Sau Khi Mang Đàn Con Chạy Nạn Tôi Mang Cả Thôn Làm Giàu
Chương 49:
Cố Nam Trung Châu
15/08/2023
Trưởng thôn nhìn một vòng xung quanh, giọng nói thô thô:
“Còn có mấy người các ngươi, có phải đều thiếu đòn không? Là ta đang nói chuyện với Quý nương tử, hay là các ngươi đang nói chuyện với Quý nương tử đây!”
“Có tin ta thả Chiến Hồn... a? Chiến Hồn của ta đâu?”
Chiến Hồn của lão đâu?!!!
Trưởng thôn nhìn về phía Quý Thiên Nhu.
Quý Thiên Nhu vô tội cười một cái.
Cùng lúc này, Chiến Hồn ở sau lưng Quý Nhụy vểnh tai nghiêng đầu: “Ồ?”
“Chiến Hồn! Tới đây!” Quý Nhụy giơ hai tay chụp thành cái loa.
Chiến Hồn tru lên một tiếng, nhảy bổ về phía trước.
Đè Quý Nhụy ở dưới mặt đất, dùng đầu lưỡi thô ráp vui sướng liếm Quý Nhụy hai lần, sau đó nhảy ra xa quay đầu nhìn Quý Nhụy, như thể đang nói:
Ta đuổi kịp ngươi rồi, bây giờ đến lượt ngươi đuổi theo ta.
Trưởng thôn ho khan hai tiếng, “Nói tóm lại, trước hết ta nghe theo Quý nương tử!”
“Hôm nay nhìn thì có vẻ không vấn đề gì, nhưng không khí...” trưởng thôn hít sâu, “quá ngột ngạt rồi.”
Trưởng thôn đã sống mấy mươi năm, trong trí nhớ chỉ gặp không khí như thế này đúng ba lần.
Một lần là đại hạn trước.
Một lần là gió to trước.
Và một lần chính là hiện tại.
Vậy nên.
“Ta tin lời của Quý nương tử, chúng ta không đi nữa, chia nhau đi tìm chỗ trú mưa cả đi.”
“Cũng lưu trữ một chút củi lửa.”
Còn việc tìm xiêm y dày...
Trưởng thôn cũng cảm thấy không cần thiết.
Không ai lên tiếng.
Trưởng thôn “a” lên một tiếng, “Thành người câm hết cả rồi à? Lời ta nói không nghe thấy à?”
Người trong thôn rất oan ức.
Không phải người nói muốn nói chuyện với Quý nương tử sao, không để cho chúng ta nói hay sao!
Có người đàn ông đứng ra nói: “Trước kia lúc đi dò đường, ta có thấy một cái sơn động, cách cũng không xa lắm.”
“Sơn động không lớn, nhưng mà tránh mưa thì vừa đủ.”
Trưởng thôn đưa ra quyết định cuối cùng, “Đi, đi xem một chút.”
Lại để Lăng Hàm dẫn người đi tìm mấy chỗ khác, tìm xem bọn họ nơi có thể trú mưa.
Sơn động nằm trên con đường đã định trước, đội ngũ tiếp tục tiến lên, tới khi đến bên dưới sơn động, trưởng thôn và Quý Thiên Nhu ngẩng đầu nhìn lên.
Đêm nay không mây, trăng sáng chiếu xuống mặt đất.
Có thể nhìn thấy sơn động khổng lồ hình quạt cắm xiên vào núi, cung cấp một nơi trú ẩn dưới vách núi.
Vùng đất phía dưới bên cạnh sơn động tích tụ một vùng cát dày.
Còn có cát từ từ rơi xuống, vừa hay rơi lên đầu Chiến Hồn, nó lắc lắc cái đầu.
“Còn có mấy người các ngươi, có phải đều thiếu đòn không? Là ta đang nói chuyện với Quý nương tử, hay là các ngươi đang nói chuyện với Quý nương tử đây!”
“Có tin ta thả Chiến Hồn... a? Chiến Hồn của ta đâu?”
Chiến Hồn của lão đâu?!!!
Trưởng thôn nhìn về phía Quý Thiên Nhu.
Quý Thiên Nhu vô tội cười một cái.
Cùng lúc này, Chiến Hồn ở sau lưng Quý Nhụy vểnh tai nghiêng đầu: “Ồ?”
“Chiến Hồn! Tới đây!” Quý Nhụy giơ hai tay chụp thành cái loa.
Chiến Hồn tru lên một tiếng, nhảy bổ về phía trước.
Đè Quý Nhụy ở dưới mặt đất, dùng đầu lưỡi thô ráp vui sướng liếm Quý Nhụy hai lần, sau đó nhảy ra xa quay đầu nhìn Quý Nhụy, như thể đang nói:
Ta đuổi kịp ngươi rồi, bây giờ đến lượt ngươi đuổi theo ta.
Trưởng thôn ho khan hai tiếng, “Nói tóm lại, trước hết ta nghe theo Quý nương tử!”
“Hôm nay nhìn thì có vẻ không vấn đề gì, nhưng không khí...” trưởng thôn hít sâu, “quá ngột ngạt rồi.”
Trưởng thôn đã sống mấy mươi năm, trong trí nhớ chỉ gặp không khí như thế này đúng ba lần.
Một lần là đại hạn trước.
Một lần là gió to trước.
Và một lần chính là hiện tại.
Vậy nên.
“Ta tin lời của Quý nương tử, chúng ta không đi nữa, chia nhau đi tìm chỗ trú mưa cả đi.”
“Cũng lưu trữ một chút củi lửa.”
Còn việc tìm xiêm y dày...
Trưởng thôn cũng cảm thấy không cần thiết.
Không ai lên tiếng.
Trưởng thôn “a” lên một tiếng, “Thành người câm hết cả rồi à? Lời ta nói không nghe thấy à?”
Người trong thôn rất oan ức.
Không phải người nói muốn nói chuyện với Quý nương tử sao, không để cho chúng ta nói hay sao!
Có người đàn ông đứng ra nói: “Trước kia lúc đi dò đường, ta có thấy một cái sơn động, cách cũng không xa lắm.”
“Sơn động không lớn, nhưng mà tránh mưa thì vừa đủ.”
Trưởng thôn đưa ra quyết định cuối cùng, “Đi, đi xem một chút.”
Lại để Lăng Hàm dẫn người đi tìm mấy chỗ khác, tìm xem bọn họ nơi có thể trú mưa.
Sơn động nằm trên con đường đã định trước, đội ngũ tiếp tục tiến lên, tới khi đến bên dưới sơn động, trưởng thôn và Quý Thiên Nhu ngẩng đầu nhìn lên.
Đêm nay không mây, trăng sáng chiếu xuống mặt đất.
Có thể nhìn thấy sơn động khổng lồ hình quạt cắm xiên vào núi, cung cấp một nơi trú ẩn dưới vách núi.
Vùng đất phía dưới bên cạnh sơn động tích tụ một vùng cát dày.
Còn có cát từ từ rơi xuống, vừa hay rơi lên đầu Chiến Hồn, nó lắc lắc cái đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.