Sau Khi Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngỡ Ngàng
Chương 11: Rất Mê Người
Minh Hoa
13/06/2023
Trans & Edit: Quân Ly
Tô Họa ngẩng đầu lên nhìn anh, bình tĩnh nói, "Dạ, anh họ."
Trong mắt cô thể hiện rõ sự cố chấp.
Một người luôn dịu dàng ngay cả khi phản kháng cũng an tĩnh như vậy.
Cố Bắc Huyền vốn muốn mắng cô mấy câu bỗng nhiên liền không đành lòng, nhếch khóe môi, "Được, anh họ thì là anh họ."
Anh nhấc tay một cái, kéo cô vào trong ngực.
Tô Họa không phòng bị, cả người ngã vào trong ngực anh, chóp mũi ngửi được mùi hương nam tính hòa lẫn với chút mùi rượu, còn có mùi hương xa lạ.
Đó mùi nước hoa của Sở Tỏa Tỏa.
Trong lòng Tô Họa ghét bỏ, cô giãy giụa muốn thoát ra khỏi ngực anh.
Cánh tay Cố Bắc Huyền tăng thêm lực đạo ôm cô, giọng nói lễ phép nhưng hời hợt
"Cảm ơn anh đã đưa cô ấy về."
Trầm Hoài ngoài miệng nói "Không cần cảm ơn."
Nhưng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào tay Cố Bắc Huyền đang khoác trên vai Tô Họa, hắn luôn cảm thấy hai anh em quá mức thân mật, giống như vượt quan hệ thân thích.
Cố Bắc Huyền lạnh lùng liếc hắn một cái, ôm vai Tô Họa đi tới thang máy.
Khi đang chờ thang máy, anh nhìn chằm chằm con số không ngừng giảm xuống, thờ ơ hỏi "Anh ta đang theo đuổi cô sao?"
"Không, chỉ là hâm hộ."
"Khi đàn ông nói hâm mộ một người phụ nữ, mục đích chắc chắn không thuần khiết." Anh lại chuyển chủ đề, "Ba năm trước hai người có liên lạc?"
Sắc mặt Tô Họa hơi đổi, tránh ra khỏi tay anh, "Anh điều tra tôi?"
Cố Bắc Huyền giơ tay xoa nàng đầu cô, giọng ôn hòa, "Đừng nói khó nghe như vậy, là quan tâm thôi."
Tô Họa tránh khỏi tay anh, nói "Ông nội tôi quen biết ông ngoại anh ấy, ba năm trước từng mời tôi tới làm việc."
"À, hóa ra Họa Họa nhà chúng ta ưu tú như vậy." Giọng anh thân mật mang chút cười cợt, cảm giác cười như không cười.
Lỗ tai Tô Họa hơi tê tê.
Kết hôn ba năm, hai người một mực tương kính như tân*, đây là lần đầu tiên anh gọi "Họa Họa" thân mật như vậy, ít nhiều có chút không thích ứng, lại có chút chua xót.
(*Tương kính như tân có thể hiểu là “kính trọng nhau như khách” (tương: với nhau). Đây là lời khuyên của người xưa về đạo lý vợ chồng. “Xa thương gần thường”, vợ chồng sống với nhau lâu ngày thường nhìn thấy các khuyết điểm của nhau, có xu hướng coi thường nhau, từ đó dễ dẫn đến những rạn nứt, đổ vỡ trong đời sống hôn nhân. Đây là quy luật tâm lý chung, khó tránh khỏi. Do đó, để giữ gìn hạnh phúc hôn nhân, vợ chồng kính trọng nhau là điều tiên quyết. Tương kính như tân được xem như phương châm trong ứng xử vợ chồng.)
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Hai người một trước một sau đi vào.
Trong thang máy không có ai.
Cố Bắc Huyền nhấn số 21, xoay người nhìn về phía Tô Họa, đôi mắt thâm trầm, sắc bén như đang đè nén thứ gì đó.
Bình thường người lịch sự cấm dục bỗng nhiên trở nên ngông cuồng.
Tô Họa cảm thấy có chút áp lực, theo bản năng lùi vào trong góc, đôi mắt đen láy nhìn anh, "Có chuyện gì sao?"
Cố Bắc Huyền dùng lưng chặn camera, từ trên cao nhìn xuống cô, "Em nói với hắn ta tôi là anh họ em, đây là cố ý cho hắn cơ hội?"
Tô Họa hiểu anh đang muốn tính sổ với cô.
"Tôi, ưm..." Cô vừa muốn mở miệng, môi đột nhiên bị hắn chặn lại.
Hắn rất biết hôn, cho dù là chạm môi, hay là đi sâu vào cũng có thể khiến người ta mê mệt.
Tim Tô Họa không ngừng đập loạn.
Cô sợ có người đi vào thấy nên vội vàng đẩy anh ra, trong lòng tức giận, rõ ràng anh và Sở Tỏa Tỏa ôm ấp nhau như vậy rồi còn tới hôn cô.
Nhưng cô nhỏ nhắn yếu ớt làm sao có thể đẩy được một người đàn ông cao to?
Phí công.
Cố Bắc Huyền đè tay cô lại, một cái tay khác nắm cằm cô, hôn càng ngày càng dùng sức, còn nhẹ nhàng cắn.
Nụ hôn này nhìn thế nào cũng có cảm giác trút giận.
Tô Họa bị anh hôn thở gấp liên tục, suýt chút nữa không thở được.
Cố Bắc Huyền lúc này mới buông cô ra, giúp cô sửa sang lại mái tóc dài và cổ áo, cố ý đe dọa nàng, "Sau này còn dám gọi anh họ bậy bạ nữa không?"
Tai Tô Họa đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy anh một cái, không nói lời nào.
Cố Bắc Huyền bực bội cười, rũ mắt quan sát cô.
Đôi môi ẩm ướt hé mở, đôi mắt long lanh như nai tơ, rất quyến rũ.
Vừa rồi ngay trước mặt Trầm Hoài cô ngang ngược gọi anh là anh họ, anh liền nghĩ nên giáo huấn cô một chút để sau này cô còn dám trước mặt người ngoài gọi anh họ bậy bạ không.
Người bình thường dịu dàng thỉnh thoảng lộ ra móng vuốt rất dễ khơi dậy lòng chinh phục của anh.
Thang máy nhanh chóng đi lên.
Cố Bắc Huyền bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu "Có hối hận vì ba năm trước kết hôn với tôi không?"
Tô Họa hơi kinh ngạc, ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt có chút hoảng hốt, giống như đang nhìn anh, lại không giống đang nhìn.
Cô nói rất nhỏ nhưng kiên định "Không hối hận."
[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]
"Ba năm trước, tôi chính là một phế vật không thể đi lại, tính tình lại nóng nảy, ngay cả người giúp việc cũng chê. Một cô gái như hoa như ngọc tiền đồ tựa gấm kết hôn với tôi một lần cũng chưa từng hối hận sao?"
Anh đút tay vào túi quần, ung dung đứng đó, dáng người cao ngất như cây tùng bách.
Sự cao quý từ trong xương tủy toát ra, ở dưới ánh sáng thật là mê người.
Nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy dáng vẻ suy sụp của ba năm trước nữa.
Tô Họa rất nghiêm túc nói "Anh giúp bà ngoại tôi tìm được thận, cứu mạng bà. Mua nhà cho chúng tôi, tặng một khoản lễ vật cưới hỏi lớn, tất cả việc đó cũng như cứu cả nhà tôi, tôi cảm kích không kịp. Từ nhỏ ông ngoại đã dạy tôi, làm người nên biết báo đáp."
Cố Bắc Huyền tỉnh bơ nghe, nghe xong một chữ cuối cùng, ngước mắt lên,nhẹ nhàng hỏi "Cô đối với tôi cũng chỉ là cảm kích?"
Tô Họa trầm mặc.
Nếu ngày trước anh hỏi như vậy cô sẽ không chút nghĩ ngợi nói, trừ cảm kích, còn tình yêu.
Nhưng bây giờ anh đã nói ly hôn, thân thiết với Sở Toả Toả như vậy, giờ cô còn bày tỏ trước mặt anh thì khác gì người hèn kém.
Cô khẽ mím môi không lên tiếng.
Cửa thang máy mở ra.
Hai người đi ra ngoài.
Tô Họa lấy chìa khoá từ trong túi xách ra mở cửa.
Vào nhà.
Cố Bắc Huyền yên lặng nhìn chăm chú cô đổi giày.
Chờ cô đứng thẳng, anh đột nhiên dồn cô vào góc tường, cúi đầu nhìn cô, cố chấp hỏi lại lần nữa "Cô đối với tôi chỉ có cảm kích, không có gì khác?"
Tô Họa ngẩng đầu lên, ngửa mặt anh.
Sắc mặt anh bình tĩnh, con ngươi đen nhánh như chứa cả hệ ngân hà nhàn nhạt nhìn cô, chỉ một ánh nhìn cũng khiến tim cô đập loạn.
Đáng tiếc, ở trong lòng anh, cô chẳng qua là thế thân của Sở Tỏa Tỏa.
Tô Họa có chút đắng lòng, rũ nắt xuống, nhẹ giọng nói “Ừ, cũng chỉ có cảm kích."
Giọng nói mang theo chút tức giận.
Cố Bắc Huyền tự giễu nhếch môi.
Đúng vậy, người cô yêu là anh A Nghiêu, đối với anh cũng chỉ là cảm kích.
Dùng ân tình ép buộc kết hôn, có ý nghĩa gì?
Cố Bắc Huyền đột nhiên thấy tẻ nhạt vô vị, ngọn lửa bị cô khơi lên lúc ở trong thang máy cũng tắt.
Anh thu tay về, đút vào túi quần, đảo mắt nhìn phòng khách một vòng, không yên lòng hỏi "Mẹ vợ không có ở nhà?"
"Mấy ngày nay mẹ tôi vào viện thăm bà ngoại. Anh ngồi đi, tôi đi rửa tay pha trà cho anh."
Cô vừa mới đi thì điện thoại Cố Bắc Huyền đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn tên là Sở Tỏa Tỏa gọi tới.
Khoảng cách khá gần nên Tô Họa cũng nhìn thấy hai chữ "Tỏa Tỏa" trên màn hình.
Cô buồn bực quay đầu đi tới phòng vệ sinh.
Cố Bắc Huyền nhìn bóng lưng vội vã rời đi, yên lặng chớp mắt, đi tới cửa sổ nghe máy "Ngón tay đã băng bó tốt chưa?"
Giọng nói Sở Toả Toả nghẹn ngào giống như bị ủy khuất, "Băng bó tốt rồi, em vừa lên xe về nhà. Chị Tô Họa không tức giận chứ?"
"Không, tính tình cô ấy rất tốt, sẽ không tùy tiện tức giận."
Sở Tỏa Tỏa bĩu môi, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng "Chị ấy chưa nói gì về em chứ?"
Cô ta sợ Tô Họa nói ra chuyện chi phiếu hai chục triệu ra ngoài.
Cố Bắc Huyền nhàn nhạt nói "Chưa nói, cô ấy rất ít nói."
Sở Tỏa Tỏa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giả bộ kinh ngạc nói "Chị ấy nói không ít đâu. Lúc uống cà phê với em miệng mồm lanh lợi, nói một hơi rất nhiều lời, mỗi một câu đều thật hung dữ."
Cố Bắc Huyền nghe có chút phiền lòng, "Tỏa Tỏa, Tô Họa ở trước mặt anh chưa bao giờ nói em nửa câu không phải. Sau này, anh không hy vọng từ trong miệng em nghe được loại lời này nữa."
Sở Tỏa Tỏa sửng sốt một chút, vội vàng sửa lời nói nói "Em sai rồi. Anh Bắc Huyền, em chẳng qua chỉ không muốn anh bị chị Tô Hoạ lừa."
Cố Bắc Huyền cau mày, "Không có chuyện khác, anh cúp máy đây."
"Đợi chút, ngày mai em..."
"Choang!"
Phòng vệ sinh đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn.
Cố Bắc Huyền cầm điện thoại, vội vàng rảo bước tới phòng vệ sinh, nôn nóng hỏi “Có chuyện gì sao Tô Hoạ?"
Tô Họa ngẩng đầu lên nhìn anh, bình tĩnh nói, "Dạ, anh họ."
Trong mắt cô thể hiện rõ sự cố chấp.
Một người luôn dịu dàng ngay cả khi phản kháng cũng an tĩnh như vậy.
Cố Bắc Huyền vốn muốn mắng cô mấy câu bỗng nhiên liền không đành lòng, nhếch khóe môi, "Được, anh họ thì là anh họ."
Anh nhấc tay một cái, kéo cô vào trong ngực.
Tô Họa không phòng bị, cả người ngã vào trong ngực anh, chóp mũi ngửi được mùi hương nam tính hòa lẫn với chút mùi rượu, còn có mùi hương xa lạ.
Đó mùi nước hoa của Sở Tỏa Tỏa.
Trong lòng Tô Họa ghét bỏ, cô giãy giụa muốn thoát ra khỏi ngực anh.
Cánh tay Cố Bắc Huyền tăng thêm lực đạo ôm cô, giọng nói lễ phép nhưng hời hợt
"Cảm ơn anh đã đưa cô ấy về."
Trầm Hoài ngoài miệng nói "Không cần cảm ơn."
Nhưng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào tay Cố Bắc Huyền đang khoác trên vai Tô Họa, hắn luôn cảm thấy hai anh em quá mức thân mật, giống như vượt quan hệ thân thích.
Cố Bắc Huyền lạnh lùng liếc hắn một cái, ôm vai Tô Họa đi tới thang máy.
Khi đang chờ thang máy, anh nhìn chằm chằm con số không ngừng giảm xuống, thờ ơ hỏi "Anh ta đang theo đuổi cô sao?"
"Không, chỉ là hâm hộ."
"Khi đàn ông nói hâm mộ một người phụ nữ, mục đích chắc chắn không thuần khiết." Anh lại chuyển chủ đề, "Ba năm trước hai người có liên lạc?"
Sắc mặt Tô Họa hơi đổi, tránh ra khỏi tay anh, "Anh điều tra tôi?"
Cố Bắc Huyền giơ tay xoa nàng đầu cô, giọng ôn hòa, "Đừng nói khó nghe như vậy, là quan tâm thôi."
Tô Họa tránh khỏi tay anh, nói "Ông nội tôi quen biết ông ngoại anh ấy, ba năm trước từng mời tôi tới làm việc."
"À, hóa ra Họa Họa nhà chúng ta ưu tú như vậy." Giọng anh thân mật mang chút cười cợt, cảm giác cười như không cười.
Lỗ tai Tô Họa hơi tê tê.
Kết hôn ba năm, hai người một mực tương kính như tân*, đây là lần đầu tiên anh gọi "Họa Họa" thân mật như vậy, ít nhiều có chút không thích ứng, lại có chút chua xót.
(*Tương kính như tân có thể hiểu là “kính trọng nhau như khách” (tương: với nhau). Đây là lời khuyên của người xưa về đạo lý vợ chồng. “Xa thương gần thường”, vợ chồng sống với nhau lâu ngày thường nhìn thấy các khuyết điểm của nhau, có xu hướng coi thường nhau, từ đó dễ dẫn đến những rạn nứt, đổ vỡ trong đời sống hôn nhân. Đây là quy luật tâm lý chung, khó tránh khỏi. Do đó, để giữ gìn hạnh phúc hôn nhân, vợ chồng kính trọng nhau là điều tiên quyết. Tương kính như tân được xem như phương châm trong ứng xử vợ chồng.)
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Hai người một trước một sau đi vào.
Trong thang máy không có ai.
Cố Bắc Huyền nhấn số 21, xoay người nhìn về phía Tô Họa, đôi mắt thâm trầm, sắc bén như đang đè nén thứ gì đó.
Bình thường người lịch sự cấm dục bỗng nhiên trở nên ngông cuồng.
Tô Họa cảm thấy có chút áp lực, theo bản năng lùi vào trong góc, đôi mắt đen láy nhìn anh, "Có chuyện gì sao?"
Cố Bắc Huyền dùng lưng chặn camera, từ trên cao nhìn xuống cô, "Em nói với hắn ta tôi là anh họ em, đây là cố ý cho hắn cơ hội?"
Tô Họa hiểu anh đang muốn tính sổ với cô.
"Tôi, ưm..." Cô vừa muốn mở miệng, môi đột nhiên bị hắn chặn lại.
Hắn rất biết hôn, cho dù là chạm môi, hay là đi sâu vào cũng có thể khiến người ta mê mệt.
Tim Tô Họa không ngừng đập loạn.
Cô sợ có người đi vào thấy nên vội vàng đẩy anh ra, trong lòng tức giận, rõ ràng anh và Sở Tỏa Tỏa ôm ấp nhau như vậy rồi còn tới hôn cô.
Nhưng cô nhỏ nhắn yếu ớt làm sao có thể đẩy được một người đàn ông cao to?
Phí công.
Cố Bắc Huyền đè tay cô lại, một cái tay khác nắm cằm cô, hôn càng ngày càng dùng sức, còn nhẹ nhàng cắn.
Nụ hôn này nhìn thế nào cũng có cảm giác trút giận.
Tô Họa bị anh hôn thở gấp liên tục, suýt chút nữa không thở được.
Cố Bắc Huyền lúc này mới buông cô ra, giúp cô sửa sang lại mái tóc dài và cổ áo, cố ý đe dọa nàng, "Sau này còn dám gọi anh họ bậy bạ nữa không?"
Tai Tô Họa đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy anh một cái, không nói lời nào.
Cố Bắc Huyền bực bội cười, rũ mắt quan sát cô.
Đôi môi ẩm ướt hé mở, đôi mắt long lanh như nai tơ, rất quyến rũ.
Vừa rồi ngay trước mặt Trầm Hoài cô ngang ngược gọi anh là anh họ, anh liền nghĩ nên giáo huấn cô một chút để sau này cô còn dám trước mặt người ngoài gọi anh họ bậy bạ không.
Người bình thường dịu dàng thỉnh thoảng lộ ra móng vuốt rất dễ khơi dậy lòng chinh phục của anh.
Thang máy nhanh chóng đi lên.
Cố Bắc Huyền bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu "Có hối hận vì ba năm trước kết hôn với tôi không?"
Tô Họa hơi kinh ngạc, ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt có chút hoảng hốt, giống như đang nhìn anh, lại không giống đang nhìn.
Cô nói rất nhỏ nhưng kiên định "Không hối hận."
[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]
"Ba năm trước, tôi chính là một phế vật không thể đi lại, tính tình lại nóng nảy, ngay cả người giúp việc cũng chê. Một cô gái như hoa như ngọc tiền đồ tựa gấm kết hôn với tôi một lần cũng chưa từng hối hận sao?"
Anh đút tay vào túi quần, ung dung đứng đó, dáng người cao ngất như cây tùng bách.
Sự cao quý từ trong xương tủy toát ra, ở dưới ánh sáng thật là mê người.
Nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy dáng vẻ suy sụp của ba năm trước nữa.
Tô Họa rất nghiêm túc nói "Anh giúp bà ngoại tôi tìm được thận, cứu mạng bà. Mua nhà cho chúng tôi, tặng một khoản lễ vật cưới hỏi lớn, tất cả việc đó cũng như cứu cả nhà tôi, tôi cảm kích không kịp. Từ nhỏ ông ngoại đã dạy tôi, làm người nên biết báo đáp."
Cố Bắc Huyền tỉnh bơ nghe, nghe xong một chữ cuối cùng, ngước mắt lên,nhẹ nhàng hỏi "Cô đối với tôi cũng chỉ là cảm kích?"
Tô Họa trầm mặc.
Nếu ngày trước anh hỏi như vậy cô sẽ không chút nghĩ ngợi nói, trừ cảm kích, còn tình yêu.
Nhưng bây giờ anh đã nói ly hôn, thân thiết với Sở Toả Toả như vậy, giờ cô còn bày tỏ trước mặt anh thì khác gì người hèn kém.
Cô khẽ mím môi không lên tiếng.
Cửa thang máy mở ra.
Hai người đi ra ngoài.
Tô Họa lấy chìa khoá từ trong túi xách ra mở cửa.
Vào nhà.
Cố Bắc Huyền yên lặng nhìn chăm chú cô đổi giày.
Chờ cô đứng thẳng, anh đột nhiên dồn cô vào góc tường, cúi đầu nhìn cô, cố chấp hỏi lại lần nữa "Cô đối với tôi chỉ có cảm kích, không có gì khác?"
Tô Họa ngẩng đầu lên, ngửa mặt anh.
Sắc mặt anh bình tĩnh, con ngươi đen nhánh như chứa cả hệ ngân hà nhàn nhạt nhìn cô, chỉ một ánh nhìn cũng khiến tim cô đập loạn.
Đáng tiếc, ở trong lòng anh, cô chẳng qua là thế thân của Sở Tỏa Tỏa.
Tô Họa có chút đắng lòng, rũ nắt xuống, nhẹ giọng nói “Ừ, cũng chỉ có cảm kích."
Giọng nói mang theo chút tức giận.
Cố Bắc Huyền tự giễu nhếch môi.
Đúng vậy, người cô yêu là anh A Nghiêu, đối với anh cũng chỉ là cảm kích.
Dùng ân tình ép buộc kết hôn, có ý nghĩa gì?
Cố Bắc Huyền đột nhiên thấy tẻ nhạt vô vị, ngọn lửa bị cô khơi lên lúc ở trong thang máy cũng tắt.
Anh thu tay về, đút vào túi quần, đảo mắt nhìn phòng khách một vòng, không yên lòng hỏi "Mẹ vợ không có ở nhà?"
"Mấy ngày nay mẹ tôi vào viện thăm bà ngoại. Anh ngồi đi, tôi đi rửa tay pha trà cho anh."
Cô vừa mới đi thì điện thoại Cố Bắc Huyền đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn tên là Sở Tỏa Tỏa gọi tới.
Khoảng cách khá gần nên Tô Họa cũng nhìn thấy hai chữ "Tỏa Tỏa" trên màn hình.
Cô buồn bực quay đầu đi tới phòng vệ sinh.
Cố Bắc Huyền nhìn bóng lưng vội vã rời đi, yên lặng chớp mắt, đi tới cửa sổ nghe máy "Ngón tay đã băng bó tốt chưa?"
Giọng nói Sở Toả Toả nghẹn ngào giống như bị ủy khuất, "Băng bó tốt rồi, em vừa lên xe về nhà. Chị Tô Họa không tức giận chứ?"
"Không, tính tình cô ấy rất tốt, sẽ không tùy tiện tức giận."
Sở Tỏa Tỏa bĩu môi, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng "Chị ấy chưa nói gì về em chứ?"
Cô ta sợ Tô Họa nói ra chuyện chi phiếu hai chục triệu ra ngoài.
Cố Bắc Huyền nhàn nhạt nói "Chưa nói, cô ấy rất ít nói."
Sở Tỏa Tỏa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giả bộ kinh ngạc nói "Chị ấy nói không ít đâu. Lúc uống cà phê với em miệng mồm lanh lợi, nói một hơi rất nhiều lời, mỗi một câu đều thật hung dữ."
Cố Bắc Huyền nghe có chút phiền lòng, "Tỏa Tỏa, Tô Họa ở trước mặt anh chưa bao giờ nói em nửa câu không phải. Sau này, anh không hy vọng từ trong miệng em nghe được loại lời này nữa."
Sở Tỏa Tỏa sửng sốt một chút, vội vàng sửa lời nói nói "Em sai rồi. Anh Bắc Huyền, em chẳng qua chỉ không muốn anh bị chị Tô Hoạ lừa."
Cố Bắc Huyền cau mày, "Không có chuyện khác, anh cúp máy đây."
"Đợi chút, ngày mai em..."
"Choang!"
Phòng vệ sinh đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn.
Cố Bắc Huyền cầm điện thoại, vội vàng rảo bước tới phòng vệ sinh, nôn nóng hỏi “Có chuyện gì sao Tô Hoạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.