến thái hơn anh không?"
Triệu Mịch Thanh thấy cô giận dữ, mặt không đổi sắc cười khẽ: “Đâu cũng đều là một mình em, anh cần diễn sao? Hay là em muốn anh nói cho anh ta, người vợ anh bảo vệ rất tốt kia là em?"
"Là vợ trước!" Lương Hạnh cắn răng nhấn mạnh.
Anh giơ tay xoa đầu cô, cũng không giận, tiếng nói trầm ổn làm cho người ta có cảm giác mềm mại giống như ảo giác vậy: “Mặc kệ là trước hay sao này, cũng không có người khác."
Thượng Điền hơi nghiêng đầu, giọng điệu trêu chọc nói: "Nhưng, gần đây không thấy đeo, lẽ nào xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng Lương Hạnh bối rối, theo bản năng dời tầm mắt đi, làm bộ không chút để ý nhìn về phía phía khác.
Nhưng Triệu Mịch Thanh lại không có gì khác thường, thản nhiên giơ ngón tay thon dài lên nhìn, mỉm cười: “Chuyện của tôi và vợ không cần Thượng tổng quan tâm, chỉ là đặt làm một đôi mới, còn chưa lấy về, nhìn cũng đẹp lắm, hôm nào tôi sẽ giới thiệu cho Thượng tổng, hẹn trước cũng tốt."
Lương Hạnh mím môi, cười lạnh trong lòng.
Thật sự là nói dối rất nghiêm túc à, mặt không đỏ tim không đập loạn.
Thượng Điền liếc Lương Hạnh, sau đó nhìn anh, cười hàm ý nói: "Thứ như nhẫn kết hôn, có lẽ bây giờ tôi vẫn chưa cần dùng, tôi nghĩ người giữ mình trong sạch như Triệu tổng, tình cảm với vợ nhất định rất tốt."
"Vẫn ổn." Triệu Mịch Thanh đứng ở đó, người thẳng tắp, ánh mắt thâm thúy, giống như không muốn nhiều lời, tuy chỉ là hai chữ đơn giản, lại mang theo một chút cưng chiều rất rõ ràng
Lương Hạnh giật mình, nhất thời sợ hãi nhìn anh.
Thượng Điền nhìn về phía cô, giống như giật mình nhớ tới đến cái gì, giọng điệu nói chuyện vừa có chút xin lỗi: “Xin lỗi, cô Lương, cô không sao chứ."
Mọi người ở đây đều biết cô vừa li hôn, đột nhiên nói đến chuyện vợ chồng ân ái, tự nhiên là hơi không lễ phép.
Lương Hạnh đột nhiên thanh tỉnh, cười yếu ớt, ánh mắt nhìn Triệu Mịch Thanh đầy ẩn ý: “Tôi không sao, nhưng, Triệu tổng là người đàn ông tốt như vậy, thật là làm cho người khác cực kỳ hâm mộ bà Triệu, còn có thể bảo vệ cô ấy tốt như vậy, trên mạng một chút tin tức cũng không có."
Anh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy lại chuyên chú, nụ cười nhẹ trên gương mặt, tiếng nói cũng rất nhẹ, nhưng mỗi chữ đều rất rõ: “Chồng của quản lý Lương cũng rất đáng để người khác hâm mộ, có thể để cô bảo vệ tốt như vậy, ngay cả ly hôn cũng không có quá nhiều người biết."
"..."Nháy mắt Lương Hạnh bị nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng lát sau liền nở nụ cười, cười lạnh nhạt: “Triệu tổng nói như vậy đã nhắc nhở tôi, xem ra hôm nào tôi phải tổ chức tiệc khôi phục độc thân, mời tất cả người thân và bạn bè đến, nếu không, có quan hệ thân thiết với người đàn ông nào đó sẽ bị nói là đã kết hôn mà còn ở bên ngoài vượt quá giới hạn."
Hơi thở của anh đột nhiên lạnh cực kỳ, ánh mắt nhìn cô cũng giống như mang theo từng đợt gió lạnh.
Thượng Điền giống như bị lời của cô chọc cười, trêu ghẹo: "Cô Lương nếu công khai khôi phục độc thân, tôi sợ là cửa lớn của Doanh Tín sẽ người chen tới vỡ mất."
Lương Hạnh không chút để ý híp mắt: “Tôi cũng không còn nhỏ, cũng không thể ở trên một thân cây thắt cổ chết thôi."
Triệu Mịch Thanh im lặng nhìn cô, thần sắc trong đáy mắt dần tối lên.
Mấy người mang theo mục đích trong lòng nói chuyện như vậy một hồi, thư ký xem giờ nhắc Thượng Điền: “Thượng tổng, đến giờ rồi."
"Nhanh như vậy." Thượng Điền hơi nhíu mày, rồi đứng lên, nhìn về phía hai người cười nhẹ: “Nếu lần sau có cơ hội Triệu tổng có thể đến thăm Phong Thụy."
"Nhất định." Triệu Mịch Thanh chậm rãi đứng dậy.
"Cô Lương, có việc thì liên hệ điện thoại, nhớ giữ gìn sức khỏe."
Lương Hạnh gật đầu mĩm cười nói: “Ừ, cám ơn Thượng tổng, anh đi đường cẩn thận."
Nói xong lời khách sáo, Thượng Điền mang theo thư kí và mấy nhân viên công tác rời đi.
Đợi bóng người biến mất, Lương Hạnh không nói một lời, xoay người muốn đi.
Triệu Mịch Thanh chuẩn xác bắt được tay của cô, không hề che dấu hờn dỗi trên mặt: “Không phải em đã đáp ứng anh cách anh ta xa một chút rồi hay sao?"
Mặt Lương Hạnh lạnh lùng, cười tự giễu: “Nếu tôi là chủ của Long Đằng, tôi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh ta một cái, cả anh nữa, anh nghĩ tôi nguyện ý trơ mặt ra bán rẻ tiếng cười như vậy sao? Buông tay!"
Anh nhíu mày: “Em không dám từ chối anh ta, nhưng vậy mà dám nổi giận với anh, ai cho em lá gan vậy hả?"
Lương Hạnh nhướng mi: “Tôi còn nghĩ anh rất hiểu tôi đâu, nếu xé rách mặt, anh còn mong tôi tiếp tục diễn sao? Hơn nữa, không phải anh nói không lựa lời, tôi có tâm trạng gì phản ứng anh chứ? Còn nữa, tôi còn là lần đầu tiên biết Triệu tổng yêu thích theo dõi sau lưng biến thái như vậy."
Gân xanh trên trán anh nổi lên, ánh mắt âm trầm hận không thể ăn cô, lạnh lùng trào phúng: “Xem ra là anh quấy rầy chuyện tốt của em, vừa tặng hoa lại tặng đồng hồ, thật sự là không phải người phụ nữ nào cũng có cơ hội này, anh ta có lẽ còn chưa đi xa, em có thể đuổi theo."
Dứt lời, anh bỏ tay cô ra, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài.
Lương Hạnh sửng sốt đứng ngơ ra một lúc, trong lòng tức giận muốn cắn người.
Anh vậy mà không biết xấu hổ tức giận?
Làm cô khó xử cả buổi, cô mới nên tức giận đi.
Tên lòng dạ hẹp hòi này!
Từ bên trong đi ra, Lương Hạnh theo bản năng đi tìm bóng dáng anh, nhưng nhìn quanh bốn phía cũng không tìm ra, nghĩ thầm trong lòng anh như vậy mà đã về rồi, tâm trạng không biết sao càng khó chịu hơn.
"Anh không đi."
Thình lình tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau, dọa cô nhảy dựng.
Lương Hạnh nhìn sang: “Anh đi hay không liên quan gì tới tôi?"
Anh xé mở cái gì đó trong tay, không chút để ý nói: "Không phải em mới tìm anh sao?"
Ánh mắt Lương Hạnh chợt lóe lên: “Tự kỷ không có biên giới, tôi rõ ràng là tìm đường ra."
Triệu Mịch Thanh không tranh chấp tiếp với cô nữa, nhẹ giọng nói: "Cầm lấy."
Lương Hạnh theo bản năng cúi đầu, thấy gói sơ cứu khẩn cấp trong tay anh, sửng sốt: “Vừa rồi anh... Chạy đi tìm cái này?"
Anh xốc mũ trên đầu cô lên, cau mày: “Nếu không, em nghĩ anh đi rồi?"
Lương Hạnh im lặng, bối rối giơ tay: “Tự tôi làm."
"Trên đầu em không có mắt đâu, không cần lãng phí, đây là tôi lấy miễn phí từ chỗ người khác." Triệu Mịch Thanh né tay cô, bình tĩnh bỏ miếng băng thấm máu đi, cúi đầu, dán miếng băng mới lên, động tác nhẹ nhàng từ tốn.
Anh mới không có mắt!
Lương Hạnh mắng một câu trong lòng, nhưng không nhúc nhích nữa, còn phối hợp anh hơi cúi đầu, bên tai dần đỏ lên.
Dán xong băng gạc, Triệu Mịch Thanh nhìn bộ dạng cô cúi đầu ngoan ngoãn, trong lòng hơi xúc động, thuận thế nắm lấy gáy của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô.
“...”
Bất ngờ không kịp phòng bị, Lương Hạnh vốn cho rằng anh còn thay gạc trực tiếp ngơ ra, qua vài giây sau mới phản ứng lại bọn họ còn ở đại sảnh của sân bay, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Anh nhếch môi, trước khi cô nổi giận, đội lại mũ cho cô, dắt tay đi ra ngoài, động tác liền mạch lưu loát vô cùng tự nhiên.
Bên cạnh xe, Lương Hạnh hất tay anh ra, kéo kéo mũ xuống che dấu bối rối, biểu cảm giận dữ: “Vừa rồi ở bên trong diễn vai người đàn ông tốt người chồng tốt, vừa ra ngoài liền đùa giỡn lưu manh, có người biến thái hơn anh không?"
Triệu Mịch Thanh thấy cô giận dữ, mặt không đổi sắc cười khẽ: “Đâu cũng đều là một mình em, anh cần diễn sao? Hay là em muốn anh nói cho anh ta, người vợ anh bảo vệ rất tốt kia là em?"
"Là vợ trước!" Lương Hạnh cắn răng nhấn mạnh.
Anh giơ tay xoa đầu cô, cũng không giận, tiếng nói trầm ổn làm cho người ta có cảm giác mềm mại giống như ảo giác vậy: “Mặc kệ là trước hay sao này, cũng không có người khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.