Sau Khi Ly Hôn, Tôi Hành Hạnh Chồng Cũ Trăm Ngàn Lần
Chương 3: Đây Là Lần Đầu Của Em, Anh Phải Có Trách Nhiệm Với Em
Tuyết Ca
02/11/2024
Chương 3 Đây là lần đầu của em, anh phải có trách nhiệm với em.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Thời Nghệ lập tức tối sầm lại, "Cô đang nói đùa sao?"
Mọi thứ đã thỏa thuận từ trước, giờ phá bỏ thỏa thuận, ai cũng khó mà chấp nhận được.
Nhưng Cố Yên lại không hề có chút áy náy về việc thay đổi thỏa thuận. Cô chỉ thấy ấm ức. Cô hít sâu, cố nén cảm xúc, sợ mình sẽ bật khóc trước mặt anh. Cô nói: “Tối qua là lần đầu tiên của em, anh phải có trách nhiệm với em.”
Giang Thời Nghệ nhíu mày, có vẻ không thể tin nổi: “Tôi đã nói rồi, khi đó tôi không tỉnh táo, không hề biết là cô. Tôi sẽ đèn bù cho cô, ngoài một trăm vạn kia, trong thỏa thuận ly hôn tôi sẽ để lại căn nhà cho cô, thêm vào đó…”
Anh chưa nói hết thì cô đã cắt ngang.
“Bao nhiêu tiền cũng vô ích,” cô ngẩng mặt lên, nở nụ cười, nhưng khóe mắt vẫn ửng đỏ, “Em sẽ không ký vào thỏa thuận ly hôn. Nếu anh muốn ly hôn qua tòa, cứ tự nhiên.”
Giang Thời Nghệ nghiến răng: “Cô rõ ràng biết tôi không thể đâm đơn kiện.”
Nếu chuyện này đến mức phải đưa ra tòa, bà nội anh nhất định sẽ biết. Với tình trạng sức khỏe hiện tại của bà, bà không thể chịu đựng được cú sốc như vậy.
“Vậy chúng ta cứ để như thế đi.” Cô vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt đã mờ đi, cô phải cúi đầu để che giấu.
Giang Thời Nghệ giận đến mức bật cười lạnh: “Thế nào, làm bà Giang thấy nghiện rồi?”
Ngữ điệu khinh miệt của anh như một mũi dao đâm vào lòng cô, khuôn mặt tái nhợt, rồi cô nghe anh nói tiếp: “Tôi có thể đưa cô lên vị trí bà Giang, cũng có thể kéo cô xuống.”
Cô nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, gắng gượng ngẩng lên, nở một nụ cười: “Anh nói gì? Em không nghe rõ. Anh cũng biết mà, tai phải của em vẫn không tốt lắm.”
Giang Thời Nghệ ngây người, không ngờ cô lại nhắc đến tai phải vào lúc này.
Tai phải của Cố Yên từng bị thương từ lâu, dẫn đến tổn thương thính lực đến tận bây giờ. Nói cho cùng, chuyện này cũng có liên quan đến anh. Vì thế, mỗi khi nhắc đến tai phải của cô, như thể là nhắc đến món nợ vô hình trên vai anh, và chủ nợ chính là cô.
Anh biết cô cố tình như vậy, nhắc đến tai phải trong lúc cãi nhau là muốn nhắc anh nhớ đến món nợ này, để làm anh không thể nói thêm gì nữa.
Anh cũng không còn tâm trạng cãi nhau với cô, nhất là khi chuyến bay của Hứa Diên sắp hạ cánh. Anh liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn cô lần cuối: “Đừng nghĩ cô có thể mãi mãi dùng cách này. Sớm thôi tôi cũng sẽ tìm người chữa lành tai cho cô.”
Nói xong, anh quay người, kéo cửa và bước ra ngoài.
Cánh cửa đóng mạnh, mang theo sự giận dữ, làm tai Cố Yên ù đi.
Cô nhìn cánh cửa lạnh lẽo, dù đã dùng lý do tai phải nhưng vẫn không giữ được người đàn ông này, anh vẫn rời đi.
Nước mắt cô cuối cùng cũng tuôn rơi không kiềm chế được.
Cô nghe nói năm xưa khi Hứa Diên ra nước ngoài học, Giang Thời Nghệ đã đuổi theo ra sân bay, cầu xin nhưng không giữ được cô ấy.
Thì ra yêu và không yêu khác biệt đến vậy.
Người đàn ông cao ngạo như vậy, nhưng lại có thể chấp nhận tất cả vì Hứa Diên, còn cô thì sao?
Dù cô từng vì anh mà chịu thương tổn, dù lần đầu tiên của cô là dành cho anh, dù suốt năm qua, cô làm một người vợ toàn thời gian chỉ để duy trì cuộc hôn nhân hình thức này, thậm chí đến việc nấu ăn cũng là vì khẩu vị của anh...
Tất cả những điều này, anh đều làm ngơ.
Bây giờ, trên người cô vẫn còn vết tích của anh, nhưng anh đã không chờ nổi để đi gặp Hứa Diên.
Dưới khách sạn, Giang Thời Nghệ lên xe, thẳng tiến ra sân bay.
Kế hoạch hôm qua là hôm nay sẽ đón Hứa Diên, anh thậm chí đã dời một phần công việc, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố này. Giờ thời gian đã rất gấp, lúc chờ đèn đỏ, trong lòng anh càng thêm bực bội.
Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh gương mặt của Cố Yên. Tóc cô còn ướt, đôi mắt cũng đượm vẻ ẩm ướt, nhìn anh với ánh mắt đầy thất vọng và tổn thương.
Gương mặt ấy khiến anh không yên lòng, vì thế anh đeo tai nghe Bluetooth, gọi cho Hà Lượng, hỏi đã đưa quần áo cho Cố Yên chưa.
Hà Lượng nói: “Đưa rồi, Giang tổng…”
Đầu dây bên kia ngập ngừng, “Phu nhân hình như đã khóc.”
Cô ta khóc? Anh nhíu mày, tay nắm chặt vô lăng, cuối cùng chỉ nói: “Đừng bận tâm đến cô ấy.”
Anh cúp điện thoại, cảm giác càng thêm phiền não.
Anh và Cố Yên đã cùng nhau lớn lên. Cô từng bị thương vì anh, dẫn đến việc thính lực của cô bị ảnh hưởng mãi cho đến giờ. Dù năm ngoái, cô đã nhận tiền để kết hôn với anh, nhưng sau khi kết hôn, ngoài việc thiếu đi tình cảm vợ chồng thực sự, cô vẫn chăm sóc anh như một người vợ thực thụ.
Cô không thuê giúp việc, tự tay làm mọi việc nhà, mỗi ngày đều nấu cơm chờ anh về nhà.
Thời gian đó, thực ra hai người sống với nhau khá hòa thuận.
Nhưng giờ đây, Hứa Diên đã trở về.
Tối qua là một sai lầm không đáng có, là một sự cố, và sự cố đó không thể thay đổi quyết định của anh. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc lẫn lộn của mình, nhưng khi gặp Hứa Diên ở sân bay, anh không cảm nhận được niềm vui đoàn tụ như anh từng mong đợi.
Hứa Diên trông rất vui vẻ, lao vào vòng tay anh, ngẩng mặt lên cười với anh.
Anh gượng gạo cười lại, và ngay lập tức nghe cô hỏi, “Anh và Cố Yên đã hoàn tất ly hôn chưa?”
Sắc mặt anh hơi đờ ra, không ngờ câu đầu tiên Hứa Diên nói lại là điều này. Nhắc đến người phụ nữ kia, những phiền muộn lập tức quay trở lại.
Tâm trạng anh càng thêm xấu đi, đẩy Hứa Diên ra, “Chưa, đang bàn bạc.”
Hứa Diên sững lại, “Còn gì để bàn bạc nữa chứ? Hai người chẳng phải chỉ là hôn nhân hình thức thôi sao… Sao vẫn chưa ly hôn? Anh nói sẽ ly hôn mà!”
Đây là sân bay, xung quanh còn có người qua lại, anh không muốn bàn chuyện này ở đây, “Chuyện này để sau, trước tiên lấy hành lý của em đã.”
Nhưng Hứa Diên lại hờn dỗi, “Anh lừa em phải không? Ly hôn thôi mà đâu có lâu như vậy.”
Ánh mắt Giang Thời Nghệ nhìn cô dần lạnh nhạt.
Anh từng chịu đựng vì Hứa Diên, vẫn không cam lòng. Nhưng xét cho cùng, anh cũng có giới hạn của mình, khó mà chiều chuộng phụ nữ vô điều kiện, nhất là khi đang ở nơi công cộng.
“Không đi phải không?” Anh lạnh lùng nói, “Được thôi, em ở lại đây đi.”
Anh quay lưng và bước nhanh về phía lối ra sân bay.
Hứa Diên tức giận đến mức giậm chân, hai mắt đỏ hoe, nhưng lại không muốn mất mặt mà đuổi theo anh.
Cô nghĩ anh sẽ quay lại, nhưng anh không quay lại.
Sau khi rời sân bay, Giang Thời Nghệ quay về công ty, mang theo bầu không khí ảm đạm bao trùm khắp văn phòng giám đốc.
Anh vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, cảm thấy những người phụ nữ này, hết người này đến người khác chỉ làm anh thêm phiền lòng.
Anh và Cố Yên có một căn nhà chung ở khu Long Thành, nhưng tối nay anh không định trở về. Anh làm việc đến khuya, rồi ngủ lại trong phòng nghỉ của văn phòng.
Khi xung quanh yên tĩnh hoàn toàn, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Cố Yên.
Từ sáng sớm nay, anh đã nghĩ về tối qua, cuối cùng, một số ký ức rời rạc do tác động của thuốc dần trở nên rõ ràng hơn—
Đó là khi cô đau đớn kháng cự, muốn thoát ra, còn anh thì mạnh mẽ nắm lấy cổ chân cô, kéo cô lại dưới mình…
Anh nuốt khan, cố nén cảm giác nóng bừng trong người, cầm điện thoại lên, nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng đăng ký khám tai cho Cố Yên vào sáng mai tại bệnh viện trung tâm thành phố.
Sớm chữa lành tai cho cô, anh nghĩ, như vậy sẽ giúp anh tiến gần hơn đến việc dứt khoát với cô.
Sáng sớm hôm sau, Cố Yên nhận được cuộc gọi của Giang Thời Nghệ.
Anh nói ngắn gọn: “Mang theo hồ sơ bệnh án của cô xuống lầu.”
Cố Yên ngạc nhiên, “Gì cơ?”
“Xe của tôi đang đậu ở cổng nhà,” giọng anh không mấy dễ chịu, “Đưa cô đến bệnh viện tái khám.”
Cố Yên ngẫm nghĩ, quả thực cũng đã đến lúc tái khám định kỳ, cô lấy hồ sơ bệnh án rồi xuống lầu.
Nhìn từ xa thấy chiếc xe quen thuộc, nhưng cô không ngồi vào ghế phụ như mọi khi, mà mở cửa ghế sau.
Giang Thời Nghệ cảm thấy như thể cô đang coi anh là tài xế, anh liếc nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt hơi đọng lại.
Khuôn mặt cô trông thật nhợt nhạt, mắt có quầng thâm.
Chắc là đêm qua cô cũng không ngủ ngon.
Nghe vậy, sắc mặt Giang Thời Nghệ lập tức tối sầm lại, "Cô đang nói đùa sao?"
Mọi thứ đã thỏa thuận từ trước, giờ phá bỏ thỏa thuận, ai cũng khó mà chấp nhận được.
Nhưng Cố Yên lại không hề có chút áy náy về việc thay đổi thỏa thuận. Cô chỉ thấy ấm ức. Cô hít sâu, cố nén cảm xúc, sợ mình sẽ bật khóc trước mặt anh. Cô nói: “Tối qua là lần đầu tiên của em, anh phải có trách nhiệm với em.”
Giang Thời Nghệ nhíu mày, có vẻ không thể tin nổi: “Tôi đã nói rồi, khi đó tôi không tỉnh táo, không hề biết là cô. Tôi sẽ đèn bù cho cô, ngoài một trăm vạn kia, trong thỏa thuận ly hôn tôi sẽ để lại căn nhà cho cô, thêm vào đó…”
Anh chưa nói hết thì cô đã cắt ngang.
“Bao nhiêu tiền cũng vô ích,” cô ngẩng mặt lên, nở nụ cười, nhưng khóe mắt vẫn ửng đỏ, “Em sẽ không ký vào thỏa thuận ly hôn. Nếu anh muốn ly hôn qua tòa, cứ tự nhiên.”
Giang Thời Nghệ nghiến răng: “Cô rõ ràng biết tôi không thể đâm đơn kiện.”
Nếu chuyện này đến mức phải đưa ra tòa, bà nội anh nhất định sẽ biết. Với tình trạng sức khỏe hiện tại của bà, bà không thể chịu đựng được cú sốc như vậy.
“Vậy chúng ta cứ để như thế đi.” Cô vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt đã mờ đi, cô phải cúi đầu để che giấu.
Giang Thời Nghệ giận đến mức bật cười lạnh: “Thế nào, làm bà Giang thấy nghiện rồi?”
Ngữ điệu khinh miệt của anh như một mũi dao đâm vào lòng cô, khuôn mặt tái nhợt, rồi cô nghe anh nói tiếp: “Tôi có thể đưa cô lên vị trí bà Giang, cũng có thể kéo cô xuống.”
Cô nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, gắng gượng ngẩng lên, nở một nụ cười: “Anh nói gì? Em không nghe rõ. Anh cũng biết mà, tai phải của em vẫn không tốt lắm.”
Giang Thời Nghệ ngây người, không ngờ cô lại nhắc đến tai phải vào lúc này.
Tai phải của Cố Yên từng bị thương từ lâu, dẫn đến tổn thương thính lực đến tận bây giờ. Nói cho cùng, chuyện này cũng có liên quan đến anh. Vì thế, mỗi khi nhắc đến tai phải của cô, như thể là nhắc đến món nợ vô hình trên vai anh, và chủ nợ chính là cô.
Anh biết cô cố tình như vậy, nhắc đến tai phải trong lúc cãi nhau là muốn nhắc anh nhớ đến món nợ này, để làm anh không thể nói thêm gì nữa.
Anh cũng không còn tâm trạng cãi nhau với cô, nhất là khi chuyến bay của Hứa Diên sắp hạ cánh. Anh liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn cô lần cuối: “Đừng nghĩ cô có thể mãi mãi dùng cách này. Sớm thôi tôi cũng sẽ tìm người chữa lành tai cho cô.”
Nói xong, anh quay người, kéo cửa và bước ra ngoài.
Cánh cửa đóng mạnh, mang theo sự giận dữ, làm tai Cố Yên ù đi.
Cô nhìn cánh cửa lạnh lẽo, dù đã dùng lý do tai phải nhưng vẫn không giữ được người đàn ông này, anh vẫn rời đi.
Nước mắt cô cuối cùng cũng tuôn rơi không kiềm chế được.
Cô nghe nói năm xưa khi Hứa Diên ra nước ngoài học, Giang Thời Nghệ đã đuổi theo ra sân bay, cầu xin nhưng không giữ được cô ấy.
Thì ra yêu và không yêu khác biệt đến vậy.
Người đàn ông cao ngạo như vậy, nhưng lại có thể chấp nhận tất cả vì Hứa Diên, còn cô thì sao?
Dù cô từng vì anh mà chịu thương tổn, dù lần đầu tiên của cô là dành cho anh, dù suốt năm qua, cô làm một người vợ toàn thời gian chỉ để duy trì cuộc hôn nhân hình thức này, thậm chí đến việc nấu ăn cũng là vì khẩu vị của anh...
Tất cả những điều này, anh đều làm ngơ.
Bây giờ, trên người cô vẫn còn vết tích của anh, nhưng anh đã không chờ nổi để đi gặp Hứa Diên.
Dưới khách sạn, Giang Thời Nghệ lên xe, thẳng tiến ra sân bay.
Kế hoạch hôm qua là hôm nay sẽ đón Hứa Diên, anh thậm chí đã dời một phần công việc, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố này. Giờ thời gian đã rất gấp, lúc chờ đèn đỏ, trong lòng anh càng thêm bực bội.
Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh gương mặt của Cố Yên. Tóc cô còn ướt, đôi mắt cũng đượm vẻ ẩm ướt, nhìn anh với ánh mắt đầy thất vọng và tổn thương.
Gương mặt ấy khiến anh không yên lòng, vì thế anh đeo tai nghe Bluetooth, gọi cho Hà Lượng, hỏi đã đưa quần áo cho Cố Yên chưa.
Hà Lượng nói: “Đưa rồi, Giang tổng…”
Đầu dây bên kia ngập ngừng, “Phu nhân hình như đã khóc.”
Cô ta khóc? Anh nhíu mày, tay nắm chặt vô lăng, cuối cùng chỉ nói: “Đừng bận tâm đến cô ấy.”
Anh cúp điện thoại, cảm giác càng thêm phiền não.
Anh và Cố Yên đã cùng nhau lớn lên. Cô từng bị thương vì anh, dẫn đến việc thính lực của cô bị ảnh hưởng mãi cho đến giờ. Dù năm ngoái, cô đã nhận tiền để kết hôn với anh, nhưng sau khi kết hôn, ngoài việc thiếu đi tình cảm vợ chồng thực sự, cô vẫn chăm sóc anh như một người vợ thực thụ.
Cô không thuê giúp việc, tự tay làm mọi việc nhà, mỗi ngày đều nấu cơm chờ anh về nhà.
Thời gian đó, thực ra hai người sống với nhau khá hòa thuận.
Nhưng giờ đây, Hứa Diên đã trở về.
Tối qua là một sai lầm không đáng có, là một sự cố, và sự cố đó không thể thay đổi quyết định của anh. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc lẫn lộn của mình, nhưng khi gặp Hứa Diên ở sân bay, anh không cảm nhận được niềm vui đoàn tụ như anh từng mong đợi.
Hứa Diên trông rất vui vẻ, lao vào vòng tay anh, ngẩng mặt lên cười với anh.
Anh gượng gạo cười lại, và ngay lập tức nghe cô hỏi, “Anh và Cố Yên đã hoàn tất ly hôn chưa?”
Sắc mặt anh hơi đờ ra, không ngờ câu đầu tiên Hứa Diên nói lại là điều này. Nhắc đến người phụ nữ kia, những phiền muộn lập tức quay trở lại.
Tâm trạng anh càng thêm xấu đi, đẩy Hứa Diên ra, “Chưa, đang bàn bạc.”
Hứa Diên sững lại, “Còn gì để bàn bạc nữa chứ? Hai người chẳng phải chỉ là hôn nhân hình thức thôi sao… Sao vẫn chưa ly hôn? Anh nói sẽ ly hôn mà!”
Đây là sân bay, xung quanh còn có người qua lại, anh không muốn bàn chuyện này ở đây, “Chuyện này để sau, trước tiên lấy hành lý của em đã.”
Nhưng Hứa Diên lại hờn dỗi, “Anh lừa em phải không? Ly hôn thôi mà đâu có lâu như vậy.”
Ánh mắt Giang Thời Nghệ nhìn cô dần lạnh nhạt.
Anh từng chịu đựng vì Hứa Diên, vẫn không cam lòng. Nhưng xét cho cùng, anh cũng có giới hạn của mình, khó mà chiều chuộng phụ nữ vô điều kiện, nhất là khi đang ở nơi công cộng.
“Không đi phải không?” Anh lạnh lùng nói, “Được thôi, em ở lại đây đi.”
Anh quay lưng và bước nhanh về phía lối ra sân bay.
Hứa Diên tức giận đến mức giậm chân, hai mắt đỏ hoe, nhưng lại không muốn mất mặt mà đuổi theo anh.
Cô nghĩ anh sẽ quay lại, nhưng anh không quay lại.
Sau khi rời sân bay, Giang Thời Nghệ quay về công ty, mang theo bầu không khí ảm đạm bao trùm khắp văn phòng giám đốc.
Anh vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, cảm thấy những người phụ nữ này, hết người này đến người khác chỉ làm anh thêm phiền lòng.
Anh và Cố Yên có một căn nhà chung ở khu Long Thành, nhưng tối nay anh không định trở về. Anh làm việc đến khuya, rồi ngủ lại trong phòng nghỉ của văn phòng.
Khi xung quanh yên tĩnh hoàn toàn, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Cố Yên.
Từ sáng sớm nay, anh đã nghĩ về tối qua, cuối cùng, một số ký ức rời rạc do tác động của thuốc dần trở nên rõ ràng hơn—
Đó là khi cô đau đớn kháng cự, muốn thoát ra, còn anh thì mạnh mẽ nắm lấy cổ chân cô, kéo cô lại dưới mình…
Anh nuốt khan, cố nén cảm giác nóng bừng trong người, cầm điện thoại lên, nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng đăng ký khám tai cho Cố Yên vào sáng mai tại bệnh viện trung tâm thành phố.
Sớm chữa lành tai cho cô, anh nghĩ, như vậy sẽ giúp anh tiến gần hơn đến việc dứt khoát với cô.
Sáng sớm hôm sau, Cố Yên nhận được cuộc gọi của Giang Thời Nghệ.
Anh nói ngắn gọn: “Mang theo hồ sơ bệnh án của cô xuống lầu.”
Cố Yên ngạc nhiên, “Gì cơ?”
“Xe của tôi đang đậu ở cổng nhà,” giọng anh không mấy dễ chịu, “Đưa cô đến bệnh viện tái khám.”
Cố Yên ngẫm nghĩ, quả thực cũng đã đến lúc tái khám định kỳ, cô lấy hồ sơ bệnh án rồi xuống lầu.
Nhìn từ xa thấy chiếc xe quen thuộc, nhưng cô không ngồi vào ghế phụ như mọi khi, mà mở cửa ghế sau.
Giang Thời Nghệ cảm thấy như thể cô đang coi anh là tài xế, anh liếc nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt hơi đọng lại.
Khuôn mặt cô trông thật nhợt nhạt, mắt có quầng thâm.
Chắc là đêm qua cô cũng không ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.