Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 70
Lucy Bạch Ngọc
31/08/2023
"Tôi có thể đợi!" Diệp Quân Vũ mỉm cười: "Tôi có thể đợi em yêu tôi. Nếu như trong hai năm tôi không thể khiến em có tình cảm thì tôi cũng sẽ buông
tay. Tuyệt đối không dùng uy quyền của mình bức ép em ở bên tôi."
"Tại...tại sao?
Trong lòng của Ngôn Cảnh Huyên khi nghe câu này của Diệp Quân Vũ có một dự cảm, mà dự cảm đó cho dù có nằm mơ trăm ngàn lần thì cô cũng không dám tưởng tượng ra.
"Vì tôi có tình cảm với em. Mặc dù không em là từ khi nào nữa."
Diệp Quân Vũ thẳng thắng thừa nhận.
"..."
Quả nhiên như cô đã nghĩ, Diệp Quân Vũ thực sự có tình cảm nam nữ với cô. Ngôn Cảnh Huyên nghe xong im lặng, gần đây cô gặp quá nhiều chuyện nên tin tức này khiến cô không thể nào tiếp nhận nổi nữa.
Chắc là cô đành để hắn chịu thiệt thêm một thời gian.
"Đừng gấp, cũng đừng tự ép buộc mình chấp nhận. Tôi nói rồi, tôi có thể đợi em!"
"..." Ngôn Cảnh Huyên: "Quân Vũ... tôi... bây giờ tôi không thể cho anh hứa hẹn, chuyện của cô nhi viện đang là cú sốc với tôi. Tôi vẫn còn chưa biết đến khi nào mới vượt qua được nữa... cho nên chuyện tình cảm..."
"Cứ thuận theo tự nhiên đi. Em đói không? Tôi nói nhân viên mang đồ ăn cho em nhé!"
"Ừm..."
(...)
Tâm trạng của Ngôn Cảnh Huyên phức tạp, cô trằn trọc cả đêm không thể nào chợp mắt, lại sợ bản thân gây ra tiếng động quá lớn nên chỉ có thể nhắm mắt giả bộ ngủ thôi.
Kết quả là ngày hôm sau Ngôn Cảnh Huyên đi chơi trong trạng thái mệt mỏi, hoàn toàn không có cảm nhận gì khi đến tham quan các địa điểm du lịch.
"Buồn ngủ lắm hả? Tối qua em ngủ không ngon à?"
Diệp Quân Vũ đưa cho Ngôn Cảnh Huyên một ly cà phê quan tâm hỏi.
"Ừm... Thật ra hôm qua là tôi không ngủ được..."
"Em mất ngủ vì tôi tỏ tình tối qua à?"
Diệp Quân Vũ nói đùa.
"À thì... cũng có một chút..."
Ngôn Cảnh Huyên gượng gạo.
Thật ra đâu chỉ có một chút mà là rất nhiều chút, đến tận lúc này cô vẫn không thể nào nghĩ ra được mình có điểm nào để Diệp Quân Vũ nảy sinh tình cảm, rõ ràng lúc kết hôn hắn chỉ xem cô là đối tượng hợp tác, trong lòng cô vẫn luôn cho là vậy, thế mà tối qua... Hắn bảo cô làm sao ngủ ngon cho được.
"Em nghĩ nhiều làm gì? Chẳng lẽ chuyện tôi thích em nó lạ lắm sao? Tôi cũng là người có máu có thịt, có trái tim biết phân biệt phải trái thì tại sao tôi lại không thể có tình cảm với em?"
Diệp Quân Vũ buồn cười hỏi.
"Thì tại tôi nghĩ không ra anh thích tôi ở điểm nào ấy..."
"Thích một người cũng cần lý do hả? Nếu phải tìm cho mình một lý do để yêu thương ai đó thì đó chưa chắc đã là tình thương thật sự đâu."
"... Anh nói cao siêu quá, tôi... không hiểu được đâu..."
"Em không cần hiểu bây giờ, cứ từ từ hiểu."
"..." Ngôn Cảnh Huyên cười gượng chuyển chủ đề: "Điểm đến tiếp theo là nơi nào vậy?"
"Hết hôm nay chúng ta sẽ bay vào miền Nam của nước này, miền Bắc và miền Trung vẫn còn nhiều nơi đẹp lắm, nhưng với tâm trạng của em hiện tại thì cần những nơi yên bình hơn một chút. Miền nam có rất nhiều khu du lịch miệt vườn, vừa có thể chèo thuyền ngắm cảnh, vừa có thể thưởng thức món ăn vùng sông nước."
Diệp Quân Vũ cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, hắn biết Ngôn Cảnh Huyên đang khó xử lắm nên tuyệt đối sẽ không ép buộc cô chấp nhận mình. Dù gì ngày tháng còn dài, hắn và cô vẫn còn nhiều cơ hội.
"Vậy hả. Vậy chúng ta đi chơi ở thủ đô hết hôm nay đi." Ngôn Cảnh Huyên kéo tay Diệp Quân Vũ đứng lên: "Đi thôi, anh vừa đi vừa giải thích thêm về các nơi chúng ta sẽ đến nhé!"
(...)
"Con ranh đó thế nào rồi?"
Ngôn Cảnh Vân ngồi ở trong phòng cảnh giác gọi điện thoại. Cô ta đang hoàn thành vai diễn bị trầm cảm của mình rất xuất sắc, mấy ngày nay Nhan Hồng Quan luôn bên cạnh cô ta làm nhân chứng, chứng minh cô ta luôn bị bệnh, như vậy thì Diệp Quân Vũ sẽ không thể nào bắt chẹt được cô ta, nếu như có chứng cứ gì đó chứng minh là cô ta chủ mưu vụ phóng hoả cô nhi viện.
Thực ra mục đích ban đầu chỉ là muốn hù doạ, ai ngờ kẻ làm thuê kia lại quá tay khoá trái các cánh cửa không để ai có cơ hội thoát ra ngoài nên mới lớn chuyện. Tuy nhiên cô ta sẽ không trách hắn vì ít nhất, theo tin tình báo từ biệt thự của Diệp Quân Vũ, Ngôn Cảnh Huyên vì chuyện này sa sút tinh thần, hiện tại còn đang cùng Diệp Quân Vũ đi nước ngoài du lịch.
"Tôi cũng không rõ nữa, cậu chủ và cô ta vẫn chưa về, tôi không thể nói chính xác cho cô được!"
Đầu dây bên kia rụt rè đáp lại.
Đó là một người hầu trong biệt thự, cô ta làm việc nhiều năm và là bạn tốt với Lý Hương, sau chuyện cô ả kia bị đuổi, cô ta luôn hận Ngôn Cảnh Huyên khiến bạn mình mất việc.
"Không sao, trước sau gì cô ta cũng về. Đến lúc đó, cô nhớ làm theo lời tôi dặn, phát mấy đoạn ghi âm và video ma quỷ hù doạ cô ta. Tôi không tin là cô ta không sợ một trăm hai mươi mấy mạng người ở cô nhi viện kia đến đòi nợ."
Ngôn Cảnh Vân đắc ý.
"Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ làm theo lời của cô..."
Người hầu ở đầu dây bên kia cúp máy.
Ngôn Cảnh Vân giấu điện thoại xuống tấm nệm, cô ta nằm xuống giường giả vờ ngủ sau khi Nhan Hồng Quan vừa tắm xong, chịu ấm ức bấy nhiêu lâu nay cuối cùng cô ta đã có thể đáp trả. Sau chuyện này nếu Ngôn Cảnh Huyên bị điên thì càng tốt, như vậy chắc chắn Diệp Quân Vũ sẽ đá cô ấy ngay.
Càng nghĩ, Ngôn Cảnh Vân càng thấy sung sướng.
"Tiểu Vân, thức dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng nhé?"
Nhan Hồng Quan dịu giọng gọi.
Ngôn Cảnh Vân im lặng không có phản ứng.
"Tiểu Vân, dậy đi em, hôm nay thời tiết rất đẹp, anh đưa em đi ăn sáng rồi đi chơi được không? Em ở nhà mãi thế này thì không tốt cho bệnh tình của em đâu."
"Tại...tại sao?
Trong lòng của Ngôn Cảnh Huyên khi nghe câu này của Diệp Quân Vũ có một dự cảm, mà dự cảm đó cho dù có nằm mơ trăm ngàn lần thì cô cũng không dám tưởng tượng ra.
"Vì tôi có tình cảm với em. Mặc dù không em là từ khi nào nữa."
Diệp Quân Vũ thẳng thắng thừa nhận.
"..."
Quả nhiên như cô đã nghĩ, Diệp Quân Vũ thực sự có tình cảm nam nữ với cô. Ngôn Cảnh Huyên nghe xong im lặng, gần đây cô gặp quá nhiều chuyện nên tin tức này khiến cô không thể nào tiếp nhận nổi nữa.
Chắc là cô đành để hắn chịu thiệt thêm một thời gian.
"Đừng gấp, cũng đừng tự ép buộc mình chấp nhận. Tôi nói rồi, tôi có thể đợi em!"
"..." Ngôn Cảnh Huyên: "Quân Vũ... tôi... bây giờ tôi không thể cho anh hứa hẹn, chuyện của cô nhi viện đang là cú sốc với tôi. Tôi vẫn còn chưa biết đến khi nào mới vượt qua được nữa... cho nên chuyện tình cảm..."
"Cứ thuận theo tự nhiên đi. Em đói không? Tôi nói nhân viên mang đồ ăn cho em nhé!"
"Ừm..."
(...)
Tâm trạng của Ngôn Cảnh Huyên phức tạp, cô trằn trọc cả đêm không thể nào chợp mắt, lại sợ bản thân gây ra tiếng động quá lớn nên chỉ có thể nhắm mắt giả bộ ngủ thôi.
Kết quả là ngày hôm sau Ngôn Cảnh Huyên đi chơi trong trạng thái mệt mỏi, hoàn toàn không có cảm nhận gì khi đến tham quan các địa điểm du lịch.
"Buồn ngủ lắm hả? Tối qua em ngủ không ngon à?"
Diệp Quân Vũ đưa cho Ngôn Cảnh Huyên một ly cà phê quan tâm hỏi.
"Ừm... Thật ra hôm qua là tôi không ngủ được..."
"Em mất ngủ vì tôi tỏ tình tối qua à?"
Diệp Quân Vũ nói đùa.
"À thì... cũng có một chút..."
Ngôn Cảnh Huyên gượng gạo.
Thật ra đâu chỉ có một chút mà là rất nhiều chút, đến tận lúc này cô vẫn không thể nào nghĩ ra được mình có điểm nào để Diệp Quân Vũ nảy sinh tình cảm, rõ ràng lúc kết hôn hắn chỉ xem cô là đối tượng hợp tác, trong lòng cô vẫn luôn cho là vậy, thế mà tối qua... Hắn bảo cô làm sao ngủ ngon cho được.
"Em nghĩ nhiều làm gì? Chẳng lẽ chuyện tôi thích em nó lạ lắm sao? Tôi cũng là người có máu có thịt, có trái tim biết phân biệt phải trái thì tại sao tôi lại không thể có tình cảm với em?"
Diệp Quân Vũ buồn cười hỏi.
"Thì tại tôi nghĩ không ra anh thích tôi ở điểm nào ấy..."
"Thích một người cũng cần lý do hả? Nếu phải tìm cho mình một lý do để yêu thương ai đó thì đó chưa chắc đã là tình thương thật sự đâu."
"... Anh nói cao siêu quá, tôi... không hiểu được đâu..."
"Em không cần hiểu bây giờ, cứ từ từ hiểu."
"..." Ngôn Cảnh Huyên cười gượng chuyển chủ đề: "Điểm đến tiếp theo là nơi nào vậy?"
"Hết hôm nay chúng ta sẽ bay vào miền Nam của nước này, miền Bắc và miền Trung vẫn còn nhiều nơi đẹp lắm, nhưng với tâm trạng của em hiện tại thì cần những nơi yên bình hơn một chút. Miền nam có rất nhiều khu du lịch miệt vườn, vừa có thể chèo thuyền ngắm cảnh, vừa có thể thưởng thức món ăn vùng sông nước."
Diệp Quân Vũ cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, hắn biết Ngôn Cảnh Huyên đang khó xử lắm nên tuyệt đối sẽ không ép buộc cô chấp nhận mình. Dù gì ngày tháng còn dài, hắn và cô vẫn còn nhiều cơ hội.
"Vậy hả. Vậy chúng ta đi chơi ở thủ đô hết hôm nay đi." Ngôn Cảnh Huyên kéo tay Diệp Quân Vũ đứng lên: "Đi thôi, anh vừa đi vừa giải thích thêm về các nơi chúng ta sẽ đến nhé!"
(...)
"Con ranh đó thế nào rồi?"
Ngôn Cảnh Vân ngồi ở trong phòng cảnh giác gọi điện thoại. Cô ta đang hoàn thành vai diễn bị trầm cảm của mình rất xuất sắc, mấy ngày nay Nhan Hồng Quan luôn bên cạnh cô ta làm nhân chứng, chứng minh cô ta luôn bị bệnh, như vậy thì Diệp Quân Vũ sẽ không thể nào bắt chẹt được cô ta, nếu như có chứng cứ gì đó chứng minh là cô ta chủ mưu vụ phóng hoả cô nhi viện.
Thực ra mục đích ban đầu chỉ là muốn hù doạ, ai ngờ kẻ làm thuê kia lại quá tay khoá trái các cánh cửa không để ai có cơ hội thoát ra ngoài nên mới lớn chuyện. Tuy nhiên cô ta sẽ không trách hắn vì ít nhất, theo tin tình báo từ biệt thự của Diệp Quân Vũ, Ngôn Cảnh Huyên vì chuyện này sa sút tinh thần, hiện tại còn đang cùng Diệp Quân Vũ đi nước ngoài du lịch.
"Tôi cũng không rõ nữa, cậu chủ và cô ta vẫn chưa về, tôi không thể nói chính xác cho cô được!"
Đầu dây bên kia rụt rè đáp lại.
Đó là một người hầu trong biệt thự, cô ta làm việc nhiều năm và là bạn tốt với Lý Hương, sau chuyện cô ả kia bị đuổi, cô ta luôn hận Ngôn Cảnh Huyên khiến bạn mình mất việc.
"Không sao, trước sau gì cô ta cũng về. Đến lúc đó, cô nhớ làm theo lời tôi dặn, phát mấy đoạn ghi âm và video ma quỷ hù doạ cô ta. Tôi không tin là cô ta không sợ một trăm hai mươi mấy mạng người ở cô nhi viện kia đến đòi nợ."
Ngôn Cảnh Vân đắc ý.
"Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ làm theo lời của cô..."
Người hầu ở đầu dây bên kia cúp máy.
Ngôn Cảnh Vân giấu điện thoại xuống tấm nệm, cô ta nằm xuống giường giả vờ ngủ sau khi Nhan Hồng Quan vừa tắm xong, chịu ấm ức bấy nhiêu lâu nay cuối cùng cô ta đã có thể đáp trả. Sau chuyện này nếu Ngôn Cảnh Huyên bị điên thì càng tốt, như vậy chắc chắn Diệp Quân Vũ sẽ đá cô ấy ngay.
Càng nghĩ, Ngôn Cảnh Vân càng thấy sung sướng.
"Tiểu Vân, thức dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng nhé?"
Nhan Hồng Quan dịu giọng gọi.
Ngôn Cảnh Vân im lặng không có phản ứng.
"Tiểu Vân, dậy đi em, hôm nay thời tiết rất đẹp, anh đưa em đi ăn sáng rồi đi chơi được không? Em ở nhà mãi thế này thì không tốt cho bệnh tình của em đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.