Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất
Chương 280
Thất Tát Nương Tử
14/06/2022
Mưa to như trút nước
liên tiếp đập lên mặt đất lầy lội. Tiếng vó ngựa nhiều vô kể vang lên
trên con đường nhỏ hẹp làm nước đục bắn lên. Tiếng nước cuồn cuộn như
sấm truyền tới từ sườn núi bên phải, một con sông đang gào thét chảy
ngang qua bên dưới vách núi.
Bạch Nhung Linh mang vẻ mặt khẩn trương ngồi trên lưng ngựa và thường quay đầu lại nhìn xung quanh giống như đang bị một con quái thú vô hình đuổi theo.
Bỗng nhiên trong mưa bụi truyền tới tiếng vó ngựa khác với đoàn của bọn họ. Bạch Nhung Linh lập tức biến sắc, còn không kịp phản ứng thì trong núi rừng đã có một lượng lớn kị binh mặc giáp nhẹ giống dòng nước đen nhánh chia làm ba phần vây lấy cả đám bọn họ.
Bạch Nhung Linh lập tức kéo dây cương, con ngựa hí một tiếng thật vang sau đó mới dừng vó. Hắn nắm chặt cương ngựa trong bàn tay ướt đẫm không biết là mưa hay mồ hôi.
“Các ngươi là ai?! Dám cản con đường của ta, có biết ta là ai không?!” Bạch Nhung Linh cố lấy dũng khí quát lớn.
Giọng hắn quanh quẩn trong tiếng mưa rơi, đám kị binh kia lại vẫn mặt không biểu tình nhìn hắn. Gương mặt lạnh lẽo của bọn họ được nước mưa gột rửa nhưng vẫn lộ ra sát khí lạnh băng.
Bọn họ trầm mặc không nói thế là Bạch Nhung Linh chẳng hiểu bọn họ đang đợi cái gì. Mãi tới khi tiếng bánh xe ngựa chuyển động trên con đường lầy lội truyền tới từ xa thì hắn mới đột nhiên hiểu. Cả người hắn không nhịn được càng cứng đờ hơn.
Bạch Nhung Linh mím chặt môi nhìn không chớp mắt về phía cái xe ngựa dần hiện ra trong màn mưa. Hắn dùng lý trí nỗ lực đè nén sợ hãi trong lòng.
Nhìn thì dài nhưng thực tế thì ngắn, chỉ lát sau xe ngựa đã chậm rãi ngừng giữa hai hàng kị binh mặc áo giáp nhẹ. Yến Hồi lúc này quay người từ vị trí đánh xe và đẩy cửa mở ra. Gió mang theo mưa hỗn loạn thổi vào trong xe khiến mành xe bị hất lên một chút. Người trong xe buông quyển sách trên tay và ngước khuôn mặt tuấn lãng nhưng lạnh lẽo bình tĩnh lên nhìn chăm chú vào Bạch Nhung Linh chật vật đứng bên ngoài mưa.
“Ngươi…… Sao ngươi lại……” Bạch Nhung Linh trắng mặt, miệng lắp bắp.
“Ta nghĩ mãi vẫn cảm thấy tự mình tới đón anh vợ có vẻ sẽ càng có thành ý hơn.” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói.
Giọng hắn có vẻ mỏng manh trong màn mưa nhưng hình như hắn cũng chẳng để ý, cũng khinh thường không thèm cao giọng hơn. Bạch Nhung Linh không thể không dựng tai lên mới nghe rõ lời hắn nói, biểu tình cũng hết sức chăm chú.
“Anh vợ chuyến này đi Dương Châu sao?” Hắn nói, “Đúng là vừa khéo, ta cũng đang đi về hướng Dương Châu đây. Không bằng chúng ta cùng đồng hành nhé?”
“Ngươi đừng có mà giả thân thiết với ta!” Bạch Nhung Linh nhớ tới ngày đó bị buộc nhận tội cùng thống khổ lúc sau thì lập tức bùng lửa giận, “Bản công tử mới không có loại em rể mặt người dạ thú như ngươi! Ngươi sát hại người vô tội, cường đoạt người, làm hại biểu muội của ta suýt thì cùng người thương trời nam đất bắc. Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ ngụy quân tử, là tên tiểu nhân thôi! Chẳng trách biểu muội không cần ngươi!”
Mặt Phó Huyền Mạc vẫn bình tĩnh như cũ nhưng bàn tay cầm quyển sách lại siết đến trắng bệch.
Trong một lúc lâu chỉ có tiếng mưa to tầm tã.
Phó Huyền Mạc vuốt phẳng nếp gấp trên sách rồi đặt nó lên bàn và dùng chén trà chặn lại cho đỡ cong. Biểu tình của hắn đạm mạc, cử chỉ thong dong như đang ở trong thư phòng quen thuộc chứ không phải trong núi rừng mưa xối gió tuôn.
“…… Ngươi có thể trốn tránh hơn một tháng này không bị bắt đúng là ngoài dự kiến.” Hắn nói, “Tuy ta không biết ngươi làm sao gom được đám quân ô hợp này ——”
Ánh mắt coi khinh của hắn liếc nhìn số người tương đương bên mình nhưng trang bị kém xa ở phía sau Bạch Nhung Linh. Đây rõ ràng chính là kị binh được tuyển mộ ở nhiều nơi hợp thành.
“Nhưng ngươi cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói thôi.”
“Chưa chắc ——”
Một giọng nói sang sảng truyền tới từ núi rừng.
“Ai?!” Yến Hồi đột nhiên cả kinh rút trường đao hướng về phía giọng nói kia mà quát.
Một lượng lớn cung thủ mặc áo giáp và khoác áo tơi ngụy trang bước ra. Bọn họ giữ nguyên tư thế giương cung, bước chân nương tiếng mưa to mà đặt biệt lặng lẽ. Người cầm đầu đúng là Lý Vụ, hắn sải bước đi trong mưa lạnh, nước mưa đập lên vành nón của hắn rồi theo cần cổ màu lúa mạch chảy xuống.
Mưa thu, núi lạnh, khôi giáp cọ lên yên ngựa tóe sát ý.
Sát khí ở khắp mọi nơi, nhưng Lý Vụ vẫn mang thần thái sáng láng, quả thực như ánh mặt trời trong cảnh tiêu điều âm u.
Hận dâng lên trong mắt phá tan bình tĩnh giả dối của Phó Huyền Mạc. Trong đáy mắt sâu thẳm đen nhánh của hắn có cảm xúc cuồn cuộn dâng lên.
Hắn nhìn nhìn Lý Vụ, lại nhìn nhìn Bạch Nhung Linh lúc này khí thế đột nhiên yếu đi và đang cúi đầu thì hỏi: “…… Các ngươi dùng kế dụ ta ra đây ư?”
“Cất nhắc, cất nhắc.” Lý Vụ cười hề hề đáp, “Lý mỗ đọc sách ít, không biết tính kế —— đâu giống Phó đại nhân, âm mưu quỷ kế cái nọ tiếp cái kia, làm người ta khó lòng phòng bị. Về điểm này…… Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Hiệp hẳn là rõ nhất. Đến giờ thi thể của ông ta còn đang bị ngâm ở chỗ nào cũng chẳng ai biết.”
Phó Huyền Mạc cũng không đáp lời hắn.
“Bạch Nhung Linh, nếu ngươi đã vất vả tránh được vây bắt thì cần gì phải cùng kẻ này mạo hiểm nữa làm gì?” Phó Huyền Mạc nhìn Bạch Nhung Linh đứng cách Lý Vụ không xa và nói, “Xem ra người em rể mà ngươi nhận cũng không quá coi trọng ngươi đâu nhỉ?”
“Việc ván đã đóng thuyền sao có thể gọi là mạo hiểm chứ?” Lý Vụ nói, “Đối phó với ngươi —— còn chưa phải chuyện mạo hiểm đâu.”
“Phải không?” Ánh mắt Phó Huyền Mạc càng thêm lạnh lẽo, “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy trăm tên binh lính quèn này mà cũng có thể toàn thân rút lui trước mặt ta ư?”
“Ai biết đâu được.” Lý Vụ cà lơ phất phơ cười nói, “Sao ngươi biết ta chỉ mang mấy trăm binh sĩ tới gặp ngươi?”
“Ngươi từ Dương Châu bôn ba mà đến, vì giấu tai mắt nên sẽ không thể mang quá nhiều quân.” Phó Huyền Mạc nở một nụ cười lạnh, “Một nhóm binh nhỏ thì linh hoạt, nhưng sức mạnh lại không đủ. Thế nên ngươi mới lấy Bạch Nhung Linh làm mồi dẫn ta ra khỏi doanh địa.”
“Nếu muốn tấn công bí mật thì binh lực ngươi mang theo sẽ không quá 5000; mà càng tới gần thì binh lực ngươi dám mang theo lại càng ít. Để tiếp cận gần nơi ngự giá mà không bị phát hiện, để ngươi có thể thành công mai phục ——” Phó Huyền Mạc nhìn chằm chằm Lý Vụ và chậm rãi nói, “Giờ này khắc này ngươi chỉ có không quá 500 người để dùng.”
Lý Vụ nghịch một cây cỏ râu rồng nhếch lên trên áo mưa, dù khẽ vuốt hay mạnh mẽ đè xuống cũng không thể khiến nó an phận nằm xuông. Cuối cùng hắn dứt khoát nắm lấy cây cỏ kia và dùng bạo lực thu phục nó. Hắn bỏ cây cỏ vào miệng ngậm, mắt ngước lên đón ánh mắt sắc bén của Phó Huyền Mạc sau đó không chút để ý mà cười nói: “Đạo lý thì đúng thế…… Nhưng ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem nếu ngươi là ta vậy chẳng lẽ ngươi dám mang có 500 người thâm nhập vào doanh địa của địch sao?”
Phó Huyền Mạc trầm mặc không nói gì mà nhìn hắn.
Lý Vụ khiêu khích cười, cỏ râu rồng theo lời hắn nói mà lên xuống: “Không tin ngươi cứ thử xem.”
Phó gia quân do dự đánh giá đám binh lính mặc áo giáp da rõ ràng ít hơn về quân số sau đó lại nhìn nhìn người ngồi trong xe vẫn chưa phát lệnh thì trong lòng cũng có vài phần tin tưởng lời Lý Vụ nói.
Làm gì có ai mang theo mấy trăm người tới chịu chết chứ? Đừng nói binh lực không bằng, dù bằng —— thử hỏi trong thiên hạ, có ai nắm chắc có thể khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất công tử trong tình huống binh lực hai bên ngang nhau đâu?
Ngay cả phản quân có binh lực vượt xa bọn họ cũng vẫn không vượt qua được vị thiên hạ đệ nhất công tử bách chiến bách thắng này!
Qua một lúc lâu Phó Huyền Mạc hơi chuyển mắt hỏi: “Ngươi đang kéo dài thời gian sao?”
Lúc này đổi thành Lý Vụ không nói, chỉ trước sau như một cười, không sợ gió lạnh cũng không sợ mưa to, trong mắt có thần thái vui vẻ.
“…… Ngươi dẫn ta tới đây không phải để tiêu diệt ta một lần cho xong.” Phó Huyền Mạc nói.
“Thiên hạ đệ nhất công tử nghĩ nhiều rồi, ta chạy từ xa tới còn không phải vì dân trừ hại sao?” Lý Vụ cất cao giọng nói, “Ngươi làm trung thần của Đại Yến cũng lâu rồi, để ta làm một lần đi!”
“Mà chuyện đầu tiên đại trung thần như ta làm,” Lý Vụ cười hê hê nói, “Chính là cứu Yến hoàng!”
……
“Oanh!”
Một tiếng sét như điện xẹt qua nổ đinh tai nhức óc trên bầu trời tối đen của doanh địa. Mưa to không ngừng nghỉ như muốn rơi đến thiên hoang địa lão.
Tiểu binh tuần tra ban đêm vừa thấp giọng mắng thời tiết tối nay vừa có lệ mà nhìn qua bốn phía tối tăm sau đó dần đi vào trong màn mưa.
Một bóng đen chợt vọt ra từ phía sau đám rương gỗ chồng chất. Đây là Ngưu Vượng, người gánh vác trọng trách lẩn vào doanh địa của Yến quân để cứu viện. Để giấu tai mắt của người khác hắn đánh hôn mê một tên lính tuần tra và mặc khôi giáp của tên kia lên người.
Nương màn mưa nên không có ai phát hiện hắn lẻn vào, mọi việc đều được tiến hành thuận lợi. Điều duy nhất khác thường chính là vương trướng bắt mắt kia: Trong trướng đèn đuốc sáng trưng nhưng bên ngoài lại chẳng có ai trông coi.
Đường đường là vua một nước nhưng ngoài trướng lại không có người nào canh gác ư?
Dựa theo kinh nghiệm xem vô số vở kịch của Ngưu Vượng thì chuyện khác thường ắt có biến, trong này hẳn có bẫy gì đây!
Nhưng kịch là kịch, hiện thực lại khác, những gì diễn ra trong kịch khả năng lớn sẽ không diễn ra trong đời thường. Nếu hắn dùng kinh nghiệm xem kịch áp dụng vào hiện thực mà bản thân hắn gặp nguy thì cũng thôi, nhưng nếu làm hỏng việc của sư phụ thì to chuyện rồi!
Ngưu Vượng trốn trong màn mưa to, không biết nên tiếp tục quan sát hay nhân lúc lính tuần tra chưa tới mà nhanh chóng tiến vào vương trướng cứu người. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Cơ hội chỉ có một lần này, không cho phép hắn thêm do dự. Ngưu Vượng cắn chặt răng vùi đầu nhảy vọt tới vương trướng đèn đuốc sáng trưng kia.
“Bệ ——”
Giống như có ai đó bóp chặt cổ Ngưu Vượng khiến hai mắt hắn trợn lên, lời chưa nói hết đã nghẹn lại. Hắn trợn mắt há hốc mồm đứng trong lều trướng rộng lớn, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong trướng là một mảnh hỗn độn, tủ bếp bị đổ, mảnh sứ vỡ rải rác khắp nơi, thảm da thú ấm áp loang lổ vết máu. Một cái đai lưng đẹp đẽ quý giá rơi bên cạnh cái giường gỗ đàn hương.
Vạt áo của Thẩm Tố Chương bung ra, cả người ngã bên bàn trà, đôi mắt chứa đầy tơ máu và tràn ngập oán hận trừng trừng nhìn khách không mời mà tới, bên miệng và lỗ tai là vết máu đen nhánh đã khô. Cách đó không xa còn có dấu vết nôn mửa.
Sinh ở trong cung, lớn lên ở Tử Thần Điện, từ khi sinh ra đã được định sẵn sẽ là thiên tử của Đại Yến, nhưng lúc hắn chết lại ở nơi rừng núi hoang vắng trong tiết trời gió thảm mưa sầu này. Thậm chí chẳng có ai giúp hắn vuốt hai mắt hoặc làm bạn khi hắn hấp hối, chỉ có thê lương và lạnh nhạt vô hạn.
Ngưu Vượng dại ra đứng tại chỗ.
“Ai ở trong trướng?!”
Một tiếng quát chói tai vang lên, vô số người mặc áo giáp chạy tới. Ngưu Vượng lập tức giật mình và hoàn hồn sau đó quay đầu chạy khỏi vương trướng.
“Có thích khách, mau bắt lấy hắn!”
Quân lính ngủ say bị đánh thức, từng ngọn đuốc sáng lên trong doanh địa.
Mưa to vẫn tiếp tục.
Ở một chỗ cách đó mười mấy dặm, nước sông vẫn đang chảy xiết. Hai quân giằng co nên chẳng ai nó lời nào, cuối cùng là kẻ ngồi trong xe phá vỡ im lặng ấy.
Phó Huyền Mạc nhìn Lý Vụ trước mặt và nở nụ cười nhàn nhạt.
“Đáng tiếc……” Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi tới chậm rồi.”
Bạch Nhung Linh mang vẻ mặt khẩn trương ngồi trên lưng ngựa và thường quay đầu lại nhìn xung quanh giống như đang bị một con quái thú vô hình đuổi theo.
Bỗng nhiên trong mưa bụi truyền tới tiếng vó ngựa khác với đoàn của bọn họ. Bạch Nhung Linh lập tức biến sắc, còn không kịp phản ứng thì trong núi rừng đã có một lượng lớn kị binh mặc giáp nhẹ giống dòng nước đen nhánh chia làm ba phần vây lấy cả đám bọn họ.
Bạch Nhung Linh lập tức kéo dây cương, con ngựa hí một tiếng thật vang sau đó mới dừng vó. Hắn nắm chặt cương ngựa trong bàn tay ướt đẫm không biết là mưa hay mồ hôi.
“Các ngươi là ai?! Dám cản con đường của ta, có biết ta là ai không?!” Bạch Nhung Linh cố lấy dũng khí quát lớn.
Giọng hắn quanh quẩn trong tiếng mưa rơi, đám kị binh kia lại vẫn mặt không biểu tình nhìn hắn. Gương mặt lạnh lẽo của bọn họ được nước mưa gột rửa nhưng vẫn lộ ra sát khí lạnh băng.
Bọn họ trầm mặc không nói thế là Bạch Nhung Linh chẳng hiểu bọn họ đang đợi cái gì. Mãi tới khi tiếng bánh xe ngựa chuyển động trên con đường lầy lội truyền tới từ xa thì hắn mới đột nhiên hiểu. Cả người hắn không nhịn được càng cứng đờ hơn.
Bạch Nhung Linh mím chặt môi nhìn không chớp mắt về phía cái xe ngựa dần hiện ra trong màn mưa. Hắn dùng lý trí nỗ lực đè nén sợ hãi trong lòng.
Nhìn thì dài nhưng thực tế thì ngắn, chỉ lát sau xe ngựa đã chậm rãi ngừng giữa hai hàng kị binh mặc áo giáp nhẹ. Yến Hồi lúc này quay người từ vị trí đánh xe và đẩy cửa mở ra. Gió mang theo mưa hỗn loạn thổi vào trong xe khiến mành xe bị hất lên một chút. Người trong xe buông quyển sách trên tay và ngước khuôn mặt tuấn lãng nhưng lạnh lẽo bình tĩnh lên nhìn chăm chú vào Bạch Nhung Linh chật vật đứng bên ngoài mưa.
“Ngươi…… Sao ngươi lại……” Bạch Nhung Linh trắng mặt, miệng lắp bắp.
“Ta nghĩ mãi vẫn cảm thấy tự mình tới đón anh vợ có vẻ sẽ càng có thành ý hơn.” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói.
Giọng hắn có vẻ mỏng manh trong màn mưa nhưng hình như hắn cũng chẳng để ý, cũng khinh thường không thèm cao giọng hơn. Bạch Nhung Linh không thể không dựng tai lên mới nghe rõ lời hắn nói, biểu tình cũng hết sức chăm chú.
“Anh vợ chuyến này đi Dương Châu sao?” Hắn nói, “Đúng là vừa khéo, ta cũng đang đi về hướng Dương Châu đây. Không bằng chúng ta cùng đồng hành nhé?”
“Ngươi đừng có mà giả thân thiết với ta!” Bạch Nhung Linh nhớ tới ngày đó bị buộc nhận tội cùng thống khổ lúc sau thì lập tức bùng lửa giận, “Bản công tử mới không có loại em rể mặt người dạ thú như ngươi! Ngươi sát hại người vô tội, cường đoạt người, làm hại biểu muội của ta suýt thì cùng người thương trời nam đất bắc. Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ ngụy quân tử, là tên tiểu nhân thôi! Chẳng trách biểu muội không cần ngươi!”
Mặt Phó Huyền Mạc vẫn bình tĩnh như cũ nhưng bàn tay cầm quyển sách lại siết đến trắng bệch.
Trong một lúc lâu chỉ có tiếng mưa to tầm tã.
Phó Huyền Mạc vuốt phẳng nếp gấp trên sách rồi đặt nó lên bàn và dùng chén trà chặn lại cho đỡ cong. Biểu tình của hắn đạm mạc, cử chỉ thong dong như đang ở trong thư phòng quen thuộc chứ không phải trong núi rừng mưa xối gió tuôn.
“…… Ngươi có thể trốn tránh hơn một tháng này không bị bắt đúng là ngoài dự kiến.” Hắn nói, “Tuy ta không biết ngươi làm sao gom được đám quân ô hợp này ——”
Ánh mắt coi khinh của hắn liếc nhìn số người tương đương bên mình nhưng trang bị kém xa ở phía sau Bạch Nhung Linh. Đây rõ ràng chính là kị binh được tuyển mộ ở nhiều nơi hợp thành.
“Nhưng ngươi cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói thôi.”
“Chưa chắc ——”
Một giọng nói sang sảng truyền tới từ núi rừng.
“Ai?!” Yến Hồi đột nhiên cả kinh rút trường đao hướng về phía giọng nói kia mà quát.
Một lượng lớn cung thủ mặc áo giáp và khoác áo tơi ngụy trang bước ra. Bọn họ giữ nguyên tư thế giương cung, bước chân nương tiếng mưa to mà đặt biệt lặng lẽ. Người cầm đầu đúng là Lý Vụ, hắn sải bước đi trong mưa lạnh, nước mưa đập lên vành nón của hắn rồi theo cần cổ màu lúa mạch chảy xuống.
Mưa thu, núi lạnh, khôi giáp cọ lên yên ngựa tóe sát ý.
Sát khí ở khắp mọi nơi, nhưng Lý Vụ vẫn mang thần thái sáng láng, quả thực như ánh mặt trời trong cảnh tiêu điều âm u.
Hận dâng lên trong mắt phá tan bình tĩnh giả dối của Phó Huyền Mạc. Trong đáy mắt sâu thẳm đen nhánh của hắn có cảm xúc cuồn cuộn dâng lên.
Hắn nhìn nhìn Lý Vụ, lại nhìn nhìn Bạch Nhung Linh lúc này khí thế đột nhiên yếu đi và đang cúi đầu thì hỏi: “…… Các ngươi dùng kế dụ ta ra đây ư?”
“Cất nhắc, cất nhắc.” Lý Vụ cười hề hề đáp, “Lý mỗ đọc sách ít, không biết tính kế —— đâu giống Phó đại nhân, âm mưu quỷ kế cái nọ tiếp cái kia, làm người ta khó lòng phòng bị. Về điểm này…… Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Hiệp hẳn là rõ nhất. Đến giờ thi thể của ông ta còn đang bị ngâm ở chỗ nào cũng chẳng ai biết.”
Phó Huyền Mạc cũng không đáp lời hắn.
“Bạch Nhung Linh, nếu ngươi đã vất vả tránh được vây bắt thì cần gì phải cùng kẻ này mạo hiểm nữa làm gì?” Phó Huyền Mạc nhìn Bạch Nhung Linh đứng cách Lý Vụ không xa và nói, “Xem ra người em rể mà ngươi nhận cũng không quá coi trọng ngươi đâu nhỉ?”
“Việc ván đã đóng thuyền sao có thể gọi là mạo hiểm chứ?” Lý Vụ nói, “Đối phó với ngươi —— còn chưa phải chuyện mạo hiểm đâu.”
“Phải không?” Ánh mắt Phó Huyền Mạc càng thêm lạnh lẽo, “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy trăm tên binh lính quèn này mà cũng có thể toàn thân rút lui trước mặt ta ư?”
“Ai biết đâu được.” Lý Vụ cà lơ phất phơ cười nói, “Sao ngươi biết ta chỉ mang mấy trăm binh sĩ tới gặp ngươi?”
“Ngươi từ Dương Châu bôn ba mà đến, vì giấu tai mắt nên sẽ không thể mang quá nhiều quân.” Phó Huyền Mạc nở một nụ cười lạnh, “Một nhóm binh nhỏ thì linh hoạt, nhưng sức mạnh lại không đủ. Thế nên ngươi mới lấy Bạch Nhung Linh làm mồi dẫn ta ra khỏi doanh địa.”
“Nếu muốn tấn công bí mật thì binh lực ngươi mang theo sẽ không quá 5000; mà càng tới gần thì binh lực ngươi dám mang theo lại càng ít. Để tiếp cận gần nơi ngự giá mà không bị phát hiện, để ngươi có thể thành công mai phục ——” Phó Huyền Mạc nhìn chằm chằm Lý Vụ và chậm rãi nói, “Giờ này khắc này ngươi chỉ có không quá 500 người để dùng.”
Lý Vụ nghịch một cây cỏ râu rồng nhếch lên trên áo mưa, dù khẽ vuốt hay mạnh mẽ đè xuống cũng không thể khiến nó an phận nằm xuông. Cuối cùng hắn dứt khoát nắm lấy cây cỏ kia và dùng bạo lực thu phục nó. Hắn bỏ cây cỏ vào miệng ngậm, mắt ngước lên đón ánh mắt sắc bén của Phó Huyền Mạc sau đó không chút để ý mà cười nói: “Đạo lý thì đúng thế…… Nhưng ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem nếu ngươi là ta vậy chẳng lẽ ngươi dám mang có 500 người thâm nhập vào doanh địa của địch sao?”
Phó Huyền Mạc trầm mặc không nói gì mà nhìn hắn.
Lý Vụ khiêu khích cười, cỏ râu rồng theo lời hắn nói mà lên xuống: “Không tin ngươi cứ thử xem.”
Phó gia quân do dự đánh giá đám binh lính mặc áo giáp da rõ ràng ít hơn về quân số sau đó lại nhìn nhìn người ngồi trong xe vẫn chưa phát lệnh thì trong lòng cũng có vài phần tin tưởng lời Lý Vụ nói.
Làm gì có ai mang theo mấy trăm người tới chịu chết chứ? Đừng nói binh lực không bằng, dù bằng —— thử hỏi trong thiên hạ, có ai nắm chắc có thể khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất công tử trong tình huống binh lực hai bên ngang nhau đâu?
Ngay cả phản quân có binh lực vượt xa bọn họ cũng vẫn không vượt qua được vị thiên hạ đệ nhất công tử bách chiến bách thắng này!
Qua một lúc lâu Phó Huyền Mạc hơi chuyển mắt hỏi: “Ngươi đang kéo dài thời gian sao?”
Lúc này đổi thành Lý Vụ không nói, chỉ trước sau như một cười, không sợ gió lạnh cũng không sợ mưa to, trong mắt có thần thái vui vẻ.
“…… Ngươi dẫn ta tới đây không phải để tiêu diệt ta một lần cho xong.” Phó Huyền Mạc nói.
“Thiên hạ đệ nhất công tử nghĩ nhiều rồi, ta chạy từ xa tới còn không phải vì dân trừ hại sao?” Lý Vụ cất cao giọng nói, “Ngươi làm trung thần của Đại Yến cũng lâu rồi, để ta làm một lần đi!”
“Mà chuyện đầu tiên đại trung thần như ta làm,” Lý Vụ cười hê hê nói, “Chính là cứu Yến hoàng!”
……
“Oanh!”
Một tiếng sét như điện xẹt qua nổ đinh tai nhức óc trên bầu trời tối đen của doanh địa. Mưa to không ngừng nghỉ như muốn rơi đến thiên hoang địa lão.
Tiểu binh tuần tra ban đêm vừa thấp giọng mắng thời tiết tối nay vừa có lệ mà nhìn qua bốn phía tối tăm sau đó dần đi vào trong màn mưa.
Một bóng đen chợt vọt ra từ phía sau đám rương gỗ chồng chất. Đây là Ngưu Vượng, người gánh vác trọng trách lẩn vào doanh địa của Yến quân để cứu viện. Để giấu tai mắt của người khác hắn đánh hôn mê một tên lính tuần tra và mặc khôi giáp của tên kia lên người.
Nương màn mưa nên không có ai phát hiện hắn lẻn vào, mọi việc đều được tiến hành thuận lợi. Điều duy nhất khác thường chính là vương trướng bắt mắt kia: Trong trướng đèn đuốc sáng trưng nhưng bên ngoài lại chẳng có ai trông coi.
Đường đường là vua một nước nhưng ngoài trướng lại không có người nào canh gác ư?
Dựa theo kinh nghiệm xem vô số vở kịch của Ngưu Vượng thì chuyện khác thường ắt có biến, trong này hẳn có bẫy gì đây!
Nhưng kịch là kịch, hiện thực lại khác, những gì diễn ra trong kịch khả năng lớn sẽ không diễn ra trong đời thường. Nếu hắn dùng kinh nghiệm xem kịch áp dụng vào hiện thực mà bản thân hắn gặp nguy thì cũng thôi, nhưng nếu làm hỏng việc của sư phụ thì to chuyện rồi!
Ngưu Vượng trốn trong màn mưa to, không biết nên tiếp tục quan sát hay nhân lúc lính tuần tra chưa tới mà nhanh chóng tiến vào vương trướng cứu người. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Cơ hội chỉ có một lần này, không cho phép hắn thêm do dự. Ngưu Vượng cắn chặt răng vùi đầu nhảy vọt tới vương trướng đèn đuốc sáng trưng kia.
“Bệ ——”
Giống như có ai đó bóp chặt cổ Ngưu Vượng khiến hai mắt hắn trợn lên, lời chưa nói hết đã nghẹn lại. Hắn trợn mắt há hốc mồm đứng trong lều trướng rộng lớn, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong trướng là một mảnh hỗn độn, tủ bếp bị đổ, mảnh sứ vỡ rải rác khắp nơi, thảm da thú ấm áp loang lổ vết máu. Một cái đai lưng đẹp đẽ quý giá rơi bên cạnh cái giường gỗ đàn hương.
Vạt áo của Thẩm Tố Chương bung ra, cả người ngã bên bàn trà, đôi mắt chứa đầy tơ máu và tràn ngập oán hận trừng trừng nhìn khách không mời mà tới, bên miệng và lỗ tai là vết máu đen nhánh đã khô. Cách đó không xa còn có dấu vết nôn mửa.
Sinh ở trong cung, lớn lên ở Tử Thần Điện, từ khi sinh ra đã được định sẵn sẽ là thiên tử của Đại Yến, nhưng lúc hắn chết lại ở nơi rừng núi hoang vắng trong tiết trời gió thảm mưa sầu này. Thậm chí chẳng có ai giúp hắn vuốt hai mắt hoặc làm bạn khi hắn hấp hối, chỉ có thê lương và lạnh nhạt vô hạn.
Ngưu Vượng dại ra đứng tại chỗ.
“Ai ở trong trướng?!”
Một tiếng quát chói tai vang lên, vô số người mặc áo giáp chạy tới. Ngưu Vượng lập tức giật mình và hoàn hồn sau đó quay đầu chạy khỏi vương trướng.
“Có thích khách, mau bắt lấy hắn!”
Quân lính ngủ say bị đánh thức, từng ngọn đuốc sáng lên trong doanh địa.
Mưa to vẫn tiếp tục.
Ở một chỗ cách đó mười mấy dặm, nước sông vẫn đang chảy xiết. Hai quân giằng co nên chẳng ai nó lời nào, cuối cùng là kẻ ngồi trong xe phá vỡ im lặng ấy.
Phó Huyền Mạc nhìn Lý Vụ trước mặt và nở nụ cười nhàn nhạt.
“Đáng tiếc……” Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi tới chậm rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.