Sau Khi Ma Tôn Thành Tù Nhân Của Ta
Chương 10: Hồi ức Trăm Năm
Bạch Mã Du Cương
22/06/2023
"Nhưng mà nó đau lắm á."
***
Sở Lan và Vân Trầm lặng lẽ bước ra khỏi đám đông đi theo tiểu quỷ đến một hang động nơi vị hôn thê của Khúc Văn Tịnh, Lam Thái Ý, đang bị giam cầm. Hai người không đi vào, mà đợi ở bên ngoài.
Sở Lan lấy ra một quả hồ lô màu đỏ, đổ một ít chất đông đặc màu trắng vào lòng bàn tay, làm phép biến nó thành một miếng mỏng như giấy, mềm như mặt người, nói:
"Cái này là bạch lê giao do Bảo Linh các làm ra, vẽ các đặc điểm trên khuôn mặt, dán nó lên mặt, ngươi có thể giả dạng thành người khác."
Sở Lan được lệnh dẫn đại ma đầu Vân Trầm từ núi Vô Cấu đến Hỏa Hải ở cực bắc, vì là nhiệm vụ gian khổ, nên các giáo phái khác đóng góp rất nhiều pháp khí.
Vân Trầm đứng dưới ánh trăng trong veo, không chút do dự cười khen: "Tinh Hồi Tiên Quân thật cẩn thận, mụ già có thể nhìn thấu mánh khóe này. Bạch lê giao tuy rằng sử dụng có thể giả dạng, nhưng cũng không dễ dàng bị nhìn thấu."
Đầu tiên, Sở Lan vẽ các đặc điểm trên khuôn mặt của con tiểu yêu tinh trên một miếng bạch lê giao, làm bùa chú trên mặt của Vân Trầm, nói: "Lam Thái Ý dễ gần với mụ già hơn, để ta đóng vai, còn ngươi giả thành con tiểu quỷ đi."
Vân Trầm cười nói: "Xin tuân lệnh", như thể thử thách tiếp theo là một trò chơi thú vị.
Tiểu quỷ mang một cô gái yếu ớt ra khỏi hang, mặc dù đầu tóc rối bù, y phục xộc xệch nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp và sự quyến rũ của mình, đó là một cô gái trẻ quyến rũ, chính là Lam Thái Ý.
Sở Lan và Vân Trầm đứng thẳng trước mặt tiểu quỷ và Lam Thái Ý. Nhìn thấy Vân Trầm, tiểu quỷ ngạc nhiên nói: "Ngươi trông... làm thế nào mà ta cảm thấy hình như ta đã từng gặp ngươi trước đây?"
Hóa ra là một con quái vật ngu ngốc không có phản ứng. Vân Trầm sờ lên khuôn mặt xa lạ kia, nói: "Cái mặt này nhìn thấy ghét, ta vẫn thích bộ dạng trước đây của mình."
"Diện mạo còn có thể thay đổi?"
Lam Thái Ý hai tay bị trói bằng dây gai, cô là một nữ nhân yếu đuối không thể trói một con gà, tiểu yêu không lo cô có sức chạy trốn, liền bắt đầu nói chuyện với Vân Trầm.
Vân Trầm nói: "Lại đây, ta sẽ dạy ngươi cách sở hữu một khuôn mặt đẹp trai. Nhìn cho kĩ vào."
Hắn nhanh chóng xé bỏ lớp da giả trên mặt, để lộ khuôn mặt thật của mình, với những đường nét mượt mà trên khuôn mặt như được Nữ Oa chạm khắc tỉ mỉ. mày kiếm mắt tinh, uy nghiêm như tia chớp, môi như son đỏ, khóe miệng khẽ nhếch tựa như có thể câu hồn người.
Tiểu yêu: "Oa! Ngươi làm kiểu gì vậy? Thần kỳ thiệt nha!"
Sau đó hắn chú ý tới người bên cạnh Vân Trầm, còn có một cái nam nhân lãng tử, hắn cảm thấy có điểm gì đó không đúng liền hỏi:
"Chờ đã, hai bây là ai? Tại sao không uống rượu cưới ở hoa hải mà đến đây với ta làm gì?"
"Ta cho ngươi mượn y phục." Vân Trầm thân thủ nhanh nhẹn, tiểu yêu còn chưa kịp phản ứng, hắn liền tát nó một cái bất tỉnh.
Sở Lan đi tới đỡ Lam Thái Ý, nói:
"Lam cô nương, đừng sợ. Hai chúng tôi là đệ tử của Vô Cấu giáo, chúng tôi biết được lão yêu bà đang gây rối ở đây, vì vậy chúng tôi đặc biệt đến đây để giải quyết chuyện này, chúng ta thay đổi y phục đi. Chuyện này... sư đệ cùng ta sẽ đi đối phó lão yêu bà, ngươi trở về trước đi."
Nghe được hai chữ "Sư đệ", Vân Trầm vội vàng thay y phục, khẽ cười một tiếng.
Lam Thái Ý vốn tưởng rằng mình nhất định phải chết, nào ngờ sẽ có anh hùng giáng thế cứu mạng mình? Cô xúc động khóc và ngàn lần cảm ơn, nhưng thay vì chạy đi ngay lập tức, cô nắm lấy tay áo Sở Lan van xin một cách cay đắng:
"Khúc ca đâu rồi? Chồng chưa cưới của ta là Khúc Văn Tịnh, làm ơn cứu huynh ấy! Mụ già kia đã bắt huynh ấy đi, mụ ta cứ khăng khăng rằng Khúc ca là người tình kiếp trước của mụ. Khúc ca bây giờ thế nào?"
Sở Lan kéo Lam Thái Ý đang định quỳ xuống dậy, nói: "Bây giờ chúng ta đi cứu hắn, cô về nhà chờ đi. Nếu cô ở lại đây, sẽ chỉ tăng thêm nguy hiểm."
Lam Thái Ý rời khỏi Hồ Điệp cốc bằng con đường nhỏ với sự bối rối sau khi cầu xin và cảm ơn y hàng ngàn lần.
Sở Lan vẽ các đặc điểm khuôn mặt của Lam Thái Ý trên bạch lê giao, dán lên mặt mình, thay quần áo của Lam Thái Ý và chải tóc gọn gàng, trông khá quyến rũ.
Vân Trầm cười đến không ngậm được miệng, nói: "Sư huynh, ta thật có lỗi với huynh, lại để huynh phải cải trang thành nữ nhân."
Sư huynh? Sở Lan nhớ rằng để trấn an Lam Thái Ý, y đã nói dối rằng Vân Trầm là sư đệ của mình, và bây giờ Vân Trầm gọi y là sư huynh của hắn, có vẻ hợp lý.
Y nghiêm mặt lại, dùng mánh khóe để giữ hình dạng của hai người họ là tiểu quỷ và Lam Thái Ý trong một giờ, và nói: "Đừng cười nữa, nhanh lên bắt đầu làm việc đi."
Vân Trầm treo lủng lẳng một sợi dây gai đã được cởi trói trên tay Lam Thái Ý, nói: "Ca ca thật khó chịu, huynh phải bị trói tay lại mới có thể đến hoa hải chứ."
Sở Lan đành phải ngoan ngoãn duỗi ra một đôi tay trắng như ngọc, chắp lại, lộ ra cổ tay. Vân Trầm ngây người một lúc, dùng dây gai trói hai cổ tay lại, thắt nút, hỏi: "Có chặt quá không?"
"Không." Dây gai bình thường không thể trói được Sở Lan, chỉ cần dùng một chút lực là có thể thoát ra.
Hai người lần lượt đến biển hoa anh túc, đi đến đài giữa. Vì là diễn xuất nên cần phải hòa nhập vào vai diễn và thể hiện xuất sắc, Sở Lan loạng choạng chạy đến bên Khúc Văn Tịnh, cố gắng nặn ra một giọt nước mắt nhỏ và khóc:
"Khúc ca, cuối cùng ta cũng đã gặp được huynh! Huynh có ở có bị thương không."
Tuy nhiên, Khúc Văn Tịnh lại tỏ ra thờ ơ và tàn nhẫn đẩy Lam Thái Ý do Sở Lan thủ vai ra, bước đến gần Tiểu Điệp và nói với giọng nghèn nghẹn:
"Lam cô nương, ta đã nhớ ra mối tình kiếp trước rồi, ta muốn tiếp tục cùng Tiểu Điệp ở bên nhau. Ta sẽ vĩnh viễn ở lại Hồ Điệp cốc làm bạn đồng hành cùng nàng ấy, sau này ta và cô nương không cần gặp lại, hôn ước của chúng ta từ đây coi như đứt!"
Sở Lan sửng sốt một chút, rõ ràng vừa rồi Khúc Văn Tịnh còn tức giận không chịu thừa nhận mình là Minh Đăng, nhưng bây giờ... Sở Lan hiểu rằng hắn muốn Lam Thái Ý rời bỏ tình yêu của mình, để Lam Thái Ý trút bỏ những suy nghĩ lo lắng dành cho mình, hắn thực sự đang bảo vệ Lam Thái Ý.
Đôi này khổ thật.
Trong ba người, chỉ có Tiểu Điệp lúc này là cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, còn có thể cười, chờ đợi hơn trăm năm, cuối cùng cũng đợi được Minh Đăng, cuối cùng cũng đợi được hắn nói ra những lời yêu thương thẳng thắn và rõ ràng như vậy.
Tiểu Điệp sửa lại lớp trang điểm tân nương của mình trong gương và nói: "Lam cô nương, cô là khách, vì vậy cô có thể uống một ly rượu tân hôn với Minh Đăng và ta."
Khúc Văn Tịnh mở to hai mắt, nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay cơ hồ cắm vào trong thịt, giữa kẽ răng vắt ra mấy chữ: "Không cần thiết!"
Để người yêu nhìn hắn lấy người khác, điều đó thật là tàn nhẫn!
Tiểu Điệp dường như nhìn ra người nam nhân trước mặt mình vẫn còn tình cảm với Lam Thái Ý, cô lập tức cố nén nụ cười, dùng giọng điệu không thể từ chối nói: "Uống rượu tân hôn xong, Lam cô nương có thể về Hồ Điệp trấn cùng những tân lang tân nương khác, đây là sắp xếp tốt nhất rồi, ngươi không muốn Lam cô nương đến xem hôn lễ của chúng ta?"
Khúc Văn Tịnh vô cùng tức giận, nắm chặt tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, cánh tay khẽ run. Hắn nghĩ tới đây, chỉ có thể nuốt giận vào trong, bất luận thế nào chỉ cần có thể cứu được tính mạng của Lam Thái Ý.
Theo cách mà hai người này gây chiến, nếu tiếp tục căng thẳng, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết.
Và mặc dù Tiểu Điệp cũng rất đáng thương, nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã phạm phải sai lầm lớn, tội không thể tha thứ dễ dàng. Nếu thả để cô ấy đi, không biết sẽ có bao nhiêu nạn nhân nữa phải chịu đựng.
Sở Lan nghĩ ra một kế, lau nước mắt trên mặt, đi đến trước mặt Khúc Văn Tịnh và Tiểu Điệp, tự rót cho mình một ly rượu cưới và nói: "Vậy ta chúc hai người bên nhau đến già, con cháu đầy đàng!"
Khi ly rượu được đưa lên môi, Sở Lan đã dùng cả hai tay để bẻ gãy sợi dây gai trói cổ tay mình, ly rượu rớt xuống đất vang lên một tiếng, trong tay xuất hiện Ích Quang kiếm.
Ích Quang kiếm trước đó mềm nhũn, dường như đang trong giấc ngủ say, và bây giờ cuối cùng cũng lấy lại được năng lượng, với một luồng sáng bạc như tuyết, giống như không thể ngăn cản đâm thẳng vào Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp hoàn toàn không đề phòng, sau khi phản ứng lại, cô ấy đầu tiên đẩy Khúc Văn Tịnh ra, sau đó lại né tránh.
Khúc Văn Tịnh ngạc nhiên hỏi: "Lam cô nương!?"
Tiểu Điệp giật mình và tức giận: "Ngươi là ai? Tại sao lại giả làm Lam Thái Ý?"
Sở Lan xé bỏ lớp da giả trắng nõn trên mặt, cởi bỏ lớp vải che thân trên người, lộ ra con người thật của một nam nhân, thành khẩn nói:
"Tiểu Điệp cô nương, người đầu thai đã không còn là người ở kiếp trước. Khúc Văn Tịnh là Minh Đăng phải không, hắn không yêu cô, dù cô có ép buộc hắn, cuối cùng cũng chỉ khiến hai người đau khổ mà thôi, tại sao cô không chọn từ bỏ đi."
Tiểu Điệp cô nương nhíu mày nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại biết chuyện giữa ta và Minh Đăng? Không ai có thể ngăn cản ta ở bên Minh Đăng!"
Cô không sợ vết thương trên cánh tay bị đau, hai thanh kiếm xuất hiện trên cả hai tay cùng một lúc, hai tay trái phải đồng thời vung lên, nó quá hung hãn, gần như không thể chống đỡ.
Sở Lan sử dụng Ích Quang kiếm mây trôi nước chảy*, chiến đấu chống lại hai thanh kiếm của Tiểu Điệp. Cả hai đập phá bàn ghế, cốc chén trên khán đài, tân lang tân nương dưới khán đài nhân cơ hội chạy thoát thân rất đông.
*行云流水: (hành vân lưu thủy):Dùng để nói tới việc người khác sử dụng từ ngữ, hoặc một thứ gì khác một cách trau chuốt, uyển chuyển, tự nhiên thuần thục tới mức độ cực cao - như nước chảy, như mây trôi.
Khúc Văn Tịnh rất vui vì cuối cùng cũng có người đến giết mụ già này, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho sự an toàn của Lam Thái Ý, hắn lo lắng hỏi: "Vị anh hùng trẻ tuổi này, vị hôn thê của ta Lam Thái Ý bây giờ đang ở đâu?"
Sở Lan chém rớt thanh kiếm sắc bén của Tiểu Điệp với một tư thế sóng ngã cây cầu dài, và nói với Khúc Văn Tịnh: "Đừng lo lắng, Lam cô nương vẫn bình an vô sự, ngươi có thể về nhà nhanh chóng, ta sẽ lo liệu chuyện ở đây."
*Tư thế sóng ngã cây cầu dài
Khúc Văn Tịnh thấy anh hùng trẻ tuổi và mụ già kia dường như đang chiến đấu một cách bừa bãi, hắn thật sự rất lo lắng, ước rằng Chúa sẽ giáng một tia sét để trực tiếp giết chết mụ già. Hắn do dự một chút, cuối cùng quyết định đi trước nói: "Anh hùng trẻ tuổi, cám ơn ngươi, nhớ cẩn thận một chút!"
Hắn quay người bỏ đi, Tiểu Điệp không thể chịu đựng được việc người mình yêu rời bỏ mình, lập tức làm phép lấy sợi dây gai từ dưới đất, bay về phía Khúc Văn Tịnh như một con rắn, và trói hắn lại
Cùng lúc đó, Tiểu Điệp nhìn xung quanh và phát hiện ra con tiểu quỷ cũng đã lộ nguyên hình, đó thực sự là một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, hắn đi cùng với tên nam nhân cầm kiếm này.
Không nói một lời, Tiểu Điệp vung thanh kiếm trong tay trái ra và đâm vào Vân Trầm
Vân Trầm giơ hai tay lên, đang định im lặng chống cự, thì tơ Linh Lung Như Ý của Sở Lan đã bay về phía hắn với tốc độ nhanh hơn, trói hắn lại và kéo đến trước mặt Sở Lan. Bằng cách này, thanh kiếm sắc bén của Tiểu Điệp đã bay lên không trung.
Vân Trầm mỉm cười và nói: "Cảm ơn Tinh Hồi Tiên Quân, nếu không lúc nãy ta bị xiên một kiếm rồi."
Sở Lan thấy rằng Tiểu Điệp thực sự giỏi trong việc rèn luyện bản thân, và y có thể không thắng được mụ, vì vậy y đã đưa Vân Trầm trở lại cạnh mình, cố gắng lấy loại tiên đan có thể làm tăng pháp lực trong một thời gian, đổi lại nguyên thần sẽ bị tổn thương mạnh. Để có thể tiêu diệt Tiểu Điệp trong một chiêu.
Y thản nhiên nói: "Dù sao ta cũng không nên cứu ngươi, ngươi có trúng kiếm cũng không chết được."
"Nhưng mà nó đau lắm á." Vân Trầm thành thật nói.
Ở núi Vô Cấu, cảm giác bị hàng ngàn thanh kiếm cắt thành từng mảnh không tốt chút nào.
Sở Lan: "..." Đường đường là bá chủ của hơn trăm con yêu ma còn sợ đau.
Y lấy trong túi ra một viên thuốc và định bỏ vào miệng. Vân Trầm ngăn cản y, nói: "Đây là Hóa Thần đan? Tuy rằng có thể trong nháy mắt tăng lên pháp lực của ngươi, nhưng đối với nguyên thần sẽ có tổn hại rất lớn, ngươi không sợ nếu bị thương, ta sẽ nhân cơ hội giết ngươi rồi chạy trốn sao?"
Sở Lan không tin Vân Trầm sẽ làm điều này, nhưng y không nói ra mà nói: "Ta rất nóng lòng chờ đợi tới khoảng khắc đó."
Vân Trầm tặc lưỡi, lui về phía sau Vân Trầm, vung tay lên, sau lưng hắn cuồn cuộn mây đen bay lên.
Tiểu Điệp cô nương cầm trong tay hai thanh kiếm xông tới chém giết, nhưng đột nhiên lại giữa không trung dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy như trấu*, ngay cả thanh kiếm cũng run rẩy phát ra âm thanh leng keng, như thể nhìn thấy Cửu Ưu đáng sợ nhất đang đuổi theo bắt linh hồn cô.
*Rây trấu bằng rây và lắc qua lại. Ẩn dụ thân thể run rẩy. trấu là lớp vỏ cứng bao bên ngoài của hạt gạo.
***
Sở Lan và Vân Trầm lặng lẽ bước ra khỏi đám đông đi theo tiểu quỷ đến một hang động nơi vị hôn thê của Khúc Văn Tịnh, Lam Thái Ý, đang bị giam cầm. Hai người không đi vào, mà đợi ở bên ngoài.
Sở Lan lấy ra một quả hồ lô màu đỏ, đổ một ít chất đông đặc màu trắng vào lòng bàn tay, làm phép biến nó thành một miếng mỏng như giấy, mềm như mặt người, nói:
"Cái này là bạch lê giao do Bảo Linh các làm ra, vẽ các đặc điểm trên khuôn mặt, dán nó lên mặt, ngươi có thể giả dạng thành người khác."
Sở Lan được lệnh dẫn đại ma đầu Vân Trầm từ núi Vô Cấu đến Hỏa Hải ở cực bắc, vì là nhiệm vụ gian khổ, nên các giáo phái khác đóng góp rất nhiều pháp khí.
Vân Trầm đứng dưới ánh trăng trong veo, không chút do dự cười khen: "Tinh Hồi Tiên Quân thật cẩn thận, mụ già có thể nhìn thấu mánh khóe này. Bạch lê giao tuy rằng sử dụng có thể giả dạng, nhưng cũng không dễ dàng bị nhìn thấu."
Đầu tiên, Sở Lan vẽ các đặc điểm trên khuôn mặt của con tiểu yêu tinh trên một miếng bạch lê giao, làm bùa chú trên mặt của Vân Trầm, nói: "Lam Thái Ý dễ gần với mụ già hơn, để ta đóng vai, còn ngươi giả thành con tiểu quỷ đi."
Vân Trầm cười nói: "Xin tuân lệnh", như thể thử thách tiếp theo là một trò chơi thú vị.
Tiểu quỷ mang một cô gái yếu ớt ra khỏi hang, mặc dù đầu tóc rối bù, y phục xộc xệch nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp và sự quyến rũ của mình, đó là một cô gái trẻ quyến rũ, chính là Lam Thái Ý.
Sở Lan và Vân Trầm đứng thẳng trước mặt tiểu quỷ và Lam Thái Ý. Nhìn thấy Vân Trầm, tiểu quỷ ngạc nhiên nói: "Ngươi trông... làm thế nào mà ta cảm thấy hình như ta đã từng gặp ngươi trước đây?"
Hóa ra là một con quái vật ngu ngốc không có phản ứng. Vân Trầm sờ lên khuôn mặt xa lạ kia, nói: "Cái mặt này nhìn thấy ghét, ta vẫn thích bộ dạng trước đây của mình."
"Diện mạo còn có thể thay đổi?"
Lam Thái Ý hai tay bị trói bằng dây gai, cô là một nữ nhân yếu đuối không thể trói một con gà, tiểu yêu không lo cô có sức chạy trốn, liền bắt đầu nói chuyện với Vân Trầm.
Vân Trầm nói: "Lại đây, ta sẽ dạy ngươi cách sở hữu một khuôn mặt đẹp trai. Nhìn cho kĩ vào."
Hắn nhanh chóng xé bỏ lớp da giả trên mặt, để lộ khuôn mặt thật của mình, với những đường nét mượt mà trên khuôn mặt như được Nữ Oa chạm khắc tỉ mỉ. mày kiếm mắt tinh, uy nghiêm như tia chớp, môi như son đỏ, khóe miệng khẽ nhếch tựa như có thể câu hồn người.
Tiểu yêu: "Oa! Ngươi làm kiểu gì vậy? Thần kỳ thiệt nha!"
Sau đó hắn chú ý tới người bên cạnh Vân Trầm, còn có một cái nam nhân lãng tử, hắn cảm thấy có điểm gì đó không đúng liền hỏi:
"Chờ đã, hai bây là ai? Tại sao không uống rượu cưới ở hoa hải mà đến đây với ta làm gì?"
"Ta cho ngươi mượn y phục." Vân Trầm thân thủ nhanh nhẹn, tiểu yêu còn chưa kịp phản ứng, hắn liền tát nó một cái bất tỉnh.
Sở Lan đi tới đỡ Lam Thái Ý, nói:
"Lam cô nương, đừng sợ. Hai chúng tôi là đệ tử của Vô Cấu giáo, chúng tôi biết được lão yêu bà đang gây rối ở đây, vì vậy chúng tôi đặc biệt đến đây để giải quyết chuyện này, chúng ta thay đổi y phục đi. Chuyện này... sư đệ cùng ta sẽ đi đối phó lão yêu bà, ngươi trở về trước đi."
Nghe được hai chữ "Sư đệ", Vân Trầm vội vàng thay y phục, khẽ cười một tiếng.
Lam Thái Ý vốn tưởng rằng mình nhất định phải chết, nào ngờ sẽ có anh hùng giáng thế cứu mạng mình? Cô xúc động khóc và ngàn lần cảm ơn, nhưng thay vì chạy đi ngay lập tức, cô nắm lấy tay áo Sở Lan van xin một cách cay đắng:
"Khúc ca đâu rồi? Chồng chưa cưới của ta là Khúc Văn Tịnh, làm ơn cứu huynh ấy! Mụ già kia đã bắt huynh ấy đi, mụ ta cứ khăng khăng rằng Khúc ca là người tình kiếp trước của mụ. Khúc ca bây giờ thế nào?"
Sở Lan kéo Lam Thái Ý đang định quỳ xuống dậy, nói: "Bây giờ chúng ta đi cứu hắn, cô về nhà chờ đi. Nếu cô ở lại đây, sẽ chỉ tăng thêm nguy hiểm."
Lam Thái Ý rời khỏi Hồ Điệp cốc bằng con đường nhỏ với sự bối rối sau khi cầu xin và cảm ơn y hàng ngàn lần.
Sở Lan vẽ các đặc điểm khuôn mặt của Lam Thái Ý trên bạch lê giao, dán lên mặt mình, thay quần áo của Lam Thái Ý và chải tóc gọn gàng, trông khá quyến rũ.
Vân Trầm cười đến không ngậm được miệng, nói: "Sư huynh, ta thật có lỗi với huynh, lại để huynh phải cải trang thành nữ nhân."
Sư huynh? Sở Lan nhớ rằng để trấn an Lam Thái Ý, y đã nói dối rằng Vân Trầm là sư đệ của mình, và bây giờ Vân Trầm gọi y là sư huynh của hắn, có vẻ hợp lý.
Y nghiêm mặt lại, dùng mánh khóe để giữ hình dạng của hai người họ là tiểu quỷ và Lam Thái Ý trong một giờ, và nói: "Đừng cười nữa, nhanh lên bắt đầu làm việc đi."
Vân Trầm treo lủng lẳng một sợi dây gai đã được cởi trói trên tay Lam Thái Ý, nói: "Ca ca thật khó chịu, huynh phải bị trói tay lại mới có thể đến hoa hải chứ."
Sở Lan đành phải ngoan ngoãn duỗi ra một đôi tay trắng như ngọc, chắp lại, lộ ra cổ tay. Vân Trầm ngây người một lúc, dùng dây gai trói hai cổ tay lại, thắt nút, hỏi: "Có chặt quá không?"
"Không." Dây gai bình thường không thể trói được Sở Lan, chỉ cần dùng một chút lực là có thể thoát ra.
Hai người lần lượt đến biển hoa anh túc, đi đến đài giữa. Vì là diễn xuất nên cần phải hòa nhập vào vai diễn và thể hiện xuất sắc, Sở Lan loạng choạng chạy đến bên Khúc Văn Tịnh, cố gắng nặn ra một giọt nước mắt nhỏ và khóc:
"Khúc ca, cuối cùng ta cũng đã gặp được huynh! Huynh có ở có bị thương không."
Tuy nhiên, Khúc Văn Tịnh lại tỏ ra thờ ơ và tàn nhẫn đẩy Lam Thái Ý do Sở Lan thủ vai ra, bước đến gần Tiểu Điệp và nói với giọng nghèn nghẹn:
"Lam cô nương, ta đã nhớ ra mối tình kiếp trước rồi, ta muốn tiếp tục cùng Tiểu Điệp ở bên nhau. Ta sẽ vĩnh viễn ở lại Hồ Điệp cốc làm bạn đồng hành cùng nàng ấy, sau này ta và cô nương không cần gặp lại, hôn ước của chúng ta từ đây coi như đứt!"
Sở Lan sửng sốt một chút, rõ ràng vừa rồi Khúc Văn Tịnh còn tức giận không chịu thừa nhận mình là Minh Đăng, nhưng bây giờ... Sở Lan hiểu rằng hắn muốn Lam Thái Ý rời bỏ tình yêu của mình, để Lam Thái Ý trút bỏ những suy nghĩ lo lắng dành cho mình, hắn thực sự đang bảo vệ Lam Thái Ý.
Đôi này khổ thật.
Trong ba người, chỉ có Tiểu Điệp lúc này là cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, còn có thể cười, chờ đợi hơn trăm năm, cuối cùng cũng đợi được Minh Đăng, cuối cùng cũng đợi được hắn nói ra những lời yêu thương thẳng thắn và rõ ràng như vậy.
Tiểu Điệp sửa lại lớp trang điểm tân nương của mình trong gương và nói: "Lam cô nương, cô là khách, vì vậy cô có thể uống một ly rượu tân hôn với Minh Đăng và ta."
Khúc Văn Tịnh mở to hai mắt, nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay cơ hồ cắm vào trong thịt, giữa kẽ răng vắt ra mấy chữ: "Không cần thiết!"
Để người yêu nhìn hắn lấy người khác, điều đó thật là tàn nhẫn!
Tiểu Điệp dường như nhìn ra người nam nhân trước mặt mình vẫn còn tình cảm với Lam Thái Ý, cô lập tức cố nén nụ cười, dùng giọng điệu không thể từ chối nói: "Uống rượu tân hôn xong, Lam cô nương có thể về Hồ Điệp trấn cùng những tân lang tân nương khác, đây là sắp xếp tốt nhất rồi, ngươi không muốn Lam cô nương đến xem hôn lễ của chúng ta?"
Khúc Văn Tịnh vô cùng tức giận, nắm chặt tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, cánh tay khẽ run. Hắn nghĩ tới đây, chỉ có thể nuốt giận vào trong, bất luận thế nào chỉ cần có thể cứu được tính mạng của Lam Thái Ý.
Theo cách mà hai người này gây chiến, nếu tiếp tục căng thẳng, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết.
Và mặc dù Tiểu Điệp cũng rất đáng thương, nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã phạm phải sai lầm lớn, tội không thể tha thứ dễ dàng. Nếu thả để cô ấy đi, không biết sẽ có bao nhiêu nạn nhân nữa phải chịu đựng.
Sở Lan nghĩ ra một kế, lau nước mắt trên mặt, đi đến trước mặt Khúc Văn Tịnh và Tiểu Điệp, tự rót cho mình một ly rượu cưới và nói: "Vậy ta chúc hai người bên nhau đến già, con cháu đầy đàng!"
Khi ly rượu được đưa lên môi, Sở Lan đã dùng cả hai tay để bẻ gãy sợi dây gai trói cổ tay mình, ly rượu rớt xuống đất vang lên một tiếng, trong tay xuất hiện Ích Quang kiếm.
Ích Quang kiếm trước đó mềm nhũn, dường như đang trong giấc ngủ say, và bây giờ cuối cùng cũng lấy lại được năng lượng, với một luồng sáng bạc như tuyết, giống như không thể ngăn cản đâm thẳng vào Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp hoàn toàn không đề phòng, sau khi phản ứng lại, cô ấy đầu tiên đẩy Khúc Văn Tịnh ra, sau đó lại né tránh.
Khúc Văn Tịnh ngạc nhiên hỏi: "Lam cô nương!?"
Tiểu Điệp giật mình và tức giận: "Ngươi là ai? Tại sao lại giả làm Lam Thái Ý?"
Sở Lan xé bỏ lớp da giả trắng nõn trên mặt, cởi bỏ lớp vải che thân trên người, lộ ra con người thật của một nam nhân, thành khẩn nói:
"Tiểu Điệp cô nương, người đầu thai đã không còn là người ở kiếp trước. Khúc Văn Tịnh là Minh Đăng phải không, hắn không yêu cô, dù cô có ép buộc hắn, cuối cùng cũng chỉ khiến hai người đau khổ mà thôi, tại sao cô không chọn từ bỏ đi."
Tiểu Điệp cô nương nhíu mày nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại biết chuyện giữa ta và Minh Đăng? Không ai có thể ngăn cản ta ở bên Minh Đăng!"
Cô không sợ vết thương trên cánh tay bị đau, hai thanh kiếm xuất hiện trên cả hai tay cùng một lúc, hai tay trái phải đồng thời vung lên, nó quá hung hãn, gần như không thể chống đỡ.
Sở Lan sử dụng Ích Quang kiếm mây trôi nước chảy*, chiến đấu chống lại hai thanh kiếm của Tiểu Điệp. Cả hai đập phá bàn ghế, cốc chén trên khán đài, tân lang tân nương dưới khán đài nhân cơ hội chạy thoát thân rất đông.
*行云流水: (hành vân lưu thủy):Dùng để nói tới việc người khác sử dụng từ ngữ, hoặc một thứ gì khác một cách trau chuốt, uyển chuyển, tự nhiên thuần thục tới mức độ cực cao - như nước chảy, như mây trôi.
Khúc Văn Tịnh rất vui vì cuối cùng cũng có người đến giết mụ già này, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho sự an toàn của Lam Thái Ý, hắn lo lắng hỏi: "Vị anh hùng trẻ tuổi này, vị hôn thê của ta Lam Thái Ý bây giờ đang ở đâu?"
Sở Lan chém rớt thanh kiếm sắc bén của Tiểu Điệp với một tư thế sóng ngã cây cầu dài, và nói với Khúc Văn Tịnh: "Đừng lo lắng, Lam cô nương vẫn bình an vô sự, ngươi có thể về nhà nhanh chóng, ta sẽ lo liệu chuyện ở đây."
*Tư thế sóng ngã cây cầu dài
Khúc Văn Tịnh thấy anh hùng trẻ tuổi và mụ già kia dường như đang chiến đấu một cách bừa bãi, hắn thật sự rất lo lắng, ước rằng Chúa sẽ giáng một tia sét để trực tiếp giết chết mụ già. Hắn do dự một chút, cuối cùng quyết định đi trước nói: "Anh hùng trẻ tuổi, cám ơn ngươi, nhớ cẩn thận một chút!"
Hắn quay người bỏ đi, Tiểu Điệp không thể chịu đựng được việc người mình yêu rời bỏ mình, lập tức làm phép lấy sợi dây gai từ dưới đất, bay về phía Khúc Văn Tịnh như một con rắn, và trói hắn lại
Cùng lúc đó, Tiểu Điệp nhìn xung quanh và phát hiện ra con tiểu quỷ cũng đã lộ nguyên hình, đó thực sự là một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, hắn đi cùng với tên nam nhân cầm kiếm này.
Không nói một lời, Tiểu Điệp vung thanh kiếm trong tay trái ra và đâm vào Vân Trầm
Vân Trầm giơ hai tay lên, đang định im lặng chống cự, thì tơ Linh Lung Như Ý của Sở Lan đã bay về phía hắn với tốc độ nhanh hơn, trói hắn lại và kéo đến trước mặt Sở Lan. Bằng cách này, thanh kiếm sắc bén của Tiểu Điệp đã bay lên không trung.
Vân Trầm mỉm cười và nói: "Cảm ơn Tinh Hồi Tiên Quân, nếu không lúc nãy ta bị xiên một kiếm rồi."
Sở Lan thấy rằng Tiểu Điệp thực sự giỏi trong việc rèn luyện bản thân, và y có thể không thắng được mụ, vì vậy y đã đưa Vân Trầm trở lại cạnh mình, cố gắng lấy loại tiên đan có thể làm tăng pháp lực trong một thời gian, đổi lại nguyên thần sẽ bị tổn thương mạnh. Để có thể tiêu diệt Tiểu Điệp trong một chiêu.
Y thản nhiên nói: "Dù sao ta cũng không nên cứu ngươi, ngươi có trúng kiếm cũng không chết được."
"Nhưng mà nó đau lắm á." Vân Trầm thành thật nói.
Ở núi Vô Cấu, cảm giác bị hàng ngàn thanh kiếm cắt thành từng mảnh không tốt chút nào.
Sở Lan: "..." Đường đường là bá chủ của hơn trăm con yêu ma còn sợ đau.
Y lấy trong túi ra một viên thuốc và định bỏ vào miệng. Vân Trầm ngăn cản y, nói: "Đây là Hóa Thần đan? Tuy rằng có thể trong nháy mắt tăng lên pháp lực của ngươi, nhưng đối với nguyên thần sẽ có tổn hại rất lớn, ngươi không sợ nếu bị thương, ta sẽ nhân cơ hội giết ngươi rồi chạy trốn sao?"
Sở Lan không tin Vân Trầm sẽ làm điều này, nhưng y không nói ra mà nói: "Ta rất nóng lòng chờ đợi tới khoảng khắc đó."
Vân Trầm tặc lưỡi, lui về phía sau Vân Trầm, vung tay lên, sau lưng hắn cuồn cuộn mây đen bay lên.
Tiểu Điệp cô nương cầm trong tay hai thanh kiếm xông tới chém giết, nhưng đột nhiên lại giữa không trung dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy như trấu*, ngay cả thanh kiếm cũng run rẩy phát ra âm thanh leng keng, như thể nhìn thấy Cửu Ưu đáng sợ nhất đang đuổi theo bắt linh hồn cô.
*Rây trấu bằng rây và lắc qua lại. Ẩn dụ thân thể run rẩy. trấu là lớp vỏ cứng bao bên ngoài của hạt gạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.