Chương 34: Làm nũng?
Trúc Mộng Hề
23/10/2015
Tiếp nhận công việc của Lý Hiểu, có sẵn nguyên vật liệu chuẩn bị hai món ăn
một món canh, đủ cho hai người ăn, Tiêu Tĩnh vào phòng bếp còn Lý Hiểu
đứng sau cửa phòng bếp nhìn Tiêu Tĩnh nấu cơm, không thể không thừa nhận bây giờ vẻ mặt Tiêu Tĩnh đã không còn sự lười biếng, Tiêu Tĩnh chăm chú nấu cơm tạo ra một sức hấp dẫn khác.
"Được rồi." Động tác Tiêu Tĩnh rất nhanh, vài món thức ăn đơn giản từ lúc chuẩn bị đến khi làm xong không tới nửa giờ.
"Nhanh như vậy?"
"Ừ."
"Tôi tới giúp một tay." Lý Hiểu muốn tiến lên giúp một tay.
"Không cần, hôm nay sẽ để tôi chăm sóc anh." Tiêu Tĩnh tránh bàn tay Lý Hiểu duỗi ra, "Ngồi xuống chờ."
"Thì ra bị thương còn có chỗ tốt như vậy, lại không nghĩ được cô chăm sóc cho tôi." Lý Hiểu cười, không từ chối phục vụ của Tiêu Tĩnh, "Nếu cả đời tôi không khỏe, có phải cô sẽ chăm sóc tôi cả đời không?"
"Tôi không phải là vợ anh, chăm sóc anh cả đời làm gì? Hơn nữa, người ta gãy tay gãy chân còn có thể tự chăm sóc tốt cho mình, anh chỉ như vậy, còn muốn người ta chăm sóc anh cả đời, không ngờ anh khác người như vậy." Tiêu Tĩnh không nể mặt nói.
Lý Hiểu có cảm giác bị nghẹn, "Nghe giọng điệu này của cô, cô ước gì tôi gãy tay gãy chân à?"
"Không." Tiêu Tĩnh lắc đầu một cái, chăm chú nhìn Lý Hiểu.
Cũng may, không phải là quá ác độc, trong lòng Lý Hiểu suy nghĩ.
"Coi như anh gãy tay gãy chân, thì có quan hệ gì tới tôi, bởi vì tôi không phải vợ anh."
Lý Hiểu: . . . . . .
"Nếm thử một chút tài nấu nướng của tôi đi." Không nhìn nét mặt anh bị nghẹn, Tiêu Tĩnh mời Lý Hiểu nếm thử món ăn.
"Mùi vị không tệ lắm." Lý Hiểu nghe lời ăn một miếng, đánh giá, nhìn thấy lông mày Tiêu Tĩnh cong cong, giật mình, "Vậy ý cô là, nếu như cô là vợ của tôi, cô sẽ chăm sóc tôi?"
"Vấn đề này không có nếu như." Tiêu Tĩnh không ngẩng đầu lên trả lời.
"Chuyện sau này, không ai nói chắc được." Thấy Tiêu Tĩnh trả lời chắc chắn như thế, lòng của Lý Hiểu giống như bị người ta đào một hố, cảm giác này, thật là không dễ chịu.
"Tôi không nói nếu như, sẽ không có nếu như." Chuyện của mình chẳng lẽ mình không biết sao, Tiêu Tĩnh nghĩ, sau khi ly hôn, cô không nghĩ tới tái hôn, cho nên, trong cuộc đời của cô sẽ không có sinh vật mang danh người chồng như vậy.
". . . . . . Tôi không ăn." Đây là mình đang bị người ta chê sao? Nghĩ như vậy, Lý Hiểu hoàn toàn không có khẩu vị, mới vừa vì một chút chăm sóc của Tiêu Tĩnh mà nảy sinh ra vui sướng, thì giờ đây đã biến mất hoàn toàn.
"Không hợp khẩu vị?" Rốt cuộc Tiêu Tĩnh chịu nhìn Lý Hiểu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không thể nào, rõ ràng mới vừa rồi còn nói mùi vị không tệ đó.
"Không phải, là không có khẩu vị." Lý Hiểu lắc đầu một cái, anh đã qua tuổi cố tình gây sự rồi, mặc dù trong lòng buồn bực cực kỳ, nhưng sẽ không nóng nảy lung tung, khi người đang tức giận, đều sẽ làm ra một ít chuyện khiến cho mình hối hận, cho nên, biện pháp tốt nhất là tại thời điểm tức giận, yêu cầu mình tỉnh táo, đừng nói lung tung, đừng làm loạn.
"Vậy tôi tự ăn."
"Ừ."
Có khoảng thời gian mình không làm thức ăn, mặc dù hôm nay chỉ mấy món ăn rất đơn giản, nhưng khẩu vị không tệ lắm, thấy Lý Hiểu đồng ý, Tiêu Tĩnh không quan tâm anh, ăn nhiều hơn một chút, mùi vị thật không tệ.
Vốn là Lý Hiểu không muốn ăn nhưng thấy Tiêu Tĩnh ăn ngon như vậy, bất tri bất giác tiết ra nước miếng, có lúc tướng ăn người đối diện có thể ảnh hưởng đến khẩu vị của mình, những phương diện khác không dám nói, nhìn Tiêu Tĩnh ăn cơm, tuyệt đối sẽ khiến cho khẩu vị người khác mở rộng, vì vậy, Lý Hiểu lần nữa cầm bát đũa lên, mở miệng ăn, kể từ sau khi Tiêu Tĩnh tới đây, lượng cơm của anh đã nhiều hơn, nếu vẫn tiếp tục như vậy, chỉ sợ thể trọng anh sẽ tăng rất nhanh, cho nên, vì duy trì khỏe mạnh, vận động thân thể tuyệt đối không thể bỏ qua.
Thấy Lý Hiểu cầm bát đũa lên ăn, Tiêu Tĩnh rất hiểu ý không hỏi tới tại sao anh đột nhiên có khẩu vị, chỉ nhìn anh một cái, sau đó yên lặng gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát anh, bày tỏ thái độ của mình.
Thấy trong bát nhiều hơn một miếng thịt, Lý Hiểu thừa nhận, mình đã suy nghĩ nhiều, anh không phải người dễ dàng suy nghĩ nhiều, nhưng không biết vì sao, đối mặt với Tiêu Tĩnh, anh luôn dễ dàng suy nghĩ, nói ví dụ nhận được đồ ăn Tiêu Tĩnh gắp tới, trong lòng anh sẽ có cảm giác mừng rỡ, kết quả vừa ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tiêu Tĩnh bình tĩnh, không có cái gì khác thường.
Rõ ràng, mình không là gì ở trong lòng Tiêu Tĩnh, anh không phải người hay tự kỷ tự yêu chính mình, nhưng không phải anh nói quá, lấy điều kiện của anh, muốn tìm một người phụ nữ thì thật dễ dàng, chỉ là anh không chịu chấp nhận thôi, nhưng mà, tối thiểu điều này có thể chứng minh, anh có sức hấp dẫn của nam nhân, tại sao trong mắt Tiêu Tĩnh, anh giống như người tàng hình, nếu không phải là mấy ngày nay mình chăm sóc cô không tệ, sợ rằng, sự tồn tại của mình trong mắt cô không đáng bao nhiêu.
Phụ nữ không có tim không có phổi!
Lý Hiểu vừa ăn cơm, vừa nhìn Tiêu Tĩnh tiến hành suy nghĩ mọi thứ, cuối cùng đưa ra được kết luận, mà càng làm cho anh cảm thấy buồn bực là bây giờ mình và người phụ nữ không tim không phổi này, giống như không nên có tình cảm.
Ăn cơm xong, Tiêu Tĩnh chủ động đi rửa chén, nhìn cô hôm nay ngoan ngoãn như vậy, Lý Hiểu đề nghị cô "Tĩnh, tối hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo được không, cô không thể ở trong phòng buồn bực mãi được."
Tiêu Tĩnh chú ý tới cách Lý Hiểu gọi mình, chỉ là một cách xưng hô mà thôi, anh thích gọi liền gọi đi, không có ý nhắc nhở, càng không có ngạc nhiên.
"Tôi có thể nói không sao?"
"Tôi bây giờ không thể làm tổn thương cô." Lý Hiểu làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Tĩnh, "Cô đừng nhìn vết thương của tôi nhỏ, không chừng đụng phải chỗ nào, rách ra, nhiễm trùng. . . . . ."
Khóe miệng Tiêu Tĩnh co giật một cái, ông anh đây chính là làm nũng trong truyền thuyết sao?
"Tĩnh. . . . . . Cô theo tôi đi, tôi sợ bóng tối." Thấy vẻ mặt Tiêu Tĩnh có chút do dự, Lý Hiểu lập tức gia tăng mức độ làm nũng, anh vốn rất chán ghét làm nũng, nhìn Tiêu Tĩnh, giống như bất tri bất phát ra, anh nghĩ, anh đúng là bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh không rõ ràng.
Quả nhiên, khi nghe được một câu cuối cùng sợ tối, Tiêu Tĩnh không nhịn được nữa, nếu tiếp tục như vậy, thức ăn vừa ăn sẽ bị ói ra mất, vội vàng ngăn lại.
"Được rồi, tôi đồng ý, tối hôm nay ra ngoài di dạo."
"Thật tốt quá." Thấy Tiêu Tĩnh đồng ý, Lý Hiểu vui vẻ cười lên, có cảm giác vô cùng thành công.
"Tôi trở về phòng." Ăn cơm xong, dĩ nhiên là muốn ngủ rồi, Tiêu Tĩnh chuẩn bị trở về phòng ngủ trưa.
"Đợi chút, Tĩnh, vừa mới ăn cơm không được ngủ trưa, một lát rồi ngủ."
"Tôi sẽ chơi máy tính."
"Cả ngày chơi máy tính có gì tốt, phóng xạ còn rất lớn, chúng ta chơi cờ có được không?" Lý Hiểu quyết định chủ ý muốn giao lưu với Tiêu Tĩnh nhiều một chút, đưa ra ý kiến.
"Được rồi." Động tác Tiêu Tĩnh rất nhanh, vài món thức ăn đơn giản từ lúc chuẩn bị đến khi làm xong không tới nửa giờ.
"Nhanh như vậy?"
"Ừ."
"Tôi tới giúp một tay." Lý Hiểu muốn tiến lên giúp một tay.
"Không cần, hôm nay sẽ để tôi chăm sóc anh." Tiêu Tĩnh tránh bàn tay Lý Hiểu duỗi ra, "Ngồi xuống chờ."
"Thì ra bị thương còn có chỗ tốt như vậy, lại không nghĩ được cô chăm sóc cho tôi." Lý Hiểu cười, không từ chối phục vụ của Tiêu Tĩnh, "Nếu cả đời tôi không khỏe, có phải cô sẽ chăm sóc tôi cả đời không?"
"Tôi không phải là vợ anh, chăm sóc anh cả đời làm gì? Hơn nữa, người ta gãy tay gãy chân còn có thể tự chăm sóc tốt cho mình, anh chỉ như vậy, còn muốn người ta chăm sóc anh cả đời, không ngờ anh khác người như vậy." Tiêu Tĩnh không nể mặt nói.
Lý Hiểu có cảm giác bị nghẹn, "Nghe giọng điệu này của cô, cô ước gì tôi gãy tay gãy chân à?"
"Không." Tiêu Tĩnh lắc đầu một cái, chăm chú nhìn Lý Hiểu.
Cũng may, không phải là quá ác độc, trong lòng Lý Hiểu suy nghĩ.
"Coi như anh gãy tay gãy chân, thì có quan hệ gì tới tôi, bởi vì tôi không phải vợ anh."
Lý Hiểu: . . . . . .
"Nếm thử một chút tài nấu nướng của tôi đi." Không nhìn nét mặt anh bị nghẹn, Tiêu Tĩnh mời Lý Hiểu nếm thử món ăn.
"Mùi vị không tệ lắm." Lý Hiểu nghe lời ăn một miếng, đánh giá, nhìn thấy lông mày Tiêu Tĩnh cong cong, giật mình, "Vậy ý cô là, nếu như cô là vợ của tôi, cô sẽ chăm sóc tôi?"
"Vấn đề này không có nếu như." Tiêu Tĩnh không ngẩng đầu lên trả lời.
"Chuyện sau này, không ai nói chắc được." Thấy Tiêu Tĩnh trả lời chắc chắn như thế, lòng của Lý Hiểu giống như bị người ta đào một hố, cảm giác này, thật là không dễ chịu.
"Tôi không nói nếu như, sẽ không có nếu như." Chuyện của mình chẳng lẽ mình không biết sao, Tiêu Tĩnh nghĩ, sau khi ly hôn, cô không nghĩ tới tái hôn, cho nên, trong cuộc đời của cô sẽ không có sinh vật mang danh người chồng như vậy.
". . . . . . Tôi không ăn." Đây là mình đang bị người ta chê sao? Nghĩ như vậy, Lý Hiểu hoàn toàn không có khẩu vị, mới vừa vì một chút chăm sóc của Tiêu Tĩnh mà nảy sinh ra vui sướng, thì giờ đây đã biến mất hoàn toàn.
"Không hợp khẩu vị?" Rốt cuộc Tiêu Tĩnh chịu nhìn Lý Hiểu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không thể nào, rõ ràng mới vừa rồi còn nói mùi vị không tệ đó.
"Không phải, là không có khẩu vị." Lý Hiểu lắc đầu một cái, anh đã qua tuổi cố tình gây sự rồi, mặc dù trong lòng buồn bực cực kỳ, nhưng sẽ không nóng nảy lung tung, khi người đang tức giận, đều sẽ làm ra một ít chuyện khiến cho mình hối hận, cho nên, biện pháp tốt nhất là tại thời điểm tức giận, yêu cầu mình tỉnh táo, đừng nói lung tung, đừng làm loạn.
"Vậy tôi tự ăn."
"Ừ."
Có khoảng thời gian mình không làm thức ăn, mặc dù hôm nay chỉ mấy món ăn rất đơn giản, nhưng khẩu vị không tệ lắm, thấy Lý Hiểu đồng ý, Tiêu Tĩnh không quan tâm anh, ăn nhiều hơn một chút, mùi vị thật không tệ.
Vốn là Lý Hiểu không muốn ăn nhưng thấy Tiêu Tĩnh ăn ngon như vậy, bất tri bất giác tiết ra nước miếng, có lúc tướng ăn người đối diện có thể ảnh hưởng đến khẩu vị của mình, những phương diện khác không dám nói, nhìn Tiêu Tĩnh ăn cơm, tuyệt đối sẽ khiến cho khẩu vị người khác mở rộng, vì vậy, Lý Hiểu lần nữa cầm bát đũa lên, mở miệng ăn, kể từ sau khi Tiêu Tĩnh tới đây, lượng cơm của anh đã nhiều hơn, nếu vẫn tiếp tục như vậy, chỉ sợ thể trọng anh sẽ tăng rất nhanh, cho nên, vì duy trì khỏe mạnh, vận động thân thể tuyệt đối không thể bỏ qua.
Thấy Lý Hiểu cầm bát đũa lên ăn, Tiêu Tĩnh rất hiểu ý không hỏi tới tại sao anh đột nhiên có khẩu vị, chỉ nhìn anh một cái, sau đó yên lặng gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát anh, bày tỏ thái độ của mình.
Thấy trong bát nhiều hơn một miếng thịt, Lý Hiểu thừa nhận, mình đã suy nghĩ nhiều, anh không phải người dễ dàng suy nghĩ nhiều, nhưng không biết vì sao, đối mặt với Tiêu Tĩnh, anh luôn dễ dàng suy nghĩ, nói ví dụ nhận được đồ ăn Tiêu Tĩnh gắp tới, trong lòng anh sẽ có cảm giác mừng rỡ, kết quả vừa ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tiêu Tĩnh bình tĩnh, không có cái gì khác thường.
Rõ ràng, mình không là gì ở trong lòng Tiêu Tĩnh, anh không phải người hay tự kỷ tự yêu chính mình, nhưng không phải anh nói quá, lấy điều kiện của anh, muốn tìm một người phụ nữ thì thật dễ dàng, chỉ là anh không chịu chấp nhận thôi, nhưng mà, tối thiểu điều này có thể chứng minh, anh có sức hấp dẫn của nam nhân, tại sao trong mắt Tiêu Tĩnh, anh giống như người tàng hình, nếu không phải là mấy ngày nay mình chăm sóc cô không tệ, sợ rằng, sự tồn tại của mình trong mắt cô không đáng bao nhiêu.
Phụ nữ không có tim không có phổi!
Lý Hiểu vừa ăn cơm, vừa nhìn Tiêu Tĩnh tiến hành suy nghĩ mọi thứ, cuối cùng đưa ra được kết luận, mà càng làm cho anh cảm thấy buồn bực là bây giờ mình và người phụ nữ không tim không phổi này, giống như không nên có tình cảm.
Ăn cơm xong, Tiêu Tĩnh chủ động đi rửa chén, nhìn cô hôm nay ngoan ngoãn như vậy, Lý Hiểu đề nghị cô "Tĩnh, tối hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo được không, cô không thể ở trong phòng buồn bực mãi được."
Tiêu Tĩnh chú ý tới cách Lý Hiểu gọi mình, chỉ là một cách xưng hô mà thôi, anh thích gọi liền gọi đi, không có ý nhắc nhở, càng không có ngạc nhiên.
"Tôi có thể nói không sao?"
"Tôi bây giờ không thể làm tổn thương cô." Lý Hiểu làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Tĩnh, "Cô đừng nhìn vết thương của tôi nhỏ, không chừng đụng phải chỗ nào, rách ra, nhiễm trùng. . . . . ."
Khóe miệng Tiêu Tĩnh co giật một cái, ông anh đây chính là làm nũng trong truyền thuyết sao?
"Tĩnh. . . . . . Cô theo tôi đi, tôi sợ bóng tối." Thấy vẻ mặt Tiêu Tĩnh có chút do dự, Lý Hiểu lập tức gia tăng mức độ làm nũng, anh vốn rất chán ghét làm nũng, nhìn Tiêu Tĩnh, giống như bất tri bất phát ra, anh nghĩ, anh đúng là bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh không rõ ràng.
Quả nhiên, khi nghe được một câu cuối cùng sợ tối, Tiêu Tĩnh không nhịn được nữa, nếu tiếp tục như vậy, thức ăn vừa ăn sẽ bị ói ra mất, vội vàng ngăn lại.
"Được rồi, tôi đồng ý, tối hôm nay ra ngoài di dạo."
"Thật tốt quá." Thấy Tiêu Tĩnh đồng ý, Lý Hiểu vui vẻ cười lên, có cảm giác vô cùng thành công.
"Tôi trở về phòng." Ăn cơm xong, dĩ nhiên là muốn ngủ rồi, Tiêu Tĩnh chuẩn bị trở về phòng ngủ trưa.
"Đợi chút, Tĩnh, vừa mới ăn cơm không được ngủ trưa, một lát rồi ngủ."
"Tôi sẽ chơi máy tính."
"Cả ngày chơi máy tính có gì tốt, phóng xạ còn rất lớn, chúng ta chơi cờ có được không?" Lý Hiểu quyết định chủ ý muốn giao lưu với Tiêu Tĩnh nhiều một chút, đưa ra ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.