Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh
Chương 37: “Ai nói tôi nghe coi? Song nam chủ là có ý gì?”
Bất Vấn Tam Cửu
06/09/2020
Kết quả không đợi đến ngày hôm sau anh đi xem, buổi tối hôm đó Nguyên Dã đã chạm mặt với quản lý của Hà Hàn.
Sau khi Phương Thiệu Nhất và Cát Tiểu Đào xuống tầng trở về phòng, Nguyên Dã xem kịch bản ngày hôm sau, nghĩ tới điểm quan trọng, liền xỏ giày đi xuống tầng dưới tìm đạo diễn. Anh thường xuyên tới phòng đạo diễn, cũng không coi đây là việc gì to tát. Sau khi gõ cửa là phó đạo diễn phim trường mở cửa cho anh, Nguyên Dã hỏi: “Đang bận à lãnh đạo?”
Phó đạo diễn nói với anh: “Nói chút chuyện. Có việc gì hả Tiểu Nguyên?”
“À, em không….” Nguyên Dã vốn đang định đi vào, nhưng nói được nửa chừng, trông thấy thế mà quản lý của Hà Hàn cũng ở bên trong, đang nhìn anh. Ánh mắt của gã thật sự khiến người ta không được thoải mái, Nguyên Dã nở nụ cười, “Em tìm đạo diễn nói chuyện cảnh phim ngày mai, có vài ý kiến.”
Anh lại cất cao giọng nói: “Em vào nhé đạo diễn?”
Nói rồi anh đi thẳng vào trong, còn chào hỏi tay quản lý kia một tiếng: “Tới rồi à?”
Nguyên Dã ở đoàn phim lâu như vậy, hơn nữa mấy hôm Tết ngày nào cũng ngồi ăn với bọn họ, đạo diễn và phó đạo diễn cũng không coi anh là người ngoài. Tưởng Lâm Xuyên chỉ vào sofa bên cạnh, ra hiệu cho anh ngồi xuống. Nguyên Dã đi sang ngồi, cười nói: “Mọi người nói chuyện đi, xong thì em nói chuyện của em.”
Anh ngồi xuống bên đây, quản lý liền cạn lời, cười cười với đạo diễn, nói rằng: “Trước mắt như vậy nhé, đạo diễn cứ làm việc đi, sau đó cân nhắc thật kỹ chuyện chúng ta vừa nói, chúng tôi đợi câu trả lời chắc chắn của anh.”
Đạo diễn không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, quản lý đứng dậy, lại nói: “Hy vọng đạo diễn có thể cho cơ hội.”
Nguyên Dã nhìn anh ta, giật mình. Xưa giờ đầu óc anh rất lanh lợi, phản ứng cũng rất nhanh, lời này vừa nghe đã cảm thấy không đúng, Nguyên Dã hỏi: “Anh muốn cơ hội gì?”
“Thầy Nguyên à,” Trên mặt đối phương trưng ra nụ cười, nói với Nguyên Dã. “Chuyện của tôi với đạo diễn, không cần cậu phải nhọc lòng.”
Nguyên Dã ngồi trên ghế sofa, tay chống xuống đầu gối, cứ chốc chốc lại cúi đầu, lấy tay xoa đầu, đột nhiên bật cười thành tiếng, hỏi rằng: “Mấy người cùng lắm là sát hồi mã thương.. không đủ cảnh chứ gì?”
(Sát hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch)
Nguyên Dã dứt lời, nhìn ánh mắt của đối phương là biết mình đã đoán đúng rồi. Nguyên Dã thầm chửi thề trong lòng một tiếng, vẫn giữ tư thế cúi đầu lấy tay xoa đầu, từ tốn nói: “Thật vậy à? Thế sao lại nói là không liên quan gì tới tôi, anh muốn thay đổi kịch bản tốt xấu gì cũng phải thông qua tôi chứ.”
Nguyên Dã buông tay xuống, nhìn anh ta hỏi: “Anh muốn thay đổi thế nào?”
Từ đầu tới cuối đạo diễn đều không lên tiếng, ngồi ở đó uống trà, đến phó đạo diễn hiện trường cũng không ho he câu nào, Nguyên Dã lại hỏi anh ta: “Giờ giấc lịch trình của mấy người quý giá như vậy, lúc này lại có thời gian trở về à? Không thể nào.”
Ngọn lửa giận trong lòng Nguyên Dã mấy bữa nay vẫn không có cơ hội bùng nổ, bây giờ nhìn họ quay trở về còn muốn thay đổi kịch bản thì tức đến cười gằn, trâu chó đến mức ấy cơ à. Lời anh nói có phần thẳng thắn, đôi bên cười giả lả với nhau sắp không kiềm chế được nữa, Tưởng Lâm Xuyên lên tiếng gọi anh: “Tiểu Nguyên.”
“Vâng, ở đây.” Nguyên Dã trả lời, nhưng hoàn toàn không kiềm chế lại, vẫn nhìn chòng chọc người kia, hỏi anh ta: “Muốn sửa thế nào? Thêm cảnh? Thêm mấy phút?”
Hà Hàn là người Đài Loan, nhưng quản lý của anh ta là tay lõi đời trong nước, Nguyên Dã suy cho cùng không nằm trong cái giới này, cũng không có địa vị, chuyện giữa anh và Phương Thiệu Nhất vẫn còn chưa rõ ràng, có nói nữa cũng không sợ đắc tội tới Phương Thiệu Nhất. Nguyên Dã cứ nhằm hết câu này đến câu khác về phía anh ta, tay quản lý cũng không giả lả khách sáo nữa, khẽ cười gằn một tiếng, sau đó hằn học nói: “Cái này phải hỏi ý nhà đầu tư, phía trên bảo sửa thành song nam chủ, lịch trình của chúng tôi bận rộn nhưng vẫn phải giành thời gian ra đấy.”
Anh ta nhìn Nguyên Dã, khóe mắt mang theo ý cười, nói tiếp: “Thêm cảnh thế nào, thêm bao lâu, đúng là không nói với cậu được. Kịch bản không phải do cậu viết, thay đổi nhiều cậu cũng không làm chủ được. Sếp Lưu đã nói chuyện qua với thầy Lãnh biên kịch rồi, sửa thế nào hay là cậu hỏi ý kiến cấp trên đi??”
Tưởng Lâm Xuyên hắng giọng một cái, nói với quản lý: “Cậu về trước, đợi tin đi.”
“Khoan đã,” Nguyên Dã đã cười phá lên, nhìn người nọ nhìn người kia, hỏi rằng, “Ai nói tôi nghe coi? Song nam chủ là sao? Song nam chủ là cái gì? Hai nam chính?”
“Tiểu Nguyên à, còn chưa quyết định mà, chúng ta nghiên cứu thêm.” Phó đạo diễn ra hiệu bằng ánh mắt với Nguyên Dã, sợ anh nói chuyện quá gắt gỏng.
“Định nghiên cứu thế nào?” Nguyên Dã nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng miết lên quần mình, tiếng gõ cửa vang lên, phó đạo diễn ra mở cửa, Nguyên Dã nhìn quản lý nói tiếp, “Chỉ với cái diễn xuất gà mờ của diễn viên nhà anh, mà gánh nổi song nam chủ à?”
“Đang nói chuyện gì vậy?” Nguyên Dã nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn, người đi tới là Phương Thiệu Nhất, lúc Phương Thiệu Nhất đi vào đã nghe thấy vế sau lời anh nói, hắn đưa mắt nhìn, đi tới ngồi xuống bên cạnh sofa của anh.
Phó đạo diễn bảo: “Thiệu Nhất à, cậu với Nguyên Dã về trước đi, mai chúng ta nói chuyện sau.”
“Không cần,” Lúc này Nguyên Dã cũng trầm mặt, lắc đầu nói, “Tôi muốn nghe một chút song nam chủ là cái gì cơ.”
Chuyện này đúng là chọc vào dây thần kinh của Nguyên Dã, một tiếng “song nam chủ” khiến Nguyên Dã bùng nổ luôn. Trước đó nén giận bây giờ đều không còn coi là cái gì nữa, xưa giờ Nguyên Dã ghét nhất là những mánh khóe mập mờ trong giới giải trí này, tay diễn viên người Đài Loan với cái đức hạnh và diễn xuất rách nát kia, nhờ ôm chân kim chủ mà đóng hết cảnh rồi còn quay trở lại nói muốn cùng Phương Thiệu Nhất đảm nhiệm song nam chủ, thật nực cười.
Nãy giờ đạo diễn đều không tỏ thái độ gì, theo lẽ thường như vậy là ngầm thừa nhận.
Nguyên Dã tức đến mức mí mắt nhảy lên mấy cái, anh chỉ vào tập kịch bản anh mang tới trên bàn trà: “Chúng ta ký thế nào thì quay thế ấy, song nam chủ là chuyện không thể nào. Trước khi ăn thịt thì phải xem có tiêu hóa được hay không, tôi nói thẳng, với diễn xuất diễn viên nhà các anh quay về đóng phim thần tượng thì quên đi, nam chính phim tình cảm anh ta còn không có chỗ, nam ba nam tư còn phải xếp hàng.”
“Nguyên Dã,” Phương Thiệu Nhất cất tiếng, ở bên cạnh thấp giọng nói, “Đừng làm loạn.”
“Không làm loạn, nói thật mà.” Nguyên Dã nhìn tay quản lý kia, “Chó cậy gần nhà, diễn viên nhà mấy người ba mươi mấy rồi? Dựa vào kim chủ được mấy năm chứ? Hôm nay ỷ vào thế người, đợi đến khi không dựa dẫm được nữa thì đánh kẻ sa cơ.”
Mấy lời này có phần khó nghe, Phương Thiệu Nhất đưa tay vỗ lưng anh một cái, hắn chau mày, thấp giọng gọi anh: “Nguyên Dã.”
Nguyên Dã đứng dậy, nói rằng: “Anh tôi dễ tính, nhưng tôi thì không, tôi là tục nhân từ trong núi đi ra, không có tố chất.”
Anh nói xong quay đầu nhìn về phía đạo diễn, có lẽ anh còn có lời muốn nói, nhưng khi đó Phương Thiệu Nhất không cho anh cơ hội nói chuyện, kéo anh đi thẳng. Trước khi đi Phương Thiệu Nhất gật đầu ra hiệu với đạo diễn và phó đạo diễn, sau đó liếc nhìn sang tay quản lý đứng bên cạnh, hờ hững bỏ lại một câu: “Có chuyện quay lại nói, nói với tôi.”
Phương Thiệu Nhất kéo Nguyên Dã về phòng của hắn, Nguyên Dã chau mày, sắc mặt rất khó coi: “Anh kéo em đi làm gì, em còn chưa nói hết.”
“Em còn muốn nói gì nữa?” Phương Thiệu Nhất ấn anh ngồi xuống sofa, xoa xoa đầu anh, “Nếu nói nữa sẽ nói về phía đạo diễn.”
“Chuyện này đạo diễn không trượng nghĩa,” Cơn giận của Nguyên Dã còn chưa nguôi ngoai, anh nói chuyện rất gắt gỏng, “Em đang nói anh cứ ngăn em làm gì?”
Phương Thiệu Nhất rót chén nước cho anh, thực ra sắc mặt hắn cũng rất khó coi, thế nhưng hắn không nổi nóng nói gì với Nguyên Dã, chỉ bảo: “Lần sau có việc thì gọi anh, đừng tự va chạm với ai.”
“Đúng lúc em đi tới, em cũng không thể cố ý gọi anh ra, lại nói em gọi anh anh cũng không cho em nói gì.” Nguyên Dã không uống cốc nước kia, anh châm điếu thuốc, “Em ngứa mắt bọn họ lâu rồi, không cho em nói nữa em sợ bứt rứt trong lòng.”
Phương Thiệu Nhất thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh, nói với Nguyên Dã: “Nếu bứt rứt thì em nói với anh.”
Nguyên Dã không nói với hắn được, hơn nữa có nói cũng vô dụng. Phương Thiệu Nhất theo hướng ôn hòa, hoặc cũng không thể nói là ôn hòa, thực ra hắn không thèm để ý. Phương Thiệu Nhất không thiếu góc sắc không thiếu trò, nhưng căn bản hắn không thèm để ý trong bộ phim ai nhiều cảnh ai ít cảnh, có lẽ hắn biết chuyện này cũng không phản đối mãnh liệt, tranh đất diễn với diễn viên cấp bậc này không khỏi tự hạ giá bản thân. Nhưng Nguyên Dã thì không chịu được, chuyện anh không thèm để ý có lật tung trời anh cũng lười liếc mắt nhìn, nhưng những chuyện anh để tâm thì trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Trong giới này có quá nhiều chuyện tăm tối bẩn thỉu, bình thường trước mặt thì cung cung kính kính gọi anh ngọt xớt, sau lưng không biết không phục đến mức nào, có được cơ hội thì chỉ thiếu điều cưỡi lên đầu lên cổ người ta một lần.
Lần trước Phương Thiệu Nhất đau đầu không biết trong lòng bọn họ hả hê tới mức nào, đây là chuyện thấp hèn Nguyên Dã không vừa mắt nhất.
Thực ra lúc nãy Phương Thiệu Nhất tới phòng đạo diễn hắn thật sự không biết anh cũng có mặt ở đó, trước đó ở trong phòng Nguyên Dã hắn không đề cập tới chuyện này, sợ Nguyên Dã nghe xong lại nổi đóa, hắn tới đây cũng là để hỏi đạo diễn chuyện này. Nhưng không ngờ Nguyên Dã đã nổi đóa ở bên trong rồi. Một khi anh tức lên thì chẳng để ý thứ gì, không sợ đắc tội ai, rất điên cuồng.
Sau đó Nguyên Dã muốn lên tầng, Phương Thiệu Nhất đặt tay lên vai anh, thấp giọng nói với anh: “Đừng tức nữa, giận bọn họ làm gì.”
“Ừm.” Nguyên Dã ừ một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn hắn, hỏi, “Em làm anh khó xử à?”
“Không, không khó xử.” Ánh mắt Phương Thiệu Nhất rất chăm chú, hắn nói với Nguyên Dã, “Anh chỉ không muốn em va chạm với ai, không phải tất cả mọi người có chuyện gì đều nói ngoài mặt như em, em ở ngoài sáng, họ ở trong tối. Có chuyện gì để anh xử lý là được, hoặc để công ty xử lý.”
Sao mà Nguyên Dã không biết điều này chứ, anh nhoẻn cười, lắc đầu bảo: “Em không sợ mấy cái này, mặc kệ.”
“Anh không mặc kệ được,” Phương Thiệu Nhất vân vê tai anh, có phần bất đắc dĩ, “Thu tính khí của em lại.”
Lúc đó Nguyên Dã há miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm lại, gật đầu không nói gì nữa.
Thực ra Nguyên Dã đã thu tính khí lại nhiều, trước đó bị đám Hà Hàn dằn vặt bao nhiêu ngày như vậy mà anh không ho he tiếng nào. Những lúc ở bên Phương Thiệu Nhất Nguyên Dã đều cố gắng để mình hòa nhã như hắn, không làm những chuyện có thể gây phiền phức cho Phương Thiệu Nhất. Nhưng vẫn có những lúc giống như hôm nay, thật sự không khống chế được.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng Nguyên Dã vẫn không lẫn vào trong cái giới này, trước giờ Nguyên Dã không thích những quy tắc xã giao trong đây, cũng không tham gia vào. Anh thích nói chuyện thẳng thắn, có chuyện gì nói trước mặt nhau, không làm gì lén lút sau lưng nhau cả, nhưng dường như không giở chút mánh khóe thủ đoạn gì thì không phải cái giới danh lợi phù hoa này.
Sau khi Phương Thiệu Nhất và Cát Tiểu Đào xuống tầng trở về phòng, Nguyên Dã xem kịch bản ngày hôm sau, nghĩ tới điểm quan trọng, liền xỏ giày đi xuống tầng dưới tìm đạo diễn. Anh thường xuyên tới phòng đạo diễn, cũng không coi đây là việc gì to tát. Sau khi gõ cửa là phó đạo diễn phim trường mở cửa cho anh, Nguyên Dã hỏi: “Đang bận à lãnh đạo?”
Phó đạo diễn nói với anh: “Nói chút chuyện. Có việc gì hả Tiểu Nguyên?”
“À, em không….” Nguyên Dã vốn đang định đi vào, nhưng nói được nửa chừng, trông thấy thế mà quản lý của Hà Hàn cũng ở bên trong, đang nhìn anh. Ánh mắt của gã thật sự khiến người ta không được thoải mái, Nguyên Dã nở nụ cười, “Em tìm đạo diễn nói chuyện cảnh phim ngày mai, có vài ý kiến.”
Anh lại cất cao giọng nói: “Em vào nhé đạo diễn?”
Nói rồi anh đi thẳng vào trong, còn chào hỏi tay quản lý kia một tiếng: “Tới rồi à?”
Nguyên Dã ở đoàn phim lâu như vậy, hơn nữa mấy hôm Tết ngày nào cũng ngồi ăn với bọn họ, đạo diễn và phó đạo diễn cũng không coi anh là người ngoài. Tưởng Lâm Xuyên chỉ vào sofa bên cạnh, ra hiệu cho anh ngồi xuống. Nguyên Dã đi sang ngồi, cười nói: “Mọi người nói chuyện đi, xong thì em nói chuyện của em.”
Anh ngồi xuống bên đây, quản lý liền cạn lời, cười cười với đạo diễn, nói rằng: “Trước mắt như vậy nhé, đạo diễn cứ làm việc đi, sau đó cân nhắc thật kỹ chuyện chúng ta vừa nói, chúng tôi đợi câu trả lời chắc chắn của anh.”
Đạo diễn không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, quản lý đứng dậy, lại nói: “Hy vọng đạo diễn có thể cho cơ hội.”
Nguyên Dã nhìn anh ta, giật mình. Xưa giờ đầu óc anh rất lanh lợi, phản ứng cũng rất nhanh, lời này vừa nghe đã cảm thấy không đúng, Nguyên Dã hỏi: “Anh muốn cơ hội gì?”
“Thầy Nguyên à,” Trên mặt đối phương trưng ra nụ cười, nói với Nguyên Dã. “Chuyện của tôi với đạo diễn, không cần cậu phải nhọc lòng.”
Nguyên Dã ngồi trên ghế sofa, tay chống xuống đầu gối, cứ chốc chốc lại cúi đầu, lấy tay xoa đầu, đột nhiên bật cười thành tiếng, hỏi rằng: “Mấy người cùng lắm là sát hồi mã thương.. không đủ cảnh chứ gì?”
(Sát hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch)
Nguyên Dã dứt lời, nhìn ánh mắt của đối phương là biết mình đã đoán đúng rồi. Nguyên Dã thầm chửi thề trong lòng một tiếng, vẫn giữ tư thế cúi đầu lấy tay xoa đầu, từ tốn nói: “Thật vậy à? Thế sao lại nói là không liên quan gì tới tôi, anh muốn thay đổi kịch bản tốt xấu gì cũng phải thông qua tôi chứ.”
Nguyên Dã buông tay xuống, nhìn anh ta hỏi: “Anh muốn thay đổi thế nào?”
Từ đầu tới cuối đạo diễn đều không lên tiếng, ngồi ở đó uống trà, đến phó đạo diễn hiện trường cũng không ho he câu nào, Nguyên Dã lại hỏi anh ta: “Giờ giấc lịch trình của mấy người quý giá như vậy, lúc này lại có thời gian trở về à? Không thể nào.”
Ngọn lửa giận trong lòng Nguyên Dã mấy bữa nay vẫn không có cơ hội bùng nổ, bây giờ nhìn họ quay trở về còn muốn thay đổi kịch bản thì tức đến cười gằn, trâu chó đến mức ấy cơ à. Lời anh nói có phần thẳng thắn, đôi bên cười giả lả với nhau sắp không kiềm chế được nữa, Tưởng Lâm Xuyên lên tiếng gọi anh: “Tiểu Nguyên.”
“Vâng, ở đây.” Nguyên Dã trả lời, nhưng hoàn toàn không kiềm chế lại, vẫn nhìn chòng chọc người kia, hỏi anh ta: “Muốn sửa thế nào? Thêm cảnh? Thêm mấy phút?”
Hà Hàn là người Đài Loan, nhưng quản lý của anh ta là tay lõi đời trong nước, Nguyên Dã suy cho cùng không nằm trong cái giới này, cũng không có địa vị, chuyện giữa anh và Phương Thiệu Nhất vẫn còn chưa rõ ràng, có nói nữa cũng không sợ đắc tội tới Phương Thiệu Nhất. Nguyên Dã cứ nhằm hết câu này đến câu khác về phía anh ta, tay quản lý cũng không giả lả khách sáo nữa, khẽ cười gằn một tiếng, sau đó hằn học nói: “Cái này phải hỏi ý nhà đầu tư, phía trên bảo sửa thành song nam chủ, lịch trình của chúng tôi bận rộn nhưng vẫn phải giành thời gian ra đấy.”
Anh ta nhìn Nguyên Dã, khóe mắt mang theo ý cười, nói tiếp: “Thêm cảnh thế nào, thêm bao lâu, đúng là không nói với cậu được. Kịch bản không phải do cậu viết, thay đổi nhiều cậu cũng không làm chủ được. Sếp Lưu đã nói chuyện qua với thầy Lãnh biên kịch rồi, sửa thế nào hay là cậu hỏi ý kiến cấp trên đi??”
Tưởng Lâm Xuyên hắng giọng một cái, nói với quản lý: “Cậu về trước, đợi tin đi.”
“Khoan đã,” Nguyên Dã đã cười phá lên, nhìn người nọ nhìn người kia, hỏi rằng, “Ai nói tôi nghe coi? Song nam chủ là sao? Song nam chủ là cái gì? Hai nam chính?”
“Tiểu Nguyên à, còn chưa quyết định mà, chúng ta nghiên cứu thêm.” Phó đạo diễn ra hiệu bằng ánh mắt với Nguyên Dã, sợ anh nói chuyện quá gắt gỏng.
“Định nghiên cứu thế nào?” Nguyên Dã nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng miết lên quần mình, tiếng gõ cửa vang lên, phó đạo diễn ra mở cửa, Nguyên Dã nhìn quản lý nói tiếp, “Chỉ với cái diễn xuất gà mờ của diễn viên nhà anh, mà gánh nổi song nam chủ à?”
“Đang nói chuyện gì vậy?” Nguyên Dã nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn, người đi tới là Phương Thiệu Nhất, lúc Phương Thiệu Nhất đi vào đã nghe thấy vế sau lời anh nói, hắn đưa mắt nhìn, đi tới ngồi xuống bên cạnh sofa của anh.
Phó đạo diễn bảo: “Thiệu Nhất à, cậu với Nguyên Dã về trước đi, mai chúng ta nói chuyện sau.”
“Không cần,” Lúc này Nguyên Dã cũng trầm mặt, lắc đầu nói, “Tôi muốn nghe một chút song nam chủ là cái gì cơ.”
Chuyện này đúng là chọc vào dây thần kinh của Nguyên Dã, một tiếng “song nam chủ” khiến Nguyên Dã bùng nổ luôn. Trước đó nén giận bây giờ đều không còn coi là cái gì nữa, xưa giờ Nguyên Dã ghét nhất là những mánh khóe mập mờ trong giới giải trí này, tay diễn viên người Đài Loan với cái đức hạnh và diễn xuất rách nát kia, nhờ ôm chân kim chủ mà đóng hết cảnh rồi còn quay trở lại nói muốn cùng Phương Thiệu Nhất đảm nhiệm song nam chủ, thật nực cười.
Nãy giờ đạo diễn đều không tỏ thái độ gì, theo lẽ thường như vậy là ngầm thừa nhận.
Nguyên Dã tức đến mức mí mắt nhảy lên mấy cái, anh chỉ vào tập kịch bản anh mang tới trên bàn trà: “Chúng ta ký thế nào thì quay thế ấy, song nam chủ là chuyện không thể nào. Trước khi ăn thịt thì phải xem có tiêu hóa được hay không, tôi nói thẳng, với diễn xuất diễn viên nhà các anh quay về đóng phim thần tượng thì quên đi, nam chính phim tình cảm anh ta còn không có chỗ, nam ba nam tư còn phải xếp hàng.”
“Nguyên Dã,” Phương Thiệu Nhất cất tiếng, ở bên cạnh thấp giọng nói, “Đừng làm loạn.”
“Không làm loạn, nói thật mà.” Nguyên Dã nhìn tay quản lý kia, “Chó cậy gần nhà, diễn viên nhà mấy người ba mươi mấy rồi? Dựa vào kim chủ được mấy năm chứ? Hôm nay ỷ vào thế người, đợi đến khi không dựa dẫm được nữa thì đánh kẻ sa cơ.”
Mấy lời này có phần khó nghe, Phương Thiệu Nhất đưa tay vỗ lưng anh một cái, hắn chau mày, thấp giọng gọi anh: “Nguyên Dã.”
Nguyên Dã đứng dậy, nói rằng: “Anh tôi dễ tính, nhưng tôi thì không, tôi là tục nhân từ trong núi đi ra, không có tố chất.”
Anh nói xong quay đầu nhìn về phía đạo diễn, có lẽ anh còn có lời muốn nói, nhưng khi đó Phương Thiệu Nhất không cho anh cơ hội nói chuyện, kéo anh đi thẳng. Trước khi đi Phương Thiệu Nhất gật đầu ra hiệu với đạo diễn và phó đạo diễn, sau đó liếc nhìn sang tay quản lý đứng bên cạnh, hờ hững bỏ lại một câu: “Có chuyện quay lại nói, nói với tôi.”
Phương Thiệu Nhất kéo Nguyên Dã về phòng của hắn, Nguyên Dã chau mày, sắc mặt rất khó coi: “Anh kéo em đi làm gì, em còn chưa nói hết.”
“Em còn muốn nói gì nữa?” Phương Thiệu Nhất ấn anh ngồi xuống sofa, xoa xoa đầu anh, “Nếu nói nữa sẽ nói về phía đạo diễn.”
“Chuyện này đạo diễn không trượng nghĩa,” Cơn giận của Nguyên Dã còn chưa nguôi ngoai, anh nói chuyện rất gắt gỏng, “Em đang nói anh cứ ngăn em làm gì?”
Phương Thiệu Nhất rót chén nước cho anh, thực ra sắc mặt hắn cũng rất khó coi, thế nhưng hắn không nổi nóng nói gì với Nguyên Dã, chỉ bảo: “Lần sau có việc thì gọi anh, đừng tự va chạm với ai.”
“Đúng lúc em đi tới, em cũng không thể cố ý gọi anh ra, lại nói em gọi anh anh cũng không cho em nói gì.” Nguyên Dã không uống cốc nước kia, anh châm điếu thuốc, “Em ngứa mắt bọn họ lâu rồi, không cho em nói nữa em sợ bứt rứt trong lòng.”
Phương Thiệu Nhất thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh, nói với Nguyên Dã: “Nếu bứt rứt thì em nói với anh.”
Nguyên Dã không nói với hắn được, hơn nữa có nói cũng vô dụng. Phương Thiệu Nhất theo hướng ôn hòa, hoặc cũng không thể nói là ôn hòa, thực ra hắn không thèm để ý. Phương Thiệu Nhất không thiếu góc sắc không thiếu trò, nhưng căn bản hắn không thèm để ý trong bộ phim ai nhiều cảnh ai ít cảnh, có lẽ hắn biết chuyện này cũng không phản đối mãnh liệt, tranh đất diễn với diễn viên cấp bậc này không khỏi tự hạ giá bản thân. Nhưng Nguyên Dã thì không chịu được, chuyện anh không thèm để ý có lật tung trời anh cũng lười liếc mắt nhìn, nhưng những chuyện anh để tâm thì trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Trong giới này có quá nhiều chuyện tăm tối bẩn thỉu, bình thường trước mặt thì cung cung kính kính gọi anh ngọt xớt, sau lưng không biết không phục đến mức nào, có được cơ hội thì chỉ thiếu điều cưỡi lên đầu lên cổ người ta một lần.
Lần trước Phương Thiệu Nhất đau đầu không biết trong lòng bọn họ hả hê tới mức nào, đây là chuyện thấp hèn Nguyên Dã không vừa mắt nhất.
Thực ra lúc nãy Phương Thiệu Nhất tới phòng đạo diễn hắn thật sự không biết anh cũng có mặt ở đó, trước đó ở trong phòng Nguyên Dã hắn không đề cập tới chuyện này, sợ Nguyên Dã nghe xong lại nổi đóa, hắn tới đây cũng là để hỏi đạo diễn chuyện này. Nhưng không ngờ Nguyên Dã đã nổi đóa ở bên trong rồi. Một khi anh tức lên thì chẳng để ý thứ gì, không sợ đắc tội ai, rất điên cuồng.
Sau đó Nguyên Dã muốn lên tầng, Phương Thiệu Nhất đặt tay lên vai anh, thấp giọng nói với anh: “Đừng tức nữa, giận bọn họ làm gì.”
“Ừm.” Nguyên Dã ừ một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn hắn, hỏi, “Em làm anh khó xử à?”
“Không, không khó xử.” Ánh mắt Phương Thiệu Nhất rất chăm chú, hắn nói với Nguyên Dã, “Anh chỉ không muốn em va chạm với ai, không phải tất cả mọi người có chuyện gì đều nói ngoài mặt như em, em ở ngoài sáng, họ ở trong tối. Có chuyện gì để anh xử lý là được, hoặc để công ty xử lý.”
Sao mà Nguyên Dã không biết điều này chứ, anh nhoẻn cười, lắc đầu bảo: “Em không sợ mấy cái này, mặc kệ.”
“Anh không mặc kệ được,” Phương Thiệu Nhất vân vê tai anh, có phần bất đắc dĩ, “Thu tính khí của em lại.”
Lúc đó Nguyên Dã há miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm lại, gật đầu không nói gì nữa.
Thực ra Nguyên Dã đã thu tính khí lại nhiều, trước đó bị đám Hà Hàn dằn vặt bao nhiêu ngày như vậy mà anh không ho he tiếng nào. Những lúc ở bên Phương Thiệu Nhất Nguyên Dã đều cố gắng để mình hòa nhã như hắn, không làm những chuyện có thể gây phiền phức cho Phương Thiệu Nhất. Nhưng vẫn có những lúc giống như hôm nay, thật sự không khống chế được.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng Nguyên Dã vẫn không lẫn vào trong cái giới này, trước giờ Nguyên Dã không thích những quy tắc xã giao trong đây, cũng không tham gia vào. Anh thích nói chuyện thẳng thắn, có chuyện gì nói trước mặt nhau, không làm gì lén lút sau lưng nhau cả, nhưng dường như không giở chút mánh khóe thủ đoạn gì thì không phải cái giới danh lợi phù hoa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.