Sau Khi Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngỡ Ngàng
Chương 24: Cô Là Thế Thân
Minh Hoa
25/06/2023
Trans & Edit: Quân Ly
Tối hôm qua đã ngủ không ngon, tối nay lại bị Cố Bắc Huyền dày vò một trận như vậy Tô Họa ngủ rất say.
Cảm giác vừa ngủ trời đã sáng, mệt đến ngay cả mơ cũng không thấy.
Mười ba năm trước khi chưa gặp ác mộng, khi ngủ cô còn không nói mớ chứ đừng nói đến gọi tên "anh A Nghiêu".
Sáng sớm hôm sau cô mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh, Cố Bắc Huyền đã dậy từ lâu.
Cô cẩn thận tránh tay bị thương, mặc quần áo vào, xuống giường.
Đi vào phòng vệ sinh, thấy ngay cả kem đánh răng Cố Bắc Huyền đã nặn ra bàn chải cho cô.
Cô mỉm cười, cầm bàn chải lên từ từ đánh răng.
Sau khi rửa mặt, Tô Họa vịn lan can xuống lầu.
Cố Bắc Huyền đang bưng bữa sáng lên bàn.
Thấy cô, anh cười lên một cái, mặt đầy gió xuân, chào hỏi: "Mau xuống ăn sáng đi, đều là món cô thích ăn." Dáng vẻ tâm tình rất tốt.
Khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan hoàn mỹ, mày kiếm mắt như sao sáng, khi cười đôi môi mỏng hơi nhếch lên, vừa có thâm tình lại có mấy phần phóng khoáng khiến người nhìn rung động.
Tô Họa không kìm được cười lên, "Sao anh không gọi tôi? Tôi sẽ làm."
"Tay cô bị thương còn chưa khỏe, tôi cũng không phải bị què, khua tay vài cái là xong rồi."
Tô Họa đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, Cố Bắc Huyền đưa cho cô một cái muỗng.
Bữa sáng rất phong phú, Trung Tây kết hợp, có trứng chiên, bò bít tết, cá hồi chiên, bánh tiramisu, bánh mì nướng, thậm chí ngay cả cháo bát bảo cũng có, còn có một đĩa trái cây gọt sẵn.
Tô Họa uống một muỗng cháo, cháo nấu cũng không tệ lắm, rất thơm ngon.
Đang ăn thì cô nghe thấy Cố Bắc Huyền nói, "Tô Họa, chúng ta sinh một đứa bé đi, nếu mang thai sẽ không ly hôn nữa.”
Tay Tô Họa cầm muỗng ngừng một lát, rất bất ngờ.
Ngày trước người luôn một mực làm các biện pháp tránh thai là anh, nói ly hôn là anh, hôm nay bỗng nhiên lại muốn có con, không ly hôn nữa cũng là anh.
Tô Họa trầm mặc một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, nghiêm túc hỏi, "Vậy sau này anh có thể hạn chế qua lại với Sở Tỏa Tỏa không?"
Cố Bắc Huyền im lặng, qua chốc lát, nói: "Cô ấy bị trầm cảm có liên quan tới tôi. Tôi đã hỏi bác sĩ, căn bệnh này rất dễ xúc động, nghĩ không thông thì sẽ tự sát. Vả lại, Cố gia và Sở gia có hợp tác làm ăn, đều ở cùng một thành phố, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy."
Nói nhiều như vậy, câu trả lời chỉ có hai chữ không thể.
Tô Họa cười tự giễu một cái, rũ mi mắt xuống, nhìn chằm chằm cháo trong bát, nhẹ giọng nói, "Cái gì tôi cũng có thể nhịn, chỉ không nhịn được phải chia sẻ chồng với người phụ nữ khác. Tôi không rộng lượng như vậy, xin lỗi."
Cố Bắc Huyền dừng một chút, "Với tôi, cô ấy cũng không khác gì Nam m."
"Đêm hôm khuya khoắt Nam m sẽ không gọi điện thoại cho anh, không nháo đòi anh đến thăm, cũng không ôm ấp anh."
Cố Bắc Huyền uống một ngụm nước, giọng vô cùng lãnh đạm, "Giữa vợ chồng cũng không thể có quan hệ hoàn hảo, đại đa số vợ chồng đều là bao dung nhường nhịn lẫn nhau."
Tô Họa luôn cảm thấy trong lời anh nói hàm ý.
Suy nghĩ một lúc lâu, mới nghĩ ra đó là gì.
Cô hít sâu một hơi, nói: "A Nghiêu đã sớm qua đời, không cần anh nhịn, tôi cũng không muốn nhịn Sở Tỏa Tỏa."
Cố Bắc Huyền cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm, nhìn nàng chằm chằm cô hồi lâu, không rõ ý nói: "Thật sao?"
Tô Họa không trả lời, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cháo.
Nếu còn nói nữa thì sẽ cãi nhau, cô không muốn cãi nhau với anh.
Cãi nhau sẽ tổn thương tình cảm, vốn là hôn nhân tràn ngập nguy cơ, cãi tới cãi lui sẽ tan vỡ nhanh hơn.
Cho tới bây giờ cô vẫn rất yêu anh.
Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng yêu ai nhiều như vậy.
Cô tính tình chậm chạp, rất khó yêu một người, nhưng một khi yêu rất khó từ bỏ.
Sau khi ăn xong, Tô Họa đứng lên muốn thu dọn bát đũa.
Cố Bắc Huyền đè tay cô lại, nói: "Chút nữa thím Liễu sẽ dọn, cô muốn ở nhà đọc sách thì đọc sách, muốn đi dạo phố thì đi dạo phố."
Anh lấy thẻ từ trong túi ra, "Dùng thẻ của tôi."
Tô Họa không nhận, "Tôi có tiền."
Cố Bắc Huyền nhét thẻ vào túi áo cô, "Mật mã sinh nhật cô, 618618. Lúc ra ngoài thì gọi tài xế đưa đi, trên đường chú ý an toàn."
"Được."
Chờ Cố Bắc Huyền đi, Tô Họa cũng ra cửa đi chọn quà sinh nhật cho mẹ chồng Tần Thư.
Tần Thư là nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng, bà đã thành lập thương hiệu Shu Q, trước đây tập trung sự nghiệp ở Paris nhưng năm nay đã rời về Trung Quốc.
Tô Họa tiếp xúc với bà không nhiều, chỉ biết bà có khí chất cao nhã, tính cách trong trẻo lạnh lùng, rất ít nói.
Cô đi tới cửa hàng Hermès.
Tô Họa đi vào, chọn túi cho Tần Thư.
[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]
Cô chọn được một chiếc túi bạch kim cỡ 30, màu vàng hổ phách mấy trăm ngàn tệ, còn phải phối hợp món đồ có cùng giá, tỷ như phối hợp với khăn lụa, gối ôm gì đó.
Tô Họa đang chọn bỗng nghe thấy giọng nói nũng nịu, "Chị Tô Họa, chị cũng tới chọn túi a."
Da đầu Tô Họa hơi tê rần, nghiêng nhìn ra sau, là Sở Tỏa Tỏa.
Cả người cô ta mặc hàng hiệu, đeo đầy đá quý, trên tay là chiếc túi bạch kim bằng da cá sấu đắt tiền, thân hình mỏng manh yếu đuối, mỗi bước đi nhìn như người không xương.
Tô Họa lạnh lùng “ừ” một tiếng.
Sở Tỏa Tỏa lại gần, hỏi nhân viên, "Chị Tô Họa nhìn trúng cái túi kia à?"
Nhân viên cầm lên chiếc túi màu hổ phách kia, nói: "Là cái này, Sở tiểu thư."
Trong mắt Sở Tỏa Tỏa hiện lên một tia châm chọc, nhìn chằm chằm cái túi Tô Họa đang đeo không có nhãn hiệu gì, giễu cợt nói, "Chị Tô Họa từ thôn nhỏ trong núi ra ngoài, có thể không hiểu hàng xa xỉ. Mua túi ở đây phải tiêu hơn mười vạn trở lên mới có tư cách mua đó, chị có không?"
Ánh mắt Tô Họa lạnh lùng, "Đương nhiên là có."
Cô không mê đồ hiệu, lúc ra cửa chỉ tùy tiện đeo lên, không nhớ rõ là hãng gì, thấy hợp với bộ đồ thì dùng thôi.
Nhưng vào ngày lễ tết lúc tặng quà cho Cố Nam Âm và Cố lão phu nhân cô cũng sẽ chọn vài món họ thích
Cố Nam Âm đặc biệt thích túi của Hermès, cô đã tặng Nam m mấy cái.
Sở Tỏa Tỏa "ồ" một tiếng, quái gở nói, "Chị Tô Họa tiêu tiền của anh Bắc Huyền thật đúng là không chút nương tay a."
Tô Họa cười, "Anh ấy là chồng tôi, tôi muốn tiêu thế nào không cần một người ngoài như cô Sở đây giảng đạo lý nhỉ?"
Sở Tỏa Tỏa hừ lạnh nói, "Tôi và anh Bắc Huyền là thanh mai trúc mã mười mấy năm, cùng nhau lớn lên, nếu nói tới người ngoài thì cô là người ngoài mới đúng. Cô có thể không biết, chiếc túi Hermès đầu tiên của tôi là anh Bắc Huyền tặng đấy."
Tô Họa lười cùng cô ta khua môi múa mép, chọn mấy cái khăn lụa, phụ kiện, cái gạt tàn thuốc, chăn,....
Cô rút ra tấm thẻ đưa cho nhân viên, "Quẹt thẻ đi."
"Được, quý cô chờ một chút." Nhân viên nhận lấy thẻ đến quầy thu ngân quẹt.
Tô Họa cần ký tên, nhấc chân cùng đi.
Sở Tỏa Tỏa cũng sáp tới gần, bĩu môi một cái nói, "Đây là thẻ của anh Bắc Huyền chứ gì? Cô sống chết không chịu ly hôn với anh ấy là nhìn trúng tiền của anh ấy nhỉ?"
Tô Họa bình tĩnh nói với nhân viên, "Phiền cô nói cho cô Sở này, chủ tài khoản của tấm thẻ này là ai?"
Nhân viên mỉm cười nói với Sở Tỏa Tỏa, "Cô Sở, chủ tấm thẻ này là Tô Họa, chính là cô Tô đây."
Tô Họa vân đạm phong khinh* cười một tiếng, ung dung thong thả hỏi, "Số dư trong thẻ là bao nhiêu? Kiểm tra giúp tôi một chút."
(*): Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Nhân viên nhìn chằm chằm máy tính, cung kính nói, "Cô Tô, số dư trong thẻ của cô là 156.000.000* tệ." (156 triệu tệ)
(*): 156.000.000 NDT ~ 511.135.231.152,00 VNĐ (tính bởi google trong ngày 25/6/2023)
Sở Tỏa Tỏa biến sắc, mặt đỏ rồi lại trắng, nửa ngày không lên tiếng.
Tô Họa nhìn chằm chằm mặt cô ta, cười nhẹ.
Cô chưa bao giờ thích hơn thua với người khác, nhưng đối với kẻ tiểu nhân nịnh bợ như Sở Tỏa Tỏa thì dùng cách này siêu cấp thoải mái!
100 triệu trong thẻ kia là trước đây không lâu Cố Bắc Huyền đưa cô phí chia tay, 56 triệu là anh đưa từng phần trong ba năm qua.
Mỗi lần anh tức giận đập phá xong đều bồi thường cho cô bằng tiền, ra tay khá hào phóng.
Trước kia Tô Họa luôn chê anh cầm tiền đuổi cô, nhưng hôm nay cô thấy cái người một lời không hợp liền ném tiền này thật là đẹp trai ngây người!
Cái túi tặng Sở Tỏa Tỏa đáng bao nhiêu tiền đây?
Mỗi lần anh đưa thẻ và chi phiếu cho cô ít nhất cũng là một triệu. (tầm 3 tỷ tiền Việt nha@_@)
Quẹt thẻ xong, Tô Họa nhận bút ưu nhã ký tên.
Nhân viên trả thẻ lại cho cô.
Tô Họa cầm thẻ, lắc lắc trước mặt Sở Tỏa Tỏa, giễu cợt nói, "Sở tiểu thư à, chắc trong thẻ của cô đến 50 triệu cũng không có nhỉ? Sau này đừng dùng sự thiếu hiểu biết của mình để lên mặt với tôi, tôi rất lo cho cô đấy. Còn chuyện cầm chi phiếu 20 triệu muốn tôi bỏ anh Bắc Huyền của cô à, sau này cũng không cần làm tiếp, chẳng khác gì con hề."
Sở Tỏa Tỏa khó chịu, chua ngoa nói, "Cô kiêu ngạo cái gì, nếu như ba năm trước mẹ tôi không ép tôi ra nước ngoài thì nào có chuyện cô được làm thế thân?"
"Thế thân, ha ha, thế thân." Sắc mặt Tô Họa tái nhợt, ngón tay dùng sức bấm lòng bàn tay.
Đây là đâm vào tim cô một cái gai, đâm một cái liền đau điếng người.
Chợt nghe sau lưng có một giọng nói lạnh như băng, "Sở tiểu thư có thể không biết, cô mới là thế thân đó."
Tối hôm qua đã ngủ không ngon, tối nay lại bị Cố Bắc Huyền dày vò một trận như vậy Tô Họa ngủ rất say.
Cảm giác vừa ngủ trời đã sáng, mệt đến ngay cả mơ cũng không thấy.
Mười ba năm trước khi chưa gặp ác mộng, khi ngủ cô còn không nói mớ chứ đừng nói đến gọi tên "anh A Nghiêu".
Sáng sớm hôm sau cô mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh, Cố Bắc Huyền đã dậy từ lâu.
Cô cẩn thận tránh tay bị thương, mặc quần áo vào, xuống giường.
Đi vào phòng vệ sinh, thấy ngay cả kem đánh răng Cố Bắc Huyền đã nặn ra bàn chải cho cô.
Cô mỉm cười, cầm bàn chải lên từ từ đánh răng.
Sau khi rửa mặt, Tô Họa vịn lan can xuống lầu.
Cố Bắc Huyền đang bưng bữa sáng lên bàn.
Thấy cô, anh cười lên một cái, mặt đầy gió xuân, chào hỏi: "Mau xuống ăn sáng đi, đều là món cô thích ăn." Dáng vẻ tâm tình rất tốt.
Khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan hoàn mỹ, mày kiếm mắt như sao sáng, khi cười đôi môi mỏng hơi nhếch lên, vừa có thâm tình lại có mấy phần phóng khoáng khiến người nhìn rung động.
Tô Họa không kìm được cười lên, "Sao anh không gọi tôi? Tôi sẽ làm."
"Tay cô bị thương còn chưa khỏe, tôi cũng không phải bị què, khua tay vài cái là xong rồi."
Tô Họa đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, Cố Bắc Huyền đưa cho cô một cái muỗng.
Bữa sáng rất phong phú, Trung Tây kết hợp, có trứng chiên, bò bít tết, cá hồi chiên, bánh tiramisu, bánh mì nướng, thậm chí ngay cả cháo bát bảo cũng có, còn có một đĩa trái cây gọt sẵn.
Tô Họa uống một muỗng cháo, cháo nấu cũng không tệ lắm, rất thơm ngon.
Đang ăn thì cô nghe thấy Cố Bắc Huyền nói, "Tô Họa, chúng ta sinh một đứa bé đi, nếu mang thai sẽ không ly hôn nữa.”
Tay Tô Họa cầm muỗng ngừng một lát, rất bất ngờ.
Ngày trước người luôn một mực làm các biện pháp tránh thai là anh, nói ly hôn là anh, hôm nay bỗng nhiên lại muốn có con, không ly hôn nữa cũng là anh.
Tô Họa trầm mặc một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, nghiêm túc hỏi, "Vậy sau này anh có thể hạn chế qua lại với Sở Tỏa Tỏa không?"
Cố Bắc Huyền im lặng, qua chốc lát, nói: "Cô ấy bị trầm cảm có liên quan tới tôi. Tôi đã hỏi bác sĩ, căn bệnh này rất dễ xúc động, nghĩ không thông thì sẽ tự sát. Vả lại, Cố gia và Sở gia có hợp tác làm ăn, đều ở cùng một thành phố, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy."
Nói nhiều như vậy, câu trả lời chỉ có hai chữ không thể.
Tô Họa cười tự giễu một cái, rũ mi mắt xuống, nhìn chằm chằm cháo trong bát, nhẹ giọng nói, "Cái gì tôi cũng có thể nhịn, chỉ không nhịn được phải chia sẻ chồng với người phụ nữ khác. Tôi không rộng lượng như vậy, xin lỗi."
Cố Bắc Huyền dừng một chút, "Với tôi, cô ấy cũng không khác gì Nam m."
"Đêm hôm khuya khoắt Nam m sẽ không gọi điện thoại cho anh, không nháo đòi anh đến thăm, cũng không ôm ấp anh."
Cố Bắc Huyền uống một ngụm nước, giọng vô cùng lãnh đạm, "Giữa vợ chồng cũng không thể có quan hệ hoàn hảo, đại đa số vợ chồng đều là bao dung nhường nhịn lẫn nhau."
Tô Họa luôn cảm thấy trong lời anh nói hàm ý.
Suy nghĩ một lúc lâu, mới nghĩ ra đó là gì.
Cô hít sâu một hơi, nói: "A Nghiêu đã sớm qua đời, không cần anh nhịn, tôi cũng không muốn nhịn Sở Tỏa Tỏa."
Cố Bắc Huyền cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm, nhìn nàng chằm chằm cô hồi lâu, không rõ ý nói: "Thật sao?"
Tô Họa không trả lời, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cháo.
Nếu còn nói nữa thì sẽ cãi nhau, cô không muốn cãi nhau với anh.
Cãi nhau sẽ tổn thương tình cảm, vốn là hôn nhân tràn ngập nguy cơ, cãi tới cãi lui sẽ tan vỡ nhanh hơn.
Cho tới bây giờ cô vẫn rất yêu anh.
Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng yêu ai nhiều như vậy.
Cô tính tình chậm chạp, rất khó yêu một người, nhưng một khi yêu rất khó từ bỏ.
Sau khi ăn xong, Tô Họa đứng lên muốn thu dọn bát đũa.
Cố Bắc Huyền đè tay cô lại, nói: "Chút nữa thím Liễu sẽ dọn, cô muốn ở nhà đọc sách thì đọc sách, muốn đi dạo phố thì đi dạo phố."
Anh lấy thẻ từ trong túi ra, "Dùng thẻ của tôi."
Tô Họa không nhận, "Tôi có tiền."
Cố Bắc Huyền nhét thẻ vào túi áo cô, "Mật mã sinh nhật cô, 618618. Lúc ra ngoài thì gọi tài xế đưa đi, trên đường chú ý an toàn."
"Được."
Chờ Cố Bắc Huyền đi, Tô Họa cũng ra cửa đi chọn quà sinh nhật cho mẹ chồng Tần Thư.
Tần Thư là nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng, bà đã thành lập thương hiệu Shu Q, trước đây tập trung sự nghiệp ở Paris nhưng năm nay đã rời về Trung Quốc.
Tô Họa tiếp xúc với bà không nhiều, chỉ biết bà có khí chất cao nhã, tính cách trong trẻo lạnh lùng, rất ít nói.
Cô đi tới cửa hàng Hermès.
Tô Họa đi vào, chọn túi cho Tần Thư.
[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]
Cô chọn được một chiếc túi bạch kim cỡ 30, màu vàng hổ phách mấy trăm ngàn tệ, còn phải phối hợp món đồ có cùng giá, tỷ như phối hợp với khăn lụa, gối ôm gì đó.
Tô Họa đang chọn bỗng nghe thấy giọng nói nũng nịu, "Chị Tô Họa, chị cũng tới chọn túi a."
Da đầu Tô Họa hơi tê rần, nghiêng nhìn ra sau, là Sở Tỏa Tỏa.
Cả người cô ta mặc hàng hiệu, đeo đầy đá quý, trên tay là chiếc túi bạch kim bằng da cá sấu đắt tiền, thân hình mỏng manh yếu đuối, mỗi bước đi nhìn như người không xương.
Tô Họa lạnh lùng “ừ” một tiếng.
Sở Tỏa Tỏa lại gần, hỏi nhân viên, "Chị Tô Họa nhìn trúng cái túi kia à?"
Nhân viên cầm lên chiếc túi màu hổ phách kia, nói: "Là cái này, Sở tiểu thư."
Trong mắt Sở Tỏa Tỏa hiện lên một tia châm chọc, nhìn chằm chằm cái túi Tô Họa đang đeo không có nhãn hiệu gì, giễu cợt nói, "Chị Tô Họa từ thôn nhỏ trong núi ra ngoài, có thể không hiểu hàng xa xỉ. Mua túi ở đây phải tiêu hơn mười vạn trở lên mới có tư cách mua đó, chị có không?"
Ánh mắt Tô Họa lạnh lùng, "Đương nhiên là có."
Cô không mê đồ hiệu, lúc ra cửa chỉ tùy tiện đeo lên, không nhớ rõ là hãng gì, thấy hợp với bộ đồ thì dùng thôi.
Nhưng vào ngày lễ tết lúc tặng quà cho Cố Nam Âm và Cố lão phu nhân cô cũng sẽ chọn vài món họ thích
Cố Nam Âm đặc biệt thích túi của Hermès, cô đã tặng Nam m mấy cái.
Sở Tỏa Tỏa "ồ" một tiếng, quái gở nói, "Chị Tô Họa tiêu tiền của anh Bắc Huyền thật đúng là không chút nương tay a."
Tô Họa cười, "Anh ấy là chồng tôi, tôi muốn tiêu thế nào không cần một người ngoài như cô Sở đây giảng đạo lý nhỉ?"
Sở Tỏa Tỏa hừ lạnh nói, "Tôi và anh Bắc Huyền là thanh mai trúc mã mười mấy năm, cùng nhau lớn lên, nếu nói tới người ngoài thì cô là người ngoài mới đúng. Cô có thể không biết, chiếc túi Hermès đầu tiên của tôi là anh Bắc Huyền tặng đấy."
Tô Họa lười cùng cô ta khua môi múa mép, chọn mấy cái khăn lụa, phụ kiện, cái gạt tàn thuốc, chăn,....
Cô rút ra tấm thẻ đưa cho nhân viên, "Quẹt thẻ đi."
"Được, quý cô chờ một chút." Nhân viên nhận lấy thẻ đến quầy thu ngân quẹt.
Tô Họa cần ký tên, nhấc chân cùng đi.
Sở Tỏa Tỏa cũng sáp tới gần, bĩu môi một cái nói, "Đây là thẻ của anh Bắc Huyền chứ gì? Cô sống chết không chịu ly hôn với anh ấy là nhìn trúng tiền của anh ấy nhỉ?"
Tô Họa bình tĩnh nói với nhân viên, "Phiền cô nói cho cô Sở này, chủ tài khoản của tấm thẻ này là ai?"
Nhân viên mỉm cười nói với Sở Tỏa Tỏa, "Cô Sở, chủ tấm thẻ này là Tô Họa, chính là cô Tô đây."
Tô Họa vân đạm phong khinh* cười một tiếng, ung dung thong thả hỏi, "Số dư trong thẻ là bao nhiêu? Kiểm tra giúp tôi một chút."
(*): Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Nhân viên nhìn chằm chằm máy tính, cung kính nói, "Cô Tô, số dư trong thẻ của cô là 156.000.000* tệ." (156 triệu tệ)
(*): 156.000.000 NDT ~ 511.135.231.152,00 VNĐ (tính bởi google trong ngày 25/6/2023)
Sở Tỏa Tỏa biến sắc, mặt đỏ rồi lại trắng, nửa ngày không lên tiếng.
Tô Họa nhìn chằm chằm mặt cô ta, cười nhẹ.
Cô chưa bao giờ thích hơn thua với người khác, nhưng đối với kẻ tiểu nhân nịnh bợ như Sở Tỏa Tỏa thì dùng cách này siêu cấp thoải mái!
100 triệu trong thẻ kia là trước đây không lâu Cố Bắc Huyền đưa cô phí chia tay, 56 triệu là anh đưa từng phần trong ba năm qua.
Mỗi lần anh tức giận đập phá xong đều bồi thường cho cô bằng tiền, ra tay khá hào phóng.
Trước kia Tô Họa luôn chê anh cầm tiền đuổi cô, nhưng hôm nay cô thấy cái người một lời không hợp liền ném tiền này thật là đẹp trai ngây người!
Cái túi tặng Sở Tỏa Tỏa đáng bao nhiêu tiền đây?
Mỗi lần anh đưa thẻ và chi phiếu cho cô ít nhất cũng là một triệu. (tầm 3 tỷ tiền Việt nha@_@)
Quẹt thẻ xong, Tô Họa nhận bút ưu nhã ký tên.
Nhân viên trả thẻ lại cho cô.
Tô Họa cầm thẻ, lắc lắc trước mặt Sở Tỏa Tỏa, giễu cợt nói, "Sở tiểu thư à, chắc trong thẻ của cô đến 50 triệu cũng không có nhỉ? Sau này đừng dùng sự thiếu hiểu biết của mình để lên mặt với tôi, tôi rất lo cho cô đấy. Còn chuyện cầm chi phiếu 20 triệu muốn tôi bỏ anh Bắc Huyền của cô à, sau này cũng không cần làm tiếp, chẳng khác gì con hề."
Sở Tỏa Tỏa khó chịu, chua ngoa nói, "Cô kiêu ngạo cái gì, nếu như ba năm trước mẹ tôi không ép tôi ra nước ngoài thì nào có chuyện cô được làm thế thân?"
"Thế thân, ha ha, thế thân." Sắc mặt Tô Họa tái nhợt, ngón tay dùng sức bấm lòng bàn tay.
Đây là đâm vào tim cô một cái gai, đâm một cái liền đau điếng người.
Chợt nghe sau lưng có một giọng nói lạnh như băng, "Sở tiểu thư có thể không biết, cô mới là thế thân đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.