Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều
Chương 16
Thất La
14/05/2022
Miếng đồ ăn màu đen bị chiếc đũa kẹp lấy xuyên qua không khí lạnh , vừa nhắm mắt chuẩn bị mở miệng, định đưa vào.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng động, miếng thịt rơi xuống trên mặt đất kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi.
Khuôn mặt Viêm Đình như một khối băng , lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhưng Lâm Nguyên có thể nhìn thấy may mắn của mình từ tâm trạng lạnh lùng đó.
Lâm Nguyên cong khóe miệng trừng hắn một cái, sau đó nhìn xuống màn hình điện thoại.
Là cha Lâm gọi tới.
Chẳng có gì tốt đẹp cả.
Nghĩ đến đây Lâm Nguyên nhấc chân bước ra khỏi phòng bệnh.
Về chuyện ân oán tình thù của nhà họ Lâm , trong tiềm thức của cậu không muốn cho người khác biết.
"Xin chào." Lâm Nguyên dựa vào vách tường ở hành lang , ngẩng đầu nhìn về phía ngọn đèn sợi đốt trên đầu xuất thần.
"Ngày mai về nhà một chuyến." Giọng cha Lâm tràn đầy sự mất kiên nhẫn , một chút không giống như là nói chuyện với con trai , mà giống như ra lệnh cho thuộc hạ.
Cậu đã quá quen!
Lâm Nguyên đảo mắt về phía không trung: "Không rảnh."
Không đợi cha Lâm nói đến câu thứ hai thì đã cúp điện thoại .
Nếu không có người cha này , nguyên chủ cũng không đến mức thảm như vậy .
Lâm Nguyên nhét điện thoại vào trong túi quần, vừa định quay lại phòng bệnh vừa quay ngang liền nhìn thấy một bóng người lén lút.
Cậu cau mày bước nhanh tới, "Em làm sao vậy?"
Cô gái nấp ở góc tường sửng sốt, thở hổn hển. "Là tôi, ở tầng dưới. Xét nghiệm nướƈ ŧıểυ."
Trí nhớ của Lâm Nguyên khá tốt, nhớ ra rằng mình đã giúp cô gái vào ban ngày.
"Thật ra, chuyện yêu sớm của tôi đã bị mẹ tôi phát hiện. Sau đó, mẹ tôi đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra." Cô gái cuối cùng cũng bình tĩnh lại và giải thích xin lỗi, "Tôi sợ rằng tôi thực sự sẽ mang thai, vì vậy tôi đã mượn nướƈ ŧıểυ từ cậu. "
Lâm Nguyên lông mày vừa buông lỏng, lại cau mày, "Cô bao nhiêu tuổi?"
"Còn một tháng nữa là mười tám." Cô gái thành thật trả lời.
Lâm Nguyên mở miệng, chỉ là muốn dạy cho cô biết quan hệ sớm là sai. Nhưng nghĩ lại, chính mình vừa tròn mười tám tuổi được hai tháng, liền không có gì để nói nữa.
Cậu đưa tay sờ mũi che dấu sự khó xử đột ngột, sốt sắng nhắc nhở: "Con gái phải biết chăm sóc bản thân thật tốt."
Bất quá, nam hẳn là an toàn hơn, ít nhất là họ sẽ không có thai.
Nếu như cậu là con gái, Viêm Đình đã không đeo bαo ƈαo sυ vài lần trước đó thì có lẽ cậu đã mang thai.
Làm mẹ ở tuổi mười tám thật đáng sợ khi nghĩ đến.
May mắn thay, chính mình là nam.
Lâm Nguyên mừng thầm trong lòng.
Cô gái lấy ra một tờ giấy trong túi xách, cầm trên tay rồi đưa cho cậu muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Lâm Nguyên nhìn chằm chằm vào tờ giấy, nhưng không nhìn ra được chữ trên đó.
Hung hăng cắn răng một cái, cô gái nhét tờ giấy vào tay cậu, "Anh có thể mở ra xem."
Lâm Nguyên mở tờ giấy gấp và thấy rằng đó là một báo cáo kiểm tra. Tầm mắt rơi vào nó, nhanh chóng xem một lần, nhưng cậu không hiểu nó.
"Xem chỗ này." Cô gái nhận thấy ánh mắt vô hồn của cậu, kiễng chân lên chủ động chỉ tay về điểm HCG (+) thấp nhất.
Lâm Nguyên trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Cô gái cùng cậu mắt to trừng mắt nhỏ, như thể có lời nào đó đến bên miệng nhưng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô gái nói: "Nếu HCG này dương tính thì tức là đã có thai".
Lâm Nguyên gật đầu làm như không hiểu, hai giây sau mới phản ứng lại, "Cô có thai?"
Đứa trẻ không may mắn này vẫn chưa đủ tuổi.
Nếu cậu mà là cha mẹ, thì sẽ phải kéo tai của người đàn ông kia ra.
Mới bây lớn, liền khiến một cô gái như vậy.
"Không không không." Cô gái vội vàng xua tay, lùi lại một bước, nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Anh đang mang thai."
"Hả ?" Cái đầu nhỏ của Lâm Nguyên ôm một dấu chấm hỏi lớn.
Cô gái nhấn mạnh một lần nữa, "Không sai, là anh""
Lúc này, vẻ mặt cô gái thật bình tĩnh ngữ điệu cũng rất bình tĩnh.
Nhưng có trời mới biết cô ấy đã sốc và kinh ngạc như thế nào khi nhận được giấy khám thai!
Để đảm bảo 100% sẽ không phát hiện có thai, cô còn cố ý tìm ca ca để mượn nướƈ ŧıểυ.
Kết quả......
Cô suýt bị mẹ đánh chết.
Cô đã làm lại sau đó cô ấy không có thai. Nhưng bản báo cáo của ca ca mà cô mượn nướƈ ŧıểυ ...
"Nhầm đi?" Lâm Nguyên chớp chớp đôi mắt đau nhức quá lâu, cảm thấy thứ mình đang cầm không phải là một tờ giấy, mà là một quả bom.
Loại có thể khiến cậu thở không thông, có thể đi đời nhà ma.
"Không sai , tôi đã cố ý hỏi bác sĩ nhiều lần." Cô gái cũng không hiểu nổi khuôn mặt này 100% là nam, gầy cao, đẹp trai, tại sao có thể mang thai . Không thể giúp được gì ngoài việc vội vàng tìm đến và không khỏi tò mò mà hướng bụng cậu nhìn lâu một hồi.
Tuy nhiên, Lâm Nguyên mặc một chiếc hoodie rộng và không thể nhìn thấy bất thường nào ở bụng.
Kinh ngạc, bối rối,khiếp sợ... Những biểu cảm khác nhau đan xen trên khuôn mặt Lâm Nguyên . Cuối cùng khẳng định: "Máy kiểm tra của bệnh viện chắc có trục trặc gì đó".
"Cái kia, nếu không anh đi kiểm tra một lần nữa đi, vạn nhất......"Cô gái bị ánh mắt đe dọa của Lâm Nguyên làm cho hoảng sợ, cô vội vàng im lặng.
"Không cần, khẳng định là bệnh viện lầm. Tôi là nam, sẽ không mang thai." Lâm Nguyên xoay người bình tĩnh đi về phía phòng bệnh.
Bước chân không nhanh không chậm, rất là vững vàng.
Nhưng nếu không đi ra cùng tay cùng chân nói......
Chết tiệt! Có thai? Đây là một trò đùa lớn!
Đây không phải là sinh tử văn.
Từ từ, rốt cuộc có phải hay không sinh tử văn a?
Trong sách, nguyên chủ không có bất kỳ mối quan hệ nào với bất kỳ ai cho đến khi chết thương tâm trên đường phố.
Mà chính mình xuyên vào trong sách cùng ngày, liền......
Lâm Nguyên càng nghĩ càng khẩn trương, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, tay run lên tờ giấy trên tay bay xuống đất.
Cậu vừa mới chuẩn bị đi nhặt, thì trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da, hơn nữa giành trước nhặt đơn báo cáo lên .
A, bị phát hiện.
Lâm Nguyên theo bản năng nắm chặt ngón tay rũ tại bên người , mở to đôi mắt trông mong mà nhìn nam nhân trước mặt .
Mới phát hiện chính mình đã trở về phòng bệnh.
"Đây là cái gì?" Viêm Đình hỏi, mở đơn báo cáo ra .
Lâm Nguyên trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng hô: "Tôi thật sự không có mang......"
"Lâm Hoan Hoan là ai?" Giọng nói trầm thấp của Viêm Đình đồng thời vang lên.
Tiếng kinh hô đột nhiên im bặt, Lâm Nguyên ngơ ngác mà chớp chớp mắt, "Hả?"
Fuck! Cậu như thế nào mà quên mất, tên trên đơn báo cáo căn bản không phải tên của cậu.
Còn tốt, chính mình chưa nói xong, kia bằng không liền xấu hổ
"Không quen biết, tôi nhặt nó ở bên ngoài , cũng không biết là ai làm mất." Lâm Nguyên dời mắt, chột dạ mà nhìn đông nhìn tây, chính là không dám nhìn đôi mắt Viêm Đình .
Con cáo già này rất khôn ngoan và có thể dễ dàng bị vạch trần.
Viêm Đình liếc mắt một cái liền nhận ra đây là giấy khám thai, thứ này đã từng có không ít người đem tới nói là con của hắn.
Viêm Đình cũng không biết, hắn chưa từng có quan hệ với người khác ở đâu chui ra con.
Nam thì sẽ không mang thai, đây là kiến thức thường thức. Viêm Đình cũng không nghĩ nhiều, đem đơn báo cáo ném vào thùng rác, "Em vừa mới nói em thật sự không có gì?"
Lâm Nguyên cho rằng sự bối rối đã đi qua, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì khi nghe câu này, cậu gần như giật nảy mình.
Lòng bàn tay nắm chặt bên cạnh đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, lạnh cả sống lưng.
Khóe miệng giật giật , đuôi mắt rũ xuống nhanh chóng lộ ra vẻ không vui, nhỏ giọng nói: "Tôi thật sự không muốn về nhà."
Viêm Đình trầm mặc vài giây, "Em nói chính là Lâm gia."
Lâm Nguyên rũ mắt nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân , chán nản gật đầu.
"Không sao,nếu không muốn về thì không về." Viêm Đình ôn nhu mà xoa xoa đầu cậu.
Vừa rồi đứa nhỏ nhìn thấy tên người gọi trong nháy mắt, biểu cảm lập tức thay đổi.
Hắn liền đoán ra có gì đó đang xảy ra.
Nhưng Lâm Nguyên cố ý tránh đi, Viêm Đình còn nghĩ rằng chính mình phải mất một thời gian xoay sở để tìm ra vấn đề. Không nghĩ tới, đứa nhỏ này khai ra rất nhanh.
Viêm Đình trong lòng lại mềm lại đau, bất kể nơi nào hắn cũng có thể tức giận.
Một tay đem Lâm Nguyên ôm vào trong lòng ngực, giống như đang dỗ dành đứa nhỏ ba tuổi ,vỗ nhẹ phía sau lưng trấn an: "Ngoan, không buồn."
Lâm Nguyên dựa vào bả vai nam nhân , lộ ra nửa cái đầu.
Hai đuôi mắt lúc nãy vẫn còn đang rũ xuống lúc này đã nhếch lên, trong đôi mắt trong veo không có nửa điểm mất mát, tất cả đều là sự hưng phấn sau khi đổi chủ đề thành công.
Nhìn qua thùng rác cách đó không xa, ý cười trong mắt Lâm Nguyên nhanh chóng hội tụ trở lại, trở nên có chút buồn bã.
Thử thai bằng cách thử nướƈ ŧıểυ không có sai đúng không?
Trên đời có thể có chuyện 100% máy móc bị hư hoặc có thời gian làm việc quá dài, không được nghỉ ngơi, máy móc sẽ bắt đầu trả thù xã hội.
Lâm Nguyên yên lặng nói thầm, sầu lo trong lòng giảm đi một chút .
Cằm đặt trên vai người đàn ông cọ cọ, Lâm Nguyên nghiêng đầu, đến gần tai Viêm Đình , nhỏ giọng nói: "Khi nào chú trả lương cho tôi? Chú có thể đưa trước cho tôi một phần ba không? Tất cả tiền của tôi, đều dùng để mua khoai tây và thịt bò. "
Đúng rồi, khoai tây hầm thịt bò.
Lâm Nguyên một phen đẩy Viêm Đình đang ôm chính mình ra, xoay người nhìn lại , hộp cơm đặt trên bàn đã trống trơn, còn một chút nước canh đen như mực , nhưng khoai tây cùng thịt bò đều hết sạch.
Ngẩn ra hai giây, Lâm Nguyên nhanh chóng phóng về phía thùng rác.
Không có.
Phòng vệ sinh cùng thùng rác cũng không có.
"Chú đều ăn?" Lâm Nguyên kinh ngạc hỏi.
Viêm Đình dựa vào chân giường, mặt không đỏ tâm không đập bình tĩnh mà trả lời: "Đều ăn."
Cậu có chút không tin đâu!
Lâm Nguyên bĩu môi.
Nhất định là lúc cậu không ở đã đem toàn bộ đi đổ, còn hủy thi diệt tích.
Nhưng bây giờ những thứ này không còn hữu dụng nữa, cậu không thể mở miệng Viêm Đình kiểm tra .
Một khi đã như vậy, hắc hắc hắc......
Khóe miệng Lâm Nguyên cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười, đưa tay về phía người đàn ông, "Vì đã ăn rồi, nên phải trả tiền.Khoai tây một trăm , thịt bò một trăm , nhân công một trăm , vận chuyển một trăm và một trăm cho sự chuyên nghiệp của tôi đã nấu cho chú một bữa"
Viêm Đình: "......"
Nó khá tốt.
Lâm Nguyên thành công có được năm trăm nhân dân tệ, ngay lập tức từ người nghèo trở thành một người giàu có.
Ngay cả khi đang tắm, cậu không thể không ngâm nga một bài hát trong phòng tắm.
Sau khi cậu tắm rửa xong, đến lượt Viêm Đình.
Cửa phòng tắm khép hờ , bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Lâm Nguyên đứng bên thùng rác, nhanh chóng cầm tờ đơn báo cáo bỏ vào túi.
Viêm Đình mở cửa và bước ra, Lâm Nguyên chính là đang cúi đầu niết nhẹ bụng của chính mình.
Vạt áo bị hắn ngậm ở trong miệng, lộ ra cái bụng trắng trẻo mềm mại .
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Nguyên: Máy móc quân, cầu ngươi đừng làm ta a!
Bệnh viện kiểm tra máy móc quân khóc như hoa lê dính hạt mưa: Anh, rõ ràng là ngươi đang làm nhân gia.
.HCG là tên viết tắt của loại hormone Chorionic gonadotropin đây là hormone có bản chất peptid, được tiết ra từ hợp bào nuôi, có vai trò kích hoạt các tế bào mầm của bào thai phát triển và trưởng thành. Đồng thời, HCG còn giúp kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiết ra hormone sinh dục, hình thành giới tính của thai nhi.
HCG sẽ nhanh chóng khuếch tán ngược dòng vào máu mẹ và thải nguyên dạng ra nướƈ ŧıểυ. Như vậy, có thể định tính hoặc định lượng HCG trong máu và nướƈ ŧıểυ của sản phụ. Đây là cơ sở của việc dùng que thử thai có chứa chất phản ứng với beta HCG . Vậy nên xét nghiệm này là dấu hiệu nhận biết sớm nhất của sự mang thai.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng động, miếng thịt rơi xuống trên mặt đất kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi.
Khuôn mặt Viêm Đình như một khối băng , lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhưng Lâm Nguyên có thể nhìn thấy may mắn của mình từ tâm trạng lạnh lùng đó.
Lâm Nguyên cong khóe miệng trừng hắn một cái, sau đó nhìn xuống màn hình điện thoại.
Là cha Lâm gọi tới.
Chẳng có gì tốt đẹp cả.
Nghĩ đến đây Lâm Nguyên nhấc chân bước ra khỏi phòng bệnh.
Về chuyện ân oán tình thù của nhà họ Lâm , trong tiềm thức của cậu không muốn cho người khác biết.
"Xin chào." Lâm Nguyên dựa vào vách tường ở hành lang , ngẩng đầu nhìn về phía ngọn đèn sợi đốt trên đầu xuất thần.
"Ngày mai về nhà một chuyến." Giọng cha Lâm tràn đầy sự mất kiên nhẫn , một chút không giống như là nói chuyện với con trai , mà giống như ra lệnh cho thuộc hạ.
Cậu đã quá quen!
Lâm Nguyên đảo mắt về phía không trung: "Không rảnh."
Không đợi cha Lâm nói đến câu thứ hai thì đã cúp điện thoại .
Nếu không có người cha này , nguyên chủ cũng không đến mức thảm như vậy .
Lâm Nguyên nhét điện thoại vào trong túi quần, vừa định quay lại phòng bệnh vừa quay ngang liền nhìn thấy một bóng người lén lút.
Cậu cau mày bước nhanh tới, "Em làm sao vậy?"
Cô gái nấp ở góc tường sửng sốt, thở hổn hển. "Là tôi, ở tầng dưới. Xét nghiệm nướƈ ŧıểυ."
Trí nhớ của Lâm Nguyên khá tốt, nhớ ra rằng mình đã giúp cô gái vào ban ngày.
"Thật ra, chuyện yêu sớm của tôi đã bị mẹ tôi phát hiện. Sau đó, mẹ tôi đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra." Cô gái cuối cùng cũng bình tĩnh lại và giải thích xin lỗi, "Tôi sợ rằng tôi thực sự sẽ mang thai, vì vậy tôi đã mượn nướƈ ŧıểυ từ cậu. "
Lâm Nguyên lông mày vừa buông lỏng, lại cau mày, "Cô bao nhiêu tuổi?"
"Còn một tháng nữa là mười tám." Cô gái thành thật trả lời.
Lâm Nguyên mở miệng, chỉ là muốn dạy cho cô biết quan hệ sớm là sai. Nhưng nghĩ lại, chính mình vừa tròn mười tám tuổi được hai tháng, liền không có gì để nói nữa.
Cậu đưa tay sờ mũi che dấu sự khó xử đột ngột, sốt sắng nhắc nhở: "Con gái phải biết chăm sóc bản thân thật tốt."
Bất quá, nam hẳn là an toàn hơn, ít nhất là họ sẽ không có thai.
Nếu như cậu là con gái, Viêm Đình đã không đeo bαo ƈαo sυ vài lần trước đó thì có lẽ cậu đã mang thai.
Làm mẹ ở tuổi mười tám thật đáng sợ khi nghĩ đến.
May mắn thay, chính mình là nam.
Lâm Nguyên mừng thầm trong lòng.
Cô gái lấy ra một tờ giấy trong túi xách, cầm trên tay rồi đưa cho cậu muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Lâm Nguyên nhìn chằm chằm vào tờ giấy, nhưng không nhìn ra được chữ trên đó.
Hung hăng cắn răng một cái, cô gái nhét tờ giấy vào tay cậu, "Anh có thể mở ra xem."
Lâm Nguyên mở tờ giấy gấp và thấy rằng đó là một báo cáo kiểm tra. Tầm mắt rơi vào nó, nhanh chóng xem một lần, nhưng cậu không hiểu nó.
"Xem chỗ này." Cô gái nhận thấy ánh mắt vô hồn của cậu, kiễng chân lên chủ động chỉ tay về điểm HCG (+) thấp nhất.
Lâm Nguyên trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Cô gái cùng cậu mắt to trừng mắt nhỏ, như thể có lời nào đó đến bên miệng nhưng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô gái nói: "Nếu HCG này dương tính thì tức là đã có thai".
Lâm Nguyên gật đầu làm như không hiểu, hai giây sau mới phản ứng lại, "Cô có thai?"
Đứa trẻ không may mắn này vẫn chưa đủ tuổi.
Nếu cậu mà là cha mẹ, thì sẽ phải kéo tai của người đàn ông kia ra.
Mới bây lớn, liền khiến một cô gái như vậy.
"Không không không." Cô gái vội vàng xua tay, lùi lại một bước, nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Anh đang mang thai."
"Hả ?" Cái đầu nhỏ của Lâm Nguyên ôm một dấu chấm hỏi lớn.
Cô gái nhấn mạnh một lần nữa, "Không sai, là anh""
Lúc này, vẻ mặt cô gái thật bình tĩnh ngữ điệu cũng rất bình tĩnh.
Nhưng có trời mới biết cô ấy đã sốc và kinh ngạc như thế nào khi nhận được giấy khám thai!
Để đảm bảo 100% sẽ không phát hiện có thai, cô còn cố ý tìm ca ca để mượn nướƈ ŧıểυ.
Kết quả......
Cô suýt bị mẹ đánh chết.
Cô đã làm lại sau đó cô ấy không có thai. Nhưng bản báo cáo của ca ca mà cô mượn nướƈ ŧıểυ ...
"Nhầm đi?" Lâm Nguyên chớp chớp đôi mắt đau nhức quá lâu, cảm thấy thứ mình đang cầm không phải là một tờ giấy, mà là một quả bom.
Loại có thể khiến cậu thở không thông, có thể đi đời nhà ma.
"Không sai , tôi đã cố ý hỏi bác sĩ nhiều lần." Cô gái cũng không hiểu nổi khuôn mặt này 100% là nam, gầy cao, đẹp trai, tại sao có thể mang thai . Không thể giúp được gì ngoài việc vội vàng tìm đến và không khỏi tò mò mà hướng bụng cậu nhìn lâu một hồi.
Tuy nhiên, Lâm Nguyên mặc một chiếc hoodie rộng và không thể nhìn thấy bất thường nào ở bụng.
Kinh ngạc, bối rối,khiếp sợ... Những biểu cảm khác nhau đan xen trên khuôn mặt Lâm Nguyên . Cuối cùng khẳng định: "Máy kiểm tra của bệnh viện chắc có trục trặc gì đó".
"Cái kia, nếu không anh đi kiểm tra một lần nữa đi, vạn nhất......"Cô gái bị ánh mắt đe dọa của Lâm Nguyên làm cho hoảng sợ, cô vội vàng im lặng.
"Không cần, khẳng định là bệnh viện lầm. Tôi là nam, sẽ không mang thai." Lâm Nguyên xoay người bình tĩnh đi về phía phòng bệnh.
Bước chân không nhanh không chậm, rất là vững vàng.
Nhưng nếu không đi ra cùng tay cùng chân nói......
Chết tiệt! Có thai? Đây là một trò đùa lớn!
Đây không phải là sinh tử văn.
Từ từ, rốt cuộc có phải hay không sinh tử văn a?
Trong sách, nguyên chủ không có bất kỳ mối quan hệ nào với bất kỳ ai cho đến khi chết thương tâm trên đường phố.
Mà chính mình xuyên vào trong sách cùng ngày, liền......
Lâm Nguyên càng nghĩ càng khẩn trương, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, tay run lên tờ giấy trên tay bay xuống đất.
Cậu vừa mới chuẩn bị đi nhặt, thì trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da, hơn nữa giành trước nhặt đơn báo cáo lên .
A, bị phát hiện.
Lâm Nguyên theo bản năng nắm chặt ngón tay rũ tại bên người , mở to đôi mắt trông mong mà nhìn nam nhân trước mặt .
Mới phát hiện chính mình đã trở về phòng bệnh.
"Đây là cái gì?" Viêm Đình hỏi, mở đơn báo cáo ra .
Lâm Nguyên trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng hô: "Tôi thật sự không có mang......"
"Lâm Hoan Hoan là ai?" Giọng nói trầm thấp của Viêm Đình đồng thời vang lên.
Tiếng kinh hô đột nhiên im bặt, Lâm Nguyên ngơ ngác mà chớp chớp mắt, "Hả?"
Fuck! Cậu như thế nào mà quên mất, tên trên đơn báo cáo căn bản không phải tên của cậu.
Còn tốt, chính mình chưa nói xong, kia bằng không liền xấu hổ
"Không quen biết, tôi nhặt nó ở bên ngoài , cũng không biết là ai làm mất." Lâm Nguyên dời mắt, chột dạ mà nhìn đông nhìn tây, chính là không dám nhìn đôi mắt Viêm Đình .
Con cáo già này rất khôn ngoan và có thể dễ dàng bị vạch trần.
Viêm Đình liếc mắt một cái liền nhận ra đây là giấy khám thai, thứ này đã từng có không ít người đem tới nói là con của hắn.
Viêm Đình cũng không biết, hắn chưa từng có quan hệ với người khác ở đâu chui ra con.
Nam thì sẽ không mang thai, đây là kiến thức thường thức. Viêm Đình cũng không nghĩ nhiều, đem đơn báo cáo ném vào thùng rác, "Em vừa mới nói em thật sự không có gì?"
Lâm Nguyên cho rằng sự bối rối đã đi qua, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì khi nghe câu này, cậu gần như giật nảy mình.
Lòng bàn tay nắm chặt bên cạnh đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, lạnh cả sống lưng.
Khóe miệng giật giật , đuôi mắt rũ xuống nhanh chóng lộ ra vẻ không vui, nhỏ giọng nói: "Tôi thật sự không muốn về nhà."
Viêm Đình trầm mặc vài giây, "Em nói chính là Lâm gia."
Lâm Nguyên rũ mắt nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân , chán nản gật đầu.
"Không sao,nếu không muốn về thì không về." Viêm Đình ôn nhu mà xoa xoa đầu cậu.
Vừa rồi đứa nhỏ nhìn thấy tên người gọi trong nháy mắt, biểu cảm lập tức thay đổi.
Hắn liền đoán ra có gì đó đang xảy ra.
Nhưng Lâm Nguyên cố ý tránh đi, Viêm Đình còn nghĩ rằng chính mình phải mất một thời gian xoay sở để tìm ra vấn đề. Không nghĩ tới, đứa nhỏ này khai ra rất nhanh.
Viêm Đình trong lòng lại mềm lại đau, bất kể nơi nào hắn cũng có thể tức giận.
Một tay đem Lâm Nguyên ôm vào trong lòng ngực, giống như đang dỗ dành đứa nhỏ ba tuổi ,vỗ nhẹ phía sau lưng trấn an: "Ngoan, không buồn."
Lâm Nguyên dựa vào bả vai nam nhân , lộ ra nửa cái đầu.
Hai đuôi mắt lúc nãy vẫn còn đang rũ xuống lúc này đã nhếch lên, trong đôi mắt trong veo không có nửa điểm mất mát, tất cả đều là sự hưng phấn sau khi đổi chủ đề thành công.
Nhìn qua thùng rác cách đó không xa, ý cười trong mắt Lâm Nguyên nhanh chóng hội tụ trở lại, trở nên có chút buồn bã.
Thử thai bằng cách thử nướƈ ŧıểυ không có sai đúng không?
Trên đời có thể có chuyện 100% máy móc bị hư hoặc có thời gian làm việc quá dài, không được nghỉ ngơi, máy móc sẽ bắt đầu trả thù xã hội.
Lâm Nguyên yên lặng nói thầm, sầu lo trong lòng giảm đi một chút .
Cằm đặt trên vai người đàn ông cọ cọ, Lâm Nguyên nghiêng đầu, đến gần tai Viêm Đình , nhỏ giọng nói: "Khi nào chú trả lương cho tôi? Chú có thể đưa trước cho tôi một phần ba không? Tất cả tiền của tôi, đều dùng để mua khoai tây và thịt bò. "
Đúng rồi, khoai tây hầm thịt bò.
Lâm Nguyên một phen đẩy Viêm Đình đang ôm chính mình ra, xoay người nhìn lại , hộp cơm đặt trên bàn đã trống trơn, còn một chút nước canh đen như mực , nhưng khoai tây cùng thịt bò đều hết sạch.
Ngẩn ra hai giây, Lâm Nguyên nhanh chóng phóng về phía thùng rác.
Không có.
Phòng vệ sinh cùng thùng rác cũng không có.
"Chú đều ăn?" Lâm Nguyên kinh ngạc hỏi.
Viêm Đình dựa vào chân giường, mặt không đỏ tâm không đập bình tĩnh mà trả lời: "Đều ăn."
Cậu có chút không tin đâu!
Lâm Nguyên bĩu môi.
Nhất định là lúc cậu không ở đã đem toàn bộ đi đổ, còn hủy thi diệt tích.
Nhưng bây giờ những thứ này không còn hữu dụng nữa, cậu không thể mở miệng Viêm Đình kiểm tra .
Một khi đã như vậy, hắc hắc hắc......
Khóe miệng Lâm Nguyên cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười, đưa tay về phía người đàn ông, "Vì đã ăn rồi, nên phải trả tiền.Khoai tây một trăm , thịt bò một trăm , nhân công một trăm , vận chuyển một trăm và một trăm cho sự chuyên nghiệp của tôi đã nấu cho chú một bữa"
Viêm Đình: "......"
Nó khá tốt.
Lâm Nguyên thành công có được năm trăm nhân dân tệ, ngay lập tức từ người nghèo trở thành một người giàu có.
Ngay cả khi đang tắm, cậu không thể không ngâm nga một bài hát trong phòng tắm.
Sau khi cậu tắm rửa xong, đến lượt Viêm Đình.
Cửa phòng tắm khép hờ , bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Lâm Nguyên đứng bên thùng rác, nhanh chóng cầm tờ đơn báo cáo bỏ vào túi.
Viêm Đình mở cửa và bước ra, Lâm Nguyên chính là đang cúi đầu niết nhẹ bụng của chính mình.
Vạt áo bị hắn ngậm ở trong miệng, lộ ra cái bụng trắng trẻo mềm mại .
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Nguyên: Máy móc quân, cầu ngươi đừng làm ta a!
Bệnh viện kiểm tra máy móc quân khóc như hoa lê dính hạt mưa: Anh, rõ ràng là ngươi đang làm nhân gia.
.HCG là tên viết tắt của loại hormone Chorionic gonadotropin đây là hormone có bản chất peptid, được tiết ra từ hợp bào nuôi, có vai trò kích hoạt các tế bào mầm của bào thai phát triển và trưởng thành. Đồng thời, HCG còn giúp kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiết ra hormone sinh dục, hình thành giới tính của thai nhi.
HCG sẽ nhanh chóng khuếch tán ngược dòng vào máu mẹ và thải nguyên dạng ra nướƈ ŧıểυ. Như vậy, có thể định tính hoặc định lượng HCG trong máu và nướƈ ŧıểυ của sản phụ. Đây là cơ sở của việc dùng que thử thai có chứa chất phản ứng với beta HCG . Vậy nên xét nghiệm này là dấu hiệu nhận biết sớm nhất của sự mang thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.