Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều
Chương 99: PN2
Thất La
09/05/2023
Lâm Nguyên và Viêm Đình cãi nhau.
Một tuần trước khi Lâm Nguyên tốt nghiệp đại học, cũng là lần đầu tiên cãi nhau sau khi hai người kết hôn, cuộc cãi vã cũng khá gay gắt.
Cậu dù gì cũng tốt nghiệp chuyên nghành tài chính tại đại học có danh tiếng, không tính là đặc biệt thích nhưng có thể tìm một công việc ổn định. Đại khái là trước khi gặp được Viêm Đình cậu là con người phiêu bạc lang thang rày đây mai đó, bây giờ cậu lại thích sự ổn định.
Có một công việc ổn định, gia đình ổn định, một cậu con trai kháu khỉnh và hạnh phúc là mong ước của cậu trong cuộc đời này.
Dù vậy, Lâm Nguyên vẫn hy vọng mình sẽ nỗ lực để thực hiện ước nguyện của mình, thay vào trông chờ sự giúp đỡ của Viêm Đình trong mọi việc.
Sau vài năm kết hôn, mỗi khi Viêm Đình nhắc đến việc công bố thân phận của cậu, Lâm Nguyên đều sẽ uyển chuyển từ chối.
Cậu muốn dựa vào chính mình thay vì mang theo vầng hào quang của chồng.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Nguyên muốn tự mình tìm việc làm nhưng Viêm Đình không yên tâm, nên muốn sắp xếp cho cậu vào công ty làm, đặt ở mí mắt phía dưới che chở.
Lâm Nguyên không đồng ý, bướng bỉnh muốn đến một công ty khác để phỏng vấn. Nhưng lần này, Viêm Đình không chiều cậu, kiên quyết với ý tưởng của riêng mình.
Kết quả là cả hai xảy ra chiến tranh lạnh.
Trong một thời gian dài, không ai quan tâm đến ai.
Viêm Nhiên ba tuổi, từ trường mẫu giáo về nhà với chiếc cặp trên lưng, nhanh chóng phát hiện ra không khí ở nhà không ổn lắm.
Trước đây, chỉ cần cha và baba cùng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV, hai người nhất định sẽ ngồi rất gần. Hơn nữa, cánh tay của cha luôn đặt trên eo baba không bao giờ buông ra.
Viêm Nhiên hỏi qua quản gia bá bá, tại sao cha lại bao vây baba như thế. Quản gia bá bá nói rằng đây là tính chiếm hữu của nam nhân.
Tiểu Viêm Nhiên không hiểu nên quản gia bá bá đã thay đổi cách nói, giải thích rằng đó là vì cha thích baba.
Tiểu Viêm Nhiên đã hiểu, nếu mình thích cái gì, thì ôm cái đó.
Từ đó về sau, mỗi lần ngồi ở trên sô pha xem phim hoạt hình, Viêm Nhiên đều sẽ ôm món đồ chơi ô tô mà bé thích nhất .
Nhưng hôm nay cha không ôm ba ba nữa, hai người ngồi rất xa nhau, giữa bọn họ ít nhất có thể đặt năm người như bé.
Tiểu Viêm Nhiên lại lâm vào nghi hoặc, đi đôi dép con Cọp màu vàng, chạy tới túm lấy vạt áo của quản gia bá bá, nãi thanh nãi khí hỏi: "Cha con không thích ba ba nữa sao?"
Tiểu bảo bối Viêm Nhiên có chút lo lắng, bé sẽ không có cha sao? Trong lớp của bé có một bạn không có cha vì cha mẹ bạn ly hôn.
Bé không biết ly hôn là gì, nhưng bé biết nếu cha không thích baba thì cha và baba sẽ không sống cùng một chỗ.
Quản gia bá bá ôn nhu sờ sờ tiểu thiếu gia, nhẹ nhàng giải thích: "Không phải, tiên sinh rất thích thiếu gia, nhưng bọn họ đang cãi nhau."
Tiểu bảo bối Viêm Nhiên không hiểu nổi nên bé nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại cãi nhau?"
"Bởi vì cãi nhau có thể tăng tình cảm."
Tiểu Viêm Nhiên đã hiểu, quản gia nói sau cuộc cãi nhau, tình cảm sẽ trở nên càng tốt.
Ngày hôm sau, cha cùng ba ba đều không nói gì hết, tiểu bảo bối Viêm Nhiên cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn mà đi theo quản gia đến trường học.
Giáo viên viết ở trên bảng đen vài con số, chúng đều rất đơn giản là 1234, Tiểu Viêm Nhiên đã biết nó từ rất lâu rồi, nghe có chút không thú vị.
Bé không muốn viết, nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn viết.
Bạn cùng bàn của Tiểu Viêm Nhiên là một bạn nữ rất đáng yêu, buộc tóc đuôi ngựa và mặc một chiếc váy hồng bồng bềnh.
Viêm Nhiên đặc biệt thích cô bé, luôn cảm thấy cơ thể bạn cùng bàn thơm, rất dễ ngửi.
Bạn ngồi cùng bàn tay trắng nõn cầm bút chì, viết những con số một cách lắt léo, Viêm Nhiên nhìn một lát, ghét bỏ nói: "Xấu muốn chết."
Bé gái không để ý tới nhóc, còn đem vở dịch ra chỗ khác.
Viêm Nhiên một chút cũng không ý thức được mình đã bị ghét, còn rướn người về phía đó xem, ánh mắt đen láy giống ba ba nhìn bé gái ngồi cùng bàn, học bộ dáng người lớn nói: "Thôi thì, chúng ta cãi nhau đi."
Vừa dứt lời, đứa trẻ kia đã bật khóc.
Tiếng khóc rất vang, nháy mắt liền kinh động giáo viên.
Đôi mắt to đen bóng chuyển động, tiểu bảo bối Viêm Nhiên không hiểu ra sao, mình chỉ là muốn cùng bạn cùng bàn tăng tiến tình cảm, sao có thể khiến đối phương khóc.
Chẳng bao lâu sau, bé Tiểu Viêm Nhiên ba tuổi lần đầu tiên trong đời được mời vào văn phòng, còn kèm theo dịch vụ mời phụ huynh.
Khi cuộc gọi của giáo viên đến, Lâm Nguyên đang loay hoay không biết nên đến công ty nào để phỏng vấn. Khi thực sự bắt đầu, cậu mới nhận ra rằng tìm việc làm rất phức tạp và có quá nhiều thứ phải xem xét.
Nghe tin con xảy ra chuyện, liền tắt máy tính vội vã đến trường.
Tiểu Viêm Nhiên đang đứng phạt trong phòng làm việc, nhìn người bạn cùng bàn đang khóc thành mèo trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại, thật sự không rõ bạn nữ vì sao khóc đến thương tâm như vậy .
Thấy baba lại đây, Tiểu Viêm Nhiên mếu máo, ủy khuất mà rớt xuống hai giọt nước mắt, nhào vào trong lòng ngực Lâm Nguyên đáng thương vô cùng mà nói: "An An có phải không thích con không, mà lại không muốn cãi nhau với con."
Lâm Nguyên: "???"
Năm phút sau, Lâm Nguyên cuối cùng cũng hiểu mối quan hệ giữa thích và cãi nhau, kiên nhẫn giải thích cho con trai rằng cãi nhau là không tốt.
Viêm Nhiên tuổi còn nhỏ, ngôn ngữ quá cao thâm ảo diệu bé nghe không hiểu. Hơn nữa ý tứ ưu tiên trước rất nghiêm túc, Lâm Nguyên giải thích nửa ngày, nhóc cũng không nghe vào mấy chữ, mở to mắt sáng lấp lánh, thực nghiêm túc hỏi: "Ba ba, cãi nhau không tốt, vậy sao baba với cha còn muốn cãi nhau ?"
Ngay lúc đó, Lâm Nguyên sững sờ đến không nói nên lời, cũng không nói ra được mấy lời tiếp theo nữa.
Cậu mới hậu tri hậu giác phát hiện, con mình sinh ra đã lớn rồi, không còn là đứa nhỏ không biết gì ngoài khóc nữa.
Cậu cùng Viêm Đình gánh vác trách nhiệm của người cha, nhưng cả hai đều không làm tốt.
Đêm hôm đó, cuộc chiến tranh lạnh kéo dài một tuần giữa Lâm Nguyên và Viêm Đình cuối cùng cũng kết thúc, gia đình trở lại không khí đầm ấm trước đây.
Thời điểm khi ngủ, Lâm Nguyên mơ mơ màng màng sẽ chui vào trong lòng ngực Viêm Đình yêu cầu được ôm. Khi muốn, sẽ cố ý mặc sơ mi trắng của Viêm Đình, chạy đến trong phòng tắm cùng hắn tắm rửa.
Cả hai đều không đề cập đến vấn đề tìm việc làm.
Viêm Đình đang nghĩ, nếu mình mạnh mẽ yêu cầu, thậm chí sẽ càng làm cho tiểu gia hỏa này sinh ra phản nghịch, cố ý phản nghịch lại mình.
Nếu bạn để nó tự trải qua, để đứa trẻ ra ngoài xã hội để trải nghiệm, chờ va vào bức tường, chính mình lại đem cuốn vào đôi cánh mình. Khi đó, bé sẽ ngoan ngoãn và không bao giờ nổi loạn nữa.
Lâm Nguyên hoàn toàn không biết Viêm Đình phúc hắc như vậy , còn nghĩ rằng hắn rốt cuộc ý thức được chính mình quá độc đoán, cho nên mới thay đổi quyết định.
Trong mùa tốt nghiệp, rất nhiều công ty đang tuyển dụng.
Mặc dù Lâm Nguyên tuổi còn nhỏ, nhưng cuộc sống một mình trong quá khứ đã khiến cậu trưởng thành hơn so với những người bạn cùng trang lứa khi suy nghĩ về mọi việc.
Sau khi nghiên cứu thông tin tuyển dụng trong hai ngày bằng máy tính, Lâm Nguyên đã gửi hồ sơ của mình đến hộp thư của phòng nhân sự phòng quản lý tài chính của Viêm thị.
Đối với sự phúc hắc của Viêm đại ma vương trước đây, Lâm Nguyên quyết định không nói cho hắn biết.
Điểm số ở trường của Lâm Nguyên tốt, lý lịch đẹp, mọi thứ suôn sẻ, cậu trở thành thực tập sinh phòng quản lý tài chính của Viêm thị.
Lúc trước, ra quyết sách muốn tạm thời nuôi thả Lâm Nguyên, Viêm Đình cũng không để ý đến việc tìm kiếm việc làm của cậu nữa, mà là nắm chắc thắng lợi chờ đợi, đứa nhỏ ở bên ngoài vấp phải trắc trở lúc sau ủy khuất mà khiếu nại trong lòng ngực mình.
Lâm Nguyên nhất định che giấu việc mình làm ở Viêm thị, mỗi ngày đều cố ý đi trễ so với Viêm Đình mười phút, ngồi ở nhà ăn nghe thấy tiếng động cơ xe rời đi, mới tự mình xách túi đi ra cổng đi tới tàu điện ngầm.
Căn biệt thự cách khu thương mại CBD*nơi tập đoàn đặt trụ sở không xa, chỉ cách đó ba trạm dừng, Lâm Nguyên mỗi ngày đến văn phòng sớm hơn 20 phút mỗi ngày, an an ổn ổn mà làm công việc kế toán.
(*CBD là viết tắt từ Central Business District đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố
Cre: CCDLAND )
Phòng quản lý tài chính có hai thực tập sinh, ngoài Lâm Nguyên ra còn có một cô gái tính tình tùy tiện như con trai, hai người họ khá hợp nhau.
Các nhân viên khác cũng đối xử rất tốt với hai người, ngoại trừ trưởng phòng quản lý tài chính. Một nam nhân trung niên gầy gò, thoạt nhìn khôn khéo lại keo kiệt bủn xỉn .
Mới vừa vào công ty, có vẻ không thích Lâm Nguyên luôn luôn giao cho cậu một số việc khó khăn.
Lâm Nguyên làm việc nhanh lại tốt, không tìm ra một điểm xấu nào.
Ban đầu mọi thứ đều ổn, nhưng sự bình tĩnh đã bị phá vỡ vào ngày thứ Ba.
Lâm Nguyên mới vừa sao chép xong một chồng văn kiện, vừa trở lại chỗ ngồi của mình, còn chưa kịp uống miếng nước, trưởng phòng mỏ chuột tai khỉ liền đem một phần văn kiện giao cho cậu, bắt cậu lập tức đi lên phòng họp ở lầu 20 giao cho Viêm tổng.
Lâm Nguyên vội vàng đặt cốc xuống, vẻ mặt mộng bức.
Hóa ra bộ phận quản lý tài chính đã tính sai tỷ lệ thu nhập của một hợp đồng lớn, nếu dựa trên sai lầm này mà ký hợp đồng, công ty sẽ lỗ ít nhất 100 triệu tệ.
Mà hiện tại, lễ ký hợp đồng ở phòng họp tầng hai mươi đang tiến hành rồi, cậu còn không biết có kịp sửa sai hay không.
Theo lý mà nói, Lâm Nguyên là một thực tập sinh, văn kiện quan trọng như vậy căn bản không tới lượt cậu đi đưa.Trưởng phòng không ưa cậu rõ ràng muốn cậu nhận lỗi, để cậu chịu đựng sự tức giận của tổng tài một mình.
Lâm Nguyên lười nói thêm gì, cầm tài liệu đi lên lầu 20.
Vừa đến phòng họp, Lâm Nguyên ở ngoài cửa hít sâu một hơi, sau đó gõ cửa.
Sau vài giây, nghe thấy tiếng phản hồi từ bên trong, mạnh dạn đẩy cửa bước vào.
Vì là hợp đồng trị giá mấy trăm triệu nên người trong phòng họp đều là người từ tầng cao nhất, Lâm Nguyên nhìn chằm chằm vào Viêm Đình đang ở trước mặt, mắt nhìn thẳng lập tức đi qua . Đặt bản hợp đồng trước mặt hắn.
Vừa định đặt tờ giấy đầy chữ xuống, Tần Miện không nhịn được cười trêu chọc "Lâm Tiểu Nguyên, em luyến tiếc lão công mình tiêu tiền uổng phí hả?"
Lâm Nguyên sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc quay đầu lại, mới phát hiện người ký hợp đồng hóa ra là một người quen.
Trừ bỏ Tần Miện, còn có một công ty Internet khác là Phương Lẫm, người mà Lâm Nguyên đã gặp và nói chuyện vài lần trước đó.
Lâm Nguyên cầm tờ giấy trong tay, sững sờ đứng một hồi, mới kịp nhận ra những người khác đều đang nhìn mình, lập tức cúi đầu, nhúc nhích mũi chân định bỏ chạy.
Chưa kịp quay lại, cổ tay đã bị tóm lấy.
Viêm Đình chỉ vào chỗ trống bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ngồi nơi này, chờ."
Tần Miện ngồi cách một khoảng phát ra một tiếng huýt sáo, Viêm Đình ném một cái con mắt hình viên đạn qua, lạnh giọng nói: "Xem ra hợp đồng này còn sửa nữa, Tần tổng tựa hồ đối 30% không quá vừa lòng. Theo tôi thấy, xuống đến 20% là tốt nhất."
Tần Miện lập tức ngậm miệng, còn giơ tay làm động tác kéo khóa .
Trong nửa sau, Lâm Nguyên cảm thấy rằng mình đang ở trong lớp học. Ồ, không, chắc chắn còn khó hơn vào lớp.
Về nội dung thảo luận của cuộc họp, cậu một chữ cũng không nghe hiểu. Hơn nữa mỗi chữ đều như là ở thôi miên, cơn buồn ngủ ập đến mí mắt, Lâm Nguyên đầu gật gà gật gù, chỉ chốc lát sau liền gục vào trên bàn ngủ.
Viêm Đình cắt ngang báo cáo kế hoạch của Phó chủ tịch, khoác áo khoác lên người Lâm Nguyên, lại sờ sờ trán cậu xác định độ ấm thích hợp, sau đó để người tiếp tục báo cáo nhưng giọng nói nhỏ đi một chút.
Tin tức về việc kết hôn của Viêm tổng đã lan truyền trong toàn bộ công ty từ lâu. Nhưng đã vài năm rồi, cũng chưa thấy qua phu nhân là ai.
Các vị cao tầng tham dự hội nghị hoàn toàn không dự đoán được, chính mình thế nhưng may mắn gặp được, cũng không phải hồ ly tinh như người ta đồn thổi, ngược lại là một nam sinh trẻ tuổi. Dường như cái gì cũng đều không hiểu, ngơ ngơ ngác ngác không nghe cơ mật, làm người ta rất có hảo cảm.
Trong cuộc họp, ai nhìn Lâm Nguyên thường xuyên hơn sẽ nhận được từ tổng tài một con mắt hình viên đạn. Cũng đều là đàn ông, cái tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, đều là người có gia đình có chút hiểu, đem lòng hiếu kỳ đè ép xuống nghiêm túc hội họp.
Khi Lâm Nguyên chìm vào giấc ngủ, rất yên tĩnh ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng, làm cho sự hiện diện của cậu rất thấp, cũng không ảnh hưởng đến cuộc họp của mọi người.
Hợp đồng đã ký là hợp đồng mà cậu một lần nữa mang đến.
Cuộc họp kết thúc, cũng đã gần giữa trưa.
Tiếng người đứng dậy đẩy ghế đánh thức Lâm Nguyên, cậu mơ màng ngẩn đầu, mở mắt ra liền thấy những người trong phòng họp lần lượt đi ra ngoài.
Cậu ngơ ngác nhìn ra cửa, khi thấy một người đàn ông cuối cùng đi ra, còn trở tay đem cửa đóng lại.
Viêm Đình ngồi không nhúc nhích, trong phòng hội nghị chỉ còn lại có hai người bọn họ .
Lâm Nguyên đứng thẳng người, đem áo khoác tây trang ở phía sau ôm vào trong lòng ngực, hạ giọng như là đang lặng lẽ hỏi: "Mọi người ở đây đều biết quan hệ của chúng ta sao?"
Viêm Đình không trả lời câu hỏi này, chỉ vào đùi của mình, thấp giọng hạ mệnh lệnh "Ngồi lên đây."
Lâm Nguyên xù lông quay đầu lại, biết chắc trong phòng không còn ai nên đứng dậy đi tới, ngoan ngoãn nghiêng người ngồi trên đùi hắn.
Nhưng Viêm Đình không hài lòng với tư thế nghiêng người này, vì vậy siết chặt eo cậu, biết rằng cậu có làn da mỏng nên không ép mạnh.
Mày kiếm hơi nhướng, nghiêm nghị nói: "Không thích bị người khác biết hai chúng ta có quan hệ?"
Lâm Nguyên đem bộ tây trang đặt ở trên bàn bên cạnh, nhấc tay lên câu cổ của Viêm Đình, chớp chớp đôi mắt màu hổ phách, mím môi, nghiêm mặt nói: "Anh muốn nghe lời nói thật, hay lời nói dối?"
"Nói dối." cánh tay Viêm Đình vòng qua vòng eo mềm mại của cậu, một cái tay khác giúp cậu chỉnh đầu tóc rối.
"Em không muốn nói dối chút nào. Chỉ là hy vọng càng ít người biết thì càng tốt." Lâm Nguyên nói một cách nghiêm túc.
Môi mỏng Viêm Đình nhấp thành một đường thẳng tắp, mắt thường có thể thấy được mà câu ra một mạt độ cung, khí lạnh giữa hai lông mày cũng tiêu tán không ít "Không muốn một mình độc xông?"
"Em không muốn." Lâm Nguyên thành thật lắc đầu, giống như một con mèo ở bên ngoài bị ủy khuất , nghiêng đầu dựa vào vai Viêm Đình cọ cọ, vừa ngoan lại vừa mềm mại, ngay cả giọng nói cũng làm nguời ta đau lòng "Em nghĩ mình nên có ý thức tự giác là mình đã gả vào hào môn, nên phải thực hiện quyền lợi của bà chủ."
"Ví dụ như ?" Viêm Đình sủng nịch mà sờ sờ đầu cậu, có chút hối hận trong khoảng thời gian này nuôi thả đối với tiểu hài nhi . Sớm biết vậy nên mạnh mẽ đem cậu khóa ở bên người, như vậy sẽ không ở bên ngoài chịu ủy khuất.
Lâm Nguyên chui vào trong lồng ngực Viêm Đình, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia gian xảo, giây tiếp theo, giọng nói lại trở nên đáng thương, giọng mũi dày đặc giống như đang khóc "Em muốn đổi trưởng phòng của phòng tài chính."
Viêm Đình nhíu mày trước khi nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy của cậu bé nhà mình, miễn cưỡng đánh vào mông cậu, nhưng ngoài miệng lại cực kì bênh vực người mình "Được rồi, nghe theo em."
"Nhà anh có chi nhánh ở Châu Phi không?" Lâm Nguyên rất vui vẻ, ngay cả âm kết thúc cũng tăng lên vài cao độ.
"Có." Vào thời cổ đại, Viêm Đình chắc hẳn là một vị hôn quân bị trầm mê bởi sắc đẹp.
Lâm Nguyên đưa ra quyết định cuối cùng "Vậy sẽ phái hắn đi Châu Phi!"
Nửa tiếng sau, trưởng phòng quản lý tài chính, người keo kiệt và thường xuyên ăn cắp vặt của công ty, nhận được thông báo điều động từ phòng nhân sự.
Hắn bị điều động từ tổng công ty của thành phố A thịnh vượng đến chi nhánh chim không thèm ỉa ở châu Phi. Hơn nữa, người ký thông báo điều nhiệm lại là tổng tài phu nhân chưa từng thấy.
Một tuần trước khi Lâm Nguyên tốt nghiệp đại học, cũng là lần đầu tiên cãi nhau sau khi hai người kết hôn, cuộc cãi vã cũng khá gay gắt.
Cậu dù gì cũng tốt nghiệp chuyên nghành tài chính tại đại học có danh tiếng, không tính là đặc biệt thích nhưng có thể tìm một công việc ổn định. Đại khái là trước khi gặp được Viêm Đình cậu là con người phiêu bạc lang thang rày đây mai đó, bây giờ cậu lại thích sự ổn định.
Có một công việc ổn định, gia đình ổn định, một cậu con trai kháu khỉnh và hạnh phúc là mong ước của cậu trong cuộc đời này.
Dù vậy, Lâm Nguyên vẫn hy vọng mình sẽ nỗ lực để thực hiện ước nguyện của mình, thay vào trông chờ sự giúp đỡ của Viêm Đình trong mọi việc.
Sau vài năm kết hôn, mỗi khi Viêm Đình nhắc đến việc công bố thân phận của cậu, Lâm Nguyên đều sẽ uyển chuyển từ chối.
Cậu muốn dựa vào chính mình thay vì mang theo vầng hào quang của chồng.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Nguyên muốn tự mình tìm việc làm nhưng Viêm Đình không yên tâm, nên muốn sắp xếp cho cậu vào công ty làm, đặt ở mí mắt phía dưới che chở.
Lâm Nguyên không đồng ý, bướng bỉnh muốn đến một công ty khác để phỏng vấn. Nhưng lần này, Viêm Đình không chiều cậu, kiên quyết với ý tưởng của riêng mình.
Kết quả là cả hai xảy ra chiến tranh lạnh.
Trong một thời gian dài, không ai quan tâm đến ai.
Viêm Nhiên ba tuổi, từ trường mẫu giáo về nhà với chiếc cặp trên lưng, nhanh chóng phát hiện ra không khí ở nhà không ổn lắm.
Trước đây, chỉ cần cha và baba cùng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV, hai người nhất định sẽ ngồi rất gần. Hơn nữa, cánh tay của cha luôn đặt trên eo baba không bao giờ buông ra.
Viêm Nhiên hỏi qua quản gia bá bá, tại sao cha lại bao vây baba như thế. Quản gia bá bá nói rằng đây là tính chiếm hữu của nam nhân.
Tiểu Viêm Nhiên không hiểu nên quản gia bá bá đã thay đổi cách nói, giải thích rằng đó là vì cha thích baba.
Tiểu Viêm Nhiên đã hiểu, nếu mình thích cái gì, thì ôm cái đó.
Từ đó về sau, mỗi lần ngồi ở trên sô pha xem phim hoạt hình, Viêm Nhiên đều sẽ ôm món đồ chơi ô tô mà bé thích nhất .
Nhưng hôm nay cha không ôm ba ba nữa, hai người ngồi rất xa nhau, giữa bọn họ ít nhất có thể đặt năm người như bé.
Tiểu Viêm Nhiên lại lâm vào nghi hoặc, đi đôi dép con Cọp màu vàng, chạy tới túm lấy vạt áo của quản gia bá bá, nãi thanh nãi khí hỏi: "Cha con không thích ba ba nữa sao?"
Tiểu bảo bối Viêm Nhiên có chút lo lắng, bé sẽ không có cha sao? Trong lớp của bé có một bạn không có cha vì cha mẹ bạn ly hôn.
Bé không biết ly hôn là gì, nhưng bé biết nếu cha không thích baba thì cha và baba sẽ không sống cùng một chỗ.
Quản gia bá bá ôn nhu sờ sờ tiểu thiếu gia, nhẹ nhàng giải thích: "Không phải, tiên sinh rất thích thiếu gia, nhưng bọn họ đang cãi nhau."
Tiểu bảo bối Viêm Nhiên không hiểu nổi nên bé nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại cãi nhau?"
"Bởi vì cãi nhau có thể tăng tình cảm."
Tiểu Viêm Nhiên đã hiểu, quản gia nói sau cuộc cãi nhau, tình cảm sẽ trở nên càng tốt.
Ngày hôm sau, cha cùng ba ba đều không nói gì hết, tiểu bảo bối Viêm Nhiên cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn mà đi theo quản gia đến trường học.
Giáo viên viết ở trên bảng đen vài con số, chúng đều rất đơn giản là 1234, Tiểu Viêm Nhiên đã biết nó từ rất lâu rồi, nghe có chút không thú vị.
Bé không muốn viết, nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn viết.
Bạn cùng bàn của Tiểu Viêm Nhiên là một bạn nữ rất đáng yêu, buộc tóc đuôi ngựa và mặc một chiếc váy hồng bồng bềnh.
Viêm Nhiên đặc biệt thích cô bé, luôn cảm thấy cơ thể bạn cùng bàn thơm, rất dễ ngửi.
Bạn ngồi cùng bàn tay trắng nõn cầm bút chì, viết những con số một cách lắt léo, Viêm Nhiên nhìn một lát, ghét bỏ nói: "Xấu muốn chết."
Bé gái không để ý tới nhóc, còn đem vở dịch ra chỗ khác.
Viêm Nhiên một chút cũng không ý thức được mình đã bị ghét, còn rướn người về phía đó xem, ánh mắt đen láy giống ba ba nhìn bé gái ngồi cùng bàn, học bộ dáng người lớn nói: "Thôi thì, chúng ta cãi nhau đi."
Vừa dứt lời, đứa trẻ kia đã bật khóc.
Tiếng khóc rất vang, nháy mắt liền kinh động giáo viên.
Đôi mắt to đen bóng chuyển động, tiểu bảo bối Viêm Nhiên không hiểu ra sao, mình chỉ là muốn cùng bạn cùng bàn tăng tiến tình cảm, sao có thể khiến đối phương khóc.
Chẳng bao lâu sau, bé Tiểu Viêm Nhiên ba tuổi lần đầu tiên trong đời được mời vào văn phòng, còn kèm theo dịch vụ mời phụ huynh.
Khi cuộc gọi của giáo viên đến, Lâm Nguyên đang loay hoay không biết nên đến công ty nào để phỏng vấn. Khi thực sự bắt đầu, cậu mới nhận ra rằng tìm việc làm rất phức tạp và có quá nhiều thứ phải xem xét.
Nghe tin con xảy ra chuyện, liền tắt máy tính vội vã đến trường.
Tiểu Viêm Nhiên đang đứng phạt trong phòng làm việc, nhìn người bạn cùng bàn đang khóc thành mèo trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại, thật sự không rõ bạn nữ vì sao khóc đến thương tâm như vậy .
Thấy baba lại đây, Tiểu Viêm Nhiên mếu máo, ủy khuất mà rớt xuống hai giọt nước mắt, nhào vào trong lòng ngực Lâm Nguyên đáng thương vô cùng mà nói: "An An có phải không thích con không, mà lại không muốn cãi nhau với con."
Lâm Nguyên: "???"
Năm phút sau, Lâm Nguyên cuối cùng cũng hiểu mối quan hệ giữa thích và cãi nhau, kiên nhẫn giải thích cho con trai rằng cãi nhau là không tốt.
Viêm Nhiên tuổi còn nhỏ, ngôn ngữ quá cao thâm ảo diệu bé nghe không hiểu. Hơn nữa ý tứ ưu tiên trước rất nghiêm túc, Lâm Nguyên giải thích nửa ngày, nhóc cũng không nghe vào mấy chữ, mở to mắt sáng lấp lánh, thực nghiêm túc hỏi: "Ba ba, cãi nhau không tốt, vậy sao baba với cha còn muốn cãi nhau ?"
Ngay lúc đó, Lâm Nguyên sững sờ đến không nói nên lời, cũng không nói ra được mấy lời tiếp theo nữa.
Cậu mới hậu tri hậu giác phát hiện, con mình sinh ra đã lớn rồi, không còn là đứa nhỏ không biết gì ngoài khóc nữa.
Cậu cùng Viêm Đình gánh vác trách nhiệm của người cha, nhưng cả hai đều không làm tốt.
Đêm hôm đó, cuộc chiến tranh lạnh kéo dài một tuần giữa Lâm Nguyên và Viêm Đình cuối cùng cũng kết thúc, gia đình trở lại không khí đầm ấm trước đây.
Thời điểm khi ngủ, Lâm Nguyên mơ mơ màng màng sẽ chui vào trong lòng ngực Viêm Đình yêu cầu được ôm. Khi muốn, sẽ cố ý mặc sơ mi trắng của Viêm Đình, chạy đến trong phòng tắm cùng hắn tắm rửa.
Cả hai đều không đề cập đến vấn đề tìm việc làm.
Viêm Đình đang nghĩ, nếu mình mạnh mẽ yêu cầu, thậm chí sẽ càng làm cho tiểu gia hỏa này sinh ra phản nghịch, cố ý phản nghịch lại mình.
Nếu bạn để nó tự trải qua, để đứa trẻ ra ngoài xã hội để trải nghiệm, chờ va vào bức tường, chính mình lại đem cuốn vào đôi cánh mình. Khi đó, bé sẽ ngoan ngoãn và không bao giờ nổi loạn nữa.
Lâm Nguyên hoàn toàn không biết Viêm Đình phúc hắc như vậy , còn nghĩ rằng hắn rốt cuộc ý thức được chính mình quá độc đoán, cho nên mới thay đổi quyết định.
Trong mùa tốt nghiệp, rất nhiều công ty đang tuyển dụng.
Mặc dù Lâm Nguyên tuổi còn nhỏ, nhưng cuộc sống một mình trong quá khứ đã khiến cậu trưởng thành hơn so với những người bạn cùng trang lứa khi suy nghĩ về mọi việc.
Sau khi nghiên cứu thông tin tuyển dụng trong hai ngày bằng máy tính, Lâm Nguyên đã gửi hồ sơ của mình đến hộp thư của phòng nhân sự phòng quản lý tài chính của Viêm thị.
Đối với sự phúc hắc của Viêm đại ma vương trước đây, Lâm Nguyên quyết định không nói cho hắn biết.
Điểm số ở trường của Lâm Nguyên tốt, lý lịch đẹp, mọi thứ suôn sẻ, cậu trở thành thực tập sinh phòng quản lý tài chính của Viêm thị.
Lúc trước, ra quyết sách muốn tạm thời nuôi thả Lâm Nguyên, Viêm Đình cũng không để ý đến việc tìm kiếm việc làm của cậu nữa, mà là nắm chắc thắng lợi chờ đợi, đứa nhỏ ở bên ngoài vấp phải trắc trở lúc sau ủy khuất mà khiếu nại trong lòng ngực mình.
Lâm Nguyên nhất định che giấu việc mình làm ở Viêm thị, mỗi ngày đều cố ý đi trễ so với Viêm Đình mười phút, ngồi ở nhà ăn nghe thấy tiếng động cơ xe rời đi, mới tự mình xách túi đi ra cổng đi tới tàu điện ngầm.
Căn biệt thự cách khu thương mại CBD*nơi tập đoàn đặt trụ sở không xa, chỉ cách đó ba trạm dừng, Lâm Nguyên mỗi ngày đến văn phòng sớm hơn 20 phút mỗi ngày, an an ổn ổn mà làm công việc kế toán.
(*CBD là viết tắt từ Central Business District đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố
Cre: CCDLAND )
Phòng quản lý tài chính có hai thực tập sinh, ngoài Lâm Nguyên ra còn có một cô gái tính tình tùy tiện như con trai, hai người họ khá hợp nhau.
Các nhân viên khác cũng đối xử rất tốt với hai người, ngoại trừ trưởng phòng quản lý tài chính. Một nam nhân trung niên gầy gò, thoạt nhìn khôn khéo lại keo kiệt bủn xỉn .
Mới vừa vào công ty, có vẻ không thích Lâm Nguyên luôn luôn giao cho cậu một số việc khó khăn.
Lâm Nguyên làm việc nhanh lại tốt, không tìm ra một điểm xấu nào.
Ban đầu mọi thứ đều ổn, nhưng sự bình tĩnh đã bị phá vỡ vào ngày thứ Ba.
Lâm Nguyên mới vừa sao chép xong một chồng văn kiện, vừa trở lại chỗ ngồi của mình, còn chưa kịp uống miếng nước, trưởng phòng mỏ chuột tai khỉ liền đem một phần văn kiện giao cho cậu, bắt cậu lập tức đi lên phòng họp ở lầu 20 giao cho Viêm tổng.
Lâm Nguyên vội vàng đặt cốc xuống, vẻ mặt mộng bức.
Hóa ra bộ phận quản lý tài chính đã tính sai tỷ lệ thu nhập của một hợp đồng lớn, nếu dựa trên sai lầm này mà ký hợp đồng, công ty sẽ lỗ ít nhất 100 triệu tệ.
Mà hiện tại, lễ ký hợp đồng ở phòng họp tầng hai mươi đang tiến hành rồi, cậu còn không biết có kịp sửa sai hay không.
Theo lý mà nói, Lâm Nguyên là một thực tập sinh, văn kiện quan trọng như vậy căn bản không tới lượt cậu đi đưa.Trưởng phòng không ưa cậu rõ ràng muốn cậu nhận lỗi, để cậu chịu đựng sự tức giận của tổng tài một mình.
Lâm Nguyên lười nói thêm gì, cầm tài liệu đi lên lầu 20.
Vừa đến phòng họp, Lâm Nguyên ở ngoài cửa hít sâu một hơi, sau đó gõ cửa.
Sau vài giây, nghe thấy tiếng phản hồi từ bên trong, mạnh dạn đẩy cửa bước vào.
Vì là hợp đồng trị giá mấy trăm triệu nên người trong phòng họp đều là người từ tầng cao nhất, Lâm Nguyên nhìn chằm chằm vào Viêm Đình đang ở trước mặt, mắt nhìn thẳng lập tức đi qua . Đặt bản hợp đồng trước mặt hắn.
Vừa định đặt tờ giấy đầy chữ xuống, Tần Miện không nhịn được cười trêu chọc "Lâm Tiểu Nguyên, em luyến tiếc lão công mình tiêu tiền uổng phí hả?"
Lâm Nguyên sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc quay đầu lại, mới phát hiện người ký hợp đồng hóa ra là một người quen.
Trừ bỏ Tần Miện, còn có một công ty Internet khác là Phương Lẫm, người mà Lâm Nguyên đã gặp và nói chuyện vài lần trước đó.
Lâm Nguyên cầm tờ giấy trong tay, sững sờ đứng một hồi, mới kịp nhận ra những người khác đều đang nhìn mình, lập tức cúi đầu, nhúc nhích mũi chân định bỏ chạy.
Chưa kịp quay lại, cổ tay đã bị tóm lấy.
Viêm Đình chỉ vào chỗ trống bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ngồi nơi này, chờ."
Tần Miện ngồi cách một khoảng phát ra một tiếng huýt sáo, Viêm Đình ném một cái con mắt hình viên đạn qua, lạnh giọng nói: "Xem ra hợp đồng này còn sửa nữa, Tần tổng tựa hồ đối 30% không quá vừa lòng. Theo tôi thấy, xuống đến 20% là tốt nhất."
Tần Miện lập tức ngậm miệng, còn giơ tay làm động tác kéo khóa .
Trong nửa sau, Lâm Nguyên cảm thấy rằng mình đang ở trong lớp học. Ồ, không, chắc chắn còn khó hơn vào lớp.
Về nội dung thảo luận của cuộc họp, cậu một chữ cũng không nghe hiểu. Hơn nữa mỗi chữ đều như là ở thôi miên, cơn buồn ngủ ập đến mí mắt, Lâm Nguyên đầu gật gà gật gù, chỉ chốc lát sau liền gục vào trên bàn ngủ.
Viêm Đình cắt ngang báo cáo kế hoạch của Phó chủ tịch, khoác áo khoác lên người Lâm Nguyên, lại sờ sờ trán cậu xác định độ ấm thích hợp, sau đó để người tiếp tục báo cáo nhưng giọng nói nhỏ đi một chút.
Tin tức về việc kết hôn của Viêm tổng đã lan truyền trong toàn bộ công ty từ lâu. Nhưng đã vài năm rồi, cũng chưa thấy qua phu nhân là ai.
Các vị cao tầng tham dự hội nghị hoàn toàn không dự đoán được, chính mình thế nhưng may mắn gặp được, cũng không phải hồ ly tinh như người ta đồn thổi, ngược lại là một nam sinh trẻ tuổi. Dường như cái gì cũng đều không hiểu, ngơ ngơ ngác ngác không nghe cơ mật, làm người ta rất có hảo cảm.
Trong cuộc họp, ai nhìn Lâm Nguyên thường xuyên hơn sẽ nhận được từ tổng tài một con mắt hình viên đạn. Cũng đều là đàn ông, cái tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, đều là người có gia đình có chút hiểu, đem lòng hiếu kỳ đè ép xuống nghiêm túc hội họp.
Khi Lâm Nguyên chìm vào giấc ngủ, rất yên tĩnh ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng, làm cho sự hiện diện của cậu rất thấp, cũng không ảnh hưởng đến cuộc họp của mọi người.
Hợp đồng đã ký là hợp đồng mà cậu một lần nữa mang đến.
Cuộc họp kết thúc, cũng đã gần giữa trưa.
Tiếng người đứng dậy đẩy ghế đánh thức Lâm Nguyên, cậu mơ màng ngẩn đầu, mở mắt ra liền thấy những người trong phòng họp lần lượt đi ra ngoài.
Cậu ngơ ngác nhìn ra cửa, khi thấy một người đàn ông cuối cùng đi ra, còn trở tay đem cửa đóng lại.
Viêm Đình ngồi không nhúc nhích, trong phòng hội nghị chỉ còn lại có hai người bọn họ .
Lâm Nguyên đứng thẳng người, đem áo khoác tây trang ở phía sau ôm vào trong lòng ngực, hạ giọng như là đang lặng lẽ hỏi: "Mọi người ở đây đều biết quan hệ của chúng ta sao?"
Viêm Đình không trả lời câu hỏi này, chỉ vào đùi của mình, thấp giọng hạ mệnh lệnh "Ngồi lên đây."
Lâm Nguyên xù lông quay đầu lại, biết chắc trong phòng không còn ai nên đứng dậy đi tới, ngoan ngoãn nghiêng người ngồi trên đùi hắn.
Nhưng Viêm Đình không hài lòng với tư thế nghiêng người này, vì vậy siết chặt eo cậu, biết rằng cậu có làn da mỏng nên không ép mạnh.
Mày kiếm hơi nhướng, nghiêm nghị nói: "Không thích bị người khác biết hai chúng ta có quan hệ?"
Lâm Nguyên đem bộ tây trang đặt ở trên bàn bên cạnh, nhấc tay lên câu cổ của Viêm Đình, chớp chớp đôi mắt màu hổ phách, mím môi, nghiêm mặt nói: "Anh muốn nghe lời nói thật, hay lời nói dối?"
"Nói dối." cánh tay Viêm Đình vòng qua vòng eo mềm mại của cậu, một cái tay khác giúp cậu chỉnh đầu tóc rối.
"Em không muốn nói dối chút nào. Chỉ là hy vọng càng ít người biết thì càng tốt." Lâm Nguyên nói một cách nghiêm túc.
Môi mỏng Viêm Đình nhấp thành một đường thẳng tắp, mắt thường có thể thấy được mà câu ra một mạt độ cung, khí lạnh giữa hai lông mày cũng tiêu tán không ít "Không muốn một mình độc xông?"
"Em không muốn." Lâm Nguyên thành thật lắc đầu, giống như một con mèo ở bên ngoài bị ủy khuất , nghiêng đầu dựa vào vai Viêm Đình cọ cọ, vừa ngoan lại vừa mềm mại, ngay cả giọng nói cũng làm nguời ta đau lòng "Em nghĩ mình nên có ý thức tự giác là mình đã gả vào hào môn, nên phải thực hiện quyền lợi của bà chủ."
"Ví dụ như ?" Viêm Đình sủng nịch mà sờ sờ đầu cậu, có chút hối hận trong khoảng thời gian này nuôi thả đối với tiểu hài nhi . Sớm biết vậy nên mạnh mẽ đem cậu khóa ở bên người, như vậy sẽ không ở bên ngoài chịu ủy khuất.
Lâm Nguyên chui vào trong lồng ngực Viêm Đình, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia gian xảo, giây tiếp theo, giọng nói lại trở nên đáng thương, giọng mũi dày đặc giống như đang khóc "Em muốn đổi trưởng phòng của phòng tài chính."
Viêm Đình nhíu mày trước khi nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy của cậu bé nhà mình, miễn cưỡng đánh vào mông cậu, nhưng ngoài miệng lại cực kì bênh vực người mình "Được rồi, nghe theo em."
"Nhà anh có chi nhánh ở Châu Phi không?" Lâm Nguyên rất vui vẻ, ngay cả âm kết thúc cũng tăng lên vài cao độ.
"Có." Vào thời cổ đại, Viêm Đình chắc hẳn là một vị hôn quân bị trầm mê bởi sắc đẹp.
Lâm Nguyên đưa ra quyết định cuối cùng "Vậy sẽ phái hắn đi Châu Phi!"
Nửa tiếng sau, trưởng phòng quản lý tài chính, người keo kiệt và thường xuyên ăn cắp vặt của công ty, nhận được thông báo điều động từ phòng nhân sự.
Hắn bị điều động từ tổng công ty của thành phố A thịnh vượng đến chi nhánh chim không thèm ỉa ở châu Phi. Hơn nữa, người ký thông báo điều nhiệm lại là tổng tài phu nhân chưa từng thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.