Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất
Chương 55
Thất Tát Nương Tử
12/06/2022
Lý Côn nhảy xuống tường thấp rồi nhưng vẫn không tới gần mà đứng tại chỗ rối rắm nhìn Tùy Nhụy.
“Ngươi…… Ngươi lại đây.” Tùy Nhụy cố rặn ra một nụ cười cổ quái.
Thẩm Châu Hi đoán nàng ấy nhất định đang tận lực biểu hiện bộ dạng “ôn nhu” của mình cho mọi người thấy.
“Ta không tới.” Lý Côn lẩm bẩm.
“Lý huynh đệ đã xuống dưới thì chuyện khác cũng dễ nói rồi.” Văn Hữu Chí chắp tay cười nói, “Tiểu sinh không tiện ở lâu, Lý nương tử mà gặp phải vấn đề khó thì cứ tới hiệu sách ở trấn trên tìm tiểu sinh.”
Thẩm Châu Hi thất thần đáp lễ, Văn Hữu Chí chỉ hơi mỉm cười rồi xoay người đi luôn.
Tùy Nhụy nhìn chằm chằm bóng dáng hắn sau đó mở miệng nói: “…… Vì sao hắn lại đối tốt với ngươi như thế?”
Thẩm Châu Hi mơ hồ nói: “Có lẽ vì ta là người xứ khác, lại là vợ của Lý Vụ.”
Tùy Nhụy quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt khôi phục bình tĩnh: “…… Cũng phải.”
Lúc này trong lòng Thẩm Châu Hi đã có ý tưởng, sau khi do dự một lát nàng mới khẩn cầu: “Tùy cô nương, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?”
“Muốn ta bỏ qua cho tên ngốc to con này thì ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Chuyện liên quan tới Lý Vụ cũng đừng mở miệng với ta!” Tùy Nhụy không kiên nhẫn nói.
“Không phải…… Ta muốn thỉnh cầu cô nương bình tĩnh nói chuyện phải trái với Lý Côn.” Thẩm Châu Hi nói.
Tùy Nhụy sửng sốt, cặp mày nhíu chặt hơi thả lỏng: “Ngươi muốn ta nói chuyện gì với hắn?”
“Tùy cô nương, ngươi có khinh thường Lý Côn không?”
“Ta khinh thường hắn cái gì?” Tùy Nhụy lại cao giọng, không thể tưởng được mà nhìn nàng, “Ta mới không có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế đâu!”
“Tùy cô nương sẽ không vì Lý Côn trí lực không đủ mà nhìn hắn bằng con mắt khác người thường chứ?”
“Ta không nhàn hạ như thế!” Tùy Nhụy lập tức phản bác, “Nói như ngươi thì người ta khinh thường rất nhiều, như thế mỗi ngày ta không cần nướng gà nữa, ngồi khinh thường không đã đủ mệt rồi!”
Thẩm Châu Hi cười nói: “Tùy cô nương đừng tức giận, ta biết ngươi vẫn luôn coi Lý Côn như người thường mà đối đãi.”
“Sao ngươi biết?”
“Lý Côn nói cho ta.” Thẩm Châu Hi nói.
“Hắn nói cho ngươi?” Tùy Nhụy hoài nghi nhìn thoáng qua Lý Côn.
Lý Côn giật giật lỗ tai, mũi chân đá đá một hòn đá vụn trên mặt đất: “Nàng gạt người……”
“Có vài lời không cần nói thẳng ra vẫn có thể hiểu được.” Thẩm Châu Hi nói, “Tùy cô nương, nếu sau này Lý Côn không quấy rối thì ngươi có thể nói chuyện phiếm và chơi với hắn như với người khác không?”
“Nếu hắn không tới quấy rối thì ta còn phải mắng hắn chắc?” Tùy Nhụy nói, “Ta có bệnh đâu! Ta vội vàng làm gà nướng còn không kịp đâu!”
“Tùy cô nương, ngươi có thể chính miệng nói với Lý Côn lời ấy không?”
“Ta nói mà có ích à? Nếu có ích thì ta đã sớm dùng rồi.” Tùy Nhụy mang theo thần sắc không tin phục nhưng sau đó nàng ta vẫn dừng lại một chút. Dưới ánh mắt khẩn thiết của Thẩm Châu Hi nàng ta nhìn về phía Lý Côn ở cách đó không xa gọi, “Này! Tên ngốc to con……”
Lý Côn vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi đừng trộm đồ của ta, cũng đừng ném đồ về phía ta nữa. Nếu có thể làm thế thì về sau ta cũng sẽ không mắng, không đánh ngươi nữa.” Tùy Nhụy nói xong lời đàm phán đã lập tức hùng hổ dọa người, “Ngươi có thể làm được không?!”
Lý Côn giả câm vờ điếc, mũi chân vẫn tra tấn một gốc cỏ dại đáng thương mọc ra dưới một cục đá.
“Tùy cô nương, ngươi còn chưa nói nếu hắn nghe lời về sau ngươi sẽ cùng chơi với hắn.” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nhắc nhở.
“Các ngươi lắm chuyện thế hả?” Tùy Nhụy oán giận nhưng vẫn theo lời nàng mà cao giọng nói với Lý Côn, “Tên ngốc to con! Nếu ngươi không quấy phá thì đợi ta có thời gian sẽ cùng ngươi chơi!”
Lúc này Lý Côn mới ngước mắt liếc Tùy Nhụy một cái: “…… Thật sự?”
“Ta cố gắng.” Tùy Nhụy đã rất không kiên nhẫn nói: “Trong tiệm của ta nhiều việc như thế, ngươi cho rằng ta nhàn nhã lúc nào cũng đi lăn lộn người khác giống ngươi chắc?”
“Ta giúp ngươi.” Lý Côn xoay người lại nhìn thẳng Tùy Nhụy, “Ta giúp ngươi…… Gà nướng……”
“…… Có phải ngươi được Lý Vụ phái tới trộm bí phương của nhà ta không?” Tùy Nhụy lập tức cảnh giác hỏi.
“Không phải,” Thẩm Châu Hi sợ Lý Côn ngốc, miệng vụng làm hỏng việc nên vội thay hắn giải thích, “Bản chất Lý Côn là đứa nhỏ thuần phác lại thiện lương.”
“Thuần phác? Thiện lương?” Tùy Nhụy hoài nghi nhìn quả núi nhỏ trước mặt, “Đứa nhỏ?”
“…… Cũng không…… Cũng không thiện lương lắm……” Lý Côn sờ sờ đầu nói.
“Ngươi cùng hắn ở chung lâu rồi nhất định sẽ nhận ra điều đó!” Thẩm Châu Hi khẳng định chắc nịch, “Nếu hắn tới hỗ trợ thì ngươi có thể để hắn dọn đồ, lật giá nướng —— như vậy Tùy cô nương cũng không lo bị lộ bí phương.”
“…… Thế thì chưa chắc, không có việc gì Lý Vụ không làm được. Lợi dụng một tên ngốc với hắn mà nói cũng không có áp lực tâm lý gì.”
Thẩm Châu Hi đã tò mò rất lâu lúc này rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Tùy cô nương, ta có thể biết giữa ngươi và Lý Vụ từng có chuyện gì không?”
“Ta thấy ngươi làm người khá tốt nên mới tốt bụng khuyên ngươi hai câu.” Tùy Nhụy cười lạnh nói, “Tâm Lý Vụ còn lắm lỗ hơn lò than của nhà ta. Người muốn đánh cắp bí phương của Tùy gia chúng ta không phải chỉ có mình hắn, nhưng chỉ có hắn vì trộm bí phương ấy mà không tiếc giả làm người mù một năm ——”
Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm: “Hắn…… giả làm người mù một năm?”
“Còn không phải thế!” Tùy Nhụy tức giận nói, “Khi đó ta chỉ mới 11-12 tuổi, hắn cũng xấp xỉ tuổi ấy. Cha ta đi trên phố bị người ta đụng trúng nên ngã trẹo lưng. Là hắn cõng ông ấy tới Tố Tâm Đường chữa trị. Cha ta thấy hắn tuổi còn nhỏ đã lưu lạc trên phố, mắt lại mù nên mới dẫn hắn về nhà làm đứa ở. Hắn mù nên đương nhiên không ai đề phòng, cha ta thường xuyên để hắn ra vào những nơi quan trọng phía sau.
Tên khốn này đến ăn cơm cũng cố ý đánh rơi đũa. Hắn ở nhà chúng ta giả vờ làm người mù một năm mà không ai nghi ngờ hắn hết! Nếu không phải ta ngẫu nhiên thấy hắn chọn con gà béo nhất mà ăn vụng thì ta còn không biết hắn lừa ta lâu như thế đâu!” Tùy Nhụy trợn mắt nghiến răng nói, “Tên khốn đó đúng là đồ ăn thịt người không nhả xương, ai tin hắn thì kẻ đó đúng là thiệt lớn!”
Tùy Nhụy nói xong bỗng nhiên nhắm đầu mũi tên lên người Thẩm Châu Hi: “Ngươi sẽ không hoài nghi lời nói của ta chứ?”
“Ta tin ngươi……” Nàng ngượng ngùng nói.
Đến trai lơ hắn còn làm được thì có cái gì Lý Vụ không làm được đây?
Thẩm Châu Hi xin lỗi giúp Lý Côn xong lại bắt đầu xin lỗi thay Lý Vụ.
“Tùy cô nương, chuyện trước kia ta thay Lý Vụ xin lỗi ngươi, thật không phải với……”
Tùy Nhụy nhìn nàng một cái sau đó tức giận nói: “Ngươi cũng đúng là xui xẻo, sao lại dính tới ba anh em nhà này chứ?”
Thẩm Châu Hi nghiêm túc nói: “Ta không xui xẻo, nếu không có Lý Vụ cứu và giữ lại thì hiện tại không biết ta đã lưu lạc nơi nào. Tùy cô nương, Lý Vụ lúc trước đã làm rất nhiều việc sai, ta thay hắn nhận lỗi với ngươi. Ta sẽ giám sát hắn, tận lực đốc thúc hắn đi theo con đường chính đạo. Nhưng Lý Vụ hắn, kỳ thật là người tốt……”
“Được rồi, với ngươi thì ai cũng là người tốt hết.” Tùy Nhụy đánh gãy lời nàng rồi nhấc chân quay lại con đường cũ, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Ta thấy ngươi còn ngốc hơn tên ngốc to con kia……”
Thẩm Châu Hi đi theo nàng ấy vài bước rồi lại nhớ tới cái gì đó mà quay đầu nhìn về phía Lý Côn vẫn đang đứng và gọi: “Mau tới đây.”
“…… Ngươi không mắng ta chứ?”
“Không mắng đệ.” Thẩm Châu Hi vẫy tay với hắn: “Mau tới đây.”
Lý Côn chầm chậm đi tới, Thẩm Châu Hi nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi đất trên người hắn sau đó nói: “Lần sau muốn làm cái gì thì phải nói trước với ta như vậy ta sẽ dạy đệ. Không thể lỗ mãng với Tùy cô nương đâu.”
Lý Côn nhìn chằm chằm tay nàng, cả người vẫn không nhúc nhích để mặc nàng phủi bụi cho mình, bộ dạng ngoan ngoãn lại tủi thân.
Thẩm Châu Hi vỗ xong vết bụi bẩn cho hắn lại kiên nhẫn nói: “Đệ xem hiện tại nàng đã đồng ý làm bạn với đệ rồi đó, không phải rất tốt à? Đúng hay không?”
“…… Đúng.” Lý Côn ỉu xìu nói.
Nàng cười nói: “Đi thôi, đừng để Tùy cô nương sốt ruột chờ.”
Ba người một trước một sau trở lại cửa hàng gà nướng Tùy Ký. Tùy Nhụy bao gà nướng vào lá sen đưa cho nàng sau đó vội vàng xoay giá sắt trên bếp lò. Thẩm Châu Hi đang muốn rời đi lại bỗng nhìn thấy bọc vải vụn dưới chân vì thế nàng khom lưng nhặt lên.
Sau một lúc lâu Tùy Nhụy mới lật xong một đám gà suýt nữa thì bị cháy. Lúc này nàng ấy lại đi tới chỗ ghế bập bênh ở cửa nằm. Hai người Thẩm Châu Hi và Lý Côn đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nàng ấy vừa đặt mông ngồi xuống ghế đã ai da một tiếng sau đó cau mày đào đào bên dưới lấy ra một bọc vải vụn.
Đây không phải đồ tên ngốc to con kia vừa mới ném nàng sao? Nàng đang muốn ném đi lại do dự một lát sau đó thả xuống.
Đây không phải lần đầu tiên tên ngốc to con kia ném nàng và đương nhiên nàng cũng chưa từng mở ra xem bên trong mấy bọc này chứa cái gì. Bởi vì trong lòng nàng sớm nhận định rằng bên trong hẳn là mấy thứ vụn vặt linh tinh.
Nếu trong lòng đã có đáp án thì tự nhiên sẽ không mất thời gian tìm kiếm chân tướng. Nhưng hôm nay không hiểu sao nàng lại có chút tò mò. Có lẽ là bởi vì lời Thẩm Châu Hi nói lúc trước, cũng có lẽ là bởi vì dưới sự dẫn dắt của Thẩm Châu Hi nên tên ngốc to con kia cũng không đến nỗi không nói lý. Dù sao thì lần đầu tiên Tùy Nhụy có ý tưởng tìm kiếm đáp án.
Nàng vươn tay mở bọc vải vụn ra: Bên trong không phải đá, không phải quả dại, không phải bất kỳ thứ gì nàng từng nghĩ.
Một khối đường mạch nha lớn nhỏ bằng hạt lạc lẳng lặng nằm giữa đống vải vụn.
……
Lúc Thẩm Châu Hi trở lại bờ sông thì căn nhà trúc đã được Lý Thước quét tước đại khái. Nàng buông gà nướng nhìn quanh rồi hỏi: “Lý Vụ đâu?”
“Đại ca ra bờ sông đan chiếu rồi.” Lý Thước nói.
“Ta mua hai mươi cân rượu, vò rượu không biết để chỗ nào nên ngươi đi nói với Lý Côn một tiếng nhé.” Thẩm Châu Hi nói, “Ta đến bờ sông nhìn xem Lý Vụ thế nào.”
Lý Thước cười nói: “Không thành vấn đề, tẩu tử yên tâm đi đi. Tẩu đi lên phía trên một chút hẳn là có thể thấy đại ca.”
Nàng đi ra khỏi căn nhà trúc, lại đi dọc theo con sông quả nhiên thấy Lý Vụ ở cách đó không xa. Lý Thước nói hắn đang đan chiếu nhưng hắn nào có giống như đang đan chiếu. Hắn nằm trên một tảng đá lớn, mặt ngửa lên trời, trong tay giơ một cuốn sách không biết viết cái gì. Vừa xem hắn vừa lẩm bẩm.
“Lý Vụ?” Thẩm Châu Hi đi gần tới thì mở miệng gọi tên hắn.
Lý Vụ lại giống con mèo bị dẫm vào đuôi, cả người đột nhiên nhảy dựng lên.
Hắn nhảy lên rồi thì trong tay lại không có quyển sách Thẩm Châu Hi nhìn thấy lúc trước nữa. Nàng đi tới trước tảng đá tò mò nhìn bốn phía sau đó hỏi: “Cuốn sách ngươi vừa mới xem đi đâu rồi?”
“Sách gì? Ta lấy đâu ra sách? Ta đang ngủ lại bị ngươi đánh thức, ngươi bị mặt trời thiêu đến hoảng nên mới nhìn lầm đó.” Lý Vụ híp mắt lại, tốc độ nói rất nhanh như là cố ý không cho Thẩm Châu Hi thời gian để phản ứng vậy. Hắn nói liên miên một hồi, “Ngươi tới gọi ta về ăn cơm à?”
Thẩm Châu Hi không nghi ngờ hắn mà chỉ coi như mình vừa thật sự bị mặt trời làm hoa mắt. Hơn nữa trong lòng nàng quả thực có việc nên nàng nhanh chóng bị dời lực chú ý.
“Chưa ăn cơm nhưng ta tới tìm ngươi có việc muốn nói.”
“Chuyện gì?”
Lý Vụ ngồi xuống một tảng đá xanh, cong một chân lên rồi gác tay lên, bộ dạng tản mạn không kiềm chế.
“Hình như Lý Côn thích Tùy cô nương.” Thẩm Châu Hi chần chờ nói, “Ta không biết có tính là thích không nhưng hắn quả thực đối xử với Tùy cô nương rất khác biệt. Hôm nay chúng ta đi mua gà nướng hắn dùng một miếng vải vụn bọc thứ gì đó ném vào người Tùy cô nương. Ta vất vả lắm mới khuyên Tùy cô nương bớt giận lại. Sau đó ta mở khối vải vụn kia ra……”
“Bọc hoa hay là đường?” Lý Vụ hỏi.
Thẩm Châu Hi cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi biết ư?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta coi nó là nô lệ mà sai bảo chắc?” Lý Vụ tức giận nói, “Đệ đệ của ta mà ta còn không biết hắn nghĩ cái gì trong lòng ư?”
“Ta cũng không có ý đó……” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng biện giải.
“Sau đó thì sao?” Lý Vụ hỏi.
“Cái gì sau đó?” Thẩm Châu Hi mờ mịt, “Ta cũng không biết phải làm sao nên mới tới hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi mới là đại ca hắn……”
“Mặc kệ là được.”
“Mặc kệ?”
“Tùy Nhụy không có khả năng làm một lão mụ tử kiên nhẫn, Điêu Nhi cũng không có khả năng làm ra vẻ như họ Văn kia. Vậy không bỏ thì còn có thể thế nào?” Lý Vụ không vui nói, “Ngươi nhọc lòng quá nhiều đó, nếu ngươi nhàn thế thì sao không nhọc lòng ta ấy?”
“Ta còn chưa đủ nhọc lòng ngươi sao? Ta đều……” Thẩm Châu Hi nuốt xuống câu tiếp theo.
Để hắn có thể thoát khổ ải nàng đã nghĩ mọi cách kiếm tiền, vậy hắn còn muốn thế nào nữa?
“Ngươi đều làm sao?”
“…… Dù sao ta đã đủ nhọc lòng với ngươi rồi.” Thẩm Châu Hi nói, “Chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi.”
Lý Vụ hoài nghi nhướng mày hỏi: “Thật sự?”
“Đương nhiên, ta không giống ngươi, ngày nào cũng gạt người.”
“Ta gạt người cũng không lừa ngươi……”
Lý Vụ nói, “Được rồi, ta tin ngươi một lần. Về sau ngươi phải thể hiện nhiều một chút, nếu không người khác nhìn vào còn tưởng chúng ta là vợ chồng giả. Lúc đầu chúng ta đã thỏa thuận chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết.”
Thẩm Châu Hi không muốn nghe hắn lải nhải nên có lệ nói: “Ta sẽ tận lực.”
“Đây không phải chuyện cố gắng hay không, ngươi hiểu không?”
Không thể tức giận, không được tức giận – Thẩm Châu Hi cố thuyết phục bản thân ở trong lòng.
Hắn đều làm trai lơ nuôi gia đình thì nàng còn có cái gì không thể thoái nhượng đây?
“Đã biết……”
“Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy.” Lý Vụ vừa lòng nói.
Thẩm Châu Hi giật mình mà nhìn hắn, Lý rắm thối lúc này càng thêm vênh váo đắc ý, cằm cũng sắp hếch lên trời rồi.
“Kẻ sĩ không gặp ba ngày đã phải nhìn bằng con mắt khác.”
“Đây là ai dạy ngươi?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Không ai dạy cả.” Lý Vụ nói, “Lão tử là kỳ tài trời sinh.”
Đồ rắm thối, cứ thế vơ vào mình.
Thẩm Châu Hi không miệt mài theo đuổi hắn nghe được nửa lời kịch này từ vở diễn nào, nàng chỉ giục: “Thời gian không còn sớm nữa, nên về thôi.”
Lý Vụ đứng dậy sau đó hai người quay lại nhà trúc.
Sau khi hai người trở lại căn nhà trúc Lý Vụ chỉ huy Lý Côn dọn bàn ghế tới một chỗ bằng phẳng bên bờ sông để làm chỗ ăn tối còn Thẩm Châu Hi giúp đỡ Lý Thước bày bát đũa. Chờ tới lúc ăn cơm bốn người vừa ngồi xuống Lý Vụ đã nhìn rượu và đồ trên bàn ăn sau đó nhíu chặt mày.
“Móng heo của ta đâu?”
Thẩm Châu Hi ‘a’ một tiếng.
Móng heo để ở cửa hàng nướng Tùy Ký rồi!
Nàng và Lý Vụ bốn mắt nhìn nhau, nói không ra lời.
Lý Vụ đen mặt hỏi: “Ta nhắc nhở mấy lần rồi mà ngươi còn quên mua sao?”
“Ta mua rồi……” Thẩm Châu Hi thấy rất tủi thân nên vội nhỏ giọng phản bác, “Mua rồi…… nhưng ta lại quên trong tiệm gà nướng rồi……”
Lý Vụ hít hà một hơi, sắc mặt càng đen hơn.
“Ngươi ăn gà nướng đi, gà nướng không phải cũng có thể nhắm rượu sao?” Thẩm Châu Hi nỗ lực bổ cứu sai lầm của bản thân. Nàng dùng đũa gỗ kéo xuống một cái đùi gà mỡ màng sau đó làm lơ ánh mắt khát vọng của Lý Côn mà bỏ vào bát cho Lý Vụ.
Nàng lấy lòng cười với hắn.
Tục ngữ nói quá đúng, duỗi tay không đánh người đang cười. Dưới sự tự giác chuộc lỗi của nàng Lý Vụ rốt cuộc cũng cầm lấy đũa gỗ gắp cái đùi gà trong bát lên ăn.
Thẩm Châu Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới có tâm tư cầm lấy đũa của mình gắp đồ ăn. Nàng thích cánh gà, nhưng vừa mới vươn đũa đã thấy Lý Vụ ở bên cạnh bỗng nhiên thở dài.
Hắn ngẩng đầu, ngóng nhìn không trung, thần sắc ủ dột.
Thẩm Châu Hi và Lý Thước đều dừng đũa xem hắn, chỉ có Lý Côn vẫn vùi đầu ăn không ngừng.
“Ngươi làm sao vậy?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Lý Vụ cũng không thèm nhìn nàng, chỉ mở miệng chậm rãi ngâm nga:
“Một áng mây trắng buồn ly biệt
Trông qua nào khác giò heo kho”
Thẩm Châu Hi: “?”
“Dưới đất nước sông lặng lẽ chảy
Ta đã bảo ngươi rất nhiều lần”
“Lý Vụ, ngươi, ngươi làm sao vậy?” Thẩm Châu Hi cả kinh đến mức nói lắp nhưng Lý Vụ lại vẫn làm như không nghe thấy, cực kỳ thờ ơ.
Hắn lại thở dài một hơi, thần sắc càng thêm sầu bi:
“Có rượu không nhắm làm sao được
Mà ngươi sao nỡ cứ thế quên
Hận này dai dẳng nào ai thấu
Ta biết nói sao, đành phải uống
Một ly rượu trống, móng heo không
Nếu có lần sau xin bù lại.”
Hắn quay đầu, cuối cùng cũng nhìn về phía Thẩm Châu Hi.
“Bài thơ này gọi là《 thương móng heo 》, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Ngươi…… Ngươi lại đây.” Tùy Nhụy cố rặn ra một nụ cười cổ quái.
Thẩm Châu Hi đoán nàng ấy nhất định đang tận lực biểu hiện bộ dạng “ôn nhu” của mình cho mọi người thấy.
“Ta không tới.” Lý Côn lẩm bẩm.
“Lý huynh đệ đã xuống dưới thì chuyện khác cũng dễ nói rồi.” Văn Hữu Chí chắp tay cười nói, “Tiểu sinh không tiện ở lâu, Lý nương tử mà gặp phải vấn đề khó thì cứ tới hiệu sách ở trấn trên tìm tiểu sinh.”
Thẩm Châu Hi thất thần đáp lễ, Văn Hữu Chí chỉ hơi mỉm cười rồi xoay người đi luôn.
Tùy Nhụy nhìn chằm chằm bóng dáng hắn sau đó mở miệng nói: “…… Vì sao hắn lại đối tốt với ngươi như thế?”
Thẩm Châu Hi mơ hồ nói: “Có lẽ vì ta là người xứ khác, lại là vợ của Lý Vụ.”
Tùy Nhụy quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt khôi phục bình tĩnh: “…… Cũng phải.”
Lúc này trong lòng Thẩm Châu Hi đã có ý tưởng, sau khi do dự một lát nàng mới khẩn cầu: “Tùy cô nương, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?”
“Muốn ta bỏ qua cho tên ngốc to con này thì ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Chuyện liên quan tới Lý Vụ cũng đừng mở miệng với ta!” Tùy Nhụy không kiên nhẫn nói.
“Không phải…… Ta muốn thỉnh cầu cô nương bình tĩnh nói chuyện phải trái với Lý Côn.” Thẩm Châu Hi nói.
Tùy Nhụy sửng sốt, cặp mày nhíu chặt hơi thả lỏng: “Ngươi muốn ta nói chuyện gì với hắn?”
“Tùy cô nương, ngươi có khinh thường Lý Côn không?”
“Ta khinh thường hắn cái gì?” Tùy Nhụy lại cao giọng, không thể tưởng được mà nhìn nàng, “Ta mới không có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế đâu!”
“Tùy cô nương sẽ không vì Lý Côn trí lực không đủ mà nhìn hắn bằng con mắt khác người thường chứ?”
“Ta không nhàn hạ như thế!” Tùy Nhụy lập tức phản bác, “Nói như ngươi thì người ta khinh thường rất nhiều, như thế mỗi ngày ta không cần nướng gà nữa, ngồi khinh thường không đã đủ mệt rồi!”
Thẩm Châu Hi cười nói: “Tùy cô nương đừng tức giận, ta biết ngươi vẫn luôn coi Lý Côn như người thường mà đối đãi.”
“Sao ngươi biết?”
“Lý Côn nói cho ta.” Thẩm Châu Hi nói.
“Hắn nói cho ngươi?” Tùy Nhụy hoài nghi nhìn thoáng qua Lý Côn.
Lý Côn giật giật lỗ tai, mũi chân đá đá một hòn đá vụn trên mặt đất: “Nàng gạt người……”
“Có vài lời không cần nói thẳng ra vẫn có thể hiểu được.” Thẩm Châu Hi nói, “Tùy cô nương, nếu sau này Lý Côn không quấy rối thì ngươi có thể nói chuyện phiếm và chơi với hắn như với người khác không?”
“Nếu hắn không tới quấy rối thì ta còn phải mắng hắn chắc?” Tùy Nhụy nói, “Ta có bệnh đâu! Ta vội vàng làm gà nướng còn không kịp đâu!”
“Tùy cô nương, ngươi có thể chính miệng nói với Lý Côn lời ấy không?”
“Ta nói mà có ích à? Nếu có ích thì ta đã sớm dùng rồi.” Tùy Nhụy mang theo thần sắc không tin phục nhưng sau đó nàng ta vẫn dừng lại một chút. Dưới ánh mắt khẩn thiết của Thẩm Châu Hi nàng ta nhìn về phía Lý Côn ở cách đó không xa gọi, “Này! Tên ngốc to con……”
Lý Côn vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi đừng trộm đồ của ta, cũng đừng ném đồ về phía ta nữa. Nếu có thể làm thế thì về sau ta cũng sẽ không mắng, không đánh ngươi nữa.” Tùy Nhụy nói xong lời đàm phán đã lập tức hùng hổ dọa người, “Ngươi có thể làm được không?!”
Lý Côn giả câm vờ điếc, mũi chân vẫn tra tấn một gốc cỏ dại đáng thương mọc ra dưới một cục đá.
“Tùy cô nương, ngươi còn chưa nói nếu hắn nghe lời về sau ngươi sẽ cùng chơi với hắn.” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nhắc nhở.
“Các ngươi lắm chuyện thế hả?” Tùy Nhụy oán giận nhưng vẫn theo lời nàng mà cao giọng nói với Lý Côn, “Tên ngốc to con! Nếu ngươi không quấy phá thì đợi ta có thời gian sẽ cùng ngươi chơi!”
Lúc này Lý Côn mới ngước mắt liếc Tùy Nhụy một cái: “…… Thật sự?”
“Ta cố gắng.” Tùy Nhụy đã rất không kiên nhẫn nói: “Trong tiệm của ta nhiều việc như thế, ngươi cho rằng ta nhàn nhã lúc nào cũng đi lăn lộn người khác giống ngươi chắc?”
“Ta giúp ngươi.” Lý Côn xoay người lại nhìn thẳng Tùy Nhụy, “Ta giúp ngươi…… Gà nướng……”
“…… Có phải ngươi được Lý Vụ phái tới trộm bí phương của nhà ta không?” Tùy Nhụy lập tức cảnh giác hỏi.
“Không phải,” Thẩm Châu Hi sợ Lý Côn ngốc, miệng vụng làm hỏng việc nên vội thay hắn giải thích, “Bản chất Lý Côn là đứa nhỏ thuần phác lại thiện lương.”
“Thuần phác? Thiện lương?” Tùy Nhụy hoài nghi nhìn quả núi nhỏ trước mặt, “Đứa nhỏ?”
“…… Cũng không…… Cũng không thiện lương lắm……” Lý Côn sờ sờ đầu nói.
“Ngươi cùng hắn ở chung lâu rồi nhất định sẽ nhận ra điều đó!” Thẩm Châu Hi khẳng định chắc nịch, “Nếu hắn tới hỗ trợ thì ngươi có thể để hắn dọn đồ, lật giá nướng —— như vậy Tùy cô nương cũng không lo bị lộ bí phương.”
“…… Thế thì chưa chắc, không có việc gì Lý Vụ không làm được. Lợi dụng một tên ngốc với hắn mà nói cũng không có áp lực tâm lý gì.”
Thẩm Châu Hi đã tò mò rất lâu lúc này rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Tùy cô nương, ta có thể biết giữa ngươi và Lý Vụ từng có chuyện gì không?”
“Ta thấy ngươi làm người khá tốt nên mới tốt bụng khuyên ngươi hai câu.” Tùy Nhụy cười lạnh nói, “Tâm Lý Vụ còn lắm lỗ hơn lò than của nhà ta. Người muốn đánh cắp bí phương của Tùy gia chúng ta không phải chỉ có mình hắn, nhưng chỉ có hắn vì trộm bí phương ấy mà không tiếc giả làm người mù một năm ——”
Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm: “Hắn…… giả làm người mù một năm?”
“Còn không phải thế!” Tùy Nhụy tức giận nói, “Khi đó ta chỉ mới 11-12 tuổi, hắn cũng xấp xỉ tuổi ấy. Cha ta đi trên phố bị người ta đụng trúng nên ngã trẹo lưng. Là hắn cõng ông ấy tới Tố Tâm Đường chữa trị. Cha ta thấy hắn tuổi còn nhỏ đã lưu lạc trên phố, mắt lại mù nên mới dẫn hắn về nhà làm đứa ở. Hắn mù nên đương nhiên không ai đề phòng, cha ta thường xuyên để hắn ra vào những nơi quan trọng phía sau.
Tên khốn này đến ăn cơm cũng cố ý đánh rơi đũa. Hắn ở nhà chúng ta giả vờ làm người mù một năm mà không ai nghi ngờ hắn hết! Nếu không phải ta ngẫu nhiên thấy hắn chọn con gà béo nhất mà ăn vụng thì ta còn không biết hắn lừa ta lâu như thế đâu!” Tùy Nhụy trợn mắt nghiến răng nói, “Tên khốn đó đúng là đồ ăn thịt người không nhả xương, ai tin hắn thì kẻ đó đúng là thiệt lớn!”
Tùy Nhụy nói xong bỗng nhiên nhắm đầu mũi tên lên người Thẩm Châu Hi: “Ngươi sẽ không hoài nghi lời nói của ta chứ?”
“Ta tin ngươi……” Nàng ngượng ngùng nói.
Đến trai lơ hắn còn làm được thì có cái gì Lý Vụ không làm được đây?
Thẩm Châu Hi xin lỗi giúp Lý Côn xong lại bắt đầu xin lỗi thay Lý Vụ.
“Tùy cô nương, chuyện trước kia ta thay Lý Vụ xin lỗi ngươi, thật không phải với……”
Tùy Nhụy nhìn nàng một cái sau đó tức giận nói: “Ngươi cũng đúng là xui xẻo, sao lại dính tới ba anh em nhà này chứ?”
Thẩm Châu Hi nghiêm túc nói: “Ta không xui xẻo, nếu không có Lý Vụ cứu và giữ lại thì hiện tại không biết ta đã lưu lạc nơi nào. Tùy cô nương, Lý Vụ lúc trước đã làm rất nhiều việc sai, ta thay hắn nhận lỗi với ngươi. Ta sẽ giám sát hắn, tận lực đốc thúc hắn đi theo con đường chính đạo. Nhưng Lý Vụ hắn, kỳ thật là người tốt……”
“Được rồi, với ngươi thì ai cũng là người tốt hết.” Tùy Nhụy đánh gãy lời nàng rồi nhấc chân quay lại con đường cũ, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Ta thấy ngươi còn ngốc hơn tên ngốc to con kia……”
Thẩm Châu Hi đi theo nàng ấy vài bước rồi lại nhớ tới cái gì đó mà quay đầu nhìn về phía Lý Côn vẫn đang đứng và gọi: “Mau tới đây.”
“…… Ngươi không mắng ta chứ?”
“Không mắng đệ.” Thẩm Châu Hi vẫy tay với hắn: “Mau tới đây.”
Lý Côn chầm chậm đi tới, Thẩm Châu Hi nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi đất trên người hắn sau đó nói: “Lần sau muốn làm cái gì thì phải nói trước với ta như vậy ta sẽ dạy đệ. Không thể lỗ mãng với Tùy cô nương đâu.”
Lý Côn nhìn chằm chằm tay nàng, cả người vẫn không nhúc nhích để mặc nàng phủi bụi cho mình, bộ dạng ngoan ngoãn lại tủi thân.
Thẩm Châu Hi vỗ xong vết bụi bẩn cho hắn lại kiên nhẫn nói: “Đệ xem hiện tại nàng đã đồng ý làm bạn với đệ rồi đó, không phải rất tốt à? Đúng hay không?”
“…… Đúng.” Lý Côn ỉu xìu nói.
Nàng cười nói: “Đi thôi, đừng để Tùy cô nương sốt ruột chờ.”
Ba người một trước một sau trở lại cửa hàng gà nướng Tùy Ký. Tùy Nhụy bao gà nướng vào lá sen đưa cho nàng sau đó vội vàng xoay giá sắt trên bếp lò. Thẩm Châu Hi đang muốn rời đi lại bỗng nhìn thấy bọc vải vụn dưới chân vì thế nàng khom lưng nhặt lên.
Sau một lúc lâu Tùy Nhụy mới lật xong một đám gà suýt nữa thì bị cháy. Lúc này nàng ấy lại đi tới chỗ ghế bập bênh ở cửa nằm. Hai người Thẩm Châu Hi và Lý Côn đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nàng ấy vừa đặt mông ngồi xuống ghế đã ai da một tiếng sau đó cau mày đào đào bên dưới lấy ra một bọc vải vụn.
Đây không phải đồ tên ngốc to con kia vừa mới ném nàng sao? Nàng đang muốn ném đi lại do dự một lát sau đó thả xuống.
Đây không phải lần đầu tiên tên ngốc to con kia ném nàng và đương nhiên nàng cũng chưa từng mở ra xem bên trong mấy bọc này chứa cái gì. Bởi vì trong lòng nàng sớm nhận định rằng bên trong hẳn là mấy thứ vụn vặt linh tinh.
Nếu trong lòng đã có đáp án thì tự nhiên sẽ không mất thời gian tìm kiếm chân tướng. Nhưng hôm nay không hiểu sao nàng lại có chút tò mò. Có lẽ là bởi vì lời Thẩm Châu Hi nói lúc trước, cũng có lẽ là bởi vì dưới sự dẫn dắt của Thẩm Châu Hi nên tên ngốc to con kia cũng không đến nỗi không nói lý. Dù sao thì lần đầu tiên Tùy Nhụy có ý tưởng tìm kiếm đáp án.
Nàng vươn tay mở bọc vải vụn ra: Bên trong không phải đá, không phải quả dại, không phải bất kỳ thứ gì nàng từng nghĩ.
Một khối đường mạch nha lớn nhỏ bằng hạt lạc lẳng lặng nằm giữa đống vải vụn.
……
Lúc Thẩm Châu Hi trở lại bờ sông thì căn nhà trúc đã được Lý Thước quét tước đại khái. Nàng buông gà nướng nhìn quanh rồi hỏi: “Lý Vụ đâu?”
“Đại ca ra bờ sông đan chiếu rồi.” Lý Thước nói.
“Ta mua hai mươi cân rượu, vò rượu không biết để chỗ nào nên ngươi đi nói với Lý Côn một tiếng nhé.” Thẩm Châu Hi nói, “Ta đến bờ sông nhìn xem Lý Vụ thế nào.”
Lý Thước cười nói: “Không thành vấn đề, tẩu tử yên tâm đi đi. Tẩu đi lên phía trên một chút hẳn là có thể thấy đại ca.”
Nàng đi ra khỏi căn nhà trúc, lại đi dọc theo con sông quả nhiên thấy Lý Vụ ở cách đó không xa. Lý Thước nói hắn đang đan chiếu nhưng hắn nào có giống như đang đan chiếu. Hắn nằm trên một tảng đá lớn, mặt ngửa lên trời, trong tay giơ một cuốn sách không biết viết cái gì. Vừa xem hắn vừa lẩm bẩm.
“Lý Vụ?” Thẩm Châu Hi đi gần tới thì mở miệng gọi tên hắn.
Lý Vụ lại giống con mèo bị dẫm vào đuôi, cả người đột nhiên nhảy dựng lên.
Hắn nhảy lên rồi thì trong tay lại không có quyển sách Thẩm Châu Hi nhìn thấy lúc trước nữa. Nàng đi tới trước tảng đá tò mò nhìn bốn phía sau đó hỏi: “Cuốn sách ngươi vừa mới xem đi đâu rồi?”
“Sách gì? Ta lấy đâu ra sách? Ta đang ngủ lại bị ngươi đánh thức, ngươi bị mặt trời thiêu đến hoảng nên mới nhìn lầm đó.” Lý Vụ híp mắt lại, tốc độ nói rất nhanh như là cố ý không cho Thẩm Châu Hi thời gian để phản ứng vậy. Hắn nói liên miên một hồi, “Ngươi tới gọi ta về ăn cơm à?”
Thẩm Châu Hi không nghi ngờ hắn mà chỉ coi như mình vừa thật sự bị mặt trời làm hoa mắt. Hơn nữa trong lòng nàng quả thực có việc nên nàng nhanh chóng bị dời lực chú ý.
“Chưa ăn cơm nhưng ta tới tìm ngươi có việc muốn nói.”
“Chuyện gì?”
Lý Vụ ngồi xuống một tảng đá xanh, cong một chân lên rồi gác tay lên, bộ dạng tản mạn không kiềm chế.
“Hình như Lý Côn thích Tùy cô nương.” Thẩm Châu Hi chần chờ nói, “Ta không biết có tính là thích không nhưng hắn quả thực đối xử với Tùy cô nương rất khác biệt. Hôm nay chúng ta đi mua gà nướng hắn dùng một miếng vải vụn bọc thứ gì đó ném vào người Tùy cô nương. Ta vất vả lắm mới khuyên Tùy cô nương bớt giận lại. Sau đó ta mở khối vải vụn kia ra……”
“Bọc hoa hay là đường?” Lý Vụ hỏi.
Thẩm Châu Hi cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi biết ư?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta coi nó là nô lệ mà sai bảo chắc?” Lý Vụ tức giận nói, “Đệ đệ của ta mà ta còn không biết hắn nghĩ cái gì trong lòng ư?”
“Ta cũng không có ý đó……” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng biện giải.
“Sau đó thì sao?” Lý Vụ hỏi.
“Cái gì sau đó?” Thẩm Châu Hi mờ mịt, “Ta cũng không biết phải làm sao nên mới tới hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi mới là đại ca hắn……”
“Mặc kệ là được.”
“Mặc kệ?”
“Tùy Nhụy không có khả năng làm một lão mụ tử kiên nhẫn, Điêu Nhi cũng không có khả năng làm ra vẻ như họ Văn kia. Vậy không bỏ thì còn có thể thế nào?” Lý Vụ không vui nói, “Ngươi nhọc lòng quá nhiều đó, nếu ngươi nhàn thế thì sao không nhọc lòng ta ấy?”
“Ta còn chưa đủ nhọc lòng ngươi sao? Ta đều……” Thẩm Châu Hi nuốt xuống câu tiếp theo.
Để hắn có thể thoát khổ ải nàng đã nghĩ mọi cách kiếm tiền, vậy hắn còn muốn thế nào nữa?
“Ngươi đều làm sao?”
“…… Dù sao ta đã đủ nhọc lòng với ngươi rồi.” Thẩm Châu Hi nói, “Chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi.”
Lý Vụ hoài nghi nhướng mày hỏi: “Thật sự?”
“Đương nhiên, ta không giống ngươi, ngày nào cũng gạt người.”
“Ta gạt người cũng không lừa ngươi……”
Lý Vụ nói, “Được rồi, ta tin ngươi một lần. Về sau ngươi phải thể hiện nhiều một chút, nếu không người khác nhìn vào còn tưởng chúng ta là vợ chồng giả. Lúc đầu chúng ta đã thỏa thuận chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết.”
Thẩm Châu Hi không muốn nghe hắn lải nhải nên có lệ nói: “Ta sẽ tận lực.”
“Đây không phải chuyện cố gắng hay không, ngươi hiểu không?”
Không thể tức giận, không được tức giận – Thẩm Châu Hi cố thuyết phục bản thân ở trong lòng.
Hắn đều làm trai lơ nuôi gia đình thì nàng còn có cái gì không thể thoái nhượng đây?
“Đã biết……”
“Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy.” Lý Vụ vừa lòng nói.
Thẩm Châu Hi giật mình mà nhìn hắn, Lý rắm thối lúc này càng thêm vênh váo đắc ý, cằm cũng sắp hếch lên trời rồi.
“Kẻ sĩ không gặp ba ngày đã phải nhìn bằng con mắt khác.”
“Đây là ai dạy ngươi?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Không ai dạy cả.” Lý Vụ nói, “Lão tử là kỳ tài trời sinh.”
Đồ rắm thối, cứ thế vơ vào mình.
Thẩm Châu Hi không miệt mài theo đuổi hắn nghe được nửa lời kịch này từ vở diễn nào, nàng chỉ giục: “Thời gian không còn sớm nữa, nên về thôi.”
Lý Vụ đứng dậy sau đó hai người quay lại nhà trúc.
Sau khi hai người trở lại căn nhà trúc Lý Vụ chỉ huy Lý Côn dọn bàn ghế tới một chỗ bằng phẳng bên bờ sông để làm chỗ ăn tối còn Thẩm Châu Hi giúp đỡ Lý Thước bày bát đũa. Chờ tới lúc ăn cơm bốn người vừa ngồi xuống Lý Vụ đã nhìn rượu và đồ trên bàn ăn sau đó nhíu chặt mày.
“Móng heo của ta đâu?”
Thẩm Châu Hi ‘a’ một tiếng.
Móng heo để ở cửa hàng nướng Tùy Ký rồi!
Nàng và Lý Vụ bốn mắt nhìn nhau, nói không ra lời.
Lý Vụ đen mặt hỏi: “Ta nhắc nhở mấy lần rồi mà ngươi còn quên mua sao?”
“Ta mua rồi……” Thẩm Châu Hi thấy rất tủi thân nên vội nhỏ giọng phản bác, “Mua rồi…… nhưng ta lại quên trong tiệm gà nướng rồi……”
Lý Vụ hít hà một hơi, sắc mặt càng đen hơn.
“Ngươi ăn gà nướng đi, gà nướng không phải cũng có thể nhắm rượu sao?” Thẩm Châu Hi nỗ lực bổ cứu sai lầm của bản thân. Nàng dùng đũa gỗ kéo xuống một cái đùi gà mỡ màng sau đó làm lơ ánh mắt khát vọng của Lý Côn mà bỏ vào bát cho Lý Vụ.
Nàng lấy lòng cười với hắn.
Tục ngữ nói quá đúng, duỗi tay không đánh người đang cười. Dưới sự tự giác chuộc lỗi của nàng Lý Vụ rốt cuộc cũng cầm lấy đũa gỗ gắp cái đùi gà trong bát lên ăn.
Thẩm Châu Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới có tâm tư cầm lấy đũa của mình gắp đồ ăn. Nàng thích cánh gà, nhưng vừa mới vươn đũa đã thấy Lý Vụ ở bên cạnh bỗng nhiên thở dài.
Hắn ngẩng đầu, ngóng nhìn không trung, thần sắc ủ dột.
Thẩm Châu Hi và Lý Thước đều dừng đũa xem hắn, chỉ có Lý Côn vẫn vùi đầu ăn không ngừng.
“Ngươi làm sao vậy?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Lý Vụ cũng không thèm nhìn nàng, chỉ mở miệng chậm rãi ngâm nga:
“Một áng mây trắng buồn ly biệt
Trông qua nào khác giò heo kho”
Thẩm Châu Hi: “?”
“Dưới đất nước sông lặng lẽ chảy
Ta đã bảo ngươi rất nhiều lần”
“Lý Vụ, ngươi, ngươi làm sao vậy?” Thẩm Châu Hi cả kinh đến mức nói lắp nhưng Lý Vụ lại vẫn làm như không nghe thấy, cực kỳ thờ ơ.
Hắn lại thở dài một hơi, thần sắc càng thêm sầu bi:
“Có rượu không nhắm làm sao được
Mà ngươi sao nỡ cứ thế quên
Hận này dai dẳng nào ai thấu
Ta biết nói sao, đành phải uống
Một ly rượu trống, móng heo không
Nếu có lần sau xin bù lại.”
Hắn quay đầu, cuối cùng cũng nhìn về phía Thẩm Châu Hi.
“Bài thơ này gọi là《 thương móng heo 》, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.