Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất
Chương 264
Thất Tát Nương Tử
14/06/2022
Người của Nhung tộc khẳng định sẽ không dễ dàng nói cho bọn họ cách ra ngoài, cũng sẽ không dễ dàng tặng tượng binh cho bọn họ.
Lý Vụ đã tính toán kỹ: bên này hắn phái Thanh Phượng quân do Ngưu Vượng mang đến đi dò xét con sông và sơn động xung quanh để tìm đường ra ngoài. Còn bên này hắn phái sứ giả thân thiện là Thẩm Châu Hi mỗi ngày mang theo Lý Côn và mười mấy người nữa tới gặp người của Nhung tộc làm công tác thuyết phục.
Đám người của Nhung tộc ngày đầu tiên nhìn thấy Thẩm Châu Hi tới thì như lâm đại địch. Nàng khoa tay múa chân biểu đạt ý mình: “Ta có thuốc và đại phu, ta muốn giúp người bệnh của các ngươi”.
Bọn họ nghe thế mới chạy đi thông báo cho nữ tộc trưởng. Thẩm Châu Hi thì tràn đầy chờ mong đứng ngoài, cuối cùng lại bị cự tuyệt.
Nàng không hề nhụt chí, ngày hôm sau lại tới, mỗi lúc bị cự tuyệt không thể không rời đi nàng sẽ để lại chút lương khô cùng thịt khô.
Đến ngày thứ tư nàng đợi thật lâu ở ngoài, lúc này người đi ra không phải nữ thủ vệ hung thần ác sát mà là Đông Mĩ Tễ đã mấy ngày không gặp.
Đông Mĩ Tễ mang thần sắc phức tạp mà nhìn thoáng qua sọt tre đựng đồ ăn bên cạnh nàng sau đó lắp bắp nói: “Tiến…… Tiến vào.”
Thẩm Châu Hi vui vẻ vội vàng đi về phía hắn, đám Lý Côn bên cạnh định đuổi theo nhưng Đông Mĩ Tễ bỗng nhiên nói: “Không được!”
Hắn chỉ chỉ Thẩm Châu Hi và Lý Côn, nói “có thể” sau đó chỉ mấy người phía sau nói “…… không được.”
Thẩm Châu Hi nhìn hộ vệ phía sau rồi chỉ một nam tử trung niên vác hòm thuốc và nói: “Để hắn đi theo chúng ta đi, hắn là đại phu, có thể trị bệnh!”
Nàng vất vả mãi mới giải thích được nghĩa của từ “đại phu”, cuối cùng thuyết phục Đông Mĩ Tễ. Hắn do dự một lát mới gật gật đầu, không hề phản đối.
Thẩm Châu Hi, Lý Côn và quân y đi theo Đông Mĩ Tễ vào cửa của bộ lạc.
Đông Mĩ Tễ đưa bọn họ tới trước một căn nhà gỗ có rất nhiều người của Nhung tộc vây quanh. Nữ trưởng lão ngày đó Lý Vụ huy hiếp cũng ở bên trong, vừa thấy mấy người Thẩm Châu Hi là bà ta lập tức trừng mắt căm hận.
Người của Nhung tộc dù là nam hay nữ đều chỉ dùng da che phần thân dưới. Lúc đầu Thẩm Châu Hi còn e lệ trốn tránh nhưng hiện giờ nàng đã có thể coi như bình thường mà nhìn thẳng.
Đông Mĩ Tễ ra hiệu và nói: “Đi vào……”
Lý Côn không chút nghĩ ngợi đi trước Thẩm Châu Hi vào bên trong. Đợi hắn nhìn quanh một vòng nàng và quân y mới đi theo vào.
Đông Mĩ Tễ đi ở cuối.
“Cứu, nàng.” Đông Mĩ Tễ khẩn thiết nói.
Trong nhà gỗ tràn ngập mùi máu, một thiếu nữ mặt trắng bệch, môi thậm chí còn phiếm xanh lá đang nằm trên giường đá trải lông chim và cỏ khô. Trên người nàng ta không biết là đắp da của con gì. Thấy có tiếng vang nàng ta nỗ lực mở đôi mắt yếu ớt ra.
Thẩm Châu Hi nhận ra đây là thiếu nữ bị thương ở vai được nàng băng bó lúc trước.
“Cứu nàng.” Đông Mĩ Tễ lặp lại sau đó nhìn thiếu nữ trên giường và lộ ra bi thương, “Chết…… không được.”
Thẩm Châu Hi vội vàng để quân y tiến lên. Thiếu nữ kia tuy yếu ớt nhưng tinh thần vẫn tràn ngập cảnh giác, phòng bị mấy người ngoại tộc đang tới gần. Lúc quân y tiến đến xem vết thương trên vai cho nàng ta thì suýt bị nàng ta khóa cổ. Là Đông Mĩ Tễ ở bên cạnh vừa khuyên vừa dỗ cuối cùng quân y mới nhìn được miệng vết thương trên vai nàng ta.
Sau khi xem xét thương thế, lại bắt mạch thì quân y mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Thẩm Châu Hi đang đợi kết quả và nói: “Miệng vết thương bị nhiễm trùng, chỗ tổn thương bị thối rữa nên hình thành uốn ván. Nếu chữa sớm hai ngày thì có nhiều cách để thử nhưng hiện giờ…… chỉ có làm hết sức, mặc cho số phận.”
Đông Mĩ Tễ không hiểu những lời phức tạp này, chờ quân y nói xong hắn gấp không chờ nổi mà mở miệng hỏi Thẩm Châu Hi: “Không chết …. được không?”
Thẩm Châu Hi nhìn thiếu nữ vẫn mang nét trẻ con nằm trên giường nghe bọn họ nói chuyện thì trong lòng thấy khổ sở. Nàng nỗ lực tươi cười trấn an nói: “Yên tâm đi, đại phu của chúng ta sẽ tìm mọi cách cứu nàng.”
Đông Mĩ Tễ đoán được chút ý tứ trong lời nàng nên thần sắc lo âu bi thương dần buông lỏng và lộ ra nụ cười cảm kích không hề phòng bị.
Quân y dùng dao nướng trên lửa cắt đi thịt thối trên vai thiếu nữ. Nàng ta đau đớn cắn chặt răng, mồ hôi đầm đìa. Ngay cả Thẩm Châu Hi ngồi bên cạnh nhìn cũng không nhịn được dời tầm mắt thế mà nàng ta lại không hề sợ mà nhìn quân y dùng dao nhỏ xẻo thịt thối. Điều khiến Thẩm Châu Hi ngoài ý muốn chính là nữ trưởng lão kia cũng không nói gì trong suốt quá trình trị liệu mặc dù bà ta thoạt nhìn có vẻ rất quan tâm bảo vệ đứa nhỏ.
Nữ trưởng lão hình như biết đây là hy vọng cuối cùng để cứu thiếu nữ. Quân y thì vừa lo nớm nớp mà cứu trị cho thiếu nữ kia vừa lén nhìn sắc mặt nữ trưởng lão. Bà ta thì không nhúc nhích đứng ở mép giường, mặt không biểu tình giống một cục đá.
Sau khi xẻo hết thịt thối quân y bôi một loại thuốc mỡ đen nhánh lên miệng vết thương. Thiếu nữ vẫn không giãy giụa nhưng trên mặt lại bỗng rịn ra mồ hôi đầm đìa, cổ cũng phát ra tiếng nức nở thút thít.
Nữ trưởng lão giật giật hai chân nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
Rốt cuộc cũng xử lý xong vết thương trên người thiếu nữ, tiếp theo chỉ cần thay thuốc hàng ngày là được, còn chuyện khác phải xem ý trời.
Nữ trưởng lão đi đến trước giường, thân thể cao lớn cường tráng chắn giữa đám Thẩm Châu Hi và thiếu nữ, sắc mặt lạnh lẽo nói một câu ngắn ngủi.
Đông Mĩ Tễ không phiên dịch những lời này. Hắn quan sát toàn bộ quá trình cứu trị xong thì giống như cũng hao hết sức, sắc mặt tái nhợt mỏi mệt. Hắn xoay người, mặt hướng ngoài cửa phòng, nói: “Đi…… Đi ra ngoài.”
Ba người Thẩm Châu Hi được hắn khách khí tiễn ra khỏi bộ tộc, có không ít người của Nhung tộc đi theo phía sau, thần sắc đa dạng nhìn bọn họ. Những người này dùng ngôn ngữ nàng không hiểu để nghị luận cái gì đó không hề kiêng nể.
Ánh mắt cảnh giác mang theo địch ý này làm Thẩm Châu Hi rất khổ sở. Lòng nàng hạ quyết tâm nhất định phải nhanh chóng hóa giải ân oán của hai bên. Cái này không liên quan tới đường ra và tượng binh, nàng chỉ hy vọng chuyện hy sinh đổ máu vô vị sẽ không xảy ra nữa.
Mấy ngày tiếp theo Thẩm Châu Hi đều mang theo quân y tới đổi thuốc cho thiếu nữ kia.
Có lẽ trời cao thương tình, cũng có thể là ý chí cầu sinh của thiếu nữ kia quá mạnh nên nàng ta dần dần chuyển biến tốt đẹp. Đến ngày thứ tư Thẩm Châu Hi tới tái khám thì nàng ta đã có thể xuống giường đi lại, cũng khôi phục khẩu vị như ngày thường.
Quân y báo với nàng rằng thiếu nữ đã qua cơn nguy hiểm thế là Thẩm Châu Hi vui vẻ báo với Đông Mĩ Tễ cùng nữ trưởng lão tin tức này.
Nữ trưởng lão kích động ôm lấy đầu vai thiếu nữ, tì trán lên trán nàng ta thấp giọng nói cái gì đó. Đông Mĩ Tễ dùng lời của Nhung tộc la to ra ngoài cửa. Đám người tụ tập ở đó cực kỳ vui mừng mà chạy đi báo cho nhau.
Sau khi kích động Đông Mĩ Tễ do dự một lát mới khẩn cầu Thẩm Châu Hi: “Có thể …… Những người khác, không chết?”
“Còn có những người khác bị thương sao?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Đông Mĩ Tễ gật gật đầu, dùng ngón tay và cả ngón chân đếm số người.
“Thế còn đợi gì nữa?” Thẩm Châu Hi thúc giục, “Mau mang chúng ta tới chỗ những người bị thương đi!”
Đông Mĩ Tễ vui vẻ kêu lên một tiếng.
Rất nhanh Thẩm Châu Hi đã nhìn thấy hơn mười người của Nhung tộc bị thương trong trận chiến hôm trước. Những người này bị thương nhẹ hơn thiếu nữ kia nhiều vì thế chỉ cần rắc kim sang dược, buộc ván nẹp là có thể chờ khỏi. Suốt một buổi chiều nàng theo quân y nên không biết từ lúc nào Lý Côn đã biến mất. Trong ngoài bận rộn một hồi cuối cùng nàng và quân y cũng giúp trị hết cho người bị thương của Nhung tộc.
Hoàng hôn treo trên tán cây, ánh chiều tà như lửa chiếu khắp làng xóm và hiện rõ hình voi trang trí khắp nơi.
Thẩm Châu Hi được Đông Mĩ Tễ dẫn dắt rời khỏi Nhung tộc, còn Lý Côn thì biến mất một lúc sau đó lại tự động trở về bên người nàng, miệng phát ra tiếng kêu kỳ quái gì đó. Thẩm Châu Hi hỏi đó là tiếng gì nhưng hắn chỉ cười hê hê và không trả lời nghi vấn của nàng.
Lúc trở lại doanh địa lâm thời ở bờ sông Lý Vụ cũng mang một thân bùn đất trở về. Hắn mang người đi điều tra địa thế, lúc này đang gột rửa bùn đất bằng nước sông rồi mang cả người ẩm ướt về chủ trướng.
Trải qua rèn luyện tinh thần với Nhung tộc nên hiện giờ Thẩm Châu Hi đã có thể coi nhẹ chuyện Lý Vụ để trần thân trên. Nàng cầm khăn mặt giúp hắn lau bọt nước còn dính trên người. Con phượng hoàng tráng lệ hồn nhiên hiện ra trên làn da màu lúa mạch của hắn kết hợp với mỗi khối cơ bắp săn chắc tạo ra vẻ đẹp hòa hợp cân xứng. Thẩm Châu Hi vừa lau vừa không nhịn được nhìn đến thất thần, mãi tới khi Lý Vụ bỗng nhiên gọi tên nàng thì nàng mới như tỉnh mộng và vội vàng hỏi: “Chàng vừa nói gì?”
“Linh hồn nhỏ bé của nàng bị vịt ngậm đi rồi à?” Lý Vụ bất mãn nói, “Lão tử hỏi nàng hai lần —— hôm nay nàng đi tới chỗ kia có xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Châu Hi báo cho hắn chuyện Nhung tộc đã có thái độ mềm mỏng hơn. Lý Vụ nghiến răng nói: “Tốn của lão tử nhiều thuốc như thế, còn liên lụy nữ nhân của ta phải mỗi ngày lưng eo chân đau mà không có chút cảm ơn nào sao?”
“Mới có mấy ngày, thái độ của bọn họ tốt hơn đã là không tồi rồi.” Thẩm Châu Hi lại có tin tưởng mười phần, “Mấy ngày nay ở chung ta cảm thấy tâm tư bọn họ đơn thuần, đều là người chất phác…… Nữ trưởng lão bị chàng uy hiếp lần trước còn tặng ta cái này lúc ta rời khỏi đó hôm nay……”
Thẩm Châu Hi móc từ trong tay ra một thứ màu trắng ngà, đó là một mặt dây chuyền hình tròn bằng ngà voi điêu khắc thành. Thẩm Châu Hi đã thấy những người khác trong Nhung tộc đeo, bọn họ trang trí trên người giống như có thể gặp dữ hóa lành. Nàng tìm một sợi dây tơ hồng rồi đeo vào trên cổ cho Lý Vụ, thay thế mảnh ngọc hắn đưa cho nàng.
“Chỗ chàng thì sao?” Thẩm Châu Hi hỏi, “Có tìm được đường ra không?”
Lý Vụ lắc lắc đầu: “Chỗ quỷ quái này quá lớn, lại nhiều rừng rậm. Lần trước còn có một dân bản địa lạ mặt có ý đồ phục kích thám báo của chúng ta. Sau đó hắn nương địa hình mà chạy mất —— nhưng ta đoán hẳn là tới từ bộ lạc tên là Kỳ Nhất Thân.”
“Bộ lạc ấy giống như đối địch với Nhung tộc, lúc chàng ra ngoài phải cẩn thận một chút.” Thẩm Châu Hi lo lắng nói.
“Nàng mới cần phải cẩn thận nhiều — —” Lý Vụ tức giận nói, “Lúc nàng đi Nhung tộc lão tử đều lo lắng đề phòng…… Điêu Nhi có luôn đi theo bên cạnh nàng không?”
Nói đến Lý Côn thế là Thẩm Châu Hi kể ra chỗ cổ quái của hắn mấy ngày gần đây rồi lo lắng nói: “Nơi này trời xa đất lạ, ta lo lắng hắn lỗ mãng hấp tấp xúc phạm kiêng kị của Nhung tộc.”
Lý Vụ nghĩ nghĩ rồi nói: “Nàng nói đúng, từ ngày mai ta sẽ tự mình mang nàng tới Nhung tộc.”
“Không cần ——” Thẩm Châu Hi vội nói, “Chàng làm tốt việc của mình là được, chỗ Điêu nhi ta sẽ thử tán gẫu với hắn một chút xem sao. Để xem hai ngày này đến tột cùng hắn đang làm cái gì.”
“…… Cũng được, nhưng nếu không hỏi ra lý do thì hắn sẽ cùng Ngưu Vượng dò đường, còn ta cùng nàng tới Nhung tộc.”
Thẩm Châu Hi đồng ý.
Ngày thứ hai nàng mang theo Lý Côn và quân y tới Nhung tộc tiếp tục trị liệu cho người bị thương hoặc người bị bệnh. Lý Côn lại biến mất không thấy bóng dáng, lúc nàng cân nhắc sau khi trở về doanh địa phải giảng giải đạo lý cho hắn thế nào thì một nữ nhân xa lạ của Nhung tộc bỗng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nghe xong đối phương nói Đông Mĩ Tễ nhìn Thẩm Châu Hi và vui vẻ nói: “Quá tốt! Mẹ ta muốn gặp các ngươi!”
Lý Vụ đã tính toán kỹ: bên này hắn phái Thanh Phượng quân do Ngưu Vượng mang đến đi dò xét con sông và sơn động xung quanh để tìm đường ra ngoài. Còn bên này hắn phái sứ giả thân thiện là Thẩm Châu Hi mỗi ngày mang theo Lý Côn và mười mấy người nữa tới gặp người của Nhung tộc làm công tác thuyết phục.
Đám người của Nhung tộc ngày đầu tiên nhìn thấy Thẩm Châu Hi tới thì như lâm đại địch. Nàng khoa tay múa chân biểu đạt ý mình: “Ta có thuốc và đại phu, ta muốn giúp người bệnh của các ngươi”.
Bọn họ nghe thế mới chạy đi thông báo cho nữ tộc trưởng. Thẩm Châu Hi thì tràn đầy chờ mong đứng ngoài, cuối cùng lại bị cự tuyệt.
Nàng không hề nhụt chí, ngày hôm sau lại tới, mỗi lúc bị cự tuyệt không thể không rời đi nàng sẽ để lại chút lương khô cùng thịt khô.
Đến ngày thứ tư nàng đợi thật lâu ở ngoài, lúc này người đi ra không phải nữ thủ vệ hung thần ác sát mà là Đông Mĩ Tễ đã mấy ngày không gặp.
Đông Mĩ Tễ mang thần sắc phức tạp mà nhìn thoáng qua sọt tre đựng đồ ăn bên cạnh nàng sau đó lắp bắp nói: “Tiến…… Tiến vào.”
Thẩm Châu Hi vui vẻ vội vàng đi về phía hắn, đám Lý Côn bên cạnh định đuổi theo nhưng Đông Mĩ Tễ bỗng nhiên nói: “Không được!”
Hắn chỉ chỉ Thẩm Châu Hi và Lý Côn, nói “có thể” sau đó chỉ mấy người phía sau nói “…… không được.”
Thẩm Châu Hi nhìn hộ vệ phía sau rồi chỉ một nam tử trung niên vác hòm thuốc và nói: “Để hắn đi theo chúng ta đi, hắn là đại phu, có thể trị bệnh!”
Nàng vất vả mãi mới giải thích được nghĩa của từ “đại phu”, cuối cùng thuyết phục Đông Mĩ Tễ. Hắn do dự một lát mới gật gật đầu, không hề phản đối.
Thẩm Châu Hi, Lý Côn và quân y đi theo Đông Mĩ Tễ vào cửa của bộ lạc.
Đông Mĩ Tễ đưa bọn họ tới trước một căn nhà gỗ có rất nhiều người của Nhung tộc vây quanh. Nữ trưởng lão ngày đó Lý Vụ huy hiếp cũng ở bên trong, vừa thấy mấy người Thẩm Châu Hi là bà ta lập tức trừng mắt căm hận.
Người của Nhung tộc dù là nam hay nữ đều chỉ dùng da che phần thân dưới. Lúc đầu Thẩm Châu Hi còn e lệ trốn tránh nhưng hiện giờ nàng đã có thể coi như bình thường mà nhìn thẳng.
Đông Mĩ Tễ ra hiệu và nói: “Đi vào……”
Lý Côn không chút nghĩ ngợi đi trước Thẩm Châu Hi vào bên trong. Đợi hắn nhìn quanh một vòng nàng và quân y mới đi theo vào.
Đông Mĩ Tễ đi ở cuối.
“Cứu, nàng.” Đông Mĩ Tễ khẩn thiết nói.
Trong nhà gỗ tràn ngập mùi máu, một thiếu nữ mặt trắng bệch, môi thậm chí còn phiếm xanh lá đang nằm trên giường đá trải lông chim và cỏ khô. Trên người nàng ta không biết là đắp da của con gì. Thấy có tiếng vang nàng ta nỗ lực mở đôi mắt yếu ớt ra.
Thẩm Châu Hi nhận ra đây là thiếu nữ bị thương ở vai được nàng băng bó lúc trước.
“Cứu nàng.” Đông Mĩ Tễ lặp lại sau đó nhìn thiếu nữ trên giường và lộ ra bi thương, “Chết…… không được.”
Thẩm Châu Hi vội vàng để quân y tiến lên. Thiếu nữ kia tuy yếu ớt nhưng tinh thần vẫn tràn ngập cảnh giác, phòng bị mấy người ngoại tộc đang tới gần. Lúc quân y tiến đến xem vết thương trên vai cho nàng ta thì suýt bị nàng ta khóa cổ. Là Đông Mĩ Tễ ở bên cạnh vừa khuyên vừa dỗ cuối cùng quân y mới nhìn được miệng vết thương trên vai nàng ta.
Sau khi xem xét thương thế, lại bắt mạch thì quân y mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Thẩm Châu Hi đang đợi kết quả và nói: “Miệng vết thương bị nhiễm trùng, chỗ tổn thương bị thối rữa nên hình thành uốn ván. Nếu chữa sớm hai ngày thì có nhiều cách để thử nhưng hiện giờ…… chỉ có làm hết sức, mặc cho số phận.”
Đông Mĩ Tễ không hiểu những lời phức tạp này, chờ quân y nói xong hắn gấp không chờ nổi mà mở miệng hỏi Thẩm Châu Hi: “Không chết …. được không?”
Thẩm Châu Hi nhìn thiếu nữ vẫn mang nét trẻ con nằm trên giường nghe bọn họ nói chuyện thì trong lòng thấy khổ sở. Nàng nỗ lực tươi cười trấn an nói: “Yên tâm đi, đại phu của chúng ta sẽ tìm mọi cách cứu nàng.”
Đông Mĩ Tễ đoán được chút ý tứ trong lời nàng nên thần sắc lo âu bi thương dần buông lỏng và lộ ra nụ cười cảm kích không hề phòng bị.
Quân y dùng dao nướng trên lửa cắt đi thịt thối trên vai thiếu nữ. Nàng ta đau đớn cắn chặt răng, mồ hôi đầm đìa. Ngay cả Thẩm Châu Hi ngồi bên cạnh nhìn cũng không nhịn được dời tầm mắt thế mà nàng ta lại không hề sợ mà nhìn quân y dùng dao nhỏ xẻo thịt thối. Điều khiến Thẩm Châu Hi ngoài ý muốn chính là nữ trưởng lão kia cũng không nói gì trong suốt quá trình trị liệu mặc dù bà ta thoạt nhìn có vẻ rất quan tâm bảo vệ đứa nhỏ.
Nữ trưởng lão hình như biết đây là hy vọng cuối cùng để cứu thiếu nữ. Quân y thì vừa lo nớm nớp mà cứu trị cho thiếu nữ kia vừa lén nhìn sắc mặt nữ trưởng lão. Bà ta thì không nhúc nhích đứng ở mép giường, mặt không biểu tình giống một cục đá.
Sau khi xẻo hết thịt thối quân y bôi một loại thuốc mỡ đen nhánh lên miệng vết thương. Thiếu nữ vẫn không giãy giụa nhưng trên mặt lại bỗng rịn ra mồ hôi đầm đìa, cổ cũng phát ra tiếng nức nở thút thít.
Nữ trưởng lão giật giật hai chân nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
Rốt cuộc cũng xử lý xong vết thương trên người thiếu nữ, tiếp theo chỉ cần thay thuốc hàng ngày là được, còn chuyện khác phải xem ý trời.
Nữ trưởng lão đi đến trước giường, thân thể cao lớn cường tráng chắn giữa đám Thẩm Châu Hi và thiếu nữ, sắc mặt lạnh lẽo nói một câu ngắn ngủi.
Đông Mĩ Tễ không phiên dịch những lời này. Hắn quan sát toàn bộ quá trình cứu trị xong thì giống như cũng hao hết sức, sắc mặt tái nhợt mỏi mệt. Hắn xoay người, mặt hướng ngoài cửa phòng, nói: “Đi…… Đi ra ngoài.”
Ba người Thẩm Châu Hi được hắn khách khí tiễn ra khỏi bộ tộc, có không ít người của Nhung tộc đi theo phía sau, thần sắc đa dạng nhìn bọn họ. Những người này dùng ngôn ngữ nàng không hiểu để nghị luận cái gì đó không hề kiêng nể.
Ánh mắt cảnh giác mang theo địch ý này làm Thẩm Châu Hi rất khổ sở. Lòng nàng hạ quyết tâm nhất định phải nhanh chóng hóa giải ân oán của hai bên. Cái này không liên quan tới đường ra và tượng binh, nàng chỉ hy vọng chuyện hy sinh đổ máu vô vị sẽ không xảy ra nữa.
Mấy ngày tiếp theo Thẩm Châu Hi đều mang theo quân y tới đổi thuốc cho thiếu nữ kia.
Có lẽ trời cao thương tình, cũng có thể là ý chí cầu sinh của thiếu nữ kia quá mạnh nên nàng ta dần dần chuyển biến tốt đẹp. Đến ngày thứ tư Thẩm Châu Hi tới tái khám thì nàng ta đã có thể xuống giường đi lại, cũng khôi phục khẩu vị như ngày thường.
Quân y báo với nàng rằng thiếu nữ đã qua cơn nguy hiểm thế là Thẩm Châu Hi vui vẻ báo với Đông Mĩ Tễ cùng nữ trưởng lão tin tức này.
Nữ trưởng lão kích động ôm lấy đầu vai thiếu nữ, tì trán lên trán nàng ta thấp giọng nói cái gì đó. Đông Mĩ Tễ dùng lời của Nhung tộc la to ra ngoài cửa. Đám người tụ tập ở đó cực kỳ vui mừng mà chạy đi báo cho nhau.
Sau khi kích động Đông Mĩ Tễ do dự một lát mới khẩn cầu Thẩm Châu Hi: “Có thể …… Những người khác, không chết?”
“Còn có những người khác bị thương sao?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Đông Mĩ Tễ gật gật đầu, dùng ngón tay và cả ngón chân đếm số người.
“Thế còn đợi gì nữa?” Thẩm Châu Hi thúc giục, “Mau mang chúng ta tới chỗ những người bị thương đi!”
Đông Mĩ Tễ vui vẻ kêu lên một tiếng.
Rất nhanh Thẩm Châu Hi đã nhìn thấy hơn mười người của Nhung tộc bị thương trong trận chiến hôm trước. Những người này bị thương nhẹ hơn thiếu nữ kia nhiều vì thế chỉ cần rắc kim sang dược, buộc ván nẹp là có thể chờ khỏi. Suốt một buổi chiều nàng theo quân y nên không biết từ lúc nào Lý Côn đã biến mất. Trong ngoài bận rộn một hồi cuối cùng nàng và quân y cũng giúp trị hết cho người bị thương của Nhung tộc.
Hoàng hôn treo trên tán cây, ánh chiều tà như lửa chiếu khắp làng xóm và hiện rõ hình voi trang trí khắp nơi.
Thẩm Châu Hi được Đông Mĩ Tễ dẫn dắt rời khỏi Nhung tộc, còn Lý Côn thì biến mất một lúc sau đó lại tự động trở về bên người nàng, miệng phát ra tiếng kêu kỳ quái gì đó. Thẩm Châu Hi hỏi đó là tiếng gì nhưng hắn chỉ cười hê hê và không trả lời nghi vấn của nàng.
Lúc trở lại doanh địa lâm thời ở bờ sông Lý Vụ cũng mang một thân bùn đất trở về. Hắn mang người đi điều tra địa thế, lúc này đang gột rửa bùn đất bằng nước sông rồi mang cả người ẩm ướt về chủ trướng.
Trải qua rèn luyện tinh thần với Nhung tộc nên hiện giờ Thẩm Châu Hi đã có thể coi nhẹ chuyện Lý Vụ để trần thân trên. Nàng cầm khăn mặt giúp hắn lau bọt nước còn dính trên người. Con phượng hoàng tráng lệ hồn nhiên hiện ra trên làn da màu lúa mạch của hắn kết hợp với mỗi khối cơ bắp săn chắc tạo ra vẻ đẹp hòa hợp cân xứng. Thẩm Châu Hi vừa lau vừa không nhịn được nhìn đến thất thần, mãi tới khi Lý Vụ bỗng nhiên gọi tên nàng thì nàng mới như tỉnh mộng và vội vàng hỏi: “Chàng vừa nói gì?”
“Linh hồn nhỏ bé của nàng bị vịt ngậm đi rồi à?” Lý Vụ bất mãn nói, “Lão tử hỏi nàng hai lần —— hôm nay nàng đi tới chỗ kia có xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Châu Hi báo cho hắn chuyện Nhung tộc đã có thái độ mềm mỏng hơn. Lý Vụ nghiến răng nói: “Tốn của lão tử nhiều thuốc như thế, còn liên lụy nữ nhân của ta phải mỗi ngày lưng eo chân đau mà không có chút cảm ơn nào sao?”
“Mới có mấy ngày, thái độ của bọn họ tốt hơn đã là không tồi rồi.” Thẩm Châu Hi lại có tin tưởng mười phần, “Mấy ngày nay ở chung ta cảm thấy tâm tư bọn họ đơn thuần, đều là người chất phác…… Nữ trưởng lão bị chàng uy hiếp lần trước còn tặng ta cái này lúc ta rời khỏi đó hôm nay……”
Thẩm Châu Hi móc từ trong tay ra một thứ màu trắng ngà, đó là một mặt dây chuyền hình tròn bằng ngà voi điêu khắc thành. Thẩm Châu Hi đã thấy những người khác trong Nhung tộc đeo, bọn họ trang trí trên người giống như có thể gặp dữ hóa lành. Nàng tìm một sợi dây tơ hồng rồi đeo vào trên cổ cho Lý Vụ, thay thế mảnh ngọc hắn đưa cho nàng.
“Chỗ chàng thì sao?” Thẩm Châu Hi hỏi, “Có tìm được đường ra không?”
Lý Vụ lắc lắc đầu: “Chỗ quỷ quái này quá lớn, lại nhiều rừng rậm. Lần trước còn có một dân bản địa lạ mặt có ý đồ phục kích thám báo của chúng ta. Sau đó hắn nương địa hình mà chạy mất —— nhưng ta đoán hẳn là tới từ bộ lạc tên là Kỳ Nhất Thân.”
“Bộ lạc ấy giống như đối địch với Nhung tộc, lúc chàng ra ngoài phải cẩn thận một chút.” Thẩm Châu Hi lo lắng nói.
“Nàng mới cần phải cẩn thận nhiều — —” Lý Vụ tức giận nói, “Lúc nàng đi Nhung tộc lão tử đều lo lắng đề phòng…… Điêu Nhi có luôn đi theo bên cạnh nàng không?”
Nói đến Lý Côn thế là Thẩm Châu Hi kể ra chỗ cổ quái của hắn mấy ngày gần đây rồi lo lắng nói: “Nơi này trời xa đất lạ, ta lo lắng hắn lỗ mãng hấp tấp xúc phạm kiêng kị của Nhung tộc.”
Lý Vụ nghĩ nghĩ rồi nói: “Nàng nói đúng, từ ngày mai ta sẽ tự mình mang nàng tới Nhung tộc.”
“Không cần ——” Thẩm Châu Hi vội nói, “Chàng làm tốt việc của mình là được, chỗ Điêu nhi ta sẽ thử tán gẫu với hắn một chút xem sao. Để xem hai ngày này đến tột cùng hắn đang làm cái gì.”
“…… Cũng được, nhưng nếu không hỏi ra lý do thì hắn sẽ cùng Ngưu Vượng dò đường, còn ta cùng nàng tới Nhung tộc.”
Thẩm Châu Hi đồng ý.
Ngày thứ hai nàng mang theo Lý Côn và quân y tới Nhung tộc tiếp tục trị liệu cho người bị thương hoặc người bị bệnh. Lý Côn lại biến mất không thấy bóng dáng, lúc nàng cân nhắc sau khi trở về doanh địa phải giảng giải đạo lý cho hắn thế nào thì một nữ nhân xa lạ của Nhung tộc bỗng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nghe xong đối phương nói Đông Mĩ Tễ nhìn Thẩm Châu Hi và vui vẻ nói: “Quá tốt! Mẹ ta muốn gặp các ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.