Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất
Chương 24
Thất Tát Nương Tử
11/06/2022
Thẩm Châu Hi vội lắc đầu: “Không có ai nói gì với ta hết.”
“Ngươi mặc cái gì không liên quan tới kẻ khác.” Lý Vụ nói: “Về sau lão tử bảo hộ ngươi, thích mặc cái gì thì mặc, đừng để ý kẻ khác nói vớ vẩn.”
Phụ nhân ở một bên hát đệm: “Đúng vậy, nữ tử xuất giá tòng phu, ngươi chỉ cần nghe vị hôn phu của mình, muốn mặc cái gì thì mặc.”
Trong lòng Thẩm Châu Hi chửi thầm: Nàng có những hai vị hôn phu đó.
Tuy Lý Vụ ở Ngư Đầu trấn diễu võ dương oai nhưng nếu một ngày kia thấy Phó Huyền Mạc thì cũng chỉ có thể nén giận quỳ xuống hành lễ.
Dưới sự xúi giục của Lý Vụ nàng đổi mấy bộ quần áo kia sang màu tươi sáng. Sau khi mẫu phi bị giam cầm nàng không còn mặc quần áo sáng màu nữa. Lúc đi ra khỏi tiệm vải mặt nàng đều đỏ lên.
“Vui không?” Lý Vụ hỏi.
“Vui.” Thẩm Châu Hi ngẩng mặt cười tươi đáp lời.
Lý Vụ đắc ý nói: “Lão tử luôn có biện pháp khiến ngươi vui.”
Thẩm Châu Hi đột nhiên nhớ tới lời phụ nhân kia nói thế là nhịn không được hỏi: “Ngươi quan tâm cái gì của tiệm vải thế?”
Vấn đề này nàng đã để trong lòng thật lâu. Mọi người ở Ngư Đầu huyện luôn nhún nhường để Lý Vụ ta cần ta cứ lấy. Rốt cuộc hắn làm gì mà được bọn họ tôn trọng như thế?
“…… Có chút việc làm ăn.” Lý Vụ lời ít ý nhiều đáp lại.
Thẩm Châu Hi là người biết nhìn sắc mặt, nàng nhìn ra hắn không muốn nói thật nên cũng thức thời không hỏi nữa.
Sau khi rời khỏi tiệm vải nàng vốn tưởng hắn sẽ mang nàng về nhà nhưng ai ngờ Lý Vụ lại đi về hướng ngược lại.
“Chúng ta đi đâu thế?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Trong nhà không có đồ ăn, phải đi mua gạo và rau quả.” Lý Vụ nói.
Hiện tại đã qua thời gian ăn cơm, cửa hàng ăn vốn bận rộn lập tức trở nên quạnh quẽ. Những người gánh trà đi bán rong lại nhiều lên, thường thường còn có thể thấy những đứa nhỏ đứng ở cửa nhà thét to bán hoa.
Thẩm Châu Hi nhìn thấy một nam hài chừng 6,7 tuổi ăn mặc đơn giản cầm hoa đào trong tay. Nàng thấy hoa của hắn tươi vì thế lấy ra ba đồng tiền mua một bó cầm trong tay. Nàng nghĩ mình mặc đồ mới, cầm hoa đào càng hợp thế là bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Thi thoảng Lý Vụ lại quay đầu lại liếc nàng một cái, ánh mắt bất đắc dĩ.
Thẩm Châu Hi cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình nhất định rất ngu ngốc nhưng không có cách nào. Nàng vui vì chưa từng nghĩ sau khi chạy ra khỏi hoàng cung vây kín mình đã lâu lại có ngày bản thân vui vẻ như thế.
“Đây là cái gì?” Thẩm Châu Hi bị quầy hàng bên đường hấp dẫn, không đợi Lý Vụ trả lời nàng đã bước qua xem.
Cái sạp này cũng không tính là sạp, nó được dựng dưới mái hiên một cửa hàng đóng cửa. Một lão nhân ngồi trên cái ghế xiêu xiêu vẹo vẹo, đằng trước bày một cái bàn nhỏ trên đó có rất nhiều bát nhỏ. Trong mỗi cái bát là đất sét khác màu, bên cạnh chân lão nhân có một bó rơm coi như biển hiệu, trên đó cắm rất nhiều tượng đất giống thật cực kỳ.
Mười mấy đứa nhỏ đang vây quanh ông lão, chỉ trỏ đống tượng đất cắm trên bó rơm sau đó ríu rít tranh luận xem ai là đại kiều, ai là tiểu kiều.
“Tượng đất ngươi cũng không biết?” Lý Vụ đi đến bên cạnh nàng hỏi.
Thẩm Châu Hi quả thực chưa thấy bao giờ, nàng hưng phấn hỏi ông lão: “Tượng đất này bao nhiêu tiền một cái?”
“Hai mươi văn một cái.” Ông lão nói.
“Ông có thể nặn cho ta một cái giống ta được không?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Ông lão ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Ta làm được, nhưng ngươi phải chờ ta làm xong cái này trước đã.”
Thẩm Châu Hi còn chưa nói gì thì Lý Vụ đã lôi kéo nàng đi về phía trước.
“Nặn cái gì mà nặn, về nhà ta lấy bùn nặn cho ngươi một cái y hệt.”
“Sao mà giống nhau được?”
“Sao lại không giống nhau? Ngươi đừng có lề mề nữa, mua gạo và đồ ăn mới là việc chính, nếu đi muộn cửa hàng đóng cửa thì toi.”
Ăn cơm là việc lớn, chơi đùa là việc nhỏ vì thế Thẩm Châu Hi cũng chỉ có thể không tình nguyện bị hắn lôi đi.
Tới cửa hàng gạo rồi Lý Vụ dặn người ta mang gạo cho nhà mình. Chờ tiểu nhị đồng ý xong hắn lại tới cửa hàng rau củ cạnh đó chọn một ít rau dưa tươi để người ta mang tới nhà.
Lý Vụ dặn dò xong mới nói với Thẩm Châu Hi: “Ngươi ở chỗ này chờ ta một lúc, ta đi một chút sẽ về.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Thẩm Châu Hi lập tức hỏi.
“Ta còn có chút việc.” Lý Vụ tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngươi muốn ăn trái cây gì thì cứ lấy, ghi sổ tới cuối tháng ta sẽ trả.”
Ông chủ tiệm rau củ cười hùa theo, lại xúi giục Thẩm Châu Hi mua sơn trà mới hái. Nàng vừa không chú ý thì Lý Vụ đã nhảy ra khỏi cửa hàng.
Lý Vụ vòng vèo một lúc đã chạy tới hiệu thuốc duy nhất trên trấn. Hắn đi vào Tố Tâm Đường sau đó lập tức ngồi lên cái ghế dùng để xem bệnh.
“Ngươi có cái gì muốn hỏi……” vị đại phu vuốt nhúm râu bạc của mình, ngẩng đầu lên nhìn Lý Vụ sau đó thay đổi sắc mặt nói: “Đi đi, đừng quấy rầy lão phu xem bệnh.”
“Ta tới xem bệnh.” Lý Vụ nói.
“Ngươi thì làm sao?” Đường đại phu đánh giá hắn một hồi rồi hỏi: “Trái tim đen thui kia của ngươi rốt cuộc cũng hỏng rồi à?”
Lý Vụ nhíu đôi mày rậm hỏi: “Tim lão tử đen lúc nào?”
“Khoản nợ 420 lượng lần trước qua tay ngươi đòi về còn có 357 lượng, ngươi nói xem tim ngươi không đen thì gì?”
“Nếu không có ta thì 357 lượng kia ông cũng đừng mơ thấy. Ta giúp ông đòi tiền nợ mà ông lại mắng ta tâm địa đen tối, về sau ông tự mình đòi đi nhé.”
“Lão phu chân tay già yếu, ngươi bảo ta tự đi là muốn hại chết lão phu hả.”
“Thế là đúng rồi, ông ra tiền ta ra lực, mọi người hợp sức không phải tốt sao?”
“Thôi thôi, ngươi là kẻ không biết kính trên, lão phu cũng không nói lại ngươi được!” Đường đại phu thổi thổi râu nói: “Rốt cuộc ngươi có vấn đề gì mau nói đi!”
“Không phải ta.” Lý Vụ dừng một chút mới nói: “Là hôn thê của ta.”
“Vị cô nương ở nhà của ngươi hả?” Đường đại phu nửa híp mắt, cả người ngả về phía trước đánh giá hắn giống như lần đầu tiên quen biết Lý Vụ: “Được lắm, lão phu còn cho rằng ngươi định xuất gia làm hòa thượng, không ngờ ngươi lại trực tiếp thành thân luôn. Ngươi nói đi, vị cô nương kia làm sao?”
“Nàng ăn rất ít.” Lý Vụ nói.
“Cô nương gia đều ăn ít.”
“Nàng ăn thật sự ít, một bát mỳ mà nàng còn không ăn hết.”
“Mỳ của họ Mao? Cái tên thiếu cân thiếu lạng kia làm mỳ mà còn không ăn hết một bát thì đúng là ăn ít thật.” Đường đại phu gật gật đầu hỏi: “Sao ngươi không mang nàng ta theo để ta khám xem?”
“Quá phiền toái.” Lý Vụ nói: “Nàng sẽ lại chít chít oa oa, nói mình vốn dĩ ăn không nhiều lắm.”
“Tinh thần thế nào?”
Lý Vụ nhớ tới hôm qua nàng khóc lóc nhào vào đám xí giấy, một bộ muốn cùng đống mông giấy ấy đồng sinh cộng tử thế là đáp ngay: “Cực kỳ tốt.”
“Cô nương này khí độ bất phàm, vừa thấy đã biết không phải người thường, không ăn quen đồ của nông hộ chúng ta cũng là điều dễ hiểu.” Đường đại phu lắc lắc đầu sau đó đề bút bắt đầu viết phương thuốc: “Ta sẽ kê một liều thuốc khai vị cho nàng ấy, canh này thành phần chủ yếu là mơ chua, hương vị không tồi. Ngươi lấy về nấu xong để nàng ta uống ngày hai lần, mỗi lần một bát.”
Lý Vụ cầm phương thuốc tới quầy lấy thuốc. Lúc ra khỏi Tố Tâm Đường trong tay hắn đã thêm ba gói thuốc được bao lá sen.
Lý Vụ vừa nghĩ làm sao để dỗ Thẩm Châu Hi uống thuốc này vừa đi tới cửa hàng rau củ.
Lúc đi tới hắn lại đi ngang qua quầy tượng đất vừa nãy.
Đám nhỏ vây bên ngoài đã tan, lúc này chỉ còn mình ông lão ngồi đùa nghịch đám tượng đất cắm trên bó rơm.
Lý Vụ nhìn đống tượng đất các màu cắm trên đó, trong lòng khinh thường: Cái thứ đồ chơi bằng bùn này thì có gì tốt mà nàng nhìn đến trợn hết cả mắt lên. Lúc hắn còn nhỏ cũng không bị cái thứ đồ chơi chuyên lừa trẻ con này hấp dẫn.
Lý Vụ đi qua quán nặn tượng và nhìn chằm chằm tượng đất trên bó rơm, bước chân càng ngày càng chậm.
“Lý huynh đệ đã trở lại sao?” Ông lão nhìn thấy hắn thì lộ ra tươi cười hỏi: “Tới mua tượng đất cho nương tử của ngươi hả?”
Cái thứ vớ vẩn này đừng có hòng hắn bỏ ra đồng nào. Hãy xem hắn dứt khoát cự tuyệt ông ta thế nào.
Hầu kết của hắn lăn lộn sau đó hắn nói:
“…… Ừ.”
……
Thẩm Châu Hi ở tiệm rau củ ăn sơn trà đến sắp nứt bụng mới đợi được Lý Vụ khoan thai trở về. Trong tay hắn nhiều thêm mấy gói lá sen, cách một khoảng Thẩm Châu Hi đã ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt.
“Ai bị bệnh sao?” Nàng hiếu kỳ hỏi.
“Không ai bị bệnh hết.” Lý Vụ đáp.
“Vậy cái này là cái gì?”
“Nước ô mai hạ hỏa.”
Nước ô mai thì Thẩm Châu Hi thích uống vì thế nàng lập tức hỏi: “Buổi tối sẽ uống sao?”
“Trở về ta lập tức nấu cho ngươi uống.”
Thẩm Châu Hi vì nước ô mai mà vui vẻ, ai ngờ Lý Vụ bỗng nhiên đưa cho nàng một con tượng đất cắm trên que tre. Tượng đất kia mặc váy đỏ màu thạch lựu, trên khuôn mặt trứng ngỗng mỹ lệ là một đôi mắt đen láy. Thẩm Châu Hi nhìn thấy thì giật mình.
“Đây là ngươi mua cho ta sao?”
“Nhặt.”
“Sao tượng nhặt được lại giống ta thế?”
“Vậy phải hỏi kẻ đánh rơi nó ấy.” Lý Vụ dừng lại rồi nói: “Nói không chừng có người muốn trù ếm ngươi.”
“Nói hươu nói vượn!” Thẩm Châu Hi tức giận đánh lên lưng hắn một cái. Lý Vụ chẳng hề hấn gì, ngược lại tay nàng lại tê rần.
“Ngươi quản nó ở đâu ra làm gì, thích thì cầm, không thích thì ném.” Lý Vụ không chút để ý nói.
“Ta không ném.” Thẩm Châu Hi tức giận cất tượng đất vào tay áo: “Ta thích.”
Lý Vụ không nói gì, chỉ đột nhiên bước nhanh hơn về phía trước.
“Ngươi đi gấp như thế làm gì!” Thẩm Châu Hi kêu lên ở phía sau.
“Ngươi quản ta.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi đuổi theo.
“Ngươi cười cái gì, có phải ngươi đang cười ta không?!”
“Ta cười lúc nào, tự mình đa tình.”
“Ta rõ ràng thấy ngươi cười!”
Hai người ồn ào nhốn nháo về nhà sau đó Lý Vụ lập tức đi tới phòng bếp bận việc. Lúc đi ra trên tay hắn đã bưng một bát nước canh đen nhánh.
“Uống canh đi.” Hắn nói.
Thẩm Châu Hi giật mình nhìn cái bát sứ còn to hơn mặt nàng: “Ta uống không hết nhiều như thế đâu.”
“Uống bao nhiêu tốt bấy nhiêu.”
Thẩm Châu Hi uống bốn ngụm thì không muốn uống nữa. Nàng vừa định buông bát đã thấy Lý Vụ trực tiếp duỗi tay đẩy chén bắt nàng uống hết.
“Lại uống thêm chút, một ít nữa thôi……”
“Ngươi…… kẻ lừa đảo…… Ục ục……”
Chỉ chớp mắt cái bát to hơn mặt nàng đã chỉ còn một nửa. Lý Vụ làm bộ làm tịch uống hai ngụm rồi định bỏ chạy, ai ngờ Thẩm Châu Hi đã ấn hắn ngồi xuống ghế sau đó rót hết nửa bát nước ô mai còn lại vào miệng hắn.
“Thẩm Châu Hi…… bà nương điên…… Ngươi…… Ục ục……”
Một chén nước ô mai lớn rót xuống bụng hắn rồi Thẩm Châu Hi mới tức giận xoay người trở về phòng ngủ trưa.
Mới vừa nằm xuống bụng nàng vẫn đầy nước ô mai nên chỉ có thể nằm thẳng nhắm mắt. Sau khi ngủ dậy bụng nàng mới xẹp xuống, cùng lúc đó nàng lại thấy hơi đói.
Nàng vén màn trúc rồi đi ra thấy Lý Vụ vẫn tùy tiện nằm trên chiếu ngủ. Thẩm Châu Hi vào phòng bếp tìm sơn trà và tang châm mình mua hôm qua sau đó dùng nước trong rửa sạch rồi mới cầm một cái chén sứ sứt mẻ ra đựng và mang về nhà chính.
Lúc này Lý Vụ vẫn nằm ngủ như chết, không hề nhúc nhích.
Hắn mà làm buôn bán thật thì không đói bụng chết mới là lạ.
“Ngươi mặc cái gì không liên quan tới kẻ khác.” Lý Vụ nói: “Về sau lão tử bảo hộ ngươi, thích mặc cái gì thì mặc, đừng để ý kẻ khác nói vớ vẩn.”
Phụ nhân ở một bên hát đệm: “Đúng vậy, nữ tử xuất giá tòng phu, ngươi chỉ cần nghe vị hôn phu của mình, muốn mặc cái gì thì mặc.”
Trong lòng Thẩm Châu Hi chửi thầm: Nàng có những hai vị hôn phu đó.
Tuy Lý Vụ ở Ngư Đầu trấn diễu võ dương oai nhưng nếu một ngày kia thấy Phó Huyền Mạc thì cũng chỉ có thể nén giận quỳ xuống hành lễ.
Dưới sự xúi giục của Lý Vụ nàng đổi mấy bộ quần áo kia sang màu tươi sáng. Sau khi mẫu phi bị giam cầm nàng không còn mặc quần áo sáng màu nữa. Lúc đi ra khỏi tiệm vải mặt nàng đều đỏ lên.
“Vui không?” Lý Vụ hỏi.
“Vui.” Thẩm Châu Hi ngẩng mặt cười tươi đáp lời.
Lý Vụ đắc ý nói: “Lão tử luôn có biện pháp khiến ngươi vui.”
Thẩm Châu Hi đột nhiên nhớ tới lời phụ nhân kia nói thế là nhịn không được hỏi: “Ngươi quan tâm cái gì của tiệm vải thế?”
Vấn đề này nàng đã để trong lòng thật lâu. Mọi người ở Ngư Đầu huyện luôn nhún nhường để Lý Vụ ta cần ta cứ lấy. Rốt cuộc hắn làm gì mà được bọn họ tôn trọng như thế?
“…… Có chút việc làm ăn.” Lý Vụ lời ít ý nhiều đáp lại.
Thẩm Châu Hi là người biết nhìn sắc mặt, nàng nhìn ra hắn không muốn nói thật nên cũng thức thời không hỏi nữa.
Sau khi rời khỏi tiệm vải nàng vốn tưởng hắn sẽ mang nàng về nhà nhưng ai ngờ Lý Vụ lại đi về hướng ngược lại.
“Chúng ta đi đâu thế?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Trong nhà không có đồ ăn, phải đi mua gạo và rau quả.” Lý Vụ nói.
Hiện tại đã qua thời gian ăn cơm, cửa hàng ăn vốn bận rộn lập tức trở nên quạnh quẽ. Những người gánh trà đi bán rong lại nhiều lên, thường thường còn có thể thấy những đứa nhỏ đứng ở cửa nhà thét to bán hoa.
Thẩm Châu Hi nhìn thấy một nam hài chừng 6,7 tuổi ăn mặc đơn giản cầm hoa đào trong tay. Nàng thấy hoa của hắn tươi vì thế lấy ra ba đồng tiền mua một bó cầm trong tay. Nàng nghĩ mình mặc đồ mới, cầm hoa đào càng hợp thế là bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Thi thoảng Lý Vụ lại quay đầu lại liếc nàng một cái, ánh mắt bất đắc dĩ.
Thẩm Châu Hi cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình nhất định rất ngu ngốc nhưng không có cách nào. Nàng vui vì chưa từng nghĩ sau khi chạy ra khỏi hoàng cung vây kín mình đã lâu lại có ngày bản thân vui vẻ như thế.
“Đây là cái gì?” Thẩm Châu Hi bị quầy hàng bên đường hấp dẫn, không đợi Lý Vụ trả lời nàng đã bước qua xem.
Cái sạp này cũng không tính là sạp, nó được dựng dưới mái hiên một cửa hàng đóng cửa. Một lão nhân ngồi trên cái ghế xiêu xiêu vẹo vẹo, đằng trước bày một cái bàn nhỏ trên đó có rất nhiều bát nhỏ. Trong mỗi cái bát là đất sét khác màu, bên cạnh chân lão nhân có một bó rơm coi như biển hiệu, trên đó cắm rất nhiều tượng đất giống thật cực kỳ.
Mười mấy đứa nhỏ đang vây quanh ông lão, chỉ trỏ đống tượng đất cắm trên bó rơm sau đó ríu rít tranh luận xem ai là đại kiều, ai là tiểu kiều.
“Tượng đất ngươi cũng không biết?” Lý Vụ đi đến bên cạnh nàng hỏi.
Thẩm Châu Hi quả thực chưa thấy bao giờ, nàng hưng phấn hỏi ông lão: “Tượng đất này bao nhiêu tiền một cái?”
“Hai mươi văn một cái.” Ông lão nói.
“Ông có thể nặn cho ta một cái giống ta được không?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Ông lão ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Ta làm được, nhưng ngươi phải chờ ta làm xong cái này trước đã.”
Thẩm Châu Hi còn chưa nói gì thì Lý Vụ đã lôi kéo nàng đi về phía trước.
“Nặn cái gì mà nặn, về nhà ta lấy bùn nặn cho ngươi một cái y hệt.”
“Sao mà giống nhau được?”
“Sao lại không giống nhau? Ngươi đừng có lề mề nữa, mua gạo và đồ ăn mới là việc chính, nếu đi muộn cửa hàng đóng cửa thì toi.”
Ăn cơm là việc lớn, chơi đùa là việc nhỏ vì thế Thẩm Châu Hi cũng chỉ có thể không tình nguyện bị hắn lôi đi.
Tới cửa hàng gạo rồi Lý Vụ dặn người ta mang gạo cho nhà mình. Chờ tiểu nhị đồng ý xong hắn lại tới cửa hàng rau củ cạnh đó chọn một ít rau dưa tươi để người ta mang tới nhà.
Lý Vụ dặn dò xong mới nói với Thẩm Châu Hi: “Ngươi ở chỗ này chờ ta một lúc, ta đi một chút sẽ về.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Thẩm Châu Hi lập tức hỏi.
“Ta còn có chút việc.” Lý Vụ tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngươi muốn ăn trái cây gì thì cứ lấy, ghi sổ tới cuối tháng ta sẽ trả.”
Ông chủ tiệm rau củ cười hùa theo, lại xúi giục Thẩm Châu Hi mua sơn trà mới hái. Nàng vừa không chú ý thì Lý Vụ đã nhảy ra khỏi cửa hàng.
Lý Vụ vòng vèo một lúc đã chạy tới hiệu thuốc duy nhất trên trấn. Hắn đi vào Tố Tâm Đường sau đó lập tức ngồi lên cái ghế dùng để xem bệnh.
“Ngươi có cái gì muốn hỏi……” vị đại phu vuốt nhúm râu bạc của mình, ngẩng đầu lên nhìn Lý Vụ sau đó thay đổi sắc mặt nói: “Đi đi, đừng quấy rầy lão phu xem bệnh.”
“Ta tới xem bệnh.” Lý Vụ nói.
“Ngươi thì làm sao?” Đường đại phu đánh giá hắn một hồi rồi hỏi: “Trái tim đen thui kia của ngươi rốt cuộc cũng hỏng rồi à?”
Lý Vụ nhíu đôi mày rậm hỏi: “Tim lão tử đen lúc nào?”
“Khoản nợ 420 lượng lần trước qua tay ngươi đòi về còn có 357 lượng, ngươi nói xem tim ngươi không đen thì gì?”
“Nếu không có ta thì 357 lượng kia ông cũng đừng mơ thấy. Ta giúp ông đòi tiền nợ mà ông lại mắng ta tâm địa đen tối, về sau ông tự mình đòi đi nhé.”
“Lão phu chân tay già yếu, ngươi bảo ta tự đi là muốn hại chết lão phu hả.”
“Thế là đúng rồi, ông ra tiền ta ra lực, mọi người hợp sức không phải tốt sao?”
“Thôi thôi, ngươi là kẻ không biết kính trên, lão phu cũng không nói lại ngươi được!” Đường đại phu thổi thổi râu nói: “Rốt cuộc ngươi có vấn đề gì mau nói đi!”
“Không phải ta.” Lý Vụ dừng một chút mới nói: “Là hôn thê của ta.”
“Vị cô nương ở nhà của ngươi hả?” Đường đại phu nửa híp mắt, cả người ngả về phía trước đánh giá hắn giống như lần đầu tiên quen biết Lý Vụ: “Được lắm, lão phu còn cho rằng ngươi định xuất gia làm hòa thượng, không ngờ ngươi lại trực tiếp thành thân luôn. Ngươi nói đi, vị cô nương kia làm sao?”
“Nàng ăn rất ít.” Lý Vụ nói.
“Cô nương gia đều ăn ít.”
“Nàng ăn thật sự ít, một bát mỳ mà nàng còn không ăn hết.”
“Mỳ của họ Mao? Cái tên thiếu cân thiếu lạng kia làm mỳ mà còn không ăn hết một bát thì đúng là ăn ít thật.” Đường đại phu gật gật đầu hỏi: “Sao ngươi không mang nàng ta theo để ta khám xem?”
“Quá phiền toái.” Lý Vụ nói: “Nàng sẽ lại chít chít oa oa, nói mình vốn dĩ ăn không nhiều lắm.”
“Tinh thần thế nào?”
Lý Vụ nhớ tới hôm qua nàng khóc lóc nhào vào đám xí giấy, một bộ muốn cùng đống mông giấy ấy đồng sinh cộng tử thế là đáp ngay: “Cực kỳ tốt.”
“Cô nương này khí độ bất phàm, vừa thấy đã biết không phải người thường, không ăn quen đồ của nông hộ chúng ta cũng là điều dễ hiểu.” Đường đại phu lắc lắc đầu sau đó đề bút bắt đầu viết phương thuốc: “Ta sẽ kê một liều thuốc khai vị cho nàng ấy, canh này thành phần chủ yếu là mơ chua, hương vị không tồi. Ngươi lấy về nấu xong để nàng ta uống ngày hai lần, mỗi lần một bát.”
Lý Vụ cầm phương thuốc tới quầy lấy thuốc. Lúc ra khỏi Tố Tâm Đường trong tay hắn đã thêm ba gói thuốc được bao lá sen.
Lý Vụ vừa nghĩ làm sao để dỗ Thẩm Châu Hi uống thuốc này vừa đi tới cửa hàng rau củ.
Lúc đi tới hắn lại đi ngang qua quầy tượng đất vừa nãy.
Đám nhỏ vây bên ngoài đã tan, lúc này chỉ còn mình ông lão ngồi đùa nghịch đám tượng đất cắm trên bó rơm.
Lý Vụ nhìn đống tượng đất các màu cắm trên đó, trong lòng khinh thường: Cái thứ đồ chơi bằng bùn này thì có gì tốt mà nàng nhìn đến trợn hết cả mắt lên. Lúc hắn còn nhỏ cũng không bị cái thứ đồ chơi chuyên lừa trẻ con này hấp dẫn.
Lý Vụ đi qua quán nặn tượng và nhìn chằm chằm tượng đất trên bó rơm, bước chân càng ngày càng chậm.
“Lý huynh đệ đã trở lại sao?” Ông lão nhìn thấy hắn thì lộ ra tươi cười hỏi: “Tới mua tượng đất cho nương tử của ngươi hả?”
Cái thứ vớ vẩn này đừng có hòng hắn bỏ ra đồng nào. Hãy xem hắn dứt khoát cự tuyệt ông ta thế nào.
Hầu kết của hắn lăn lộn sau đó hắn nói:
“…… Ừ.”
……
Thẩm Châu Hi ở tiệm rau củ ăn sơn trà đến sắp nứt bụng mới đợi được Lý Vụ khoan thai trở về. Trong tay hắn nhiều thêm mấy gói lá sen, cách một khoảng Thẩm Châu Hi đã ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt.
“Ai bị bệnh sao?” Nàng hiếu kỳ hỏi.
“Không ai bị bệnh hết.” Lý Vụ đáp.
“Vậy cái này là cái gì?”
“Nước ô mai hạ hỏa.”
Nước ô mai thì Thẩm Châu Hi thích uống vì thế nàng lập tức hỏi: “Buổi tối sẽ uống sao?”
“Trở về ta lập tức nấu cho ngươi uống.”
Thẩm Châu Hi vì nước ô mai mà vui vẻ, ai ngờ Lý Vụ bỗng nhiên đưa cho nàng một con tượng đất cắm trên que tre. Tượng đất kia mặc váy đỏ màu thạch lựu, trên khuôn mặt trứng ngỗng mỹ lệ là một đôi mắt đen láy. Thẩm Châu Hi nhìn thấy thì giật mình.
“Đây là ngươi mua cho ta sao?”
“Nhặt.”
“Sao tượng nhặt được lại giống ta thế?”
“Vậy phải hỏi kẻ đánh rơi nó ấy.” Lý Vụ dừng lại rồi nói: “Nói không chừng có người muốn trù ếm ngươi.”
“Nói hươu nói vượn!” Thẩm Châu Hi tức giận đánh lên lưng hắn một cái. Lý Vụ chẳng hề hấn gì, ngược lại tay nàng lại tê rần.
“Ngươi quản nó ở đâu ra làm gì, thích thì cầm, không thích thì ném.” Lý Vụ không chút để ý nói.
“Ta không ném.” Thẩm Châu Hi tức giận cất tượng đất vào tay áo: “Ta thích.”
Lý Vụ không nói gì, chỉ đột nhiên bước nhanh hơn về phía trước.
“Ngươi đi gấp như thế làm gì!” Thẩm Châu Hi kêu lên ở phía sau.
“Ngươi quản ta.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi đuổi theo.
“Ngươi cười cái gì, có phải ngươi đang cười ta không?!”
“Ta cười lúc nào, tự mình đa tình.”
“Ta rõ ràng thấy ngươi cười!”
Hai người ồn ào nhốn nháo về nhà sau đó Lý Vụ lập tức đi tới phòng bếp bận việc. Lúc đi ra trên tay hắn đã bưng một bát nước canh đen nhánh.
“Uống canh đi.” Hắn nói.
Thẩm Châu Hi giật mình nhìn cái bát sứ còn to hơn mặt nàng: “Ta uống không hết nhiều như thế đâu.”
“Uống bao nhiêu tốt bấy nhiêu.”
Thẩm Châu Hi uống bốn ngụm thì không muốn uống nữa. Nàng vừa định buông bát đã thấy Lý Vụ trực tiếp duỗi tay đẩy chén bắt nàng uống hết.
“Lại uống thêm chút, một ít nữa thôi……”
“Ngươi…… kẻ lừa đảo…… Ục ục……”
Chỉ chớp mắt cái bát to hơn mặt nàng đã chỉ còn một nửa. Lý Vụ làm bộ làm tịch uống hai ngụm rồi định bỏ chạy, ai ngờ Thẩm Châu Hi đã ấn hắn ngồi xuống ghế sau đó rót hết nửa bát nước ô mai còn lại vào miệng hắn.
“Thẩm Châu Hi…… bà nương điên…… Ngươi…… Ục ục……”
Một chén nước ô mai lớn rót xuống bụng hắn rồi Thẩm Châu Hi mới tức giận xoay người trở về phòng ngủ trưa.
Mới vừa nằm xuống bụng nàng vẫn đầy nước ô mai nên chỉ có thể nằm thẳng nhắm mắt. Sau khi ngủ dậy bụng nàng mới xẹp xuống, cùng lúc đó nàng lại thấy hơi đói.
Nàng vén màn trúc rồi đi ra thấy Lý Vụ vẫn tùy tiện nằm trên chiếu ngủ. Thẩm Châu Hi vào phòng bếp tìm sơn trà và tang châm mình mua hôm qua sau đó dùng nước trong rửa sạch rồi mới cầm một cái chén sứ sứt mẻ ra đựng và mang về nhà chính.
Lúc này Lý Vụ vẫn nằm ngủ như chết, không hề nhúc nhích.
Hắn mà làm buôn bán thật thì không đói bụng chết mới là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.