Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen
Chương 66: Em nói tôi biết yêu là gì được không?
Lucy Bạch Ngọc
25/10/2022
"Hay là chúng ta tái hôn lại nhé? Tôi đảm bảo lần này sẽ hết mực chiều chuộng em."
Phó Thần nửa đùa nửa thật.
Nghe thấy câu này của Phó Thần, tim Lâm Ngọc Yên giật thót, chuyện hôn nhân không phải trò đùa, Phó Thần nói ra nhẹ nhàng như vậy là đang nghĩ cô muốn quay trở lại với hắn sao? Hắn cho rằng cô dễ dãi với hắn vậy à?
"Phó Thần, anh nghĩ tôi dễ dãi lắm sao? Anh muốn kết hôn thì kết hôn, muốn lạnh nhạt thì lạnh nhạt. Tôi đề nghị ly hôn là muốn giải thoát cho anh, bây giờ anh nói cùng tôi tái hôn là có ý gì? Tôi là trò đùa của anh hả?"
Lâm Ngọc Yên phẫn nộ.
Đối diện với sự bực tức này của cô, Phó Thần nhận thức được mình nói sai rồi, Lâm Ngọc Yên đối với chuyện hôn nhân thật sự rất nghiêm túc, thấy hắn đùa giỡn, cô chắc chắn là giận lắm.
Nhưng mà, hắn thật sự có ý muốn cùng cô gương vỡ lại lành.
Phó Thần hạ giọng dỗ dành: "Tôi chưa bao giờ xem em là trò đùa, Yên Yên, tôi xin lỗi, tôi nói sai rồi, em đừng giận tôi nữa, được không?"
"Phó Thần, đáng lý ra có những chuyện tôi không muốn tính toán với anh, dù sao mấy chuyện đó cũng qua rồi, nhưng anh cứ hết lần này đến lần khác khơi gợi lại, rốt cuộc anh có ý gì đây? Anh muốn tôi nhớ lại để tiếp tục cảm thấy tủi thân hay anh thậy sự thích tôi nên mới làm như vậy với ý định tạo dựng một cuộc sống mới bù đắp cho tôi?" Lâm Ngọc Yên lại nói: "Nếu là vế đầu thì chắc phải khiến anh thất vọng rồi, tôi không thương tâm đau khổ vì chuyện cũ đâu, còn nếu là vế sau thì xin lỗi, tôi không yêu anh, cũng không có tình cảm gì với anh, trước kia kết hôn vì ông nội tôi, bây giờ tôi không còn trách nhiệm đó nữa."
Phó Thần nghe Lâm Ngọc Yên nói liền trầm mặc. Thật ra hắn cũng hiểu bản thân có ý gì với cô không, hắn chỉ biết là từ sau khi được cô cứu, hắn chú ý đến cô nhiều hơn, muốn được gần gũi, làm bạn với cô, che chở cho cô trước sóng gió bên ngoài, không phải vì cô xinh đẹp khả ái, mà vì cô tốt bụng, lương thiện, ân oán rõ ràng... như vậy là hắn thích cô sao?
Phòng bệnh đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, cả Lâm Ngọc Yên lẫn Phó Thần đều đuổi theo suy nghĩ của mình, không ai nói chuyện với ai, lúc này, âm thanh to nhất chắc là tiếng điều hòa đang chạy.
"Yên Yên, em có thể nói cho tôi biết thích một người là như thế nào không?"
Phó Thần đột ngột hỏi khiến Lâm Ngọc Yên nhất thời không biết trả lời làm sao.
"Tôi từ nhỏ không hiểu thích hay yêu một người là như thế nào, ngoại trừ mẹ tôi, tôi luôn bài xích tất cả người khác giới, lúc đi học, tôi được bạn học nữ tỏ tình nhưng tôi phũ phàng từ chối, sau này tôi chỉ chú tâm vào công việc, rồi kết hôn với em. Hôn nhân thương mại đối với tôi cũng chỉ là một bản hợp đồng có lợi đôi bên về mặt kinh tế." Phó Thần ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi thừa nhận lúc đầu tôi không thích em, lúc em ly hôn, tôi không suy nghĩ liền đồng ý, tôi cho rằng bản hợp đồng thương mại này cuối cùng cũng kết thúc, sau này tôi sẽ được tự do hơn nhưng cho đến khi gặp lại em, tiếp xúc với em, tôi mới biết trước kia tôi đã bỏ lỡ những điều tốt đẹp gì."
"Yên Yên, có thể ngay tại thời điểm này, cả em và tôi đều không có tình cảm gì với đối phương nhưng tương lai ai biết thế nào, nếu em có thể cho tôi biết cảm giác yêu thích một người là gì thì tôi sẽ có câu trả lời cho em ở một ngày nào đó xa hơn hiện tại."
Phó Thần cực kỳ nghiêm túc khi nói mấy lời này với Lâm Ngọc Yên, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô. Lâm Ngọc Yên cảm nhận rất rõ sự run rẫy từ đôi bàn tay to lớn của hắn.
Có phải vừa rồi cô đối với hắn gay gắt quá không?
Lâm Ngọc Yên thở ra một cái, cô rút tay khỏi bàn tay to lớn của hắn sau đó dùng đôi tay bé nhỏ của mình nắm ngược lại: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đã nóng nảy với anh, chuyện tình cảm phải tự anh cảm nhận, người khác không thể dạy anh, cho dù anh có được người khác nói rằng có tình cảm với tôi nhưng biết đâu chỉ là anh ngộ nhận."
Lâm Ngọc Yên buông tay, cô chỉ vào ngực trái của hắn nói tiếp: "Anh phải dùng chỗ này để cảm nhận và dùng lý trí để phân tích xem anh đối với tôi rốt cuộc là gì. Đúng như anh nói, tương lai không biết thế nào nhưng hiện tại chúng ta là bạn."
"Ừm, tôi sẽ từ từ suy nghĩ." Phó Thần lại nắm bàn tay đang để trên ngực mình của Lâm Ngọc Yên: "Vậy tiệc từ thiện em có đi không?"
"Với quan hệ hai nhà bây giờ, tôi đi sẽ không thích hợp, sẽ gây ra bàn tán."
"Kẻ nào dám nói nhảm tôi sẽ buộc kẻ đó im lặng vĩnh viễn. Lâm Thị vẫn còn hợp tác với Phó Thị nên anh trai em chắc chăn sẽ đến, em có thể đến cùng anh ta."
"Vậy để tôi hỏi anh trai tôi trước đã." Lâm Ngọc Yên ngập ngừng: "Anh có thể buông tay tôi ra không?"
"Xin lỗi, lại vô lễ với em rồi."
Phó Thần luyến tiếc buông tay của Lâm Ngọc Yên.
"Lần này tôi sẽ không để bụng." Lâm Ngọc Yên mỉm cười: "Bác sĩ có nói khi nào tôi được xuất viện không?"
"Đợi một chút bác sĩ đến kiểm tra tình hình của em rồi mới biết được."
Phó Thần vừa nói xong, bên ngoài bác sĩ đã đến.
"Xin lỗi đã làm phiền, đến giờ cô Lâm phài kiểm tra sức khỏe rồi."
Phó Thần nửa đùa nửa thật.
Nghe thấy câu này của Phó Thần, tim Lâm Ngọc Yên giật thót, chuyện hôn nhân không phải trò đùa, Phó Thần nói ra nhẹ nhàng như vậy là đang nghĩ cô muốn quay trở lại với hắn sao? Hắn cho rằng cô dễ dãi với hắn vậy à?
"Phó Thần, anh nghĩ tôi dễ dãi lắm sao? Anh muốn kết hôn thì kết hôn, muốn lạnh nhạt thì lạnh nhạt. Tôi đề nghị ly hôn là muốn giải thoát cho anh, bây giờ anh nói cùng tôi tái hôn là có ý gì? Tôi là trò đùa của anh hả?"
Lâm Ngọc Yên phẫn nộ.
Đối diện với sự bực tức này của cô, Phó Thần nhận thức được mình nói sai rồi, Lâm Ngọc Yên đối với chuyện hôn nhân thật sự rất nghiêm túc, thấy hắn đùa giỡn, cô chắc chắn là giận lắm.
Nhưng mà, hắn thật sự có ý muốn cùng cô gương vỡ lại lành.
Phó Thần hạ giọng dỗ dành: "Tôi chưa bao giờ xem em là trò đùa, Yên Yên, tôi xin lỗi, tôi nói sai rồi, em đừng giận tôi nữa, được không?"
"Phó Thần, đáng lý ra có những chuyện tôi không muốn tính toán với anh, dù sao mấy chuyện đó cũng qua rồi, nhưng anh cứ hết lần này đến lần khác khơi gợi lại, rốt cuộc anh có ý gì đây? Anh muốn tôi nhớ lại để tiếp tục cảm thấy tủi thân hay anh thậy sự thích tôi nên mới làm như vậy với ý định tạo dựng một cuộc sống mới bù đắp cho tôi?" Lâm Ngọc Yên lại nói: "Nếu là vế đầu thì chắc phải khiến anh thất vọng rồi, tôi không thương tâm đau khổ vì chuyện cũ đâu, còn nếu là vế sau thì xin lỗi, tôi không yêu anh, cũng không có tình cảm gì với anh, trước kia kết hôn vì ông nội tôi, bây giờ tôi không còn trách nhiệm đó nữa."
Phó Thần nghe Lâm Ngọc Yên nói liền trầm mặc. Thật ra hắn cũng hiểu bản thân có ý gì với cô không, hắn chỉ biết là từ sau khi được cô cứu, hắn chú ý đến cô nhiều hơn, muốn được gần gũi, làm bạn với cô, che chở cho cô trước sóng gió bên ngoài, không phải vì cô xinh đẹp khả ái, mà vì cô tốt bụng, lương thiện, ân oán rõ ràng... như vậy là hắn thích cô sao?
Phòng bệnh đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, cả Lâm Ngọc Yên lẫn Phó Thần đều đuổi theo suy nghĩ của mình, không ai nói chuyện với ai, lúc này, âm thanh to nhất chắc là tiếng điều hòa đang chạy.
"Yên Yên, em có thể nói cho tôi biết thích một người là như thế nào không?"
Phó Thần đột ngột hỏi khiến Lâm Ngọc Yên nhất thời không biết trả lời làm sao.
"Tôi từ nhỏ không hiểu thích hay yêu một người là như thế nào, ngoại trừ mẹ tôi, tôi luôn bài xích tất cả người khác giới, lúc đi học, tôi được bạn học nữ tỏ tình nhưng tôi phũ phàng từ chối, sau này tôi chỉ chú tâm vào công việc, rồi kết hôn với em. Hôn nhân thương mại đối với tôi cũng chỉ là một bản hợp đồng có lợi đôi bên về mặt kinh tế." Phó Thần ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi thừa nhận lúc đầu tôi không thích em, lúc em ly hôn, tôi không suy nghĩ liền đồng ý, tôi cho rằng bản hợp đồng thương mại này cuối cùng cũng kết thúc, sau này tôi sẽ được tự do hơn nhưng cho đến khi gặp lại em, tiếp xúc với em, tôi mới biết trước kia tôi đã bỏ lỡ những điều tốt đẹp gì."
"Yên Yên, có thể ngay tại thời điểm này, cả em và tôi đều không có tình cảm gì với đối phương nhưng tương lai ai biết thế nào, nếu em có thể cho tôi biết cảm giác yêu thích một người là gì thì tôi sẽ có câu trả lời cho em ở một ngày nào đó xa hơn hiện tại."
Phó Thần cực kỳ nghiêm túc khi nói mấy lời này với Lâm Ngọc Yên, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô. Lâm Ngọc Yên cảm nhận rất rõ sự run rẫy từ đôi bàn tay to lớn của hắn.
Có phải vừa rồi cô đối với hắn gay gắt quá không?
Lâm Ngọc Yên thở ra một cái, cô rút tay khỏi bàn tay to lớn của hắn sau đó dùng đôi tay bé nhỏ của mình nắm ngược lại: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đã nóng nảy với anh, chuyện tình cảm phải tự anh cảm nhận, người khác không thể dạy anh, cho dù anh có được người khác nói rằng có tình cảm với tôi nhưng biết đâu chỉ là anh ngộ nhận."
Lâm Ngọc Yên buông tay, cô chỉ vào ngực trái của hắn nói tiếp: "Anh phải dùng chỗ này để cảm nhận và dùng lý trí để phân tích xem anh đối với tôi rốt cuộc là gì. Đúng như anh nói, tương lai không biết thế nào nhưng hiện tại chúng ta là bạn."
"Ừm, tôi sẽ từ từ suy nghĩ." Phó Thần lại nắm bàn tay đang để trên ngực mình của Lâm Ngọc Yên: "Vậy tiệc từ thiện em có đi không?"
"Với quan hệ hai nhà bây giờ, tôi đi sẽ không thích hợp, sẽ gây ra bàn tán."
"Kẻ nào dám nói nhảm tôi sẽ buộc kẻ đó im lặng vĩnh viễn. Lâm Thị vẫn còn hợp tác với Phó Thị nên anh trai em chắc chăn sẽ đến, em có thể đến cùng anh ta."
"Vậy để tôi hỏi anh trai tôi trước đã." Lâm Ngọc Yên ngập ngừng: "Anh có thể buông tay tôi ra không?"
"Xin lỗi, lại vô lễ với em rồi."
Phó Thần luyến tiếc buông tay của Lâm Ngọc Yên.
"Lần này tôi sẽ không để bụng." Lâm Ngọc Yên mỉm cười: "Bác sĩ có nói khi nào tôi được xuất viện không?"
"Đợi một chút bác sĩ đến kiểm tra tình hình của em rồi mới biết được."
Phó Thần vừa nói xong, bên ngoài bác sĩ đã đến.
"Xin lỗi đã làm phiền, đến giờ cô Lâm phài kiểm tra sức khỏe rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.