Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất
Chương 90
Thất Tát Nương Tử
12/06/2022
Đường núi gập ghềnh
không bằng phẳng, luôn có những hòn đá hình thù kỳ quái mọc lên từ mặt
đất, cộm tới độ Thẩm Châu Hi lảo đảo nghiêng ngả mà đi.
Lý Vụ quay đầu lại nhìn nàng một cái sau đó duỗi tay cầm lấy tay nàng mà dắt.
Lòng bàn tay dán lòng bàn tay, thân mật khăng khít mà chia sẻ nhiệt độ cơ thể của nhau. Cả người Thẩm Châu Hi bùng một cái nóng bỏng. Vào cái đêm cứu giúp cây hành tây Lý Vụ từng nắm tay nàng dắt đi nhưng khi đó là đêm tối, nàng lại khóc đến đầu váng mắt hoa, còn hiện tại là tình huống gì chứ? Rõ ràng đây là ban ngày, nàng lại cực kỳ tỉnh táo.
Đây là lần thứ hai trong đời nàng nắm tay một nam nhân khác, lòng nàng hoảng loạn và thấp thỏm, khẩn trương lại bất an nhưng không hề có cảm giác kháng cự. Nàng còn không kịp nghĩ ra nguyên nhân là gì thì thân thể đã nổi lên phản ứng e lệ.
Lý Vụ nắm lấy bàn tay muốn chạy trốn của nàng thật chặt, sau đó hắn còn quay lại trừng mắt nhìn nàng dọa: “Nếu ngươi mà lạc đường thì tối nay ngươi sẽ thành bữa tối của gấu đó.”
Thẩm Châu Hi bị hắn dọa sợ thế là không dám lộn xộn nữa.
Lần đầu tiên Lý Vụ nắm tay nàng là vào ban đêm, mưa lại lớn. Bản thân Thẩm Châu Hi hoảng hốt cực kỳ, ngoại trừ mưa ướt lạnh và bàn tay nóng hầm hập của hắn nàng chẳng cảm thấy gì khác. Lần này Lý Vụ nắm tay nàng trời không mưa vì thế cảm xúc của nàng khắc sâu hơn nhiều.
Nàng cũng không biết hóa ra bàn tay của nam tử lại lớn như thế, chỉ một bàn tay là đủ bao trọn tay nàng. Hóa ra lòng bàn tay nam tử nóng như thế, dán lên đó như đụng phải bếp lò.
Cái này hoàn toàn khác với bàn tay mềm mại không xương của nữ tử quý tộc mà nàng hay tiếp xúc. Tay Lý Vụ bất kể là chỉ tay hay xương ngón tay đều cho người ta cảm giác cực kỳ rõ ràng mãnh liệt. Giống như con người của hắn: thô ráp nhưng đáng tin cậy, dựa vào hắn như dựa vào một ngọn núi lớn vững chãi.
Nàng rối rắm mà nhìn bàn tay hai người dán bên nhau: Có phải sống chung lâu rồi nên ở trong lòng Lý Vụ nàng đã trở thành một Tứ đệ không có giới tính rồi không?
Thẩm Châu Hi muốn ổn định trái tim đang đập loạn nhịp nên không ngừng thôi miên chính mình: Hắn chỉ coi ngươi là Tứ đệ…… Chỉ coi ngươi là Tứ đệ……
“Ngươi có muốn biết vì sao Điêu Nhi lại biến thành bộ dạng ngốc nghếch như bây giờ không?” Lý Vụ bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Châu Hi lập tức vứt rối rắm ra sau đầu mà buột miệng thốt ra: “Muốn!”
“Điêu Nhi vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ, được một thợ săn độc thân ở Ngư Đầu trấn nhận làm con nuôi.” Lý Vụ nói, “Năm hắn 10 tuổi thợ săn vô ý ngã xuống vực sâu tan xương nát thịt, đến xác cũng không thấy. Sau khi ông ấy chết có rất nhiều kẻ tự xưng là thân thích tới cửa dọn sạch của cải của ông ta đi. Ông ấy chết chưa đầy hai năm thì Điêu Nhi lại trở thành cô nhi không nơi để về.”
Thẩm Châu Hi ngây ra mà nghe, trái tim vì Lý Côn mà siết lại.
“Hắn gặp ta khi ấy ở chuồng vịt tranh ăn với vịt…… Lúc sau chúng ta vẫn luôn ở bên nhau. Chúng ta cùng nhau làm khất cái, cùng nhau ăn cơm thiu, đắp một cái chăn rách tung tóe. Hắn là đứa nhỏ thiện lương, tính cách trầm ổn, người khác đối xử tốt với hắn thì hắn sẽ nhớ 3 năm, còn ai đắc tội hắn thì chỉ mấy ngày hắn đã quên sạch sẽ.”
Lý Vụ tạm dừng một lúc lâu, trên mặt lộ ra ý cười hoài niệm nhưng nó cũng nhanh chóng tan đi như sương mù sau cơn mưa.
Hắn nhẹ giọng nói: “Có một năm vào đông…… đặc biệt lạnh, trên đường mỗi ngày đều sẽ có khất cái chết vì lạnh. Nhưng khổ nhất là Kim Châu lại có ôn dịch, Ngư Đầu trấn cũng không may mắn thoát khỏi. Khi ấy ta bị bệnh, lúc đầu chỉ tưởng là vì lạnh và đói quá, mãi tới khi ta ho ra máu mới biết mình đã nhiễm ôn dịch. Ta sợ lây bệnh cho Điêu Nhi, hại chết đàn vịt và hại Phàn Tam Nương nên cố chạy tới một sơn động ngoài thành chờ chết…… Không nghĩ rằng sau hai ngày tìm khắp toàn thành Điêu Nhi cũng đuổi tới.”
“Nếu không có Điêu Nhi thì ta đã sớm chết.” Lý Vụ dùng giọng điệu kìm nén mà nói, “Hắn mạo hiểm tính mạng mình chăm sóc cho ta, lại tìm đồ ăn, cầu gia gia cáo nãi nãi xin phương thuốc cổ truyền cứu ta. Khi đám khất cái ta từng đắc tội tìm tới muốn phóng hảo thiêu ta thì một mình Điêu Nhi đánh lại mười mấy người bọn chúng. Hắn bị một lão khất cái chừng 50 tuổi dùng đá cuội gõ vỡ đầu.”
“Cuối cùng hắn vẫn đuổi được bọn chúng đi, ta thì ngã vào bên sơn động nhìn hắn loạng choạng đi tới bờ sông dùng nước lạnh rửa máu tươi trên mặt. Sau đó hắn giả bộ không có việc gì mà đi tới cười nói với ta buổi tối có bánh bao ăn.”
Hắn càng nói càng chậm, giữa lúc ấy hắn dừng lại rất nhiều lần.
“Buổi tối hôm đó chúng ta chia nhau nửa cái bánh bao đã thiu chảy ra. Điêu Nhi bẻ một miếng lớn hơn cho ta…… Hắn vĩnh viễn như vậy, không phải vì đó là ta, mà hắn vẫn luôn như thế…… thà để bản thân chịu thiệt, thà bị thương, thà hy sinh chính mình…… cũng muốn che chở kẻ yếu.” Lý Vụ nói, “Ta không bằng hắn.”
“Buổi tối hôm ấy hắn vẫn cười đùa nói chuyện phiếm với ta, còn hỏi ta có lạnh không. Hắn nói hắn nóng, muốn cởi áo ra cho ta đắp. Nhưng tới hôm sau…… hắn đã thay đổi.”
“Lúc ta tỉnh lại hắn ở bên cạnh lẩm bẩm hát một bài cao dao không biết tên, tay nghịch cục đá trên mặt đất. Thấy ta tỉnh lại hắn ôm mấy cục đá trong tay……” Lý Vụ bỗng nhiên ngừng lại.
Hắn không nói được nữa, thần sắc cứng đờ, đôi mắt ngây ngẩn nhìn phía trước.
Lòng nàng chợt nhói đau, so với đau lòng Lý Côn thì nàng càng đau lòng Lý Vụ hơn.
“Lý Vụ……” Nàng không biết phải nói cái gì, nhưng may mắn là Lý Vụ cũng không khiến nàng cảm thấy khó xử chút nào.
Hắn không nhìn nàng nhưng bàn tay lại dùng sức nắm chặt hơn, giống như muốn cảm nhận độ ấm và dũng khí từ phía nàng. Thẩm Châu Hi không rảnh xem chuyện này có thích hợp hay không, nàng theo bản năng cũng nắm chặt tay hắn.
“Hắn ôm mấy hòn đá trong tay…… đưa tới trước mặt ta, miệng cười đến tận mang tai…… Ta hỏi hắn đang làm cái gì thì hắn dùng tay bao đống đá kia lại và nói……”
Hắn hít một hơi, chậm rãi nói: “Nói với ta rằng……‘ khách nhân, tới ăn bánh bao mới chưng đi’.”
Thẩm Châu Hi ứa nước mắt, giọt nước như trào ra đến nơi.
Nàng phải an ủi Lý Vụ thế nào đây? Nàng làm sao mới cho hắn thấy sự đồng cảm trong lòng nàng lúc này đây?
Mỗi khi tới lúc này Thẩm Châu Hi đều tức giận bản thân sao không thể có cái lưỡi không xương như Lý Thước.
Lý Vụ nâng tay giúp nàng lau nước mắt sau đó lặng lẽ nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng nói: “…… Có ngươi tích nước mắt là đủ rồi.”
Hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm của nàng.
“Những ngày khổ sở đều đã qua, tương lai sẽ chỉ có ngày lành.” Lý Vụ nói, “…… Cho nên bốn người chúng ta hiện tại mới ở bên nhau.”
Hắn nắm chặt tay nàng tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Châu Hi cũng không có tâm tư giãy khỏi tay hắn nữa. Nàng không nhịn được nói: “Nếu bốn người chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau giống như bây giờ thì tốt biết mấy……”
Nàng cũng biết những lời này ngây thơ cỡ nào. Bốn người bọn họ thân phận khác nhau như trời với đất, luôn có một ngày phải lìa xa.
Khi đó bất kể bọn họ nghĩ thế nào thì cũng không thể ở bên nhau. Lý Vụ còn có hai đứa em trai ở bên cạnh nhưng nàng chỉ có thể cô độc trong thâm cung, học cách tự mình trải qua thời gian dài đằng đẵng.
Rõ ràng thời khắc chia lìa còn chưa tới nhưng Thẩm Châu Hi đã muốn khóc.
“Ta không muốn vĩnh viễn giống như bây giờ.” Lý Vụ lại đánh gãy đau thương của nàng một cách đột ngột.
“Vì sao?”
“Ngươi tự nghĩ đi.”
“…… Ta không nghĩ ra được.”
“Vậy nghĩ tiếp.”
“Ngươi không thể trực tiếp nói cho ta ư?” Thẩm Châu Hi cả giận.
“Không thể.” Lý Vụ liếc nàng một cái và nói, “Nhất định phải do ngươi tự mình nghĩ ra, người khác có nói cũng vô dụng.”
“…… Keo kiệt.” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm.
Lý Vụ đang muốn nói chuyện thì phía sau có một tiếng cành khô gãy truyền tới khiến sắc mặt hắn biến đổi. Theo phản xạ có điều kiện hắn lập tức kéo nàng ra sau lưng mà bảo vệ, còn mình thì xoay về hướng phát ra tiếng động, đồng thời nhanh chóng rút đoản đao bên hông ra.
Trong rừng rậm càng lá sum xuê bỗng lộ ra một đôi mắt tỏa sáng, tiếp theo là bộ lông vàng đen xen kẽ. Trên lưng con hổ có mấy vết cào nhìn thấy ghê người, vết máu trên đó đã khô lại. Một con cọp mẹ xuất hiện, nó nhỏ gầy hơn con trước nhiều, xương sườn hai bên lộ ra.
Nó hít hít mũi, đầu hơi nghiêng đi giống như đang phân biệt mùi vị gì đó. Sau đó ánh mắt nó nhìn Thẩm Châu Hi và đột nhiên phát ra tiếng gào phẫn nộ.
“Chạy mau!” Lý Vụ đột nhiên đẩy nàng một cái.
Thẩm Châu Hi kinh hoảng không kịp tự hỏi mà vội chạy theo lời Lý Vụ. Nhưng phía sau không thấy tiếng bước chân hắn.
Chờ nàng phản ứng lại thì đã không thấy bóng Lý Vụ đâu, chỉ có một tiếng hổ gầm phẫn nộ truyền đến. Thẩm Châu Hi nín thở ngưng thần nhưng không nghe thấy tiếng Lý Vụ.
Nàng nên chạy tiếp hay quay lại?
Cả người nàng lạnh băng, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên. Nàng cắn chặt răng bắt bản thân phải quay lại.
Lý Vụ không phải Lý Côn, nàng không thể cứ thế mà rời đi!
Thẩm Châu Hi chạy một lát đã thấy lão hổ gầy ốm kia đang vật lộn với Lý Vụ. Sức của Lý Vụ không thể so với Lý Côn vì thế dù đối mặt với lão hổ bị thương thì hắn cũng phải cố hết sức. Đoản đao trong tay hắn quá ngắn, lúc này vật lộn ở cự ly gần hắn nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Lý Vụ nhanh chóng yếu đi, đoản đao trong tay cũng bị con hổ kia chụp một cái đánh bay đi.
Con hổ trước mặt có hình thể kém con vừa nãy nhưng rõ ràng là nó thông minh hơn. Nhân lúc Lý Vụ lộ sơ hở nó lập tức dồn khí gầm một tiếng. Một tiếng gầm này khiến kẻ đứng xa như Thẩm Châu Hi cũng thấy tai đau đớn, càng đừng nói tới Lý Vụ đang đứng ngay trước mặt nó.
Chỉ một khắc chậm chạp không kịp phản ứng Lý Vụ đã bị con hổ dùng hai chân trước ghì chặt dưới đất. Mắt thấy hàm răng nhỏ nước miếng của con hổ chuẩn bị cắn vào cổ Lý Vụ thế là đầu Thẩm Châu Hi trống rỗng, nàng không chút nghĩ ngợi vọt lên.
“Thẩm Châu Hi! Ngươi điên rồi!”
Lúc này Lý Vụ mới nhìn thấy nàng vọt ra từ rừng cây. Khi hắn bị hổ chồm lên người cũng không kinh hoảng như bây giờ.
Giọng hắn như cách một tầng mây thật dày, mơ màng truyền đến tai Thẩm Châu Hi.
Nàng không nghe thấy được thứ gì khác, không thấy được cái gì khác. Rõ ràng là nàng sợ lão hổ như vậy, nhưng lại dám nhặt một cành cây to rồi dùng hết sức bú sữa ra mà đánh lên người con hổ ốm đói kia ——
“Mày cút ngay!” Nàng run rẩy khóc lóc nức nở quát.
Cành cây trong tay nàng cứ vậy đánh lên người, lên đầu con hổ. Nhánh cây chọc vào mắt nó, con hổ ăn đau thì rống lên và buông Lý Vụ ra để nhào về phía nàng.
“Thẩm Châu Hi!” Lý Vụ biến sắc mà gào.
Đoản đao ở cách đó không xa nhưng hiện tại đi lấy đã không kịp. Hắn cũng nhào lên ôm lấy Thẩm Châu Hi đã bị dọa trắng mặt rồi xoay người ôm nàng đè xuống dưới, dùng lưng mình chặn con hổ đói kia.
Thời gian chưa từng trôi qua chậm như thế.
Trong một khắc trái tim đang đập dồn dập như điên của Thẩm Châu Hi giống như hòa cùng nhịp với trái tim của người ở bên trên. Lý Vụ nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt hắn kiên định mà bĩnh tĩnh nhìn nàng.
Công kích trong dự đoán mãi không tới.
Có một tiếng như chó gâu gâu lại như vịt cạc cạc vang lên, thật sự không biết là rống hay ríu rít truyền đến từ phía sau bọn họ, cứ vậy ngăn lại đòn tấn công của con cọp mẹ.
Lão hổ bỏ lại hai người Thẩm Châu Hi mà lập tức xoay người nhìn lại.
Lý Quyên vung bốn cái chân béo ú của mình lắc lư chạy từ trong rừng tới. Hai con hổ hội họp, cọp mẹ cúi đầu nhẹ nhàng dụi dụi vào người Lý Quyên, sau đó duỗi đầu lưỡi đỏ thẫm ra trìu mến liếm hai lỗ tai nửa vầng trăng trên đầu nó.
Lý Quyên ngao ngao với cọp mẹ hai tiếng sau đó chạy về phía Thẩm Châu Hi.
“Lý Quyên!” Thẩm Châu Hi vươn bàn tay run rẩy muốn ôm nó vào lòng nhưng cọp mẹ gầm một tiếng trầm thấp khiến nàng sợ, chỉ dám chạm nhẹ vào đỉnh đầu lông xù của nó.
“Ngao!”
“Lý Quyên, đó là ai? Mày quen nó hả?”
“Ngao! Ngao ngao! Ngao!” Lý Quyên sung sướng đảo quanh trước mặt nàng.
Cọp mẹ ở một bên như hổ rình mồi, Thẩm dưa ngốc lại không coi ai ra gì mà cùng con hổ con ríu rít. Lý Vụ cũng không biết nên nói nàng bị điên hay thần kinh thép.
Cũng đúng, đến gà nàng cũng không dám giết nhưng lại dám vác cành cây đánh hổ thì còn có cái gì nàng không thể làm được?
“Đó là mẹ của mày à?” Không biết quả dưa ngốc này nghe được cái gì từ mấy tiếng ngao ngao kia nhưng chỉ thấy nàng rưng rưng nói, “Thật tốt quá, mẫu nữ các ngươi cuối cùng đã được đoàn tụ……”
Lý Vụ thật sự nhịn không được mở miệng đánh gãy một khắc ấm áp này: “Lý Quyên là hổ đực.”
“…… À, thế thì mẫu tử các ngươi đoàn tụ là tốt.” Thẩm Châu Hi làm lơ cái kẻ gây mất hứng bên cạnh sau đó nó với Lý Quyên.
Không biết Lý Quyên có nghe hiểu không nhưng bước chân của nó sung sướng vui vẻ chạy về phía cọp mẹ, sau đó nó quay đầu lại kêu hai tiếng với Thẩm Châu Hi rồi chậm rãi đi theo mẹ nó vào rừng.
Mãi đến khi cái mông béo quen thuộc kia lắc lư biến mất trong rừng cây Thẩm Châu Hi mới lẩm bẩm hỏi: “Nó còn trở về thăm ta không?”
“…… Còn.”
Lý Vụ khoác tay lên bả vai nàng, trước khi nàng kịp phản ứng hắn đã kéo nàng vào lòng.
Không có chổi lông gà, Lý Vụ cứ vậy ôm lấy nàng.
Thẩm Châu Hi nhất thời sửng sốt.
“Ngươi làm gì……”
Lý Vụ quay đầu lại nhìn nàng một cái sau đó duỗi tay cầm lấy tay nàng mà dắt.
Lòng bàn tay dán lòng bàn tay, thân mật khăng khít mà chia sẻ nhiệt độ cơ thể của nhau. Cả người Thẩm Châu Hi bùng một cái nóng bỏng. Vào cái đêm cứu giúp cây hành tây Lý Vụ từng nắm tay nàng dắt đi nhưng khi đó là đêm tối, nàng lại khóc đến đầu váng mắt hoa, còn hiện tại là tình huống gì chứ? Rõ ràng đây là ban ngày, nàng lại cực kỳ tỉnh táo.
Đây là lần thứ hai trong đời nàng nắm tay một nam nhân khác, lòng nàng hoảng loạn và thấp thỏm, khẩn trương lại bất an nhưng không hề có cảm giác kháng cự. Nàng còn không kịp nghĩ ra nguyên nhân là gì thì thân thể đã nổi lên phản ứng e lệ.
Lý Vụ nắm lấy bàn tay muốn chạy trốn của nàng thật chặt, sau đó hắn còn quay lại trừng mắt nhìn nàng dọa: “Nếu ngươi mà lạc đường thì tối nay ngươi sẽ thành bữa tối của gấu đó.”
Thẩm Châu Hi bị hắn dọa sợ thế là không dám lộn xộn nữa.
Lần đầu tiên Lý Vụ nắm tay nàng là vào ban đêm, mưa lại lớn. Bản thân Thẩm Châu Hi hoảng hốt cực kỳ, ngoại trừ mưa ướt lạnh và bàn tay nóng hầm hập của hắn nàng chẳng cảm thấy gì khác. Lần này Lý Vụ nắm tay nàng trời không mưa vì thế cảm xúc của nàng khắc sâu hơn nhiều.
Nàng cũng không biết hóa ra bàn tay của nam tử lại lớn như thế, chỉ một bàn tay là đủ bao trọn tay nàng. Hóa ra lòng bàn tay nam tử nóng như thế, dán lên đó như đụng phải bếp lò.
Cái này hoàn toàn khác với bàn tay mềm mại không xương của nữ tử quý tộc mà nàng hay tiếp xúc. Tay Lý Vụ bất kể là chỉ tay hay xương ngón tay đều cho người ta cảm giác cực kỳ rõ ràng mãnh liệt. Giống như con người của hắn: thô ráp nhưng đáng tin cậy, dựa vào hắn như dựa vào một ngọn núi lớn vững chãi.
Nàng rối rắm mà nhìn bàn tay hai người dán bên nhau: Có phải sống chung lâu rồi nên ở trong lòng Lý Vụ nàng đã trở thành một Tứ đệ không có giới tính rồi không?
Thẩm Châu Hi muốn ổn định trái tim đang đập loạn nhịp nên không ngừng thôi miên chính mình: Hắn chỉ coi ngươi là Tứ đệ…… Chỉ coi ngươi là Tứ đệ……
“Ngươi có muốn biết vì sao Điêu Nhi lại biến thành bộ dạng ngốc nghếch như bây giờ không?” Lý Vụ bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Châu Hi lập tức vứt rối rắm ra sau đầu mà buột miệng thốt ra: “Muốn!”
“Điêu Nhi vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ, được một thợ săn độc thân ở Ngư Đầu trấn nhận làm con nuôi.” Lý Vụ nói, “Năm hắn 10 tuổi thợ săn vô ý ngã xuống vực sâu tan xương nát thịt, đến xác cũng không thấy. Sau khi ông ấy chết có rất nhiều kẻ tự xưng là thân thích tới cửa dọn sạch của cải của ông ta đi. Ông ấy chết chưa đầy hai năm thì Điêu Nhi lại trở thành cô nhi không nơi để về.”
Thẩm Châu Hi ngây ra mà nghe, trái tim vì Lý Côn mà siết lại.
“Hắn gặp ta khi ấy ở chuồng vịt tranh ăn với vịt…… Lúc sau chúng ta vẫn luôn ở bên nhau. Chúng ta cùng nhau làm khất cái, cùng nhau ăn cơm thiu, đắp một cái chăn rách tung tóe. Hắn là đứa nhỏ thiện lương, tính cách trầm ổn, người khác đối xử tốt với hắn thì hắn sẽ nhớ 3 năm, còn ai đắc tội hắn thì chỉ mấy ngày hắn đã quên sạch sẽ.”
Lý Vụ tạm dừng một lúc lâu, trên mặt lộ ra ý cười hoài niệm nhưng nó cũng nhanh chóng tan đi như sương mù sau cơn mưa.
Hắn nhẹ giọng nói: “Có một năm vào đông…… đặc biệt lạnh, trên đường mỗi ngày đều sẽ có khất cái chết vì lạnh. Nhưng khổ nhất là Kim Châu lại có ôn dịch, Ngư Đầu trấn cũng không may mắn thoát khỏi. Khi ấy ta bị bệnh, lúc đầu chỉ tưởng là vì lạnh và đói quá, mãi tới khi ta ho ra máu mới biết mình đã nhiễm ôn dịch. Ta sợ lây bệnh cho Điêu Nhi, hại chết đàn vịt và hại Phàn Tam Nương nên cố chạy tới một sơn động ngoài thành chờ chết…… Không nghĩ rằng sau hai ngày tìm khắp toàn thành Điêu Nhi cũng đuổi tới.”
“Nếu không có Điêu Nhi thì ta đã sớm chết.” Lý Vụ dùng giọng điệu kìm nén mà nói, “Hắn mạo hiểm tính mạng mình chăm sóc cho ta, lại tìm đồ ăn, cầu gia gia cáo nãi nãi xin phương thuốc cổ truyền cứu ta. Khi đám khất cái ta từng đắc tội tìm tới muốn phóng hảo thiêu ta thì một mình Điêu Nhi đánh lại mười mấy người bọn chúng. Hắn bị một lão khất cái chừng 50 tuổi dùng đá cuội gõ vỡ đầu.”
“Cuối cùng hắn vẫn đuổi được bọn chúng đi, ta thì ngã vào bên sơn động nhìn hắn loạng choạng đi tới bờ sông dùng nước lạnh rửa máu tươi trên mặt. Sau đó hắn giả bộ không có việc gì mà đi tới cười nói với ta buổi tối có bánh bao ăn.”
Hắn càng nói càng chậm, giữa lúc ấy hắn dừng lại rất nhiều lần.
“Buổi tối hôm đó chúng ta chia nhau nửa cái bánh bao đã thiu chảy ra. Điêu Nhi bẻ một miếng lớn hơn cho ta…… Hắn vĩnh viễn như vậy, không phải vì đó là ta, mà hắn vẫn luôn như thế…… thà để bản thân chịu thiệt, thà bị thương, thà hy sinh chính mình…… cũng muốn che chở kẻ yếu.” Lý Vụ nói, “Ta không bằng hắn.”
“Buổi tối hôm ấy hắn vẫn cười đùa nói chuyện phiếm với ta, còn hỏi ta có lạnh không. Hắn nói hắn nóng, muốn cởi áo ra cho ta đắp. Nhưng tới hôm sau…… hắn đã thay đổi.”
“Lúc ta tỉnh lại hắn ở bên cạnh lẩm bẩm hát một bài cao dao không biết tên, tay nghịch cục đá trên mặt đất. Thấy ta tỉnh lại hắn ôm mấy cục đá trong tay……” Lý Vụ bỗng nhiên ngừng lại.
Hắn không nói được nữa, thần sắc cứng đờ, đôi mắt ngây ngẩn nhìn phía trước.
Lòng nàng chợt nhói đau, so với đau lòng Lý Côn thì nàng càng đau lòng Lý Vụ hơn.
“Lý Vụ……” Nàng không biết phải nói cái gì, nhưng may mắn là Lý Vụ cũng không khiến nàng cảm thấy khó xử chút nào.
Hắn không nhìn nàng nhưng bàn tay lại dùng sức nắm chặt hơn, giống như muốn cảm nhận độ ấm và dũng khí từ phía nàng. Thẩm Châu Hi không rảnh xem chuyện này có thích hợp hay không, nàng theo bản năng cũng nắm chặt tay hắn.
“Hắn ôm mấy hòn đá trong tay…… đưa tới trước mặt ta, miệng cười đến tận mang tai…… Ta hỏi hắn đang làm cái gì thì hắn dùng tay bao đống đá kia lại và nói……”
Hắn hít một hơi, chậm rãi nói: “Nói với ta rằng……‘ khách nhân, tới ăn bánh bao mới chưng đi’.”
Thẩm Châu Hi ứa nước mắt, giọt nước như trào ra đến nơi.
Nàng phải an ủi Lý Vụ thế nào đây? Nàng làm sao mới cho hắn thấy sự đồng cảm trong lòng nàng lúc này đây?
Mỗi khi tới lúc này Thẩm Châu Hi đều tức giận bản thân sao không thể có cái lưỡi không xương như Lý Thước.
Lý Vụ nâng tay giúp nàng lau nước mắt sau đó lặng lẽ nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng nói: “…… Có ngươi tích nước mắt là đủ rồi.”
Hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm của nàng.
“Những ngày khổ sở đều đã qua, tương lai sẽ chỉ có ngày lành.” Lý Vụ nói, “…… Cho nên bốn người chúng ta hiện tại mới ở bên nhau.”
Hắn nắm chặt tay nàng tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Châu Hi cũng không có tâm tư giãy khỏi tay hắn nữa. Nàng không nhịn được nói: “Nếu bốn người chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau giống như bây giờ thì tốt biết mấy……”
Nàng cũng biết những lời này ngây thơ cỡ nào. Bốn người bọn họ thân phận khác nhau như trời với đất, luôn có một ngày phải lìa xa.
Khi đó bất kể bọn họ nghĩ thế nào thì cũng không thể ở bên nhau. Lý Vụ còn có hai đứa em trai ở bên cạnh nhưng nàng chỉ có thể cô độc trong thâm cung, học cách tự mình trải qua thời gian dài đằng đẵng.
Rõ ràng thời khắc chia lìa còn chưa tới nhưng Thẩm Châu Hi đã muốn khóc.
“Ta không muốn vĩnh viễn giống như bây giờ.” Lý Vụ lại đánh gãy đau thương của nàng một cách đột ngột.
“Vì sao?”
“Ngươi tự nghĩ đi.”
“…… Ta không nghĩ ra được.”
“Vậy nghĩ tiếp.”
“Ngươi không thể trực tiếp nói cho ta ư?” Thẩm Châu Hi cả giận.
“Không thể.” Lý Vụ liếc nàng một cái và nói, “Nhất định phải do ngươi tự mình nghĩ ra, người khác có nói cũng vô dụng.”
“…… Keo kiệt.” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm.
Lý Vụ đang muốn nói chuyện thì phía sau có một tiếng cành khô gãy truyền tới khiến sắc mặt hắn biến đổi. Theo phản xạ có điều kiện hắn lập tức kéo nàng ra sau lưng mà bảo vệ, còn mình thì xoay về hướng phát ra tiếng động, đồng thời nhanh chóng rút đoản đao bên hông ra.
Trong rừng rậm càng lá sum xuê bỗng lộ ra một đôi mắt tỏa sáng, tiếp theo là bộ lông vàng đen xen kẽ. Trên lưng con hổ có mấy vết cào nhìn thấy ghê người, vết máu trên đó đã khô lại. Một con cọp mẹ xuất hiện, nó nhỏ gầy hơn con trước nhiều, xương sườn hai bên lộ ra.
Nó hít hít mũi, đầu hơi nghiêng đi giống như đang phân biệt mùi vị gì đó. Sau đó ánh mắt nó nhìn Thẩm Châu Hi và đột nhiên phát ra tiếng gào phẫn nộ.
“Chạy mau!” Lý Vụ đột nhiên đẩy nàng một cái.
Thẩm Châu Hi kinh hoảng không kịp tự hỏi mà vội chạy theo lời Lý Vụ. Nhưng phía sau không thấy tiếng bước chân hắn.
Chờ nàng phản ứng lại thì đã không thấy bóng Lý Vụ đâu, chỉ có một tiếng hổ gầm phẫn nộ truyền đến. Thẩm Châu Hi nín thở ngưng thần nhưng không nghe thấy tiếng Lý Vụ.
Nàng nên chạy tiếp hay quay lại?
Cả người nàng lạnh băng, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên. Nàng cắn chặt răng bắt bản thân phải quay lại.
Lý Vụ không phải Lý Côn, nàng không thể cứ thế mà rời đi!
Thẩm Châu Hi chạy một lát đã thấy lão hổ gầy ốm kia đang vật lộn với Lý Vụ. Sức của Lý Vụ không thể so với Lý Côn vì thế dù đối mặt với lão hổ bị thương thì hắn cũng phải cố hết sức. Đoản đao trong tay hắn quá ngắn, lúc này vật lộn ở cự ly gần hắn nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Lý Vụ nhanh chóng yếu đi, đoản đao trong tay cũng bị con hổ kia chụp một cái đánh bay đi.
Con hổ trước mặt có hình thể kém con vừa nãy nhưng rõ ràng là nó thông minh hơn. Nhân lúc Lý Vụ lộ sơ hở nó lập tức dồn khí gầm một tiếng. Một tiếng gầm này khiến kẻ đứng xa như Thẩm Châu Hi cũng thấy tai đau đớn, càng đừng nói tới Lý Vụ đang đứng ngay trước mặt nó.
Chỉ một khắc chậm chạp không kịp phản ứng Lý Vụ đã bị con hổ dùng hai chân trước ghì chặt dưới đất. Mắt thấy hàm răng nhỏ nước miếng của con hổ chuẩn bị cắn vào cổ Lý Vụ thế là đầu Thẩm Châu Hi trống rỗng, nàng không chút nghĩ ngợi vọt lên.
“Thẩm Châu Hi! Ngươi điên rồi!”
Lúc này Lý Vụ mới nhìn thấy nàng vọt ra từ rừng cây. Khi hắn bị hổ chồm lên người cũng không kinh hoảng như bây giờ.
Giọng hắn như cách một tầng mây thật dày, mơ màng truyền đến tai Thẩm Châu Hi.
Nàng không nghe thấy được thứ gì khác, không thấy được cái gì khác. Rõ ràng là nàng sợ lão hổ như vậy, nhưng lại dám nhặt một cành cây to rồi dùng hết sức bú sữa ra mà đánh lên người con hổ ốm đói kia ——
“Mày cút ngay!” Nàng run rẩy khóc lóc nức nở quát.
Cành cây trong tay nàng cứ vậy đánh lên người, lên đầu con hổ. Nhánh cây chọc vào mắt nó, con hổ ăn đau thì rống lên và buông Lý Vụ ra để nhào về phía nàng.
“Thẩm Châu Hi!” Lý Vụ biến sắc mà gào.
Đoản đao ở cách đó không xa nhưng hiện tại đi lấy đã không kịp. Hắn cũng nhào lên ôm lấy Thẩm Châu Hi đã bị dọa trắng mặt rồi xoay người ôm nàng đè xuống dưới, dùng lưng mình chặn con hổ đói kia.
Thời gian chưa từng trôi qua chậm như thế.
Trong một khắc trái tim đang đập dồn dập như điên của Thẩm Châu Hi giống như hòa cùng nhịp với trái tim của người ở bên trên. Lý Vụ nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt hắn kiên định mà bĩnh tĩnh nhìn nàng.
Công kích trong dự đoán mãi không tới.
Có một tiếng như chó gâu gâu lại như vịt cạc cạc vang lên, thật sự không biết là rống hay ríu rít truyền đến từ phía sau bọn họ, cứ vậy ngăn lại đòn tấn công của con cọp mẹ.
Lão hổ bỏ lại hai người Thẩm Châu Hi mà lập tức xoay người nhìn lại.
Lý Quyên vung bốn cái chân béo ú của mình lắc lư chạy từ trong rừng tới. Hai con hổ hội họp, cọp mẹ cúi đầu nhẹ nhàng dụi dụi vào người Lý Quyên, sau đó duỗi đầu lưỡi đỏ thẫm ra trìu mến liếm hai lỗ tai nửa vầng trăng trên đầu nó.
Lý Quyên ngao ngao với cọp mẹ hai tiếng sau đó chạy về phía Thẩm Châu Hi.
“Lý Quyên!” Thẩm Châu Hi vươn bàn tay run rẩy muốn ôm nó vào lòng nhưng cọp mẹ gầm một tiếng trầm thấp khiến nàng sợ, chỉ dám chạm nhẹ vào đỉnh đầu lông xù của nó.
“Ngao!”
“Lý Quyên, đó là ai? Mày quen nó hả?”
“Ngao! Ngao ngao! Ngao!” Lý Quyên sung sướng đảo quanh trước mặt nàng.
Cọp mẹ ở một bên như hổ rình mồi, Thẩm dưa ngốc lại không coi ai ra gì mà cùng con hổ con ríu rít. Lý Vụ cũng không biết nên nói nàng bị điên hay thần kinh thép.
Cũng đúng, đến gà nàng cũng không dám giết nhưng lại dám vác cành cây đánh hổ thì còn có cái gì nàng không thể làm được?
“Đó là mẹ của mày à?” Không biết quả dưa ngốc này nghe được cái gì từ mấy tiếng ngao ngao kia nhưng chỉ thấy nàng rưng rưng nói, “Thật tốt quá, mẫu nữ các ngươi cuối cùng đã được đoàn tụ……”
Lý Vụ thật sự nhịn không được mở miệng đánh gãy một khắc ấm áp này: “Lý Quyên là hổ đực.”
“…… À, thế thì mẫu tử các ngươi đoàn tụ là tốt.” Thẩm Châu Hi làm lơ cái kẻ gây mất hứng bên cạnh sau đó nó với Lý Quyên.
Không biết Lý Quyên có nghe hiểu không nhưng bước chân của nó sung sướng vui vẻ chạy về phía cọp mẹ, sau đó nó quay đầu lại kêu hai tiếng với Thẩm Châu Hi rồi chậm rãi đi theo mẹ nó vào rừng.
Mãi đến khi cái mông béo quen thuộc kia lắc lư biến mất trong rừng cây Thẩm Châu Hi mới lẩm bẩm hỏi: “Nó còn trở về thăm ta không?”
“…… Còn.”
Lý Vụ khoác tay lên bả vai nàng, trước khi nàng kịp phản ứng hắn đã kéo nàng vào lòng.
Không có chổi lông gà, Lý Vụ cứ vậy ôm lấy nàng.
Thẩm Châu Hi nhất thời sửng sốt.
“Ngươi làm gì……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.