Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 507: Không ai có thể bắt nạt con gái của cô ta
Chiêu Tài Tiến Bảo
06/10/2021
Hôm Cung Kì xuất viện, đợi mãi đến chiều, Cố Thời cũng không đến đón.
Cô ta vừa đợi vừa đọc sách, khi thấy đồng hồ trên tường quá hai giờ, bèn dứt khoát gập sách, đứng dậy từ trên sô pha.
Cô ta không có thói quen tích đồ, những đồ vật đã mua sau khi nằm viện như thảm lông, ly nước đại loại như vậy thì đều không có mang đi, thứ gì nên xử lý để dì quét dọn xử lý, thứ gì còn có thể dùng thì tặng ra ngoài.
Cho nên khi đi ra, cô ta chỉ bỏ điện thoại và sách vào trong túi, dáng vẻ thoải mái hất tóc trên vai, chìa tay về phía Bé Mèo đang ngồi ở sô pha bên kia: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Bé Mèo cũng học dáng vẻ của mẹ, cầm một quyển truyện tranh đọc. Nội dung truyện tranh rất thú vị, nhưng thực chất cô bé không có đọc vào, cả buổi sáng, ngay cả trang sách cũng chưa từng lật.
Cung Kì sau khi chìa tay thì thấy cô bé mãi không có động tĩnh, bèn ngoảnh mắt lại, thấy hai mắt cô bé mông lung, không biết đang nghĩ tâm sự gì.
“Bé Mèo?” Cung Kì nhíu lại, cơ thể cũng quay hẳn qua nhìn, đáy mắt không tự chủ mà lộ ra thần sắc quan tâm khác biệt rất lớn với khí chất của bản thân: “Sao vậy?”
Nghe thấy tên của mình, bé Mèo giật nảy lên, rút khỏi dòng suy nghĩ của mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt khí sắc ảm đạm đó của Cung Kì, trong nháy mắt có chút ủy khuất.
Phồng cái miệng nhỏ rầu rĩ lẩm bẩm: “Chú Cố Thời thật xấu, là một kẻ lừa gạt.”
Cung Kì hơi sững người, hiểu suy nghĩ của cô bé, ngược lại đã thở phào. Suy nghĩ một lát, lại nhắc nhở cô bé: “Bé Mèo, người xấu không phải là chú Cố Thời của con.”
Cung Kì không cần nghĩ cũng biết, cậu Cố này là bị cái gì níu chân, cho nên ngay cả điện thoại cũng lười gọi, bớt để sau khi gọi qua người nghe máy lại không phải là chính Cố Thời, mà là một giọng nói dịu dàng nhã nhặn, dùng một đống lý do khiến người ta không thể xoi mói để qua loa lấy lệ, rồi sẽ rất thương tiếc bày tỏ xin lỗi.
Tâm trạng của cô ta hôm nay không tồi, không muốn quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.
Nhưng Bé Mèo lại không quá hiểu, đôi mắt to đen láy tràn ngập ánh sáng, cái đầu nhỏ hơi nghẹo qua, bèn hỏi: “Vậy là ai xấu?”. ngôn tình sủng
Sự lương thiện và ngây thơ trong bản tính của Bé Mèo, thường khiến Cung Kì cảm thấy đau đầu. Chị cả?
Cung Kì nhìn cô bé đen gầy ở trước mặt này.
Hôm đó, cô ta không có nói cái gì, đeo kính râm rồi lái xe rời đi.
Không đến một tháng thì cô ta làm xong thủ tục nhận nuôi.
Khi Cung Kì học tập ở nước ngoài, chính là người phụ trách của tổ chức từ thiện xã hội trong trường, định kỳ sẽ đến thăm viện phúc lợi, đối với cô ta mà nói chỉ là một thói quen.
Nhận nuôi đứa trẻ không phải là chưa từng nghĩ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Bé Mèo, chẳng qua chỉ chạm mắt trong vài giây, cô ta biến suy nghĩ không nặng không nhẹ, không đủ để chống đỡ cô thay đổi hành động trong đáy lòng thành hiện thực.
Hôm đến viện phúc lợi đón Bé Mèo ra, cô một mình chuẩn bị quần áo vừa người cho cô bé, chuyện đầu tiên khi ra ngoài chính là dẫn cô bé đến khu vui chơi thiếu nhi và khu ăn uống náo nhiệt nhất ăn một bữa tối.
Cô bé vừa ăn cơm vừa chớp chớp mắt nhìn các bạn nhỏ vui đùa ở đằng sau, trong đáy mắt pha lẫn sự tò mò và ngưỡng mộ, cùng sự bất an và sợ hãi nho nhỏ.
“Sủi cảo nước?” Cung Kì nhíu mày, có hơi không hài lòng, đôi mắt lạnh lùng ăn đồ ăn trong đĩa: “Đổi tên khác đi, không hay.”
Cô bé quay đầu lại, sau khi thấy đĩa đồ ăn đã thấy đáy, lộ ra hoa văn đáng yêu của mèo con, bèn ngắc ngứ một tiếng: “Meo...”
Lúc này, Cung Kì chỉ cảm thấy sau lưng đâm chích một trận, mũi cũng ngưa ngứa, cô ta từ bé đã bị dị ứng với lông mèo, sinh ra một loại phản ứng châm chích như này, có điều cô ta vốn không ghét mèo, ngược lại rất thích.
Cô ta vừa đợi vừa đọc sách, khi thấy đồng hồ trên tường quá hai giờ, bèn dứt khoát gập sách, đứng dậy từ trên sô pha.
Cô ta không có thói quen tích đồ, những đồ vật đã mua sau khi nằm viện như thảm lông, ly nước đại loại như vậy thì đều không có mang đi, thứ gì nên xử lý để dì quét dọn xử lý, thứ gì còn có thể dùng thì tặng ra ngoài.
Cho nên khi đi ra, cô ta chỉ bỏ điện thoại và sách vào trong túi, dáng vẻ thoải mái hất tóc trên vai, chìa tay về phía Bé Mèo đang ngồi ở sô pha bên kia: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Bé Mèo cũng học dáng vẻ của mẹ, cầm một quyển truyện tranh đọc. Nội dung truyện tranh rất thú vị, nhưng thực chất cô bé không có đọc vào, cả buổi sáng, ngay cả trang sách cũng chưa từng lật.
Cung Kì sau khi chìa tay thì thấy cô bé mãi không có động tĩnh, bèn ngoảnh mắt lại, thấy hai mắt cô bé mông lung, không biết đang nghĩ tâm sự gì.
“Bé Mèo?” Cung Kì nhíu lại, cơ thể cũng quay hẳn qua nhìn, đáy mắt không tự chủ mà lộ ra thần sắc quan tâm khác biệt rất lớn với khí chất của bản thân: “Sao vậy?”
Nghe thấy tên của mình, bé Mèo giật nảy lên, rút khỏi dòng suy nghĩ của mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt khí sắc ảm đạm đó của Cung Kì, trong nháy mắt có chút ủy khuất.
Phồng cái miệng nhỏ rầu rĩ lẩm bẩm: “Chú Cố Thời thật xấu, là một kẻ lừa gạt.”
Cung Kì hơi sững người, hiểu suy nghĩ của cô bé, ngược lại đã thở phào. Suy nghĩ một lát, lại nhắc nhở cô bé: “Bé Mèo, người xấu không phải là chú Cố Thời của con.”
Cung Kì không cần nghĩ cũng biết, cậu Cố này là bị cái gì níu chân, cho nên ngay cả điện thoại cũng lười gọi, bớt để sau khi gọi qua người nghe máy lại không phải là chính Cố Thời, mà là một giọng nói dịu dàng nhã nhặn, dùng một đống lý do khiến người ta không thể xoi mói để qua loa lấy lệ, rồi sẽ rất thương tiếc bày tỏ xin lỗi.
Tâm trạng của cô ta hôm nay không tồi, không muốn quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.
Nhưng Bé Mèo lại không quá hiểu, đôi mắt to đen láy tràn ngập ánh sáng, cái đầu nhỏ hơi nghẹo qua, bèn hỏi: “Vậy là ai xấu?”. ngôn tình sủng
Sự lương thiện và ngây thơ trong bản tính của Bé Mèo, thường khiến Cung Kì cảm thấy đau đầu. Chị cả?
Cung Kì nhìn cô bé đen gầy ở trước mặt này.
Hôm đó, cô ta không có nói cái gì, đeo kính râm rồi lái xe rời đi.
Không đến một tháng thì cô ta làm xong thủ tục nhận nuôi.
Khi Cung Kì học tập ở nước ngoài, chính là người phụ trách của tổ chức từ thiện xã hội trong trường, định kỳ sẽ đến thăm viện phúc lợi, đối với cô ta mà nói chỉ là một thói quen.
Nhận nuôi đứa trẻ không phải là chưa từng nghĩ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Bé Mèo, chẳng qua chỉ chạm mắt trong vài giây, cô ta biến suy nghĩ không nặng không nhẹ, không đủ để chống đỡ cô thay đổi hành động trong đáy lòng thành hiện thực.
Hôm đến viện phúc lợi đón Bé Mèo ra, cô một mình chuẩn bị quần áo vừa người cho cô bé, chuyện đầu tiên khi ra ngoài chính là dẫn cô bé đến khu vui chơi thiếu nhi và khu ăn uống náo nhiệt nhất ăn một bữa tối.
Cô bé vừa ăn cơm vừa chớp chớp mắt nhìn các bạn nhỏ vui đùa ở đằng sau, trong đáy mắt pha lẫn sự tò mò và ngưỡng mộ, cùng sự bất an và sợ hãi nho nhỏ.
“Sủi cảo nước?” Cung Kì nhíu mày, có hơi không hài lòng, đôi mắt lạnh lùng ăn đồ ăn trong đĩa: “Đổi tên khác đi, không hay.”
Cô bé quay đầu lại, sau khi thấy đĩa đồ ăn đã thấy đáy, lộ ra hoa văn đáng yêu của mèo con, bèn ngắc ngứ một tiếng: “Meo...”
Lúc này, Cung Kì chỉ cảm thấy sau lưng đâm chích một trận, mũi cũng ngưa ngứa, cô ta từ bé đã bị dị ứng với lông mèo, sinh ra một loại phản ứng châm chích như này, có điều cô ta vốn không ghét mèo, ngược lại rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.