Sau Khi Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngỡ Ngàng
Chương 3: Ngạc Nhiên
Minh Hoa
09/12/2022
Trans: Quân Ly
Edit: Neko, Quân Ly
Tô Họa đi ra ngoài.
Ngồi lên xe, thắt dây an toàn.
Mấy ngày không gặp Cố Bắc Huyền như gầy gò hơn một chút, nhưng góc cạnh khuôn mặt vẫn rõ ràng, lông mày tuấn tú cùng đôi mắt đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Họa phát hiện mình vẫn còn yêu anh rất nhiều, căn bản là không thể quên được.
"Đây, lễ vật nhậm chức."
Cố Bắc Huyền đưa một hộp trang sức bằng nhung màu xanh đậm tinh xảo cho cô. Tô Họa nhận lấy, mở ra.
Là một quả dương chi bạch ngọc* điêu khắc thành "Ông Trọng".
(*): ngọc màu trắng.
Ông Trọng từ xưa tới nay nổi danh là ngọc trừ tà.
Người được khắc trên ngọc mặc trường bào đứng sừng sững, ngũ quan và quần áo trang sức chỉ dùng đường cong đơn giản khắc vẽ, thủ pháp ngắn gọn, thô ráp và mạnh mẽ.
Viên ngọc trong suốt như pha lê, là ngọc cực phẩm.
Tô Họa cầm hộp trang sức, quay đầu nhìn anh, nụ cười nhàn nhạt,
"Sao anh lại tặng tôi món quà đắt tiền như vậy?"
Cố Bắc Huyền cười nhạt, đưa mắt nhìn cô
“Khi tu bổ thư pháp và cổ họa không thể tránh khỏi việc sẽ tiếp xúc với tà khí. Thật tốt khi đeo thứ gì đó để xua đuổi tà ma. Để tôi giúp cô đeo lên."
Anh cầm lên chiếc vòng ngọc đeo lên cổ cho Tô Họa.
Trong lúc lơ đãng ngón tay anh lướt nhẹ qua cổ cô.
Cảm giác mỏng lạnh thấu xương, trái tim cô khẽ run lên.
Cô luôn nhạy cảm với sự đụng chạm của anh.
Nghĩ đến mối quan hệ hiện tại giữa hai người, Tô Họa cảm thấy chua xót, gượng cười nói:
“Sau này đừng cho tôi cái gì nữa.”
Chúng sẽ khiến cô hiểu lầm rằng anh vẫn còn tình cảm với cô và cô không thể không suy nghĩ lung tung, thậm chí còn khao khát nhiều hơn nữa.
Ngón tay mảnh khảnh đặt lên vô lăng, Cố Bắc Huyền nhàn nhạt nói:
"Chỉ là một khối ngọc bội nhỏ, đừng bận tâm."
Anh khởi động xe.
Nửa giờ sau, đến nhà cũ Cố gia.
Vừa vào nhà, Cố lão phu nhân tóc bạc hoa râm đi tới chào đón.
Bà ôm Tô Họa,
"Họa Họa à, cháu dâu yêu quý của ta, mấy ngày không gặp, ta rất nhớ cháu!."
Tô Họa luôn cảm giác biểu hiện của bà nội hôm nay có chút khoa trương.
Bình thường bà luôn cao quý, đoan trang, uy nghiêm.
Tô Họa cười hỏi
"Bà nội, bà có chuyện quan trọng muốn hỏi cháu sao?"
Cố lão phu nhân kéo tay cô, liếc nhìn Cố Bắc Huyền một cái,
"Ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta nói sau."
Thức ăn trên bàn hết sức phong phú, toàn là sơn hào hải vị.
Cố lão phu nhân không ngừng gắp thức ăn cho Tô Họa, nhìn cô cười nói:
"Ba năm trước, ta tìm vợ cho Bắc Huyền khắp thành. Rất nhiều bức ảnh của các cô gái được chuyền tới tay ta và ta chọn con, con có đôi mắt sáng và có vẻ như là một người vượng chồng. Đúng như dự đoán, sau khi Bắc Huyền kết hôn với con, vừa qua hai năm chân đã khỏi, công ty cũng càng ngày càng tốt."
Lão phu nhân bỗng nhiên che miệng, ho khan một tiếng.
Tô Họa vội vàng giúp bà vỗ nhẹ sau lưng.
Lão phu nhân ho khan, nắm tay cô,
"Con không có gì để lựa chọn, con dịu dàng ít nói, chăm chỉ, hiểu người và chính trực. Hai năm đó, Bắc Huyền không thể đứng vững trên đôi chân của mình, tính tình cũng rất xấu. Có bao nhiêu y tá và người hầu phải chịu đựng? Tất cả đều bỏ đi, chỉ có con không rời xa nó. Nếu không có con cùng nó vượt qua khó khăn, có lẽ nó đã trở nên vô dụng trong cuộc sống này."
Dứt lời cô bật khóc.
Tô Họa vội vàng cầm giấy lau nước mắt.
Tay Cố Bắc Huyền đang cầm đũa siết chặt, đôi mắt anh thâm trầm như có điều suy tư.
Bà liếc nhìn anh một cái, thở hổn hển nói
"Bà nội bây giờ cũng chỉ hy vọng con và Bắc Huyền sống thật tốt, sớm sinh cho ta một đứa cháu."
Có vẻ như anh ấy vẫn chưa nói với bà nội rằng hai người sẽ ly hôn.
Giọng nói Cố lão phu nhân càng ngày càng yếu ớt,
"Ta già rồi, có thể một ngày nào đó sẽ chết, trước khi chết ta chỉ mong có thể nhìn thấy con của hai con, đến lúc đấy ta có thể yên lòng nhắm mắt xuôi tay.”
“Ta hiểu rõ thân thể mình nhất, ta là một bà già tám mươi tuổi rồi.”
Bà khó nhọc đứng dậy, ôm ngực,
“Ta cảm thấy khó chịu trong người, ta đi nằm một lát."
Tô Họa vội vàng đỡ bà vào phòng ngủ.
Lúc sắp đến cửa phòng ngủ.
Bà bỗng nhiên quay đầu, nhìn Cố Bắc Huyền nói
"Từ tối nay trở đi, các con ở lại đây đi cho đến khi Tô Họa mang thai."
Cố Bắc Huyền vừa muốn nói.
Cố lão phu nhân run rẩy bước từng bước vào phòng ngủ.
Tô Họa cẩn thận đỡ bà đi, sợ làm đau bà.
Sau khi nằm xuống giường, bà kéo tay cô, nhẹ giọng nói
"Chuyện con dọn về nhà mẹ đẻ, ta biết. Con yên tâm, có ta ở đây, cuộc hôn nhân này sẽ không kết thúc, Bắc Huyền hiếu thuận, nó sẽ nghe lời ta."
"Nhưng ..."
"Không nhưng nhị gì cả. Sở Toả Toả đó chỉ có thể sống chung, không thể chia sẻ khổ đau. Một người tàn nhẫn như vậy không xứng vào Cố gia."
Tô Họa dừng một chút nói
"Bà nội bà có cần gì không, để con gọi bác sĩ tới xem sao?"
"Không cần, người lớn tuổi nhiều bệnh, bác sĩ tới cũng vô ích. Con mau đi ăn cơm đi, giúp ta đóng cửa lại."
"Vâng, vậy bà nghỉ ngơi cho khỏe."
Tô Họa vừa ra ngoài, bà từ trên giường ngồi dậy, trần đầy sức sống, hoàn toàn khác với bộ dạng yếu ớt vừa rồi.
Tô Họa trở lại bàn ăn.
Cố lão gia cầm đũa gắp cho cô một cái đùi cừu,
"Tiểu Tô, ăn mau kẻo nguội."
"Cảm ơn ông nội."
Tô Họa đeo găng tay, nhai chậm rãi.
Cố Bắc Hiền ngước mắt nhìn ông,
“Ông nội, hôm trước bà nội còn rất khỏe, sao giờ lại yếu như vậy?"
Ông nặng nề thở dài,
"Bà đã có tuổi, nói không chừng giây trước còn khỏe mạnh, giây kế tiếp liền….”
Khuôn mặt tuấn mĩ của Cố Bắc Huyền giờ đây trang nghiêm vô cùng.
Ăn cơm xong, hai người trở lại phòng ngủ.
Đóng cửa lại.
[Truyện chỉ đăng duy nhất trên dtruyen.com Quân Ly]
Tô Họa hỏi
"Chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự phải sống ở đây mãi?"
Cố Bắc Huyền nhíu mày, giơ tay lên kéo cà vạt,
"Thân thể bà nội như vậy, bà không thể chịu nổi đả kích lớn, chúng ta cứ nghe lời bà trước rồi tính."
Tô Họa quay đầu liếc nhìn giường sau lưng,
"Làm sao chúng ta có thể ngủ chung một giường?"
Cố Bắc Huyền nhếch môi,
"Nhắm hai mắt ngủ."
Tô Họa có chút vội,
"Tôi không đùa, tôi đang nghiêm túc."
Cố Bắc Huyền ung dung tháo đồng hồ, tiện tay ném lên tủ trên đầu giường, nói
"Cô đi tắm trước đi."
"Ừ."
Tô Họa vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh chóng tắm rửa.
Sau khi cô xong thì Cố Bắc Huyền đi tắm.
Nằm trên giường, cô không ngủ được, đầu óc lại quay cuồng, cô sắp ly hôn còn ngủ chung một giường với anh, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bỗng nhiên, điện thoại của Cố Bắc Huyền đặt trên tủ đầu giường vang lên.
Tô Họa không thích đụng chạm sự riêng tư của anh, cô mặc cho nó vang.
Điện thoại vang lên hai lần rồi dừng lại.
Một lúc sau, điện thoại di động cô vang lên.
Tô Họa liếc nhìn số điện thoại, là một dãy số xa.
Sau khi nghe máy, một giọng nữ thanh tú được truyền đến
“Chị Tô Họa, anh Bắc Huyền có đi cùng chị không?"
"Ai vậy?"
Người phụ nữ đầu dây bên kia dừng lại một chút rồi nói
"Tôi là em gái của anh ấy."
Tô Họa nghĩ đó là em họ của Cố Bắc Huyền ,cô đáp lời
"Anh ấy đang tắm, khi nào anh ấy tắm xong tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại."
"Được, cám ơn."
Tắm xong, Cố Bắc Huyền không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, dùng khăn tắm trong tay lau tóc.
Dáng người tiêu chuẩn cùng đôi chân dài cực kỳ hút mắt.
Cơ bụng nổi rõ, săn chắc và mạnh mẽ, bắp thịt cong đẹp toát lên vẻ quyến rũ ly kỳ dưới ánh đèn.
Tim Tô Họa đập thịch thịch, tai cô đỏ bừng lên như bị lửa thiêu đốt.
Cô nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói:
"Em gái anh vừa gọi điện thoại cho anh, anh gọi lại đi."
Cố Bắc Huyền nhàn nhạt ừ một tiếng, đi tới tủ đầu giường cầm điện thoại di động lên liếc nhìn rồi bước ra ngoài.
Khi anh quay lại lần nữa, khuôn mặt tuấn tú của anh u ám đến mức có thể vắt ra nước, anh lạnh lùng hỏi:
“Cô cố ý sao?”
Tô Họa có chút sửng sốt,
"Cái gì?"
"Toả Toả tự sát, cô đã nói gì với cô ấy?"
Đầu óc cô như muốn nổ tung!
Sau đó, Tô Họa nói
"Tôi không biết cô ấy là Sở Toả Toả. Cô ấy bảo mình là em gái của anh, tôi nghĩ đó đó là em họ anh, nên đã bảo là anh đang tắm."
Sắc mặt Cố Bắc Huyền lạnh lùng, không nói một lời mở tủ quần áo, từ bên trong lấy quần áo ra mặc vào.
Mặc quần áo tử tế, anh một mạch đi ra ngoài.
Cố lão gia nghe thấy tiếng động, đi ra hỏi
"Đêm hôm khuya khoắt, con muốn đi đâu?"
Cố Bắc Huyền trầm giọng nói
"Con đi ra ngoài có chút việc."
"Chuyện gì?"
"Tỏa Tỏa nằm viện, con đi gặp cô ấy một chút."
Ông cao giọng nói Tô Họa trong phòng ngủ
"Tiểu Tô, con đi theo cùng đi."
…..
Tô Họa không muốn làm trái lời ông, cất gọng đáp
“Vâng ông nội."
Mặc quần áo tử tế, cùng Cố Bắc Huyền rời đi.
Xe chạy qua một ngã tư.
Tô Họa nói
"Anh có thể tìm một khách sạn để tôi xuống."
Cố Bắc Huyền cầm tay lái, mắt nhìn thẳng,
"Cùng đi giải thích cho Toả Toả."
Trái tim Tô Họa đau quặn lại.
Mặc dù cô là người điềm tĩnh nhưng cô cũng có giới hạn.
Đó hoàn toàn không phải lỗi của cô, có gì để giải thích?
Thấy cô không vui, Cố Bắc Huyền buông một tay xuống xoa tóc cô, giọng ôn tồn nói
"Toả Toả bị trầm cảm nghiêm trọng, coi như tôi cầu xin cô."
Một giờ sau.
Hai người đi tới phòng bệnh của Sở Toả Toả.
Cô ta vừa rửa dạ dày, nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc bù xù, dưới chăn là thân hình gầy gò ốm yếu.
Sau khi nhìn thấy rõ tướng mạo, Tô Họa bất ngờ vô cùng!
Edit: Neko, Quân Ly
Tô Họa đi ra ngoài.
Ngồi lên xe, thắt dây an toàn.
Mấy ngày không gặp Cố Bắc Huyền như gầy gò hơn một chút, nhưng góc cạnh khuôn mặt vẫn rõ ràng, lông mày tuấn tú cùng đôi mắt đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Họa phát hiện mình vẫn còn yêu anh rất nhiều, căn bản là không thể quên được.
"Đây, lễ vật nhậm chức."
Cố Bắc Huyền đưa một hộp trang sức bằng nhung màu xanh đậm tinh xảo cho cô. Tô Họa nhận lấy, mở ra.
Là một quả dương chi bạch ngọc* điêu khắc thành "Ông Trọng".
(*): ngọc màu trắng.
Ông Trọng từ xưa tới nay nổi danh là ngọc trừ tà.
Người được khắc trên ngọc mặc trường bào đứng sừng sững, ngũ quan và quần áo trang sức chỉ dùng đường cong đơn giản khắc vẽ, thủ pháp ngắn gọn, thô ráp và mạnh mẽ.
Viên ngọc trong suốt như pha lê, là ngọc cực phẩm.
Tô Họa cầm hộp trang sức, quay đầu nhìn anh, nụ cười nhàn nhạt,
"Sao anh lại tặng tôi món quà đắt tiền như vậy?"
Cố Bắc Huyền cười nhạt, đưa mắt nhìn cô
“Khi tu bổ thư pháp và cổ họa không thể tránh khỏi việc sẽ tiếp xúc với tà khí. Thật tốt khi đeo thứ gì đó để xua đuổi tà ma. Để tôi giúp cô đeo lên."
Anh cầm lên chiếc vòng ngọc đeo lên cổ cho Tô Họa.
Trong lúc lơ đãng ngón tay anh lướt nhẹ qua cổ cô.
Cảm giác mỏng lạnh thấu xương, trái tim cô khẽ run lên.
Cô luôn nhạy cảm với sự đụng chạm của anh.
Nghĩ đến mối quan hệ hiện tại giữa hai người, Tô Họa cảm thấy chua xót, gượng cười nói:
“Sau này đừng cho tôi cái gì nữa.”
Chúng sẽ khiến cô hiểu lầm rằng anh vẫn còn tình cảm với cô và cô không thể không suy nghĩ lung tung, thậm chí còn khao khát nhiều hơn nữa.
Ngón tay mảnh khảnh đặt lên vô lăng, Cố Bắc Huyền nhàn nhạt nói:
"Chỉ là một khối ngọc bội nhỏ, đừng bận tâm."
Anh khởi động xe.
Nửa giờ sau, đến nhà cũ Cố gia.
Vừa vào nhà, Cố lão phu nhân tóc bạc hoa râm đi tới chào đón.
Bà ôm Tô Họa,
"Họa Họa à, cháu dâu yêu quý của ta, mấy ngày không gặp, ta rất nhớ cháu!."
Tô Họa luôn cảm giác biểu hiện của bà nội hôm nay có chút khoa trương.
Bình thường bà luôn cao quý, đoan trang, uy nghiêm.
Tô Họa cười hỏi
"Bà nội, bà có chuyện quan trọng muốn hỏi cháu sao?"
Cố lão phu nhân kéo tay cô, liếc nhìn Cố Bắc Huyền một cái,
"Ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta nói sau."
Thức ăn trên bàn hết sức phong phú, toàn là sơn hào hải vị.
Cố lão phu nhân không ngừng gắp thức ăn cho Tô Họa, nhìn cô cười nói:
"Ba năm trước, ta tìm vợ cho Bắc Huyền khắp thành. Rất nhiều bức ảnh của các cô gái được chuyền tới tay ta và ta chọn con, con có đôi mắt sáng và có vẻ như là một người vượng chồng. Đúng như dự đoán, sau khi Bắc Huyền kết hôn với con, vừa qua hai năm chân đã khỏi, công ty cũng càng ngày càng tốt."
Lão phu nhân bỗng nhiên che miệng, ho khan một tiếng.
Tô Họa vội vàng giúp bà vỗ nhẹ sau lưng.
Lão phu nhân ho khan, nắm tay cô,
"Con không có gì để lựa chọn, con dịu dàng ít nói, chăm chỉ, hiểu người và chính trực. Hai năm đó, Bắc Huyền không thể đứng vững trên đôi chân của mình, tính tình cũng rất xấu. Có bao nhiêu y tá và người hầu phải chịu đựng? Tất cả đều bỏ đi, chỉ có con không rời xa nó. Nếu không có con cùng nó vượt qua khó khăn, có lẽ nó đã trở nên vô dụng trong cuộc sống này."
Dứt lời cô bật khóc.
Tô Họa vội vàng cầm giấy lau nước mắt.
Tay Cố Bắc Huyền đang cầm đũa siết chặt, đôi mắt anh thâm trầm như có điều suy tư.
Bà liếc nhìn anh một cái, thở hổn hển nói
"Bà nội bây giờ cũng chỉ hy vọng con và Bắc Huyền sống thật tốt, sớm sinh cho ta một đứa cháu."
Có vẻ như anh ấy vẫn chưa nói với bà nội rằng hai người sẽ ly hôn.
Giọng nói Cố lão phu nhân càng ngày càng yếu ớt,
"Ta già rồi, có thể một ngày nào đó sẽ chết, trước khi chết ta chỉ mong có thể nhìn thấy con của hai con, đến lúc đấy ta có thể yên lòng nhắm mắt xuôi tay.”
“Ta hiểu rõ thân thể mình nhất, ta là một bà già tám mươi tuổi rồi.”
Bà khó nhọc đứng dậy, ôm ngực,
“Ta cảm thấy khó chịu trong người, ta đi nằm một lát."
Tô Họa vội vàng đỡ bà vào phòng ngủ.
Lúc sắp đến cửa phòng ngủ.
Bà bỗng nhiên quay đầu, nhìn Cố Bắc Huyền nói
"Từ tối nay trở đi, các con ở lại đây đi cho đến khi Tô Họa mang thai."
Cố Bắc Huyền vừa muốn nói.
Cố lão phu nhân run rẩy bước từng bước vào phòng ngủ.
Tô Họa cẩn thận đỡ bà đi, sợ làm đau bà.
Sau khi nằm xuống giường, bà kéo tay cô, nhẹ giọng nói
"Chuyện con dọn về nhà mẹ đẻ, ta biết. Con yên tâm, có ta ở đây, cuộc hôn nhân này sẽ không kết thúc, Bắc Huyền hiếu thuận, nó sẽ nghe lời ta."
"Nhưng ..."
"Không nhưng nhị gì cả. Sở Toả Toả đó chỉ có thể sống chung, không thể chia sẻ khổ đau. Một người tàn nhẫn như vậy không xứng vào Cố gia."
Tô Họa dừng một chút nói
"Bà nội bà có cần gì không, để con gọi bác sĩ tới xem sao?"
"Không cần, người lớn tuổi nhiều bệnh, bác sĩ tới cũng vô ích. Con mau đi ăn cơm đi, giúp ta đóng cửa lại."
"Vâng, vậy bà nghỉ ngơi cho khỏe."
Tô Họa vừa ra ngoài, bà từ trên giường ngồi dậy, trần đầy sức sống, hoàn toàn khác với bộ dạng yếu ớt vừa rồi.
Tô Họa trở lại bàn ăn.
Cố lão gia cầm đũa gắp cho cô một cái đùi cừu,
"Tiểu Tô, ăn mau kẻo nguội."
"Cảm ơn ông nội."
Tô Họa đeo găng tay, nhai chậm rãi.
Cố Bắc Hiền ngước mắt nhìn ông,
“Ông nội, hôm trước bà nội còn rất khỏe, sao giờ lại yếu như vậy?"
Ông nặng nề thở dài,
"Bà đã có tuổi, nói không chừng giây trước còn khỏe mạnh, giây kế tiếp liền….”
Khuôn mặt tuấn mĩ của Cố Bắc Huyền giờ đây trang nghiêm vô cùng.
Ăn cơm xong, hai người trở lại phòng ngủ.
Đóng cửa lại.
[Truyện chỉ đăng duy nhất trên dtruyen.com Quân Ly]
Tô Họa hỏi
"Chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự phải sống ở đây mãi?"
Cố Bắc Huyền nhíu mày, giơ tay lên kéo cà vạt,
"Thân thể bà nội như vậy, bà không thể chịu nổi đả kích lớn, chúng ta cứ nghe lời bà trước rồi tính."
Tô Họa quay đầu liếc nhìn giường sau lưng,
"Làm sao chúng ta có thể ngủ chung một giường?"
Cố Bắc Huyền nhếch môi,
"Nhắm hai mắt ngủ."
Tô Họa có chút vội,
"Tôi không đùa, tôi đang nghiêm túc."
Cố Bắc Huyền ung dung tháo đồng hồ, tiện tay ném lên tủ trên đầu giường, nói
"Cô đi tắm trước đi."
"Ừ."
Tô Họa vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh chóng tắm rửa.
Sau khi cô xong thì Cố Bắc Huyền đi tắm.
Nằm trên giường, cô không ngủ được, đầu óc lại quay cuồng, cô sắp ly hôn còn ngủ chung một giường với anh, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bỗng nhiên, điện thoại của Cố Bắc Huyền đặt trên tủ đầu giường vang lên.
Tô Họa không thích đụng chạm sự riêng tư của anh, cô mặc cho nó vang.
Điện thoại vang lên hai lần rồi dừng lại.
Một lúc sau, điện thoại di động cô vang lên.
Tô Họa liếc nhìn số điện thoại, là một dãy số xa.
Sau khi nghe máy, một giọng nữ thanh tú được truyền đến
“Chị Tô Họa, anh Bắc Huyền có đi cùng chị không?"
"Ai vậy?"
Người phụ nữ đầu dây bên kia dừng lại một chút rồi nói
"Tôi là em gái của anh ấy."
Tô Họa nghĩ đó là em họ của Cố Bắc Huyền ,cô đáp lời
"Anh ấy đang tắm, khi nào anh ấy tắm xong tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại."
"Được, cám ơn."
Tắm xong, Cố Bắc Huyền không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, dùng khăn tắm trong tay lau tóc.
Dáng người tiêu chuẩn cùng đôi chân dài cực kỳ hút mắt.
Cơ bụng nổi rõ, săn chắc và mạnh mẽ, bắp thịt cong đẹp toát lên vẻ quyến rũ ly kỳ dưới ánh đèn.
Tim Tô Họa đập thịch thịch, tai cô đỏ bừng lên như bị lửa thiêu đốt.
Cô nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói:
"Em gái anh vừa gọi điện thoại cho anh, anh gọi lại đi."
Cố Bắc Huyền nhàn nhạt ừ một tiếng, đi tới tủ đầu giường cầm điện thoại di động lên liếc nhìn rồi bước ra ngoài.
Khi anh quay lại lần nữa, khuôn mặt tuấn tú của anh u ám đến mức có thể vắt ra nước, anh lạnh lùng hỏi:
“Cô cố ý sao?”
Tô Họa có chút sửng sốt,
"Cái gì?"
"Toả Toả tự sát, cô đã nói gì với cô ấy?"
Đầu óc cô như muốn nổ tung!
Sau đó, Tô Họa nói
"Tôi không biết cô ấy là Sở Toả Toả. Cô ấy bảo mình là em gái của anh, tôi nghĩ đó đó là em họ anh, nên đã bảo là anh đang tắm."
Sắc mặt Cố Bắc Huyền lạnh lùng, không nói một lời mở tủ quần áo, từ bên trong lấy quần áo ra mặc vào.
Mặc quần áo tử tế, anh một mạch đi ra ngoài.
Cố lão gia nghe thấy tiếng động, đi ra hỏi
"Đêm hôm khuya khoắt, con muốn đi đâu?"
Cố Bắc Huyền trầm giọng nói
"Con đi ra ngoài có chút việc."
"Chuyện gì?"
"Tỏa Tỏa nằm viện, con đi gặp cô ấy một chút."
Ông cao giọng nói Tô Họa trong phòng ngủ
"Tiểu Tô, con đi theo cùng đi."
…..
Tô Họa không muốn làm trái lời ông, cất gọng đáp
“Vâng ông nội."
Mặc quần áo tử tế, cùng Cố Bắc Huyền rời đi.
Xe chạy qua một ngã tư.
Tô Họa nói
"Anh có thể tìm một khách sạn để tôi xuống."
Cố Bắc Huyền cầm tay lái, mắt nhìn thẳng,
"Cùng đi giải thích cho Toả Toả."
Trái tim Tô Họa đau quặn lại.
Mặc dù cô là người điềm tĩnh nhưng cô cũng có giới hạn.
Đó hoàn toàn không phải lỗi của cô, có gì để giải thích?
Thấy cô không vui, Cố Bắc Huyền buông một tay xuống xoa tóc cô, giọng ôn tồn nói
"Toả Toả bị trầm cảm nghiêm trọng, coi như tôi cầu xin cô."
Một giờ sau.
Hai người đi tới phòng bệnh của Sở Toả Toả.
Cô ta vừa rửa dạ dày, nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc bù xù, dưới chăn là thân hình gầy gò ốm yếu.
Sau khi nhìn thấy rõ tướng mạo, Tô Họa bất ngờ vô cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.