Chương 22: Giọng nói mê người
Trúc Mộng Hề
26/09/2015
Mặc kệ mẹ Tiêu uy hiếp dụ dỗ như thế nào, Tiêu Tĩnh vẫn không chịu nói ra ‘tình nhân' của mình là ai, cuối cùng mẹ Tiêu bất đắc dĩ chấp nhận kết cục trong thất bại, nhưng mẹ Tiêu thề, nhất định phải tìm ra ‘tình nhân' kia.
Đuổi mẹ Tiêu từ gian phòng của mình ra ngoài, Tiêu Tĩnh vô lực nằm dài trên giường, thiệt là, có một người mẹ quá mức sôi động thực là chịu tội, hơn nữa người mẹ này còn cực kì nhiều chuyện, cô căn bản không có ý định, gian phu ở đâu ra, cho dù cô tính toán cưới lần thứ hai, cô mới trở về mấy ngày, hơn nữa phần lớn thời gian là ở nhà, làm sao có thời gian tìm tình nhân.
Nhưng mà, mẹ nói tin tức trên internet bị một người nhanh chân hơn một bước dỡ bỏ xuống rồi, hay là Lý Hiểu làm? Anh có năng lực lớn như vậy sao?
Tiêu Tĩnh là một người không thích làm khó chính mình, có vấn đề liền trực tiếp tìm đáp án tốt nhất, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lý Hiểu, hỏi một chút xem có phải là kiệt tác của anh hay không.
Quầy rượu, nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên, Lý Hiểu lấy ra xem, không nghĩ là Tiêu Tĩnh, không biết là vì trên internet có chuyện tìm đến mình hay là người khác, nghiêng đầu nhìn Hồ Quân uống đến hăng say, Lý Hiểu đứng dậy.
"Tôi đi toilet."
"Điện thoại của ai?" Hồ Quân tửu lượng không tệ, nhưng là vừa uống liên tục đầu có chút choáng váng, híp mắt nhìn Lý Hiểu, "Anh không nên nhân cơ hội này chạy quỵt nợ."
"Không biết." Lý Hiểu lắc đầu một cái, đứng dậy đi vào toilet , "Xin chào. . . . . ."
"Là Lý Hiểu sao?"
"Là tôi, cô là. . . . . . Tiêu Tĩnh?" Nghe trong điện thoại truyền tới giọng nói mềm mại, Lý Hiểu sửng sốt một chút không chắc chắn trả lời.
"Đúng vậy, là tôi." Xác định danh tính của nhau, giọng nói Tiêu Tĩnh nhẹ nhàng một chút, lại vẫn có chút mềm mại, lúc đối mặt nói chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Tôi muốn hỏi một chút, chuyện trên internet là anh làm sao?"
Mặc dù lời này hỏi có chút không ra ngô ra khoai, nhưng nếu như Lý Hiểu biết trên internet đã xảy ra chuyện gì, sẽ hiểu Tiêu Tĩnh đang nói cái gì.
Quả nhiên, nghe được Tiêu Tĩnh đặt câu hỏi, Lý Hiểu lập tức hỏi ngược lại, "Cô cũng thấy tin tức trên internet? Đúng vậy, là tôi làm."
"Ừ, cám ơn anh."
"Không cần khách khí." Lý Hiểu cảm thấy hôm nay điện thoại có chút kỳ quái, tại sao nghe giọng nói Tiêu Tĩnh, anh có một loại cảm giác điện giật đây?
Tùy tiện hàn huyên mấy câu, Tiêu Tĩnh nói cám ơn Lý Hiểu, mặc dù cô không sao, nhưng có tin tức dù sao tốt hơn không có tin tức, cô thật không muốn không cẩn thận trở thành người nổi tiếng, Tiêu Tĩnh không thích khách khí, đạt được mục đích, liền dứt khoát nói gặp lại Lý Hiểu rồi cúp điện thoại, chỉ còn một mình Lý Hiểu đứng ở phòng vệ sinh. Giọng nói Tiêu Tĩnh, thật sự là rất dễ nghe, mê người hơn cả DJ, thời điểm mặt đối mặt hình như không có cảm giác như thế, làm sao gọi điện thoại lại có cảm giác như vậy, thật sự là kỳ quái.
Chờ đến lúc Lý Hiểu phục hồi tinh thần nghĩ tới quầy rượu còn có bạn, vội vàng ra phòng vệ sinh, kết quả phát hiện chỗ ngồi đã không có một bóng người, chỉ để lại một đống lớn chai rượu, Lý Hiểu kéo một người phục vụ hỏi.
"Có nhìn thấy bạn tôi không?"
"Ngài nói là Hồ Tiên Sinh, anh ấy và một mỹ nữ đi rồi, chắc là đi thuê phòng." Nhân viên phục nhìn Lý Hiểu lộ ra nụ cười mập mờ, Hồ Quân là khách quen của nơi này, khi đến quầy rượu Lý Hiểu đi cùng, chỉ cần là đi người bên cạnh Hồ Quân, nhân viên phục vụ đều cẩn thận ghi nhớ.
"Tôi biết rồi, cám ơn, đúng rồi, những chai rượu kia đã chả tiền chưa?"
"Chưa có."
"Cho tôi hóa đơn." Hồ Quân này, thật sự là để anh mời, tán gái uống rượu đều nhân tiện cho anh bỏ ra, thật là không chịu nổi, anh chỉ chút việc cá nhân quay ra quay vào, cậu ta đã đi thuê phòng với người khác.
Lý Hiểu buồn bực một thân một mình rời quầy rượu, sau khi Tiêu Tĩnh cúp điện thoại của Lý Hiểu, nghi ngờ trong lòng lấy được lời giải đáp, lập tức không lo lắng chỗ nào, nhiệt độ gian phòng từ máy điều hòa phả ra thật thoải mái dễ chịu, thích hợp để ngủ, vẫn là Chu công đáng yêu nhất rồi, mộng Chu công đi thôi.
Mặc dù Lý Hiểu để Hồ Quân giúp một tay kịp thời xóa tấm hình trong máy vi tính, nhưng mà, lại không thể xóa đi trí nhớ người ta được, vì vậy ngày thứ hai mẹ Tiêu ra cửa mua thức ăn, cảm giác ánh mắt láng giềng nhìn mình là lạ, nhưng khi bà quay lại nhìn, mọi người lại biểu hiện bộ mặt phớt tỉnh, mặc dù mọi người đều như thường ngày nhiệt tình chào hỏi, nhưng quay người lại, giống như đang nghị luận sau lưng bà.
Mang theo lo lắng và nghi ngờ, sau khi mẹ Tiêu mua thức ăn nhanh chóng về nhà, trước tiên xông vào phòng vệ sinh, xem một chút trên người mình có phải có chỗ nào không ổn, vừa soi gương vừa lầm bầm.
"Kỳ quái, không có gì không ổn, tại sao cảm thấy tất cả mọi người thật khác lạ vậy?"
"Bà xã, bà làm gì đấy?" Cha Tiêu đang xem báo nghi hoặc nhìn bà.
"Ông, tôi nói với ông, hôm nay tất cả mọi người thật kỳ quái. . . . . ." Mẹ Tiêu tranh thủ nói cho cha Tiêu biết buổi sáng mình đến chợ mua thức ăn thấy không khí có chút kỳ quái, muốn cha Tiêu giúp mình phân tích xem có chuyện gì xảy ra.
"Có lẽ là ảo giác của bà thôi." Cha Tiêu nói.
"Cảm giác tôi bị sai sao?" Mẹ Tiêu nghiêng đầu, trực giác của bà rất chuẩn, trực giác của bà nói cho bà biết, hôm nay thái độ kì quái của những người đó, khẳng định có liên quan đến mình, đang đăm chiêu phát hiện Tiêu Tĩnh thoải mái nằm trên ghế sa lon xem ti vi, nhất thời sửng sốt.
"Ai, đồng chí Tiêu Tĩnh, cô có đang nghe mẹ đọc diễn văn không?"
"Có." Tiêu Tĩnh bình tĩnh gật đầu, thuận tiện phất tay một cái, "Mẹ đang ngăn cản tầm mắt của con rồi, làm phiền nhường một chút."
"Có người đang chỉ chỉ chỏ chỏ nói xấu mẹ con, chẳng lẽ con không biểu hiện gì sao?" MẹTiêu bất mãn con gái mình còn kém trong phim truyền hình, hết sức chăm chú chỉ trích.
Tiêu Tĩnh nhìn mẹ cáo trạng, suy nghĩ nếu hôm nay mình không bày tỏ gì, đoán chừng lỗ tai sẽ không được an bình, mặt lạnh lẽo, không nói hai lời đứng lên, dọa mẹ Tiêu giật mình.
"Con con con...con muốn làm gì, không phải là muốn đánh mẹ đi, mẹ cho con biết, kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp dân tộc Trung Hoa, con không thể. . . . . ."
Đầu Tiêu Tĩnh xuất hiện vạch đen, "Mẹ từ chỗ nào thấy được con muốn đánh mẹ, con dám đánh mẹ sao? Hơn nữa, nếu con thật sự đánh, con đánh thắng được mẹ sao?"
Đuổi mẹ Tiêu từ gian phòng của mình ra ngoài, Tiêu Tĩnh vô lực nằm dài trên giường, thiệt là, có một người mẹ quá mức sôi động thực là chịu tội, hơn nữa người mẹ này còn cực kì nhiều chuyện, cô căn bản không có ý định, gian phu ở đâu ra, cho dù cô tính toán cưới lần thứ hai, cô mới trở về mấy ngày, hơn nữa phần lớn thời gian là ở nhà, làm sao có thời gian tìm tình nhân.
Nhưng mà, mẹ nói tin tức trên internet bị một người nhanh chân hơn một bước dỡ bỏ xuống rồi, hay là Lý Hiểu làm? Anh có năng lực lớn như vậy sao?
Tiêu Tĩnh là một người không thích làm khó chính mình, có vấn đề liền trực tiếp tìm đáp án tốt nhất, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lý Hiểu, hỏi một chút xem có phải là kiệt tác của anh hay không.
Quầy rượu, nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên, Lý Hiểu lấy ra xem, không nghĩ là Tiêu Tĩnh, không biết là vì trên internet có chuyện tìm đến mình hay là người khác, nghiêng đầu nhìn Hồ Quân uống đến hăng say, Lý Hiểu đứng dậy.
"Tôi đi toilet."
"Điện thoại của ai?" Hồ Quân tửu lượng không tệ, nhưng là vừa uống liên tục đầu có chút choáng váng, híp mắt nhìn Lý Hiểu, "Anh không nên nhân cơ hội này chạy quỵt nợ."
"Không biết." Lý Hiểu lắc đầu một cái, đứng dậy đi vào toilet , "Xin chào. . . . . ."
"Là Lý Hiểu sao?"
"Là tôi, cô là. . . . . . Tiêu Tĩnh?" Nghe trong điện thoại truyền tới giọng nói mềm mại, Lý Hiểu sửng sốt một chút không chắc chắn trả lời.
"Đúng vậy, là tôi." Xác định danh tính của nhau, giọng nói Tiêu Tĩnh nhẹ nhàng một chút, lại vẫn có chút mềm mại, lúc đối mặt nói chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Tôi muốn hỏi một chút, chuyện trên internet là anh làm sao?"
Mặc dù lời này hỏi có chút không ra ngô ra khoai, nhưng nếu như Lý Hiểu biết trên internet đã xảy ra chuyện gì, sẽ hiểu Tiêu Tĩnh đang nói cái gì.
Quả nhiên, nghe được Tiêu Tĩnh đặt câu hỏi, Lý Hiểu lập tức hỏi ngược lại, "Cô cũng thấy tin tức trên internet? Đúng vậy, là tôi làm."
"Ừ, cám ơn anh."
"Không cần khách khí." Lý Hiểu cảm thấy hôm nay điện thoại có chút kỳ quái, tại sao nghe giọng nói Tiêu Tĩnh, anh có một loại cảm giác điện giật đây?
Tùy tiện hàn huyên mấy câu, Tiêu Tĩnh nói cám ơn Lý Hiểu, mặc dù cô không sao, nhưng có tin tức dù sao tốt hơn không có tin tức, cô thật không muốn không cẩn thận trở thành người nổi tiếng, Tiêu Tĩnh không thích khách khí, đạt được mục đích, liền dứt khoát nói gặp lại Lý Hiểu rồi cúp điện thoại, chỉ còn một mình Lý Hiểu đứng ở phòng vệ sinh. Giọng nói Tiêu Tĩnh, thật sự là rất dễ nghe, mê người hơn cả DJ, thời điểm mặt đối mặt hình như không có cảm giác như thế, làm sao gọi điện thoại lại có cảm giác như vậy, thật sự là kỳ quái.
Chờ đến lúc Lý Hiểu phục hồi tinh thần nghĩ tới quầy rượu còn có bạn, vội vàng ra phòng vệ sinh, kết quả phát hiện chỗ ngồi đã không có một bóng người, chỉ để lại một đống lớn chai rượu, Lý Hiểu kéo một người phục vụ hỏi.
"Có nhìn thấy bạn tôi không?"
"Ngài nói là Hồ Tiên Sinh, anh ấy và một mỹ nữ đi rồi, chắc là đi thuê phòng." Nhân viên phục nhìn Lý Hiểu lộ ra nụ cười mập mờ, Hồ Quân là khách quen của nơi này, khi đến quầy rượu Lý Hiểu đi cùng, chỉ cần là đi người bên cạnh Hồ Quân, nhân viên phục vụ đều cẩn thận ghi nhớ.
"Tôi biết rồi, cám ơn, đúng rồi, những chai rượu kia đã chả tiền chưa?"
"Chưa có."
"Cho tôi hóa đơn." Hồ Quân này, thật sự là để anh mời, tán gái uống rượu đều nhân tiện cho anh bỏ ra, thật là không chịu nổi, anh chỉ chút việc cá nhân quay ra quay vào, cậu ta đã đi thuê phòng với người khác.
Lý Hiểu buồn bực một thân một mình rời quầy rượu, sau khi Tiêu Tĩnh cúp điện thoại của Lý Hiểu, nghi ngờ trong lòng lấy được lời giải đáp, lập tức không lo lắng chỗ nào, nhiệt độ gian phòng từ máy điều hòa phả ra thật thoải mái dễ chịu, thích hợp để ngủ, vẫn là Chu công đáng yêu nhất rồi, mộng Chu công đi thôi.
Mặc dù Lý Hiểu để Hồ Quân giúp một tay kịp thời xóa tấm hình trong máy vi tính, nhưng mà, lại không thể xóa đi trí nhớ người ta được, vì vậy ngày thứ hai mẹ Tiêu ra cửa mua thức ăn, cảm giác ánh mắt láng giềng nhìn mình là lạ, nhưng khi bà quay lại nhìn, mọi người lại biểu hiện bộ mặt phớt tỉnh, mặc dù mọi người đều như thường ngày nhiệt tình chào hỏi, nhưng quay người lại, giống như đang nghị luận sau lưng bà.
Mang theo lo lắng và nghi ngờ, sau khi mẹ Tiêu mua thức ăn nhanh chóng về nhà, trước tiên xông vào phòng vệ sinh, xem một chút trên người mình có phải có chỗ nào không ổn, vừa soi gương vừa lầm bầm.
"Kỳ quái, không có gì không ổn, tại sao cảm thấy tất cả mọi người thật khác lạ vậy?"
"Bà xã, bà làm gì đấy?" Cha Tiêu đang xem báo nghi hoặc nhìn bà.
"Ông, tôi nói với ông, hôm nay tất cả mọi người thật kỳ quái. . . . . ." Mẹ Tiêu tranh thủ nói cho cha Tiêu biết buổi sáng mình đến chợ mua thức ăn thấy không khí có chút kỳ quái, muốn cha Tiêu giúp mình phân tích xem có chuyện gì xảy ra.
"Có lẽ là ảo giác của bà thôi." Cha Tiêu nói.
"Cảm giác tôi bị sai sao?" Mẹ Tiêu nghiêng đầu, trực giác của bà rất chuẩn, trực giác của bà nói cho bà biết, hôm nay thái độ kì quái của những người đó, khẳng định có liên quan đến mình, đang đăm chiêu phát hiện Tiêu Tĩnh thoải mái nằm trên ghế sa lon xem ti vi, nhất thời sửng sốt.
"Ai, đồng chí Tiêu Tĩnh, cô có đang nghe mẹ đọc diễn văn không?"
"Có." Tiêu Tĩnh bình tĩnh gật đầu, thuận tiện phất tay một cái, "Mẹ đang ngăn cản tầm mắt của con rồi, làm phiền nhường một chút."
"Có người đang chỉ chỉ chỏ chỏ nói xấu mẹ con, chẳng lẽ con không biểu hiện gì sao?" MẹTiêu bất mãn con gái mình còn kém trong phim truyền hình, hết sức chăm chú chỉ trích.
Tiêu Tĩnh nhìn mẹ cáo trạng, suy nghĩ nếu hôm nay mình không bày tỏ gì, đoán chừng lỗ tai sẽ không được an bình, mặt lạnh lẽo, không nói hai lời đứng lên, dọa mẹ Tiêu giật mình.
"Con con con...con muốn làm gì, không phải là muốn đánh mẹ đi, mẹ cho con biết, kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp dân tộc Trung Hoa, con không thể. . . . . ."
Đầu Tiêu Tĩnh xuất hiện vạch đen, "Mẹ từ chỗ nào thấy được con muốn đánh mẹ, con dám đánh mẹ sao? Hơn nữa, nếu con thật sự đánh, con đánh thắng được mẹ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.