Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 68: Tự sát.

Trúc Mộng Hề

25/01/2016

Mẹ La hợp tình hợp lý nói ra suy nghĩ của mình, cũng làm cho cô có chút ấm lòng, ít nhất để cô biết, La Yến sẽ không đánh chủ ý lên Lý Hiểu.

Mặc dù Lý Hiểu là bạn trai trước của La Yến, nhưng Tiêu Tĩnh thật sự không muốn tặng bạn trai bây giờ cho bạn gái trước của anh, thánh mẫu gì đó, cứ để Lý Hiểu đi chăm sóc La Yến, mỗi ngày cô phải thay mẹ La Yến mang cơm đến, đã là cực hạn của cô rồi.

Lý Hiểu cùng mẹ La tỉ mỉ chăm sóc, còn có bác sĩ toàn lực trị liệu, tình trạng của La Yến hơi chuyển biến tốt một chút, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cô ấy sẽ khỏe hẳn, cô ấy bây giờ, cũng chỉ là cá chờ chết mà thôi.

Sau khi tỉnh táo một chút, phát hiện Lý Hiểu mỗi ngày đều tới chăm sóc mình, La Yến tỏ ra lệ thuộc vào Lý Hiểu, chuyện khiến Tiêu Tĩnh lo lắng vẫn xảy ra, khi La Yến có ý thức liền vô cùng lệ thuộc vào Lý Hiểu, thậm chí vượt qua cả cha mẹ của mình, đồng thời rất tùy hứng nói lên các loại yêu cầu với Lý Hiểu, không phải là buộc Lý Hiểu đồng ý, nhưng nếu như Lý Hiểu không đồng ý, cô liền uy hiếp tuyệt thực, chờ Lý Hiểu gật đầu mới thôi.

"Tiểu Tĩnh, cái này là mẹ làm món con thích ăn nhất, tới đây nếm thử một chút." Lo lắng con gái mình chịu uất ức, mẹ Tiêu chủ động lôi kéo Tiêu Tĩnh cùng mình đi dạo phố mua thức ăn, sau đó cố ý làm vài món Tiêu Tĩnh thích ăn nhất để an ủi Tiêu Tĩnh.

"Chúng ta không nên so đo với người sắp chết, chúng ta đại nhân đại lượng, nếu như cô ấy không chết, chúng ta sẽ đi giành lại, đến lúc đó, một cọng lông cũng không cho cô ấy, con gái của mẹ, làm sao không tranh lại một cô gái không biết chuyện chứ, hừ."

"Bà xã, bà đừng nói như vậy chứ." Cha Tiêu bất đắc dĩ nhìn mẹ Tiêu, cái này thật đúng là không mở bình thì ai biết trong bình có gì, đây là an ủi sao, cái này chính là tưới dầu vào lửa.

"Ơ, tôi không nói nữa, Tiểu Tĩnh, con ăn mấy món này đi."

"Ba, mẹ, con không sao." Tiêu Tĩnh cười, ba mẹ có thể quan tâm đến tâm tình của mình, cô đương nhiên là vui vẻ, chỉ là, nếu như bọn họ thấy bộ dáng bây giờ của La Yến thì sẽ biết, tại sao cô lại hào phóng cho mượn người của mình như vậy.

Lúc giải phẫu, khối u trong ngực đã bị cắt bỏ, nhưng tế bào ung thư đã khuếch tán rộng ra, cũng mang theo một vài di chứng sau phẩu thuật, khi La Yến dằn vặt Lý Hiểu, mình làm sao có thể vui vẻ chứ?

So với việc cho mượn Lý Hiểu, tình trạng bây giờ của La Yến mới gọi là thảm, cảm giác chờ chết, không phải ai cũng có thể tiếp nhận được, thật ra thì, bây giờ La Yến làm sao không cảm giác sợ hãi, không ai không sợ chết, nhất là một cô gái xinh đẹp, lúc sắp chết thống khổ như vậy, làm sao cô có thể làm một người ác độc, ngay cả một hy vọng cuối cùng của La Yến cũng muốn mang đi.

"Thôi, nếu như con cảm thấy rối rắm liền nói cho mẹ biết, ở đây mẹ biết một người, so với Lý Hiểu còn muốn tài giỏi hơn, cũng thích hợp với con." Con gái cũng đã nói như vậy, mẹ Tiêu cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, chỉ là trong lòng vẫn vì con gái mà không yên lòng.

Bất kỳ một người làm cha mẹ nào, đều suy nghĩ cho con gái của mình, điểm này, Tiêu Tĩnh hiểu, lại lần nữa dặn dò bọn họ không nên đến bệnh viện quấy rầy La Yến, nếu như La Yến thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó, mới thật sự lưu lại một vết tích vĩnh viễn trong lòng Lý Hiểu.

Bên này Tiêu Tĩnh mới vừa giải quyết chuyện với cha mẹ, vốn cho là có thể để cho Lý Hiểu an tĩnh trải qua cuộc một đoạn đường cuối với La Yến, nhưng không nghĩ đến, luôn có chuyện ngoài dự đoán.

Nửa đêm, Tiêu Tĩnh đang ngủ say, điện thoại di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn là Lý Hiểu gọi tới, nhận lấy, "A lô, Lý Hiểu, trễ như vậy sao vẫn chưa ngủ?"

". . . . . ."

Lý Hiểu gọi điện thoại tới nhưng không nói lời nào, Tiêu Tĩnh lại hỏi hai tiếng, cho là anh muốn trêu ghẹo mình, "Thế nào, nhớ em nên không ngủ được à?"

"Bảo bối Tĩnh. . . . . ."

Lý Hiểu hô một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa, nghe được giọng điệu của anh nghẹn ngào, cơn buồn ngủ của Tiêu Tĩnh lập tức bay đi, có dự cảm xấu xông lên trong đầu.



"Làm sao vậy?"

"Bảo bối Tĩnh, em có thể tới bệnh viện không?" Lý Hiểu không nói chuyện gì đã xảy ra, chỉ muốn Tiêu Tĩnh tới bệnh viện.

"Em đến đó ngay." Không hỏi có chuyện gì, Tiêu Tĩnh cúp điện thoại di động lập tức xuống giường, từ nhà đến bệnh viện cũng không xa lắm, những ngày qua ngày Tiêu Tĩnh qua lại đưa hai lần cơm, kỹ thuật lái xe đã cứng không ít, cũng chỉ gần mười phút, liền xuất hiện tại cửa bệnh viện, vội vội vàng vàng chạy tới tầng lầu nơi La Yến nằm, mới ra thang máy liền nghe được tiếng khóc, Tiêu Tĩnh chạy đến phòng bệnh của La Yến, chỉ thấy Lý Hiểu đứng ở ngoài phòng bệnh, không ngừng lấy tay nắm tóc, mà tiếng khóc, chính là truyền từ phòng bệnh của La Yến tới.

Phòng của La Yến được Lý Hiểu sắp xếp phòng bệnh đơn, nơi này chỉ có La Yến, tiếng khóc này, khiến cho lòng Tiêu Tĩnh trầm xuống.

"Lý Hiểu."

Lý Hiểu cúi đầu nghe thấy giọng nói của Tiêu Tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tĩnh đứng ở trước mặt của mình, từ từ đứng dậy, hốc mắt đỏ ngầu nhìn cô, "Bảo bối Tĩnh, Yến tử, cô ấy đã đi rồi."

"Buổi chiều lúc em đưa cơm tới, không phải còn rất tốt sao, làm sao đột nhiên lại. . . . . ." Tiêu Tĩnh nói không nên lời.

"Cô ấy tự sát." Lý Hiểu ôm Tiêu Tĩnh vào trong ngực, yếu ớt nói: "Đều tại anh, không coi chừng cô ấy cẩn thận."

"Tự sát, tại sao lại như vậy?"

"Lúc tối hôm nay, có một đứa bé đi nhầm phòng bệnh, thấy cô ấy, nói cô ấy xấu xí." Lý Hiểu tự trách nói: "Anh biết rất rõ là cô ấy rất quan tâm đến diện mạo, lúc cô ấy nghe được đứa bé nói mình xấu xí, cũng không có phản ứng gì, lúc đó đã không bình thường, anh nên coi chừng mới phải, quả nhiên, thừa dịp lúc chúng ta không để ý, cô ấy liền tự sát, mặc dù đã đưa vào phòng cấp cứu rất nhanh, nhưng mà vẫn không thể giữ được tính mạng của cô ấy."

"Chuyện này không liên quan đến anh, là do cô ấy suy nghĩ không tới, chỉ lo đến cảm nhận của mình, lại không nghĩ đến những người thân quan tâm của cô ấy sẽ bi thương thế nào, chuyện này thật sự không liên quan đến anh, chuyện anh nên làm, cũng đã làm rồi." Tiêu Tĩnh dang tay ôm Lý Hiểu, không ngừng an ủi.

"Là lỗi của anh, là lỗi của anh, đều do anh." Lý Hiểu vẫn luôn không ngừng tự trách.

Lúc La Yến vào phòng cấp cứu, mẹ La Yến liền gọi cho ba La Yến, lúc nghe bác sĩ nói La Yến đã chết, mẹ La Yến không chịu nổi đả kích liền hôn mê bất tỉnh, ba La Yến báo cho một vài người thân, mọi người đi đến, một lúc sau, người thân của La Yến cũng đã đến đông đủ.

Tiêu Tĩnh đứng ở ngoài phòng bệnh, tùy ý để Lý Hiểu ôm mình, nghe thấy tiếng khóc bên trong đã nhỏ lại, nghĩ đến cô sắp bị đưa nhà xác, Tiêu Tĩnh vỗ vỗ bả vai Lý Hiểu.

"Chúng ta vào xem cô ấy một chút."

". . . . . . Ừ." Lý Hiểu gật đầu một cái, mặt nặng nề cùng với Tiêu Tĩnh đi vào phòng bệnh.

"Tiểu Yến à, tiểu Yến của mẹ. . . . . ." Mẹ La vẫn còn đang khóc, "Con để cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh, làm sao con lại tàn nhẫn như vậy, tiểu Yến à. . . . . ."

Theo lý thuyết, La Yến là tình địch của mình, lần đầu tiên gặp mặt, Tiêu Tĩnh liền không thích cô gái này, nhưng đi đến gần, thấy La Yến lẳng lặng nằm ở chỗ đó như vậy, nghe được tiếng khóc ruột gan đứt từng khúc của mẹ La Yến, hốc mắt Tiêu Tĩnh lập tức đỏ, không ngờ sinh mạng thật nhỏ nhoi, thật không dám tưởng tượng trước đây không lâu cô ta còn tuyên bố muốn tranh giành bạn trai với mình, bây giờ cứ kết thúc tánh mạng của mình như vậy.



Cũng chỉ là bị một đứa bé nói một câu chê cô xấu xí, cô ấy làm sao lại nghĩ không thông suốt, thật sự là quá không có trách nhiệm.

"Bà à, chúng ta đưa Yến nhi đi thôi." Quần áo tang La Yến đã mặc xong, nằm ngủ trên giường chờ mọi người tới tạm biệt, bây giờ tất cả mọi người tới cũng đã rất đông, khóc cũng đã khóc rồi, ba La Yến lau lau nước mắt, ý bảo mẹ La Yến có thể mang La Yến đưa đến nhà xác rồi.

Đã thông báo đến nhân viên phụ trách nhà xác trong bệnh viện, các bác sĩ tới đây chuẩn bị xe đẩy, nhìn thấy bọn họ, tiếng khóc của mẹ La Yến lại lớn hơn một chút, "Tiểu Yến, làm sao con có thể bỏ mẹ ở đây chứ ?"

"Bà à, đừng khóc nữa."

"Em à, đừng khóc nữa."

. . . . . .

Ba La Yến cùng một nhóm người thân khuyên mẹ La Yến, thế nhưng khi La Yến bị bác sĩ đẩy đi, không ít người cũng bắt đầu khóc, một người tuổi còn trẻ cứ chết đi như vậy, ai lại không đau lòng?

"Yến Tử. . . . . ." Lý Hiểu nghẹn ngào, anh là người đàn ông, không thể giống như mẹ La Yến lớn tiếng khóc lên, thế nhưng vẫn đè nén mình, càng làm cho Tiêu Tĩnh cảm thấy đau lòng, yên lặng cầm tay anh cho anh sức mạnh.

Từ phòng bệnh đưa đến nhà xác rất gần, cũng chỉ có mấy phút chuyện, sau khi đưa đến nhà xác, liền kết thúc, ba ngày sau mới có thể thiêu hủy thi thể, đến lúc đó sẽ đưa vào lò hỏa táng.

"Tiểu Yến của mẹ. . . . . ."

Đã đưa La Yến vào nhà xác, mẹ La Yến vẫn còn ở bên ngoài khóc thút thít, mỗi một tiếng đều hàm chứa nhớ nhung cùng đau lòng của người mẹ đối với con gái mình, quan hệ của Tiêu Tĩnh và La Yến cũng không tốt lắm, nhưng nghe được mẹ La Yến kêu gọi thâm tình, cũng không nhịn được muốn rơi nước mắt.

Sau khi mọi người an ủi, ba mẹ La Yến được người thân khuyên trở về, Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh hầu như bị mọi người không để ý tới, chỉ có một người vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghĩ chắc có thể là bạn của La Yến đến viếng thăm, Tiêu Tĩnh vội vàng để bọn họ tùy tiện, không cần phải để ý đến cô và Lý Hiểu, cô có xe có thể tự trở về.

Chỉ chớp mắt, trước cửa chính bệnh viện chỉ còn lại cô và Lý Hiểu, ban đêm khuya khoắt xung quanh không có người, mới vừa nãy đi đến nhà xác, thành thật mà nói, ở trong lòng Tiêu Tĩnh có chút sợ hãi , ôm thật chặt Lý Hiểu, vừa an ủi vừa nhận thêm can đảm của anh.

"Hiểu, chúng ta trở về có được không?"

"Ừ." Lý Hiểu gật đầu một cái, những ngày qua anh không nghỉ ngơi tốt, La Yến đột nhiên rời đi, anh quá mức bi thương, hiện tại đầu có chút choáng váng, đấng mày râu 1m8 mươi mấy cũng có chút không chịu nổi, thật sự rất cần nghỉ ngơi, nếu như cứ ngã xuống như vậy, khẳng định Tiêu Tĩnh không thể giải quyết được.

Sợ Lý Hiểu lái xe gặp chuyện không may, Tiêu Tĩnh để anh ngồi ở ghế trước, mình lái xe về nhà, lên lầu, mở đèn, trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Tĩnh dìu Lý Hiểu đến trên ghế sa lon nghỉ ngơi, cô xoay người đi rót cho anh ly nước.

"Tốt rồi, bây giờ đã trở về nhà của mình, muốn khóc thì khóc đi, không có ai sẽ cười anh, nếu như không muốn để em thấy, em sẽ đi về phòng."

"Bảo bối Tĩnh đừng đi, ở lại đây với anh." Một tay Lý Hiểu ôm Tiêu Tĩnh vào trong ngực, "Ở đây với anh đi, đừng rời khỏi anh, đừng rời khỏi anh. . . . . ."

"Được rồi, em sẽ không rời khỏi anh." Tiêu Tĩnh mở tay ôm Lý Hiểu, không ngừng an ủi anh, rất nhanh, bên tai liền truyền đến tiếng khóc đè nén của Lý Hiểu, sau đó bả vai của cô đã ướt đẫm rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook