Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn
Chương 62: Ngày giỗ
Trương Oản Quân
03/03/2017
Từ sau lần thành thật nói chuyện với nhau lần đầu đó, Ôn Noãn gần như tiếp nhận ý tốt của Cố Dạ Thâm theo bản năng, nếu như trời cao cho phép, cô sẽ để mình ích kỷ thêm lần nữa, cho mình một cơ hội để tương lai sẽ không cô đơn đến già nữa.
Buổi sáng sau khi hoàn thành công việc văn phòng như thường lệ, Ôn Noãn mới có thể thở dài một hơi, cua cốc trà lạnh ngồi trên bàn làm việc nghỉ ngơi.
Đúng lúc này Hàn Triếu gọi điện thoại tới, giọng nói như cố làm ra vẻ nhẹ nhõm: “Ôn Noãn, có phải nếu mình không gọi điện cho cậu, thì cậu sẽ vĩnh viễn không có ý định chủ động liên lạc với mình?”
Ôn Noãn chột dạ, khuôn mặt mất tự nhiên cười tươi tắn, “Đâu có, tại công việc của mình gần đây bề bộn.” Từ lần cậu ấy cầu hôn lại, bọn họ giống như không có bất cứ liên hệ gì, “Trời mùa hè nóng nực, không thích ăn bánh ngọt lắm, cho nên……” Cô cũng không có đến tiệm bánh ngọt ấm áp của cậu.
“Ha ha, không sao.” Hàn Triết cười nhẹ nhàng, “Thạt may là cậu không có đến, tiệm bánh ngọt của mình đã chuyển nhượng một tháng trước rồi.”
“À? Tại sao vậy?”
“Ừ…….” Hàn Triết hơi trầm ngâm, giọng nói trở nên nặng nề, “Cha dượng mình là Nam Phong Thuỵ đột nhiên bị xuất huyết não, ông chỉ có một người con gái, không có người nào tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, trước lúc mình đi Châu Phi làm tổng giám đốc của công ty ông ở đó. Tháng này, mình vẫn luôn ở Sóc Thành, cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.”
“Hiện tại cha Dượng của cậu sao rồi? Mẹ Hàn có khoẻ không?”
“Ông không có việc gì nữa rồi, đã xuất viện, vẫn ở trong nhà nghỉ ngơi. Mẹ mình vẫn tốt, hôm nay bà và mình cùng nhau trở về Phong Thành rồi.” Đầu bên kia điện thoại chợt yên lặng, một lát sau, giọng nói của Hàn Triết đột nhiên trầm thấp hẳn, “Ôn Noãn, cậu còn giống như trước đây, xế chiều mới đến nghĩa trang không?”
“À?” Ôn Noãn nhất thời không kịp phản ứng.
“Hôm nay là ngày giỗ của Đồng Diệu…………..”
Ầm——
Trong nháy mắt đầu Ôn Noãn trống rỗng hoàn toàn.
Ngày giỗ của Đồng Diệu! Hôm nay là ngày giỗ của Đồng Diệu! Thế nhưng cô………..
“Ừ, mình vẫn giống như trước đây, xế chiều đi!” Cô vội vàng đáp lại, sẽ không, hôm nay là ngày giỗ Đồng Diệu, cô không có quên, chẳng qua tính xế chiều đi mà thôi! Cô thật sự không có quên!
Mặc dù ở trong lòng ám hiệu như vậy, nhưng sống lưng cô cũng đã toát ra một tầng mồ hôi.
“Mình thấy,” Hàn Triết chần chờ một chút mới nói, “Cậu đi buổi sáng đi, thời tiết bên Úc không được tốt, cậu và mợ bị vây ở sân bay, đại khái thì buổi chiều mới có thể đến………..”
Ôn Noãn ngẩn ra, hiểu được ý tứ của cậu. Hôm nay mỗi năm, cô đều sẽ tránh thời gian cha mẹ Đồng Diệu đi nghĩa trang, sợ nhìn thấy bộ dáng đau lòng của bọn họ, cũng sợ bị bọn họ chỉ trích.
“Cậu bây giờ ở đâu? Mình qua đón cậu.” Giọng nói Hàn Triếu rất nhẹ nhàng, ngữ điệu như kìm nén khống chế.
“Không, không cần.” Ôn Noãn cự tuyệt, “Một mình mình qua, một mình mình tới là được rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô sững sờ ngồi ở trên ghế, cho đến lúc Tang Lạc Vi hấp tấp chạy vào, cô mới đột nhiên hồi hồn, nắm lấy túi xách: “Lạc Vi, Tổng Giám đốc không có ở đây, làm phiền cô, nếu anh ấy có chuyện tìm tôi, thì nói tôi có việc gấp xin nghỉ!”
Cô vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc, chạy thẳng tới thang máy.
Cố Dạ Thâm từ bên kia hành lang tới, thấy cô vội vàng, không khỏi cau mày, đứng ở cửa phòng làm việc, “Thư ký Tang, trợ lí Ôn………..”
“À, trợ lí Ôn vừa đi, cô ấy nói có việc gấp xin nghỉ.” Tang Lạc Vi đã đáp trước một bước.
Hai hàng lông mày của Cố Dạ Thâm càng nhăn sâu, hai mắt trĩu nặng, xoay người đi tới thang máy.
Hôm nay, là ngày giỗ của Đồng Diệu.
Ôn Noãn ngồi taxi đi tới tiệm bán hoa mua một bó hoa cúc lục nguyệt thật to, trực tiếp đi bộ đến nghĩa trang.
Tro cốt Đồng Diệu không chôn cất ở quê của anh ở thành phố Anh Hoa, mà được an bài ở “Công viên nhớ nhung Tây Sơn” ở vùng ngoại ô Phong Thành, nơi này trên căn bản đều là nơi an táng của các nhân vật quý tộc nổi tiếng, quan viên tướng lãnh thế hệ trước, người bình thường cũng không thể được an táng ở nơi này, mà Đồng Diệu được an nghỉ ở đây, nghe nói là do người nhà vị lão bà năm đó an bài.
Cô đi dọc theo đường xi măng sạch sẽ tìm được mộ của Đồng Diệu, để bó cúc lục nguyệt xuống, lẳng lặng đứng ở trước mộ.
Nắng tháng bảy chói chang chiếu xuống, cô nhìn di ảnh của Đồng Diệu trên bia mộ, khuôn mặt ngọt ngào mà nho nhã, đôi mắt đen nhánh có hồn như ánh mặt trời, anh cười toet toét, không có bi thương cũng không có tịch mịch.
Bảy năm rồi, Đồng Diệu rời đi, đã bảy năm rồi.
Bỗng nhiên cô có cảm giác, hình ảnh của anh đã trở nên rất mơ hồ xa xôi, tựa như di ảnh trên bia mộ này, trải qua gió táp mưa sa, nắng chiếu tuyết phủ, thời gian như ăn mòn thử thách, trở thành hình ảnh nhàn nhạt, chỉ còn hình dáng ngọt ngào nho nhã là còn lại duy nhất, đôi mắt đen nhánh cùng với nụ cười, vẫn còn in sâu ở trong đầu cô.
Cô nên đau thương, cô nên khóc lóc nức nở, vậy mà giờ khắc này, cô không chảy nước mắt, đau đớn trong lòng cô, cũng không rõ ràng như trước kia. Cô cũng không tỉ mỉ nghiên cứu rõ ràng sự khác biệt, từ từ ngồi xuống quỳ gối trước bia mộ, đưa tay vuốt ve hình dáng của đá cẩm thạch trên bia mộ của anh.
“Đồng Diệu, Ôn Noãn tới thăm anh. Lần xa cách này đã thật lâu thật lâu, anh sẽ không trách em chứ! Bởi vì mấy tháng gần đây, xảy ra thật nhiều chuyện. Đường Tử Khoáng, anh còn nhớ anh ấy không? Em đã nói với anh, sau năm năm anh rời đi, anh ấy đã cho em một ngôi nhà, chăm sóc em, em còn đốt hình anh ấy cho anh xem, nhưng hiện tại, em đã ly hôn với anh ấy hơn ba tháng rồi, em có người khắc cốt ghi tâm, anh ấy nhớ cô ấy mãi không quên………..”
Cô thao thao bất tuyệt nói chuyện xảy ra mấy tháng gần đây, nhắc tới đứa bé, cũng nhắc tới Cố Dạ Thâm, “Đồng Diệu, Đường Tử Khoáng tha thứ cho sự phản bội của cô ấy, anh sẽ tha thứ cho sự phản bội của em chứ? Thậm chí em còn đang mang thai đứa con của Đường Tử Khoáng. Cố Dạ Thâm nói, đứa bé là kéo dài huyết mạch, tình yêu của anh ấy làm em cảm động…….. Đồng Diệu, khi anh ấy thổ lộ với em chân thành như vậy, em nên coi chừng trái tim của mình để không bị mang đi, giống như ngày trước Hàn Triết cầu hôn, em không hề liên lạc lại nữa, nhưng, em không bỏ được, em không nỡ đi!”
Nói tới chỗ này, Ôn Noãn cố gắng nở nụ cười, “Em có phải hay không không nên? Nhưng Đồng Diệu à, lồng ngực của anh ấy thật ấm áp, nhiệt độ lòng bàn tay cũng vừa ấm, anh ấy làm thức ăn rất hợp khẩu vị của em…………”
Nghe đến đó Cố Dạ Thâm vẫn đứng ở chỗ không xa, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngực một cái, trái tim anh đang nhảy nhót kịch liệt tại chỗ, thì ra là cô không bỏ được……………
Chợt, giọng nói của cô đột nhiên thấp xuống, yếu ớt như muỗi kêu, Cố Dạ Thâm nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ “Thân thể”, “Trái tim”, “Phản bội” .
Gần đến buổi trưa, mặt trời càng nắng chói chang, anh đứng ở đó, mồ hôi đã chảy đầm đìa, muốn gọi cô rời đi, rồi lại không đành lòng quấy rầy.
Anh nghĩ tới bảy năm trước, sau ngày Đồng Diệu rời đi, có rất nhiều lần anh đứng ở vị trí hiện tại, thấy hình dáng mảnh khảnh của cô không ăn không uống quỳ gối trước bia mộ. Anh và Khang Khang đã từng ở bên cạnh cô thời gian rất lâu, vậy mà cô không hề có cảm giác, thậm chí Khang Khang còn gọi cô, khuyên cô rời đi, cô đều không có chút phản ứng nào.
Có một lần, sau cơn mưa to như trút nước, rốt cuộc cô ngất đi. Lúc ấy chỉ có một mình anh ở đây, xuất phát từ các loại lo lắng, anh bế cô tới nơi của Khang Khang, phân phó Khang Khang chăm sóc cô, dù sao con gái cũng dễ chung sống với nhau hơn một chút.
Hiện tại, rốt cuộc cô đã không khóc thất thanh nữa, thời gian là liều thuốc tốt trị tất cả mọi vết thương, mặc dù, cô bị thương tổn sâu sắc, đau đớn, nhưng sẽ có một ngày, cô sẽ buông xuống, anh sẽ giúp cô để xuống.
Mặt trời quá rực rỡ, rốt cuộc anh cũng chuyển bước, dừng lại ở chỗ đỗ ô tô bên ngoài công viên nhớ nhung cầm hai bó hoa trở lại, anh dứng ở phía trước bên trái mộ Đồng Diệu, để bó hoa xuống, nghiêm trang vái ba cái.
Ôn Noãn đang khoe khoang cùng Đồng Diệu quay đầu nhìn sang, trong mắt cô thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi hồi phục bình tĩnh rất nhanh. Mặt trời chiếu đỏ mặt cô, chiếc áo sơ mi bằng lụa màu vàng nhạt đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, nhìn Cố Dạ Thâm, trừng mắt nhìn, lại không mở miệng nói chuyện.
Cố Dạ Thâm ở trước bia mộ đó mấy phút, mới đi đến trước mộ Đồng Diệu, đem bó hoa tươi để xuống, cũng vái ba vái.
Hồi lâu, anh mới mở miệng: “Ôn Noãn, mặt trời rất lớn, cần phải trở về.”
Ôn Noãn dừng lại một hồi lâu mới gật đầu, đưa tay vuốt di ảnh đá cẩm thạch đã nóng lên, “Đồng Diệu, lần này, em hoàn toàn không khóc, có phải hay không, rốt cuộc đã có thể trở nên kiên cường một chút phải không?”
Cố Dạ Thâm đi đến đỡ cô dậy, “Ôn Noãn, Đồng Diệu ở dưới suối vàng có biết, chắc cũng hy bọng thấy em kiên cường, đối với người đã đi, vẫn có thể tìm kiếm những người sắp tới. Đi thôi, nắng lại tiếp tục chiếu xuống, buổi tối sẽ đau đầu hơn.” Anh bật ô lên, di chuyển tới đầu của hai người.
Ôn Noãn thuận theo mặc cho anh nắm bả vai của cô rời đi, khi đi qua bia mộ Cố Dạ Thâm cúi lậy lúc nãy, cô không nhịn được quay đầu nhìn một cái, “Lăng mộ của Cố Tô Thuỵ Liên”, người thân của anh?
“Bà nội anh.” Cố Dạ Thâm nhẹ giọng giải thích.
“Hôm nay cũng là ngày giỗ sao?”
“Không phải, là sinh nhật của bà.”
Hai ngưởi trở lại bãi đậu xe, khi lên xe, thì một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ở bên cạnh, có hai người cầm ô che nắng đi xuống, sau khi mở cửa xe, có hai vị quý bà xuống xe.”
Ôn Noãn vừa định chui vào xe, thấy người xuống xe là cha mẹ của Đồng Diệu và Hàn Triết cùng Đồng Tố Hinh, cô lại dừng lại ở bên ngoài xe.
Giờ phút này Hàn Triết cũng nhìn thấy cô, lập tức gọi: “Ôn Noãn!”
Một tiếng gọi này, ba người còn lại đều nhìn sang, Ôn Noãn đành phải đi tới gọi, “Bác trai, bác gái, mẹ Hàn.”
Cha Đồng mẹ Đồng cùng quan sát cô một cái, không lên tiếng, cô lúng túng không thôi, Đồng Tố Hinh lập tức lên tiếng, “Ôn Noãn, đã lễ bái rồi sao?”
“Vâng, mẹ Hàn.” Ôn Noãn gật đầu.
Đồng Tố Hinh an ủi vỗ vỗ vai cô, nhìn về phía cha Đồng mẹ Đồng, “Anh cả, chị dâu, cô ấy cũng thật có lòng, hàng năm đều tới lễ bái.”
Hai ông bà lại nhìn cô một cái, mặt mẹ Đồng vẫn tràn đầy đau thương, cha Đồng nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng cũng không mở miệng nói một câu gì, chỉ đỡ bạn già từ từ đi vào công viên nhớ nhung.
Ánh mắt không biết làm thế nào của Đồng Tố Hinh nhìn cô, ánh mắt Hàn Triết thăm dò ngươi ngồi ở trong xe, chỉ nói, “Ôn Noãn, mình trở về sẽ liên lạc với cậu.”
Ôn Noãn gật đầu một cái, sau khi đợi bọn họ đi xa, cô mới chui vào xe.
Khí lạnh trong xe thoáng chốc xuyên qua nội tâm.
“Bọn họ còn chưa tha thứ cho em.” Ôn Noãn ngây ngốc nhìn phía trước, cười khổ, “Tự em cũng không thể tha thứ cho mình.”
Cố Dạ Thâm lấy một tay đặt lên vai cô vỗ, im lặng an ủi.
“Nhưng thật đúng là lỗi của em.” Ôn Noãn nhắm mắt lại, hối hận đan xen, “Năm đó, tháng bảy có không ít ngày tốt, em lại cố chấp nhất định phải chọn ngày hôm nay. Nếu như em chọn ngày khác, có lẽ chuyện gì cũng sẽ không xảy ra……….”
“Ôn Noãn, đừng nói như vậy.” Cố Dạ Thâm vuốt nhẹ lên tóc của cô, “Không người nào có thể dự liệu được một ngày kia xảy ra cái gì.”
Rốt cuộc Ôn Noãn cũng không nhịn được mà khóc nức nở.
Buổi sáng sau khi hoàn thành công việc văn phòng như thường lệ, Ôn Noãn mới có thể thở dài một hơi, cua cốc trà lạnh ngồi trên bàn làm việc nghỉ ngơi.
Đúng lúc này Hàn Triếu gọi điện thoại tới, giọng nói như cố làm ra vẻ nhẹ nhõm: “Ôn Noãn, có phải nếu mình không gọi điện cho cậu, thì cậu sẽ vĩnh viễn không có ý định chủ động liên lạc với mình?”
Ôn Noãn chột dạ, khuôn mặt mất tự nhiên cười tươi tắn, “Đâu có, tại công việc của mình gần đây bề bộn.” Từ lần cậu ấy cầu hôn lại, bọn họ giống như không có bất cứ liên hệ gì, “Trời mùa hè nóng nực, không thích ăn bánh ngọt lắm, cho nên……” Cô cũng không có đến tiệm bánh ngọt ấm áp của cậu.
“Ha ha, không sao.” Hàn Triết cười nhẹ nhàng, “Thạt may là cậu không có đến, tiệm bánh ngọt của mình đã chuyển nhượng một tháng trước rồi.”
“À? Tại sao vậy?”
“Ừ…….” Hàn Triết hơi trầm ngâm, giọng nói trở nên nặng nề, “Cha dượng mình là Nam Phong Thuỵ đột nhiên bị xuất huyết não, ông chỉ có một người con gái, không có người nào tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, trước lúc mình đi Châu Phi làm tổng giám đốc của công ty ông ở đó. Tháng này, mình vẫn luôn ở Sóc Thành, cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.”
“Hiện tại cha Dượng của cậu sao rồi? Mẹ Hàn có khoẻ không?”
“Ông không có việc gì nữa rồi, đã xuất viện, vẫn ở trong nhà nghỉ ngơi. Mẹ mình vẫn tốt, hôm nay bà và mình cùng nhau trở về Phong Thành rồi.” Đầu bên kia điện thoại chợt yên lặng, một lát sau, giọng nói của Hàn Triết đột nhiên trầm thấp hẳn, “Ôn Noãn, cậu còn giống như trước đây, xế chiều mới đến nghĩa trang không?”
“À?” Ôn Noãn nhất thời không kịp phản ứng.
“Hôm nay là ngày giỗ của Đồng Diệu…………..”
Ầm——
Trong nháy mắt đầu Ôn Noãn trống rỗng hoàn toàn.
Ngày giỗ của Đồng Diệu! Hôm nay là ngày giỗ của Đồng Diệu! Thế nhưng cô………..
“Ừ, mình vẫn giống như trước đây, xế chiều đi!” Cô vội vàng đáp lại, sẽ không, hôm nay là ngày giỗ Đồng Diệu, cô không có quên, chẳng qua tính xế chiều đi mà thôi! Cô thật sự không có quên!
Mặc dù ở trong lòng ám hiệu như vậy, nhưng sống lưng cô cũng đã toát ra một tầng mồ hôi.
“Mình thấy,” Hàn Triết chần chờ một chút mới nói, “Cậu đi buổi sáng đi, thời tiết bên Úc không được tốt, cậu và mợ bị vây ở sân bay, đại khái thì buổi chiều mới có thể đến………..”
Ôn Noãn ngẩn ra, hiểu được ý tứ của cậu. Hôm nay mỗi năm, cô đều sẽ tránh thời gian cha mẹ Đồng Diệu đi nghĩa trang, sợ nhìn thấy bộ dáng đau lòng của bọn họ, cũng sợ bị bọn họ chỉ trích.
“Cậu bây giờ ở đâu? Mình qua đón cậu.” Giọng nói Hàn Triếu rất nhẹ nhàng, ngữ điệu như kìm nén khống chế.
“Không, không cần.” Ôn Noãn cự tuyệt, “Một mình mình qua, một mình mình tới là được rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô sững sờ ngồi ở trên ghế, cho đến lúc Tang Lạc Vi hấp tấp chạy vào, cô mới đột nhiên hồi hồn, nắm lấy túi xách: “Lạc Vi, Tổng Giám đốc không có ở đây, làm phiền cô, nếu anh ấy có chuyện tìm tôi, thì nói tôi có việc gấp xin nghỉ!”
Cô vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc, chạy thẳng tới thang máy.
Cố Dạ Thâm từ bên kia hành lang tới, thấy cô vội vàng, không khỏi cau mày, đứng ở cửa phòng làm việc, “Thư ký Tang, trợ lí Ôn………..”
“À, trợ lí Ôn vừa đi, cô ấy nói có việc gấp xin nghỉ.” Tang Lạc Vi đã đáp trước một bước.
Hai hàng lông mày của Cố Dạ Thâm càng nhăn sâu, hai mắt trĩu nặng, xoay người đi tới thang máy.
Hôm nay, là ngày giỗ của Đồng Diệu.
Ôn Noãn ngồi taxi đi tới tiệm bán hoa mua một bó hoa cúc lục nguyệt thật to, trực tiếp đi bộ đến nghĩa trang.
Tro cốt Đồng Diệu không chôn cất ở quê của anh ở thành phố Anh Hoa, mà được an bài ở “Công viên nhớ nhung Tây Sơn” ở vùng ngoại ô Phong Thành, nơi này trên căn bản đều là nơi an táng của các nhân vật quý tộc nổi tiếng, quan viên tướng lãnh thế hệ trước, người bình thường cũng không thể được an táng ở nơi này, mà Đồng Diệu được an nghỉ ở đây, nghe nói là do người nhà vị lão bà năm đó an bài.
Cô đi dọc theo đường xi măng sạch sẽ tìm được mộ của Đồng Diệu, để bó cúc lục nguyệt xuống, lẳng lặng đứng ở trước mộ.
Nắng tháng bảy chói chang chiếu xuống, cô nhìn di ảnh của Đồng Diệu trên bia mộ, khuôn mặt ngọt ngào mà nho nhã, đôi mắt đen nhánh có hồn như ánh mặt trời, anh cười toet toét, không có bi thương cũng không có tịch mịch.
Bảy năm rồi, Đồng Diệu rời đi, đã bảy năm rồi.
Bỗng nhiên cô có cảm giác, hình ảnh của anh đã trở nên rất mơ hồ xa xôi, tựa như di ảnh trên bia mộ này, trải qua gió táp mưa sa, nắng chiếu tuyết phủ, thời gian như ăn mòn thử thách, trở thành hình ảnh nhàn nhạt, chỉ còn hình dáng ngọt ngào nho nhã là còn lại duy nhất, đôi mắt đen nhánh cùng với nụ cười, vẫn còn in sâu ở trong đầu cô.
Cô nên đau thương, cô nên khóc lóc nức nở, vậy mà giờ khắc này, cô không chảy nước mắt, đau đớn trong lòng cô, cũng không rõ ràng như trước kia. Cô cũng không tỉ mỉ nghiên cứu rõ ràng sự khác biệt, từ từ ngồi xuống quỳ gối trước bia mộ, đưa tay vuốt ve hình dáng của đá cẩm thạch trên bia mộ của anh.
“Đồng Diệu, Ôn Noãn tới thăm anh. Lần xa cách này đã thật lâu thật lâu, anh sẽ không trách em chứ! Bởi vì mấy tháng gần đây, xảy ra thật nhiều chuyện. Đường Tử Khoáng, anh còn nhớ anh ấy không? Em đã nói với anh, sau năm năm anh rời đi, anh ấy đã cho em một ngôi nhà, chăm sóc em, em còn đốt hình anh ấy cho anh xem, nhưng hiện tại, em đã ly hôn với anh ấy hơn ba tháng rồi, em có người khắc cốt ghi tâm, anh ấy nhớ cô ấy mãi không quên………..”
Cô thao thao bất tuyệt nói chuyện xảy ra mấy tháng gần đây, nhắc tới đứa bé, cũng nhắc tới Cố Dạ Thâm, “Đồng Diệu, Đường Tử Khoáng tha thứ cho sự phản bội của cô ấy, anh sẽ tha thứ cho sự phản bội của em chứ? Thậm chí em còn đang mang thai đứa con của Đường Tử Khoáng. Cố Dạ Thâm nói, đứa bé là kéo dài huyết mạch, tình yêu của anh ấy làm em cảm động…….. Đồng Diệu, khi anh ấy thổ lộ với em chân thành như vậy, em nên coi chừng trái tim của mình để không bị mang đi, giống như ngày trước Hàn Triết cầu hôn, em không hề liên lạc lại nữa, nhưng, em không bỏ được, em không nỡ đi!”
Nói tới chỗ này, Ôn Noãn cố gắng nở nụ cười, “Em có phải hay không không nên? Nhưng Đồng Diệu à, lồng ngực của anh ấy thật ấm áp, nhiệt độ lòng bàn tay cũng vừa ấm, anh ấy làm thức ăn rất hợp khẩu vị của em…………”
Nghe đến đó Cố Dạ Thâm vẫn đứng ở chỗ không xa, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngực một cái, trái tim anh đang nhảy nhót kịch liệt tại chỗ, thì ra là cô không bỏ được……………
Chợt, giọng nói của cô đột nhiên thấp xuống, yếu ớt như muỗi kêu, Cố Dạ Thâm nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ “Thân thể”, “Trái tim”, “Phản bội” .
Gần đến buổi trưa, mặt trời càng nắng chói chang, anh đứng ở đó, mồ hôi đã chảy đầm đìa, muốn gọi cô rời đi, rồi lại không đành lòng quấy rầy.
Anh nghĩ tới bảy năm trước, sau ngày Đồng Diệu rời đi, có rất nhiều lần anh đứng ở vị trí hiện tại, thấy hình dáng mảnh khảnh của cô không ăn không uống quỳ gối trước bia mộ. Anh và Khang Khang đã từng ở bên cạnh cô thời gian rất lâu, vậy mà cô không hề có cảm giác, thậm chí Khang Khang còn gọi cô, khuyên cô rời đi, cô đều không có chút phản ứng nào.
Có một lần, sau cơn mưa to như trút nước, rốt cuộc cô ngất đi. Lúc ấy chỉ có một mình anh ở đây, xuất phát từ các loại lo lắng, anh bế cô tới nơi của Khang Khang, phân phó Khang Khang chăm sóc cô, dù sao con gái cũng dễ chung sống với nhau hơn một chút.
Hiện tại, rốt cuộc cô đã không khóc thất thanh nữa, thời gian là liều thuốc tốt trị tất cả mọi vết thương, mặc dù, cô bị thương tổn sâu sắc, đau đớn, nhưng sẽ có một ngày, cô sẽ buông xuống, anh sẽ giúp cô để xuống.
Mặt trời quá rực rỡ, rốt cuộc anh cũng chuyển bước, dừng lại ở chỗ đỗ ô tô bên ngoài công viên nhớ nhung cầm hai bó hoa trở lại, anh dứng ở phía trước bên trái mộ Đồng Diệu, để bó hoa xuống, nghiêm trang vái ba cái.
Ôn Noãn đang khoe khoang cùng Đồng Diệu quay đầu nhìn sang, trong mắt cô thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi hồi phục bình tĩnh rất nhanh. Mặt trời chiếu đỏ mặt cô, chiếc áo sơ mi bằng lụa màu vàng nhạt đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, nhìn Cố Dạ Thâm, trừng mắt nhìn, lại không mở miệng nói chuyện.
Cố Dạ Thâm ở trước bia mộ đó mấy phút, mới đi đến trước mộ Đồng Diệu, đem bó hoa tươi để xuống, cũng vái ba vái.
Hồi lâu, anh mới mở miệng: “Ôn Noãn, mặt trời rất lớn, cần phải trở về.”
Ôn Noãn dừng lại một hồi lâu mới gật đầu, đưa tay vuốt di ảnh đá cẩm thạch đã nóng lên, “Đồng Diệu, lần này, em hoàn toàn không khóc, có phải hay không, rốt cuộc đã có thể trở nên kiên cường một chút phải không?”
Cố Dạ Thâm đi đến đỡ cô dậy, “Ôn Noãn, Đồng Diệu ở dưới suối vàng có biết, chắc cũng hy bọng thấy em kiên cường, đối với người đã đi, vẫn có thể tìm kiếm những người sắp tới. Đi thôi, nắng lại tiếp tục chiếu xuống, buổi tối sẽ đau đầu hơn.” Anh bật ô lên, di chuyển tới đầu của hai người.
Ôn Noãn thuận theo mặc cho anh nắm bả vai của cô rời đi, khi đi qua bia mộ Cố Dạ Thâm cúi lậy lúc nãy, cô không nhịn được quay đầu nhìn một cái, “Lăng mộ của Cố Tô Thuỵ Liên”, người thân của anh?
“Bà nội anh.” Cố Dạ Thâm nhẹ giọng giải thích.
“Hôm nay cũng là ngày giỗ sao?”
“Không phải, là sinh nhật của bà.”
Hai ngưởi trở lại bãi đậu xe, khi lên xe, thì một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ở bên cạnh, có hai người cầm ô che nắng đi xuống, sau khi mở cửa xe, có hai vị quý bà xuống xe.”
Ôn Noãn vừa định chui vào xe, thấy người xuống xe là cha mẹ của Đồng Diệu và Hàn Triết cùng Đồng Tố Hinh, cô lại dừng lại ở bên ngoài xe.
Giờ phút này Hàn Triết cũng nhìn thấy cô, lập tức gọi: “Ôn Noãn!”
Một tiếng gọi này, ba người còn lại đều nhìn sang, Ôn Noãn đành phải đi tới gọi, “Bác trai, bác gái, mẹ Hàn.”
Cha Đồng mẹ Đồng cùng quan sát cô một cái, không lên tiếng, cô lúng túng không thôi, Đồng Tố Hinh lập tức lên tiếng, “Ôn Noãn, đã lễ bái rồi sao?”
“Vâng, mẹ Hàn.” Ôn Noãn gật đầu.
Đồng Tố Hinh an ủi vỗ vỗ vai cô, nhìn về phía cha Đồng mẹ Đồng, “Anh cả, chị dâu, cô ấy cũng thật có lòng, hàng năm đều tới lễ bái.”
Hai ông bà lại nhìn cô một cái, mặt mẹ Đồng vẫn tràn đầy đau thương, cha Đồng nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng cũng không mở miệng nói một câu gì, chỉ đỡ bạn già từ từ đi vào công viên nhớ nhung.
Ánh mắt không biết làm thế nào của Đồng Tố Hinh nhìn cô, ánh mắt Hàn Triết thăm dò ngươi ngồi ở trong xe, chỉ nói, “Ôn Noãn, mình trở về sẽ liên lạc với cậu.”
Ôn Noãn gật đầu một cái, sau khi đợi bọn họ đi xa, cô mới chui vào xe.
Khí lạnh trong xe thoáng chốc xuyên qua nội tâm.
“Bọn họ còn chưa tha thứ cho em.” Ôn Noãn ngây ngốc nhìn phía trước, cười khổ, “Tự em cũng không thể tha thứ cho mình.”
Cố Dạ Thâm lấy một tay đặt lên vai cô vỗ, im lặng an ủi.
“Nhưng thật đúng là lỗi của em.” Ôn Noãn nhắm mắt lại, hối hận đan xen, “Năm đó, tháng bảy có không ít ngày tốt, em lại cố chấp nhất định phải chọn ngày hôm nay. Nếu như em chọn ngày khác, có lẽ chuyện gì cũng sẽ không xảy ra……….”
“Ôn Noãn, đừng nói như vậy.” Cố Dạ Thâm vuốt nhẹ lên tóc của cô, “Không người nào có thể dự liệu được một ngày kia xảy ra cái gì.”
Rốt cuộc Ôn Noãn cũng không nhịn được mà khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.