Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 39
Lucy Bạch Ngọc
05/08/2023
Dùng Diệp Quân Vũ để doạ dẫm người khác là một chiêu hữu hiệu. Sau khi tất cả khách mời trong bữa tiệc về phòng mình, Diệp Quân Vũ và Nhan Hồng Quang chia nhau lấy lời khai của từng người, số lượng khách mời đến gần ba mươi người nên mất rất nhiều thời gian.
Ngôn Cảnh Huyên ngồi ở đại sảnh xem xét ảnh chụp hiện trường và các chứng cứ. Ngoài các mảnh vỡ của chùm đèn thì còn có viên đạn được tìm thấy trên vách tường, một cái khăn tay bên trên có vết cháy xém và thuốc súng, dấu vết dạ quang trên móc treo đèn và hình nốt nhạc trên sàn nhà nơi Quý Khởi Phong bất tỉnh.
Theo kinh nghiệm từng xem truyện trinh thám của Ngôn Cảnh Huyên, mấy thứ này làm cô liên tưởng đến một vụ án mà cô từng xem trong truyện, cụ thể khăn tay dùng để phủ lên cây súng để lúc bắn không bị thuốc súng ám vào người, sơn dạ quang trên chùm đèn là để xác định mục tiêu và nốt nhạc là ám chỉ hung thủ.
Bữa tiệc ngoài diễn viên và đạo diễn còn có mấy ca sĩ, nhạc sĩ. Với cự ly xa vẫn bắn trúng trong bóng tối thì người này sử dụng súng rất giỏi. Thậm chí có thể từng đạt được danh hiệu nào đó trong các cuộc thi liên quan đến súng đạn.
Ngôn Cảnh Huyên lên mạng điều tra, có bốn người từng công khai khả năng bắn súng của mình đều là các diễn viên nổi tiếng cũng có mặt trong bữa tiệc, ngoài ra còn có ba ca sĩ cũng liên quan đến súng, một trong ba người đó chính là Lương Minh Châu.
Dựa theo manh mối ban đầu, Lương Minh Châu đang là người đáng nghi nhất. Tuy nhiên cô ta và Quý Khởi Phong không có bất cứ quan hệ hay mâu thuẫn gì với nhau.
Những người còn lại cũng vậy.
Ở trong giới ai ai cũng biết Quý Khởi Phong có danh tiếng tốt nên việc này chỉ có thể do ghen ghét cá nhân mà ra.
Mà đối với những người tài, việc bị ghen ghét không phải chuyện gì mới lạ.
"Là cô đúng không? Cô cố tình gây chuyện để mọi người tập trung vào mình tạo cơ hội cho hung thủ ra tay phải không?"
Lục Sương Mai gặng hỏi.
Cô ta không trở về phòng mà ở lại phòng khách, ngồi đối diện Ngôn Cảnh Huyên để canh chừng.
"Cô ghét tôi đến điên rồi à? Chuyện vô lý như vậy mà cũng nghĩ ra được nữa hả?"
Ngôn Cảnh Huyên xem thường nói.
"Con người cô có chuyện gì mà không dám làm? Ngay cả việc giành chồng chưa cưới của chị mình còn làm được nữa mà. Giết người thì có là gì chứ?"
Ban nãy trước lúc về phòng, Ngôn Cảnh Vân đã nói với cô ta nguyên nhân vì sao ả không muốn cưới Diệp Quân Vũ, sau khi nghe xong, Lục Sương Mai càng căm ghét Ngôn Cảnh Huyên.
"Xem ra Ngôn Cảnh Vân thành công tẩy não cô rồi. Quả nhiên người ngu xuẩn dễ bị thao túng."
Ngôn Cảnh Huyên tiếp tục mỉa mai.
"Cô dám sỉ nhục tôi?"
Lục Sương Mai nghiến răng.
"Sự thật rành rành cần gì tôi phải sỉ nhục cô chứ?"
Ngôn Cảnh Huyên cười cợt.
Lục Sương Mai siết chặt tay lại, cô ta căm hận nhìn người trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Leo lên được vị trí bà Diệp nên bây giờ trong mắt cô ta không còn xem ai có trọng lượng nữa.
"Muốn giết tôi à? Cô có gan đó không?"
Ngôn Cảnh Huyên cười hỏi.
"Tiện nhân!"
Lục Sương Mai lao đến định đánh Ngôn Cảnh Huyên cho hả giận, tuy nhiên ý đồ của cô ta không thể thực hiện khi Ngôn Cảnh Huyên đã chặn tay cô ta đồng thời cũng dùng lực đẩy Lục Sương Mai ngã ra đất.
Vị trí Lục Sương Mai ngã vừa khéo gần với vị trí đèn chùm đã rơi xuống, cho nên xung quanh vẫn còn mấy mảnh thủy tinh.
"Nếu cô còn làm loạn nữa thì không chỉ là một lần ngã này thôi đâu!"
Ngôn Cảnh Huyên ngồi xổm xuống cảnh cáo.
Đây là lần thứ hai cô dùng thái độ này nói chuyện với Lục Sương Mai. Lần trước là ở văn phòng của Hạ Ngữ Tâm.
"Cô chờ đó cho tôi!"
Lục Sương Mai la hét.
Sau đó, cô ta đứng dậy đi về phòng, đóng sầm cửa lại. Âm thanh rất lớn nên một vài người đã mở cửa nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Ngôn Cảnh Huyên không thèm để ý đến thái độ của cô ả. Lần nào cãi nhau thua cô, cô ta cũng chỉ có một biểu hiện duy nhất là trút giận lên người hoặc đồ vật.
Hoàn toàn không có gì mới mẻ cả.
Đột nhiên, ánh mắt Ngôn Cảnh Huyên dừng lại ở dưới đất. Trên nền nhà có một thứ gì đó, cô ngồi xuống để nhìn rõ hơn vật đó là gì. Vật ấy là một mẩu băng dán hình dấu X.
Ngôn Cảnh Huyên nhìn chằm chằm miếng băng dán, sau đó cô lại nhìn lên trần nhà chỗ giá treo đèn, mặc dù không nhìn rõ nhưng nó cũng có dấu X tương tự.
Hình như hai thứ này là dùng để làm dấu.
Ngôn Cảnh Huyên dùng điện thoại chụp lại miếng băng dán trên sàn, cô quay trở lại ghế sofa để nghĩ ngợi.
Có vẻ như cô đã đoán được tình tiết của vụ án mô phỏng này rồi.
Thứ lấn cấn bây giờ chỉ còn lại động cơ của hung thủ gây án.
"Đang nghĩ gì đó?"
Diệp Quân Vũ bỗng nhiên lên tiếng khiến Ngôn Cảnh Huyên giật mình, thót tim.
"Nhìn thấy vụ án không sợ lại dễ bị tôi doạ nhảy dựng vậy à? Em lại đang muốn diễn vai diễn yếu đuối phải không?"
Diệp Quân Vũ đùa cợt.
"Đang yên lặng đột nhiên nghe giọng nói thì ai chẳng bị hù doạ? Lần sau anh đi đứng có tiếng động chút được không?"
Ngôn Cảnh Huyên thở gấp đáp.
"Tôi đi đứng bình thường mà, chẳng qua do em nhập tâm quá thôi. Sao nào nữ thám tử, em nghĩ ra được gì chưa?"
Diệp Quân Vũ ngồi xuống bên cạnh hỏi.
"Có một chút, tôi còn đang lấn cấn vài chỗ nghĩ mãi không ra. Anh thì sao? Hỏi được gì rồi?"
"Cũng không có gì đặc sắc lắm, đại khái là gần đây đạo diện Quý sắp bấm máy một bộ phim mới, nhưng anh ta vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp để vào vai chinh. Nghe nói vì chuyện này mà anh ta từ chối không ít đề cử các diễn viên có thực lực, thành ra cũng đang có nhiều người ngứa mắt đạo diễn Quý lắm."
Nghe nhắc đến việc Quý Khởi Phong sắp có phim mới, Ngôn Cảnh Huyên tò mỏ hỏi:
"Anh ta sắp bấm máy bộ phim gì vậy?"
Phim do Quý Khởi Phong làm đạo diễn thường là các bộ phim suy luận, trinh thám. Yêu cầu kịch bản và chất lượng diễn viên rất cao. Hầu hết các bộ phim ấy khi quay xong đều rất nổi tiếng.
"Tôi không rõ nữa." Diệp Quân Vũ nhún vai: "Nhưng nghe nói vẫn như mọi lần là phim về đề tài trinh thám đó!"
"À, vậy sao..."
Ngôn Cảnh Huyên gật gù.
Một người yêu thích thể loại trinh thám lại trở thành nạn nhân của một vụ mưu sát mô phỏng án mạng trong truyện tranh nghĩ cũng buồn cười thật đó.
Nạn nhân của một vụ án mô phỏng truyện tranh sao?
Ngôn Cảnh Huyên lại ngẫm nghĩ.
Hai giây sau đó, như thông suốt được chuyện gì, Ngôn Cảnh Huyên đứng bật dậy, nắm lấy vai của Diệp Quân Vũ kích động.
"Anh có thể gọi mọi người xuống sảnh không? Nếu có thể thì mang đạo diễn Quý xuống đây luôn nhé! Tôi biết vụ án này rốt cuộc là gì rồi!"
Ngôn Cảnh Huyên ngồi ở đại sảnh xem xét ảnh chụp hiện trường và các chứng cứ. Ngoài các mảnh vỡ của chùm đèn thì còn có viên đạn được tìm thấy trên vách tường, một cái khăn tay bên trên có vết cháy xém và thuốc súng, dấu vết dạ quang trên móc treo đèn và hình nốt nhạc trên sàn nhà nơi Quý Khởi Phong bất tỉnh.
Theo kinh nghiệm từng xem truyện trinh thám của Ngôn Cảnh Huyên, mấy thứ này làm cô liên tưởng đến một vụ án mà cô từng xem trong truyện, cụ thể khăn tay dùng để phủ lên cây súng để lúc bắn không bị thuốc súng ám vào người, sơn dạ quang trên chùm đèn là để xác định mục tiêu và nốt nhạc là ám chỉ hung thủ.
Bữa tiệc ngoài diễn viên và đạo diễn còn có mấy ca sĩ, nhạc sĩ. Với cự ly xa vẫn bắn trúng trong bóng tối thì người này sử dụng súng rất giỏi. Thậm chí có thể từng đạt được danh hiệu nào đó trong các cuộc thi liên quan đến súng đạn.
Ngôn Cảnh Huyên lên mạng điều tra, có bốn người từng công khai khả năng bắn súng của mình đều là các diễn viên nổi tiếng cũng có mặt trong bữa tiệc, ngoài ra còn có ba ca sĩ cũng liên quan đến súng, một trong ba người đó chính là Lương Minh Châu.
Dựa theo manh mối ban đầu, Lương Minh Châu đang là người đáng nghi nhất. Tuy nhiên cô ta và Quý Khởi Phong không có bất cứ quan hệ hay mâu thuẫn gì với nhau.
Những người còn lại cũng vậy.
Ở trong giới ai ai cũng biết Quý Khởi Phong có danh tiếng tốt nên việc này chỉ có thể do ghen ghét cá nhân mà ra.
Mà đối với những người tài, việc bị ghen ghét không phải chuyện gì mới lạ.
"Là cô đúng không? Cô cố tình gây chuyện để mọi người tập trung vào mình tạo cơ hội cho hung thủ ra tay phải không?"
Lục Sương Mai gặng hỏi.
Cô ta không trở về phòng mà ở lại phòng khách, ngồi đối diện Ngôn Cảnh Huyên để canh chừng.
"Cô ghét tôi đến điên rồi à? Chuyện vô lý như vậy mà cũng nghĩ ra được nữa hả?"
Ngôn Cảnh Huyên xem thường nói.
"Con người cô có chuyện gì mà không dám làm? Ngay cả việc giành chồng chưa cưới của chị mình còn làm được nữa mà. Giết người thì có là gì chứ?"
Ban nãy trước lúc về phòng, Ngôn Cảnh Vân đã nói với cô ta nguyên nhân vì sao ả không muốn cưới Diệp Quân Vũ, sau khi nghe xong, Lục Sương Mai càng căm ghét Ngôn Cảnh Huyên.
"Xem ra Ngôn Cảnh Vân thành công tẩy não cô rồi. Quả nhiên người ngu xuẩn dễ bị thao túng."
Ngôn Cảnh Huyên tiếp tục mỉa mai.
"Cô dám sỉ nhục tôi?"
Lục Sương Mai nghiến răng.
"Sự thật rành rành cần gì tôi phải sỉ nhục cô chứ?"
Ngôn Cảnh Huyên cười cợt.
Lục Sương Mai siết chặt tay lại, cô ta căm hận nhìn người trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Leo lên được vị trí bà Diệp nên bây giờ trong mắt cô ta không còn xem ai có trọng lượng nữa.
"Muốn giết tôi à? Cô có gan đó không?"
Ngôn Cảnh Huyên cười hỏi.
"Tiện nhân!"
Lục Sương Mai lao đến định đánh Ngôn Cảnh Huyên cho hả giận, tuy nhiên ý đồ của cô ta không thể thực hiện khi Ngôn Cảnh Huyên đã chặn tay cô ta đồng thời cũng dùng lực đẩy Lục Sương Mai ngã ra đất.
Vị trí Lục Sương Mai ngã vừa khéo gần với vị trí đèn chùm đã rơi xuống, cho nên xung quanh vẫn còn mấy mảnh thủy tinh.
"Nếu cô còn làm loạn nữa thì không chỉ là một lần ngã này thôi đâu!"
Ngôn Cảnh Huyên ngồi xổm xuống cảnh cáo.
Đây là lần thứ hai cô dùng thái độ này nói chuyện với Lục Sương Mai. Lần trước là ở văn phòng của Hạ Ngữ Tâm.
"Cô chờ đó cho tôi!"
Lục Sương Mai la hét.
Sau đó, cô ta đứng dậy đi về phòng, đóng sầm cửa lại. Âm thanh rất lớn nên một vài người đã mở cửa nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Ngôn Cảnh Huyên không thèm để ý đến thái độ của cô ả. Lần nào cãi nhau thua cô, cô ta cũng chỉ có một biểu hiện duy nhất là trút giận lên người hoặc đồ vật.
Hoàn toàn không có gì mới mẻ cả.
Đột nhiên, ánh mắt Ngôn Cảnh Huyên dừng lại ở dưới đất. Trên nền nhà có một thứ gì đó, cô ngồi xuống để nhìn rõ hơn vật đó là gì. Vật ấy là một mẩu băng dán hình dấu X.
Ngôn Cảnh Huyên nhìn chằm chằm miếng băng dán, sau đó cô lại nhìn lên trần nhà chỗ giá treo đèn, mặc dù không nhìn rõ nhưng nó cũng có dấu X tương tự.
Hình như hai thứ này là dùng để làm dấu.
Ngôn Cảnh Huyên dùng điện thoại chụp lại miếng băng dán trên sàn, cô quay trở lại ghế sofa để nghĩ ngợi.
Có vẻ như cô đã đoán được tình tiết của vụ án mô phỏng này rồi.
Thứ lấn cấn bây giờ chỉ còn lại động cơ của hung thủ gây án.
"Đang nghĩ gì đó?"
Diệp Quân Vũ bỗng nhiên lên tiếng khiến Ngôn Cảnh Huyên giật mình, thót tim.
"Nhìn thấy vụ án không sợ lại dễ bị tôi doạ nhảy dựng vậy à? Em lại đang muốn diễn vai diễn yếu đuối phải không?"
Diệp Quân Vũ đùa cợt.
"Đang yên lặng đột nhiên nghe giọng nói thì ai chẳng bị hù doạ? Lần sau anh đi đứng có tiếng động chút được không?"
Ngôn Cảnh Huyên thở gấp đáp.
"Tôi đi đứng bình thường mà, chẳng qua do em nhập tâm quá thôi. Sao nào nữ thám tử, em nghĩ ra được gì chưa?"
Diệp Quân Vũ ngồi xuống bên cạnh hỏi.
"Có một chút, tôi còn đang lấn cấn vài chỗ nghĩ mãi không ra. Anh thì sao? Hỏi được gì rồi?"
"Cũng không có gì đặc sắc lắm, đại khái là gần đây đạo diện Quý sắp bấm máy một bộ phim mới, nhưng anh ta vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp để vào vai chinh. Nghe nói vì chuyện này mà anh ta từ chối không ít đề cử các diễn viên có thực lực, thành ra cũng đang có nhiều người ngứa mắt đạo diễn Quý lắm."
Nghe nhắc đến việc Quý Khởi Phong sắp có phim mới, Ngôn Cảnh Huyên tò mỏ hỏi:
"Anh ta sắp bấm máy bộ phim gì vậy?"
Phim do Quý Khởi Phong làm đạo diễn thường là các bộ phim suy luận, trinh thám. Yêu cầu kịch bản và chất lượng diễn viên rất cao. Hầu hết các bộ phim ấy khi quay xong đều rất nổi tiếng.
"Tôi không rõ nữa." Diệp Quân Vũ nhún vai: "Nhưng nghe nói vẫn như mọi lần là phim về đề tài trinh thám đó!"
"À, vậy sao..."
Ngôn Cảnh Huyên gật gù.
Một người yêu thích thể loại trinh thám lại trở thành nạn nhân của một vụ mưu sát mô phỏng án mạng trong truyện tranh nghĩ cũng buồn cười thật đó.
Nạn nhân của một vụ án mô phỏng truyện tranh sao?
Ngôn Cảnh Huyên lại ngẫm nghĩ.
Hai giây sau đó, như thông suốt được chuyện gì, Ngôn Cảnh Huyên đứng bật dậy, nắm lấy vai của Diệp Quân Vũ kích động.
"Anh có thể gọi mọi người xuống sảnh không? Nếu có thể thì mang đạo diễn Quý xuống đây luôn nhé! Tôi biết vụ án này rốt cuộc là gì rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.