Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen
Chương 48: Cô mang giày số mấy?
Lucy Bạch Ngọc
25/10/2022
"Cướp! Cướp! Làm ơn bắt tên cướp giùm tôi!"
Tiếng hét của một người phụ nữ náo động cả quãng trường, từ phía xa, một người phụ nữ lớn tuổi đang đuổi theo một thanh niên, trên tay người thanh niên kia có một cái túi xách, đó là thành phẩm hắn ta vừa cướp được của người phụ nữ trung niên kia. Tiếng hét cùng náo loạn khiến cho nhiều người ở quãng trường chú ý, trong đó có Lâm Ngọc Yên. Mắt thấy tên kia đang tiến về phía mình, Lâm Ngọc Yên ngó nghiêng tìm kiếm thứ gì đó có thể ngăn cản được tên cướp, tầm mắt cô bỗng dừng lại chỗ cây chổi quét dọn để cạnh thùng rác. Lâm Ngọc Yên vội vàng chạy đến cầm lấy và nèm ra đường khi tên cướp kia chạy đến. Cán chổi khiến hắn té ngã, nhân cơ hội này, Lâm Ngọc Yên tiến lại muốn lấy lại cái giỏ cho người phụ nữ trung niên kia, nhưng tên cướp ấy còn có đồng bọn, ngay khi hắn vừa vấp té, tên đồng bọn liền từ đám đông chạy ra cầm lấy chiếc túi rồi bỏ chạy, tên cướp kia bây giờ đang bị một số người bắt lại. Lâm Ngọc Yên bỏ đôi giày cao gót, cô cột váy lại rồi dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo tên còn lại. Có mấy người cũng chạy cùng cô, lúc bình thường Lâm Ngọc Yên rất chú ý luyện tập thể thao nên cô có sức bền, đuổi theo tên đồng bọn kia một đoạn dài gần như sắp đuổi kịp hắn.
Tên cướp chạy rất lẹ, Lâm Ngọc Yên bám theo hắn cả quãng đường, trên đường có không ít người muốn giúp cô bắt hắn khi nghe tiếng truy hô của cô, nhưng thân thủ hắn linh hoạt, nhanh nhẹn, mỗi khi có người muốn bắt, hắn vội vàng tránh né.
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên khi tên đồng bọn bị quật ngã trúng vào một bàn ăn ở vỉa hè, hắn lăn lộ đau đớn, Lôi Kiêu tiến đến gần lấy cái túi hắn đang ôm chặt, mới vừa rồi, khi hắn vừa bước ra từ một nhà hàng gần đó liền nghe tiếng hô bắt cướp, hắn liền dừng lại, nhìn tên thanh niên cắm đầu chạy về phía mình, không chần chừ một giây một phút, hắn đón lấy tên đang chạy kia, với thân thủ từng được huấn luyện trong quân đội, Lôi Kiêu tóm gọn tên cướp mà không cho hắn có cơ hội trốn thoát.
"Thành phố Hoa có pháp luật, đừng đùa giỡn trước mặt tôi với trò mèo của cậu."
Lôi Kiêu một chân đạp lên người tên trộm, đồng thời cũng lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát. Khi hắn vừa cúp máy, Lâm Ngọc Yên bỗng xuất hiện trước mặt, lúc này bộ dạng của cô nhếch nhác, đầu tóc rối bù nhưng không hiểu sao Lôi Kiêu lại cảm thấy rất đáng yêu.
"Anh Lôi, cảm ơn anh đã bắt tên cướp."
Lâm Ngọc Yên vội vàng mở miệng khi nhìn thấy Lôi Kiêu đang khống chế tên cướp, cô đuổi theo hắn đến kiệt sức, may mà có Lôi Kiêu, bằng không sẽ để tên đó chạy thoát. Dù cô có sức bề đến mấy cũng không bì được với mấy tên cướp phổi to này.
"Túi xách này của cô sao?"
Nghe Lâm Ngọc Yên nói, Lôi Kiêu mừng rỡ trong lòng, hắn chỉ tiện tay bắt cướp thế mà lại được làm anh hùng giúp đỡ mỹ nhân.
"Không phải." Lâm Ngọc Yên điều chỉnh lại nhịp thở, cô cố gắng để bản thân thích ứng với việc đã dừng lại rồi nói tiếp: "Túi xách này là của một bác gái bị cướp ở quãng trường, tên này là đồng bọn của kẻ đã cướp cái túi của bác gái đó. Tôi đuổi theo hắn từ quãng trường đến đây."
Lâm Ngọc Yên giải thích đầu đuôi tường tận.
Lôi Kiêu hơi hụt hẫng khi người bị cướp không phải tiểu tiên nữ trong lòng của hắn, nhưng dù gì cũng đã làm được việc tốt và nghe lời cảm ơn của cô xem như hắn được an ủi phần nào.
"Tôi gọi cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ sớm đến thôi."
Lôi Kiêu vừa nói vừa tháo cà vạt ra trói tay tên cướp lại, hắn còn cột dây giày của tên kia để hắn không có cơ hội trốn thoát.
Lúc này, nhóm người ở quãng trường và bác gái kia đã đến. Họ cũng dẫn theo tên cướp đầu tiên.
"Túi xách của tôi, cô gái cảm ơn cô đã lấy lại giúp tôi."
Bác gái nắm lấy tay của Lâm Ngọc Yên cảm ơn rối rít, cái túi này có không ít tiền, tất cả đều là tiền để bà mang đến bệnh viện nộp viện phí cứu mạng chồng bà.
"Cháu không phải là người đã chặn lại tên đồng bọn." Lâm Ngọc Yên chỉ vào Lôi Kiêu cười nói: "Là anh ấy đã bắt cướp giúp bác."
"Vậy sao, chàng trai, tôi thành thật cảm ơn cậu."
Bác gái nhìn Lôi Kiêu thật lòng cảm ơn.
"Không có gì, bất kỳ ai trên đường thấy chuyện này cũng làm như tôi thôi." Lôi Kiêu lịch sự trả lời, hắn lại nhìn sang Lâm Ngọc Yên, cô đang đi chân trần, váy thì được cột lại, lần đầu hắn tận mắt thấy một người bất chấp bản thân là tiểu thư đài các lăn xả bắt cướp như vậy: "Ngọc Yên, giày của cô đâu?"
"Lúc nãy tôi bỏ lại quãng trường rồi, hôm nay tôi mang giày cao gót nên không thể chạy nhanh được."
Lâm Ngọc Yên nhìn chân mình rồi nhìn đến Lôi Kiêu mỉn cười đáp, cô tháo chỗ cột váy ra, vuốt vuốt vài cái cho đỡ nhăn nhúm.
"Chạy quãng đường xa với chân trần như vậy, cô vẫn ổn chứ?"
"Tôi vẫn ổn, không tin tôi đi vài bước cho anh xem."
Lâm Ngọc Yên tươi cười bước đi, nhưng chỉ được hai bước cô đã xem té ngã, khi nãy chạy trên đường không cảm thấy đau chân nhưng bây giờ lòng bàn chân của cô bắt đầu đau rát.
"Còn nói là không sao à?"
Lôi Kiêu cau mày khó chịu. Lâm Ngọc Yên nhìn hắn cười hì hì, lúc này, cô không có gì để phản bác, thật sự lòng bàn chân của cô đã bị thương, nặng nhẹ thế nào cô còn chưa biết.
"Lôi Kiêu, anh làm gì vậy?"
Lâm Ngọc Yên hoảng hốt khi Lôi Kiêu đột ngột bế mình lên.
"Tôi đưa cô sang kia ngồi." Lôi Kiêu giải thích, hắn nhìn đến mấy người đang phụ giúp khống chế hai tên cướp mở miệng: "Xin lỗi, có ai có thể giúp tôi đi mua băng cá nhân và thuốc sát trùng không?"
"Để tôi đi, để tôi đi."
Bác gái bị cướp vội vã lên tiếng, bà không có gì để trả ơn hai người họ nên đây là chuyện duy nhất bà có thể làm.
Nói xong, bác gái kia vội vã đi vào tiệm thuốc gần đó.
Lôi Kiêu bế Lâm Ngọc Yên ngồi xuống thềm của ngôi nhà đã đóng cửa gần đó, hắn cẩn thận xem xét lòng bàn chân của Lâm Ngọc Yên. Trên lòng bàn chân có rất nhiều vết xước, ắt hẳn do đá trên đường gây ra, tuy không chảy máu nhiều nhưng đủ làm Lâm Ngọc Yên đau nhói và khó khăn khi đi lại mấy ngày.
"Anh Lôi, tôi có thể tự làm."
Lâm Ngọc Yên giật mình khi Lôi Kiêu muốn tự mình bôi thuốc sát khuẩn lên lòng bàn chân của cô. Hành động này nếu là bác sĩ với bệnh nhân sẽ không là vấn đề gì nhưng quan hệ của cô và Lôi Kiêu vốn không phải, bọn họ tính ra chỉ là bạn, để hắn giúp cô làm chuyện này hình như không hay lắm.
"Ngồi yên đi."
Lôi Kiêu lạnh giọng, hiếm có cơ hội được giúp đỡ nữ thần trong lòng, hắn làm sao dễ dàng bỏ qua như vậy. Không lấy điểm với cô vụ bắt cướp được thì hắn phải dùng chiến thuật khác. Bỏ qua thể diện thì mới có thể đưa giai nhân về nhà.
Bị Lôi Kiêu lạnh lùng mắng, Lâm Ngọc Yên hơi sợ hãi, cô đành ngồi yên để hắn xử lý vết thương trong lòng bàn chân, Lôi Kiêu làm rất nhẹ nhàng, mặc dù không làm cô không cảm thấy đau nhưng cũng không đến nỗi như cô tưởng tượng.
"Mang tạm giày của tôi đi." Lôi Kiêu cởi giày của mình ra mang vào chân Lâm Ngọc Yên: "Chờ một chút, tôi mua đôi giày khác cho cô, cô mang giày số mấy?"
"A, không cần đâu, tôi... mang giày số ba mươi sáu..."
Lâm Ngọc Yên vốn định từ chối lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Kiêu cảnh cáo khiến cô không khỏi rùng mình đành sửa lại lời đang nói.
"Ừm, tôi biết rồi."
Lôi Kiêu đứng lên, hắn nhìn quanh nơi này có chỗ nào bán giày hay không. Cửa hàng xung quanh nếu không phải quán ăn thì là quán bar, cà phê... không có một cửa hàng thời trang nào cả.
"Chờ một chút, tôi gọi điện thoại nhờ người mua rồi mang đến."
"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi cũng định gọi xe về nhà, nên chắc không cần mang giày đâu, vết thương cũng được xử lý rồi mà, tôi sẽ cố gắng cẩn thận khi ngồi taxi."
Lần này Lâm Ngọc Yên khéo léo từ chối, Lôi Kiêu có ý tốt thật nhưng làm phiền người khác vào ban đêm thế này không hay lắm.
"Ừ." Lôi Kiêu ngẫm nghĩ: "Vậy tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi..."
Lời còn chưa nói xong, tiếng còi xe cảnh sát đã đến cắt ngang câu nói của Lâm Ngọc Yên, cảnh sát tuần tra xuống xe, nhìn thấy Lôi Kiêu, họ vội vàng chào hỏi.
"Xin chào phó thị trưởng!"
Tiếng hét của một người phụ nữ náo động cả quãng trường, từ phía xa, một người phụ nữ lớn tuổi đang đuổi theo một thanh niên, trên tay người thanh niên kia có một cái túi xách, đó là thành phẩm hắn ta vừa cướp được của người phụ nữ trung niên kia. Tiếng hét cùng náo loạn khiến cho nhiều người ở quãng trường chú ý, trong đó có Lâm Ngọc Yên. Mắt thấy tên kia đang tiến về phía mình, Lâm Ngọc Yên ngó nghiêng tìm kiếm thứ gì đó có thể ngăn cản được tên cướp, tầm mắt cô bỗng dừng lại chỗ cây chổi quét dọn để cạnh thùng rác. Lâm Ngọc Yên vội vàng chạy đến cầm lấy và nèm ra đường khi tên cướp kia chạy đến. Cán chổi khiến hắn té ngã, nhân cơ hội này, Lâm Ngọc Yên tiến lại muốn lấy lại cái giỏ cho người phụ nữ trung niên kia, nhưng tên cướp ấy còn có đồng bọn, ngay khi hắn vừa vấp té, tên đồng bọn liền từ đám đông chạy ra cầm lấy chiếc túi rồi bỏ chạy, tên cướp kia bây giờ đang bị một số người bắt lại. Lâm Ngọc Yên bỏ đôi giày cao gót, cô cột váy lại rồi dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo tên còn lại. Có mấy người cũng chạy cùng cô, lúc bình thường Lâm Ngọc Yên rất chú ý luyện tập thể thao nên cô có sức bền, đuổi theo tên đồng bọn kia một đoạn dài gần như sắp đuổi kịp hắn.
Tên cướp chạy rất lẹ, Lâm Ngọc Yên bám theo hắn cả quãng đường, trên đường có không ít người muốn giúp cô bắt hắn khi nghe tiếng truy hô của cô, nhưng thân thủ hắn linh hoạt, nhanh nhẹn, mỗi khi có người muốn bắt, hắn vội vàng tránh né.
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên khi tên đồng bọn bị quật ngã trúng vào một bàn ăn ở vỉa hè, hắn lăn lộ đau đớn, Lôi Kiêu tiến đến gần lấy cái túi hắn đang ôm chặt, mới vừa rồi, khi hắn vừa bước ra từ một nhà hàng gần đó liền nghe tiếng hô bắt cướp, hắn liền dừng lại, nhìn tên thanh niên cắm đầu chạy về phía mình, không chần chừ một giây một phút, hắn đón lấy tên đang chạy kia, với thân thủ từng được huấn luyện trong quân đội, Lôi Kiêu tóm gọn tên cướp mà không cho hắn có cơ hội trốn thoát.
"Thành phố Hoa có pháp luật, đừng đùa giỡn trước mặt tôi với trò mèo của cậu."
Lôi Kiêu một chân đạp lên người tên trộm, đồng thời cũng lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát. Khi hắn vừa cúp máy, Lâm Ngọc Yên bỗng xuất hiện trước mặt, lúc này bộ dạng của cô nhếch nhác, đầu tóc rối bù nhưng không hiểu sao Lôi Kiêu lại cảm thấy rất đáng yêu.
"Anh Lôi, cảm ơn anh đã bắt tên cướp."
Lâm Ngọc Yên vội vàng mở miệng khi nhìn thấy Lôi Kiêu đang khống chế tên cướp, cô đuổi theo hắn đến kiệt sức, may mà có Lôi Kiêu, bằng không sẽ để tên đó chạy thoát. Dù cô có sức bề đến mấy cũng không bì được với mấy tên cướp phổi to này.
"Túi xách này của cô sao?"
Nghe Lâm Ngọc Yên nói, Lôi Kiêu mừng rỡ trong lòng, hắn chỉ tiện tay bắt cướp thế mà lại được làm anh hùng giúp đỡ mỹ nhân.
"Không phải." Lâm Ngọc Yên điều chỉnh lại nhịp thở, cô cố gắng để bản thân thích ứng với việc đã dừng lại rồi nói tiếp: "Túi xách này là của một bác gái bị cướp ở quãng trường, tên này là đồng bọn của kẻ đã cướp cái túi của bác gái đó. Tôi đuổi theo hắn từ quãng trường đến đây."
Lâm Ngọc Yên giải thích đầu đuôi tường tận.
Lôi Kiêu hơi hụt hẫng khi người bị cướp không phải tiểu tiên nữ trong lòng của hắn, nhưng dù gì cũng đã làm được việc tốt và nghe lời cảm ơn của cô xem như hắn được an ủi phần nào.
"Tôi gọi cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ sớm đến thôi."
Lôi Kiêu vừa nói vừa tháo cà vạt ra trói tay tên cướp lại, hắn còn cột dây giày của tên kia để hắn không có cơ hội trốn thoát.
Lúc này, nhóm người ở quãng trường và bác gái kia đã đến. Họ cũng dẫn theo tên cướp đầu tiên.
"Túi xách của tôi, cô gái cảm ơn cô đã lấy lại giúp tôi."
Bác gái nắm lấy tay của Lâm Ngọc Yên cảm ơn rối rít, cái túi này có không ít tiền, tất cả đều là tiền để bà mang đến bệnh viện nộp viện phí cứu mạng chồng bà.
"Cháu không phải là người đã chặn lại tên đồng bọn." Lâm Ngọc Yên chỉ vào Lôi Kiêu cười nói: "Là anh ấy đã bắt cướp giúp bác."
"Vậy sao, chàng trai, tôi thành thật cảm ơn cậu."
Bác gái nhìn Lôi Kiêu thật lòng cảm ơn.
"Không có gì, bất kỳ ai trên đường thấy chuyện này cũng làm như tôi thôi." Lôi Kiêu lịch sự trả lời, hắn lại nhìn sang Lâm Ngọc Yên, cô đang đi chân trần, váy thì được cột lại, lần đầu hắn tận mắt thấy một người bất chấp bản thân là tiểu thư đài các lăn xả bắt cướp như vậy: "Ngọc Yên, giày của cô đâu?"
"Lúc nãy tôi bỏ lại quãng trường rồi, hôm nay tôi mang giày cao gót nên không thể chạy nhanh được."
Lâm Ngọc Yên nhìn chân mình rồi nhìn đến Lôi Kiêu mỉn cười đáp, cô tháo chỗ cột váy ra, vuốt vuốt vài cái cho đỡ nhăn nhúm.
"Chạy quãng đường xa với chân trần như vậy, cô vẫn ổn chứ?"
"Tôi vẫn ổn, không tin tôi đi vài bước cho anh xem."
Lâm Ngọc Yên tươi cười bước đi, nhưng chỉ được hai bước cô đã xem té ngã, khi nãy chạy trên đường không cảm thấy đau chân nhưng bây giờ lòng bàn chân của cô bắt đầu đau rát.
"Còn nói là không sao à?"
Lôi Kiêu cau mày khó chịu. Lâm Ngọc Yên nhìn hắn cười hì hì, lúc này, cô không có gì để phản bác, thật sự lòng bàn chân của cô đã bị thương, nặng nhẹ thế nào cô còn chưa biết.
"Lôi Kiêu, anh làm gì vậy?"
Lâm Ngọc Yên hoảng hốt khi Lôi Kiêu đột ngột bế mình lên.
"Tôi đưa cô sang kia ngồi." Lôi Kiêu giải thích, hắn nhìn đến mấy người đang phụ giúp khống chế hai tên cướp mở miệng: "Xin lỗi, có ai có thể giúp tôi đi mua băng cá nhân và thuốc sát trùng không?"
"Để tôi đi, để tôi đi."
Bác gái bị cướp vội vã lên tiếng, bà không có gì để trả ơn hai người họ nên đây là chuyện duy nhất bà có thể làm.
Nói xong, bác gái kia vội vã đi vào tiệm thuốc gần đó.
Lôi Kiêu bế Lâm Ngọc Yên ngồi xuống thềm của ngôi nhà đã đóng cửa gần đó, hắn cẩn thận xem xét lòng bàn chân của Lâm Ngọc Yên. Trên lòng bàn chân có rất nhiều vết xước, ắt hẳn do đá trên đường gây ra, tuy không chảy máu nhiều nhưng đủ làm Lâm Ngọc Yên đau nhói và khó khăn khi đi lại mấy ngày.
"Anh Lôi, tôi có thể tự làm."
Lâm Ngọc Yên giật mình khi Lôi Kiêu muốn tự mình bôi thuốc sát khuẩn lên lòng bàn chân của cô. Hành động này nếu là bác sĩ với bệnh nhân sẽ không là vấn đề gì nhưng quan hệ của cô và Lôi Kiêu vốn không phải, bọn họ tính ra chỉ là bạn, để hắn giúp cô làm chuyện này hình như không hay lắm.
"Ngồi yên đi."
Lôi Kiêu lạnh giọng, hiếm có cơ hội được giúp đỡ nữ thần trong lòng, hắn làm sao dễ dàng bỏ qua như vậy. Không lấy điểm với cô vụ bắt cướp được thì hắn phải dùng chiến thuật khác. Bỏ qua thể diện thì mới có thể đưa giai nhân về nhà.
Bị Lôi Kiêu lạnh lùng mắng, Lâm Ngọc Yên hơi sợ hãi, cô đành ngồi yên để hắn xử lý vết thương trong lòng bàn chân, Lôi Kiêu làm rất nhẹ nhàng, mặc dù không làm cô không cảm thấy đau nhưng cũng không đến nỗi như cô tưởng tượng.
"Mang tạm giày của tôi đi." Lôi Kiêu cởi giày của mình ra mang vào chân Lâm Ngọc Yên: "Chờ một chút, tôi mua đôi giày khác cho cô, cô mang giày số mấy?"
"A, không cần đâu, tôi... mang giày số ba mươi sáu..."
Lâm Ngọc Yên vốn định từ chối lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Kiêu cảnh cáo khiến cô không khỏi rùng mình đành sửa lại lời đang nói.
"Ừm, tôi biết rồi."
Lôi Kiêu đứng lên, hắn nhìn quanh nơi này có chỗ nào bán giày hay không. Cửa hàng xung quanh nếu không phải quán ăn thì là quán bar, cà phê... không có một cửa hàng thời trang nào cả.
"Chờ một chút, tôi gọi điện thoại nhờ người mua rồi mang đến."
"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi cũng định gọi xe về nhà, nên chắc không cần mang giày đâu, vết thương cũng được xử lý rồi mà, tôi sẽ cố gắng cẩn thận khi ngồi taxi."
Lần này Lâm Ngọc Yên khéo léo từ chối, Lôi Kiêu có ý tốt thật nhưng làm phiền người khác vào ban đêm thế này không hay lắm.
"Ừ." Lôi Kiêu ngẫm nghĩ: "Vậy tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi..."
Lời còn chưa nói xong, tiếng còi xe cảnh sát đã đến cắt ngang câu nói của Lâm Ngọc Yên, cảnh sát tuần tra xuống xe, nhìn thấy Lôi Kiêu, họ vội vàng chào hỏi.
"Xin chào phó thị trưởng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.