Sau Khi Ly Hôn Cùng Ông Xã Tàn Bạo
Chương 36: Sống không bằng chết
Vy Thảo
09/01/2023
Triệu Dương Thần nhìn cô khóc mà đau lòng, vợ của anh chịu nhiều thiệt thòi rồi, anh phải lấy lại tất cả, bắt bọn họ trả giá
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông kia rồi ra lệnh cho thuộc hạ :" Đem hắn ta giao cho cảnh sát, đồng thời đem luôn các chứng cứ của gia đình hắn"
- Không, tôi không có tội, mau thả tôi ra. Cậu có tiền thì muốn làm gì thì làm sao? Người đang làm trời đang nhìn, cậu sẽ có ngày gặp quả báo
Lưu Tư Vũ gào thét nhưng chẳng ai để tâm, mọi người đều cười khinh anh ta, đại thiếu gia của Lưu gia thì sao chứ? Dám đụng đến đại ca của bọn họ thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì
Còn đám người họ Lưu kia nữa, dám sai người đuổi cùng giết tận đại ca bọn họ năm đó, khiến rất nhiều anh em của bọn họ thiệt mạng. Ha cho họ sống tốt thêm vài ngày, để sau này muốn sống cũng khó mà chết cũng không thể chết được
Triệu Dương Thần cười khinh bỉ :" Được tôi đợi quả báo đến, còn anh cứ vào tù mà sống đi. Nói đi cũng phải nói lại, số phận của anh tốt hơn người nhà mình nhiều. Tôi e là vài ngày nữa bọn họ sống cũng không bằng chết"
Hắn ta nghe anh nói như vậy thì tức điên lên :" Triệu Dương Thần mày không thể làm như vậy? Lương tâm của mày bị chó gặm rồi à"
- Lôi hắn ta ra ngoài
- Vâng
Sau khi bọn họ rời đi, trong mật thất chỉ còn lại anh và cô. Tần Hy còn đang bàng hoàng về chuyện gia đình năm đó thì nghe anh nói
- Xin lỗi, nếu không vì anh gia đình của em sẽ không mất đi
Hai mắt của anh đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn, anh cúi đầu không nhìn cô. Có lẽ vì áy náy, nếu cha cô năm đó không biết được sự thật, có lẽ gia đình của cô vẫn ấm êm. Vì anh, tất cả vì anh nên cô mất đi tất cả
Thật ra Tần Hy cũng chẳng trách anh, anh không có lỗi. Là đám người nhà họ Lưu độc ác kia
Cô bước đến ôm anh, dịu dàng lên tiếng :" Không phải là lỗi của anh, tại sao phải xin lỗi chứ"
Giọng nói của cô ngọt ngào như mật, làm tim anh đập rất nhanh. Người phụ nữ của anh tại sao lại dịu dàng như vậy chứ, lại còn rất hiểu chuyện
- Đi, anh lấy lại công bằng cho em
Triệu Dương Thần nắm lấy bàn tay thon dài của cô, dắt cô ra khỏi mật thất
Tại Lưu gia
Lưu gia bây giờ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ mở tiệc. Có rất nhiều khách khứa đến tham dự, tất cả đều làm những người có máu mặt trong giới kinh doanh
Lưu lão gia cười nói vui vẻ với các người bạn quen thuộc. Lưu phu nhân cùng các phu nhân quý tộc khác người thì khoe nhẫn, vòng vàng trang sức, người thì đem con gái theo giới thiệu mong bám được vào Lưu gia
- Lưu lão gia, không biết Lưu tổng đâu rồi. Nảy giờ tôi không thấy
Người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi. Lưu lão gia nhìn xung quanh rồi thở dài:" Cái thằng bé này cũng thật là chăm chỉ làm việc quá, chắc bây giờ nó còn trong công ty"
- Ha ha ha tuổi trẻ mà chăm công tiếc việc như vậy là tốt ấy chứ
..........
Một lúc sau, một đám người mặc đồ đen đi vào, đám người đó còn áp giải theo Lưu Tư Vũ
Lưu lão gia thấy con trai mình bị đánh bầm dập còn bị áp giải như vậy liền tức điên lên :" Mau thả con trai tôi ra"
- Các người làm con trai tôi thành ra như vậy không sợ bị cảnh sát bắt sao?
Thấy Lưu lão gia nói như vậy mà đám người kia vẫn chưa chịu thả người, mọi người bắt đầu lên tiếng bàn tán
- Đám người kia có lai lịch thế nào mà cả đại thiếu gia Lưu thị cũng dám bắt
- Tôi nghĩ điều đó là chắc chắn rồi
- …
Những lời bàn tán ấy, Lưu lão gia điều nghe rất rõ,ông ta hận không thể vả tét miệng bọn họ. Nhưng bây giờ ông ta có thể làm gì chứ, rõ ràng con trai ông ta vẫn bị đám người đó áp giải. Lưu lão gia đang tức giận muốn xì khói, bỗng dưng một giọng nói lạnh lùng phát ra khiến mọi người tò mò nhìn lại
Một người đàn ông lạnh lùng lịch lãm cùng một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang bước vào. Các cậu ấm cô chiêu ở đó nhìn bọn họ đầy ngưỡng mộ, trên thế giới có người đẹp như vậy sao, không cầu kì, nhưng đem lại cho người khác cảm giác yêu thích - Lưu lão gia đã lâu không gặp, có lẽ từ lần ông cho người đuổi giết tôi nhỉ
Người đàn ông kia không ai khác chính là Triệu Dương Thần, anh nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh thường khiến Lưu lão gia tức giận nhưng chẳng thể làm gì anh được
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông kia rồi ra lệnh cho thuộc hạ :" Đem hắn ta giao cho cảnh sát, đồng thời đem luôn các chứng cứ của gia đình hắn"
- Không, tôi không có tội, mau thả tôi ra. Cậu có tiền thì muốn làm gì thì làm sao? Người đang làm trời đang nhìn, cậu sẽ có ngày gặp quả báo
Lưu Tư Vũ gào thét nhưng chẳng ai để tâm, mọi người đều cười khinh anh ta, đại thiếu gia của Lưu gia thì sao chứ? Dám đụng đến đại ca của bọn họ thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì
Còn đám người họ Lưu kia nữa, dám sai người đuổi cùng giết tận đại ca bọn họ năm đó, khiến rất nhiều anh em của bọn họ thiệt mạng. Ha cho họ sống tốt thêm vài ngày, để sau này muốn sống cũng khó mà chết cũng không thể chết được
Triệu Dương Thần cười khinh bỉ :" Được tôi đợi quả báo đến, còn anh cứ vào tù mà sống đi. Nói đi cũng phải nói lại, số phận của anh tốt hơn người nhà mình nhiều. Tôi e là vài ngày nữa bọn họ sống cũng không bằng chết"
Hắn ta nghe anh nói như vậy thì tức điên lên :" Triệu Dương Thần mày không thể làm như vậy? Lương tâm của mày bị chó gặm rồi à"
- Lôi hắn ta ra ngoài
- Vâng
Sau khi bọn họ rời đi, trong mật thất chỉ còn lại anh và cô. Tần Hy còn đang bàng hoàng về chuyện gia đình năm đó thì nghe anh nói
- Xin lỗi, nếu không vì anh gia đình của em sẽ không mất đi
Hai mắt của anh đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn, anh cúi đầu không nhìn cô. Có lẽ vì áy náy, nếu cha cô năm đó không biết được sự thật, có lẽ gia đình của cô vẫn ấm êm. Vì anh, tất cả vì anh nên cô mất đi tất cả
Thật ra Tần Hy cũng chẳng trách anh, anh không có lỗi. Là đám người nhà họ Lưu độc ác kia
Cô bước đến ôm anh, dịu dàng lên tiếng :" Không phải là lỗi của anh, tại sao phải xin lỗi chứ"
Giọng nói của cô ngọt ngào như mật, làm tim anh đập rất nhanh. Người phụ nữ của anh tại sao lại dịu dàng như vậy chứ, lại còn rất hiểu chuyện
- Đi, anh lấy lại công bằng cho em
Triệu Dương Thần nắm lấy bàn tay thon dài của cô, dắt cô ra khỏi mật thất
Tại Lưu gia
Lưu gia bây giờ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ mở tiệc. Có rất nhiều khách khứa đến tham dự, tất cả đều làm những người có máu mặt trong giới kinh doanh
Lưu lão gia cười nói vui vẻ với các người bạn quen thuộc. Lưu phu nhân cùng các phu nhân quý tộc khác người thì khoe nhẫn, vòng vàng trang sức, người thì đem con gái theo giới thiệu mong bám được vào Lưu gia
- Lưu lão gia, không biết Lưu tổng đâu rồi. Nảy giờ tôi không thấy
Người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi. Lưu lão gia nhìn xung quanh rồi thở dài:" Cái thằng bé này cũng thật là chăm chỉ làm việc quá, chắc bây giờ nó còn trong công ty"
- Ha ha ha tuổi trẻ mà chăm công tiếc việc như vậy là tốt ấy chứ
..........
Một lúc sau, một đám người mặc đồ đen đi vào, đám người đó còn áp giải theo Lưu Tư Vũ
Lưu lão gia thấy con trai mình bị đánh bầm dập còn bị áp giải như vậy liền tức điên lên :" Mau thả con trai tôi ra"
- Các người làm con trai tôi thành ra như vậy không sợ bị cảnh sát bắt sao?
Thấy Lưu lão gia nói như vậy mà đám người kia vẫn chưa chịu thả người, mọi người bắt đầu lên tiếng bàn tán
- Đám người kia có lai lịch thế nào mà cả đại thiếu gia Lưu thị cũng dám bắt
- Tôi nghĩ điều đó là chắc chắn rồi
- …
Những lời bàn tán ấy, Lưu lão gia điều nghe rất rõ,ông ta hận không thể vả tét miệng bọn họ. Nhưng bây giờ ông ta có thể làm gì chứ, rõ ràng con trai ông ta vẫn bị đám người đó áp giải. Lưu lão gia đang tức giận muốn xì khói, bỗng dưng một giọng nói lạnh lùng phát ra khiến mọi người tò mò nhìn lại
Một người đàn ông lạnh lùng lịch lãm cùng một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang bước vào. Các cậu ấm cô chiêu ở đó nhìn bọn họ đầy ngưỡng mộ, trên thế giới có người đẹp như vậy sao, không cầu kì, nhưng đem lại cho người khác cảm giác yêu thích - Lưu lão gia đã lâu không gặp, có lẽ từ lần ông cho người đuổi giết tôi nhỉ
Người đàn ông kia không ai khác chính là Triệu Dương Thần, anh nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh thường khiến Lưu lão gia tức giận nhưng chẳng thể làm gì anh được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.