Sau Khi Ly Hôn, Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngước Nhìn
Chương 3: Bất Ngờ
Minh Hoa
27/01/2023
Lên xe, ngồi xuống, thắt dây an toàn.
Mấy ngày không gặp, Cố Bắc Huyền hình như gầy đi một chút, đường nét vốn đã sâu lại càng thêm góc cạnh, lông mày cùng đôi mắt đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Hoạ nhận ra rằng cô vẫn còn yêu anh rất nhiều, cô không thể quên anh.
“Đây, quà nhậm chức.” Cố Bắc Huyền đưa cho cô một hộp trang sức bằng nhung màu lam đậm tinh xảo.
Tô Hoạ nhận lấy, mở ra.
Là "Ông Trọng" được chạm khắc bằng bạch ngọc.
Ông Trọng là một tác phẩm chạm khắc ngọc bích nổi tiếng để xua đuổi tà ma từ thời cổ đại.
Đứng trong chiếc áo choàng chạm khắc bằng ngọc bích, đặc điểm trên khuôn mặt và trang phục chỉ được miêu tả bằng những đường nét đơn giản, đao pháp đơn giản, mạnh mẽ có lực.
Ngọc có màu ấm áp, nho nhã, trong suốt như pha lê, là loại tốt nhất trong loại ngọc bích.
Cầm hộp trang sức, Tô Hoạ quay đầu nhìn anh, cười nhạt: “Sao anh lại tặng em món quà đắt tiền như vậy?”
Cố Bắc Huyền cười nhẹ, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em khôi phục thư hoạ cổ, khó tránh tiếp xúc với đồ vật trong cổ mộ, đeo một ít đồ tránh tà cũng tốt. Nào, anh đeo cho em."
Anh đeo miếng ngọc chạm khắc lên cổ Tô Hoạ.
Khi anh dùng tay vén tóc cô, đầu ngón tay anh vô tình chạm vào cổ cô.
Cảm giác mát lạnh khi chạm vào, làn da của Tô Hoạ run lên rất nhẹ, trái tim cô cũng run lên.
Cô luôn nhạy cảm với sự đụng chạm của anh.
Nghĩ đến quan hệ hiện tại giữa hai người, Tô Hoạ cảm thấy chua xót, gượng cười nói: “Sau này đừng tặng em cái gì nữa cái gì.”
Rất dễ khiến cô hiểu lầm rằng anh vẫn còn tình cảm với cô.
Cô không thể không suy nghĩ lung tung, thậm chí còn khao khát nhiều hơn nữa.
Ngón tay mảnh khảnh đặt ở trên vô lăng, Cố Bắc Huyền chầm chậm nói: "Chỉ là một miếng ngọc điêu khắc nhỏ thôi, chớ để trong lòng."
Anh khởi động xe.
Nửa tiếng sau, họ tới nhà tổ nhà họ Cố.
Cô vừa bước vào phòng, bà Cố đầu đầy tóc bạc, đã run rẩy ra đón tiếp.
Bà ôm lấy Tô Hoạ: "Ôi, cháu dâu quý giá của bà, mấy ngày không gặp, bà rất nhớ quá!"
Tô Hoạ luôn cảm thấy biểu hiện hôm nay của bà có chút cường điệu.
Thông thường, bà luôn tỏ ra cao quý, đoan trang.
Tô Hoạ cười hỏi: "Bà, bà tìm cháu có chuyện gì quan trọng thế ạ?"
Bà Cố kéo tay cô, nhìn Cố Bắc Huyền: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói."
Bbữa ăn được chuẩn bị tươm tất, trên bàn đầy ắp sơn hào hải vị.
Bà liên tục gắp thức ăn cho Tô Hoạ.
Bà nhìn cô cười híp mắt, nói: "Ba năm trước, bà chọn vợ cho Bắc Huyền toàn thành phố. Xem qua nhiều bức ảnh như thế, bà nhìn trúng cháu ngay. Cháu có mặt mày sáng sủa, đôi mắt sáng, dái tai dày, vừa nhìn là tướng vượng phu. Quả nhiên, Bắc Huyền cưới chái, hai năm sau đôi chân của nó đã ổn, công ty cũng ngày càng tốt hơn."
Bà đột nhiên che miệng, ho dữ dội.
Tô Hoạ vội vàng vỗ vỗ lưng bà.
Sau khi bà cụ ho một tiếng, nắm lấy tay cô: "Cháu đúng là không được có gì để chê, cháu dịu dàng ít nói, chăm chỉ chịu khổ, có tình có nghĩa. Hai năm Bắc Huyền không đứng được, tính tình rất nóng nảy, bao nhiêu y tá không chịu được, đều rời đi, chỉ có cháu không rời đi. Nếu không phải cháu ở bên nó vượt qua khó khăn, không chừng cả đời này nó cũng phế rồi.”
Sau cùng, bà bật khóc.
Tô Hoạ vội vàng lấy giấy lau nước mắt.
Cố Bắc Huyền siết chặt chiếc đũa, đôi mắt anh sâu thẳm, suy tư.
Bà cụ liếc nhìn anh một cái, thở dốc nói: "Bà bây giờ chỉ còn một tâm nguyện, mong cháu và Bắc Huyền mạnh khỏe, mau chóng sinh cho bà một đứa chắt béo mập."
Tô Hoạ bối rối liếc nhìn Cố Bắc Huyền.
Có vẻ như anh chưa nói với bà về việc ly hôn.
Giọng bà càng ngày càng yếu ớt: "Bà già rồi, có thể một ngày nào đó sẽ chết, trước khi chết có thể nhìn thấy con hai đứa, bà chết cũng thanh thản."
Mũi đau nhức, Tô Hoạ vội vàng nói: "Bà, bà nhất định sẽ sống lâu."
"Bà hiểu thân thể của mình nhất, bà đã tám mươi tuổi rồi." bà Cố khó khăn ôm ngực đứng lên: "Bà khó chịu quá, bà đi nằm một lát."
Tô Hoạ vội vàng đỡ bà vào phòng ngủ.
Khi đến gần cửa phòng ngủ.
Bà đột nhiên quay đầu lại, đối Cố Bắc Huyền nói: "Từ tối nay trở đi, hai đứa ở đây đi. Hoạ Nhi bao giờ có thai, bao giờ cháu chuyển về?"
Cố Bắc Huyền chuẩn bị nói.
Bà cụ run rẩy khom lưng bước vào phòng ng.
Tô Hoạ cẩn thận đỡ bà, vì sợ bà nếu dùng sức sẽ khiến bà đau.
Sau khi nằm xuống giường, bà nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Chuyện cháu dọn về nhà mẹ đẻ, bà cũng biết rồi. Yên tâm, có bà ở đây, không ly hôn nữa, Bắc Huyền hiếu thuận, sẽ nghe lời bà."
"Nhưng mà…"
"Không có nhưng mà, Sở Toả Toả đó chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ. Người vô tình vô nghĩa như vật, không xứng vào cửa nhà họ Cố của chúng ta."
Tô Hoạ dừng lại, nói: "Bà ơi, hay là gọi bác sĩ tới khám thử xem?”
“Không cần, bà già rồi người nhiều bệnh, bác sỹ tới không vô dụng. Cháu mau đi ăn cơm, mang cơm lên giúp bà."
"Được, vậy bà nghỉ ngơi đi.”
Tô Hoạ vừa đi ra ngoài, bà liền ngồi dậy từ trên giường, cả người tràn đầy sức sống, thoạt nhìn hoàn toàn khác với bộ dáng yếu ớt vừa rồi.
Tô Hoạ trở lại bàn ăn.
Ông Cố lấy kẹp gắp một miếng đùi cừu nướng cho cô: "Tiểu Tô, ăn đi cho nóng."
"Cám ơn ông."
Tô Hoạ đeo găng tay dùng một lần vào, chậm rãi gặm.
Cố Bắc Huyền ngước mắt nhìn ông: "Ông ơi, lần trước gặp bà bà còn khoẻ, chưa bao lâu, sao lại trở nên yếu ớt như vậy?"
Ông nặng nề thở dài: Có tuổi đều thế. Nói không chừng một giây trước còn sống khỏe mạnh, giây sau đã an yên rồi. Hai cháu phải chiều bà ấy, đừng chọc bà ấy giận."
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Bắc Huyền trở nên nghiêm túc.
Sau khi ăn xong, hai người trở lại phòng ngủ dành cho khách.
Cửa vừa đóng.
Tô Hoạ hỏi: "Chúng ta nên làm gì đây? Lẽ nào chúng ta phải sống ở đây?"
Lông mày Cố Bắc Huyền nhíu chặt, giơ tay nới lỏng cà vạt: "Cơ thể bà như này, không chịu được kích thích, ở lại đây mấy ngày, rồi từ từ nói."
Tô Hoạ quay đầu nhìn chiếc giường phía sau: "Chỉ có một cái giường ngủ như nào?”
Đôi môi của Cố Bắc Huyền khẽ cong: "Nhắm mắt ngủ."
Tô Hoạ lo lắng: "Em không đùa, em nghiêm túc."
Cố Bắc Huyền chậm rãi tháo đồng hồ ra, ném lên tủ đầu giường, nói: "Em đi tắm trước đi, rồi tới anh.”
“Được.”
Tô Hoạ vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, sau đó nhanh chóng tắm rửa.
Quay ra thành Cố Bắc Huyền tắm rửa.
Nằm trên giường, cô không ngủ được, đầu óc quay cuồng khắp nơi, cô sắp ly hôn rồi, cô còn ngủ chung giường, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đột nhiên, điện thoại di động của Cố Bắc Huyền trên bàn cạnh giường vang lên.
Tô Hoạ không thích chạm vào quyền riêng tư của anh, để nó đổ chuông.
Reo hai lần rồi dừng lại.
Không lâu sau, điện thoại di động của cô lại vang lên.
Tô Hoạ liếc nhìn ID người gọi, đó là một số lạ.
Sau khi kết nối, một giọng nữ thanh tú từ bên trong truyền ra: "Chị Tô Hoạ, anh Bắc Huyền có ở cùng chị không?"
"Cho hỏi ai đấy?”
Người phụ nữ dừng một giây rồi nói: "Em là em gái của anh ấy."
Tô Hoạ nghĩ là em họ của Cố Bắc Huyền, vì vậy cô nói: "Anh ấy đang tắm, khi anh ấy ra ngoài, tôi sẽ bảo anh ấy họi lại.”
"OK cảm ơn chhijn."
Tắm rửa xong, Cố Bắc Huyền không có mặc quần áo, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh eo, dùng khăn tắm trong tay lau tóc.
Dáng người vai rộng chân dài vô cùng vượt trội.
Cơ bụng nổi rõ, săn chắc, mạnh mẽ có lực, đường cơ bắp đẹp.
Dưới ánh đèn màu cam, toát lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc.
Tim Tô Hoạ đập thình thịch, tai cô lập tức đỏ bừng như bị lửa thiêu đốt.
Cô nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi có một người em gọi cho anh, anh gọi lại đi."
Cố Bắc Huyền khẽ ậm ừ, đi đến tủ đầu giường, cầm điện thoại lên liếc nhìn.
Bước ra ngoài.
Khi anh quay lại, khuôn mặt tuấn tú của anh u ám đến mức có thể vắt ra nước, anh lạnh lùng hỏi: "Em cố ý à?"
Tô Hoạ sửng sốt: "Cái gì?"
"Toả Toả tự sát rồi, em nói với em ấy cái gì?”
Não cô nổ bùm!
Sau vài giây, Tô Hoạ mới nói được: “Em không biết đó là Sở Toả Toả . Cô ấy nói, cô ấy là em gái của anh, em tưởng là e mhoj, nên bảo anh đi tắm rồi/”
Cố Bắc Huyền vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói gì, mở cửa tủ, lấy quần áo từ bên trong ra, bắt đầu mặc vào.
Sau khi thay quần áo, anh sải bước rộng ra ngoài.
Khi ông Cố nghe thấy động tĩnh, ông bước ra, hỏi: "Đã nửa đêm rồi, cháu còn đi đâu?"
Cố Bắc Huyền trầm giọng nói: "Đi ra ngoài có chuyện."
"Có chuyện gì vậy?"
"Toả Toả nhập viện rồi, cháu đi thăm em ấy.”
Ông lão cao giọng nói với Tô Hoạ trong phòng ngủ dành cho khách: "Tiểu Tô, cháu đi chung.”
Ông già hành động kiên quyết, nói một là một.
Tô Hoạ không muốn làm trái lời ông, vì vậy cô trả lời: "Vâng thưa ông."
Cô mặc quần áo và rời đi với Cố Bắc Huyền.
Xe chạy qua một ngã tư.
Tô Hoạ nói: "Anh tìm khách sạn nào đó rồi thả em xuống."
Cố Bắc Huyền nắm tay lái trong tay, nhìn chằm chằm cô: "Chúng ta cùng đi, em giải thích với Toả Toả đi."
Trái tim của Tô Hoạ đau đớn.
Mặc dù cô bình tĩnh, không tranh giành với ai, nhưng cô có giới hạn.
Đó không phải là lỗi của cô, giải thích cái gì?
Thấy cô không vui, Cố Bắc Huyền vươn tay, xoa tóc của cô, ôn nhu nói: "Toả Toả trầm cảm nặng, coi như anh xin em."
Sau một tiếng.
Hai người đến phòng của Sở Toả Toả.
Cô ta vừa mới rửa dạ dày xong, đang nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt vô cùng tái nhợt, đầu tóc rối bù, dưới chăn bông thân ảnh gầy yếu gầy yếu.
Sau khi nhìn rõ diện mạo của cô ấy, Tô Hoạ rất sốc!
Mấy ngày không gặp, Cố Bắc Huyền hình như gầy đi một chút, đường nét vốn đã sâu lại càng thêm góc cạnh, lông mày cùng đôi mắt đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Hoạ nhận ra rằng cô vẫn còn yêu anh rất nhiều, cô không thể quên anh.
“Đây, quà nhậm chức.” Cố Bắc Huyền đưa cho cô một hộp trang sức bằng nhung màu lam đậm tinh xảo.
Tô Hoạ nhận lấy, mở ra.
Là "Ông Trọng" được chạm khắc bằng bạch ngọc.
Ông Trọng là một tác phẩm chạm khắc ngọc bích nổi tiếng để xua đuổi tà ma từ thời cổ đại.
Đứng trong chiếc áo choàng chạm khắc bằng ngọc bích, đặc điểm trên khuôn mặt và trang phục chỉ được miêu tả bằng những đường nét đơn giản, đao pháp đơn giản, mạnh mẽ có lực.
Ngọc có màu ấm áp, nho nhã, trong suốt như pha lê, là loại tốt nhất trong loại ngọc bích.
Cầm hộp trang sức, Tô Hoạ quay đầu nhìn anh, cười nhạt: “Sao anh lại tặng em món quà đắt tiền như vậy?”
Cố Bắc Huyền cười nhẹ, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em khôi phục thư hoạ cổ, khó tránh tiếp xúc với đồ vật trong cổ mộ, đeo một ít đồ tránh tà cũng tốt. Nào, anh đeo cho em."
Anh đeo miếng ngọc chạm khắc lên cổ Tô Hoạ.
Khi anh dùng tay vén tóc cô, đầu ngón tay anh vô tình chạm vào cổ cô.
Cảm giác mát lạnh khi chạm vào, làn da của Tô Hoạ run lên rất nhẹ, trái tim cô cũng run lên.
Cô luôn nhạy cảm với sự đụng chạm của anh.
Nghĩ đến quan hệ hiện tại giữa hai người, Tô Hoạ cảm thấy chua xót, gượng cười nói: “Sau này đừng tặng em cái gì nữa cái gì.”
Rất dễ khiến cô hiểu lầm rằng anh vẫn còn tình cảm với cô.
Cô không thể không suy nghĩ lung tung, thậm chí còn khao khát nhiều hơn nữa.
Ngón tay mảnh khảnh đặt ở trên vô lăng, Cố Bắc Huyền chầm chậm nói: "Chỉ là một miếng ngọc điêu khắc nhỏ thôi, chớ để trong lòng."
Anh khởi động xe.
Nửa tiếng sau, họ tới nhà tổ nhà họ Cố.
Cô vừa bước vào phòng, bà Cố đầu đầy tóc bạc, đã run rẩy ra đón tiếp.
Bà ôm lấy Tô Hoạ: "Ôi, cháu dâu quý giá của bà, mấy ngày không gặp, bà rất nhớ quá!"
Tô Hoạ luôn cảm thấy biểu hiện hôm nay của bà có chút cường điệu.
Thông thường, bà luôn tỏ ra cao quý, đoan trang.
Tô Hoạ cười hỏi: "Bà, bà tìm cháu có chuyện gì quan trọng thế ạ?"
Bà Cố kéo tay cô, nhìn Cố Bắc Huyền: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói."
Bbữa ăn được chuẩn bị tươm tất, trên bàn đầy ắp sơn hào hải vị.
Bà liên tục gắp thức ăn cho Tô Hoạ.
Bà nhìn cô cười híp mắt, nói: "Ba năm trước, bà chọn vợ cho Bắc Huyền toàn thành phố. Xem qua nhiều bức ảnh như thế, bà nhìn trúng cháu ngay. Cháu có mặt mày sáng sủa, đôi mắt sáng, dái tai dày, vừa nhìn là tướng vượng phu. Quả nhiên, Bắc Huyền cưới chái, hai năm sau đôi chân của nó đã ổn, công ty cũng ngày càng tốt hơn."
Bà đột nhiên che miệng, ho dữ dội.
Tô Hoạ vội vàng vỗ vỗ lưng bà.
Sau khi bà cụ ho một tiếng, nắm lấy tay cô: "Cháu đúng là không được có gì để chê, cháu dịu dàng ít nói, chăm chỉ chịu khổ, có tình có nghĩa. Hai năm Bắc Huyền không đứng được, tính tình rất nóng nảy, bao nhiêu y tá không chịu được, đều rời đi, chỉ có cháu không rời đi. Nếu không phải cháu ở bên nó vượt qua khó khăn, không chừng cả đời này nó cũng phế rồi.”
Sau cùng, bà bật khóc.
Tô Hoạ vội vàng lấy giấy lau nước mắt.
Cố Bắc Huyền siết chặt chiếc đũa, đôi mắt anh sâu thẳm, suy tư.
Bà cụ liếc nhìn anh một cái, thở dốc nói: "Bà bây giờ chỉ còn một tâm nguyện, mong cháu và Bắc Huyền mạnh khỏe, mau chóng sinh cho bà một đứa chắt béo mập."
Tô Hoạ bối rối liếc nhìn Cố Bắc Huyền.
Có vẻ như anh chưa nói với bà về việc ly hôn.
Giọng bà càng ngày càng yếu ớt: "Bà già rồi, có thể một ngày nào đó sẽ chết, trước khi chết có thể nhìn thấy con hai đứa, bà chết cũng thanh thản."
Mũi đau nhức, Tô Hoạ vội vàng nói: "Bà, bà nhất định sẽ sống lâu."
"Bà hiểu thân thể của mình nhất, bà đã tám mươi tuổi rồi." bà Cố khó khăn ôm ngực đứng lên: "Bà khó chịu quá, bà đi nằm một lát."
Tô Hoạ vội vàng đỡ bà vào phòng ngủ.
Khi đến gần cửa phòng ngủ.
Bà đột nhiên quay đầu lại, đối Cố Bắc Huyền nói: "Từ tối nay trở đi, hai đứa ở đây đi. Hoạ Nhi bao giờ có thai, bao giờ cháu chuyển về?"
Cố Bắc Huyền chuẩn bị nói.
Bà cụ run rẩy khom lưng bước vào phòng ng.
Tô Hoạ cẩn thận đỡ bà, vì sợ bà nếu dùng sức sẽ khiến bà đau.
Sau khi nằm xuống giường, bà nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Chuyện cháu dọn về nhà mẹ đẻ, bà cũng biết rồi. Yên tâm, có bà ở đây, không ly hôn nữa, Bắc Huyền hiếu thuận, sẽ nghe lời bà."
"Nhưng mà…"
"Không có nhưng mà, Sở Toả Toả đó chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ. Người vô tình vô nghĩa như vật, không xứng vào cửa nhà họ Cố của chúng ta."
Tô Hoạ dừng lại, nói: "Bà ơi, hay là gọi bác sĩ tới khám thử xem?”
“Không cần, bà già rồi người nhiều bệnh, bác sỹ tới không vô dụng. Cháu mau đi ăn cơm, mang cơm lên giúp bà."
"Được, vậy bà nghỉ ngơi đi.”
Tô Hoạ vừa đi ra ngoài, bà liền ngồi dậy từ trên giường, cả người tràn đầy sức sống, thoạt nhìn hoàn toàn khác với bộ dáng yếu ớt vừa rồi.
Tô Hoạ trở lại bàn ăn.
Ông Cố lấy kẹp gắp một miếng đùi cừu nướng cho cô: "Tiểu Tô, ăn đi cho nóng."
"Cám ơn ông."
Tô Hoạ đeo găng tay dùng một lần vào, chậm rãi gặm.
Cố Bắc Huyền ngước mắt nhìn ông: "Ông ơi, lần trước gặp bà bà còn khoẻ, chưa bao lâu, sao lại trở nên yếu ớt như vậy?"
Ông nặng nề thở dài: Có tuổi đều thế. Nói không chừng một giây trước còn sống khỏe mạnh, giây sau đã an yên rồi. Hai cháu phải chiều bà ấy, đừng chọc bà ấy giận."
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Bắc Huyền trở nên nghiêm túc.
Sau khi ăn xong, hai người trở lại phòng ngủ dành cho khách.
Cửa vừa đóng.
Tô Hoạ hỏi: "Chúng ta nên làm gì đây? Lẽ nào chúng ta phải sống ở đây?"
Lông mày Cố Bắc Huyền nhíu chặt, giơ tay nới lỏng cà vạt: "Cơ thể bà như này, không chịu được kích thích, ở lại đây mấy ngày, rồi từ từ nói."
Tô Hoạ quay đầu nhìn chiếc giường phía sau: "Chỉ có một cái giường ngủ như nào?”
Đôi môi của Cố Bắc Huyền khẽ cong: "Nhắm mắt ngủ."
Tô Hoạ lo lắng: "Em không đùa, em nghiêm túc."
Cố Bắc Huyền chậm rãi tháo đồng hồ ra, ném lên tủ đầu giường, nói: "Em đi tắm trước đi, rồi tới anh.”
“Được.”
Tô Hoạ vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, sau đó nhanh chóng tắm rửa.
Quay ra thành Cố Bắc Huyền tắm rửa.
Nằm trên giường, cô không ngủ được, đầu óc quay cuồng khắp nơi, cô sắp ly hôn rồi, cô còn ngủ chung giường, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đột nhiên, điện thoại di động của Cố Bắc Huyền trên bàn cạnh giường vang lên.
Tô Hoạ không thích chạm vào quyền riêng tư của anh, để nó đổ chuông.
Reo hai lần rồi dừng lại.
Không lâu sau, điện thoại di động của cô lại vang lên.
Tô Hoạ liếc nhìn ID người gọi, đó là một số lạ.
Sau khi kết nối, một giọng nữ thanh tú từ bên trong truyền ra: "Chị Tô Hoạ, anh Bắc Huyền có ở cùng chị không?"
"Cho hỏi ai đấy?”
Người phụ nữ dừng một giây rồi nói: "Em là em gái của anh ấy."
Tô Hoạ nghĩ là em họ của Cố Bắc Huyền, vì vậy cô nói: "Anh ấy đang tắm, khi anh ấy ra ngoài, tôi sẽ bảo anh ấy họi lại.”
"OK cảm ơn chhijn."
Tắm rửa xong, Cố Bắc Huyền không có mặc quần áo, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh eo, dùng khăn tắm trong tay lau tóc.
Dáng người vai rộng chân dài vô cùng vượt trội.
Cơ bụng nổi rõ, săn chắc, mạnh mẽ có lực, đường cơ bắp đẹp.
Dưới ánh đèn màu cam, toát lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc.
Tim Tô Hoạ đập thình thịch, tai cô lập tức đỏ bừng như bị lửa thiêu đốt.
Cô nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi có một người em gọi cho anh, anh gọi lại đi."
Cố Bắc Huyền khẽ ậm ừ, đi đến tủ đầu giường, cầm điện thoại lên liếc nhìn.
Bước ra ngoài.
Khi anh quay lại, khuôn mặt tuấn tú của anh u ám đến mức có thể vắt ra nước, anh lạnh lùng hỏi: "Em cố ý à?"
Tô Hoạ sửng sốt: "Cái gì?"
"Toả Toả tự sát rồi, em nói với em ấy cái gì?”
Não cô nổ bùm!
Sau vài giây, Tô Hoạ mới nói được: “Em không biết đó là Sở Toả Toả . Cô ấy nói, cô ấy là em gái của anh, em tưởng là e mhoj, nên bảo anh đi tắm rồi/”
Cố Bắc Huyền vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói gì, mở cửa tủ, lấy quần áo từ bên trong ra, bắt đầu mặc vào.
Sau khi thay quần áo, anh sải bước rộng ra ngoài.
Khi ông Cố nghe thấy động tĩnh, ông bước ra, hỏi: "Đã nửa đêm rồi, cháu còn đi đâu?"
Cố Bắc Huyền trầm giọng nói: "Đi ra ngoài có chuyện."
"Có chuyện gì vậy?"
"Toả Toả nhập viện rồi, cháu đi thăm em ấy.”
Ông lão cao giọng nói với Tô Hoạ trong phòng ngủ dành cho khách: "Tiểu Tô, cháu đi chung.”
Ông già hành động kiên quyết, nói một là một.
Tô Hoạ không muốn làm trái lời ông, vì vậy cô trả lời: "Vâng thưa ông."
Cô mặc quần áo và rời đi với Cố Bắc Huyền.
Xe chạy qua một ngã tư.
Tô Hoạ nói: "Anh tìm khách sạn nào đó rồi thả em xuống."
Cố Bắc Huyền nắm tay lái trong tay, nhìn chằm chằm cô: "Chúng ta cùng đi, em giải thích với Toả Toả đi."
Trái tim của Tô Hoạ đau đớn.
Mặc dù cô bình tĩnh, không tranh giành với ai, nhưng cô có giới hạn.
Đó không phải là lỗi của cô, giải thích cái gì?
Thấy cô không vui, Cố Bắc Huyền vươn tay, xoa tóc của cô, ôn nhu nói: "Toả Toả trầm cảm nặng, coi như anh xin em."
Sau một tiếng.
Hai người đến phòng của Sở Toả Toả.
Cô ta vừa mới rửa dạ dày xong, đang nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt vô cùng tái nhợt, đầu tóc rối bù, dưới chăn bông thân ảnh gầy yếu gầy yếu.
Sau khi nhìn rõ diện mạo của cô ấy, Tô Hoạ rất sốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.