Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 483: Chọn bên
Chiêu Tài Tiến Bảo
02/10/2021
Sự xuất hiện của Lương Hạnh khiến hai người đang giằng co kia cùng bất ngờ.
Cô không hiểu về cấu trúc công ty Long Đằng lắm, nhưng vừa nghe qua cũng hiểu Long Đằng giống như tính mạng của bà, vậy nên lúc này cô cũng phân biệt được chuyện gì nặng, chuyện gì nhẹ.
Quả nhiên sau khi phản ứng lại được, mẹ Triệu thuận tay níu Lương Hạnh lại, hừ lạnh một tiếng với người đàn ông còn đang bất ngờ kia: “Đây là con dâu tôi, cậu chưa từng nhìn thấy thì cũng từng nghe nói qua rồi đúng không?”
Khuôn mặt người đàn ông kia xấu hổ, mặc dù ông ta cũng lịch sự mỉm cười lại, giới thiệu bản thân nhưng ánh mắt của ông ta rõ ràng là không tin.
Mẹ Triệu không hài lòng với cô con dâu Lương Hạnh này, hai năm nay luôn ầm ĩ việc giới thiệu đối tượng mới cho Triệu Mịch Thanh, lần nào mọi chuyện cũng vô cùng ầm ĩ nên từ lâu đã không còn là bí mật gì nữa.
“Chị, em nhớ khoảng thời gian trước chị còn giới thiệu cho mọi người một vị bác sĩ, nói rằng đó là con dâu tương lai của nhà họ Triệu…” Nói xong, ông ta cau mày suy nghĩ: “Tên là gì nhỉ, hình như là họ Đào?”
Vừa nhắc đến Đào Mỹ Ân, mẹ Triệu tức giận không để đâu cho hết.
Không những không có chút hiếu thắng nào của những người phụ nữ khác, luôn nghe theo những gì Triệu Mịch Thanh nói lại còn giúp đỡ Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh lừa gạt bà, hình như một thời gian trước đây còn yêu đương với một cậu bạn trai không ra gì.
Cuối tuần lần trước bà đi vào bệnh viện thì tình cờ gặp được, cậu thanh niên kia cũng sáng sủa nhưng lại quá hiền lành, chân chất, so với con trai của bà thì còn kém một trời một vực.
Nhưng Đào Mỹ Ân hình như thật sự thích người này, cô ta nhân cơ hội đó cũng nói rõ tâm tư của mình, câu nào câu nấy đều là khuyên bà nên chấp nhận Lương Hạnh.
Bà xấu hổ nhìn sang bên cạnh, cảm giác hơi mất mặt, nhất thời không biết đáp lại người đàn ông kia thế nào.
Nhưng Lương Hạnh đứng bên cạnh ban đầu còn hơi ngơ ngác, sau đó hàng lông my cau chặt lại giãn dần ra, giống như đã hiểu được chuyện gì. Cô mỉm cười rồi nói: “Có phải cậu đang nói tới Đào Mỹ Ân không ạ? Mỹ Ân là bạn của cháu, hiện giờ cô ấy sắp đính hôn rồi. Cậu là người lớn mà lại lan truyền tin đồn linh tinh như vậy, hậu quả nhất định không nhỏ đâu.”
“Đính hôn?” Khuôn mặt người đàn ông trước mắt cứng đờ, rồi lại nhìn sang thấy khuôn mặt kinh ngạc của mẹ Trần, hình như bà cũng không biết chuyện này.
Lương Hạnh nhìn về phía người vừa phát ra âm thanh, nhìn thấy đó là một người đàn ông gầy trơ xương, xương gò má lồi hẳn lên, trông có vẻ là người tinh tường. Nhưng cô biết rõ, người thật sự tinh tường là người mà cô đang chặn lại.
Quả nhiên người đàn ông trán cao trước mắt đưa tay ra ngăn, ngăn không cho người đàn ông bên cạnh nói tiếp. Người này cũng đánh giá Lương Hạnh, mặc dù không nhận ra cô nhưng vẫn khách sáo hỏi: “Cô là?”
Bàn tay Lương Hạnh vẫn đang níu lấy mẹ Triệu, nghe thấy câu hỏi như vậy, cô ngẩng cao cằm nói chuyện, thái độ không kiêu ngạo, cũng không tự ti: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi tới truyền lại ý của sếp Triệu. Mặc dù hiện giờ anh ấy không còn là người phụ trách của Long Đằng nữa nhưng nếu là người có chút mắt nhìn thì sẽ biết xem xét thời thế chứ?”
Sau khi cô nói câu đó xong, mấy người đàn ông đang hung dữ trước mặt lập tức im lặng rồi lại quay sang nhìn nhau, giống như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Không một ai dám khẳng định chắc chắn rốt cuộc Triệu Mịch Thanh có quay về Long Đằng hay không, nếu hiện giờ đứng nhầm đội, về sau tình thế thay đổi, hậu quả có thể gặp phải là không thể lường trước được.
Dù sao tất cả những người ở đây đều khâm phục khả năng lãnh đạo của Triệu Mịch Thanh.
Quảng trường im lặng một lát, Lương Hạnh đợi người đàn ông trước mặt thể hiện thái độ, nhưng không ngờ người này chưa lên tiếng, đã có một âm thanh vừa chói tai vang lên: “Tôi nhận ra cô, cô là Lương Hạnh đúng không? Vụ ồn ào một thời gian trước của cô và Triệu Mịch Thanh không phải là nhỏ, bây giờ cậu ta đang lo chuyện của Thượng Đỉnh, làm sao có tâm trạng lo những chuyện vặt vãnh này ở Long Đằng?”
Nói xong, ông ta là người đầu tiên đứng ra: “Sau buổi họp cổ đông hôm nay, chuyện cậu ta có thể quay trở về được Long Đằng hay không vẫn còn khó nói lắm.”
Lương Hạnh không kìm được nhìn sang phía người kia, ánh mắt dừng lại trên người ông ta lâu hơn một chút.
Cô không hiểu về cấu trúc công ty Long Đằng lắm, nhưng vừa nghe qua cũng hiểu Long Đằng giống như tính mạng của bà, vậy nên lúc này cô cũng phân biệt được chuyện gì nặng, chuyện gì nhẹ.
Quả nhiên sau khi phản ứng lại được, mẹ Triệu thuận tay níu Lương Hạnh lại, hừ lạnh một tiếng với người đàn ông còn đang bất ngờ kia: “Đây là con dâu tôi, cậu chưa từng nhìn thấy thì cũng từng nghe nói qua rồi đúng không?”
Khuôn mặt người đàn ông kia xấu hổ, mặc dù ông ta cũng lịch sự mỉm cười lại, giới thiệu bản thân nhưng ánh mắt của ông ta rõ ràng là không tin.
Mẹ Triệu không hài lòng với cô con dâu Lương Hạnh này, hai năm nay luôn ầm ĩ việc giới thiệu đối tượng mới cho Triệu Mịch Thanh, lần nào mọi chuyện cũng vô cùng ầm ĩ nên từ lâu đã không còn là bí mật gì nữa.
“Chị, em nhớ khoảng thời gian trước chị còn giới thiệu cho mọi người một vị bác sĩ, nói rằng đó là con dâu tương lai của nhà họ Triệu…” Nói xong, ông ta cau mày suy nghĩ: “Tên là gì nhỉ, hình như là họ Đào?”
Vừa nhắc đến Đào Mỹ Ân, mẹ Triệu tức giận không để đâu cho hết.
Không những không có chút hiếu thắng nào của những người phụ nữ khác, luôn nghe theo những gì Triệu Mịch Thanh nói lại còn giúp đỡ Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh lừa gạt bà, hình như một thời gian trước đây còn yêu đương với một cậu bạn trai không ra gì.
Cuối tuần lần trước bà đi vào bệnh viện thì tình cờ gặp được, cậu thanh niên kia cũng sáng sủa nhưng lại quá hiền lành, chân chất, so với con trai của bà thì còn kém một trời một vực.
Nhưng Đào Mỹ Ân hình như thật sự thích người này, cô ta nhân cơ hội đó cũng nói rõ tâm tư của mình, câu nào câu nấy đều là khuyên bà nên chấp nhận Lương Hạnh.
Bà xấu hổ nhìn sang bên cạnh, cảm giác hơi mất mặt, nhất thời không biết đáp lại người đàn ông kia thế nào.
Nhưng Lương Hạnh đứng bên cạnh ban đầu còn hơi ngơ ngác, sau đó hàng lông my cau chặt lại giãn dần ra, giống như đã hiểu được chuyện gì. Cô mỉm cười rồi nói: “Có phải cậu đang nói tới Đào Mỹ Ân không ạ? Mỹ Ân là bạn của cháu, hiện giờ cô ấy sắp đính hôn rồi. Cậu là người lớn mà lại lan truyền tin đồn linh tinh như vậy, hậu quả nhất định không nhỏ đâu.”
“Đính hôn?” Khuôn mặt người đàn ông trước mắt cứng đờ, rồi lại nhìn sang thấy khuôn mặt kinh ngạc của mẹ Trần, hình như bà cũng không biết chuyện này.
Lương Hạnh nhìn về phía người vừa phát ra âm thanh, nhìn thấy đó là một người đàn ông gầy trơ xương, xương gò má lồi hẳn lên, trông có vẻ là người tinh tường. Nhưng cô biết rõ, người thật sự tinh tường là người mà cô đang chặn lại.
Quả nhiên người đàn ông trán cao trước mắt đưa tay ra ngăn, ngăn không cho người đàn ông bên cạnh nói tiếp. Người này cũng đánh giá Lương Hạnh, mặc dù không nhận ra cô nhưng vẫn khách sáo hỏi: “Cô là?”
Bàn tay Lương Hạnh vẫn đang níu lấy mẹ Triệu, nghe thấy câu hỏi như vậy, cô ngẩng cao cằm nói chuyện, thái độ không kiêu ngạo, cũng không tự ti: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi tới truyền lại ý của sếp Triệu. Mặc dù hiện giờ anh ấy không còn là người phụ trách của Long Đằng nữa nhưng nếu là người có chút mắt nhìn thì sẽ biết xem xét thời thế chứ?”
Sau khi cô nói câu đó xong, mấy người đàn ông đang hung dữ trước mặt lập tức im lặng rồi lại quay sang nhìn nhau, giống như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Không một ai dám khẳng định chắc chắn rốt cuộc Triệu Mịch Thanh có quay về Long Đằng hay không, nếu hiện giờ đứng nhầm đội, về sau tình thế thay đổi, hậu quả có thể gặp phải là không thể lường trước được.
Dù sao tất cả những người ở đây đều khâm phục khả năng lãnh đạo của Triệu Mịch Thanh.
Quảng trường im lặng một lát, Lương Hạnh đợi người đàn ông trước mặt thể hiện thái độ, nhưng không ngờ người này chưa lên tiếng, đã có một âm thanh vừa chói tai vang lên: “Tôi nhận ra cô, cô là Lương Hạnh đúng không? Vụ ồn ào một thời gian trước của cô và Triệu Mịch Thanh không phải là nhỏ, bây giờ cậu ta đang lo chuyện của Thượng Đỉnh, làm sao có tâm trạng lo những chuyện vặt vãnh này ở Long Đằng?”
Nói xong, ông ta là người đầu tiên đứng ra: “Sau buổi họp cổ đông hôm nay, chuyện cậu ta có thể quay trở về được Long Đằng hay không vẫn còn khó nói lắm.”
Lương Hạnh không kìm được nhìn sang phía người kia, ánh mắt dừng lại trên người ông ta lâu hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.